Trong giờ thể dục giữa giờ của tiết học thứ hai, tất cả học sinh tập trung ra sân theo thường lệ.
  Trương Chu và Lâm Tư Tranh đứng đầu hàng, lớp nghệ thuật và lớp Lâm Tư Tranh cách nhau sáu đường.
  Hạ Đình và Lâm Yến vẫn là những học sinh đứng cuối cùng, nhưng bởi vì lớp có ít học sinh, thực sự chỉ bằng một nửa những lớp còn lại.
  Trò hề trong văn phòng sớm đã kết thúc. Tất cả những học sinh có liên quan đều quay trở lại lớp học sau tiết học đầu tiên 20 phút. Trương Chu đã nín lặng một lúc lâu cho đến khi kết thúc giờ học, hỏi Lâm Tư Tranh mọi chuyện diễn ra như thế nào. Lâm Tư Tranh mỉm cười, nói: "Khi nào đến giờ tập thể dục giữa giờ cậu sẽ biết".
  Trong thời gian tập thể dục hàng ngày giữa các lớp, các động thái của trường cũng sẽ được thông báo, bao gồm các bài phát biểu thường lệ của các lãnh đạo.
  Lâm Yến thấy Hạ Đình bình tĩnh dẫn các bạn học trở về, vẻ mặt không lộ vẻ khó chịu thở phì phò, liền biết nhất định không có việc gì nghiêm trọng.
  Lão sư Tiểu Anh trở lại văn phòng đưa phiếu điểm, vì vậy đám người Lâm Yến không biết điểm của Hạ Đình tốt như vậy.
  "Các học sinh thân mến, tiếp theo có chuyện phải thông báo." Giám thị Tiếu và hiệu trưởng tiến lên, hiệu trưởng cầm micro nghiêm túc nói: "Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, trên bảng thông báo của trường đã xuất hiện hành vi xấu! Sau khi giám thị Tiếu điều tra, phát hiện có học sinh tung tin đồn."
  Ở rìa sân khấu, một số học sinh lớp 2- 4 đang đứng đó trong tuyệt vọng chờ được lên sân khấu.
  Hạ Đình: Thản nhiên-ing
  Lâm Yến: "Ơ, chết tiệt, đây không phải là tên bị Tiểu hoa khôi cắn buổi sáng sao?"
  La Giai Giai: "Hiệu trưởng đang làm gì vậy? Tớ không hiểu."
  “Đại tỷ, buổi sáng chị không nói với chúng ta cách giải quyết chuyện này. Tiểu hoa khôi sẽ không bị lão sư mắng chứ?” Phác Xán Liệt không ngừng ngửa cổ nhìn xung quanh.
  Hạ Đình: "Đến lúc nghe rồi biết, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
  Phác Xán Liệt: "... oh."
  "Sự việc buổi sáng, các học sinh lớp 2-4 đã cùng nhau vu khống Hạ Đình. Tình hình rất nghiêm trọng! Cho nên, những học sinh này phải đối mặt với sai lầm của mình." Các học sinh trong Lớp 2-4 lên sân khấu, không phản ứng.
  Ai vu khống Hạ Đình? ? Nên phải xin lỗi trước toàn trường? ?
  Hạ Đình là con gái của hiệu trưởng sao? !
  Vài học sinh đứng trước micro, trước khi nói, đã nghe thấy giám thị Tiếu nói: "Tiếp theo, mời học sinh Hạ Đình lên sân khấu."
  Hạ Đình: "???"
  Sao lại lên đó, thể hiện tha thứ là gì sao?
  Hạ Đình không có ý định tha thứ cho những người đó, chờ sau giờ học sẽ chặn đường.
  Lâm Yến và La Giai Giai bắt đầu phấn khích đẩy Hạ Đình ra khỏi hàng.
  "Đi, đi, đại tỷ, để cho toàn trường nhìn xem những đứa cháu ngoan đó xin lỗi chị như thế nào."
  "Nhanh lên, đại tỷ! Mọi người đều đang nhìn chị, đi đánh trống vinh quang a."
  Hạ Đình sắp có công kích, trong tiềm thức nhìn về phía Lâm Tư Tranh, lại phát hiện tên mọt sách này đang nhếch môi, trong mắt tràn đầy chờ mong, nàng nói: "Đi lên đi."
  Sau đó Hạ Đình mới nhúc nhích bước chân, chậm rãi bước lên sân khấu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
  Giám thị Tiếu thở phào nhẹ nhõm, may mà cô chừa được phần nào mặt mũi.
  Khi học sinh lớp 2-4 nhìn thấy Hạ Đình đứng trước mặt, họ không dám ngẩng đầu lên.
  Hạ Đình vẫn lười biếng đút tay vào túi quần.
  Hiệu trưởng nói: "Tôi vẫn phải thông báo một tin vui ở đây, đó là Hạ Đình đã thay mặt trường chúng ta giành giải nhất cuộc thi nghệ thuật trong thành phố, giành vinh quang cho trường chúng ta! Xin hoan nghênh!"
  Các bạn học bên dưới có thể chưa phản ứng kịp, mất ý thức một thời gian. Lâm Tư Tranh nhảy dựng lên tán thưởng, không khỏi vui mừng. Hứa Diệc Hàm hét lên trong hàng của mình: “Thật lợi hại a!” Sau đó Lâm Yến cùng với các bạn trong lớp nghệ thuật vỗ tay đầu tiên, các học sinh bị đánh thức như một giấc mơ, vỗ tay nổ ra một cách máy móc..
  Hạ Đình: "..." Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một nhóm người thiểu năng.
  Hiệu trưởng lại nói: "Cho nên một trong những hình phạt của Hạ Đình có thể loại bỏ, tôi mong sau này sẽ không ai có bất kỳ hiểu lầm nào về Hạ Đình. Các học sinh lớp 2-4, đến xin lỗi Hạ Đình đi!"
  Dẫn đầu bởi tên nam sinh bị Lâm Tư Tranh cắn, vài người đứng trước mặt Hạ Đình. Bất đắc dĩ nói "Thực xin lỗi."
  Hạ Đình nhướng mày, từ trong micro phát ra giọng nói rõ ràng: "Cậu chưa ăn?"
  Tên nam sinh: "???"
  “Không nghe được.” Hạ Đình gõ vào micro, “Nói to hơn.”
  Bên dưới có tiếng bàn tán xôn xao, thậm chí tên nam sinh đỏ mặt dưới cái nhìn của tất cả mọi người, muốn mò ngay cái hố để chui xuống.
  Nhưng mọi người đã đứng trên bục giảng chỉ có thể làm như vậy. Tên nam sinh và các bạn học khác nhìn nhau cùng hét lên: "Hạ Đình, Chúng! Ta! Thực! Sự! Xin! Lỗi!"
  Giám thị Tiếu rất hài lòng, Được rồi, bây giờ Hạ Đình nên tha thứ đúng không?
  Hạ Đình: "Ừ."
  Ừ? Ừ? ? Là ý gì?
  Hạ Đình mím chặt khóe môi, chậm rãi nói: "Cậu xin lỗi tôi thì tôi phải tha thứ cho cậu sao?"
  Giám thị Tiếu: Không, tại sao em không làm theo kịch bản, Hạ Đình?
  Tên nam sinh:? ? ? ?
  Lâm Yến và La Giai Giai cười đến chết bên dưới.
  Hứa Diệc Hàm: "Quả nhiên là Hạ Đình, tớ biết cậu ấy sẽ không đẽ dàng tha thứ cho đám bạn học này."
  Học sinh toàn trường: Cậu ấy muốn đánh nhau trong bầu không khí này, phải không?
  Hạ Đình đối mặt với ánh mắt kinh hãi của mấy người trước mặt, cười nói: "Đùa thôi."
  Nam sinh rùng mình, nhưng giọng điệu của Hạ Đình không giống đùa chút nào, thật đáng sợ.
       Hiệu trưởng và giám thị Tiếu lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng để học sinh lớp 2- 4 đang run chân đi xuống, để lại Hạ Đình, ra hiệu cho giáo viên gần đó trao giải.
  Hiệu trưởng: "Học sinh Hạ Đình, đây là giải thưởng của em."
  Hạ Đình nhìn xuống thấy một cuốn sách dày có bìa da.
  Hạ Đình không thích, thiếu chút nữa vứt micro: "Không cần, em đi xuống."
  Giám thị Tiếu nhanh chóng ngăn cô lại, hạ giọng nói: "Mau đưa học sinh Hạ Đình đi, tiền thưởng ở trong đó."
  Hạ Đình dừng lại, lấy cuốn bìa từ tay hiệu trưởng với vẻ mặt u ám, như thể hiệu trưởng khẩn cầu để đưa nó cho cô vậy.
  Tuy rằng chỉ là ba ngàn tệ, nhưng đây là do Lâm Tư Tranh làm người mẫu cho cô, khác hẳn.
  Hiệu trưởng nói nhanh: "Học sinh Hạ Đình, em hãy phát biểu đi!"
  Giống như sợ Hạ Đình sẽ từ chối, ông trực tiếp kéo micro đến miệng Hạ Đình.
  Hạ Đình đứng đối diện với tất cả học sinh, cô đã tìm được chính xác vị trí của Lâm Tư Tranh, mắt tên mọt sách sáng lên, khóe lông mày lộ ra vẻ vui mừng.
  Ngốc, không phải chỉ là một giải thưởng nhỏ thôi sao?
  Nhìn thấy Hạ Đình tiến lên hai bước, Lâm Yến rất cao hứng nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy đại tỷ phát biểu nhận giải thật là ảo diệu, chị ấy sẽ nói cái gì đây? Nói như mấy minh tinh khi đoạt giải ảnh hậu sao? Nếu là tớ được giải, tớ muốn cảm ơn CCTV, cảm ơn tất cả người đã trao cho tớ giải thưởng này. Tớ chắc chắn sẽ nỗ lực học! "
  La Giai Giai giúp đỡ: "Không, không, đại tỷ chắc chắn sẽ nói, cảm ơn trường học, cảm ơn lão sư, cậu nghĩ chị ấy là minh tinh sao mà cảm ơn CCTV?"
  Hiệu trưởng nhìn Hạ Đình đầy mong đợi, gần như không thể kiềm chế được nước mắt.
  Thật là một cảnh tượng thú vị, bây giờ Hạ Đình cuối cùng cũng biết học và giành lấy vinh quang cho trường! Ông đợi Hạ Đình bày tỏ lòng biết ơn đến nhà trường vì sự tin tưởng của giáo viên. Sau đó ông có thể hắng giọng đưa ra một vài lời hào phóng. Ông nói điều gì cũng không thành vấn đề, vì vậy học sinh, giáo viên của trường chắc chắn sẽ giúp em ấy không phải bỏ bất cứ thứ gì thời học sinh.
  Hạ Đình đặt tay lên micro, giọng điệu không còn thẳng thừng như vừa rồi, toàn bộ cảm giác dịu đi.
  Cô nói, "Cảm ơn người mẫu của tôi."
  ...
  Hạ Đình vừa nói vừa lạnh lùng bước xuống.
  Vẻ mặt Lâm Yến kinh ngạc: "Tại sao tớ cảm thấy được ăn một miếng lớn thức ăn chó vậy?"
  Vũ Thanh: "Đúng vậy."
  Lâm Tư Tranh ở trong hàng, Trương Chu từ một bên gào lên: "Đây là lén tỏ tình trước mặt lão sư và học sinh toàn trường sao?"
  Lâm Tư Tranh úp mặt vào lòng bàn tay, trầm thấp cười.
  Hiệu trưởng:? ? ?
  ...
  Sau khi giải tán, tất cả học sinh đều đổ về tòa nhà dạy học. Điều được mọi người thảo luận nhiều nhất là bài phát biểu của Hạ Đình hôm nay. Lâm Tư Tranh và Trương Chu đang đi về lớp, trong khi Lâm Tư Tranh vẫn đang tìm kiếm Hạ Đình.
  Trương Chu cầm lấy tay nàng: "Aiz, đừng tìm. Bây giờ Hạ Đình ở lớp chắc là bị bạn học vây quanh chúc mừng rồi."
  Lâm Tư Tranh quay đầu lại, nhưng có người phía sau đột nhiên bắt được ngón út của nàng.
  Lâm Tư Tranh ngạc nhiên nhìn lại thì thấy không biết Hạ Đình đi phía sau từ lúc nào.
  Tuy nhiên, Hạ Đình buông tay Lâm Tư Tranh ra.
  Cô nhét cuốn sách vào tay Lâm Tư Tranh, nhàn nhạt nói: "Đây."
  Lâm Tư Tranh: “Đây là giải thưởng của cậu mà!” Nàng có thể thấy rõ ràng thứ này là chính tay hiệu trưởng giao cho Hạ Đình.
  Hạ Đình vươn tay ấn cuốn sách vào trong tay Lâm Tư Tranh, không cho nàng đưa cho mình, từ trong túi áo đồng phục lấy ra một miếng sô cô la, nhìn chằm chằm Lâm Tư Tranh: “Tôi nói, tôi cảm ơn người mẫu của tôi. "
  Nếu Lâm Tư Tranh không đến với cô, cô chắc chắn sẽ vùng vẫy trong bùn, làm sao tất cả chuyện này có thể xảy ra?
  Danh dự không quan trọng, cũng không quan trọng cô có giỏi hay không.
  Trong lòng Hạ Đình chỉ có một điều quan trọng, đó chính là hạnh phúc của Lâm Tư Tranh.
  Có quá nhiều người, sau khi Hạ Đình đưa đồ cho Lâm Tư Tranh, sợ tên mọt sách sẽ trả lại cho mình nên bước nhanh đi, Lâm Tư Tranh không cầm cũng không được.
  Lâm Tư Tranh không còn cách nào khác ngoài việc bảo vệ cuốn sách này, rồi mở nó ra khi đến lớp và thấy trang tiêu đề:
  Xin chúc mừng Hạ Đình đã giành giải nhất và đây là món quà đặc biệt cho em, chúc em học tập tốt hơn và có một tương lai tươi sáng!
  Tương lai tươi sáng.
  Bốn chữ này lập tức khiến Lâm Tư Tranh cảm động.
  Nàng không nhìn thêm nữa, nghiêm túc san bằng cuốn sách, nghĩ đây là lần đầu tiên Hạ Đình giành được vinh dự này, nhất định sẽ trân trọng nó cho cô.
  ***
  Đây là tuần đầu tiên của buổi học tối, tất cả các giáo viên chủ nhiệm đều không có mặt trong lớp, họ được hiệu trưởng gọi đến họp để thảo luận về kỳ thi đầu tiên hàng tháng về đại hội thể thao mùa thu của trường.
  Học sinh lớp 2-3 đang tự học, chỉ còn tiếng viết bằng đầu bút im lìm.
  Có tiếng ồn ào bên ngoài, giống như ai đó đang vất vả di chuyển đồ ở cầu thang.
  Lâm Tư Tranh cảm thấy thanh âm quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Diệc Hàm cùng ba học sinh lớp nghệ thuật đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp mình, hướng bên trong nhìn.
  Trương Chu: "? Bọn họ làm gì vậy?"
  Lâm Tư Tranh ngửi thấy một mùi quen thuộc.
  Đây là……
  Ánh mắt Hứa Diệc Hàm chào hỏi Lâm Tư Tranh, đứng ở trên bục giảng, sau đó chào hỏi ba người bạn học đi vào cầm đồ.
  Mùi thơm của thức ăn đột nhiên làm cho tất cả các bạn học ngẩng đầu lên, bọn họ rất khó hiểu không biết học trưởng này mang tới cái gì.
  Hương vị của thịt bò mềm!
  Sắc mặt Trương Chu xanh mét.
  Hứa Diệc Hàm chậm rãi nói: "Các bạn học, hôm nay là ngày tốt nên ăn chút gì đi, các cậu cứ yên tâm, tôi đã được sự đồng ý của lão sư Hoàng."
  Tất cả các bạn trong lớp: "???"
       Quả là một ngày thật tốt.
  Lâm Tư Tranh: "?"
  Rõ ràng theo sau là một nam sinh trong lớp của Hạ Đình, người thậm chí đã gặp trong văn phòng sáng nay!
  Các nam sinh bắt đầu phân phát thức ăn cho từng người một, lớp học yên tĩnh bỗng trở nên sôi động. Hứa Diệc Hàm bước tới bàn của Lâm Tư Tranh, Trương Chu nhanh chóng đuổi kịp, hỏi: "Hứa Diệc Hàm, làm gì vậy?"
  Lâm Tư Tranh cũng nhìn nàng.
  Hứa Diệc Hàm cúi đầu nói với âm lượng chỉ có ba người nghe được: "Ai biết được? Không hiểu sao hôm nay Hạ Đình của cậu lại vui vẻ như vậy. Cậu ta vội vàng tiêu tiền, không chỉ lớp cậu mà cả lớp tớ nữa. Còn không được phép nói cậu ấy mời mọi người ăn”.
  Trương Chu cau mày nói: "Tại sao là thịt bò mềm !!"
  Lâm Tư Tranh hiểu rồi!
  Hạ Đình đã đạt được giải thưởng ngày hôm nay và Hứa Diệc Hàm đã giúp được rất nhiều. Cô xấu hổ nên chỉ đơn giản gửi đến đây với danh nghĩa gửi đến cho mọi người——
       Cảm tạ.
  Lâm Tư Tranh biết rõ, cười hỏi Hứa Diệc Hàm: "Lâm Yến sao không tới đây gửi?"
  “Còn phải nói!” Vẻ mặt Hứa Diệc Hàm đau khổ, “Lâm Yến quá kém! Vừa nghe nói là thịt bò mềm, sắc mặt liền xanh mét, hiện tại lớp bọn họ ngay cả một người tìm đến Lâm Yến đều sẽ bị đánh."
  Tác giả có chuyện muốn nói: Lâm Tư Tranh: Ngon quá ~
  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương