Nhượng Xuân Quang
-
Chương 23: Thốn Bôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu thật không ngờ, người đuổi thị thiếp của Nhị công tử đi lại không phải là Tô Yến Tinh, càng không phải là Nhị công tử.
Mà đó lại là Mộ lão gia đã lâu chưa xuất đầu lộ diện.
Sự tình này cũng bởi vì Tô Yến Tinh mà lên.
Tô Yến Tinh trở về nhà mẹ đẻ, mấy ngày đầu tiên chỉ dùng nước mắt rửa mặt, kể khổ cuộc sống của mình sau khi thành thân.
Nha hoàn với ma ma ở bên cạnh cũng hùa theo.
Tô Yến Tinh nói xấu tường tận về Mộ Cẩm.
Nói trong lòng không hi vọng Mộ Cẩm đến đón, nhưng cũng chỉ là lời nói dối. Nàng ta chỉ muốn làm bộ làm tịch vài câu. Thế nhưng, ngày đêm đều trông ngóng chờ đợi cũng chẳng thấy bóng dáng Mộ Cẩm đâu.
Một ngày trước khi Mộ nhị công tử đi xa nhà, Mộ đại công tử đặc biệt dặn dò đệ đệ, cần phải dỗ dành Tô Yến Tinh trở về.
Mộ Cẩm thuận miệng đáp một tiếng. Ai ngờ ngày thứ hai, hắn nghênh ngang rời đi, hồn nhiên quên mất việc này.
Mộ Chiêu bất đắc dĩ, lại gọi không được vị đệ đệ không coi ai ra gì này trở lại. Nhưng hắn cũng không bởi vì vậy mà nặng nề trách móc Mộ Cẩm. Hắn ở trong lòng tính toán, nên làm thế nào thì Tô lão gia mới buông tha. Hay là tìm quan phủ dàn xếp một chuyến. Thật sự cũng không được, hắn trước mắt hết cách, đành đổi thuyền đến Đông Chu.
Đợi không được trượng phu tới, Tô Yến Tinh trong cơn tức giận liền chạy tới cáo trạng với biểu tỷ.
Vị biểu tỷ này của Tô gia, trước đây được tuyển vào cung, phong làm Tài Tử.
Vốn không quyền không thế, đến long bào của Hoàng Thượng còn chưa thấy. Tháng trước, vô tình gặp được Hoàng Thượng, lại được phong làm Chiêu Nghi.
Trước kia lúc tiến cung, Tô biểu tỷ khóc ba đêm liên tiếp, nghe được hai chữ "Thánh ân" chỉ biết rơi lệ. Cũng bởi, tuổi Hoàng Thượng so với cha nàng còn lớn hơn.
Đương kim thánh thượng chính là một nhân vật truyền kỳ.
Mười bốn tuổi được sắc phong ngôi vị Thái Tử.
Lúc mười bảy tuổi, hai nước Đại Tễ cùng Bách Tùy giao chiến. Ngài đi theo La Sát tướng quân, lặn lội đến chiến trường ở Tây Phụ Quan.
Năm mười chín tuổi, Tiên Hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ.
Đến nay, đã tại vị hơn ba mươi năm năm.
Không chỉ anh mình quả cảm, Hoàng thượng còn lưu truyền một truyền thuyết khác. Trước đâu có hai phi tần cùng Hoàng hậu đều hạ sinh được hoàng tử. Ba vị tiểu hoàng tử đều yểu mệnh mà chết. Vị trí Thái tử bị bỏ trống một thời gian dài. Mãi đến bốn năm trước, Hoàng Thượng mới sắc phong Tam hoàng tử làm Thái Tử.
Tô biểu tỷ được chọn tiến cung, nghe nói bởi vì thần thái có chút giống với Tiên Hoàng Hậu.
Đúng lúc Tô biểu tỷ cậy sủng mà kiêu, nghe được cảnh ngộ của biểu muội, giận dữ mắng mỏ: "Một gã thương nhân kinh thành hèn mọn thôi, lại dám lạnh nhạt để khuê nữ Tô gia chăn đơn gối chiếc, như vậy là làm nhục Tô gia, quá quắt không coi ai ra gì!"
Tô biểu tỷ còn chưa có thị uy, không biết từ đâu Mộ lão gia đã lâu không thấy mặt lại nhận được tin tức, suốt đêm đuổi nhóm thị thiếp của Mộ Cẩm đi.
Mộ lão gia nói: "Mộ Cẩm con ta, sinh non nhiều bệnh, hồi nhỏ gặp phải bệnh hiểm nghèo khiến suýt nữa mất mạng. Tìm kiếm hỏi thăm được danh y giỏi mới có thể khỏi bệnh, bất đắc dĩ, lại quên mất ký ức lúc nhỏ. Ta thương nó khổ, không đành lòng quở trách, lại bởi vì cưng chiều mà quản giáo chưa nghiêm, dưỡng thành một cái tính tình bất hảo như bây giờ. Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Hôm nay, ta liền thay mặt nó xử lý chuyện gia đình."
(*Dưỡng bất giáo, phụ chi quá: Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha.)
Cả Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu trong lòng đều bàng hoàng.
Tiểu Lục thập phần lo lắng, "Vạn nhất Mộ lão gia chẳng phân phát ngân lượng, về sau ta nên làm gì bây giờ?"
Đây đều là lo lắng chung của tất cả nữ nhân.
Mộ lão gia muốn đưa toàn bộ nữ nhân đi.
Thốn Bôn quất roi thúc ngựa, đi suốt một đêm trở về.
Cuối cùng, Mộ lão gia cũng đáp ứng mà lưu lại vài người.
Phân phát kim lượng đều do phòng thu chi khấu trừ dưới danh nghĩa của Nhị công tử. So với Tiểu Cửu thì ít hơn một nửa.
Nhị Thập khi đó đang ở phòng bếp.
Mộ lão gia đâu có nghĩ đến, Nhị công tử lại có thể đem thị tẩm giáng xuống làm rửa chén phòng bếp. Mộ lão gia không biết đến Nhị Thập, hiển nhiên không định cho nàng rời đi.
Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu trở nên trống vắng.
Thập Ngũ cảm thấy sợ hãi bàng hoàng, lại đi phòng bếp tìm Nhị Thập, đem khuôn mặt lạnh lùng ngày hôm đó của Mộ lão gia miêu tả tỉ mỉ. "Hàn khí tỏa ra so với Đại công tử còn đáng sợ hơn." Thập Ngũ bỗng chốc run rẩy, hai tay ôm mình.
Nhị Thập cực kỳ ảo não. Sớm biết có việc này, nàng không nên đến phòng bếp, chết dí ở Yểm Nhật Lâu còn có cơ hội rời phủ.
Giờ thì tốt rồi, Nhị công tử lại để nàng bỏ qua một cơ hội tốt.
"Mộ lão gia nói, chúng ta về sau không được phép chống đối Nhị phu nhân." Thập Ngũ núp ở bên người Nhị Thập, "Nhị phu nhân chính là họ hàng của Chiêu Nghi, ta thực sợ hãi a, nàng ta có hay không sẽ tìm ta đòi nợ cũ?"
Nhị Thập trấn an vỗ vỗ Thập Ngũ. Nhị công tử đã phân phó giữ lại Thập Ngũ, Thập Ngũ tạm thời sẽ được an toàn.
Thập Ngũ thì thào: "Quá nhiều nam nhân khi dễ ta rồi, ta vất vả lắm mới nhờ Nhị công tử mà an cư tại đây. Ta không muốn đi..."
Thập Ngũ ở thanh lâu trải qua không ít khổ sở. Do gửi lòng sai chỗ, bị một nam tử lừa gạt toàn bộ tiền tích góp. May mắn được Nhị công tử chuộc thân, nàng mới được sống thoải mái.
"Đa tạ Nhị công tử đã đem ta giữ lại." Thập Ngũ ôm lấy Nhị Thập.
- ---
Mộ lão gia có lệnh, trên dưới Mộ phủ, đều vì Nhị phu nhân mà bận rộn một hồi.
Phòng may vá gấp gáp may cho Nhị phu nhân y phục mới.
Giữa trưa, phòng bếp đưa cơm cho phòng may vá.
Nhị Thập nghĩ, đúng lúc dễ dàng có thể lấy được một chiếc áo của ngư công. Nàng chủ động đi giúp.
Chia cơm xong, nghe thấy một giọng nữ nhân gọi: "Từ A Man."
Nữ tử tên là Hà Hoa, tuổi không lớn lắm nhưng đã ở phòng may vá nhiều năm nay rồi. Hà Hoa biết rõ việc Nhị Thập trở thành nha hoàn của Tam tiểu thư, sau đó lại trở thành thị tẩm của Nhị công tử. Nhưng không biết vì sao lại đến phòng bếp làm việc vặt.
Nhị Thập không giải thích, chỉ chỉ hầu bao rồi chỉ chiếc áo ngư công ở phía xa, lại so so với thân thể của mình.
Hà Hoa ngây người, "Ngươi... Cổ họng làm sao vậy?"
Nhị Thập cười cười.
Hà Hoa than thở, "Trước kia ta rất hâm mộ ngươi, có thể hầu hạ một quý nhân như Nhị công tử, nào biết, ngươi thế này... Số mệnh thật lắm chông gai."
Nhị Thập thầm nghĩ: gặp gỡ Nhị công tử thật đúng là xui xẻo.
Hà Hoa nhỏ giọng, "Đúng rồi, việc trước kia, ta đã nói với Thốn Bôn rồi."
Nhị Thập gật đầu.
"Ngươi biết sao?" Hà Hoa sờ sờ mũi, "Cũng đúng, ngươi hầu hạ Nhị công tử, khẳng định là thường xuyên nhìn thấy Thốn Bôn. Hắn hiện tại nhìn thấy ta đều tránh né, xa lánh..."
- ---
Năm đó, Từ A Man vừa vào Mộ gia.
Quản gia Lưu phủ nói, Từ A Man tay nghề may vá không tồi. Phó quản gia Trần dò hỏi Từ A Man xong, phân vào phòng may vá. Nàng chịu khó làm việc, rất được khen ngợi.
Có một ngày, phó quản gia Trần tới, "Từ A Man."
"Dạ." Nàng lập tức đi qua.
"Buổi sáng cùng ta đi quan phủ đóng dấu khế ước."
"Vâng."
Có một bộ y phục chỉ còn một chút chỉ chỗ cuối cùng chưa khâu, Từ A Man giao lại cho Hà Hoa.
Bộ y phục lại chính là của Thốn Bôn. Hà Hoa trong lòng ngưỡng mộ Thốn Bôn đã lâu, vụng trộm đem một túi thơm hạnh hoa may vào bên trong. Đây là một cách tỏ tình của nữ nhân Đại Tễ.
Về sau, phòng may vá mang quần áo đưa tới.
Thốn Bôn không cần nhìn, ngửi mùi cũng biết rõ bộ y phục này có gì bên trong. Trên mặt hắn trầm mặc một cõi vắng lặng.
Mộ Cẩm cười đến mập mờ, "Thốn Bôn của chúng ta cũng có cô nương tỏ tình rồi. Ngày khác dẫn đến cho ta xem, nếu phù hợp, ta cho phép hôn sự này của ngươi."
Ngày thứ hai, Thốn Bôn tìm tới trưởng phòng may.
Trưởng phòng may nói thật thà, "Nàng ta may."
Thốn Bôn nhìn sang, nhìn thấy một thiếu nữ thon gầy đang xoay người đang cắt vải.
"Từ A Man." Trưởng phòng may kêu.
"Dạ." Thiếu nữ ngẩng đầu lên. Là một khuôn mặt thanh tú.
Thốn Bôn đi đến chỗ gốc cây hẻo lánh.
"Đi theo đi." Trưởng phòng mây chỉ chỉ góc cây.
Từ A Man kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình. "Tiểu nữ sao?"
Trưởng phòng may dùng ánh mắt ra hiệu nàng phải nhanh nhẹn đuổi kịp.
Nàng không biết Thốn Bôn. Nhìn thái độ của trưởng phòng may, có lẽ người kia địa vị trong phủ khá cao. Dáng người của hắn rất phù hợp với kích cỡ bộ y phục nàng cắt may, cao gầy nhưng mạnh mẽ. Nàng không dám lãnh đạm liền chạy tới.
Trưởng phòng may yên lặng lui xuống.
Trong đình viện ấm áp lại có một thiếu niên trầm mặc cùng một thiếu nữ co quắp.
Thốn Bôn mặt nhìn thân cây, dựa vào cảm giác nhạy bén, hắn biết rõ nàng đã ở phía sau hắn. "Thu hồi tâm tư của ngươi. Tay chân không sạch sẽ, ta liền phế của ngươi đi."
Từ A Man cho rằng đây là lời giáo huấn thường ngày, hoảng sợ đáp: "Vâng."
"Lui đi."
"Vâng." Nàng vội vàng chạy.
Thốn Bôn quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ phấp phới trong váy hạnh hoa.
Thốn Bôn nói không rõ, Từ A Man nghe được lại u mê hồ đồ, mãi đến khi nàng bị khấu trừ hai tháng tiền công, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra —— Vì sao lại đột nhiên bị phạt.
Nàng hỏi trưởng phòng may, "Tiểu nữ đã sai ở đâu sao?"
Trưởng phòng may cũng không biết, chỉ nói: "Đây là Thốn Bôn công tử phân phó. Về sau y phục của ngài, ngươi đừng đụng vào."
Số đo của Thốn Bôn là do phòng may vá cấp, nàng cắt may cẩn thận, không dám có chút nào sai sót. Không hiểu sao bị trừ tiền công, nàng thập phần ủy khuất.
Qua một tháng, phòng may vá phái nàng đến đưa quần áo cho Nhị công tử.
Từ A Man không có gặp được vị Nhị công tử phong hoa tuyệt đại, ngược lại là gặp Thốn Bôn.
Việc này cũng thật đúng lúc, nàng có việc muốn hỏi hắn đã lâu. Nàng ấp úng nhìn mặt đấy, "Thốn Bôn công tử..."
"Ta không phải công tử." Thốn Bôn đứng bên cạnh hành lang, bộ dáng đạm bạc giống với lúc đứng dưới tán cây.
Tròng mắt nàng đảo đảoo, "Tiểu nữ muốn hỏi..." Nàng vụng trộm nhìn hắn.
Trên mặt hắn lạnh lùng che giấu sát khí.
Trông thấy tay hắn cầm một thanh trường kiếm sắc nhọn, gan nàng nảy lên. Vì việc sau này, nàng kiên trì hỏi: "Tiểu nữ may cho ngài bộ y phục kia, có vấn đề ở đâu sao?"
Thốn Bôn chưa từng thấy một nữ nhân nào mặt dày như thế. Trong phủ nha hoàn ngưỡng mộ hắn không ít, đây là lần đầu tiên có kẻ dám nghĩ cách dùng y phục cá nhân của hắn, đặc biệt hắn lại chán ghét mùi hạnh hoa.
Mùi hạnh hoa khiến cho Nhị công tử trêu chọc, "Vị cô nương tặng túi thơm có bộ dáng thế nào?"
"Coi như cũng được." Thốn Bôn đáp.
Nhị công tử hết sức vui vẻ, "Vậy thì thu nhận đi."
Thốn Bôn khi đó không có trả lời. Hiện tại cũng không nhiều lời, nói hai chữ: "Lui ra."
Từ A Man vội vã quỳ xuống, "Thốn Bôn công... Thốn... Bôn, bộ y phục kia của ngài nếu nhỏ, là do số đo của phòng may... Nếu ngài không nói cho tiểu nữ không đúng chỗ nào, tiểu nữ về sau có thể thường xuyên mắc phải sai lầm. Van xin ngài, tiểu nữ không muốn lại bị khấu trừ tiền công." Nàng dập đầu trước hắn.
Hắn không quen nhìn loại nữ nhân trang bị cái vẻ đáng thương này, "Không muốn lại bị khấu trừ tiền công, liền cút cho ta."
Nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, đứng lên chạy mất.
Chuyện này chấm dứt bằng việc Từ A Man bị khấu trừ hai tháng tiền công.
Nửa năm sau, Hà Hoa cố lấy hết dũng khí đem chân tướng nói cho Thốn Bôn.
Hắn nhìn ánh mắt tránh né của Hà Hoa, bỗng nhiên không có bực tức. Chắc là, bực tức sớm đã hướng về vị cô nương nơm nớp lo sợ mà phát xong rồi.
Khi đó, Từ A Man hầu hạ bên người Tam tiểu thư. Nàng không dám nhìn thẳng hắn, ngẫu nhiên gặp được, cũng nhanh chóng dời đi.
Hắn thân là hộ vệ, khó có thể cùng nha hoàn gần gũi quá mức, không có cơ hội để xin lỗi. Phần áy náy này trong lòng hắn dường như lúc nào cũng nhớ tới.
Vào một ngày Mộ phủ có gia yến, hắn và nàng gặp nhau tại hành lang đình.
Từ A Man kinh ngạc lùi lại, cúi người muốn rời đi.
"Từ cô nương." Hắn gọi nàng.
Nàng dừng bước, nhỏ giọng đáp nhẹ, "Thốn Bôn công tử."
"Trước kia là ta hiểu lầm cô, thực sự muốn nói lời xin lỗi cô." Lúc nói lời này, hắn cúi đầu nhìn nàng.
Từ A Man không có ngờ tới thực sự có thể nhận lời xin lỗi của hắn, nàng nheo lại hai con mắt trong trẻo, nở nụ cười, "Tiểu nữ cũng muốn giải thích với ngài, nhưng tiểu nữ không dám, sợ ngài càng tức giận... Vốn nên việc của tiểu nữ, tiểu nữ tự tiện giao cho người khác, còn chọc ngài không thoải mái."
Thốn Bôn đưa tới một thỏi vàng, "Tiền công bị khấu trừ của cô —— "
Nàng liên tục xua tay, "Tiểu nữ từng nghe Tam tiểu thư nói một câu, cật nhất tiệm trường nhất trí. Chuyện này tiểu nữ cũng có sai, giáo huấn cũng là chuyện nên nhận."
(*Cật nhất tiệm trường nhất trí: Học hỏi từ sai lầm của bản thân, tiếng việt có câu "Ngã một keo, leo một nấc")
"Ta không muốn nợ khoản nhân tình này."
"Tiểu nữ cũng không muốn."
Thốn Bôn đang muốn nói cái gì nữa.
Bên kia truyền đến tiếng gọi của Tam tiểu thư: "A Man."
"Dạ. Tới ngay ạ." Từ A Man lên tiếng, liếc hắn cười một cái, rồi đi đến hầu hạ Tam tiểu thư.
Váy ngắn có thêu một cây xuân hoa màu vàng xen lẫn đỏ, tung bay tựa như có hương thơm bay tới.
Bóng lưng nhỏ bé biến mất ở chỗ rẽ.
- ---
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm đang muốn đi Băng Sơn Cư, mũi chân lại chuyển hướng.
Yểm Nhật Lâu cùng phòng bếp Mộ phủ, đều ở phía bắc Mộ gia. Chính giữa cách nhau một tòa tên là Xuân Viên, lại chỉ là một Xuân Viên toàn những cây cối khô cằn. Tường đủ cao để Nhị công tử phi qua, nhưng lại không đủ thấp để Nhị Thập bò lên.
Mộ Cẩm đang đi về hướng Xuân Viên, "Cha ta sẽ không chỉ để lại cho ta một cái nha hoàn ở phòng bếp đi làm thị tẩm đấy chứ?"
"Lục cô nương, Thập cô nương, Thập Nhất cô nương, Thập Tứ cô nương, Thập Ngũ cô nương." Thốn Bôn đáp: "Nhị Thập cô nương đều ở lại ạ."
"Cha ta còn nói gì không?"
"Mộ lão gia nói, Nhị công tử nhất định phải đem Nhị phu nhân trở về."
"Đây không phải là việc từ lâu rồi sao?" Trong ấn tượng của Mộ Cẩm, vị Nhị phu nhân này mập mờ như ký ức hồi bé. "Nàng ta còn chưa trở lại?"
Thốn Bôn trả lời: "Nhị phu nhân vẫn chưa trở lại ạ." Chính xác, là do Mộ Cẩm một mực không có đi dỗ dành người ta.
Đến Xuân Viên, Mộ Cẩm nói: "Không cần đi theo, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm phóng qua tường cao.
Một đêm tháng chạp năm trước, Thốn Bôn cũng ở chỗ này nhìn Nhị công tử say rượu, lưu loát leo tường đi vào phòng bếp.
Ngày hôm sau, Tam tiểu thư đến Băng Sơn Cư cầu tình.
Thốn Bôn lúc ấy cũng ở bên cạnh.
Tam tiểu thư có chút khó mở miệng, nhíu mày nói: "Nhị ca, chuyện người làm tối qua..."
Mộ Cẩm xoa xoa trán, hắn nhớ không rõ. "Ta uống say."
"A Man nàng... Về sau còn có thể thế nào lập gia đình nữa?" Tam tiểu thư dừng một chút, "Người nạp nàng vào phòng đi, van người, nàng là cô nương tốt."
Mộ Cẩm uống trà giải rượu, một tay vuốt vuốt nhẹ sống mũi. Không biết có nghe hiểu hay không, sau một hồi, hắn mới lên tiếng: "Ừm."
"Nhị ca, người đối đãi nàng thật tốt nha."
"Ừm." Mộ Cẩm qua loa mà đáp.
Vì vậy, Từ A Man trở thành Nhị Thập, tiến vào Yểm Nhật Lâu.
Tuy vậy, Nhị công tử đã quên mất Nhị Thập.
Nhị Thập cũng không có xuất hiện trước mặt Nhị công tử. Nếu như không phải Thập Ngũ gặp nạn, Nhị Thập sẽ cẩn thận mà tránh né thật lâu, thật dài.
Thốn Bôn nhìn cái tường cao, quay người rời đi.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu thật không ngờ, người đuổi thị thiếp của Nhị công tử đi lại không phải là Tô Yến Tinh, càng không phải là Nhị công tử.
Mà đó lại là Mộ lão gia đã lâu chưa xuất đầu lộ diện.
Sự tình này cũng bởi vì Tô Yến Tinh mà lên.
Tô Yến Tinh trở về nhà mẹ đẻ, mấy ngày đầu tiên chỉ dùng nước mắt rửa mặt, kể khổ cuộc sống của mình sau khi thành thân.
Nha hoàn với ma ma ở bên cạnh cũng hùa theo.
Tô Yến Tinh nói xấu tường tận về Mộ Cẩm.
Nói trong lòng không hi vọng Mộ Cẩm đến đón, nhưng cũng chỉ là lời nói dối. Nàng ta chỉ muốn làm bộ làm tịch vài câu. Thế nhưng, ngày đêm đều trông ngóng chờ đợi cũng chẳng thấy bóng dáng Mộ Cẩm đâu.
Một ngày trước khi Mộ nhị công tử đi xa nhà, Mộ đại công tử đặc biệt dặn dò đệ đệ, cần phải dỗ dành Tô Yến Tinh trở về.
Mộ Cẩm thuận miệng đáp một tiếng. Ai ngờ ngày thứ hai, hắn nghênh ngang rời đi, hồn nhiên quên mất việc này.
Mộ Chiêu bất đắc dĩ, lại gọi không được vị đệ đệ không coi ai ra gì này trở lại. Nhưng hắn cũng không bởi vì vậy mà nặng nề trách móc Mộ Cẩm. Hắn ở trong lòng tính toán, nên làm thế nào thì Tô lão gia mới buông tha. Hay là tìm quan phủ dàn xếp một chuyến. Thật sự cũng không được, hắn trước mắt hết cách, đành đổi thuyền đến Đông Chu.
Đợi không được trượng phu tới, Tô Yến Tinh trong cơn tức giận liền chạy tới cáo trạng với biểu tỷ.
Vị biểu tỷ này của Tô gia, trước đây được tuyển vào cung, phong làm Tài Tử.
Vốn không quyền không thế, đến long bào của Hoàng Thượng còn chưa thấy. Tháng trước, vô tình gặp được Hoàng Thượng, lại được phong làm Chiêu Nghi.
Trước kia lúc tiến cung, Tô biểu tỷ khóc ba đêm liên tiếp, nghe được hai chữ "Thánh ân" chỉ biết rơi lệ. Cũng bởi, tuổi Hoàng Thượng so với cha nàng còn lớn hơn.
Đương kim thánh thượng chính là một nhân vật truyền kỳ.
Mười bốn tuổi được sắc phong ngôi vị Thái Tử.
Lúc mười bảy tuổi, hai nước Đại Tễ cùng Bách Tùy giao chiến. Ngài đi theo La Sát tướng quân, lặn lội đến chiến trường ở Tây Phụ Quan.
Năm mười chín tuổi, Tiên Hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ.
Đến nay, đã tại vị hơn ba mươi năm năm.
Không chỉ anh mình quả cảm, Hoàng thượng còn lưu truyền một truyền thuyết khác. Trước đâu có hai phi tần cùng Hoàng hậu đều hạ sinh được hoàng tử. Ba vị tiểu hoàng tử đều yểu mệnh mà chết. Vị trí Thái tử bị bỏ trống một thời gian dài. Mãi đến bốn năm trước, Hoàng Thượng mới sắc phong Tam hoàng tử làm Thái Tử.
Tô biểu tỷ được chọn tiến cung, nghe nói bởi vì thần thái có chút giống với Tiên Hoàng Hậu.
Đúng lúc Tô biểu tỷ cậy sủng mà kiêu, nghe được cảnh ngộ của biểu muội, giận dữ mắng mỏ: "Một gã thương nhân kinh thành hèn mọn thôi, lại dám lạnh nhạt để khuê nữ Tô gia chăn đơn gối chiếc, như vậy là làm nhục Tô gia, quá quắt không coi ai ra gì!"
Tô biểu tỷ còn chưa có thị uy, không biết từ đâu Mộ lão gia đã lâu không thấy mặt lại nhận được tin tức, suốt đêm đuổi nhóm thị thiếp của Mộ Cẩm đi.
Mộ lão gia nói: "Mộ Cẩm con ta, sinh non nhiều bệnh, hồi nhỏ gặp phải bệnh hiểm nghèo khiến suýt nữa mất mạng. Tìm kiếm hỏi thăm được danh y giỏi mới có thể khỏi bệnh, bất đắc dĩ, lại quên mất ký ức lúc nhỏ. Ta thương nó khổ, không đành lòng quở trách, lại bởi vì cưng chiều mà quản giáo chưa nghiêm, dưỡng thành một cái tính tình bất hảo như bây giờ. Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Hôm nay, ta liền thay mặt nó xử lý chuyện gia đình."
(*Dưỡng bất giáo, phụ chi quá: Nuôi con mà không dạy là lỗi của cha.)
Cả Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu trong lòng đều bàng hoàng.
Tiểu Lục thập phần lo lắng, "Vạn nhất Mộ lão gia chẳng phân phát ngân lượng, về sau ta nên làm gì bây giờ?"
Đây đều là lo lắng chung của tất cả nữ nhân.
Mộ lão gia muốn đưa toàn bộ nữ nhân đi.
Thốn Bôn quất roi thúc ngựa, đi suốt một đêm trở về.
Cuối cùng, Mộ lão gia cũng đáp ứng mà lưu lại vài người.
Phân phát kim lượng đều do phòng thu chi khấu trừ dưới danh nghĩa của Nhị công tử. So với Tiểu Cửu thì ít hơn một nửa.
Nhị Thập khi đó đang ở phòng bếp.
Mộ lão gia đâu có nghĩ đến, Nhị công tử lại có thể đem thị tẩm giáng xuống làm rửa chén phòng bếp. Mộ lão gia không biết đến Nhị Thập, hiển nhiên không định cho nàng rời đi.
Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu trở nên trống vắng.
Thập Ngũ cảm thấy sợ hãi bàng hoàng, lại đi phòng bếp tìm Nhị Thập, đem khuôn mặt lạnh lùng ngày hôm đó của Mộ lão gia miêu tả tỉ mỉ. "Hàn khí tỏa ra so với Đại công tử còn đáng sợ hơn." Thập Ngũ bỗng chốc run rẩy, hai tay ôm mình.
Nhị Thập cực kỳ ảo não. Sớm biết có việc này, nàng không nên đến phòng bếp, chết dí ở Yểm Nhật Lâu còn có cơ hội rời phủ.
Giờ thì tốt rồi, Nhị công tử lại để nàng bỏ qua một cơ hội tốt.
"Mộ lão gia nói, chúng ta về sau không được phép chống đối Nhị phu nhân." Thập Ngũ núp ở bên người Nhị Thập, "Nhị phu nhân chính là họ hàng của Chiêu Nghi, ta thực sợ hãi a, nàng ta có hay không sẽ tìm ta đòi nợ cũ?"
Nhị Thập trấn an vỗ vỗ Thập Ngũ. Nhị công tử đã phân phó giữ lại Thập Ngũ, Thập Ngũ tạm thời sẽ được an toàn.
Thập Ngũ thì thào: "Quá nhiều nam nhân khi dễ ta rồi, ta vất vả lắm mới nhờ Nhị công tử mà an cư tại đây. Ta không muốn đi..."
Thập Ngũ ở thanh lâu trải qua không ít khổ sở. Do gửi lòng sai chỗ, bị một nam tử lừa gạt toàn bộ tiền tích góp. May mắn được Nhị công tử chuộc thân, nàng mới được sống thoải mái.
"Đa tạ Nhị công tử đã đem ta giữ lại." Thập Ngũ ôm lấy Nhị Thập.
- ---
Mộ lão gia có lệnh, trên dưới Mộ phủ, đều vì Nhị phu nhân mà bận rộn một hồi.
Phòng may vá gấp gáp may cho Nhị phu nhân y phục mới.
Giữa trưa, phòng bếp đưa cơm cho phòng may vá.
Nhị Thập nghĩ, đúng lúc dễ dàng có thể lấy được một chiếc áo của ngư công. Nàng chủ động đi giúp.
Chia cơm xong, nghe thấy một giọng nữ nhân gọi: "Từ A Man."
Nữ tử tên là Hà Hoa, tuổi không lớn lắm nhưng đã ở phòng may vá nhiều năm nay rồi. Hà Hoa biết rõ việc Nhị Thập trở thành nha hoàn của Tam tiểu thư, sau đó lại trở thành thị tẩm của Nhị công tử. Nhưng không biết vì sao lại đến phòng bếp làm việc vặt.
Nhị Thập không giải thích, chỉ chỉ hầu bao rồi chỉ chiếc áo ngư công ở phía xa, lại so so với thân thể của mình.
Hà Hoa ngây người, "Ngươi... Cổ họng làm sao vậy?"
Nhị Thập cười cười.
Hà Hoa than thở, "Trước kia ta rất hâm mộ ngươi, có thể hầu hạ một quý nhân như Nhị công tử, nào biết, ngươi thế này... Số mệnh thật lắm chông gai."
Nhị Thập thầm nghĩ: gặp gỡ Nhị công tử thật đúng là xui xẻo.
Hà Hoa nhỏ giọng, "Đúng rồi, việc trước kia, ta đã nói với Thốn Bôn rồi."
Nhị Thập gật đầu.
"Ngươi biết sao?" Hà Hoa sờ sờ mũi, "Cũng đúng, ngươi hầu hạ Nhị công tử, khẳng định là thường xuyên nhìn thấy Thốn Bôn. Hắn hiện tại nhìn thấy ta đều tránh né, xa lánh..."
- ---
Năm đó, Từ A Man vừa vào Mộ gia.
Quản gia Lưu phủ nói, Từ A Man tay nghề may vá không tồi. Phó quản gia Trần dò hỏi Từ A Man xong, phân vào phòng may vá. Nàng chịu khó làm việc, rất được khen ngợi.
Có một ngày, phó quản gia Trần tới, "Từ A Man."
"Dạ." Nàng lập tức đi qua.
"Buổi sáng cùng ta đi quan phủ đóng dấu khế ước."
"Vâng."
Có một bộ y phục chỉ còn một chút chỉ chỗ cuối cùng chưa khâu, Từ A Man giao lại cho Hà Hoa.
Bộ y phục lại chính là của Thốn Bôn. Hà Hoa trong lòng ngưỡng mộ Thốn Bôn đã lâu, vụng trộm đem một túi thơm hạnh hoa may vào bên trong. Đây là một cách tỏ tình của nữ nhân Đại Tễ.
Về sau, phòng may vá mang quần áo đưa tới.
Thốn Bôn không cần nhìn, ngửi mùi cũng biết rõ bộ y phục này có gì bên trong. Trên mặt hắn trầm mặc một cõi vắng lặng.
Mộ Cẩm cười đến mập mờ, "Thốn Bôn của chúng ta cũng có cô nương tỏ tình rồi. Ngày khác dẫn đến cho ta xem, nếu phù hợp, ta cho phép hôn sự này của ngươi."
Ngày thứ hai, Thốn Bôn tìm tới trưởng phòng may.
Trưởng phòng may nói thật thà, "Nàng ta may."
Thốn Bôn nhìn sang, nhìn thấy một thiếu nữ thon gầy đang xoay người đang cắt vải.
"Từ A Man." Trưởng phòng may kêu.
"Dạ." Thiếu nữ ngẩng đầu lên. Là một khuôn mặt thanh tú.
Thốn Bôn đi đến chỗ gốc cây hẻo lánh.
"Đi theo đi." Trưởng phòng mây chỉ chỉ góc cây.
Từ A Man kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình. "Tiểu nữ sao?"
Trưởng phòng may dùng ánh mắt ra hiệu nàng phải nhanh nhẹn đuổi kịp.
Nàng không biết Thốn Bôn. Nhìn thái độ của trưởng phòng may, có lẽ người kia địa vị trong phủ khá cao. Dáng người của hắn rất phù hợp với kích cỡ bộ y phục nàng cắt may, cao gầy nhưng mạnh mẽ. Nàng không dám lãnh đạm liền chạy tới.
Trưởng phòng may yên lặng lui xuống.
Trong đình viện ấm áp lại có một thiếu niên trầm mặc cùng một thiếu nữ co quắp.
Thốn Bôn mặt nhìn thân cây, dựa vào cảm giác nhạy bén, hắn biết rõ nàng đã ở phía sau hắn. "Thu hồi tâm tư của ngươi. Tay chân không sạch sẽ, ta liền phế của ngươi đi."
Từ A Man cho rằng đây là lời giáo huấn thường ngày, hoảng sợ đáp: "Vâng."
"Lui đi."
"Vâng." Nàng vội vàng chạy.
Thốn Bôn quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ phấp phới trong váy hạnh hoa.
Thốn Bôn nói không rõ, Từ A Man nghe được lại u mê hồ đồ, mãi đến khi nàng bị khấu trừ hai tháng tiền công, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra —— Vì sao lại đột nhiên bị phạt.
Nàng hỏi trưởng phòng may, "Tiểu nữ đã sai ở đâu sao?"
Trưởng phòng may cũng không biết, chỉ nói: "Đây là Thốn Bôn công tử phân phó. Về sau y phục của ngài, ngươi đừng đụng vào."
Số đo của Thốn Bôn là do phòng may vá cấp, nàng cắt may cẩn thận, không dám có chút nào sai sót. Không hiểu sao bị trừ tiền công, nàng thập phần ủy khuất.
Qua một tháng, phòng may vá phái nàng đến đưa quần áo cho Nhị công tử.
Từ A Man không có gặp được vị Nhị công tử phong hoa tuyệt đại, ngược lại là gặp Thốn Bôn.
Việc này cũng thật đúng lúc, nàng có việc muốn hỏi hắn đã lâu. Nàng ấp úng nhìn mặt đấy, "Thốn Bôn công tử..."
"Ta không phải công tử." Thốn Bôn đứng bên cạnh hành lang, bộ dáng đạm bạc giống với lúc đứng dưới tán cây.
Tròng mắt nàng đảo đảoo, "Tiểu nữ muốn hỏi..." Nàng vụng trộm nhìn hắn.
Trên mặt hắn lạnh lùng che giấu sát khí.
Trông thấy tay hắn cầm một thanh trường kiếm sắc nhọn, gan nàng nảy lên. Vì việc sau này, nàng kiên trì hỏi: "Tiểu nữ may cho ngài bộ y phục kia, có vấn đề ở đâu sao?"
Thốn Bôn chưa từng thấy một nữ nhân nào mặt dày như thế. Trong phủ nha hoàn ngưỡng mộ hắn không ít, đây là lần đầu tiên có kẻ dám nghĩ cách dùng y phục cá nhân của hắn, đặc biệt hắn lại chán ghét mùi hạnh hoa.
Mùi hạnh hoa khiến cho Nhị công tử trêu chọc, "Vị cô nương tặng túi thơm có bộ dáng thế nào?"
"Coi như cũng được." Thốn Bôn đáp.
Nhị công tử hết sức vui vẻ, "Vậy thì thu nhận đi."
Thốn Bôn khi đó không có trả lời. Hiện tại cũng không nhiều lời, nói hai chữ: "Lui ra."
Từ A Man vội vã quỳ xuống, "Thốn Bôn công... Thốn... Bôn, bộ y phục kia của ngài nếu nhỏ, là do số đo của phòng may... Nếu ngài không nói cho tiểu nữ không đúng chỗ nào, tiểu nữ về sau có thể thường xuyên mắc phải sai lầm. Van xin ngài, tiểu nữ không muốn lại bị khấu trừ tiền công." Nàng dập đầu trước hắn.
Hắn không quen nhìn loại nữ nhân trang bị cái vẻ đáng thương này, "Không muốn lại bị khấu trừ tiền công, liền cút cho ta."
Nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, đứng lên chạy mất.
Chuyện này chấm dứt bằng việc Từ A Man bị khấu trừ hai tháng tiền công.
Nửa năm sau, Hà Hoa cố lấy hết dũng khí đem chân tướng nói cho Thốn Bôn.
Hắn nhìn ánh mắt tránh né của Hà Hoa, bỗng nhiên không có bực tức. Chắc là, bực tức sớm đã hướng về vị cô nương nơm nớp lo sợ mà phát xong rồi.
Khi đó, Từ A Man hầu hạ bên người Tam tiểu thư. Nàng không dám nhìn thẳng hắn, ngẫu nhiên gặp được, cũng nhanh chóng dời đi.
Hắn thân là hộ vệ, khó có thể cùng nha hoàn gần gũi quá mức, không có cơ hội để xin lỗi. Phần áy náy này trong lòng hắn dường như lúc nào cũng nhớ tới.
Vào một ngày Mộ phủ có gia yến, hắn và nàng gặp nhau tại hành lang đình.
Từ A Man kinh ngạc lùi lại, cúi người muốn rời đi.
"Từ cô nương." Hắn gọi nàng.
Nàng dừng bước, nhỏ giọng đáp nhẹ, "Thốn Bôn công tử."
"Trước kia là ta hiểu lầm cô, thực sự muốn nói lời xin lỗi cô." Lúc nói lời này, hắn cúi đầu nhìn nàng.
Từ A Man không có ngờ tới thực sự có thể nhận lời xin lỗi của hắn, nàng nheo lại hai con mắt trong trẻo, nở nụ cười, "Tiểu nữ cũng muốn giải thích với ngài, nhưng tiểu nữ không dám, sợ ngài càng tức giận... Vốn nên việc của tiểu nữ, tiểu nữ tự tiện giao cho người khác, còn chọc ngài không thoải mái."
Thốn Bôn đưa tới một thỏi vàng, "Tiền công bị khấu trừ của cô —— "
Nàng liên tục xua tay, "Tiểu nữ từng nghe Tam tiểu thư nói một câu, cật nhất tiệm trường nhất trí. Chuyện này tiểu nữ cũng có sai, giáo huấn cũng là chuyện nên nhận."
(*Cật nhất tiệm trường nhất trí: Học hỏi từ sai lầm của bản thân, tiếng việt có câu "Ngã một keo, leo một nấc")
"Ta không muốn nợ khoản nhân tình này."
"Tiểu nữ cũng không muốn."
Thốn Bôn đang muốn nói cái gì nữa.
Bên kia truyền đến tiếng gọi của Tam tiểu thư: "A Man."
"Dạ. Tới ngay ạ." Từ A Man lên tiếng, liếc hắn cười một cái, rồi đi đến hầu hạ Tam tiểu thư.
Váy ngắn có thêu một cây xuân hoa màu vàng xen lẫn đỏ, tung bay tựa như có hương thơm bay tới.
Bóng lưng nhỏ bé biến mất ở chỗ rẽ.
- ---
"Thốn Bôn." Mộ Cẩm đang muốn đi Băng Sơn Cư, mũi chân lại chuyển hướng.
Yểm Nhật Lâu cùng phòng bếp Mộ phủ, đều ở phía bắc Mộ gia. Chính giữa cách nhau một tòa tên là Xuân Viên, lại chỉ là một Xuân Viên toàn những cây cối khô cằn. Tường đủ cao để Nhị công tử phi qua, nhưng lại không đủ thấp để Nhị Thập bò lên.
Mộ Cẩm đang đi về hướng Xuân Viên, "Cha ta sẽ không chỉ để lại cho ta một cái nha hoàn ở phòng bếp đi làm thị tẩm đấy chứ?"
"Lục cô nương, Thập cô nương, Thập Nhất cô nương, Thập Tứ cô nương, Thập Ngũ cô nương." Thốn Bôn đáp: "Nhị Thập cô nương đều ở lại ạ."
"Cha ta còn nói gì không?"
"Mộ lão gia nói, Nhị công tử nhất định phải đem Nhị phu nhân trở về."
"Đây không phải là việc từ lâu rồi sao?" Trong ấn tượng của Mộ Cẩm, vị Nhị phu nhân này mập mờ như ký ức hồi bé. "Nàng ta còn chưa trở lại?"
Thốn Bôn trả lời: "Nhị phu nhân vẫn chưa trở lại ạ." Chính xác, là do Mộ Cẩm một mực không có đi dỗ dành người ta.
Đến Xuân Viên, Mộ Cẩm nói: "Không cần đi theo, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm phóng qua tường cao.
Một đêm tháng chạp năm trước, Thốn Bôn cũng ở chỗ này nhìn Nhị công tử say rượu, lưu loát leo tường đi vào phòng bếp.
Ngày hôm sau, Tam tiểu thư đến Băng Sơn Cư cầu tình.
Thốn Bôn lúc ấy cũng ở bên cạnh.
Tam tiểu thư có chút khó mở miệng, nhíu mày nói: "Nhị ca, chuyện người làm tối qua..."
Mộ Cẩm xoa xoa trán, hắn nhớ không rõ. "Ta uống say."
"A Man nàng... Về sau còn có thể thế nào lập gia đình nữa?" Tam tiểu thư dừng một chút, "Người nạp nàng vào phòng đi, van người, nàng là cô nương tốt."
Mộ Cẩm uống trà giải rượu, một tay vuốt vuốt nhẹ sống mũi. Không biết có nghe hiểu hay không, sau một hồi, hắn mới lên tiếng: "Ừm."
"Nhị ca, người đối đãi nàng thật tốt nha."
"Ừm." Mộ Cẩm qua loa mà đáp.
Vì vậy, Từ A Man trở thành Nhị Thập, tiến vào Yểm Nhật Lâu.
Tuy vậy, Nhị công tử đã quên mất Nhị Thập.
Nhị Thập cũng không có xuất hiện trước mặt Nhị công tử. Nếu như không phải Thập Ngũ gặp nạn, Nhị Thập sẽ cẩn thận mà tránh né thật lâu, thật dài.
Thốn Bôn nhìn cái tường cao, quay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook