Những Truyền Thuyết Hợp Lý
Chương 9: Đạo thổ 3

Cổn trốn dưới sàng xong xuôi, Cộng Công mới thu hồi mấy viên minh châu thắp sáng, nằm trên giường không bao lâu thì chợt nghe thấy âm thanh cháy lách tách đã đến trước cửa. Trong ánh lửa, cửa gỗ của tiểu ốc bị đẩy mạnh, Chúc Dung toàn thân bốc lên kim diễm bước vào. Cộng Công giả vờ ngủ, Cổn xuyên qua cạnh giường nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của Cộng Công cùng Chúc Dung đang chậm rãi đi đến bên giường khiến trong phòng được chiếu sáng như ban ngày. Hắn không hiểu Chúc Dung biết rõ nhi tử đang ngủ còn đến trước giường làm gì, mãi đến lúc Chúc Dung đi đến bên giường, cực kỳ thuần thục cúi người xuống…

Trong thoáng chốc vang lên tiếng nước phá không, tiếp theo là tiếng cháy xèo xèo đặc biệt của băng thủy đụng phải chước nhiệt.

Đột nhiên tiếng rống giận từ khuôn miệng tao nhã của Cộng Công phát ra, giữa đêm khuya đặc biệt nổi bật.

“Ra ngoài!” Thuỷ thần rống to, “Cút ra ngoài cho ta!”

“Khang Hồi… Ngươi đối đãi với phụ thân của mình như thế này sao?” Chúc Dung híp mắt cười, ngọn lửa trên người đốt cháy đệm giường ẩm thấp bên cạnh, “Nhiều ngày không thấy, ngươi nghênh đón ta như vậy à?”

“Nghênh đón? Phụ thân? Ta phi!” Cộng Công dùng động tác thô lỗ hoàn toàn không phù hợp hình tượng, nhổ một bải nước miếng, “Ngươi lại tới làm cái gì?”

“Còn hỏi? Ngươi không phải vẫn luôn hiểu rõ à?”

Chúc Dung bị dòng nước đẩy ra vẫn cười như cũ, chậm rãi tới gần Cộng Công. Dưới sàng, Cổn không thể tin vào mắt mình. Cái tên áo đỏ nửa đêm tập kích, mặt đầy tà khí, đốt cháy chỗ ở của con mình không chút kiêng kị thật sự là hỏa thần được dân chúng kính ngưỡng đó sao? Là quang minh chi thần được thiên tử tế bái, bách tính thờ phụng đó sao? Là bộ hạ được thiên đế tin cậy nhất đó sao – là hỏa thần Chúc Dung đó sao? (anh là fanboy của hỏa thần đó sao = =)

“Cút! Ra ngoài!” Cộng Công dấy lên dòng nước dập tắt ngọn lửa, đau lòng thoáng nhìn tấm chăn bị thiêu hủy, “Ta không muốn đánh với ngươi ở trong này!”

“Có gì khác biệt à?” Chúc Dung tiến về trước hai bước, nhi tử của hắn cũng thối lui về sau hai bước, “Chỉ cần ngươi không chống cự thì sẽ không có gì tổn thất hết đúng không?”

“Rác rưởi! Không được tới gần ta.” Cộng Công xanh mặt, phát khởi một dòng thác muốn gạt Chúc Dung ra.

Tuy rằng cột nước lao thẳng tới hỏa thần cực nhanh nhưng bởi vì lo lắng cực độ mà lao chệch vào đồ đạc trong nhà, hơn nữa lượng nước cũng không nhiều, chỉ cần nhiệt độ quanh người Chúc Dung cũng đủ khiến nó bốc hơi.

“Dù sao lần nào kết quả cũng giống nhau, sao không tiết kiệm chút khí lực đi?” Chúc Dung cười, phất tay làm tan phần lớn hơi nước, “Hay là muốn đại chiến một trận? Ngươi cũng biết đánh không lại ta đúng không? Hơn nữa còn hy sinh rất nhiều người vô tội đó.”

“Ngươi…”

Cộng Công nắm chặt hai tay, lui về sau từng bước, toàn thân run rẩy.

“Ngươi cũng biết không thể kháng cự lại người phụ thân này mà, kỳ thật ngươi cũng rất hưởng thụ đúng không? Khang Hồi à, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người mà, không phải sao?”

“Tốt cái mông nhà ngươi!”

Cổn nhịn không được nữa từ gầm giường nhảy ra, thốt lên lời mắng chửi thô tục mà thủy thần văn nhã tuyệt đối nói không được. Hắn không thể tin được, cái tên làm cho người ta ghê tởm này là Chúc Dung sao?

“Ngươi là ai?” Chúc Dung không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim. (một vị tướng sống vào thời Đường, ông này hay cầm búa nhảy ra giữa đường)

“Ta tên Cổn, là đứa con của thiên đế chi tử Lạc Minh!” (tức cha anh ấy là Lạc Minh) Cổn đẩy Cộng Công, đem y che ở phía sau mình, “Tổng ti hỏa thần Chúc Dung, đây chính là nguyên nhân ngươi không truyền đạt mệnh lệnh triệt thủy sao?”

“Chờ…”

“Vì ngươi đối với con mình thi bạo làm cho y ngày đêm dùng lệ rửa mặt, nên mới tạo ra hồng thủy trên mặt đất đúng không?” Cổn vô cùng đau đớn rống to, “Bởi vì lời nói dối và sự thất trách của ngươi, thiên đế mới bị ngươi che mắt đúng không? Là bởi vì tư tâm của ngươi, vạn dân trên mặt đất mới chịu khổ sở đúng không?”

“Chờ một chút, nghe ta giải thích đã…” Chúc Dung rốt cục cũng hoảng loạn, vội vàng muốn tìm cớ bao biện.

“Không cần! Ta tin vào những điều mình thấy!” Cổn không quay đầu lại, cầm bàn tay lạnh như băng của Cộng Công, “Theo ta! Chúng ta đi gặp thiên đế!”

“Ngươi, ngươi tiểu quỷ này…” Chúc Dung từ kinh hoảng chuyển thành phẫn nộ, “Được! Chúng ta đi găp thiên đế! Để xem thiên đến tin ai!”

“Đi thì đi! Ai sợ chứ?”

Trong tiếng rống giận dữ của Cổn, Chúc Dung xoạt một cái hóa thảnh một quả cầu lửa bay lên trời, thiêu rụi nóc nhà của Cộng Công. Còn Cổn đâu? Hắn vẫn còn đang tức giận, rống to theo hướng Chúc Dung rời đi. (cái này là anh hùng động khẩu không động thủ sao???)

“Con mẹ nó tên hèn hạ! Chỉ biết khi dễ kẻ yếu!”

Trừng mắt nhìn cái lỗ lớn trên nóc nhà do bị thiêu cháy mà ra, Cổn vẫn chưa tiêu lửa giận thở hổn hển. Không nghĩ tới vừa quay đầu lại, đã đối diện với đôi mắt tuyệt vọng của Cộng Công.

“A… Thực xin lỗi, vẫn là đốt hư nhà của ngươi rồi.” Chút lửa giận còn lại của Cổn cũng bay mất, bắt đầu khẩn trương, “Thực xin lỗi là ta không tốt, nhưng ta thật sự chịu không được…”

“Ngươi không nên… Không nên như vậy…” Cộng Công vừa rồi gào đến khàn giọng, thanh âm bây giờ vừa thô ráp vừa khàn khàn, “Ngươi chọc giận Chúc Dung… Tên kia nhất định là ác nhân tiên cáo trạng.” (người ác cáo trạng trước, ý chỉ vừa ăn cướp vừa la làng)

“Đừng lo lắng, kẻ sai là hắn.” Cổn vỗ vỗ vai Cộng Công, không thèm để ý đến chuyện Cộng Công lo lắng chút nào, “Ngươi không muốn đi thì ta đi. Ngươi là người vô tội, làm gì có đạo lý để ngươi tiếp tục lo lắng sợ hãi như vậy.”

“Ngươi quá ngây thơ rồi.” Cộng Công chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Lo lắng của Cộng Công quả nhiên trở thành sự thật. Chúc Dung sợ sự tình không thể vãn hồi quả nhiên đã ác nhân tiên cáo trạng, ở trước mặt thiên đế dựng lên một màn, nói Cổn một mình hạ phàm cấu kết với ác thần Cộng Công, ý định thay hắn chưởng quản thế giới trên mặt đất. Kể từ đó, Cổn trở thành nghiệt tôn của thiên đế có ý đồ tung tin đồn hãm hại Chúc Dung, lời nói giải oan thay Cộng Công giờ lại trở thành lời nói dối buồn cười.

Kết quả là thiên đế không muốn tiếp kiến tôn tử của mình, cấm hắn hạ phàm, càng không thèm quan tâm đến hồng thủy liên tục trên mặt đất. Cổn mắt thấy lũ lụt trên mặt đất sau khi mình rời đi ngày càng nghiêm trọng, biết Cộng Công nhất định lại bắt đầu khóc. Hắn lo lắng không thôi, bản thân lại ngăn cản không được Chúc Dung, đành phải xin hảo hữu Phòng Phong thị giúp mình chuyển lời đến thiên đế, ai ngờ lại đụng phải một tên nhu nhược.

“Thật có lỗi, ta làm không được.” Phòng Phong thị đối hảo hữu lắc đầu, “Chúc Dung đối với chư thần trên trời hạ một thông cáo, nói rằng nhi tử Cộng Công tác loạn, hắn muốn đích thân thảo phạt. Nếu ai có ý kiến thì chính là đối nghịch với hắn.”

“Quả thực là trong mắt không có vương pháp mà!” Cổn nổi giận đập bàn, “Thiên đế mặc kệ sao? Chúc Dung là cái thá gì chứ?”

“Thiên đế đã chuẩn cho hành động thảo phạt vì đại nghĩa diệt thân của Chúc Dung rồi!” Phòng Phong thị cười khổ, “Ngươi đã quên Chúc Dung là đại thần được thiên đế tin cậy nhất trên trời sao?”

“Đánh kiểu này, dân chúng trên mặt đất sẽ chịu bao nhiêu cực khổ đây? Sẽ xảy ra bao nhiêu mối họa đây? Lần trước là trụ trời bị đụng gãy, ai biết được lần này là gì?” Cổn cực kì đau lòng nhưng kỳ thật thứ hắn không thể chịu được nhất lại là một chuyện khác, “Hơn nữa Cộng Công là người vô tội mà!”

“Cổn… Thực xin lỗi.” Phòng Phong bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hảo hữu, “Ta không có cách nào giúp ngươi, hơn nữa ta cũng không hy vọng ngươi bị cuốn vào phân tranh của phụ tử bọn họ. Chúc Dung quá cường đại, nếu tiếp tục cùng hắn đối nghịch sẽ không có lợi.”

“Ta cũng không phải vì có lợi mới làm như vậy!” Cổn tức giận nói.

“Thực xin lỗi, ta không phải tôn tử của thiên đế, cũng không có đủ dũng khí như ngươi đi khiêu chiến Chúc Dung đầy quyền uy.” Phòng Phong thị né tránh cái nhìn đầy chất vấn của Cổn, “Thế này là tốt nhất, ngươi cứ ở trên trời đi. Chúng ta sẽ giống như trước du ngoạn khắp nơi, những chuyện trên mặt đất căn bản không liên quan đến chúng ta!”

“Cho nên ngươi thà rằng xem thế nhân chịu khổ sở vì lũ lụt?” Cổn nhìn bằng hữu không thể tin được, “Ta đã nhìn lầm ngươi rồi! Ngươi vì bảo vệ mạng mình, chẳng những không giúp ta, còn mặc kệ thiên hạ cực khổ!”

“Ta… Ta chỉ là muốn cứu ngươi thôi!”

“Ngươi cứu ta? Vậy ai sẽ cứu người trong thiên hạ? Ai sẽ cứu Cộng Công?”

“Ai…” Nam thần cao lớn thở dài, “Trong lòng ngươi chỉ có thuỷ thần kia thôi đúng không?”

“Trong lòng ta có người trong thiên hạ.” Cổn lắc đầu, “Chỉ cần cứu Cộng Công, người trong thiên hạ sẽ không phải chịu lũ lụt khổ sở, đây đều là một chuyện.”

“Chính ngươi cũng không phát hiện, lúc trước ngươi có vì thiên hạ lo lắng thế nào cũng sẽ không có dáng vẻ nóng như lửa đốt thế này.” Phòng Phong thị thở dài, “Ngươi biết bản thân hiện giờ đang dùng cái vẻ mặt gì nói chuyện với ta không?”

“Ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu.” Cổn chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ).

“Quên đi… Cổn, nghe bằng hữu một lần.” Phòng Phong thị bắt lấy bả vai thấp bé hơn mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt chữ điền cố chấp kia, “Đừng can thiệp vào chuyện phân tranh này nữa.”

“Ta làm không được, Phòng Phong.” Cổn kiên định trả lời, “Nếu ngươi còn coi ta là bằng hữu, thì giúp ta tìm cách cứu y, giúp ta cứu vớt thế nhân đi.”

Thanh niên cao lớn mặt mày nhăn lại, bất đắc dĩ nhìn về phía hoa văn trang trí mỹ lệ trên nóc nhà. Hắn mong muốn Cổn rời xa nguy hiểm, lưu lại trên trời, lưu lại bên cạnh hắn, nhưng mà…

“Ngươi cũng biết, ta không thể cự tuyệt thỉnh cầu nào của ngươi.” Rất lâu sau, Phòng Phong thị mới từ từ mở miệng.

“Cám ơn! Ta biết ngươi sẽ không phản bội ta mà!” Cổn vui vẻ ôm hảo hữu một cái, “Ta biết ngươi sẽ không để cho ta thất vọng mà!”

“Còn ta chỉ biết làm như vậy ta sẽ mất đi ngươi.” Phòng Phong thị vỗ lưng Cổn, đau đớn nói.

“Phòng Phong?” Cổn nhận thấy hảo hữu có chút bất thường, “Sao vậy?”

“Không có gì…” Phòng Phong thị cười khổ lắc đầu, “Ít nhất đáp ứng ta, đừng đi trêu chọc Chúc Dung nữa. Bảo vệ tốt bản thân, được không?”

“Được, ta đáp ứng ngươi.”

Nếu không thể thông qua thiên đế giải cứu Cộng Công khỏi khốn cảnh, Cổn và Phòng Phong thị chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện hồng thủy. Tuy rằng Cộng Công không muốn làm thần, nhưng năng lực của y quá mạnh, lũ lụt ngàn dặm không thể một sớm một chiều có thể thối lui. Cổn biết rõ chậm rãi bồi Cộng Công giúp tâm tình y yên tĩnh hiệu quả quá chậm, còn đại quân Chúc Dung lại sắp đánh tới trước mặt. Cho nên cần phải có phương án hữu hiệu nhanh hơn. Khó ở chỗ hắn đã cùng Phòng Phong thị cầu toàn bộ chư thần trên trời nhưng không ai có cách trị thủy.

Một ngày nọ, Cổn và Phòng Phong thị đang ở trong hoa viên phát sầu vì việc trị thủy thì đột nhiên bị âm thanh gây lộn từ xa cắt đứt suy nghĩ. Là hai tiểu thần đang đánh nhau, không biết là khắc khẩu chuyện gì.

“Các ngươi sao vậy? Sảo cái gì?” Cổn nhịn không được tiến lên ngăn lại.

“Cổn đại thần! Ta biết ngài muốn trị thủy! Đặc biệt đến nói cho ngài một phương pháp!”

Lục y tiểu thần lời vừa nói ra, hạt y (áo nâu) tiểu thần bên cạnh vội vàng xông lên che miệng hắn lại.

“Ngu ngốc! Đã kêu ngươi đừng nói nữa mà!”

“Để hắn nói tiếp đi, si kiêu thần.” (thần cú mèo) Phòng Phong thị đứng bên cạnh đã nhận ra hai tiểu thần. Hóa ra lục y là rùa, hạt y là cú mèo.

“Thiên đế có một bảo vật tên là Tức Nhưỡng, tự mình sinh trưởng, sinh sôi không ngừng. Chỉ cần lấy một chút ném xuống mặt đấy lập tức sẽ tự nhiên gia tăng, hình thành núi cao và đồng ruộng, có thể dùng để lấp hồng thủy.” Thanh y tiểu thần không để ý đến ánh mắt của đồng bọn bên cạnh, một hơi nói hết.

“Thực sự có thứ tốt như vậy à? Vì sao trước đây ta không biết?” Cổn bắt đầu hứng thú.

“Bởi vì đó là bảo bối của thiên đế, người bình thường không có khả năng thu được, chỉ có thể đi ăn trộm.” Hạt y tiểu thần nói, “Cổn đại thần ngài ngàn vạn lần đừng nghe lời tên ngu ngốc này, cách này không thể dùng được đâu!”

“Trước tiên đừng quản có thể hay không, Tức Nhưỡng giấu ở đâu?” Cổn hỏi.

“U Đô. Nhưng ở đó có Chúc Long và Cửu Dương canh giữ.” Rùa nói.

“Ngươi đúng là đồ ngốc! Ngươi muốn hại Cổn đại thần sao?” Si kiêu thần nhảy dựng lên đánh ô quy thần.

“Ta không phải muốn ngài ấy đi! Chính ta muốn đi a!” Ô quy thần ra sức tránh né truy đánh, “Ta đi trộm Tức Nhưỡng về cho Cổn đại thần dùng a!”

“Ngươi chân ngắn thế kia làm sao chạy trốn được? Đợi ngươi đến được U Đô thì nước cũng dâng đến trời rồi!”

“Vậy ngươi không giúp ta sao? Ngươi có cánh đó thôi!”

“Ai muốn theo ngươi chịu chết chứ?”

“Được rồi được rồi, hai ngươi đừng cãi nữa.” Cổn trấn an hai tiểu thần, “Ta đi là được, chỉ cần có thể ngừng đại thủy trên mặt đất, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm.”

“Nhưng ngài không sợ thiên đế giáng tội sao?” Hai tiểu thần trăm miệng một lời.

“Muốn phạt thì cứ để ngài ấy phạt đi!” Cổn cười ảm đạm.

“Cổn, đừng nói giỡn.” Phòng Phong thị đối với hảo hữu đang xoay người bước đi nói. “Trộm bảo bối của thiên đế, ngươi muốn chết sao?”

“Có một số việc luôn cần có người làm.” Cổn quay đầu ánh mắt kiên quyết, “Thiên đế không muốn gặp ta, đã không còn cách nào khác nữa rồi.”

“Ngươi…”

“Ngươi đi hay không, Phòng Phong?”

Phòng Phong thị thở dài một cái, thả lỏng gân cốt đuổi theo hảo hữu.

“Ngươi biết ta không thể cự tuyệt ngươi mà.” Hắn nói.

Vì thế Cổn cùng Phòng Phong trốn khỏi thiên cung, lặng lẽ đi đến U Đô, nhân lúc Chúc Long và Cửu Dương ngủ say thì đánh cắp Tức Nhưỡng. Tiếp theo hai vị thần phân công nhau hạ xuống thế gian, cầm Tức Nhưỡng ngăn chặn hồng thủy. Tức Nhưỡng quả nhiên thần diệu, thuận tay rắc một cái liền tích sơn thành đê, đắp nên ruộng đồng nhân loại có thể an cư. Trên mặt đất dấu vết của hồng thủy mất dần, ruộng đất màu mỡ và đồng cỏ xanh tốt thay thế nước ngập, dân chúng trú ở trên cây và đỉnh núi ùa ra reo hò, cảm tạ ân đức của thần.

Nhưng Cổn vốn đang mừng rỡ việc trị thủy đã có hi vọng, không có thời gian nhận cảm tạ của nhân dân, công việc vừa tiến triển được một phần, hắn hiển nhiên là người đầu tiên đi tìm Cộng Công.

Trước khi Cổn quyết định lên thiên đình giúp Cộng Công sửa lại án sai đã cùng Cộng Công hợp lực dựng nên một tiểu ốc ẩn mật, để cho Cộng Cộng vốn không muốn cùng lên trời ở lại đó, nhân thần không biết nên đều tìm không ra, nhưng Cổn vẫn là lo lắng. Lúc cánh cửa tiểu ốc rộng mở, Cộng Công đi ra thì cái đứa nghịch tôn của thiên đế mới yên tâm bỏ xuống tảng đá trong lòng.

“Cổn?” Cộng Công không dám tin nhìn người trước mắt, “Ta nghe nói ngươi bị giam lỏng ở trên trời. Làm sao…”

“Thật xin lỗi, không có biện pháp giúp ngươi…”

Cổn một câu còn chưa nói xong, Cộng Công liền xông lên, gắt gao ôm thân thể cao bằng mình vào trong lòng.

“Cộng Công?” Cổn không hiểu Cộng Công bị gì, hắn lại càng không hiểu cảm xúc dạt dào nảy lên trong lòng là gì.

“Thực xin lỗi, không có ngươi ta không thể khống chế chính mình.” Cộng Công nói, “Hồng thủy lại dâng lên, ta không muốn, nhưng…”

“Đừng lo lắng, đã có biện pháp rồi.” Cổn an ủi, “Có Tức Nhưỡng. Mọi người sẽ không còn chịu ảnh hưởng của hồng thủy nữa, chuyện khác có thể từ từ giải quyết.”

“Ta rất sợ… Ta rất sợ ngươi cuối cùng không về được…”

“Cộng Công…”

“Đừng dùng thần danh kia gọi ta nữa. Từ nay về sau…” Cộng Công vùi đầu vào cổ Cổn, thanh âm rầu rĩ, “Gọi ta là Khang Hồi. Đừng để tên thật của ta chỉ phát ra từ miệng của thứ cặn bã kia.”

Cổn vô ý buông tay, Tức Nhưỡng rơi trên đất sinh trưởng thành núi đá chập chùng nhưng hắn không để ý. Cổn mê võng, hắn không biết Cộng Công nồng nhiệt hướng hắn tác cầu cái gì, hắn chỉ biết mình phải hưởng ứng. Tôn tử của thiên đế trong lòng từng tràn đầy phúc lợi (hạnh phúc và lợi ích) của lê dân trên mặt đất, giờ phút này đã hiểu có thứ còn cần hắn bảo hộ hơn. Hắn rốt cục hiểu được nguyên nhân mình nóng lòng muốn ngăn cản đại thủy, hắn muốn vạn dân không còn cực khổ, đúng vậy, nhưng hắn càng mong muốn Cộng Công không còn rơi lệ, mong muốn mọi người đừng trách tội y nữa.

“Cổn, ôm ta.” Cộng Công nói, “Ôm chặt lấy ta.”

Hạnh phúc từ cửu biệt trùng phùng chuyển thành độ ấm mê người. Cộng Công từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết, hóa ra tiếp xúc giữa hai thân thể là có thể tự phát, hơn nữa còn là tràn ngập vui sướng. Giữa trời đất bao vây bởi dãy núi, y mê đắm. Ôn nhu và quan tâm của Cổn tựa như gió xuân đang nhẹ thổi, Cổn chính là tất cả của y, thế gian không còn chuyện gì quan trọng hơn hắn. Tức Nhưỡng cải biến địa mạo (bề mặt trái đất), dãy núi lớn nhỏ đồ sộ quấn quýt lấy nhau đã giấu kín tiểu ốc, vân vụ do thủy khí của Cộng Công bốc hơi tràn ngập phía trên sơn cốc, không ai có thể tìm ra bọn họ.

Hai vị thần tham lam hưởng thụ vui sướng đối phương mang đến, đều không chú ý tới người làm phần việc còn lại, Phòng Phong thị, đã tới. Đây là nơi hắn và Cổn hẹn gặp, nguyên bản địa phương trên đời chỉ có Cổn và Cộng Công biết, lại có thêm một người thứ ba là hắn. Phòng Phong thị lặng yên tới lại lặng yên rời đi, đem Tức Nhưỡng còn thừa để lại chân núi của dãy núi mới mọc, tạo thành càng nhiều núi hơn. Đương nhiên Cổn và Cộng Công đều không thể chú ý tới… ghen tỵ âm trầm trong đôi mắt kia.

Không biết làm sao, chuyện Tức Nhưỡng bị trộm đã truyền đến tai thiên đế. Thiên đế tức giận, Cổn chẳng những cùng ác thần Cộng Công cấu kết, kháng lệnh một mình hạ phàm mà còn trộm đi chí bảo Tức Nhưỡng dùng để bồi đất. Ngài rất đau lòng gia môn bất hạnh có một nghịch tử như thế, phẫn hận thiên quốc lại có phản đồ này. Cho nên thiên đế hạ lệnh cho cận thần thân tín nhất, Chúc Dung, muốn hỏa thần đại nghĩa diệt thân đồng thời thay ngài giết luôn tôn nhi này.

Nhận được thiên mệnh, Chúc Dung mang theo binh mã hạ phàm, dùng kế dẫn dắt Cộng Công rời đi. Vậy nên khi hồng sắc đại quân bao vây tiểu ốc giữa quần núi thì chỉ có mình Cổn đi ra mở cửa.

“Không thể nào… Ngươi làm sao tìm ra nơi này?” Cổn kinh ngạc.

“Đương nhiên là hảo hữu của ngươi Phòng Phong thị tiết lộ a!”

“Nói bậy!” Cổn tức giận rống to, “Phòng Phong sẽ không phản bội ta! Đừng vũ nhục bằng hữu của ta!”

Nhìn thấy Cổn phản ứng như thế, Chúc Dung lại cười như điên, trong tiếng cười tràn ngập khinh miệt, trào phúng và đắc ý. Tiếng cười không coi ai ra gì kia làm cho Cổn lạnh cả sống lưng — chẳng lẽ đây là ý nói Chúc Dung đã vu oan giá hoạ cho Phòng Phong thị?

“Ngươi đã làm gì Phòng Phong?” Tiếng nói của Cổn run rẩy, “Làm nhiều chuyện thiên lý bất dung như vậy, trong mắt ngươi còn có thiên đế sao?”

“Buồn cười, đến một cọng tóc của hắn ta còn chưa đụng vào nữa.” Chúc Dung vẫn như cũ cười lớn, khinh thường nhìn Cổn, “Người hảo hữu chân thành của ngươi, chỉ cần ta nói câu đầu tiên đã ngoan ngoãn khai ra chỗ này.”

“Ngươi uy hiếp hắn cái gì?” Nghĩ đến hảo hữu vì mình mà bị hiếp bức, Cổn liền hận không thể đem Chúc Dung chặt thành tám khúc.

“Uy hiếp? Không cần uy hiếp.” Chúc Dung cười ha ha, “Ta chỉ nói với hắn ‘Ta giúp ngươi chia rẽ Cổn và Cộng Công!’ vậy thôi!”

“Nói bậy…”

“Ta không cần phải nói láo với một kẻ sắp chết như ngươi.” Chúc Dung nói, thuận tay dấy lên một hỏa cầu thật lớn, “Muốn trách thì trách bản thân đã giao phó cho một tên bằng hữu ngu ngốc như vậy đi!”

Tuy là trực duệ của thiên đế nhưng không có năng lực đặc thù, Cổn căn bản không thể chống lại hỏa diễm của Chúc Dung, đừng nói chi là đại quân sau lưng. Cổn chỉ có thể trốn, nhưng lại trốn không thoát vây bắt của đại quân hỏa thần, cuối cùng ở ngoại vi Vũ Sơn đã bị đuổi kịp, hỏa thần cực dễ dàng đem hắn giết chết, thu hồi Tức Nhưỡng. Đợi cho Cộng Công rốt cục phát hiện mình mắc mưu mà quay lại, chờ y đuổi đến thì chỉ còn một khối tiêu thi (xác cháy) mà thôi.

“Không!”

Cùng với hồng lưu cuồn cuộn đầy tuyệt vọng, Cộng Công đau thấu tâm can gào thét đến rung chuyển thiên địa.

Đại vũ liên miên không dứt, tựa như nước mắt không bao giờ khô của thủy thần. Hết thảy thủy trên mặt đất đều thét gào kêu khóc, giúp chủ thần của chúng điên cuồng rống lên âm thanh bi thương của linh hồn đã vỡ vụn.

Tuy rằng đã giết chết tâm phúc đại họa là Cổn, nhưng Chúc Dung cũng không chiếm được tiện nghi. Cộng Công bi phẫn đến cực điểm, thần lực kinh người, kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn) đánh cho đại quân của Chúc Dung chạy trối chết. Trên mặt đất lại khởi xướng đại thủy đầy trời, đầm lầy thủy thảo hôi thối trải rộng bốn bề. Bởi vì Tức Nhưỡng có thần lực giúp nhân dân có thể an cư đã trôi giạt khắp nơi, hy vọng từng được nhóm lên lại tắt ngúm ngập trong rét lạnh và đói kém. Nhưng Cộng Công không quan tâm, bởi vì tên ngốc duy nhất nói cho y biết thần cần vì vạn dân mưu cầu phúc lợi đã chết.

Bởi vì, Cổn đã không còn.

Từ đó trên mặt đất nhân dân lại không có ngày yên bình. Cộng Công vô pháp bỏ qua chuyện Chúc Dung hoành hành khắp thiên địa, chút hồi ức nguyên vẹn với phụ thân còn sót lại trong lòng y đã theo cái chết của Cổn hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi). Từ nay về sau Chúc Dung không còn là thân sinh chi phụ của y, đại thần trên trời chính là kẻ thù – kẻ thù của Cổn.

Thuỷ thần Cộng Công rốt cục danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) đi ngược ý trời, y lấy tư thái của bạo quân càn quét nhân gian. Rất nhiều yêu ma tinh quái và loài người tà ác đầu quân dưới trướng y, ỷ vào thế lực và thủy khí mạnh mẽ của y mà ức hiếp thế nhân. Cộng Công dễ dành đáp ứng mọi hỗ huệ (lợi ích cho cả hai bên) thệ ngôn và lời hứa hẹn của các chủng tộc đồng minh, y không quan tâm người nào vì lý do gì trợ giúp y, cho dù lợi dụng y cũng được. Y chỉ muốn truy sát Chúc Dung, cần có bộ hạ thay y ứng phó thiên binh của Chúc Dung, những chuyện còn lại đều không quan trọng.

Dân chúng trên mặt đất tuy rằng không biết nguyên nhân chân chính phía sau cái chết của Cổn, nhưng mọi người đều biết vị anh hùng này vì cứu dân trị thủy đã trộm Tức Nhưỡng, cũng nhớ rõ chính Cổn đã mang đến Tức Nhưỡng xây nên tường đất. Cho nên thời sau mọi người đều học được cách đắp đê xây tường không thấm nước, trải qua nhiều thế hệ sau đã biến thành tường thành ngăn địch. Tường thành này là kế thừa ý chí muốn bảo vệ dân chúng của Cổn nhân từ, đồng thời, cũng để vĩnh viễn tưởng niệm vị anh hùng cố chấp hi sinh vì nhân dân.

—————————————–

“Cho nên?”

“Cho nên cái gì?”

Mặt trận đã sớm chuyển đến phòng khách. Tân Ngải Nhân mặt không chút thay đổi tựa vào ghế sô pha, nhìn bạch hồ ở phía đối diện. Bạch Linh từ tư thế nằm sấp ngẩng đầu nhìn bác sỹ thú y, cái mặt lông trắng kia thật đúng là mang đầy nghi hoặc.

“Cho nên, cậu kể chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?” Thanh niên tháo mắt kính, thuận tay rút tờ khăn giấy lau chùi, “Bạch Linh, hướng kể chuyện của cậu càng ngày càng kỳ cục.”

“Ngô…” Bạch hồ chớp mắt, nhìn đầu kia của sô pha, “Có sao?”

“Có.”

“Không nắm được trọng điểm?”

“Không nắm được.”

Lúc Tân Ngải Nhân đeo lại mắt kính, hồ ly đứng dậy, bốn chân đầy lông trắng dẫm lên trên sô pha âm thanh sàn sạt. Tiếp theo Bạch Linh tiến đến bên cạnh bác sỹ thú y, đứng lên như người, hai chân trước khoát lên trên vai người kia, còn rất nghiêm túc nhìn mặt của anh.

“Làm gì vậy?” Tân Ngải Nhân nhíu mày.

“Thần cũng sẽ chết, nhưng sẽ vĩnh viễn sống trong lòng bọn họ, là ký ức của họ giúp cho người đã chết vẫn luôn tồn tại.” Đôi mắt đen của bạch hồ nhìn thẳng vào con ngươi của thanh niên, “Chỉ cần có người còn nhớ rõ hắn mang đến điều gì, chỉ cần có người nhớ rõ hắn từng mang đến thay đổi, hắn sẽ không chết.”

“Rốt cuộc…”

“Khóc không có vấn đề gì, không có gì phô trương cả.” Bạch Linh cắt ngang lời Tân Ngải Nhân, “Vào thời điểm rất buồn khóc cũng không sao, rõ ràng có chuyện thì không cần giả bộ không có việc gì.”

“Mất đi vốn chính là đau đớn như thế, giả bộ không có việc gì mới là có vấn đề.”

“Cái…”

“Hơn nữa tôi không giống với nó, tôi sẽ không rời khỏi anh.” Bạch Linh lại cắt ngang, “Tôi đã tu luyện được bốn trăm năm, vô luận thế nào cũng sẽ không rời khỏi thế gian sớm hơn anh.”

Sau khi nói xong câu kia, trong phòng đột nhiên im lặng. Trong không gian nhỏ nổi lên một luồng ấm áp, ngay cả hàn ý đầu xuân cũng bị cưỡng chế biến mất. Có thứ gì đó rất nhỏ ở trong ***g ngực bác sỹ thú y nhảy lên, anh nhớ tới Bạch Linh từng nói mình đang tìm chuyển thế của chủ nhân đầu tiên, lặp đi lặp lại. Đó cũng là nguyên nhân cậu ở lại đây… Nhưng mà…?

“Cho nên…” Tân Ngải Nhân mở miệng, “Đây là đang an ủi tôi sao?”

“Rốt cục nghe ra rồi à?”

“Không đến câu cuối hoàn toàn không thấy liên quan gì. Cậu rất chấp nhất có phải không?”

“Đúng vậy. Thật có lỗi!”

“Tôi cũng không tạo ra lũ lụt.”

“Tôi biết.”

Lỗ tai Bạch Linh run lên, nghiêng người nhảy xuống sô pha đi đến chỗ bát nước trong phòng khách. Trong tiếng uống nước sột sột của hồ ly, Tân Ngải Nhân dường như nghe ra chút ý tứ ngượng ngùng, có điều anh không vạch trần.

“Bạch Linh…”

“Gì?”

“Cộng Công sau này thế nào?” Thanh niên vuốt ve bộ lông trắng, “Mất đi người quan trọng đem lại ánh sáng cho y, như vậy sau đó y thế nào? Chẳng lẽ cứ mãi tác loạn như vậy? Không thể nào chứ?”

“Cái đó…” Hồ ly liếm mép, biểu tình giống như có điểm thất vọng, “Y tốt lắm! Chuyện này rất dài để lần sau kể tiếp đi!”

Bởi vì thời cơ chưa đúng, Tân Ngải Nhân vẫn chưa hỏi đến vấn đề “cậu nói sẽ bồi tôi vậy chủ nhân của cậu làm sao đây?”, nên đương nhiên cũng sẽ không có câu trả lời. Bác sỹ thú y trẻ tuổi chỉ đứng dậy, đi vào phòng tắm.

“Ngu ngốc, anh còn có thể trì độn thêm chút nào nữa không?”

Đằng sau, bạch hồ cắn răng thầm mắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương