Nhượng Xuân Quang
-
Chương 82: Hắn có thể xưng là cao thâm khó đoán, thì Nhị công tử cũng là đạt...
Editor: Cô gái giấu tên, June
Chuyện tới bây giờ, thú nhận ác ý của hắn lúc trước, cũng là một lời xin lỗi chân thành. Mộ Cẩm nói: "Khi đó ta thật sự muốn giết ngươi."
Một câu này, Thốn Bôn cũng từng nói qua. Từ A Man cảm thấy lúc trước lá gan của mình thật lớn, cứ cho rằng Nhị công tử rất dễ bị lừa, lại đi lừa gạt hắn. "Thân thế của Nhị công tử phải giữ kín cẩn mật. Người chưa thật sự giết ta, đã tận tình tận nghĩa rồi."
"Trong vở kịch cũng nói, nam nữ trên thế gian nếu không bỏ xuống ân oán trước kia, đa số đều rơi vào kết cục thê thảm." Hắn không muốn quá khứ làm cản trở hai người, trở thành một cái rễ gai. "Ngươi nếu từng có sự oán hận, cứ việc mở miệng. Ta sai, ta liền nhận, ngươi sai..." Mộ Cẩm ngừng một chút. Dù sao đều là nhận sai, nhận sai một cái hay hai cái cũng không có gì khác biệt, hắn lại nói tiếp: "Nếu là ngươi sai, lúc này cũng cho là ta sai đi, đều xin lỗi ngươi."
Bắt Từ A Man nhớ tóm lại quá khứ trước đây, nàng cũng không nhớ được là bao. Gãy xương sớm đã lành. Ngược lại thì Nhị công tử còn rơi vào kết cục tàn phế. Nàng mà bỏ đá xuống giếng, như vậy quá tuyệt tình rồi. Nhị công tử vì cứu nàng mới tuyên chiến với Thái Tử. Ân oán là một món nợ hồ đồ, nếu muốn so đo thì những nha hoàn tiểu thư đã từng khi dễ nàng, chẳng lẽ bắt buộc phải quay lại trả thù hay sao? Từ A Man nói: "Nhị công tử, chuyện quá khứ đều đã qua, người dưỡng bệnh cho tốt, sớm ngày hồi phục."
"Ngươi quả nhiên là Ngốc Ngốc." Nhị công tử hắn tự mình xin lỗi, là cơ hội tốt trăm năm mới có, nàng lại có thể không biết quý trọng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Ngươi ấy, Ngốc Ngốc."
- ---
Lý Trác Thạch bắt gặp một đôi chủ tớ ôm nhau dưới thân cây du.
Mộ Cẩm trừ khí sắc có khác biệt, nói chuyện có chút không có khí lực, thì không giống như là tẩu hỏa nhập ma. Hắn ôm ấp giai nhân, vẻ mặt chính là bộ dáng thư thái, thật là chướng mắt.
Lý Trác Thạch quay trở về phòng.
Thốn Bôn ngồi trên cái ghế thiếu một chân, chậm rãi uống nước.
Ghế dựa quả thật thiếu mất một chân. Ngồi hay không ngồi thì có gì khác nhau? Lý Trác Thạch đứng ở một bên: "Ngươi có biết không, chủ tử nhà ngươi là khâm phạm triều đình."
Thốn Bôn nâng mắt, lên tiếng: "Ừm."
Lông mày giả của hắn quá dài, nàng cũng không thấy rõ tròng mắt hắn. "Vậy ngươi hẳn càng biết rõ, chỉ cần các ngươi còn ở trên lãnh thổ Đại Tễ, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng cũng sẽ bị bắt trở về."
Thốn Bôn tiếp tục uống nước.
"Không giống với những khâm phạm triều đình khác, các ngươi là cái đinh trong mắt Hoàng Thượng. Văn võ bá quan, toàn bộ đều muốn lấy cái đầu trên cổ Mộ Cẩm đem đến trước mặt Hoàng Thượng để tranh công." Lý Trác Thạch nói: "Ta nhìn thấy, Mộ Cẩm đem ngươi trở thành con chó nô dịch, hắn gặp rắc rối khắp nơi, cục diện rối rắm giao cho ngươi giải quyết. Trước kia gia cảnh hắn giàu có, cuộc sống của ngươi tất nhiên sẽ không có trở ngại. Hiện tại thì không như vậy, mỗi một tòa thành đều dán đầy lệnh truy nã của hắn. Ngươi đi theo chủ tử như vậy, chỉ có một con đường chết."
Thốn Bôn không nói lời nào, hạ mắt, cúi đầu.
"Ta có kế hoạch cùng Nhị Thập cô nương cùng nhau du ngoạn. Ngươi nếu muốn thoát khỏi gã chủ tử không còn dùng được này, ta có thể thu xếp cho ngươi một thân phận mới." Lý Trác Thạch khuyên bảo: "Trung thần của Hoàng Thượng từng nói, ngươi là một người tập võ có tài, tuổi còn trẻ mà võ công đã cao thâm khó đoán, nếu ngươi thoát khỏi nô tịch, ở trên giang hồ khẳng định là có thể tạo nên tiếng tăm, không đáng phải hầu hạ khâm phạm triều đình."
Thốn Bôn lại rót cho mình một chén nước, vẫn không nói lời nào.
Lý Trác Thạch đã từng thấy hộ vệ trung thành và tận tâm như vậy, giống như Chu Văn Đống. Thế nhưng, Chu Văn Đống tôn sùng Tiêu Triển là tín ngưỡng, Tiêu Triển cũng tôn trọng lại. Lần trước trên thuyền ở Hướng Dương thành, Mộ nhị công tử nói về vị nô bộc này, từ ngữ ẩn chứa lời nói miệt thị, cậu ấm như vậy có chỗ nào đáng để đi theo.
Lý Trác Thạch tìm một cái chén khác, cùng Thốn Bôn uống nước. Nàng một bên uống, một bên nói: "Nhị Thập cô nương đã nói chi tiết về công tử của ngươi cho ta."
Thốn Bôn ngừng ly một chút mới uống tiếp.
"Mộ nhị công tử cả ngày chơi bời lêu lổng."
Thốn Bôn lại giương mắt. Lời này là Từ cô nương kể chi tiết về Nhị công tử?
Lý Trác Thạch nói: "Mộ Cẩm trong phủ thê thiếp đông đảo, phần lớn là cường thủ hào đoạt, hành vi giống như cầm thú."
Thốn Bôn trầm mặc.
"Người trong kinh thành đều biết, Mộ nhị công tử hứng thú chính là rượu ngon cùng giai nhân. Nhiều năm thỏa thích trầm luân, bản thân sớm suy tàn. Nếu không thì làm sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma." Lý Trác Thạch nói rõ ràng rành mạch, "Ở trước mặt các ngươi, Mộ Cẩm mạo xưng là trang hảo hán, đi tìm đại phu, kiếm thuốc bổ, duy trì mặt mũi oai phong. Thật ra những việc này chỉ có nữ nhân mới biết được bản thân hắn hư hỏng hay giả bộ."
Một chén nước này, Thốn Bôn rốt cuộc cũng không uống nổi nữa. Hắn châm chước, có nên nói cho Lý Trác Thạch biết võ công của Nhị công tử so với hắn không phân cao thấp, nếu hắn có thể xưng là cao thâm khó đoán, thì Nhị công tử cũng là đạt đến đỉnh cao. Lời nàng nói ra, chỉ cách ngoài sân một lớp ván cửa, căn bản giấu không nổi khỏi lỗ tai Nhị công tử.
Thốn Bôn bên này còn đang suy xét.
Bên kia, ván cửa phát ra tiếng rên rỉ thống khổ rơi đầy tro bụi.
Mộ Cẩm nắm Từ A Man, một chân đá văng cửa. Sắc mặt tái nhợt một khắc lúc này đã chuyển thành đen như mực, giống một tòa vực sâu. Một đôi mắt đã mất ánh sáng nhìn thẳng về phía Lý Trác Thạch.
Tội nghiệp chính là Từ A Man, nói điều sai về Nhị công tử, thính lực không bằng được Mộ Cẩm, không nghe thấy Lý Trác Thạch nói, tất nhiên đối với bầu không khí quỷ dị bên trong phòng cảm thấy không hiểu.
Thốn Bôn ho hai cái, "Từ cô nương, cái nồi này nước uống hết rồi, cô đi nấu một nồi khác đi."
"Được." Từ A Man kéo kéo tay Mộ Cẩm, "Ta đi phòng bếp nấu nước, Nhị công tử người ngoan ngoãn ngồi đây. Ngồi ở đây nghỉ ngơi cho tốt." Nàng sợ hắn lật tung nóc nhà này mất.
Mộ Cẩm lúc trước thề sẽ không truy cứu chuyện cũ. Có thể hắn đối với Từ A Man khoan dung, đổi lại là Lý Trác Thạch thì lại không có tấm lòng rộng lớn như vậy.
Nghe tiếng bước chân Từ A Man vào phòng bếp, hắn nhẹ giọng nói: "Ta không có nguyên tắc không giết nữ nhân."
Lý Trác Thạch trả lời một câu: "Mộ nhị công tử, những tên đầu đường xó chợ thua dưới kiếm ta có rất nhiều."
Bất luận là Nhị công tử hay Lý Trác Thạch, bên nào bị thương, khổ sở đều là Từ A Man bị kẹt ở giữa. Thốn Bôn lên tiếng nhắc nhở: "Nhị công tử, Từ cô nương đang nấu nước."
Mộ Cẩm cười lạnh, "Ta có cách làm cho nữ nhân của Tiêu Triển chết thần không biết quỷ không hay." Giọng nói giống một cái móc, câu mất một cái mạng của Lý Trác Thạch.
Đúng lúc này, phòng bếp truyền đến một tiếng vang "Loảng xoảng".
Mộ Cẩm nháy mắt thu lại sát khí.
Từ A Man đi ra, ngượng ngùng mà nói: "Nồi hỏng rồi..."
Hắn đi về phía nàng, quan tâm hỏi: "Có bị bỏng không?"
Từ A Man đón lấy, chủ động nắm tay hắn, "Không có, nước còn chưa nấu, nồi đã hỏng rồi."
"Đừng nấu nước nữa." Mộ Cẩm sờ vết nước ấm trên tay nàng, yên tâm, gọi: "Thốn Bôn."
"Có mặt."
"Ngươi đi ra bên ngoài thăm dò đường. Nếu quan binh đã đi rồi, chúng ta lập tức đi ra ngoài."
"Vâng." Thốn Bôn ở trước mặt Lý Trác Thạch thể hiện khinh công cao thâm khó đoán, trong chớp mắt không thấy người đâu nữa.
- ---
Từ A Man kéo Mộ Cẩm đến sân nhỏ, hưởng thụ sự gột rửa của ngày thu.
Mộ Cẩm thù cũ khó bình lại thêm nộ mới.
Nàng thật cẩn thận hỏi: "Nhị công tử, người tức giận với Lý cô nương sao?"
"Không." Hắn tức giận mà trả lời.
"Cái kia..." Vậy làm sao sắc mặt khó coi như vậy? Từ A Man vội vàng nhận sai, "Nhị công tử ta sai rồi, sớm biết như vậy ta không mang người tới nơi này." Nàng cũng không nghĩ tới, Nhị công tử cùng Lý cô nương thoáng cái liền lập tức rút kiếm rút giương.
"Ngàn sai vạn sai, đều là ta sai." Nói một chút nàng cùng Lý Trác Thạch nói cái gì? Nói hắn ham mê luyến sắc, hư không bổ. Mấy ngày lúc trước thông cảm cho nàng, để nàng dùng tay một lúc hắn liền kết thúc. Hồi tưởng lại, hắn thật là quá nhân từ. Việc này có gì tốt để tha thứ, nếu cứ tiếp tục tha thứ, đáy lòng nàng lại dập tắt sự oai phong của hắn.
"Nhị công tử, ta bị Thái Tử bắt đi, là Lý cô nương thả ta ra. Bằng không đã sớm bị Thái Tử giết. Lý cô nương là ân nhân cứu mạng, nàng không phải người xấu, người cùng tân đế có ân oán gì, không đến mức giận chó đánh mèo với nàng."
"Không có gì, đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Ngươi hỏi một vấn đề khác đi, lại hỏi ta có tức giận hay không, ta thật sự sẽ tức giận cho ngươi xem."
Vì thế, Từ A Man hỏi: "Nhị công tử, chúng ta về sau đều phải trốn tránh khắp nơi sao?"
Không thể hỏi vấn đề nào nhẹ nhàng một chút sao? Mộ Cẩm ôm nàng, hỏi lại: "Ngươi thật sự không muốn làm Hoàng Hậu?"
"Không muốn a... Ta cảm thấy, Hoàng Hậu phải giống khí thế của Lý cô nương."
"Nàng ta có khí thế đâu." Không bằng được một phần của Tiểu Man nhà hắn.
"Nhị công tử, ta nghĩ đến việc đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt. Đi theo người chạy trốn, cũng có thể học thêm nhiều kiến thức."
"Nếu như ngươi có cơ hội làm Hoàng Hậu, vẫn không muốn sao?"
"Không muốn... Chân Hoàng Hậu là nữ nhân ưu tú như vậy, cũng trốn không được thâm cung tường cao. Ta không tài không cán, bình an yên ổn cả đời đã rất thỏa mãn rồi."
Mộ Cẩm sờ đến gương mặt nàng, yêu thương mà hôn một cái: "Nghe theo ngươi. Tiểu Man nhất định bình an yên ổn."
- ---
Thốn Bôn trở về, đem tình hình trong thành hồi báo: "Nhị công tử, những quan binh trong thành tra xét chính là một đạo sĩ."
Mộ Cẩm nửa dựa vào ghế, "Đạo sĩ?"
"Đúng vậy, một đạo sĩ từ đội ngũ đưa tang đã trốn thoát." Thốn Bôn nhìn lướt qua Lý Trác Thạch.
"À, ngươi có biết mặt mày vị đạo sĩ này hay không?"
"Nhị công tử, nếu thuộc hạ không đoán sai, hẳn là hoàng cung có người giả trang thành đạo sĩ trốn đi. Quan binh đang toàn lực lùng bắt người này, tất cả cửa thành đều phong tỏa. Thuộc hạ dò hỏi bên đường, quan binh nói đều là đạo sĩ, không có đề cập đến khâm phạm của triều đình."
Lý Trác Thạch nghe được một nửa, mày nhăn lại. Tiêu Triển hẳn còn ở lăng mộ của Tiên Hoàng, làm thế nào nhanh như vậy đã phát hiện không thấy nàng.
"Lý cô nương." Mộ Cẩm cười rất có thâm ý: "Vừa rồi, ngươi nói ta là khâm phạm của triều đình, bốn bề là địch. Hóa ra ngươi cũng vậy, thật trùng hợp."
Lý Trác Thạch quăng một ánh mắt lạnh lùng: "Ta không có trên lệnh truy nã."
Mộ Cẩm nói: "Ngươi là hoàng phi, tự mình rời cung, tội danh này tuy so uy phong thì kém việc ám sát Thái Tử, nhưng ngươi cũng nghe rồi, quan binh tra xét chính là đạo sĩ, mà không phải Mộ nhị công tử vô cùng tuấn tú ta đây."
Từ A Man lo lắng nhìn Lý Trác Thạch: "Lý cô nương, có phải bởi vì việc của ta làm liên luỵ cô?"
"Không phải. Rời đi là quyết định của ta, bất luận cùng với việc gì đều không liên quan." Lý Trác Thạch nói xong vào phòng.
Từ A Man hỏi tiếp: "Lý cô nương, chúng ta đang đi theo Nhị công tử chạy trốn. Cô cũng bị lùng bắt, nếu không thì đi cùng chúng ta? Thêm một người, cũng chăm sóc nhau hơn."
"Hắn ——" Lý Trác Thạch vừa mới nổi lên ý nghĩ, đột nhiên thay đổi xưng hô. "Hoàng Thượng sẽ không nhớ thương ta lâu đâu. Hoàng Thượng sở dĩ tức giận, là bởi vì ta từ xưa tới nay là một bên bị động, hôm nay ra oai phủ đầu hắn, hắn không cam lòng. Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng nghênh đón tân phi, mỗi người vào cung làm phi tử đều là đại mỹ nhân. Mỹ nữ trong ngực, hắn tự nhiên không nhớ đến một người không cam lòng. Tới lúc đó, trời cao đất rộng mặc ta đi."
Từ A Man: "Lý cô nương, cô có thể đi theo chúng ta một chặng đường, đợi đến lúc cô an toàn rồi chúng ta tạm thời từ biệt. Bên ngoài quan binh nhiều như vậy, cửa thành lại bị phong tỏa, cô một người quá mạo hiểm."
Lý Trác Thạch do dự.
Từ A Man cười: "Cô đừng để ý Nhị công tử. Người ấy mà, miệng nói không xuôi tai. Nhưng người không phải người xấu, tuy rằng trước kia đã làm chuyện xấu đối với ta, nhưng ta cũng đã làm chuyện xấu đối với người, huề lẫn nhau. Người cũng tha ta một mạng."
Hai nam nhân ở ngoài cửa, đem cuộc nói chuyện của hai nữ nhân nghe hết rõ ràng.
Mộ Cẩm vốn đang vui sướng vì Từ A Man dùng từ ca ngợi hắn, tiếp theo, hắn bắt được tin tức lộ ra từ lời nói của Lý Trác Thạch.
Lý Trác Thạch chạy trốn, là bởi vì Tiêu Triển nghênh đón tân phi.
Ban đầu tân đế chấp chính, đại thần trong triều cùng vua thành lập quan hệ chính trị vững chắc là đặc biệt quan trọng. Nhưng mà, việc có nặng nhẹ nhanh chậm, lễ tang Tiên Hoàng chưa xong, Tiêu Triển liền khóa thành lùng bắt phi tử chạy trốn, là vì cái gì?
Nếu Mộ Cẩm không có lần tẩu hỏa nhập ma này, hắn sẽ không nghĩ đến một loại đáp án.
Bởi vì hắn đã trải qua, tình không biết đã nảy sinh.
Mộ Cẩm cười: "Phong thuỷ luân chuyển rồi."
Chuyện tới bây giờ, thú nhận ác ý của hắn lúc trước, cũng là một lời xin lỗi chân thành. Mộ Cẩm nói: "Khi đó ta thật sự muốn giết ngươi."
Một câu này, Thốn Bôn cũng từng nói qua. Từ A Man cảm thấy lúc trước lá gan của mình thật lớn, cứ cho rằng Nhị công tử rất dễ bị lừa, lại đi lừa gạt hắn. "Thân thế của Nhị công tử phải giữ kín cẩn mật. Người chưa thật sự giết ta, đã tận tình tận nghĩa rồi."
"Trong vở kịch cũng nói, nam nữ trên thế gian nếu không bỏ xuống ân oán trước kia, đa số đều rơi vào kết cục thê thảm." Hắn không muốn quá khứ làm cản trở hai người, trở thành một cái rễ gai. "Ngươi nếu từng có sự oán hận, cứ việc mở miệng. Ta sai, ta liền nhận, ngươi sai..." Mộ Cẩm ngừng một chút. Dù sao đều là nhận sai, nhận sai một cái hay hai cái cũng không có gì khác biệt, hắn lại nói tiếp: "Nếu là ngươi sai, lúc này cũng cho là ta sai đi, đều xin lỗi ngươi."
Bắt Từ A Man nhớ tóm lại quá khứ trước đây, nàng cũng không nhớ được là bao. Gãy xương sớm đã lành. Ngược lại thì Nhị công tử còn rơi vào kết cục tàn phế. Nàng mà bỏ đá xuống giếng, như vậy quá tuyệt tình rồi. Nhị công tử vì cứu nàng mới tuyên chiến với Thái Tử. Ân oán là một món nợ hồ đồ, nếu muốn so đo thì những nha hoàn tiểu thư đã từng khi dễ nàng, chẳng lẽ bắt buộc phải quay lại trả thù hay sao? Từ A Man nói: "Nhị công tử, chuyện quá khứ đều đã qua, người dưỡng bệnh cho tốt, sớm ngày hồi phục."
"Ngươi quả nhiên là Ngốc Ngốc." Nhị công tử hắn tự mình xin lỗi, là cơ hội tốt trăm năm mới có, nàng lại có thể không biết quý trọng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Ngươi ấy, Ngốc Ngốc."
- ---
Lý Trác Thạch bắt gặp một đôi chủ tớ ôm nhau dưới thân cây du.
Mộ Cẩm trừ khí sắc có khác biệt, nói chuyện có chút không có khí lực, thì không giống như là tẩu hỏa nhập ma. Hắn ôm ấp giai nhân, vẻ mặt chính là bộ dáng thư thái, thật là chướng mắt.
Lý Trác Thạch quay trở về phòng.
Thốn Bôn ngồi trên cái ghế thiếu một chân, chậm rãi uống nước.
Ghế dựa quả thật thiếu mất một chân. Ngồi hay không ngồi thì có gì khác nhau? Lý Trác Thạch đứng ở một bên: "Ngươi có biết không, chủ tử nhà ngươi là khâm phạm triều đình."
Thốn Bôn nâng mắt, lên tiếng: "Ừm."
Lông mày giả của hắn quá dài, nàng cũng không thấy rõ tròng mắt hắn. "Vậy ngươi hẳn càng biết rõ, chỉ cần các ngươi còn ở trên lãnh thổ Đại Tễ, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng cũng sẽ bị bắt trở về."
Thốn Bôn tiếp tục uống nước.
"Không giống với những khâm phạm triều đình khác, các ngươi là cái đinh trong mắt Hoàng Thượng. Văn võ bá quan, toàn bộ đều muốn lấy cái đầu trên cổ Mộ Cẩm đem đến trước mặt Hoàng Thượng để tranh công." Lý Trác Thạch nói: "Ta nhìn thấy, Mộ Cẩm đem ngươi trở thành con chó nô dịch, hắn gặp rắc rối khắp nơi, cục diện rối rắm giao cho ngươi giải quyết. Trước kia gia cảnh hắn giàu có, cuộc sống của ngươi tất nhiên sẽ không có trở ngại. Hiện tại thì không như vậy, mỗi một tòa thành đều dán đầy lệnh truy nã của hắn. Ngươi đi theo chủ tử như vậy, chỉ có một con đường chết."
Thốn Bôn không nói lời nào, hạ mắt, cúi đầu.
"Ta có kế hoạch cùng Nhị Thập cô nương cùng nhau du ngoạn. Ngươi nếu muốn thoát khỏi gã chủ tử không còn dùng được này, ta có thể thu xếp cho ngươi một thân phận mới." Lý Trác Thạch khuyên bảo: "Trung thần của Hoàng Thượng từng nói, ngươi là một người tập võ có tài, tuổi còn trẻ mà võ công đã cao thâm khó đoán, nếu ngươi thoát khỏi nô tịch, ở trên giang hồ khẳng định là có thể tạo nên tiếng tăm, không đáng phải hầu hạ khâm phạm triều đình."
Thốn Bôn lại rót cho mình một chén nước, vẫn không nói lời nào.
Lý Trác Thạch đã từng thấy hộ vệ trung thành và tận tâm như vậy, giống như Chu Văn Đống. Thế nhưng, Chu Văn Đống tôn sùng Tiêu Triển là tín ngưỡng, Tiêu Triển cũng tôn trọng lại. Lần trước trên thuyền ở Hướng Dương thành, Mộ nhị công tử nói về vị nô bộc này, từ ngữ ẩn chứa lời nói miệt thị, cậu ấm như vậy có chỗ nào đáng để đi theo.
Lý Trác Thạch tìm một cái chén khác, cùng Thốn Bôn uống nước. Nàng một bên uống, một bên nói: "Nhị Thập cô nương đã nói chi tiết về công tử của ngươi cho ta."
Thốn Bôn ngừng ly một chút mới uống tiếp.
"Mộ nhị công tử cả ngày chơi bời lêu lổng."
Thốn Bôn lại giương mắt. Lời này là Từ cô nương kể chi tiết về Nhị công tử?
Lý Trác Thạch nói: "Mộ Cẩm trong phủ thê thiếp đông đảo, phần lớn là cường thủ hào đoạt, hành vi giống như cầm thú."
Thốn Bôn trầm mặc.
"Người trong kinh thành đều biết, Mộ nhị công tử hứng thú chính là rượu ngon cùng giai nhân. Nhiều năm thỏa thích trầm luân, bản thân sớm suy tàn. Nếu không thì làm sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma." Lý Trác Thạch nói rõ ràng rành mạch, "Ở trước mặt các ngươi, Mộ Cẩm mạo xưng là trang hảo hán, đi tìm đại phu, kiếm thuốc bổ, duy trì mặt mũi oai phong. Thật ra những việc này chỉ có nữ nhân mới biết được bản thân hắn hư hỏng hay giả bộ."
Một chén nước này, Thốn Bôn rốt cuộc cũng không uống nổi nữa. Hắn châm chước, có nên nói cho Lý Trác Thạch biết võ công của Nhị công tử so với hắn không phân cao thấp, nếu hắn có thể xưng là cao thâm khó đoán, thì Nhị công tử cũng là đạt đến đỉnh cao. Lời nàng nói ra, chỉ cách ngoài sân một lớp ván cửa, căn bản giấu không nổi khỏi lỗ tai Nhị công tử.
Thốn Bôn bên này còn đang suy xét.
Bên kia, ván cửa phát ra tiếng rên rỉ thống khổ rơi đầy tro bụi.
Mộ Cẩm nắm Từ A Man, một chân đá văng cửa. Sắc mặt tái nhợt một khắc lúc này đã chuyển thành đen như mực, giống một tòa vực sâu. Một đôi mắt đã mất ánh sáng nhìn thẳng về phía Lý Trác Thạch.
Tội nghiệp chính là Từ A Man, nói điều sai về Nhị công tử, thính lực không bằng được Mộ Cẩm, không nghe thấy Lý Trác Thạch nói, tất nhiên đối với bầu không khí quỷ dị bên trong phòng cảm thấy không hiểu.
Thốn Bôn ho hai cái, "Từ cô nương, cái nồi này nước uống hết rồi, cô đi nấu một nồi khác đi."
"Được." Từ A Man kéo kéo tay Mộ Cẩm, "Ta đi phòng bếp nấu nước, Nhị công tử người ngoan ngoãn ngồi đây. Ngồi ở đây nghỉ ngơi cho tốt." Nàng sợ hắn lật tung nóc nhà này mất.
Mộ Cẩm lúc trước thề sẽ không truy cứu chuyện cũ. Có thể hắn đối với Từ A Man khoan dung, đổi lại là Lý Trác Thạch thì lại không có tấm lòng rộng lớn như vậy.
Nghe tiếng bước chân Từ A Man vào phòng bếp, hắn nhẹ giọng nói: "Ta không có nguyên tắc không giết nữ nhân."
Lý Trác Thạch trả lời một câu: "Mộ nhị công tử, những tên đầu đường xó chợ thua dưới kiếm ta có rất nhiều."
Bất luận là Nhị công tử hay Lý Trác Thạch, bên nào bị thương, khổ sở đều là Từ A Man bị kẹt ở giữa. Thốn Bôn lên tiếng nhắc nhở: "Nhị công tử, Từ cô nương đang nấu nước."
Mộ Cẩm cười lạnh, "Ta có cách làm cho nữ nhân của Tiêu Triển chết thần không biết quỷ không hay." Giọng nói giống một cái móc, câu mất một cái mạng của Lý Trác Thạch.
Đúng lúc này, phòng bếp truyền đến một tiếng vang "Loảng xoảng".
Mộ Cẩm nháy mắt thu lại sát khí.
Từ A Man đi ra, ngượng ngùng mà nói: "Nồi hỏng rồi..."
Hắn đi về phía nàng, quan tâm hỏi: "Có bị bỏng không?"
Từ A Man đón lấy, chủ động nắm tay hắn, "Không có, nước còn chưa nấu, nồi đã hỏng rồi."
"Đừng nấu nước nữa." Mộ Cẩm sờ vết nước ấm trên tay nàng, yên tâm, gọi: "Thốn Bôn."
"Có mặt."
"Ngươi đi ra bên ngoài thăm dò đường. Nếu quan binh đã đi rồi, chúng ta lập tức đi ra ngoài."
"Vâng." Thốn Bôn ở trước mặt Lý Trác Thạch thể hiện khinh công cao thâm khó đoán, trong chớp mắt không thấy người đâu nữa.
- ---
Từ A Man kéo Mộ Cẩm đến sân nhỏ, hưởng thụ sự gột rửa của ngày thu.
Mộ Cẩm thù cũ khó bình lại thêm nộ mới.
Nàng thật cẩn thận hỏi: "Nhị công tử, người tức giận với Lý cô nương sao?"
"Không." Hắn tức giận mà trả lời.
"Cái kia..." Vậy làm sao sắc mặt khó coi như vậy? Từ A Man vội vàng nhận sai, "Nhị công tử ta sai rồi, sớm biết như vậy ta không mang người tới nơi này." Nàng cũng không nghĩ tới, Nhị công tử cùng Lý cô nương thoáng cái liền lập tức rút kiếm rút giương.
"Ngàn sai vạn sai, đều là ta sai." Nói một chút nàng cùng Lý Trác Thạch nói cái gì? Nói hắn ham mê luyến sắc, hư không bổ. Mấy ngày lúc trước thông cảm cho nàng, để nàng dùng tay một lúc hắn liền kết thúc. Hồi tưởng lại, hắn thật là quá nhân từ. Việc này có gì tốt để tha thứ, nếu cứ tiếp tục tha thứ, đáy lòng nàng lại dập tắt sự oai phong của hắn.
"Nhị công tử, ta bị Thái Tử bắt đi, là Lý cô nương thả ta ra. Bằng không đã sớm bị Thái Tử giết. Lý cô nương là ân nhân cứu mạng, nàng không phải người xấu, người cùng tân đế có ân oán gì, không đến mức giận chó đánh mèo với nàng."
"Không có gì, đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Ngươi hỏi một vấn đề khác đi, lại hỏi ta có tức giận hay không, ta thật sự sẽ tức giận cho ngươi xem."
Vì thế, Từ A Man hỏi: "Nhị công tử, chúng ta về sau đều phải trốn tránh khắp nơi sao?"
Không thể hỏi vấn đề nào nhẹ nhàng một chút sao? Mộ Cẩm ôm nàng, hỏi lại: "Ngươi thật sự không muốn làm Hoàng Hậu?"
"Không muốn a... Ta cảm thấy, Hoàng Hậu phải giống khí thế của Lý cô nương."
"Nàng ta có khí thế đâu." Không bằng được một phần của Tiểu Man nhà hắn.
"Nhị công tử, ta nghĩ đến việc đi khắp nơi, mở rộng tầm mắt. Đi theo người chạy trốn, cũng có thể học thêm nhiều kiến thức."
"Nếu như ngươi có cơ hội làm Hoàng Hậu, vẫn không muốn sao?"
"Không muốn... Chân Hoàng Hậu là nữ nhân ưu tú như vậy, cũng trốn không được thâm cung tường cao. Ta không tài không cán, bình an yên ổn cả đời đã rất thỏa mãn rồi."
Mộ Cẩm sờ đến gương mặt nàng, yêu thương mà hôn một cái: "Nghe theo ngươi. Tiểu Man nhất định bình an yên ổn."
- ---
Thốn Bôn trở về, đem tình hình trong thành hồi báo: "Nhị công tử, những quan binh trong thành tra xét chính là một đạo sĩ."
Mộ Cẩm nửa dựa vào ghế, "Đạo sĩ?"
"Đúng vậy, một đạo sĩ từ đội ngũ đưa tang đã trốn thoát." Thốn Bôn nhìn lướt qua Lý Trác Thạch.
"À, ngươi có biết mặt mày vị đạo sĩ này hay không?"
"Nhị công tử, nếu thuộc hạ không đoán sai, hẳn là hoàng cung có người giả trang thành đạo sĩ trốn đi. Quan binh đang toàn lực lùng bắt người này, tất cả cửa thành đều phong tỏa. Thuộc hạ dò hỏi bên đường, quan binh nói đều là đạo sĩ, không có đề cập đến khâm phạm của triều đình."
Lý Trác Thạch nghe được một nửa, mày nhăn lại. Tiêu Triển hẳn còn ở lăng mộ của Tiên Hoàng, làm thế nào nhanh như vậy đã phát hiện không thấy nàng.
"Lý cô nương." Mộ Cẩm cười rất có thâm ý: "Vừa rồi, ngươi nói ta là khâm phạm của triều đình, bốn bề là địch. Hóa ra ngươi cũng vậy, thật trùng hợp."
Lý Trác Thạch quăng một ánh mắt lạnh lùng: "Ta không có trên lệnh truy nã."
Mộ Cẩm nói: "Ngươi là hoàng phi, tự mình rời cung, tội danh này tuy so uy phong thì kém việc ám sát Thái Tử, nhưng ngươi cũng nghe rồi, quan binh tra xét chính là đạo sĩ, mà không phải Mộ nhị công tử vô cùng tuấn tú ta đây."
Từ A Man lo lắng nhìn Lý Trác Thạch: "Lý cô nương, có phải bởi vì việc của ta làm liên luỵ cô?"
"Không phải. Rời đi là quyết định của ta, bất luận cùng với việc gì đều không liên quan." Lý Trác Thạch nói xong vào phòng.
Từ A Man hỏi tiếp: "Lý cô nương, chúng ta đang đi theo Nhị công tử chạy trốn. Cô cũng bị lùng bắt, nếu không thì đi cùng chúng ta? Thêm một người, cũng chăm sóc nhau hơn."
"Hắn ——" Lý Trác Thạch vừa mới nổi lên ý nghĩ, đột nhiên thay đổi xưng hô. "Hoàng Thượng sẽ không nhớ thương ta lâu đâu. Hoàng Thượng sở dĩ tức giận, là bởi vì ta từ xưa tới nay là một bên bị động, hôm nay ra oai phủ đầu hắn, hắn không cam lòng. Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng nghênh đón tân phi, mỗi người vào cung làm phi tử đều là đại mỹ nhân. Mỹ nữ trong ngực, hắn tự nhiên không nhớ đến một người không cam lòng. Tới lúc đó, trời cao đất rộng mặc ta đi."
Từ A Man: "Lý cô nương, cô có thể đi theo chúng ta một chặng đường, đợi đến lúc cô an toàn rồi chúng ta tạm thời từ biệt. Bên ngoài quan binh nhiều như vậy, cửa thành lại bị phong tỏa, cô một người quá mạo hiểm."
Lý Trác Thạch do dự.
Từ A Man cười: "Cô đừng để ý Nhị công tử. Người ấy mà, miệng nói không xuôi tai. Nhưng người không phải người xấu, tuy rằng trước kia đã làm chuyện xấu đối với ta, nhưng ta cũng đã làm chuyện xấu đối với người, huề lẫn nhau. Người cũng tha ta một mạng."
Hai nam nhân ở ngoài cửa, đem cuộc nói chuyện của hai nữ nhân nghe hết rõ ràng.
Mộ Cẩm vốn đang vui sướng vì Từ A Man dùng từ ca ngợi hắn, tiếp theo, hắn bắt được tin tức lộ ra từ lời nói của Lý Trác Thạch.
Lý Trác Thạch chạy trốn, là bởi vì Tiêu Triển nghênh đón tân phi.
Ban đầu tân đế chấp chính, đại thần trong triều cùng vua thành lập quan hệ chính trị vững chắc là đặc biệt quan trọng. Nhưng mà, việc có nặng nhẹ nhanh chậm, lễ tang Tiên Hoàng chưa xong, Tiêu Triển liền khóa thành lùng bắt phi tử chạy trốn, là vì cái gì?
Nếu Mộ Cẩm không có lần tẩu hỏa nhập ma này, hắn sẽ không nghĩ đến một loại đáp án.
Bởi vì hắn đã trải qua, tình không biết đã nảy sinh.
Mộ Cẩm cười: "Phong thuỷ luân chuyển rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook