Nhưỡng
-
Chương 7
“Sao lại đột nhiên, trưởng thành rồi.”
Trâu Dụ nghe, nhìn thoáng qua, mới ý thức được lúc anh nói lời này ngữ khí lại giống như đang dỗ con nít.
Vì thế, khẽ nhếch cằm, nhìn thẳng vào anh, khó chịu nói: “Em lại không phải con nít.”
“Ừ,” Lương Thời Ngộ gật gật đầu, trả lời như một điều đương nhiên, “Cho nên nói em trưởng thành.”
Trâu Dụ: “……”
Logic này, cô đúng thật là không có đường phản bác.
Cô không nhịn được, cười một tiếng, sau đó lựa chọn không để ý đến anh nữa, lập tức đi về phía phòng tắm: “Em đây đi tắm.”
Lương Thời Ngộ nhìn bóng lưng của cô, “Ừ” một tiếng.
Lúc Trâu Dụ tắm xong đi ra, Lương Thời Ngộ đang ngồi trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc laptop không biết mượn từ khi nào.
Thấy anh ngồi một mình ở chỗ đó, Trâu Dụ dừng bước.
Anh đã cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn lại một cái áo giữ nhiệt màu đen xám, làm từ lông dê, cả người mang hơi thở ở nhà, thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa uất thiếp.
Tóc ngắn màu đen óng, bề ngoài cùng xương cốt đều cực kỳ ưu việt.
Có thể là do đang làm việc, cho nên anh đeo một chiếc kính gọng vàng trên mũi, đuôi mắt hơi rũ xuống, trầm tĩnh nội liễm.
Qua nhiều năm như vậy, anh đã trở nên thành thục, ổn trọng, thành thạo hơn.
Nhưng đáng quý chính là ——
Anh không biến thành một con người khác.
Nghe thấy tiếng động, Lương Thời Ngộ chậm rãi ngước mắt nhìn qua.
Thấy anh ngẩng đầu, Trâu Dụ bước đến gần anh, hỏi: “Anh đang làm việc sao?”
Anh thuận tay khép laptop lại, mặt không đổi sắc nói dối: “Ừ.”
Trâu Dụ nhìn laptop và áo của anh đặt trên sô pha, cảm thấy làm anh đổi chỗ làm việc thì rất phiền phức, cho nên không kiên trì muốn ngủ trên sô pha nữa, nói: “Em vào trong ngủ đây.”
“Trâu Dụ.” Lương Thời Ngộ gọi cô lại.
“Dạ?”
“Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp.”
“Không cần” cô không cho là đúng đi về phía phòng ngủ, “Tóc em ngắn, chờ chút nữa là khô rồi.”
Lương Thời Ngộ đi đến bên cạnh, giữ chặt cánh tay cô, kéo cô về phía phòng tắm: “Lại đây, anh sấy cho em.”
Trâu Dụ vừa mới tắm xong, nên toàn bộ trong phòng tắm đều là hơi nước và mùi sữa tắm, Trâu Dụ đứng ở khe hở giữa anh và bồn rửa mặt, không biết vì sao, trong lòng có chút căng thẳng không thể giải thích.
Lương Thời Ngộ vậy mà lại rất bình tĩnh, hai tay vòng qua vai cô, lấy máy sấy trong tủ âm tường ra, cắm điện, nhưng không lập tức bật lên, mà lại rũ mắt, thời gian đều đặn mà, nhìn cô.
Gương mặt của cô rất nổi bật, nói cách khác, là đẹp tự nhiên không cần trang điểm, chân mày chỉ cần vẽ thêm một chút, thêm một lớp son mỏng, thì khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ sẽ toả ra ngay lập tức.
Nhưng giờ phút này, cô đã tẩy trang đi, lộ ra màu da trắng nõn cùng đôi môi màu hồng nhạt, đã không còn bất cứ tính công kích gì nữa, mà đã trở thành một gương mặt trong sáng năng động.
Lương Thời Ngộ nhìn, bỗng chốc bật cười một tiếng.
Cô gái của anh —— xinh đẹp biết nhường nào.
Nhìn xong, anh mới ấn nút máy sấy, điều chỉnh thành gió nóng ở mức nhỏ nhất, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, ngón tay thon dài chậm rãi xuyên qua tóc cô, sấy từng chút từng chút một, cả người thật sự rất kiên nhẫn.
Khoảnh khắc này, hai người đều không nói chuyện, trong không khí chỉ có âm thanh ong ong của máy sấy.
Qua một lát, Lương Thời Ngộ nhìn chiều dài tóc của cô, rồi dịu dàng hỏi: “Em cắt tóc ngắn khi nào vậy?”
Nghe vậy, Trâu Dụ nhẹ nhàng chớp mắt, nói: “Em quên rồi.”
“Không đẹp sao?”
“Đẹp,” Lương Thời Ngộ cười trầm thấp, nói, “Có ra sao thì em cũng vẫn đẹp.”
“Lương Thời Ngộ.”
“Hả.”
“Em muốn nuôi tóc dài.”
“Vậy thì nuôi tóc dài.”
Cô cười: “Dạ.”
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Nhưng để dài quá, khi sấy tóc rất là phiền.”
Lương Thời Ngộ: “Anh sấy cho em.”
Cô lại cười: “Dạ.”
Qua một lát, cô lại hỏi: “Lần nào anh cũng sấy cho em sao?”
Lương Thời Ngộ: “Ừ.”
“Có mất kiên nhẫn không?”
“Sẽ không.”
“Vậy anh phải nói được làm được.”
“Được.”
Cuối cùng, mái tóc ướt kia của cô, đã bất tri bất giác được sấy khô, trong sự cam tâm tình nguyện đồng ý vô số hiệp ước không bình đẳng của Lương Thời Ngộ.
Trâu Dụ sờ đuôi tóc óng mượt của mình, nói: “Em đi ngủ đây.”
Lương Thời Ngộ không chút do dự, vừa dẹp máy sấy vừa trả lời: “Ừ, đi đi.”
Trâu Dụ: “……”
Mẹ nó…… Không thể lưu luyến một chút sao?
Dẹp máy sấy xong, Lương Thời Ngộ bước ra khỏi phòng tắm, mới vừa đi hai bước, đã nghe được có người gọi anh: “Giáo sư Lương.”
Nghe thấy xưng hô này, bước chân Lương Thời Ngộ hơi dừng lại.
Trong cuộc sống hằng ngày, hiếm có ai gọi anh như vậy hết, ở trong trường học, mặc kệ bạn có chức danh gì, thì mọi người đều vẫn gọi bạn là thầy giáo.
Trừ phi là có thương vụ hoặc hội thảo học thuật nào đó, mọi người mới có thể vừa khách khí vừa khách sáo mà gọi như vậy.
Anh ngước mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trâu Dụ đỡ cửa phòng ngủ, chỉ lộ ra nữa người, “Anh thật đúng là ——”
Nói xong, cô còn cố ý kéo dài âm cuối, đôi mắt còn xấu xa chớp chớp, vừa nhìn đã biết là cô cố làm ra vẻ thần bí.
“Vẫn ngây thơ như vậy.”
Nói xong, bang một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Lương Thời Ngộ: “……”
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng ở Theme restaurant, Trâu Dụ mới nhớ tới hỏi anh: “Hôm nay anh muốn làm gì?”
Lương Thời Ngộ: “Dẫn em đi chơi, không phải ngày hôm qua còn chưa chơi xong sao?”
Anh không muốn để cô có bất kì tiếc nuối gì trong hành trình của mình, cho nên muốn dắt cô đi Disney chơi thỏa thích một ngày.
“Nhưng mà,” Lương Thời Ngộ nói, “Anh phải đi trả đồ cho người ta trước.”
Ngày hôm qua vì để “Tìm hiểu trước đề thi”, nên anh đã cố ý mượn laptop của đàn em Triệu nam, nói sáng nay sẽ trả lại.
Trâu Dụ nói: “Em đi với anh.”
Lương Thời Ngộ: “Được.”
Kết quả, không ngờ, hai người vừa mới đến chỗ hẹn, đã nghe được một trận cãi nhau phát ra từ sau cánh cửa.
Tuy rằng giọng nói kia đã được khắc chế, nhưng nghe cũng không nhỏ.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu, anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh còn biết hôm nay là sinh nhật con gái của anh? Triệu nam! Em nói cho anh biết, sớm biết như thế, lúc trước em đã không kết hôn với anh!”
“Em đừng có hở ra là nói đến chuyện ly hôn!”
“Không nói thì không nói, trực tiếp ly hôn!”
“Chút nữa còn có bạn anh đến đây, bây giờ anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh cho rằng em muốn cùng anh……”
Hai người lớn không kiêng nể gì mà đứng bên cạnh cửa sổ cãi nhau, bé gái tên là Tiếu Tiếu kia thì đứng ở cạnh cửa, đôi tay ôm khung cửa, chân tay luống cuống, nhưng lại không dám tiến lên.
Thấy một màn này, Lương Thời Ngộ cùng Trâu Dụ đều đang nghĩ xem có nên bước tới hay không, nói cho cùng thì chuyện nhà của người khác, người ngoài xen vào không tốt, ai từng tưởng, lúc chuẩn bị đi, đúng lúc Triệu nam nhìn thấy bọn họ, nên đã đi tới.
Nhân lúc Lương Thời Ngộ cùng Triệu nam nói chuyện, Trâu Dụ đi đến trước mặt bé gái kia, khuỵu gối xuống, thành tư thế nửa ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thẳng vào cô bé: “Cục cưng, sao con lại đáng yêu thế hả.”
Bé gái nghe được lời khen, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng ánh mắt ấy lại như là vì bị trận cãi nhau lúc nãy của ba mẹ dọa sợ, nên giọng nói cũng nhỏ xíu: “Cảm ơn dì ạ.”
“Không cần cảm ơn,” Trâu Dụ nhìn cô bé mặc bộ đồ liền thân màu hồng nhạt, phía sau còn có cái đuôi thật dài, nên cười hỏi cô bé, “Cục cưng cũng thích Lina Bell sao?”
“Dạ!” Nói đến nhân vật phim hoạt hình mình thích, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên, nhìn Trâu Dụ, dùng giọng nói non nớt của mà nói, “Bell siêu cấp đáng yêu luôn!”
Trâu Dụ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, giọng nói trở nên dịu dàng, từng bước từng bước mà nói chuyện với cô bé: “Bởi vì Bell là một chú hồ ly nhỏ màu hồng phấn có đúng hay không?”
“Dạ! Đúng ạ!”
“Nó còn có một đôi mắt to to có đúng hay không?”
“Dạ! Đúng ạ!” Cô bé gật đầu như đảo tỏi, “Bell còn rất dũng cảm, sau này Tiếu Tiếu lớn lên, muốn đi thám hiểm với Bell.”
Trâu Dụ nhìn cô bé, cười đến mi mắt cong cong: “Bởi vì Bell của chúng ta còn là một nhà thám hiểm dũng cảm có đúng hay không?”
Cô bé gật gật đầu, còn vỗ vỗ tay nhỏ của mình, không chút keo kiệt khích lệ: “Dì ơi, dì thông minh quá ạ!”
Trâu Dụ giơ ngón cái với cô bé: “Cục cưng cũng thông minh.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Chào chị dâu.”
“……” Trâu Dụ sửng sốt, mới biết được xưng hộ này là để gọi mình, vội vàng đứng lên, cười đáp, “Chào cậu.”
“Em là Triệu nam, tối hôm qua chưa kịp tiếp đón chị, thất lễ thất lễ.”
“Nào có nào có, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã đặt phòng giúp chúng tôi.”
“Không có gì, lúc trước đàn anh giúp em rất nhiều, em cũng chỉ thuận tiện làm giúp thôi,” nói xong, cậu ta gãi gãi cái ót, có chút ngượng ngùng mà nói, “Chị dâu, em có một yêu cầu quá đáng.”
Trâu Dụ người này từ trước đến nay đều là một rất thoải mái: “Cậu cứ nói, chỉ cần giúp được tôi sẽ giúp.”
Sau đó, Trâu Dụ mới biết được, người này là muốn hai người bọn cô, chăm con giúp cậu ấy một ngày.
Vì thế, cuộc hành trình ở Disneyland của hai người bọn họ, cứ như vậy mà nhiều thêm một “LinaBell nhỏ.”
Trạm thứ nhất, bọn họ đi tới Mickey Avenue, xem Duffy and Friends đi làm.
Là một cô bé chưa được 4 tuổi, nên Tiếu Tiếu biết vô cùng ít nhân vật, chỉ tập trung vào những nhân vật mình thích, vì thế, nhìn đồng loạt 7 nhân vật trên sân khấu, đặc biệt là nhân vật ở giữa, khó hiểu hỏi: “Chú Lương ơi, con gấu ngây thơ ở chính giữa là ai vậy ạ? Nó là bạn của Bell ạ?”
Lương Thời Ngộ: “Đúng rồi, chú gấu nhỏ kia tên là Duffy.”
Trâu Dụ: “?”
Người này, vậy mà cũng biết Duffy?
Tiếu Tiếu nhìn Duffy phiên bản Giáng Sinh, đồng ngôn vô kỵ* hỏi: “Đầu của Duffy bị thương ạ?”
Lương Thời Ngộ: “Không phải, đầu của Duffy chỉ là có chút lạnh thôi.”
*Lời của trẻ con không biết kiêng kỵ.
Tiếu Tiếu: “A……”
Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.
Trâu Dụ: “……”
Đúng là hết chỗ nói, trong lúc cô lấy lại tinh thần, Lương Thời Ngộ đã bắt đầu kể chuyện của Duffy cho Tiếu Tiếu nghe, “Mickey muốn đi du lịch trên biển, Minnie sợ Mickey quá cô đơn, cho nên đã đưa cho nó một chú gấu bông nhỏ để làm quà.”
“Sao Minnie lại tặng cho nó một con gấu bông nhỏ vậy ạ?”
“Bởi vì bọn nó rất yêu đối phương, cho nên không muốn để cho đối phương cô đơn.”
“Vậy tại sao bọn nó lại không đi cùng nhau vậy ạ?”
“Bởi vì có một số con đường, chỉ cần một người đi.”
Tiếu Tiếu: “A……”
Kiến thức kì quái đã được tiếp thu.
“Nhưng mà hai người yêu nhau, mặc kệ là đi bao xa ——” nói đến đó, Lương Thời Ngộ theo bản năng, nắm chặt tay Trâu Dụ, “Cuối cùng đều sẽ trăm sông đổ về một biển.”
Trâu Dụ hiểu ý trong lời anh nói, nên cúi đầu cười.
Sau đó, cô lại nghe anh nói, chú mèo con tên Gelatoni kia, là hoạ sĩ mà Duffy gặp được trong lúc đi du lịch ở Italy; lại nghe anh nói, Duffy gặp được OluMel trong lúc đi tìm quà sinh nhật cho ShellieMay, OluMel là một con rùa biển đến từ Thái Bình Dương, biết chơi đàn Ukulele; lại nghe anh nói, bánh kếp tên là CookieAnn; rồi lại nghe anh nói, StellaLou là một người vũ công; lại nghe anh nói, Lina bell kính lúp.
Nghe xong, trong đầu Trâu Dụ đầy dấu chấm hỏi.
Người này là giáo sư kinh tế học?
Hay là Đại vương chuyện cổ tích đây.
Giữa trưa, bọn họ ăn cơm trưa trong công viên, rồi tới Tribal Plenty Hall xem Lina Bell. Bởi vì có người yêu bên cạnh, cho nên có xếp hàng dài cũng không thấy khó chịu, Trâu Dụ nhìn người trước mặt tương tác với Lina Bell, giống như đứa con nít, cảm khái với Lương Thời Ngộ: “Rõ ràng cô ấy chỉ có một vẻ mặt, nhưng người khác có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, có phải hay rất thần kỳ hay không?”
Lương Thời Ngộ cười: “Ừ.”
Chỉ chốc lát sau, đã tới lượt bọn họ, nhìn thấy người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai như vậy, thì ánh mắt của Lina Bell lập tức dính sát vào anh, giống như cây compa, quy luật mà nhìn theo người đàn ông ôm “Lina Bell nhỏ”.
Tối hôm qua Lương Thời Ngộ tìm hiểu về Lina Bell, nhưng để xem hiểu “Hồ ngôn hồ ngữ”, đối với anh mà nói, thật sự là cũng có chút khó khăn, vì thế hỏi Trâu Dụ: “Biểu cảm của cô ấy là sao vậy?”
Trâu Dụ nghe xong, lén lút nhéo nhẹ cánh tay anh, có chút khó chịu nói: “Vì sắc sở mê*.”
Lương Thời Ngộ: “……”
*Bị mê hoặc bởi sắc đẹp.
Xem xong Lina Bell, đã hơn nữa buổi chiều, bọn họ đúng giờ, đến xem chiếc xe hoa cuối cùng.
m nhạc, vũ đạo, sự hoan hô, chụp ảnh, toàn bộ không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi xe hoa sắp biến mất, hai vợ chồng Triệu Nam mới tới đón Tiếu Tiếu.
Chuyện cãi nhau buổi sáng hình như là hiểu lầm, lúc này hai người đã hoà hảo rồi, vì để cảm ơn hai người đã chăm sóc Tiếu Tiếu, Triệu nam còn mang theo một túi quà to đến, chẳng qua Lương Thời Ngộ lại không nhận lấy, nói: “Tôi mượn hoa lễ phật, coi như là quà sinh nhật tặng cho Tiếu Tiếu là được rồi.”
Đưa cô bé cho cha mẹ, lúc này mới xem như là thế giới hai người chân chính của bọn họ, đã chiều hôm, nên hai người đi về hướng trạm cuối cùng để xem pháo hoa.
Buo, Lương Thời Ngộ thình lình nói một câu: “Lần sau anh muốn mang của mình tới.”
Trong lúc Trâu Dụ không hiểu ra được, theo bản năng hỏi: “Cái gì của mình?”
Nghe vậy, Lương Thời Ngộ giơ tay, “Trả thù” mà xoa xoa tóc cô, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà cười: “Em cũng đừng quan tâm anh mang cái gì, em mang theo đầu óc của mình là được.”
Trâu Dụ: “……”
Người này!
Thấy cô cạn lời, lương khi ngộ rất muốn cười: “Trâu Dụ.”
Cô hơi tức giận hỏi: “Cái gì!”
Trong không gian chiều hôm, anh nắm tay cô, dịu dịu dàng dàng mà nói: “Không cần nghi ngờ tính chân thật của những thứ trước mắt.”
“Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.”
“Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.”
Những lời này, ẩn vào đầu Trâu Dụ một đường.
Tuy rằng quan hệ của bọn họ có nhiều năm xa cách nhau, nhưng Trâu Dụ lại hiểu rõ người đàn ông trước mắt này, hơn những người khác, từ khi trưởng thành, thứ gặp anh phải đó là cảnh ngộ khốn khổ chân thật nhất, thứ anh nhận lấy chính là sự tra tấn chân thật của cuộc sống, mà khi anh trải qua ngàn đợt sóng gió trở về, lại vẫn tận tâm tận lực, bảo vệ cô gái của lòng mình trong thế giới cổ tích, nói với cô ấy——
Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.
Không nói cô ngây thơ, không nói cô không thực tế, không nói cô không rành thế sự.
Mà là cố gắng hết sức, đem những bức tường bị người ngoài bước vào phá vỡ trong thế giới cổ tích của cô, sửa chữa từng chút từng chút một.
Cô im lặng nhớ lại.
Bất tri bất giác, đóa pháo hoa đầu tiên của đêm nay đã bay lên bầu trời, bầu trời tối đen dần dần sáng lên.
m thanh ầm ĩ bên người bỗng hóa thành sấm sét ngày xuân, đánh thức những thiên thạch ngut quên trong đêm đông.
Cô nhìn pháo hoa bay lên, bỗng chốc nói: “Lương Thời Ngộ, có phải em không……”
Giọng nói cô rất nhỏ, nhưng tai Lương Thời Ngộ vẫn nghe thấy được, nhẹ nghiêng người, về phía cô, hỏi: “Có phải hay không cái gì?”
Trâu Dụ nhẹ hít một hơi, rồi mới nhỏ giọng nói: “Có phải trước kia em không……”
Nói đến đây, cô có chút chần chừ, “Đáng yêu.”
Quan hệ của chúng ta, nói cho cùng thì cũng đã xa cách nhau nhiều năm.
Nhiều năm như vậy, anh từng thỏa hiệp, từng vô thố, từng cố chấp, cũng từng thay đổi.
Người muốn lớn lên, đã định trước là sẽ mất đi thứ gì đó, tỷ như sự sinh động* cùng trong sáng.
*Sinh động trong sinh động hoạt bát.
Lương Thời Ngộ nghe cô hỏi chuyện, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua ngón tay cô nắm chặt áo khoác của anh, nhỏ giọng nói: “Anh phải theo đuổi em.”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng, cô chỉ là muốn có cảm giác nghi thức, cho dù cô không nói, anh cũng sẽ dốc hết sức lực để tặng cho cô.
Nhưng giờ phút này, nghe cô hỏi như vậy, Lương Thời Ngộ mới hậu tri hậu giác biết được ý nghĩa ngoài lời nói đó.
—— anh phải theo đuổi em, để nhìn xem em còn là bộ dáng mà em thích không.
Sau khi biết được ý nghĩa sau đó, khẽ nhíu mày.
Giờ khắc này, anh muốn nói rất nhiều, muốn nói một câu thật dài, nói ra những cảm xúc không thể kìm nén, suốt bao năm qua của anh.
Anh muốn giải bày một chút với cô rằng ——
Cô là người làm cho anh nóng lòng về nhà, cũng là cận hương tình kiếp* của anh.
*Xa quê hương nhiều năm, đến khi trở về càng về gần quê hương lại sợ càng hãi.
Nhưng nghĩ rồi tưởng tượng, anh lại cảm thấy, những lời đó không cần thiết.
Vừa ngay lúc này, một đoá pháo hoa lớn lại bay lên không trung.
Toàn bộ mọi người đều đang xem pháo hoa, chỉ có anh, là hơi rũ mắt, nhìn về phía ý trung nhân của mình.
Nhìn cô, Lương Thời Ngộ cong ngón trỏ, vuốt nhẹ lên mũi cô, cười hỏi: “Không đáng yêu chỗ nào? Hả?”
Cảm nhận được động tác của anh, Trâu Dụ nghiêng mắt ——
Không nhìn pháo hoa nữa, mà chỉ nhìn anh.
Lương Thời Ngộ đứng ở dưới bầu trời bầu trời đêm lộng lẫy, hơi nghiêng người, môi kề sát tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được, trong sự hò reo của mọi người, lẩm bẩm gọi một câu:
“Trâu Tiểu Dụ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Siêu đáng yêu luôn!
Da da da da da da da! mua~
Trâu Dụ nghe, nhìn thoáng qua, mới ý thức được lúc anh nói lời này ngữ khí lại giống như đang dỗ con nít.
Vì thế, khẽ nhếch cằm, nhìn thẳng vào anh, khó chịu nói: “Em lại không phải con nít.”
“Ừ,” Lương Thời Ngộ gật gật đầu, trả lời như một điều đương nhiên, “Cho nên nói em trưởng thành.”
Trâu Dụ: “……”
Logic này, cô đúng thật là không có đường phản bác.
Cô không nhịn được, cười một tiếng, sau đó lựa chọn không để ý đến anh nữa, lập tức đi về phía phòng tắm: “Em đây đi tắm.”
Lương Thời Ngộ nhìn bóng lưng của cô, “Ừ” một tiếng.
Lúc Trâu Dụ tắm xong đi ra, Lương Thời Ngộ đang ngồi trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc laptop không biết mượn từ khi nào.
Thấy anh ngồi một mình ở chỗ đó, Trâu Dụ dừng bước.
Anh đã cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn lại một cái áo giữ nhiệt màu đen xám, làm từ lông dê, cả người mang hơi thở ở nhà, thoạt nhìn vừa ấm áp lại vừa uất thiếp.
Tóc ngắn màu đen óng, bề ngoài cùng xương cốt đều cực kỳ ưu việt.
Có thể là do đang làm việc, cho nên anh đeo một chiếc kính gọng vàng trên mũi, đuôi mắt hơi rũ xuống, trầm tĩnh nội liễm.
Qua nhiều năm như vậy, anh đã trở nên thành thục, ổn trọng, thành thạo hơn.
Nhưng đáng quý chính là ——
Anh không biến thành một con người khác.
Nghe thấy tiếng động, Lương Thời Ngộ chậm rãi ngước mắt nhìn qua.
Thấy anh ngẩng đầu, Trâu Dụ bước đến gần anh, hỏi: “Anh đang làm việc sao?”
Anh thuận tay khép laptop lại, mặt không đổi sắc nói dối: “Ừ.”
Trâu Dụ nhìn laptop và áo của anh đặt trên sô pha, cảm thấy làm anh đổi chỗ làm việc thì rất phiền phức, cho nên không kiên trì muốn ngủ trên sô pha nữa, nói: “Em vào trong ngủ đây.”
“Trâu Dụ.” Lương Thời Ngộ gọi cô lại.
“Dạ?”
“Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp.”
“Không cần” cô không cho là đúng đi về phía phòng ngủ, “Tóc em ngắn, chờ chút nữa là khô rồi.”
Lương Thời Ngộ đi đến bên cạnh, giữ chặt cánh tay cô, kéo cô về phía phòng tắm: “Lại đây, anh sấy cho em.”
Trâu Dụ vừa mới tắm xong, nên toàn bộ trong phòng tắm đều là hơi nước và mùi sữa tắm, Trâu Dụ đứng ở khe hở giữa anh và bồn rửa mặt, không biết vì sao, trong lòng có chút căng thẳng không thể giải thích.
Lương Thời Ngộ vậy mà lại rất bình tĩnh, hai tay vòng qua vai cô, lấy máy sấy trong tủ âm tường ra, cắm điện, nhưng không lập tức bật lên, mà lại rũ mắt, thời gian đều đặn mà, nhìn cô.
Gương mặt của cô rất nổi bật, nói cách khác, là đẹp tự nhiên không cần trang điểm, chân mày chỉ cần vẽ thêm một chút, thêm một lớp son mỏng, thì khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ sẽ toả ra ngay lập tức.
Nhưng giờ phút này, cô đã tẩy trang đi, lộ ra màu da trắng nõn cùng đôi môi màu hồng nhạt, đã không còn bất cứ tính công kích gì nữa, mà đã trở thành một gương mặt trong sáng năng động.
Lương Thời Ngộ nhìn, bỗng chốc bật cười một tiếng.
Cô gái của anh —— xinh đẹp biết nhường nào.
Nhìn xong, anh mới ấn nút máy sấy, điều chỉnh thành gió nóng ở mức nhỏ nhất, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, ngón tay thon dài chậm rãi xuyên qua tóc cô, sấy từng chút từng chút một, cả người thật sự rất kiên nhẫn.
Khoảnh khắc này, hai người đều không nói chuyện, trong không khí chỉ có âm thanh ong ong của máy sấy.
Qua một lát, Lương Thời Ngộ nhìn chiều dài tóc của cô, rồi dịu dàng hỏi: “Em cắt tóc ngắn khi nào vậy?”
Nghe vậy, Trâu Dụ nhẹ nhàng chớp mắt, nói: “Em quên rồi.”
“Không đẹp sao?”
“Đẹp,” Lương Thời Ngộ cười trầm thấp, nói, “Có ra sao thì em cũng vẫn đẹp.”
“Lương Thời Ngộ.”
“Hả.”
“Em muốn nuôi tóc dài.”
“Vậy thì nuôi tóc dài.”
Cô cười: “Dạ.”
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Nhưng để dài quá, khi sấy tóc rất là phiền.”
Lương Thời Ngộ: “Anh sấy cho em.”
Cô lại cười: “Dạ.”
Qua một lát, cô lại hỏi: “Lần nào anh cũng sấy cho em sao?”
Lương Thời Ngộ: “Ừ.”
“Có mất kiên nhẫn không?”
“Sẽ không.”
“Vậy anh phải nói được làm được.”
“Được.”
Cuối cùng, mái tóc ướt kia của cô, đã bất tri bất giác được sấy khô, trong sự cam tâm tình nguyện đồng ý vô số hiệp ước không bình đẳng của Lương Thời Ngộ.
Trâu Dụ sờ đuôi tóc óng mượt của mình, nói: “Em đi ngủ đây.”
Lương Thời Ngộ không chút do dự, vừa dẹp máy sấy vừa trả lời: “Ừ, đi đi.”
Trâu Dụ: “……”
Mẹ nó…… Không thể lưu luyến một chút sao?
Dẹp máy sấy xong, Lương Thời Ngộ bước ra khỏi phòng tắm, mới vừa đi hai bước, đã nghe được có người gọi anh: “Giáo sư Lương.”
Nghe thấy xưng hô này, bước chân Lương Thời Ngộ hơi dừng lại.
Trong cuộc sống hằng ngày, hiếm có ai gọi anh như vậy hết, ở trong trường học, mặc kệ bạn có chức danh gì, thì mọi người đều vẫn gọi bạn là thầy giáo.
Trừ phi là có thương vụ hoặc hội thảo học thuật nào đó, mọi người mới có thể vừa khách khí vừa khách sáo mà gọi như vậy.
Anh ngước mắt, nhìn về nơi phát ra âm thanh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trâu Dụ đỡ cửa phòng ngủ, chỉ lộ ra nữa người, “Anh thật đúng là ——”
Nói xong, cô còn cố ý kéo dài âm cuối, đôi mắt còn xấu xa chớp chớp, vừa nhìn đã biết là cô cố làm ra vẻ thần bí.
“Vẫn ngây thơ như vậy.”
Nói xong, bang một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Lương Thời Ngộ: “……”
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn xong bữa sáng ở Theme restaurant, Trâu Dụ mới nhớ tới hỏi anh: “Hôm nay anh muốn làm gì?”
Lương Thời Ngộ: “Dẫn em đi chơi, không phải ngày hôm qua còn chưa chơi xong sao?”
Anh không muốn để cô có bất kì tiếc nuối gì trong hành trình của mình, cho nên muốn dắt cô đi Disney chơi thỏa thích một ngày.
“Nhưng mà,” Lương Thời Ngộ nói, “Anh phải đi trả đồ cho người ta trước.”
Ngày hôm qua vì để “Tìm hiểu trước đề thi”, nên anh đã cố ý mượn laptop của đàn em Triệu nam, nói sáng nay sẽ trả lại.
Trâu Dụ nói: “Em đi với anh.”
Lương Thời Ngộ: “Được.”
Kết quả, không ngờ, hai người vừa mới đến chỗ hẹn, đã nghe được một trận cãi nhau phát ra từ sau cánh cửa.
Tuy rằng giọng nói kia đã được khắc chế, nhưng nghe cũng không nhỏ.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu, anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh còn biết hôm nay là sinh nhật con gái của anh? Triệu nam! Em nói cho anh biết, sớm biết như thế, lúc trước em đã không kết hôn với anh!”
“Em đừng có hở ra là nói đến chuyện ly hôn!”
“Không nói thì không nói, trực tiếp ly hôn!”
“Chút nữa còn có bạn anh đến đây, bây giờ anh không muốn cãi nhau với em.”
“Anh cho rằng em muốn cùng anh……”
Hai người lớn không kiêng nể gì mà đứng bên cạnh cửa sổ cãi nhau, bé gái tên là Tiếu Tiếu kia thì đứng ở cạnh cửa, đôi tay ôm khung cửa, chân tay luống cuống, nhưng lại không dám tiến lên.
Thấy một màn này, Lương Thời Ngộ cùng Trâu Dụ đều đang nghĩ xem có nên bước tới hay không, nói cho cùng thì chuyện nhà của người khác, người ngoài xen vào không tốt, ai từng tưởng, lúc chuẩn bị đi, đúng lúc Triệu nam nhìn thấy bọn họ, nên đã đi tới.
Nhân lúc Lương Thời Ngộ cùng Triệu nam nói chuyện, Trâu Dụ đi đến trước mặt bé gái kia, khuỵu gối xuống, thành tư thế nửa ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thẳng vào cô bé: “Cục cưng, sao con lại đáng yêu thế hả.”
Bé gái nghe được lời khen, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng ánh mắt ấy lại như là vì bị trận cãi nhau lúc nãy của ba mẹ dọa sợ, nên giọng nói cũng nhỏ xíu: “Cảm ơn dì ạ.”
“Không cần cảm ơn,” Trâu Dụ nhìn cô bé mặc bộ đồ liền thân màu hồng nhạt, phía sau còn có cái đuôi thật dài, nên cười hỏi cô bé, “Cục cưng cũng thích Lina Bell sao?”
“Dạ!” Nói đến nhân vật phim hoạt hình mình thích, ánh mắt cô bé lập tức sáng lên, nhìn Trâu Dụ, dùng giọng nói non nớt của mà nói, “Bell siêu cấp đáng yêu luôn!”
Trâu Dụ xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, giọng nói trở nên dịu dàng, từng bước từng bước mà nói chuyện với cô bé: “Bởi vì Bell là một chú hồ ly nhỏ màu hồng phấn có đúng hay không?”
“Dạ! Đúng ạ!”
“Nó còn có một đôi mắt to to có đúng hay không?”
“Dạ! Đúng ạ!” Cô bé gật đầu như đảo tỏi, “Bell còn rất dũng cảm, sau này Tiếu Tiếu lớn lên, muốn đi thám hiểm với Bell.”
Trâu Dụ nhìn cô bé, cười đến mi mắt cong cong: “Bởi vì Bell của chúng ta còn là một nhà thám hiểm dũng cảm có đúng hay không?”
Cô bé gật gật đầu, còn vỗ vỗ tay nhỏ của mình, không chút keo kiệt khích lệ: “Dì ơi, dì thông minh quá ạ!”
Trâu Dụ giơ ngón cái với cô bé: “Cục cưng cũng thông minh.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Chào chị dâu.”
“……” Trâu Dụ sửng sốt, mới biết được xưng hộ này là để gọi mình, vội vàng đứng lên, cười đáp, “Chào cậu.”
“Em là Triệu nam, tối hôm qua chưa kịp tiếp đón chị, thất lễ thất lễ.”
“Nào có nào có, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã đặt phòng giúp chúng tôi.”
“Không có gì, lúc trước đàn anh giúp em rất nhiều, em cũng chỉ thuận tiện làm giúp thôi,” nói xong, cậu ta gãi gãi cái ót, có chút ngượng ngùng mà nói, “Chị dâu, em có một yêu cầu quá đáng.”
Trâu Dụ người này từ trước đến nay đều là một rất thoải mái: “Cậu cứ nói, chỉ cần giúp được tôi sẽ giúp.”
Sau đó, Trâu Dụ mới biết được, người này là muốn hai người bọn cô, chăm con giúp cậu ấy một ngày.
Vì thế, cuộc hành trình ở Disneyland của hai người bọn họ, cứ như vậy mà nhiều thêm một “LinaBell nhỏ.”
Trạm thứ nhất, bọn họ đi tới Mickey Avenue, xem Duffy and Friends đi làm.
Là một cô bé chưa được 4 tuổi, nên Tiếu Tiếu biết vô cùng ít nhân vật, chỉ tập trung vào những nhân vật mình thích, vì thế, nhìn đồng loạt 7 nhân vật trên sân khấu, đặc biệt là nhân vật ở giữa, khó hiểu hỏi: “Chú Lương ơi, con gấu ngây thơ ở chính giữa là ai vậy ạ? Nó là bạn của Bell ạ?”
Lương Thời Ngộ: “Đúng rồi, chú gấu nhỏ kia tên là Duffy.”
Trâu Dụ: “?”
Người này, vậy mà cũng biết Duffy?
Tiếu Tiếu nhìn Duffy phiên bản Giáng Sinh, đồng ngôn vô kỵ* hỏi: “Đầu của Duffy bị thương ạ?”
Lương Thời Ngộ: “Không phải, đầu của Duffy chỉ là có chút lạnh thôi.”
*Lời của trẻ con không biết kiêng kỵ.
Tiếu Tiếu: “A……”
Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.
Trâu Dụ: “……”
Đúng là hết chỗ nói, trong lúc cô lấy lại tinh thần, Lương Thời Ngộ đã bắt đầu kể chuyện của Duffy cho Tiếu Tiếu nghe, “Mickey muốn đi du lịch trên biển, Minnie sợ Mickey quá cô đơn, cho nên đã đưa cho nó một chú gấu bông nhỏ để làm quà.”
“Sao Minnie lại tặng cho nó một con gấu bông nhỏ vậy ạ?”
“Bởi vì bọn nó rất yêu đối phương, cho nên không muốn để cho đối phương cô đơn.”
“Vậy tại sao bọn nó lại không đi cùng nhau vậy ạ?”
“Bởi vì có một số con đường, chỉ cần một người đi.”
Tiếu Tiếu: “A……”
Kiến thức kì quái đã được tiếp thu.
“Nhưng mà hai người yêu nhau, mặc kệ là đi bao xa ——” nói đến đó, Lương Thời Ngộ theo bản năng, nắm chặt tay Trâu Dụ, “Cuối cùng đều sẽ trăm sông đổ về một biển.”
Trâu Dụ hiểu ý trong lời anh nói, nên cúi đầu cười.
Sau đó, cô lại nghe anh nói, chú mèo con tên Gelatoni kia, là hoạ sĩ mà Duffy gặp được trong lúc đi du lịch ở Italy; lại nghe anh nói, Duffy gặp được OluMel trong lúc đi tìm quà sinh nhật cho ShellieMay, OluMel là một con rùa biển đến từ Thái Bình Dương, biết chơi đàn Ukulele; lại nghe anh nói, bánh kếp tên là CookieAnn; rồi lại nghe anh nói, StellaLou là một người vũ công; lại nghe anh nói, Lina bell kính lúp.
Nghe xong, trong đầu Trâu Dụ đầy dấu chấm hỏi.
Người này là giáo sư kinh tế học?
Hay là Đại vương chuyện cổ tích đây.
Giữa trưa, bọn họ ăn cơm trưa trong công viên, rồi tới Tribal Plenty Hall xem Lina Bell. Bởi vì có người yêu bên cạnh, cho nên có xếp hàng dài cũng không thấy khó chịu, Trâu Dụ nhìn người trước mặt tương tác với Lina Bell, giống như đứa con nít, cảm khái với Lương Thời Ngộ: “Rõ ràng cô ấy chỉ có một vẻ mặt, nhưng người khác có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, có phải hay rất thần kỳ hay không?”
Lương Thời Ngộ cười: “Ừ.”
Chỉ chốc lát sau, đã tới lượt bọn họ, nhìn thấy người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai như vậy, thì ánh mắt của Lina Bell lập tức dính sát vào anh, giống như cây compa, quy luật mà nhìn theo người đàn ông ôm “Lina Bell nhỏ”.
Tối hôm qua Lương Thời Ngộ tìm hiểu về Lina Bell, nhưng để xem hiểu “Hồ ngôn hồ ngữ”, đối với anh mà nói, thật sự là cũng có chút khó khăn, vì thế hỏi Trâu Dụ: “Biểu cảm của cô ấy là sao vậy?”
Trâu Dụ nghe xong, lén lút nhéo nhẹ cánh tay anh, có chút khó chịu nói: “Vì sắc sở mê*.”
Lương Thời Ngộ: “……”
*Bị mê hoặc bởi sắc đẹp.
Xem xong Lina Bell, đã hơn nữa buổi chiều, bọn họ đúng giờ, đến xem chiếc xe hoa cuối cùng.
m nhạc, vũ đạo, sự hoan hô, chụp ảnh, toàn bộ không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi xe hoa sắp biến mất, hai vợ chồng Triệu Nam mới tới đón Tiếu Tiếu.
Chuyện cãi nhau buổi sáng hình như là hiểu lầm, lúc này hai người đã hoà hảo rồi, vì để cảm ơn hai người đã chăm sóc Tiếu Tiếu, Triệu nam còn mang theo một túi quà to đến, chẳng qua Lương Thời Ngộ lại không nhận lấy, nói: “Tôi mượn hoa lễ phật, coi như là quà sinh nhật tặng cho Tiếu Tiếu là được rồi.”
Đưa cô bé cho cha mẹ, lúc này mới xem như là thế giới hai người chân chính của bọn họ, đã chiều hôm, nên hai người đi về hướng trạm cuối cùng để xem pháo hoa.
Buo, Lương Thời Ngộ thình lình nói một câu: “Lần sau anh muốn mang của mình tới.”
Trong lúc Trâu Dụ không hiểu ra được, theo bản năng hỏi: “Cái gì của mình?”
Nghe vậy, Lương Thời Ngộ giơ tay, “Trả thù” mà xoa xoa tóc cô, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà cười: “Em cũng đừng quan tâm anh mang cái gì, em mang theo đầu óc của mình là được.”
Trâu Dụ: “……”
Người này!
Thấy cô cạn lời, lương khi ngộ rất muốn cười: “Trâu Dụ.”
Cô hơi tức giận hỏi: “Cái gì!”
Trong không gian chiều hôm, anh nắm tay cô, dịu dịu dàng dàng mà nói: “Không cần nghi ngờ tính chân thật của những thứ trước mắt.”
“Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.”
“Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.”
Những lời này, ẩn vào đầu Trâu Dụ một đường.
Tuy rằng quan hệ của bọn họ có nhiều năm xa cách nhau, nhưng Trâu Dụ lại hiểu rõ người đàn ông trước mắt này, hơn những người khác, từ khi trưởng thành, thứ gặp anh phải đó là cảnh ngộ khốn khổ chân thật nhất, thứ anh nhận lấy chính là sự tra tấn chân thật của cuộc sống, mà khi anh trải qua ngàn đợt sóng gió trở về, lại vẫn tận tâm tận lực, bảo vệ cô gái của lòng mình trong thế giới cổ tích, nói với cô ấy——
Chỉ cần em tin tưởng, thì bọn họ sẽ tồn tại.
Không nói cô ngây thơ, không nói cô không thực tế, không nói cô không rành thế sự.
Mà là cố gắng hết sức, đem những bức tường bị người ngoài bước vào phá vỡ trong thế giới cổ tích của cô, sửa chữa từng chút từng chút một.
Cô im lặng nhớ lại.
Bất tri bất giác, đóa pháo hoa đầu tiên của đêm nay đã bay lên bầu trời, bầu trời tối đen dần dần sáng lên.
m thanh ầm ĩ bên người bỗng hóa thành sấm sét ngày xuân, đánh thức những thiên thạch ngut quên trong đêm đông.
Cô nhìn pháo hoa bay lên, bỗng chốc nói: “Lương Thời Ngộ, có phải em không……”
Giọng nói cô rất nhỏ, nhưng tai Lương Thời Ngộ vẫn nghe thấy được, nhẹ nghiêng người, về phía cô, hỏi: “Có phải hay không cái gì?”
Trâu Dụ nhẹ hít một hơi, rồi mới nhỏ giọng nói: “Có phải trước kia em không……”
Nói đến đây, cô có chút chần chừ, “Đáng yêu.”
Quan hệ của chúng ta, nói cho cùng thì cũng đã xa cách nhau nhiều năm.
Nhiều năm như vậy, anh từng thỏa hiệp, từng vô thố, từng cố chấp, cũng từng thay đổi.
Người muốn lớn lên, đã định trước là sẽ mất đi thứ gì đó, tỷ như sự sinh động* cùng trong sáng.
*Sinh động trong sinh động hoạt bát.
Lương Thời Ngộ nghe cô hỏi chuyện, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua ngón tay cô nắm chặt áo khoác của anh, nhỏ giọng nói: “Anh phải theo đuổi em.”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng, cô chỉ là muốn có cảm giác nghi thức, cho dù cô không nói, anh cũng sẽ dốc hết sức lực để tặng cho cô.
Nhưng giờ phút này, nghe cô hỏi như vậy, Lương Thời Ngộ mới hậu tri hậu giác biết được ý nghĩa ngoài lời nói đó.
—— anh phải theo đuổi em, để nhìn xem em còn là bộ dáng mà em thích không.
Sau khi biết được ý nghĩa sau đó, khẽ nhíu mày.
Giờ khắc này, anh muốn nói rất nhiều, muốn nói một câu thật dài, nói ra những cảm xúc không thể kìm nén, suốt bao năm qua của anh.
Anh muốn giải bày một chút với cô rằng ——
Cô là người làm cho anh nóng lòng về nhà, cũng là cận hương tình kiếp* của anh.
*Xa quê hương nhiều năm, đến khi trở về càng về gần quê hương lại sợ càng hãi.
Nhưng nghĩ rồi tưởng tượng, anh lại cảm thấy, những lời đó không cần thiết.
Vừa ngay lúc này, một đoá pháo hoa lớn lại bay lên không trung.
Toàn bộ mọi người đều đang xem pháo hoa, chỉ có anh, là hơi rũ mắt, nhìn về phía ý trung nhân của mình.
Nhìn cô, Lương Thời Ngộ cong ngón trỏ, vuốt nhẹ lên mũi cô, cười hỏi: “Không đáng yêu chỗ nào? Hả?”
Cảm nhận được động tác của anh, Trâu Dụ nghiêng mắt ——
Không nhìn pháo hoa nữa, mà chỉ nhìn anh.
Lương Thời Ngộ đứng ở dưới bầu trời bầu trời đêm lộng lẫy, hơi nghiêng người, môi kề sát tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được, trong sự hò reo của mọi người, lẩm bẩm gọi một câu:
“Trâu Tiểu Dụ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Siêu đáng yêu luôn!
Da da da da da da da! mua~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook