Nhược Linh Khuynh Thế
-
Chương 3: Băng Phong cung
Sau khi Nhược Linh tĩnh dưỡng được một tuần, vết thương dần khép lại rồi mờ hẳn đi như chưa từng có, những chỗ bầm giờ chẳng thấy đâu, cảm giác đau dù một chút cũng không còn. Phải công nhận rằng thuốc sư phụ rất tốt.
Nàng cũng được tận mắt chứng kiến dung mạo của khối thân thể này. Nếu
như nói không ngạc nhiên thì thật sự lừa người. Đó chẳng khác gì phiên
bản hồi nhỏ của nàng, Nhược Linh hoàn toàn không nhìn ra điểm khác biệt. Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng nõn. Đôi mắt phượng xinh đẹp nhưng
so với đôi đồng tử đen tuyền linh động bên trong thì cũng chỉ làm nền mà thôi. Chiếc mũi thanh thanh cao cao đủ chuẩn. Đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng đầy sức sống tựa như muốn quyến rũ người nhìn. Cũng tốt, Nhược Linh là
người đặc biệt yêu thích cái đẹp mà dung mạo kiếp trước của nàng chỉ có
thể nói cực phẩm trong cực phẩm. May là kiếp này vẫn giữ được dung nhan, lại còn trẻ thêm vài tuổi nữa. Mấy tên đạo đức giả kia xem ra cũng
không đến nỗi tệ. Trong Minh điện, bốn đại boss của Âm phủ chợt thấy
ngứa tai, rốt cuộc là ai đang nhắc tới họ chứ ? Họ dạo này đang một lòng hướng Phật, để cảm tạ lòng từ bi của Người đã cứu vớt họ thoát khỏi một kiếp khổ sai a.
Bầu trời đêm nay thật đẹp. Vầng trăng tròn nằm trên cao đang nhẹ nhàng soi chiếu cảnh vật dưới trần gian. Ánh sáng vàng nhạt bao phủ mọi thứ khiến chúng như dần trở nên huyền ảo. Hàn Nhược Linh đang ngồi trên chiếc ghế trúc ngắm trăng không khỏi cảm thán ông trời dường như rất ưu tiên người cổ đại nha. Ở hiện đại, vầng trăng chẳng có khi nào đẹp và yên bình như thế. Bỗng Nhược Linh cảm nhận được có người đang tới, thu lại tâm tư, nàng trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Nếu nàng đoán không nhầm, thì người đang ở trước cửa phòng chính là sư phụ “đáng kính” của nàng thì phải. Nhược Linh không khỏi nghi hoặc, tên sư phụ kia chỉ ban ngày mới xuất hiện trước mặt nàng còn đến đêm thì bặt vô âm tín, tại sao bữa nay lại có hứng đến tìm nàng chứ ? Lần nào cũng đều đứng trước cửa phòng nàng, đợi nàng phát hiện thì hắn mới đi vào, chẳng lẽ ngoài uống rượu thì đó là sở thích của hắn sao ? Một con người quái dị. “Lão sâu rượu, người còn định đứng ngoài cửa đến khi nào ? Chẳng lẽ còn đợi con mời sao ?” – thanh âm trong trẻo đầy vẻ trào phúng vang lên khiến cho người sư phụ nào đó đang đứng ở ngoài cửa ra vào không khỏi vuốt nhẹ mũi đi vào. Tiểu đồ đệ kia, không lần nào chừa cho hắn chút mặt mũi, thật là thất bại mà.
Ngô Trác đi thẳng đến chiếc bàn trúc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Nhược Linh. Hắn hiện tại cảm thấy vô cùng ủy khuất, người muốn làm đồ đệ của hắn nhiều vô số nhưng là do hắn chê không nhận. Đến khi nhận tiểu nha đầu trước mặt thì cái gì gọi là uy nghiêm thật không có chỗ dùng đến. Ngô Trác chẳng qua cũng chỉ tò mò tại sao một nha đầu chỉ mới khoảng bảy tuổi không võ công, không nội lực lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn thôi mà. “Linh nhi, đồ đệ ngoan của ta, con có cần lúc nào cũng vũ nhục ta thế không. Sư phụ vô cùng ủy khuất nha !”. Khuôn mặt biểu cảm ai oán tựa như phụ nhân bị người khi dễ.
Ngô Trác vừa dứt lời thì Nhược Linh mém chút nữa sặc nước bọt. Hắn đâu cần phải bày bộ mặt đó ra chứ. Thật ghê tởm ! Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chưa kể đến một thân võ công cao cường lại biểu hiện không khác gì mấy tên thái giám đang “câu ruồi”, nàng không đủ dũng khí để bị tra tấn kiểu đó đâu. Có thấy da gà của nàng nổi lên rồi không ? Ánh mắt Nhược Linh nhìn chằm chằm Ngô Trác như muốn kiểm tra điểm khác thường từ hắn : “Lão sâu rượu, người chắc là người không có vấn đề về giới tính chứ ?”
Lần này thì đến lượt Ngô Trác đen mặt, tiểu nha đầu kia mới nói cái gì ? Có vấn đề về giới tính ? Thật là vũ nhục một nam tử như hắn mà. Tiểu nha đầu kia, kêu hắn bằng “lão sâu rượu”, hắn không chấp. Nhưng lần này lại nghi ngờ về giới tính của hắn, thực khiến máu của hắn chảy không thông a. Nha đầu kia, bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng nhưng khi nói chuyện thì chính là giết người không dao. Ngô Trác cố gắng “triệu hồi” chất giọng uy nghiêm đã mất khoảng một tuần quay lại : “Linh nhi, tiểu nha đầu con đang nghi ngờ giới tính của ta sao?”
Nhưng đáp trả lại vị sư phụ đang nổi giận chỉ là khuôn mặt vô cảm, đôi đồng tử đen tràn ngập ý khinh thường : “Lão sâu rượu, chẳng lẽ không phải vậy sao ? Người xem, xét về phương diện dung mạo, con thừa nhận người rất tuấn mĩ. Xét về thân hình thì cũng rất chuẩn đàn ông. Xét về võ công, người rất cường đại.” Nhược Linh ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua khuôn mặt đã bớt giận, lại có chút hả hê khi được người khen của Ngô Trác, môi nàng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười đúng chuẩn hồ ly. “Xét về tuổi tác, lão sâu rượu, người hẳn cũng đã qua tứ tuần rồi đúng không ?” Nhược Linh vừa nói vừa nhìn Ngô Trác đang uống trà.
“Ân, ta năm nay đã bốn mươi lăm.” Vị sư phụ thành thật trả lời mà không hề biết mình đang bị tiểu hồ ly tính kế.
“Bốn mươi lăm sao ? Cũng không cho là già nhưng…” Nhược Linh ngân từ “nhưng” dài ra, nhìn biểu hiện tò mò cùng nghi hoặc của Ngô Trác rồi tiếp tục “… là ở độ tuổi của người, mấy lão kia cũng đều đã con cháu đầy đàn. Còn người thì vẫn một bóng cô đơn, thực khiến cho con không khỏi nghi ngờ về giới tính của người nha !”
Nghe xong lời nói của Nhược Linh, Ngô Trác trên mặt xuất hiện ba vạch đen cùng gân xanh trên trán. Tiểu nha đầu kia chẳng lẽ không nói móc hắn thì ăn không ngon ngủ không yên sao ? Nếu để mấy người ở đỉnh Thiên Sơn biết được thì hắn liệu có thể còn mặt mũi sao ? Lại nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu kia, vẫn là không có bất kì biểu hiện gì, đúng là tức mà không có chỗ phát mà. “Con…”. Chỉ một từ không hơn, Ngô Trác nếu như muốn giết người thì hẳn người đối diện đã sớm thành cái xác không hồn. Nhưng tiểu nha đầu kia, hắn rất ưng ý, đó có thể nói là món quà thượng đế ban tặng cho hắn. Cho nên dù có bị chọc điên đến đâu hắn cũng sẽ nhịn. Một cơn gió khẽ thổi qua những tán lá khiến chúng phát ra âm thanh xào xạc tựa như đang vỗ tay ăn mừng, vầng trăng tròn trên trời cũng núp vào sau đám mây đen như đang muốn cười thật to. Ông trời chẳng lẽ cũng muốn khi dễ hắn luôn hay sao ?
“Lão sâu rượu, con có nói gì sai sao ?” Hàn Nhược Linh như có như không liếc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang dần đen lại. Có lẽ lão sâu rượu đang tức giận đi. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nhược Linh cũng không ngại thả chiếc thang cho Ngô Trác : “Lão sâu rượu, con là đang đùa với người thôi. Không cần tức giận đâu nha ! Người đến tìm con có việc gì không ?”
Ngô Trác mặc dù vẫn còn chút ức chế với Hàn Nhược Linh nhưng cũng dễ dàng thỏa hiệp. “Linh nhi nha đầu, vết thương của con cũng đã lành, ngày mai chúng ta sẽ trở về đỉnh Thiên Sơn.”
“Đỉnh Thiên Sơn ? Đó không phải là căn cứ chính của Băng Phong cung sao ?”. Nhược Linh nghi hoặc nhìn Ngô Trác, nàng biết thân phận của lão sâu rượu không bình thường nhưng không ngờ tới hắn lại là người của Băng Phong cung – tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ.
“Ân, chúng ta sẽ đến Băng Phong cung”. Ngô Trác khẽ gật đầu.
“Con biết rồi, sáng mai sẽ khởi hành sao ?” Nhược Linh đáp trả, bộ dạng vô tâm tựa như nói chuyện của người khác.
“ Linh nhi, con không tò mò tại sao chúng ta đi Băng Phong cung ư ?” Vị sư phụ nọ có chút khó hiểu nhìn tiểu đồ đệ.
“Con cần phải biết ? Lão sâu rượu, con chỉ cần biết người là sư phụ của con, tuyệt không hại con là được rồi. Còn chuyện khác, con không cần quan tâm”. Tiểu đồ đệ bình thản trả lời.
Ngô Trác mang theo ý thưởng thức nhìn Nhược Linh, không hổ là người hắn nhìn trúng, rất có cốt khí, sau này nhất định có thể làm hắn mở mày mở mặt với lão già kia. Tên kia lúc nào gặp hắn cũng đều khoe khoang nào là đồ đệ thiên tài, phượng trong đàn gà. Lần này, hắn muốn lão già kia chống mắt lên xem đồ đệ của ai mới là thiên tài. “Linh nhi, tốt lắm ! Không hổ là đồ đệ của Ngô Trác ta. Ha ha ha…” Sau một tràng cười tự sướng, tâm tình vô cùng thoải mái, tay cầm ly trà hoa cúc, vị sư phụ quay sang hỏi đồ đệ : “Linh nhi, con không muốn biết thân phận của ta sao ?”
“Không”. Ngay lập tức Nhược Linh trả lời lại. Lời nói đó chẳng khác gì gáo nước lạnh dội lên đống lửa đang cháy bừng bừng. Nhiệt huyết của vị sư phụ nọ bỗng chốc hóa thành đá, khuôn mặt đầy ý cười lập tức trở nên cứng ngắc. “Con thực sự không muốn biết sao ?”
“Người nhìn mặt con đi, đây là biểu hiện của tính tò mò sao ?” Nhược Linh vừa nói vừa nhìn Ngô Trác. Ngô Trác mặc dù đối xử với nàng rất tốt nhưng hắn vẫn chưa bước vào được trong tâm của nàng, nàng vẫn chưa xem hắn như người thân, nên nàng không muốn biết và cũng chẳng cần quan tâm.
Nhìn tên tiểu đệ tử bất lương của mình, Ngô Trác thực sự không biết nên khóc hay nên cười. Tức giận nhưng không có chỗ trút lên, vô cùng khó chịu a. Hắn rút ra một kinh nghiệm xương máu, không nên nói chuyện quá lâu với tiểu nha đầu nếu không nhất định sẽ bị chọc tức mà chết. Nhưng nghĩ đến tương lai, đám người trên đỉnh Thiên Sơn bị nha đầu này hành hạ, Ngô Trác thấy lòng cũng dễ chịu hơn hẳn. Nghĩ thế, Ngô Trác lại đầy thâm ý nhìn Nhược Linh : “Linh nhi, không muốn biết thì thôi, sư phụ không ép con nha ! Dù sao thì mai cũng biết, không sao, không sao…”
Hàn Nhược Linh tự có chút ngoài ý muốn, rõ ràng nàng nhìn thấy sắc mặt hắn đang chuyển đen thì lại khôi phục bình thường, đã thế còn mang hương vị tính kế nữa. Nhìn vầng trăng cứ mãi trốn sau đám mây an giấc, những vì sao cũng như mệt mỏi mà mờ dần. Có lẽ cũng đã mười giờ đêm đi. “Được, lão sâu rượu, người cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi. Trời khuya rồi, con muốn ngủ”. Mặc dù là trời đã khuya nhưng Nhược Linh không hề buồn ngủ, chẳng qua là kiếm cái cớ để đuổi lão sâu rượu đi thôi. Đối phó với “kẻ chập mạch” như thế, nàng thực không dư trí lực đâu nha !
“Được, ta đi về phòng. Con cũng nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ khởi hành sớm”. Vừa vặn Ngô Trác cũng muốn đi, hắn cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, nếu không đi lúc này thì lát nữa hắn sợ sẽ làm nha đầu kia kinh sợ. Tối nay, tại sao lại vẫn còn chứ ?...
“Lão sâu rượu, chúc người ngủ ngon !”. Nhìn Ngô Trác bước chân ra khỏi cửa, Nhược Linh nói theo. Dù dáng vẻ của hắn có chút khác thường nhưng hắn đã có ý giấu thì nàng cũng không “đào bới” làm gì. Ngày mai, Băng Phong cung còn đang đợi nàng khám phá.
Bầu trời đêm nay thật đẹp. Vầng trăng tròn nằm trên cao đang nhẹ nhàng soi chiếu cảnh vật dưới trần gian. Ánh sáng vàng nhạt bao phủ mọi thứ khiến chúng như dần trở nên huyền ảo. Hàn Nhược Linh đang ngồi trên chiếc ghế trúc ngắm trăng không khỏi cảm thán ông trời dường như rất ưu tiên người cổ đại nha. Ở hiện đại, vầng trăng chẳng có khi nào đẹp và yên bình như thế. Bỗng Nhược Linh cảm nhận được có người đang tới, thu lại tâm tư, nàng trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Nếu nàng đoán không nhầm, thì người đang ở trước cửa phòng chính là sư phụ “đáng kính” của nàng thì phải. Nhược Linh không khỏi nghi hoặc, tên sư phụ kia chỉ ban ngày mới xuất hiện trước mặt nàng còn đến đêm thì bặt vô âm tín, tại sao bữa nay lại có hứng đến tìm nàng chứ ? Lần nào cũng đều đứng trước cửa phòng nàng, đợi nàng phát hiện thì hắn mới đi vào, chẳng lẽ ngoài uống rượu thì đó là sở thích của hắn sao ? Một con người quái dị. “Lão sâu rượu, người còn định đứng ngoài cửa đến khi nào ? Chẳng lẽ còn đợi con mời sao ?” – thanh âm trong trẻo đầy vẻ trào phúng vang lên khiến cho người sư phụ nào đó đang đứng ở ngoài cửa ra vào không khỏi vuốt nhẹ mũi đi vào. Tiểu đồ đệ kia, không lần nào chừa cho hắn chút mặt mũi, thật là thất bại mà.
Ngô Trác đi thẳng đến chiếc bàn trúc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Nhược Linh. Hắn hiện tại cảm thấy vô cùng ủy khuất, người muốn làm đồ đệ của hắn nhiều vô số nhưng là do hắn chê không nhận. Đến khi nhận tiểu nha đầu trước mặt thì cái gì gọi là uy nghiêm thật không có chỗ dùng đến. Ngô Trác chẳng qua cũng chỉ tò mò tại sao một nha đầu chỉ mới khoảng bảy tuổi không võ công, không nội lực lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn thôi mà. “Linh nhi, đồ đệ ngoan của ta, con có cần lúc nào cũng vũ nhục ta thế không. Sư phụ vô cùng ủy khuất nha !”. Khuôn mặt biểu cảm ai oán tựa như phụ nhân bị người khi dễ.
Ngô Trác vừa dứt lời thì Nhược Linh mém chút nữa sặc nước bọt. Hắn đâu cần phải bày bộ mặt đó ra chứ. Thật ghê tởm ! Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chưa kể đến một thân võ công cao cường lại biểu hiện không khác gì mấy tên thái giám đang “câu ruồi”, nàng không đủ dũng khí để bị tra tấn kiểu đó đâu. Có thấy da gà của nàng nổi lên rồi không ? Ánh mắt Nhược Linh nhìn chằm chằm Ngô Trác như muốn kiểm tra điểm khác thường từ hắn : “Lão sâu rượu, người chắc là người không có vấn đề về giới tính chứ ?”
Lần này thì đến lượt Ngô Trác đen mặt, tiểu nha đầu kia mới nói cái gì ? Có vấn đề về giới tính ? Thật là vũ nhục một nam tử như hắn mà. Tiểu nha đầu kia, kêu hắn bằng “lão sâu rượu”, hắn không chấp. Nhưng lần này lại nghi ngờ về giới tính của hắn, thực khiến máu của hắn chảy không thông a. Nha đầu kia, bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng nhưng khi nói chuyện thì chính là giết người không dao. Ngô Trác cố gắng “triệu hồi” chất giọng uy nghiêm đã mất khoảng một tuần quay lại : “Linh nhi, tiểu nha đầu con đang nghi ngờ giới tính của ta sao?”
Nhưng đáp trả lại vị sư phụ đang nổi giận chỉ là khuôn mặt vô cảm, đôi đồng tử đen tràn ngập ý khinh thường : “Lão sâu rượu, chẳng lẽ không phải vậy sao ? Người xem, xét về phương diện dung mạo, con thừa nhận người rất tuấn mĩ. Xét về thân hình thì cũng rất chuẩn đàn ông. Xét về võ công, người rất cường đại.” Nhược Linh ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua khuôn mặt đã bớt giận, lại có chút hả hê khi được người khen của Ngô Trác, môi nàng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười đúng chuẩn hồ ly. “Xét về tuổi tác, lão sâu rượu, người hẳn cũng đã qua tứ tuần rồi đúng không ?” Nhược Linh vừa nói vừa nhìn Ngô Trác đang uống trà.
“Ân, ta năm nay đã bốn mươi lăm.” Vị sư phụ thành thật trả lời mà không hề biết mình đang bị tiểu hồ ly tính kế.
“Bốn mươi lăm sao ? Cũng không cho là già nhưng…” Nhược Linh ngân từ “nhưng” dài ra, nhìn biểu hiện tò mò cùng nghi hoặc của Ngô Trác rồi tiếp tục “… là ở độ tuổi của người, mấy lão kia cũng đều đã con cháu đầy đàn. Còn người thì vẫn một bóng cô đơn, thực khiến cho con không khỏi nghi ngờ về giới tính của người nha !”
Nghe xong lời nói của Nhược Linh, Ngô Trác trên mặt xuất hiện ba vạch đen cùng gân xanh trên trán. Tiểu nha đầu kia chẳng lẽ không nói móc hắn thì ăn không ngon ngủ không yên sao ? Nếu để mấy người ở đỉnh Thiên Sơn biết được thì hắn liệu có thể còn mặt mũi sao ? Lại nhìn bộ dáng của tiểu nha đầu kia, vẫn là không có bất kì biểu hiện gì, đúng là tức mà không có chỗ phát mà. “Con…”. Chỉ một từ không hơn, Ngô Trác nếu như muốn giết người thì hẳn người đối diện đã sớm thành cái xác không hồn. Nhưng tiểu nha đầu kia, hắn rất ưng ý, đó có thể nói là món quà thượng đế ban tặng cho hắn. Cho nên dù có bị chọc điên đến đâu hắn cũng sẽ nhịn. Một cơn gió khẽ thổi qua những tán lá khiến chúng phát ra âm thanh xào xạc tựa như đang vỗ tay ăn mừng, vầng trăng tròn trên trời cũng núp vào sau đám mây đen như đang muốn cười thật to. Ông trời chẳng lẽ cũng muốn khi dễ hắn luôn hay sao ?
“Lão sâu rượu, con có nói gì sai sao ?” Hàn Nhược Linh như có như không liếc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đang dần đen lại. Có lẽ lão sâu rượu đang tức giận đi. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nhược Linh cũng không ngại thả chiếc thang cho Ngô Trác : “Lão sâu rượu, con là đang đùa với người thôi. Không cần tức giận đâu nha ! Người đến tìm con có việc gì không ?”
Ngô Trác mặc dù vẫn còn chút ức chế với Hàn Nhược Linh nhưng cũng dễ dàng thỏa hiệp. “Linh nhi nha đầu, vết thương của con cũng đã lành, ngày mai chúng ta sẽ trở về đỉnh Thiên Sơn.”
“Đỉnh Thiên Sơn ? Đó không phải là căn cứ chính của Băng Phong cung sao ?”. Nhược Linh nghi hoặc nhìn Ngô Trác, nàng biết thân phận của lão sâu rượu không bình thường nhưng không ngờ tới hắn lại là người của Băng Phong cung – tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ.
“Ân, chúng ta sẽ đến Băng Phong cung”. Ngô Trác khẽ gật đầu.
“Con biết rồi, sáng mai sẽ khởi hành sao ?” Nhược Linh đáp trả, bộ dạng vô tâm tựa như nói chuyện của người khác.
“ Linh nhi, con không tò mò tại sao chúng ta đi Băng Phong cung ư ?” Vị sư phụ nọ có chút khó hiểu nhìn tiểu đồ đệ.
“Con cần phải biết ? Lão sâu rượu, con chỉ cần biết người là sư phụ của con, tuyệt không hại con là được rồi. Còn chuyện khác, con không cần quan tâm”. Tiểu đồ đệ bình thản trả lời.
Ngô Trác mang theo ý thưởng thức nhìn Nhược Linh, không hổ là người hắn nhìn trúng, rất có cốt khí, sau này nhất định có thể làm hắn mở mày mở mặt với lão già kia. Tên kia lúc nào gặp hắn cũng đều khoe khoang nào là đồ đệ thiên tài, phượng trong đàn gà. Lần này, hắn muốn lão già kia chống mắt lên xem đồ đệ của ai mới là thiên tài. “Linh nhi, tốt lắm ! Không hổ là đồ đệ của Ngô Trác ta. Ha ha ha…” Sau một tràng cười tự sướng, tâm tình vô cùng thoải mái, tay cầm ly trà hoa cúc, vị sư phụ quay sang hỏi đồ đệ : “Linh nhi, con không muốn biết thân phận của ta sao ?”
“Không”. Ngay lập tức Nhược Linh trả lời lại. Lời nói đó chẳng khác gì gáo nước lạnh dội lên đống lửa đang cháy bừng bừng. Nhiệt huyết của vị sư phụ nọ bỗng chốc hóa thành đá, khuôn mặt đầy ý cười lập tức trở nên cứng ngắc. “Con thực sự không muốn biết sao ?”
“Người nhìn mặt con đi, đây là biểu hiện của tính tò mò sao ?” Nhược Linh vừa nói vừa nhìn Ngô Trác. Ngô Trác mặc dù đối xử với nàng rất tốt nhưng hắn vẫn chưa bước vào được trong tâm của nàng, nàng vẫn chưa xem hắn như người thân, nên nàng không muốn biết và cũng chẳng cần quan tâm.
Nhìn tên tiểu đệ tử bất lương của mình, Ngô Trác thực sự không biết nên khóc hay nên cười. Tức giận nhưng không có chỗ trút lên, vô cùng khó chịu a. Hắn rút ra một kinh nghiệm xương máu, không nên nói chuyện quá lâu với tiểu nha đầu nếu không nhất định sẽ bị chọc tức mà chết. Nhưng nghĩ đến tương lai, đám người trên đỉnh Thiên Sơn bị nha đầu này hành hạ, Ngô Trác thấy lòng cũng dễ chịu hơn hẳn. Nghĩ thế, Ngô Trác lại đầy thâm ý nhìn Nhược Linh : “Linh nhi, không muốn biết thì thôi, sư phụ không ép con nha ! Dù sao thì mai cũng biết, không sao, không sao…”
Hàn Nhược Linh tự có chút ngoài ý muốn, rõ ràng nàng nhìn thấy sắc mặt hắn đang chuyển đen thì lại khôi phục bình thường, đã thế còn mang hương vị tính kế nữa. Nhìn vầng trăng cứ mãi trốn sau đám mây an giấc, những vì sao cũng như mệt mỏi mà mờ dần. Có lẽ cũng đã mười giờ đêm đi. “Được, lão sâu rượu, người cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi. Trời khuya rồi, con muốn ngủ”. Mặc dù là trời đã khuya nhưng Nhược Linh không hề buồn ngủ, chẳng qua là kiếm cái cớ để đuổi lão sâu rượu đi thôi. Đối phó với “kẻ chập mạch” như thế, nàng thực không dư trí lực đâu nha !
“Được, ta đi về phòng. Con cũng nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ khởi hành sớm”. Vừa vặn Ngô Trác cũng muốn đi, hắn cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, nếu không đi lúc này thì lát nữa hắn sợ sẽ làm nha đầu kia kinh sợ. Tối nay, tại sao lại vẫn còn chứ ?...
“Lão sâu rượu, chúc người ngủ ngon !”. Nhìn Ngô Trác bước chân ra khỏi cửa, Nhược Linh nói theo. Dù dáng vẻ của hắn có chút khác thường nhưng hắn đã có ý giấu thì nàng cũng không “đào bới” làm gì. Ngày mai, Băng Phong cung còn đang đợi nàng khám phá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook