Trong suốt hai mươi ngày tiếp theo, tất cả học sinh đều hết lòng chuẩn bị cho cuộc thi.
  Năm ngày trước, Hạ Đình đã liên tục phạm phải "sai lầm bình thường". Không thể nào, cô thấy mình rất dễ bị phân tâm khi nhìn chằm chằm vào Lâm Tư Tranh, huống chi Lâm Tư Tranh cười, hoặc là chớp mắt nhìn cô. Lúc đó Hạ Đình bị gãy bút chì hoặc là đường vẽ bị cong.
  Lão sư Từ không hiểu hành vi bất thường của Hạ Đình.
  Tại sao, để Lâm Tư Tranh làm người mẫu không phải là điều Hạ Đình muốn sao?
  Bây giờ bà đã mời cô tiên mẫu rồi sao Hạ Đình không vẽ được?
  Trong mười lăm ngày tiếp theo, Hạ Đình biến bảng vẽ bốn lỗ của mình thành một bảng vẽ lớn, dán giấy vẽ phác thảo mở toàn bộ lên.
  Cô chọn góc vẽ, đó là góc mà cô cho là Lâm Tư Tranh trông đẹp nhất. Chỉ đối diện với cửa sổ, cô chọn nguồn sáng vào buổi sáng để ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào cơ thể Lâm Tư Tranh, có thể nhìn thấy cả lông tơ mịn trên mặt nàng.
  Hạ Đình đã dành ba ngày để đánh khối.
  Từng li từng tí của Lâm Tư Tranh, bao gồm cả độ cong của đôi mắt, nụ cười đáng yêu và đôi môi xinh xắn. Hạ Đình đã vẽ ngay cả khi cô không nhìn thấy Lâm Tư Tranh, vì nàng đã in sâu vào tâm trí cô.
  Lâm Tư Tranh mỉm cười, vừa thẹn vừa vui. Cho dù không nhìn nàng, cho dù Lâm Tư Tranh thay đổi động tác thì Hạ Đình vẫn có thể thoải mái phác họa chi tiết.
     Hạ Đình nhận ra--
  Tên mọt sách này, từ lúc nào chiếm lấy vị trí trong lòng cô mà cô không biết?
  Lâm Tư Tranh không biết Hạ Đình đang nghĩ gì, nàng đã thích nghi rất tốt với công việc người mẫu. Hơn nữa, lão sư Từ nói với Lâm Tư Tranh sau khi công việc của nàng ở studio kết thúc, bà sẽ trả cho nàng tiền lương của người mẫu.
  Lâm Tư Tranh rất vui, nghĩ đến khi nhận được ít tiền sẽ kêu Hạ Đình đi ăn một bữa ngon!
  Mười ngày còn lại, Hạ Đình tiếp tục trau chuốt bức tranh.
  Kỹ năng vẽ của cô rất vững vàng, cô có thể vẽ dễ dàng, nền tảng trước đó rất tốt, từng nét từng nét đều vừa phải. Góc ngược sáng này người khác rất khó nhìn, nhưng lại được thể hiện hoàn hảo dưới bàn tay của Hạ Đình.
  Lão sư Từ nhìn Hạ Đình tiến bộ trong giai đoạn sau, không khỏi gật đầu hài lòng: "Thật lợi hại, Hạ Đình, giữ vững nhé. Không ai có thể sánh bức tranh này với em đâu!"
  Các học sinh khác cũng đến xem.
  Bức chân dung khổng lồ của Hạ Đình trông rất lộng lẫy, đã giành được rất nhiều sự chú ý trên giấy vẽ hình bát giác của mọi người. Điều quan trọng cô có khả năng đáng tự hào là có thể tạo hình.
  Ở giữa tờ giấy vẽ, hình dáng của Lâm Tư Tranh sinh động xinh đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nàng như một thiên thần rơi xuống trần gian.
  Không chỉ là học sinh cao trung mà ai cũng chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta có thể cảm nhận được dụng ý dịu dàng của nghệ sĩ đối với người mẫu.
  Đơn giản--
  Quả nhiên.
  Mọi người đều bị thuyết phục.
  Đây là bức tranh tĩnh vật? Nó đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà chỉ Hạ Đình mới có thể có được trình độ này.
  Thực sự xứng đáng! Tất cả học sinh đều bị thuyết phục bởi kỹ năng vẽ tuyệt vời của Hạ Đình. Ngay cả khi có người nhìn Hạ Đình đều là ánh mắt sùng bái, ai nói Hạ Đình không dễ hòa thuận? Ai nói tính cách bạo lực của Hạ Đình không dễ giao tiếp đến?
  Hoàn toàn không đúng.
  Nhìn thấy cô dịu dàng với người mẫu, mật ong gần như chảy ra từ mắt cô. Khi đối mặt với người khác thì có chút lạnh lùng, tài hoa lại có phần kiêu ngạo.
  Ai nói Hạ Đình luôn muốn đánh người, hiển nhiên không phải. Xem cô đối với Lâm Tư Tranh tốt như thế nào, như là sợ hỏng người.
  Những lời đồn thổi thật khó nghe!
  Hạ Đình đang đắm chìm trong bức tranh, hoàn toàn không biết đã khiến những học sinh xung quanh rung động địa cầu vì tài hoa của cô.
  Cuộc huấn luyện kết thúc, Hạ Đình đưa bức tranh đã hoàn thành cho lão sư Từ.
  Tất cả các tác phẩm sẽ được lão sư Từ thu thập gửi đến văn phòng tuyển chọn trong thành phố. Buổi sáng ngày trao giải, các học sinh đã thảo luận trong khi đưa tranh của mình cho lão sư.
  "Tớ chắc chắn mẹ tớ sẽ hành quyết tớ trước công chúng cho mà xem."
  "Cậu cho là tớ không có sao? Xấu hổ quá đi mất. Tớ vẽ Lâm Tư Tranh không đẹp một phần trăm."
  "Kỹ năng vẽ tranh của lớp trưởng Hạ Đình so với tớ thì tớ sẵn sàng thua cậu ấy, OK!"
  "Hì hì, cứ để giám khảo xem trình độ tuyệt vời đại tỷ của chúng ta là như thế nào!"
  "Giải nhất phải là Hạ Đình."
  "Đương nhiên! Nếu không phải cậu ấy, tớ sẽ đập ban giám khảo!"
  "..."
  Hạ Đình đang là tâm điểm của dư luận, là người cuối cùng giao bức tranh, chậm rãi đi đến văn phòng đưa cuộn giấy khổng lồ.
  Lâm Tư Tranh đã đợi cô bên ngoài.
  Sau khi Hạ Đình vẽ bức tranh này, Lâm Tư Tranh đã nghe vô số bạn học và giáo viên khen ngợi Hạ Đình nhưng nàng chưa bao giờ nhìn bức tranh.
  Hạ Đình cho là Lâm Tư Tranh không quan tâm đến bức tranh cô vẽ, nhất thời có chút tức giận, thẳng thắn nói: "Cậu xem thường bức tranh tôi vẽ đúng không?"
  Kết quả, Lâm Tư Tranh nói với Hạ Đình: "Khi cậu đứng nhất, tớ sẽ nhìn thấy bức tranh này trên bảng thông báo của trường."
  Tức giận của Hạ Đình biến mất sạch sẽ, cười nói: "Cậu chắc chắn tôi sẽ đạt được hạng nhất?"
  Lâm Tư Tranh gật gật đầu: "Đúng vậy, hẳn là cậu".
  Lão sư Từ phấn khích cắt ngang cuộc nói chuyện. Tay bà dừng ở không trung, tựa hồ muốn vỗ vai Hạ Đình, nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Hạ Đình liền thu lại, lớn tiếng nói: "Hạ Đình, em học rất chăm chỉ! Tôi tin em sẽ đậu vào Học viện Mỹ thuật! "
  Vẻ mặt Hạ Đình có chút buông lỏng.
  Đây là lần đầu tiên cô được nghe một lời hy vọng và chúc phúc chân thành từ lão sư, trước đây ai cũng nghĩ cô chỉ là một học sinh hư. Cho dù ai cũng biết chuyên môn của cô mạnh đến mức nào, cũng chỉ thở dài: "Tôi chỉ tiếc năng lực của em ấy mà thôi."
  Lúc này, Hạ Đình đột nhiên cảm thấy trước đây chính mình thật sa đọa.
  Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cửa sổ. Lâm Tư Tranh, người đang mặc áo tay ngắn cùng váy xếp ly vẫy tay với cô, đôi mắt đầy nụ cười như những vì sao.
  Đó là vì nàng, vì Lâm Tư Tranh, lần đầu tiên cô nhận ra--
  Tương lai có thể được mong đợi.
  Hạ Đình nhìn thẳng vào mắt lão sư từ, nói.
  "Cảm ơn lão sư."
  Bây giờ lão sư Từ đã choáng váng.
  Hạ Đình nói cảm ơn bà?
  Cái này có thật không.
  Đây là Hạ Đình khiến cho bạn học đến lão sư đều cảm thấy đau đầu là đang nói cảm ơn sao? ?
  Lão sư Từ cảm nhận được tinh thần trách nhiệm, vô cùng hài lòng, cuối cùng đặt tay lên vai Hạ Đình, gần như bật khóc: "Không có gì đâu!"
  Sau hai tháng nghỉ hè, qua một tháng luyện tập ở studio, chỉ còn một tháng nữa.
  Trong khoảng thời gian còn lại này, Hạ Đình nợ nền tảng học tập nên phải kèm cặp thêm. Bởi vì trong kỳ thi đầu tiên hàng tháng sau khi bắt đầu học năm hai, Hạ Đình phải chinh phục nó!
  Đây là điều mà Lâm Tư Tranh muốn thấy. Bảng xếp hạng kết quả thi tháng đã được công bố toàn trường, cô đã tính toán trước mình còn phải thăng tiến nhiều để tên của cô gần với tên mọt sách này hơn một chút.
  Kết quả của kỳ thi cuối kỳ này sẽ được công bố vào tuần đầu tiên sau khi tựu trường.
  Hạ Đình không có ý kiến, cũng không biết cô có thể tiến lên một trăm hay không. Nhưng nụ hôn của Lâm Tư Tranh đã trao cho cô, Hạ Đình mỗi khi nghĩ đến liền cảm thấy môi nóng rực.
  Ngoài việc học trong mùa hè này, Hạ Đình vẫn đang chờ đợi một thứ, đó là cuộc gọi của Lâm Tư Tranh.
  Hai người rõ ràng đã trao đổi số điện thoại, nhưng Lâm Tư Tranh chưa bao giờ gọi cho cô.
  Tên mọt sách này có nhớ mình không?!
  Hiển nhiên là nàng sống gần như vậy, tại sao cô không tự mình đến tìm! ?
  Hạ Đình cúi mặt xuống, trong lòng có chút than thở, nhưng cô không biết Lâm Tư Tranh cảm thấy Hạ Đình đang đắm chìm trong học tập nên nàng không muốn quấy rầy cô.
  Cuối cùng, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, điện thoại trên bàn của Hạ Đình rung lên.
  Hạ Đình liếc nhìn màn hình: "!!!"
  Tên mọt sách này cuối cùng cũng biết tự gọi mình!
  Hạ Đình vô thức lau tay, hắng giọng lắc đầu, sau đó mới giả bộ nhàn nhã nhấc điện thoại, thấp giọng nói: "Alo?"
  Lâm Tư Tranh đang gặm quả táo phát ra âm thanh giòn tan. Hạ Đình ngứa lỗ tai, trong lòng vẫn là cáu kỉnh, làm sao có thể không nhớ tôi nhiều như tôi nhớ cậu? !
  Bây giờ Hạ Đình càng cảm thấy khó xử hơn.
  Lâm Tư Tranh nói, "Hạ Đình, cậu đang làm gì vậy?"
  Giọng điệu Hạ Đình cứng rắn: "Học."
  “Hả?” Giọng Lâm Tư Tranh hoảng hốt ở bên kia, “Được, được, vậy tớ cúp máy.”
  Hạ Đình: "???"
  Sau khi nghe Lâm Tư Tranh cắn thêm một miếng táo, Hạ Đình đã ngứa tai sắp chết, nhưng vẫn nhanh chóng nói: "... đợi một chút!"
  Lâm Tư Tranh ngoan ngoãn dừng lại, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
  Hạ Đình mím môi, mất mấy giây mới nói vài câu.
  "... Nghĩ tôi không học?"
  Lâm Tư Tranh nhanh chóng trả lời: “Tớ nghĩ vậy!” Lần này nàng không thể không gọi cho Hạ Đình là vì nàng muốn như vậy, nàng biết Hạ Đình đang học bài, trong lòng khó chịu không muốn quấy rầy Hạ Đình nhưng không kiểm soát được.
  Hạ Đình vừa nghe câu trả lời của Lâm Tư Tranh, trên mặt không khỏi nở nụ cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Được, cúp máy."
        Nói như vậy, điện thoại vẫn áp chặt bên tai cô, thậm chí còn muốn nghe rõ từng hơi thở của Lâm Tư Tranh.
  Giọng Lâm Tư Tranh có chút mất mát: "Ân, hôm nay tớ muốn tìm cậu ăn tối, nhưng tớ không thể quấy rầy cậu học được."
  Đột nhiên Hạ Đình từ trên ghế đẩu đứng lên: "???"
  Tôi rảnh!
  Tôi không có học! !
        Nhưng Hạ Đình không thể để cho Lâm Tư Tranh biết cô rất mong đợi nàng hẹn với cô, vì vậy bình tĩnh nói, "Vẫn còn sớm. Tôi sẽ làm xong trong một giờ nữa. Khi nào thì đi?"
  “Được!” Giọng của Lâm Tư Tranh rõ ràng là đang nhảy lên vì vui mừng, “Vậy thì một tiếng nữa gặp cậu ở trạm xe buýt.”
  Hạ Đình gật đầu, nhận ra tên mọt sách bên kia không nhìn thấy nên nhẹ giọng nói: "Ừ."
  Cúp điện thoại, Hạ Đình nói cần học thêm một tiếng nhưng lại xông vào phòng ngủ, mở tủ bắt đầu tìm quần áo.
        Học cái rắm! Dầu gội đầu! Đi tắm! Mặc bộ quần áo tinh tế giản dị nhất!!
  

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương