Chuyện này xảy ra vào mùa hè năm 2012, một người bạn học thời trung học phổ thông có quan hệ rất thân thiết đã gọi điện tới tôi. Bạn ấy muốn tôi cùng đến bệnh viện tâm thần Bách Hoa Sơn thăm một người bạn học thời đại học của cô ấy. Đúng vậy, người bạn đại học của cô ấy bị điên.

Trong điện thoại, bạn của tôi nói cho tôi biết, người bạn đại học này của cô họ Ngô, cũng là đồng hương, nhà trong thành phố. Bạn học Ngô là một cô gái nam tính điển hình, bình thường đặc biệt sôi nổi, đặc biệt thích nói đùa, người cũng đặc biệt có tài. Bọn họ ở đại học chính là học chuyên ngành thiết kế đồ họa. Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn học Ngô này ôm mộng tưởng, rời xa quê hương, một mình đến Vũ Hán làm việc. Không lâu sau đó, bạn của tôi nhận được điện thoại của bạn học Ngô. Bạn Ngô thảo luận cùng bạn của tôi qua điện thoại, cô ấy gần đây gặp một chuyện rất tà ma.

Bạn học Ngô năm nay 27 tuổi, hiện đang làm việc trong một công ty chuyên về làm quảng cáo bằng phim hoạt hình ngắn tại Vũ Hán, vấn đề ăn uống tự giải quyết, còn ngủ trong một ký túc xá dành cho bốn người do công ty sắp xếp. Trước đó không lâu, cô ấy quen với một bạn trai. Người bạn trai này cũng là nhân viên thiết kế trong công ty cô, cũng là người xa xứ, cũng ở trong nhà ở tập thể của công ty. Vì để thuận tiện trong việc gần gũi, nồng nàn gì gì đó với bạn trai, nên bạn học Ngô cùng bạn trai rất nhanh đã dọn khỏi nhà ở tập thể ra ngoài thuê phòng riêng, đôi uyên ương cùng bay cùng lượn.

Bạn học Ngô và bạn trai của cô đều là LOHAS[1], đồng thời cũng là Moonlite[2]. Mặc dù tiền lương mỗi tháng của hai người đều hơn bốn nghìn, thế nhưng ngoài chi phí cho tình yêu còn đi xem phim, ăn uống và tỉ tỉ các khoảng chi tiêu hằng ngày khác. Hơn nữa, tiền thuê nhà mỗi tháng đã chiếm trọn hai nghìn rưỡi, hai người thật sự không cầm cự được. Hai người dự định tìm một căn phòng khác có giá thuê rẻ hơn để ở.

[1] LOHAS: Viết tắt của cụm từ Lifestyles of Health and Sustainability, nghĩa là lối sống khỏe mạnh và bền vững, là một lý lẽ bảo vệ môi trường, là một văn hóa, cũng là sản phẩm của thời đại.

[2] Moonlite: ánh trăng tộc, cái gọi là ăn sạch tiêu sạch, cơ thể khỏe mạnh. Là suy nghĩ của một phần thế hệ trẻ, không có quan niệm chi tiêu tiết kiệm như thế hệ trước. Họ thích theo đuổi cái mới, chỉ cần được vui vẻ, ăn mặc đẹp, muốn mua thì mua, căn bản không quan tâm đến tiền tài, kiếm được bao nhiêu xài hết bấy nhiêu.

Đầu năm nay, muốn tìm một căn hộ trong nội thành trung tâm thành phố có giao thông thuận tiện, có thể lập tức dọn đồ tới ở, có một phòng ngủ, một phòng làm việc, và được trang bị đầy đủ hiện đại cũng không khó. Nhưng tiền thuê nhà tuyệt đối không có khả năng thấp hơn 2000 tệ. Lúc đó tôi cũng hỏi bạn của tôi, sao nhất định phải là căn hộ trang bị đầy đủ hiện đại còn phải có một phòng ngủ một phòng làm việc. Bạn tôi nói cho tôi biết là, bạn tiểu Ngô và bạn trai của cô ấy đều có gia đình điều kiện khá giả. Từ nhỏ hai người đều quen sống sung sướng, vẫn luôn quan niệm có tiền sẽ mua được mọi thứ, phải để bản thân được thoải mái. Vì vậy, một căn hộ bình thường có nội thất đơn giản, môi trường không tốt hoặc ánh sáng không ổn, họ ngay cả nhìn cũng không muốn. Họ cũng không thích thuê chung nhà với người không quen.

Yêu cầu thuê phòng hà khắc như vậy khiến bạn học Ngô và bạn trai tìm hơn một tháng vẫn không tìm thấy chỗ thích hợp. Nhưng trời không phụ lòng người, vào ngày nọ hơn một tháng sau, họ đúng là tìm được một căn hộ phù hợp.

Căn hộ này nằm trong một khu nhà tương đối cũ kỹ, đương nhiên cũng không phải là căn hộ hiện đại, mà là căn hộ bình thường trong một tòa nhà tám tầng, được xây dựng vào khoảng thập niên 80. Phòng ốc ở đây cũng được xem là tương đối tốt. Một tầng hai hộ, căn hộ kia ở lầu một, đối diện là một căn hộ khác. Hóa ra, căn phòng này cũng không phù hợp với yêu cầu cùa bạn học Ngô. Nhưng sau khi cô ấy và bạn trai xem qua, phát hiện đồ đạc thiết bị bên trong rất tốt, cảm giác như những đồ đạc này vẫn còn mới. Gạch men lót tường và sàn nhà vẫn trắng sạch. Căn hộ này hai phòng ngủ một phòng làm việc. Đồ dùng và trang thiết bị trong nhà khá đầy đủ, hơn nữa đồ dùng và trang thiết bị đều rất mới, TV lớn, bàn khách đẹp, nội thất trong phòng hài hòa. Theo lời bạn học Ngô nói, đó là có “phẩm vị”. Hơn nữa, mở ra chính là sân chơi của khu nhà. Sân không lớn lắm, rất cũ rồi, nhưng trong sân ngoài vườn hoa nho nhỏ còn có sân chơi cho trẻ em, làm cho người ta cảm thấy rất tốt. Tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ 800 tệ, giao thông thuận tiện. Trong tình huống như vậy, bạn học Ngô và bạn trai cảm thấy rất có lợi, ngay lập tức đóng tiền thuê nhà nửa năm, đồng thời dọn đến trong ngày hôm ấy luôn.

Từ khi hai người họ dọn đến, đã xảy ra hai chuyện tương đối kỳ lạ. Đầu tiên, bóng đèn trong phòng vệ sinh có đôi khi sẽ tự động tắt hoặc mở. Đối với chuyện này, người yêu của bạn Ngô đã xử lý rất nhiều lần, nào là thay công tắt mới, cũng kiểm tra đường dây điện. Nhưng vì bản thân anh ta cũng không phải là thợ điện, giải quyết như thế mà vẫn không được nên không có biện pháp nào khác, chỉ đành chấp nhận. Thứ hai, trong phòng khách của căn hộ có một chiếc điện thoại bàn. Mặc dù bạn học Ngô cùng bạn trai đều không dùng đến thứ này, nhưng chiếc điện thoại này nối cùng với đường dây cáp quang băng thông rộng của ngôi nhà. Chiếc điện thoại này thỉnh thoảng sẽ kêu “Píp____” thật dài mặc dù tai nghe vẫn đang gác lên máy. Song bạn học Ngô và bạn trai cũng không để ý lắm, vài lần đầu xảy ra chuyện này, bọn họ đều cầm ống nghe lên rồi lại đặt xuống. Sau đó cảm thấy phiền phức quá, nên họ dứt khoát rút dây điện thoại, vậy là điện thoại từ đó yên tĩnh hơn.

Trong căn hộ cho thuê có hai phòng ngủ, trong cả hai phòng đều có đặt một chiếc giường dành cho hai người. Trong đó, giường trong phòng ngủ chính khá lớn, là giường gỗ kiểu cổ, trên nóc giường có lắp một khung gỗ, dùng để móc màn. Trên giường có điêu khắc một vài họa tiết đơn giản, tuy cái này không phải quá trang trọng, nhưng phong cách cổ xưa đẹp mắt. Giường ở phòng ngủ phụ thì nhỏ hơn một chút, kiểu dáng tương đối hiện đại, là loại rất bình thường. Bạn học Ngô và bạn trai vốn là muốn ngủ ở phòng ngủ chính. Họ cảm thấy chiếc giường có “đỉnh treo màn” này, lúc “vận động” phỏng chừng sẽ rất khoái cảm. Nhưng sau đó hai người phát hiện, chỉ phòng ngủ phụ mới có đầu dây mạng, cho nên hai người liền ở trong phòng có đầu dây mạng.

Bạn học Ngô và bạn trai, ngay từ đầu đã có một số “suy nghĩ không tốt” đối với việc sử dụng giường lớn trong phòng ngủ chính. Vì vậy, vào một buổi tối một ngày nào đó sau hơn một tháng bọn họ dọn đến đây ở, đã thực sự đến thể nghiệm “mùi vị giường cổ đong đưa” thế nào, thực hiện một số chuyện nghe người ta nói, hơn nữa họ thực sự cảm thấy hài lòng. Từ đó về sau, hai người họ ba ngày thì có hai ngày chạy đến ngủ trên giường cổ “đong đưa” ở phòng ngủ chính, sau đó thì cũng dứt khoát ngủ hẳn ở phòng ngủ chính.

Sau đó không lâu, bạn học Ngô bắt đầu cảm thấy, căn phòng ngủ chính này, nói chính xác hơn thì, chiếc giường trong phòng ngủ chính, dường như có chút “không sạch sẽ”. Cô ấy gọi điện thoại kể chuyện này với bạn tôi như sau. Có vài buổi tối, cô ấy và bạn trai vận động mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Giữa nửa mê nửa tỉnh, cô ấy có cảm giác chiếc giường lắc lư không ngừng. Sau đó cô ấy có hỏi bạn trai của cô, có phải anh ta rung giường không. Bạn trai cô nghe xong kinh ngạc nói, anh tưởng em rung giường.

Để chứng thực chuyện “giường rung”, bạn học Ngô đặc biệt giữ tinh thần tỉnh táo. Vào một đêm, sau khi cùng bạn trai “bận rộn” xong, mặc dù cô có chút mệt rã rời nhưng vẫn không ngủ. Đến lúc hơn ba giờ gần bốn giờ sáng, chiếc giường thật sự bắt đầu rung lắc. Lúc bắt đầu thì giường rung chậm rãi, khung giường gỗ phát ra tiếng “cọt kẹt” rất nhỏ. Sau đó, chiếc giường này càng lắc càng nhanh, càng lắc càng kêu lớn. Bạn học Ngô ngẩng đầu, nhìn giàn khung mắc trên đỉnh giường cũng không ngừng đu đưa. Cô vội vã gọi bạn trai cô dậy, hai người ngồi trên giường, quan sát cả buổi. Hai bên không nhúc nhích nhưng giường lại đang rung. Hai người lập tức nhảy xuống giường, bật đèn. Nhưng lúc này, tốc độ dao động của giường đã giảm bớt, cái âm thanh cọt kẹt cũng dần biến mất. Hai người đứng bên giường, vẻ mặt mê muội không rõ. Hai người rành rành thấy rõ chiếc giường này tự mình đong đưa, nhưng sàn nhà không lung lay, tường cũng không lung lay… Người cũng không lung lay, chỉ có chiếc giường này là lung lay.

Bạn học Ngô là một nữ sinh có thần kinh thép. Bạn trai của cô là một chàng trai Đông Bắc, thần kinh còn mạnh hơn so với cô nhiều. Hai người đối với chuyện ma quỷ từ trước đến nay đều không quá tin tưởng. Từ lúc họ dọn đến sống ở căn hộ này vẫn luôn sống rất yên lành, trước đây cũng không nghĩ căn hộ này có cái gì đó không ổn. Lúc tận mắt trong thấy một màn quỷ dị như thế, bạn học Ngô nói với bạn của tôi. Lúc đó cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi, hay căn bản cô không nghĩ đây là ma quỷ gì đó. Chỉ là vẻ mặt cô sững sờ ngây ngốc, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra quá ư lạ lùng, khó tin, chiếc giường lại có thể tự rung.

Sau khi giường không còn rung nữa, hai người không dám tiếp tục ngủ ở phòng ngủ chính, trở lại phòng ngủ phụ. Sau đó ngủ một đêm này, không có xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa. Hôm sau, hai người vẫn đi làm. Lúc làm việc còn bàn luận về chuyện đó, bạn học Ngô và bạn trai thậm chí còn cười đùa rất vui vẻ, lại nói: “Khà khà, nếu như thực sự có ma quỷ, phỏng chừng là một sắc quỷ. Lúc còn sống, chắc nó đã làm việc không ít lần trên giường đó.”

Lúc bạn học Ngô gọi điện cho bạn của tôi, đã là hai ngày sau khi phát sinh sự kiện giường rung đó.

Lúc đó bạn của tôi khuyên bạn học Ngô dọn nhà, dễ dàng cảm thấy chỗ đó không sạch sẽ. Nhưng bạn học Ngô nói, sau đó cô ấy có gọi điện hỏi chủ nhà. Chủ nhà nói căn hộ đó là căn nhà mà bố mẹ bác ấy được đơn vị phân cho, vốn là để cho cô cháu gái và cháu rể dùng làm nhà tân hôn. Sau đó, cháu rể của bác ấy xuất ngoại, cô cháu gái cũng đi theo. Một căn nhà tân hôn với trang thiết bị đầy đủ như thế cuối cùng lại bị bỏ trống. Sau này mới cho thuê, không có khả năng có cái gì đó không sạch sẽ. Chủ nhà còn nói, nếu như bạn học Ngô quyết định dọn đi thì tiền thuê nhà nửa năm bác ấy sẽ không trả lại, bởi vì đã thỏa thuận ngay từ đầu rồi. Bạn học Ngô nghe thấy giọng bác chủ nhà có vẻ rất tức giận, dường như bác ấy cho rằng bạn học Ngô muốn lấy lại tiền thuê nhà nên mới tùy tiện tìm đại một cái cớ. Rất hiển nhiên, chủ nhà đối với chuyện chiếc giường rung căn bản là hoàn toàn không biết gì cả. Vì vậy, cô và bạn trai trao đổi một chút, thấy căn phòng này chỉ mới ở gần hai tháng, vẫn không có vấn đề gì cả. Mặc dù chiếc giường kia sẽ tự rung lắc, nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì rõ ràng làm hại đến hai người họ. Hai người thấy còn mấy tháng nữa, giảm bớt được gánh nặng tiền thuê nhà, cuộc sống của họ thoải mái hơn so với trước đây. Vì vậy họ quyết định tiếp tục ở đây. Từ đó, bạn học Ngô thông qua mạng internet tìm mua một vài bùa chú đuổi ma của Đạo gia về dán ở trong phòng. Cô lại còn thỉnh về một cuốn kinh thư mỗi buổi tối đều niệm một chút. Cái này tuyệt đối bảo đảm.

Bạn tôi nói, lúc trò truyện qua điện thoại, giọng của bạn học Ngô hoàn toàn không giống là giọng điệu của người đã gặp ma quỷ. Cô chỉ dùng kiểu giọng đang “tám chuyện” để kể lại câu chuyện tà ma này mà thôi. Vì bản thân bạn học Ngô không hề cho là thật, nên bạn của tôi cũng nghĩ rằng, tình hình thực tế ước chừng cũng không quá nguy hiểm. Vì vậy, bạn tôi cũng không để ở trong lòng.

Sau hai tuần, khi bạn của tôi gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm với bạn học Ngô, thì đầu kia là mẹ của bạn học Ngô tiếp điện thoại. Bác Ngô nói bạn học Ngô ngã bệnh đang nằm ở bệnh viện. Lúc đó bạn của tôi thấy giọng điệu của bác Ngô rất kỳ lạ. Cô gặng hỏi đến cùng, thì mẹ Ngô mới chịu nói. Bạn học Ngô bị bệnh tâm thần, bây giờ đang điều trị tại bệnh viện tâm thần Bách Hoa Sơn.

Bạn của tôi nghe xong tin tức này liền khiếp sợ không gì sánh được. Một người đang yên đang lành, hai tuần trước còn cười nói với cô qua điện thoại, hai tuần sau thế nào lại bị điên rồi? Bạn của tôi lập tức liên tưởng đến chuyện gặp ma quỷ mà bạn học Ngô đã nhắc tới. Nhưng âm thanh của bác Ngô nghe cũng không được tốt lắm, nên bạn của tôi cũng không tiện hỏi qua điện thoại. Cho dù thế nào chăng nữa, bạn bè từ thời đại học xảy ra chuyện như vậy, cô dù sao cũng phải đến thăm hỏi một chút. Bạn của tôi là một người có lá gan rất bé, làm việc gì cũng rất cẩn thận. Cô không dám đi một mình, vì vậy liền gọi điện cho tôi, hi vọng tôi đi cùng cô đến gặp bạn học Ngô. Cô biết tôi đang làm việc trong một trung tâm tư vấn tâm lý, cũng thi lấy được cái bằng, nói vậy cũng có hiểu sơ về tâm lý học. Cô hi vọng tôi đi cùng cô đến thăm bạn học Ngô, tiện thể quan sát phân tích một chút dưới góc độ tâm lý học, nhìn xem bạn học Ngô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tôi cùng bạn đến bệnh viện tâm thần vào chiều Chủ nhật, hôm đó thời tiết không tốt lắm, cơn mưa vẫn rả rích không ngừng nghỉ. Trên xe taxi, bạn tôi Tiêu Vân cũng mặt mày xám xịt giống như mây mù giăng kín. Trước khi xe chạy vào bệnh viện, cô ấy thậm chí còn hỏi tôi một vấn đề rất ngốc:

“Cậu tin trên thế giới này có ma quỷ chứ?”

Đối với vấn đề này, tôi thật sự không biết nên trả lời thế nào. Tôi chỉ có thể vỗ vai cô ấy nói: “Nếu cậu sợ, tớ sẽ kêu xe quay đầu trở về.”

Tiêu Vân là một người rất lương thiện, mặc dù lá gan của cô từ trước đến nay vẫn bé xíu. Nhưng vừa nghĩ đến người bạn cùng phòng đại học đột nhiên gặp biến cố, cô vẫn kiên quyết đến thăm. Sau đó, chúng tôi đi lên lầu. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đến bệnh viện tâm thần, vừa vào cửa đã thấy ngay một người phụ nữ điên điên khùng khùng hát ca: “Hoa anh đào à, hoa anh đào à, tháng Ba cuối xuân…” Bà ấy một mặt khẽ ngâm nga, một mặt vỗ tay, càng làm tăng cao bầu không khí. Sau đó, trên đường đi tôi đã chứng kiến đủ các kiểu người bệnh tâm thần, tình trạng bị bệnh hết sức kỳ quái. Nhưng nói chung, ở đây vẫn tương đối an tĩnh, không thấy cái loại nhe nanh múa vuốt. Cuối cùng, chúng tôi đến một phòng bệnh gặp được bạn học Ngô. Lúc đó, cô ấy đang ôm một chiếc chăn ngồi trong một góc phòng bên cạnh giường, thần sắc có phần ngớ ngẩn, cái gì cũng không nói, chỉ quấn chăn ngồi ở góc tường. Tiêu Vân ban đầu định vào phòng nói chuyện với cô ấy, nhưng bác sĩ không cho phép chúng tôi vào phòng bệnh, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng nhìn thôi. Mẹ của bạn học Ngô nói, trong khoảng thời gian này, bạn học Ngô mỗi ngày đều như thế. Sau khi bị đưa vào bệnh viện, mặc dù cô không hề phát cuồng, nhưng cả người ngẩn ngơ khờ dại. Cô ấy không nhận ra người thân và bạn bè của chính mình, đại tiểu tiện cũng không thể tự làm được.

Tiêu Vân hỏi mẹ bạn học Ngô, hai tuần trước bạn ấy và bạn học Ngô còn trò chuyện với nhau qua điện thoại, sao đột nhiên lại thành như vậy? Bác Ngô không ngừng lắc đầu, mặt đầy nước mắt, thần sắc vô cùng bi thương. Bà nói, nếu sớm biết trước sẽ như vậy, thì khi đó cho dù bạn học Ngô có nói cái gì cũng không đồng ý cho nó một mình đến Vũ Hán làm việc.

Việc đã đến nước này, tôi và Tiêu Vân cũng không nên hỏi thêm điều gì nữa để tránh làm cho người mẹ đau thương này càng thêm thương tâm. Vì vậy, hai chúng tôi nhét năm trăm tệ vào tay bác Ngô biểu đạt thành ý, sau đó đi về. Theo tôi quan sát, tình trạng của bạn học Ngô có thể loại bỏ chứng tâm thần do di truyền trong dòng họ. Chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là cô ấy đã chịu kích động tinh thần thật lớn. Bởi vì Tiêu Vân không có phương thức liên lạc với bạn trai của bạn học Ngô. Bạn Ngô đột nhiên chịu kích động tinh thần bất thường, đến tột cùng chuyện này có phải do căn hộ cho thuê ma quái gây ra hay không, chúng tôi không thể nào biết được.

[ Trước tết âm lịch năm 2013, trong một lần họp mặt bạn bè, tôi có nghe Tiêu Vân nhắc đến bạn học Ngô. Bạn ấy nói, bạn học Ngô trải qua điều trị sau hơn một năm, bây giờ trên cơ bản đã bình phục. Chuyện lạ lùng đó là, bạn học Ngô hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện sau khi bị điên. Cô ấy đối với chuyện này chỉ còn ấn tượng cuối cùng đó là, sau khi cô ấy mua được bùa chú và kinh thư qua mạng, thì đem dán bùa chú lên giường trong phòng ngủ chính. Còn bản thân cô nằm trên đó niệm kinh văn. Sau đó, giường trong phòng ngủ chính bắt đầu lắc lư, cánh cửa phòng cũng lắc lư, bóng đèn cũng chợt sáng chợt tắt. Những chuyện sau đó, cô ấy không nhớ rõ lắm. Nhưng hôm đó, khi bạn trai của cô về nhà, thấy cô nằm trên giường lớn của phòng ngủ chính, chiếc giường bên dưới không ngừng đong đưa. Còn bạn học Ngô kêu la sợ hãi không dứt. Sau đó, bạn trai của bạn học Ngô liều lĩnh kéo cô xuống giường. Bắt đầu từ đó, bạn học Ngô tinh thần thất thường.

Thành thật mà nói, tôi không có tận mắt chứng kiến chuyện đã xảy ra giữa bạn học Ngô và chiếc giường quỷ dị kia, cũng không rõ tình huống cụ thể có nhiều nghi vấn trong chuyện này. Cho nên, tôi nghĩ rằng, cũng có thể đây là một hoàn cảnh đặc biệt, chịu tác động của từ trường hay sóng âm gây ra ảo giác thì sao, ai biết được?

Sau đó không lâu, tôi vì nhiều lý do khác nhau mà có gặp một vị Đạo gia, một người bạn tương đối hiểu rõ Huyền học[3]. Tôi có kể chuyện này với anh ấy. Anh ấy bày tỏ, vấn đề này có thể xảy ra do bạn học Ngô đã mua bùa chú và Kinh thư qua mạng. Anh nói, kinh thư của Đạo gia[4] không giống với kinh Phật của Phật giáo, người bình thường không thể tùy tiện niệm được. Người tu đạo lúc tụng kinh văn thông thường sẽ chuẩn bị một ít hoa quả cho du hồn dã quỷ, xem giống như là cúng tế. Kinh văn của họ trong lúc tụng thì âm điệu cần phải phân “Âm vận” và “Dương vận”. Nếu như không phải người trong nghề, đừng tùy tiện tụng kinh văn của họ, không thì không những không thể trừ tà được mà còn có thể gọi ma quỷ. Nếu căn hộ thuê của bạn học Ngô thực sự có “ma quỷ” tồn tại, vậy thì việc bạn học Ngô mỗi ngày đều tụng kinh văn của Đạo gia trong mắt con quỷ mà nói, điều đó chính là cô ấy đang tuyên chiến với nó.

[3] Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho giáo.

[4] Đạo gia: Lão tử và Trang tử là hai đại biểu chính.

Là một người tin vào khoa học, đối với lập luận của người bạn này, tôi vẫn tạm thời bảo lưu ý kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương