Những Thoáng Qua Gặp Gỡ
-
Chương 5: Biệt ly
Lôi Đức Khải trả lại căn nhà đã thuê gần hai năm, ngoại trừ một ít đồ dùng cần thiết thì anh chẳng mang theo gì. Trờ lại nơi cùng Văn Thanh sống chung, nhìn lướt qua thì có thể thấy rõ căn phòng nhỏ yên tĩnh vẫn sạch sẽ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến anh cảm giác xa lạ quá. Sau khi gọi điện thoại dặn dò với thư kí xong, Lôi Đức Khải tắt đi di động nằm trên giường ngủ vùi, tối hôm qua chỉ mới ngủ hai tiếng, kỳ thật anh rất mỏi mệt, chỉ là luôn gắng gượng trước mặt Lễ Dương mà thôi.
Anh ngủ một ngày, ngay cả cơm trưa cũng chẳng ăn, sau khi tỉnh lại xem giờ thì thấy cũng là khoảng thời gian Văn Thanh tan học, vậy là anh bèn thay quần áo lái xe tới trường học chờ Văn Thanh. Đợi chưa được bao lâu, Lôi Đức Khải đã trông thấy Văn Thanh đang từ trường học đi ra, cười đùa cùng những bạn học khác. Ngồi trong xe nhìn Văn Thanh cười đến vui mừng như vậy, Lôi Đức Khải bất chợt không muốn quấy rầy, nhưng Văn Thanh chỉ trong chốc lát thì phát hiện ra, cậu lập tức chạy vội về phía anh.
“Đức Khải!” Dựa vào ngoài cửa sổ xe, Văn Thanh còn có chút không thể tin được, “Sao anh lại tới đây?” Tuy rằng cậu đã sớm nói với Lôi Đức Khải trường học của mình ở đâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh đến trường tìm cậu.
Lôi Đức Khải để Văn Thanh lên xe, sau khi Văn Thanh thắt dây an toàn rồi anh mới nói, “Văn Thanh, Khuông Tĩnh đã về rồi.”
Văn Thanh ngạc nhiên, “Như vậy Lễ Dương…”
“Anh đã đưa Lễ Dương về bên Khuông Tĩnh.” Lôi Đức Khải cười, “Văn Thanh, chúng ta có cần dọn đến nhà nào lớn hơn chút không?” Mặc dù là một phòng một sảnh nhưng đúng thật là quá nhỏ, phòng bếp nhét một người đã chật, thế nên khi Văn Thanh giành nấu cơm anh chỉ có thể ở một bên đợi.
Văn Thanh giữ chặt tay anh, cười bảo, “Chẳng cần đâu, em rất thích nhà hiện tại, gần trường học, hơn nữa… ở lâu vậy rồi, em không nỡ…”
Lôi Đức Khải mỉm cười chăm chú nhìn cậu, siết chặt lại tay cậu, rồi sau đó mới lái xe rời đi.
Hai người họ đi chợ mua thức ăn, bữa tối do Văn Thanh phụ trách. Nhìn mỹ vị trên bàn, Lôi Đức Khải khen ngợi tài nấu nướng của Văn Thanh càng lúc càng cao. Văn Thanh nói đó là tất nhiên, không có một tay nấu ăn ngon thì làm sao có thể giữ anh được?
Cơm chiều qua đi hai người cùng nhau thu dọn, tiếp đó giống như lúc trước mà ngồi trên ban công ngắm sao… Đáng tiếc đêm nay không trăng cũng chẳng sao, thế là họ bèn ngồi trò chuyện, kể về những chuyện gần đây. Văn Thanh học ngoại ngữ, giáo sư day ngoại ngữ là một người Mỹ không giỏi tiếng Trung lắm, Văn Thanh cảm thấy chọc người giáo sư này rất vui nên thường hay nghịch ngợm. Hỏi vị giáo sư ấy bè bạn nghĩa gì, vị giáo sư già mới bảo ông tất nhiên biết, là Friend. Lại hỏi ông bạn trai là nghĩa gì, ông nói là người bạn giới tính nam, lúc này Văn Thanh mới bảo, “Sai rồi! Đúng ra phải là, nghĩa là người bạn mình thích sau đó lại lên giường.” Vị giáo sư sau khi nghe xong thì trừng lớn mắt nói, “Oh! I’m not a gay!”
Nói tới đây, Văn Thanh cười đến mức nằm sấp trên lưng Lôi Đức Khải một lúc lâu mới trở lại bình thường. Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của vị giáo sư này đã sớm bán đứng ông, rõ ràng chỉ nói đến từ bạn trai mà lại từ mình nhắc tới gay, rõ ràng là trong lòng giật mình mà!
Lôi Đức Khải nhìn cậu vui vẻ, bản thân anh cũng cười theo. Tới lúc ngủ rồi, hai người nằm trên giường ôm nhau. Lôi Đức Khải nâng tay trái Văn Thanh lên, trên bàn tay ấy còn đeo chiếc nhẫn lúc trước anh đã tặng. Cẩn thận vuốt ve, Lôi Đức Khải nói với Văn Thanh rằng, ngày mai anh phải về quê một chuyến. Văn Thanh hỏi anh đi bao lâu, anh nói không biết.
Đặt bàn tay Văn Thanh lên môi rồi hạ những xuống những nụ hôn, ánh mắt Lôi Đức Khải vô cùng nghiêm túc, “Văn Thanh, lần này trở về nếu thuận lợi, lần sau chúng ta hãy cùng nhau trở về.”
Văn Thanh ngây người ra, một thoáng sau mới kịp hiểu lời anh nói có ý nghĩa gì, và trong yên lặng, nước mắt cậu chảy xuống đã bị Lôi Đức Khải cười lau đi, anh còn nói cậu ngốc quá, anh còn chưa biết có thuận lợi qua ải hay không mà.
“Anh có lòng như vậy đã đủ rồi, thật đó.” Văn Thanh rưng rưng cười. Quan hệ của họ như thế vốn nên sống trong bóng tối, thật cẩn thận mà chở che. Thế nhưng Lôi Đức Khải lại muốn cho người nhà mình chấp nhận quan hệ giữa họ, nếu không phải là chân tình, sao lại có thể có dũng khí ấy?
Thế nên, chỉ cần Lôi Đức Khải có thể nói vậy thôi cũng đã khiến cậu cảm động đến rơi nước mắt, cho dù kết quả là chẳng ai chấp nhận quan hệ giữa hai người họ, vậy cũng đã đủ rồi.
Dù sao đã chẳng ở cùng nhau trong một thời gian rất dài, đêm hôm ấy, cả hai hàn huyên thật lâu mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, Văn Thanh xin nghỉ đưa Lôi Đức Khải lên xe. Lúc Lôi Đức Khải ngồi trên xe lửa rời đi, Văn Thanh đứng trên ban công, mãi đến khi xe lửa biến mất nơi tầm nhìn mới lưu luyến xoay người rời đi.
Cũng đã đến ba, bốn năm không về nhà, trên xe Lôi Đức Khải vẫn đang ngẫm nghĩ chẳng biết ở nhà hiện tại thế nào rồi. Mới đầu bởi do nhà anh không lắp điện thoại nên không tiện liên lạc nên cũng chẳng rõ lắm, thế rồi hai năm trước em trai bất ngờ gọi cho anh, nói với anh rằng trong nhà đã có điện thoại rồi, thật đúng là khiến anh có phần kinh ngạc, nghe tình huống thì có vẻ gia hương gần đây phát triển khá tốt. Trong những ngày tiếp đó anh sẽ lần lượt gọi điện cho người nhà, báo bình an hay tâm sự gì đó. Mỗi lần cha mẹ hỏi anh có bạn gái chưa, muốn họ giúp đỡ thu xếp cho không, anh đều nói do công việc bận rộn mà vội vàng cúp máy khiến cha mẹ anh rất oán trách. Anh đã hai mươi lăm tuổi, ở quê nhà anh, người ở tuổi ấy đã làm cha hết cả, anh không vội nhưng người nhà anh sốt ruột lắm. Cứ tiếp tục như thế cũng chẳng phải cách tốt, thế nên lần này trở về, ngoại trừ muốn thăm cha mẹ và mang cho nhà vài thứ, anh muốn thẳng thắn mọi việc.
Nhớ tới khuôn mặt tang thương của cha, thân hình nhỏ bé nhưng cứng cỏi của mẹ, anh biết, anh nhất định là một đứa con bất hiếu.
Công bố sự thật cần dũng khí, nhưng tiếp tục dối trá càng cần dũng khí hơn nữa. Lôi Đức Khải quyết định như vậy cũng không phải là chuyện trong ngày một ngày hai. Lần trước trở về, anh đã từng nghĩ liệu có nên nói cho người nhà chuyện này hay không, nhưng vẫn chưa có được phần can đảm ấy. Rồi trong mấy năm rời đi quê hương sau này anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không muốn phản bội lòng mình, anh không muốn vì lừa gạt người nhà mà lấy một người phụ nữ, rồi lại tiếp tục lừa mọi người đến khi chết đi. Chỉ mới nghĩ đã thấy sợ, loại tháng ngày sống trong dối trá ấy, cuộc sống tất nhiên sẽ bất an, sống không bằng chết.
Có lẽ là do đã từng được tôi luyện, Lôi Đức Khải biết mình cũng sẽ chẳng để ý việc bị người chỉ trỏ châm chọc khiêu khích, huống hồ hiện tại anh chỉ là muốn nói cho người nhà biết rằng anh không thể nhận phụ nữ mà thôi. Chân chính nói rõ ràng thẳng thắn với bè bạn xung quanh, anh còn cần sự đồng ý của Văn Thanh, vì anh có thể chịu được không có nghĩa là Văn Thanh có thể.
Trải qua chặng đường dài xóc nảy, sau khi xuống xe lửa rồi còn phải đổi xe thêm gần một giờ nữa mới có thể đến thôn trang anh đã sinh ra và lớn lên. Trong quá trình đổi xe ấy Lôi Đức Khải phát hiện ra có rất nhiều điểm khác biệt. Những chiếc xe hiện tại đã được đổi mới, hơn nữa thời gian đi ngắn hơn trước kia cả tiếng đồng hồ, nghe nói là bởi do tu sửa đường xá. Thế nên lúc Lôi Đức Khải mang theo hành lý xuống xe, tất cả những thay đổi trước mắt gần như khiến anh nhận không ra.
Vốn dĩ chỉ là một tấm bản dựng giữa nơi hiu quạnh để được xem như trạm xe bus, thế mà hiện tại chẳng những có mái che, xung quanh còn có không ít nhà cửa, người tới người lui khiến nơi đây nhìn tựa như một khu tụ tập chợ trời. Lôi Đức Khải còn đang do dự thì một người trông hơi quen đi tới, sau đó vỗ vai anh rồi gọi tên thân mật của anh. Đến khi anh tập trung nhìn kỹ mới biết, đây không phải là người bạn đã từng cùng anh mông trần đuổi dê từ tấm bé hay sao?
Người bạn này của anh chỉ đèn sách vài năm rồi bỏ đi làm việc buôn bán, cưới vợ sinh hai nhóc con, đứa nhỏ cũng đã hai tuổi. Tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm nhưng cuộc sống cũng không quá khó khăn, anh ta biết Lôi Đức Khải nhiều năm chưa trở về, hiện tại nơi đây thay đổi như vậy khẳng định anh sẽ chẳng tìm thấy đường về, thế là đơn giản mở cửa chiếc xe vận tải nhỏ mình mới mua không lâu ra, tống hành lý lớn nhỏ của Lôi Đức Khải vào xe, trực tiếp đưa anh về nhà. Dọc theo đường đi, người bạn này hăng hái phấn khởi trò chuyện với Lôi Đức Khải về tình huống phát triển của thôn trong vài năm nay, nhiều hộ dân cũng đã xây nhà mới, xây vài đoạn đường lớn, còn có cả công sở làm việc. Tuy vẫn chưa thể so sánh với thành phố ở trấn trên, nhưng nếu so sánh với thế hệ tổ tiên họ thì đã là tốt hơn không biết bao lần.
Xe chạy thẳng đến thôn, dù khắp nơi là nhà cửa mới lạ nhưng Lôi Đức Khải vẫn có thể nhìn ra được hình ảnh ngày trước, anh bắt đầu sinh ra cảm giác hoài niệm. Bởi do tết âm lịch vừa qua khỏi không lâu, trên cửa sổ trước cửa từng nhà đều dán câu đối đỏ, mỗi một câu đối đều là những ước mong tốt đẹp cho năm nay. Xe rẽ đông rẽ tây trong thôn, sau đó mới đi thẳng một mạch đến trước một khu dân cư hai tầng, người bạn lái xe chỉ vào nói, “Đây nhà mi này, năm kia mới sửa, lần đầu nhìn thấy phải không?”
Lôi Đức Khải có nghe cha anh nhắc đến, lúc trước ông kêu anh về để xem nhà mới của họ, cũng là để anh quen đường, tránh việc về sau trở về tìm không được. Mà khi ấy anh mới đón Lễ Dương trở về không lâu, cảm xúc của Lễ Dương và mọi thứ còn chưa ổn định, anh thật sự không yên lòng bèn tìm cớ lần lữa thoái thác, lúc ấy còn khiến cha anh mất hứng. Dù sao đối với gia đình người bình thường mà nói, dọn nhà hay có một ngôi nhà mới là việc lớn, vào lúc ấy cả nhà có thể quây quần bên cạnh cùng chúc mừng nhau, còn gì có thể quan trọng hơn nữa chứ.
Nhìn từ bức tường che thấp bé, trong sân không một bóng người, lúc này chắc em trai em gái còn đang đi học, cha mẹ hẵng là hãy còn nơi đồng áng. Dưới sự giúp đỡ của bạn, Lôi Đức Khải xách dọn hành lý vào trong sân, rồi sau khi trò chuyện thêm một chốc sau, người bạn bảo mấy ngày nữa có rảnh thì hãy qua nhà mình chơi, còn gặp mặt vợ anh chàng rồi cùng uống vài chén, và rồi anh ta đi mất.
Chỉ còn mỗi mình Lôi Đức Khải vốn muốn ở trong sân nhìn kỹ căn nhà mới này. Chưa được bao lâu thì mẹ anh từ sau nhà đi ra. Có lẽ là mới vừa ở cho gà ăn, trên tóc bà còn dính vài cọng lông gà ấy chứ. Vừa thấy anh, bà sửng sốt lắm, sau đó chạy tới cầm tay anh mà săm soi, săm soi đến mức hai mắt ửng đỏ.
Mẹ anh biết thời gian anh ngồi xe rất lâu nên nhất định rất mệt mỏi, vậy là nói được vài câu thì bà kêu anh đi rửa mặt, sau đó đuổi anh đến phòng em trai nghỉ ngơi. Thật ra trong nhà cũng có để dành lại một phòng cho anh, một căn phòng lớn với chiếc giường dành cho hai người, nói rằng là phòng chuẩn bị cho anh và người vợ tương lai, nhưng do chưa trải chăn mền nên chưa thể vào ngủ được. Sau khi mẹ xuống dưới nhà rồi thì Lôi Đức Khải nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vo gạo nấu cơm, anh biết đợi chờ mình sau khi tỉnh giấc chính là bữa tối thật phong phú, thế là anh cười vui, ngủ thật say trong tiếng gà chó huyên náo.
Em trai học đại học ở không xa nơi đây là mấy, em gái thì đi học trên trấn trên, mẹ anh gọi điện kêu hai em anh về. Vậy nên vào bữa tối, gia đình họ cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Cha anh hiển nhiên đã già rồi, nhưng ông vẫn là người có quyền lực nhất, chờ đến khi ông ngồi vào chỗ của mình lên tiếng bảo ăn cơm, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Khi ăn cơm, cha luôn hỏi anh về chuyện công tác, chuyện cuộc sống, rồi có gặp người nào vừa ý hay chưa? Không có thì để ông và mẹ anh thu xếp.
Vừa ăn liên tay vừa phải thường xuyên trả lời, đợi đến khi khi cha anh nói hãy ở thêm lâu vài ngày, để anh gặp mặt vài người đặng xem có vừa ý không, lúc này Lôi Đức Khải mới buông đôi đũa trong tay xuống, im lặng mà bảo, “Cha à, cha không cần vội, con không đi đâu.”
Cha anh dừng lại một chốc rồi hỏi, “Sao, bây thích con gái nhà ai rồi à?”
Lôi Đức Khải lắc đầu.
Cha liếc anh một cái, “Hừ, hay là ở thành phố quen nên nhìn con gái quê không thuận mắt?”
Lôi Đức Khải lại lắc đầu.
“Vậy là cái gì, nói rõ ràng cho tía bây nghe xem!” Cha anh có chút không vui.
Lôi Đức Khải ngẩng đầu nhìn người cha uy nghiêm, nhìn em trai em gái đã gần như trưởng thành, nhìn người mẹ ngày càng già đi, anh nói, “Con thích đàn ông.”
Trong phòng lập tức yên ắng hẳn, ngay cả tiếng hít thở như thể cũng ngừng. Qua một lúc lâu, cha anh khàn giọng hỏi, “Bây lặp lại lần nữa!”
“Cha, con không thích phụ nữ, con thích đàn ông!” Lôi Đức Khải dùng sức nói lớn.
Cha anh quăng đôi đũa bộp một cái, đứng dậy đi vào phòng trong không biết làm gì, hai đứa em anh thì ngây ra hiển nhiên chẳng biết phải phản ứng thế nào, mẹ anh với đôi môi run rẩy vẫn nhìn anh mãi không thôi. Không bao lâu, cha anh bước ra, trong tay ông là chiếc đòn gánh, chẳng nói tiếng nào mà quất lên lưng Lôi Đức Khải. Cơn đau bỏng rát khiến anh nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng. Cha anh đuổi theo sát sau mà đánh mà mánh, “Quay lại đây thằng hư đốn kia! Đồ bất hiếu, heo chó không bằng, tức chết tía bây rồi! Trở lại đây để ta đánh cho hả giận, có giỏi thì dừng lại mau, xem ta có đánh chết bây không tên nghiệt tử này!”
Mẹ anh đuổi theo sau cha anh, hai đứa em cũng chạy theo nữa. Lôi Đức Khải chạy về trước, nhưng con dốc với ngợp cát vàng trong ký ức anh đã chẳng còn cách nào có thể tìm được, vậy là cuối cùng anh chỉ đành chạy đến một khoảnh đất trống, quỳ xuống, tựa như năm đó vì học thói xấu mà quỳ xuống xin cha tha thứ, dù cho khi ấy phải quỳ cả một ngày một đêm.
Nhưng hôm nay, sự tình nghiêm trọng hơn lần trước. Cha anh đuổi đến nơi, không đợi anh phân trần đã đánh anh thật mạnh, anh thiếu chút nữa chịu không được té trên mặt đất. Lôi Đức Khải gào lên trong đau đớn, “Cha, cha đánh chết con đi! Đánh chết con đi, cha hãy coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này, cha đánh chết con đi!”
“Bây nghĩ rằng tía bây không dám sao, bây súc sinh này còn sống cũng vô dụng, ta sẽ thay trời hành đạo!” Nghĩ rằng con trai lấy cái chết ra uy hiếp, cha anh lại lửa giận ngút trời, xuống tay càng không biết nặng nhẹ. Lúc mẹ anh đuổi tới, bà thấy Lôi Đức Khải trên đầu khóe miệng đều chảy máu, bà sợ tới mức thiếu chút nữa đã bất tỉnh, một phen nhào tới ôm lấy con trai, khàn giọng hô lớn, “Nếu ông dám đánh chết con tôi, thì cũng đánh chết tôi đi!”
Cha anh dừng tay, như ngẩn ra mà nhìn đứa con mặt đầy máu và người vợ khóc lóc không thôi, rồi ông bỏ lại đòn gánh lảo đảo xoay người rời đi. Giờ khắc này, tấm lưng ông lại càng có vẻ còng xuống. Nhìn bóng dáng cha mà anh cảm giác lòng chua xót gấp bội, cậu em trai cũng ngẩn ra nhìn cha mình, bảo với em gái đang không biết làm sao rằng em hãy đưa mẹ về nhà.
Lúc tới nơi, em gái cẩn thận nói với Lôi Đức Khải, “Còn anh thì sao?” Lôi Đức Khải quỳ trên mặt đất nói, “Anh ở lại đây.”
Mẹ anh được em đưa về nhà, trước khi đi bà còn quay đầu lại, trong mắt ngấn đầy lệ sầu. Nước mắt của mẹ càng khiến Lôi Đức Khải áy náy chẳng thể đối mặt, nhưng anh không hề hối hận vì những đã nói, ngược lại sau khi thẳng thắn rồi thì thoải mái hơn rất nhiều.
Lấy tay lau đi máu dính nơi mắt, Lôi Đức Khải ngẩng đầu thở dài một hơi. Gian nan nhất chính là khi nói ra mọi chuyện, còn hiện tại, đã chẳng còn gì không thể đối mặt nữa.
Lôi Đức Khải quỳ một đêm, máu trên đầu anh đều tự giải quyết. Hôm sau, khi sắc trời hãy còn chưa tỏ, một bóng người xuất hiện trước mặt Lôi Đức Khải đã quỳ cả đêm và ý thức có phần không rõ ràng. Thấy người này rồi, anh khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Thầy Dương…”
Người xuất hiện trước mặt anh đúng là người thầy đã từng giúp anh biết bao việc. Thầy nhìn gương mặt anh đầy máu nên có chút lo lắng, anh bèn vội vàng nói không có việc gì, thầy ơi không nghiêm trọng đâu. Thầy thở dài một hơi, bảo mình đã được nghe em gái anh nhắc đến chuyện của anh, là mẹ anh kêu em ấy gọi điện, muốn hỏi ông phải làm gì bây giờ. Sau khi biết chuyện, ông đã nhờ người đưa xuống thôn suốt cả đêm, bởi xe đến thôn chỉ có vào ban ngày.
Thầy kêu Lôi Đức Khải đứng lên, anh không chịu, nói rằng cha không bảo anh đứng dậy thì anh sẽ mãi như thế. Thầy lại thở dài một hơi, bảo anh vẫn quật cường hệt như lúc trước. Sau đó thầy hỏi có phải anh nghiêm túc không, anh gật đầu chắc nịch, bảo rằng bản thân mình phải mất ba năm trời ngẫm nghĩ mới dám quyết định như thế. Nghe thế thầy anh hiểu được sự tình đã thành kết cục đã định, rồi ông không hề nói gì, xoay người đi về phía nhà Lôi Đức Khải.
Lần quỳ gối này Lôi Đức Khải quỳ từ tối đến giữa trưa ngày hôm sau, trong lúc ấy có rất nhiều đi ngang qua tò mò dòm ngó. Người biết anh thì tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ lắc đầu, chẳng nói gì cả. Bây giờ là cuối xuân đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn se lạnh, Lôi Đức Khải mặc trang phục mỏng manh quỳ cả đêm, trên người anh còn có vết thương nên từ lâu đã cảm thấy không khoẻ, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng. Ngay tại lúc anh cảm thấy toàn thân lạnh như băng và mọi thứ trước mặt đều xoay vần, thầy giáo và cha anh cùng xuất hiện. Lôi Đức Khải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người cha biểu tình khó coi, nhìn ông đi đến trước mặt mình, nhìn ông và thầy giáo cùng thở dài thườn thượt giống hệt nhau.
“Bảy, cùng về nhà đi.”
Khi những lời này vừa vang lên, với khóe miệng mỉm cười, Lôi Đức Khải té xỉu trên mặt đất.
Lôi Đức Khải mê man suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, khi anh mở mắt thì mẹ anh đang ngồi cạnh bên. Thấy anh tỉnh lại, bà chẳng nói điều chi, chỉ cẩn thận vuốt ve gương mặt hao gầy của anh với ánh mắt đẫm lệ.
Sau đó, mẹ nói cho anh hay, trong lúc anh mê man, thầy giáo đã tới thăm anh vài lần, nhưng vì còn việc dạy học nên chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi. Ngày đó, thầy đã nói chuyện cả một ngày mới miễn cưỡng thuyết phục được cha anh, mấy ngày nay thấy anh vẫn bất tỉnh, lại nhân cơ hội khuyên cha anh. Hiện tại, cha anh đã gần như chấp nhận chuyện này là thật.
Thầy giáo bảo với cha anh rằng, đó cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ mà đã là chuyện từ xưa đến nay trong nước hay ngoài nước đều có, vẫn còn tồn tại nhất định là có lý do. Tuy rằng lời nói không phải dễ nghe, nhưng còn hơn với việc vì mặt mũi mà đánh chết một đứa con như vậy, hơn nữa Đức Khải là người thế nào ông chẳng lẽ không biết sao? Nếu không phải thật sự chẳng thể quay đầu, thì liệu có thể quyết tâm nói ra cho người nhà biết? Nhất định là đã phải quyết tâm lắm mới trở về nhà thưa chuyện, ông nếu không đồng ý thì cậu ấy sẽ bức tử bản thân mình mất, như vậy khác gì ông sẽ mất đi một đứa con trai. Nên ông phải nghĩ thoáng một chút, cậu ấy tuy rằng không thể nối dõi tông đường, nhưng không phải ông còn một đứa con trai ư…
Cha anh rất kính trọng người thầy này, nên lời thầy ấy nói hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe vào tai. Mấy ngày tuy chưa nói gì, nhưng cha anh cũng không còn dáng vẻ tức giận như lúc đầu nhìn thấy gì cũng muốn quăng vỡ. Đợi đến khi Lôi Đức Khải có thể xuống giường, nghe được cha từ bên ngoài trở về, anh liền tiếp tục quỳ gối trước mặt ông, mẹ anh ngăn cản thế nào cũng không được.
Cha thấy anh như vậy thì chẳng nói gì, để mặc anh quỳ hơn một giờ mới lên tiếng, “Nghe thầy giáo bảo bảy năm trước bây đã xác định việc này?”
“Dạ vâng.”
“Khi đó tại sao không nói?”
“Con không dám.”
“Còn hiện tại dám?” Giọng cha anh cao lên.
“Vì con không muốn gạt mọi người nữa! Cha ơi, như thế khó chịu lắm.” Lôi Đức Khải ngẩng đầu, trong mắt ngập đau thương.
Cha nhìn thẳng anh, một lúc sâu mới suy sụp thõng vai xuống phẩy tay về phía anh, bảo, “Đứng lên đi.”
“Cha…”
“Đứng lên ăn cơm đi. Mẹ bây ngay từ đầu đã không trách bây, thầy Dương còn nói đây không chẳng phải là chuyện sai trái, còn trách tía bây cái so đo cái gì, cũng may việc này không có người ngoài biết, sẽ không có chuyện việc xấu trong nhà bị kẻ ngoài truyền đi… Ôi chao…”
Cha anh thở một hơi thật dài, như thể lập tức đã già đi vài tuổi.
Lôi Đức Khải đứng lên, người lảo đảo, mẹ vội vàng chạy tới dìu anh. Anh nhìn mẹ với đôi mắt hoe đẻ, lấy tay lau nước mắt cho mẹ, rồi nhẹ nhàng bảo rằng con xin lỗi. Mẹ anh gật đầu, lệ chảy tràn.
Sau đó Lôi Đức Khải ở vài ngày với cha mẹ rồi mới khởi hành quay về thành thị xa xôi như trước. Trước khi về lại, anh tự đi tìm em trai và em gái, những món quà mua cho hai em trước đó còn chưa kịp có cơ hội đưa, hiện tại muốn đích thân làm việc ấy. Còn nguyên nhân khác là anh muốn biết phản ứng của hai đứa em trước chuyện này.
Khi tìm được em gái ở trường trung học, em có phần thẹn thùng mà nhận món qua anh đưa. Lúc anh phải đi, em ấy nói, “Anh, anh mãi sẽ luôn là anh trai em!”
Khi tìm được em trai, cậu chàng đang chơi bóng rổ cùng chúng bạn, thấy anh cậu liền dừng lại, còn thiếu chút nữa là bị bóng đánh trúng. Em trai không hướng nội giống anh, ngược lại rất ham chơi thích náo nhiệt. Cậu nhóc cứ tần ngần đứng đó, mãi đến khi bị người bạn thúc một cái hỏi này đó có phải anh mày không, sao không qua đó đi hả, em trai anh mới chầm chậm lại đây. Lôi Đức Khải đưa quà cho cậu, cậu nhận lấy rồi mới ngập ngừng, “Anh, kỳ thật em cảm thấy việc ấy có hơi… kỳ lạ… Nhưng mà, anh hạnh phúc là được rồi, thật đó.”
Lời chân thành của em trai và em gái khiến khi lên xe lửa Lôi Đức Khải vẫn mang theo tươi cười, anh thật sự cảm thấy bản thân mình may mắn biết bao nhiêu, trước khi trở về anh đã dự tính trước kết quả xấu nhất, nhưng cuối cùng lại có được sự thấu hiểu cảm thông từ phía người nhà.
Nhớ rõ đêm trước khởi hành, khi mang theo lễ vật đến nhà thầy Dương cảm tạ, ân sư từng nói xa nói gần rằng, con đường này chẳng phải dễ đi, nếu thực chẳng thể gắng gượng được nữa thì hãy sớm quay đầu. Dù sao loại người như họ vẫn chẳng được đa số người trong xã hội hiểu cho đâu, mà nếu muốn kẻ khác chấp nhận, phải luôn nhớ rõ sáu chữ, tự trọng tự ái tự cường.
Trước khi lên xe, Lôi Đức Khải gọi cho Văn Thanh, nói khi nào mình sẽ tới, thế nên lúc xe lửa dừng lại, Lôi Đức Khải trông thấy Văn Thanh bước tới đón mình. Có lẽ đã đợi lâu lắm, gương mặt Văn Thanh bị gió thổi lạnh nên có hơi ửng hồng, Lôi Đức Khải bước tới, lất tay lau đi cái nóng trên mặt cậu, hỏi đã chờ bao lâu rồi. Văn Thanh cười bảo đợi chưa được bao lâu.
“Ít nhất cũng đợi hai tiếng rồi hở?” Anh tin mới lạ đó.
“Thật sự chưa được bao lâu hết mà.”
Lôi Đức Khải cố ý lạnh mặt đi, “Nếu em thành thật, anh sẽ nói cho em biết nhà anh đã xảy ra chuyện gì.”
Văn Thanh sửng sốt, tiếp đó nhát gừng hỏi, “Không phải anh nói thật cho người nhà đó chứ?” Cứ ngỡ rằng anh chỉ nói đùa thế thôi, có khi nào…
“Đúng vậy.” Lôi Đức Khải gật đầu.
“Như vậy…” Sắc mặt Văn Thanh có chút khó coi.
“Hừ hừ, điều kiện.”
Văn Thanh bất đắc dĩ, thành thật mà rằng, “Em đến lúc bảy giờ hơn.”
“Bảy giờ hơn, căn bản là bảy giờ chứ gì!” Lôi Đức Khải ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Hừ, còn nói không nhiều, hiện sắp mười một giờ rồi!”
“Em chỉ muốn gặp anh sớm hơn một chút thôi.” Văn Thanh cúi gầm xuống.
Lôi Đức Khải nâng gương mặt em ấy lên, cong ngón tay búng nhẹ vào mũi Văn Thanh, sau đó một tay dắt Văn Thanh một tay khiêng hành lý. Lúc trở về những gì cần đưa thì đã đưa hết, hiện tại chỉ còn một túi hành lý, thoải mái hơn.
“Đức Khải, anh còn chưa nói…”
“Trở về rồi kể cho em.”
Nắm tay Văn Thanh đi về trước, dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn đêm, Lôi Đức Khải quay đầu lại vẻ mặt tươi cười. Nhìn thấy vẻ tươi cười ấy, hăm hở ban đầu của Văn Thanh dần bình ổn lại.
Về đến nhà, Lôi Đức Khải thêm mắm dặm muối mà kể lại một lần những sự tình đã xảy ra, còn cố ý vén áo lên để Văn Thanh xem vết thương trên lưng do bị đòn gánh đánh, thấy Văn Thanh nước mắt ràn rụa, cậu bảo nhất định rất đau.
“Thấy em sẽ không đau nữa.”
Lôi Đức Khải rất ít nói những lời yêu thương, thế nên mỗi lần nói ra đều khiến kẻ khác khó lòng chống đỡ. Văn Thanh muốn cười lại nhịn không được bật khóc, chỉ có thể bổ nhào vào lòng ai kia dùng sức mà siết ôm.
Đêm hôm đó, họ nằm trên giường ôm nhau cả đêm. Ngày hôm sau Văn Thanh còn phải đến trường. Sau khi lái xe đưa Văn Thanh đến lớp, Lôi Đức Khải đi ngang qua buồng điện thoại cộng cộng thì gọi điện cho công ty, bắt máy là thư ký của anh. Di động của Lôi Đức Khải đã tặng Lễ Dương, từ sau khi người ấy trở về bên Khuông Tĩnh rồi thì không mở máy nữa, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp tục dùng mà có ý định đổi số mới.
Khi biết đó là anh rồi, thư ký lập tức hỏi anh đang ở đâu, rồi bảo mấy ngày anh không ở đây công ty sắp sụp đổ rồi. Lôi Đức Khải vội vàng hỏi có chuyện gì. Trước khi rời đi anh đã chuyển giao công ty cho Khuông Tĩnh toàn quyền xử lý, anh không nói cho Khuông Tĩnh biết công ty này là mới mở, mà bảo rằng đây là công ty anh tạm thời chịu trách nhiệm tiếp nhận sau khi Lễ Dương bệnh. Nghĩ rằng đây là công ty trước đây mình và Lễ Dương sáng lập ra, Khuông Tĩnh không nói gì thêm tiếp nhận ngay, cũng nói sẽ lập tức tìm người trông coi. Có những lời ấy của Khuông Tĩnh và sau khi dặn dò thư ký kỹ càng xong, anh mới có thể yên tâm rời đi.
Hiện tại nghe thư ký bảo tình hình khẩn cập, Lôi Đức Khải còn tưởng rằng Khuông Tĩnh không tìm người đến thay. Nhưng thư ký lại nói ngài Khuông có đến xem qua cũng như đã tìm người quản lý, nhưng có một người khác chết sống cũng không đồng ý, người này chính là Lễ Dương. Lễ Dương bảo đây là công ty của Lôi Đức Khải nên ai cũng không được động vào, song chẳng có ai lo việc công ty thì không được, bởi thế nên công ty hiện tại do Lễ Dương toàn quyền phụ trách.
Lễ Dương tiếp nhận công ty này vì cho rằng Lôi Đức Khải còn có thể trở về, nào ngờ đợi gần nửa tháng vẫn chẳng thấy chút tin tức nào, cơn tức của Lễ Dương càng lúc càng lớn. Sau thì có hễ có khách đến là người này lại mắng chửi đuổi khách về, hiện tại công ty đã bao ngày rồi mà vẫn chưa có được vụ làm ăn nào. Sắc mặt Lễ Dương càng ngày càng khó coi, tính tình cũng càng lúc càng dễ nổi nóng khiến lòng người hoảng sợ, vài nhân viên chịu không nổi đã từ chức. Thật không biết công ty như vậy còn có thể tiếp tục kéo dài trong bao lâu, sau khi nhận được điện thoại của anh xong, thư ký gần như khóc xin anh trở về.
Nghe tiếng khóc lóc kể lể của thư ký, Lôi Đức Khải nói công ty kinh doanh không được nữa thì cô cũng từ chức đi thôi, dù sao hiện tại công ty không còn thuộc quyền trông coi của tôi nữa, Lễ Dương muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không trở về. Anh còn nói lần gọi điện này là muốn nhờ thư ký lấy giúp vài đồ vật cá nhân cũng như vài giấy tờ cần ký còn để lại trong công ty, vì trước đó anh đã nói địa chỉ công ty cho không ít bè bạn, nên hẳn là sẽ có thư và vài thức khác.
Nhưng cô nàng thư ký bảo không được, văn phòng hiện tại đã bị Lễ Dương chiếm đóng rồi, đừng nói đến chuyện bước vào tìm kiếm đồ, chỉ mỗi việc bước vào thôi cũng sẽ bị mắng, cô nàng không dám mạo hiểm.
Lôi Đức Khải nghe vậy thở dài thườn thượt một hơi, nói, “Thôi như vầy đi, chờ sau khi Lễ Dương hết giờ làm rồi cô hãy ở lại, lúc đó giúp tôi mở cửa vào lấy đồ ra.”
Thư ký vẫn nói không được, bởi do Lễ Dương ngay cả tối cũng ngủ lại công ty đợi chờ cả hai mươi bốn tiếng, nói nhất định phải gặp được anh.
Nghe thư ký nói vậy, con tim Lôi Đức Khải như bị bóp chặt, anh chất vấn hỏi Khuông Tĩnh cứ thế mà để Lễ Dương lại một mình? Thư ký đáp “Không có, ngài Khuông cũng ở lại công ty hai mươi bốn trên hai mươi bốn cùng Lễ Dương, ngay cả lúc ăn cơm cũng gọi người đưa đến, không rời đi quá nửa bước.”
Lôi Đức Khải thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thư ký lúc này mới thật cẩn thận mà hỏi, “Tổng giám đốc… À không, ngài Lôi à, sao hai người lại ra như thế? Ngài Khuông với Lễ Dương… Còn anh…”
“Những chuyện trước kia đừng nghe Lễ Dương nói bừa, tôi và Lễ Dương căn bản không có chuyện gì đâu, khi ấy chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Khuông Tĩnh mới là người yêu của Lễ Dương, cô không thấy họ rất xứng đôi sao?” Bên đầu dây điện thoại, Lôi Đức Khải gượng cười yếu ớt.
“Đúng vậy đúng vậy.” Thư ký liên tục ùa theo, “Anh không biết đâu, lần đầu tiên ngài Khuông xuất hiện ở công ty đã khiến mọi người rung động, mắt của mấy nữ nhân viên biến thành hình trái tim hết, một lúc lâu mà còn chưa hồi phục thần trí lại.”
“Được rồi, không trò chuyện nữa, tôi còn có việc. Chuyện tôi gọi điện thoại đừng nói với bất kỳ ai… Mấy thứ kia nếu có cơ hội thì đưa lại đây cho tôi ký, dù sao cũng không có văn kiện khẩn cấp gì.”
“Ừm, vậy, ngài Lôi… tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lôi Đức Khải cũng không trở về mà tản bước dạo phố, vào giữa trưa thì ghé vào một quán trà ngồi cả buổi chiều, chờ đến giờ thì lái xe đi đón Văn Thanh tan học. Văn Thanh vẫn giống hệt trước đây, vừa ra khỏi cồng đã thấy ngay xe anh, vì thế cười chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên cạnh.
Lôi Đức Khải hỏi Văn Thanh hôm nay như thế nào, Văn Thanh cười nói rất tốt.
Sau đó họ sẽ tựa như trước đây cùng đi siêu thị mua thức ăn, lái xe đến dưới lầu rồi mỗi người nói một ít chuyện và chuẩn bị bước lên, lúc này Văn Thanh đi phía trước bất chợt dừng lại. Đang lúc Lôi Đức Khải khóa xe xong quay người nhìn, thấy Văn Thanh ngây người anh đang muốn hỏi có chuyện gì vậy, rồi thì anh thấy Lễ Dương đứng cách đó không xa.
Lễ Dương ôm một chiếc thùng đứng phía sau Khuông Tĩnh, hai người đứng trước một chiếc xe cao cấp. Tại nơi những tòa nhà với lối kiến trúc cổ xưa này, nơi nơi đều là nhà lầu cũ nát, họ và chiếc xe đứng ở nơi đây càng nổi bật hơn. Tựa như người và vật của hai thế giới xa lạ, hoàn toàn không phù hợp.
Lôi Đức Khải chưa hề kể với Lễ Dương về chỗ này, làm sao Lễ Dương biết được? Chắc chùng là do cô nàng thư ký nhiều chuyện để lộ ra rồi, bởi phải ký gửi đồ vật tới đây, anh mới đưa địa chỉ cho cô nàng.
Thấy hai người họ, Lễ Dương ôm thùng các-tông đi tới, nói với Lôi Đức Khải, “Khải, đồ anh cần, em đưa tới cho anh.”
Lôi Đức Khải đưa thứ gì đang cầm trên tay cho Văn Thanh, sau đó nhận lấy thùng các-tông, cũng cười lại với Lễ Dương, “Cám ơn, để cậu phải tự mình lại đây một chuyến thật rất lấy làm ngại.”
Sự khách sáo của anh khiến Lễ Dương cắn môi dưới, ánh mắt mang theo vài phần u oán. Lôi Đức Khải vờ như không thấy, anh nhìn về phía Khuông Tĩnh đang thinh lặng một bên bảo, “Anh Khuông, trước đó không phải anh đã từng nói sẽ dẫn Lễ Dương ra nước ngoài tĩnh dưỡng ư, sao giờ vẫn còn ở trong nước?”
Khuông Tĩnh còn chưa kịp đáp, Lễ Dương đã nặng nề tiếp lời, “Em không đi! Em muốn ở lại đây, Khải, em muốn ở cạnh anh!”
Lời của Lễ Dương khiến ánh mắt Khuông Tĩnh trở nên lạnh lẽo, Văn Thanh nghe xong biểu tình cũng ảm đạm đi.
Lôi Đức Khải lấy bớt vài thứ trong tay Văn Thanh để vào chiếc thùng anh đang ôm, để Văn Thanh trống một tay, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay Văn Thanh, dưới cái nhìn chăm chú của Lễ Dương anh cười bảo, “Lễ Dương à, những lời này cậu nêu nói với anh Khuông đây mới đúng, bởi vì đó mới chính là người cậu yêu. Mà người tôi yêu, từ đầu đến cuối luôn là Văn Thanh.”
Lễ Dương dùng sức đăm đăm nhìn xoáy vào anh, cứ như muốn nhìn cho đến khi Lôi Đức Khải thủng một lỗ mới cam tâm. Cậu cứ nhìn hoài nhìn mãi như thế, tay Lễ Dương buông thõng rồi nắm chặt, lời nói ra tựa như phải cõng lên vai cả ngàn cân, mỗi một lời đều vô cùng khẩn khoản, “Lôi Đức Khải, anh hãy nhìn vào mắt em trồi trả lời cho em biết, em chỉ hỏi anh một câu, anh có yêu em không!”
Cảm giác tay Văn Thanh siết chặt tay mình, tay Lôi Đức Khải cũng siết chặt lại, rồi anh chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của Lễ Dương lóe lên ánh sáng mỏng manh. Giờ khắc này, sâu thẳm trong đôi mắt kia là cầu xin và mỏi mong vô tận, là chờ đợi cũng là đoạn tuyệt, chỉ cần một câu anh thốt ra lời.
Lôi Đức Khải nâng dần bàn tay nắm chặt giữa anh và Văn Thanh lên, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út Văn Thanh đang đeo, mỉm cười với Lễ Dương mà bảo, “Người tôi yêu chỉ có Văn Thanh – tôi đã cầu hôn với em ấy.”
Lôi Đức Khải cầm tay trái Văn Thanh đưa lên, chiếc nhẫn bạch kim lóe sáng chói lòa dưới ánh mặt trời. Lễ Dương như bị đâm phải tổn thương mất rồi, sắc mặt tái nhợt lùi ra sau vài bước thiếu chút nữa chẳng thể đứng vững, cuối cùng được Khuông Tĩnh kéo vào lòng. Nhìn tình cảnh trước mắt ấy, Lôi Đức Khải kéo tay Văn Thanh rời đi.
Lúc bước lên lầu Văn Thanh lặng lẽ quay đầu, bất chợt nhìn đối mắt với Lễ Dương, cậu nhìn thấy tuyệt vọng trong đôi mắt ấy nên hoảng sợ quay đầu khỏi. Nhìn Lôi Đức Khải đi trước chẳng quay đầu, Văn Thanh hít sâu vài lần mới làm chậm lại được nhịp tim đập hỗn loạn.
Đến khi hai người kia biến mất trước tầm mắt, Khuông Tĩnh mới ôm chặt lấy cơ thể không chút sức lực của Lễ Dương, thấp giọng thì thầm bên tai người ấy, “Dương, chúng ta đi nước ngoài đi, đừng ở lại nơi này nữa… Cũng đừng trở về nữa…”
Vài lần trước, Lễ Dương luôn một lời cự tuyệt. Nhưng lần này, Lễ Dương chẳng nói gì, chỉ thất thần mà nhìn mỗi một chỗ, toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào người Khuông Tĩnh, như thể chẳng hề phản đối.
Sau khi trở về căn phòng cùng thuê, chưa được bao lâu thì Văn Thanh vào bếp bận rộn cả lên, cậu muốn mau nấu thức ăn đã mua hôm nay thành bữa tối. Cậu đặt rau cải trắng đã rửa sạch lên thớt mà cắt, nhưng khi cắt được một nửa rồi thì bỗng ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe thanh âm trong phòng khách. Ngoại trừ tiếng nói chuyện phát ra từ tivi, cậu chẳng còn nghe được gì cả. Cẩn thận quay đầu lại tìm hiểu xem, cậu thấy Lôi Đức Khải đang im lặng ngồi trên ghế sofa xem tivi, là tiết mục kịch truyền hình mà anh không yêu thích lắm.
Lôi Đức Khải trông rất bình tĩnh, sắc trời dần tối đi, trong phòng khách vẫn không bật đèn, thứ ánh sáng huỳnh quang phát ra từ tivi khiến gương mặt anh thật trầm tĩnh. Văn Thanh chưa bao giờ trông thấy Lôi Đức Khải khóc, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào, ánh mắt anh khi bị ánh huỳnh quang của tivi chiếu vào khiến người ta cứ cảm thấy được nỗi buồn âm ĩ, tựa như đó là thứ nước mắt anh đã chôn tận đáy lòng lơ đãng mà chảy ra…
Văn Thanh thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục rất nhanh mà cắt, nhưng cứ cắt cắt rồi cắt, một giọt lệ rơi xuống trên ngón tay.
Hôm sau, sau khi đưa Văn Thanh đến trường, không có việc gì làm nên Lôi Đức Khải về nhà bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp nhà cửa. Bình thường đều là do Văn Thanh dọn, nhưng hiện tại anh đang nhàn rỗi quá mức, không động tay động chân thật sẽ rỉ sét hết. Trước hết nhét quần áo hôm qua đã thay vào máy giặt, quần lót và tất thì để riêng ra ngâm với bột giặt rồi lát nữa giặt tay sau. Nhân khoảng thời gian này, anh bắt đầu quét dọn phòng ở, phủi phủi bụi bặm, lau lau cái bàn. Chẳng bao lâu, anh phát hiện một thùng các-tông đặt nơi góc phòng khách, đây là chiếc hộp ngày hôm qua Lễ Dương mang đến cho anh, bên trong có vài vật phẩm riêng tư và thư từ mà anh cần ký nhận.
Sau khi thấy thì anh tự nhiên lấy những thứ bên trong ra xem xét hết một lượt. Trong vài phong thư viết cho anh, có bức là của bạn hàng, có bức là mời anh tham gia triển lãm bán hàng gì đó, chẳng có lá thư nào đến từ những người bạn. Mà thật ra thì anh nào có bạn bè gì, nên không có thư cũng chẳng có gì đáng nói. Chẳng là có một phong thư thật kỳ lạ, trên phong thư không đề tên anh, chỉ ghi gửi tổng giám đốc của công ty mà thôi.
Bởi do trước khi rời đi anh là Tổng giám đốc của công ty, thế nên phong thư này tất nhiên sẽ được phân loại là một trong những bức thư thuộc về anh. Mang theo vài phần tò mò, Lôi Đức Khải mở thư ra, chiếc đĩa phim đặt trong bao giấy rơi ra trước, sau đó là một phong thư, mở ra đập vào mắt chính là cái tên được đóng dấu: Ngài Lễ Dương.
Lôi Đức Khải nghi ngờ xác nhận lại lần nữa, sau khi suy ngẫm thì hiểu được, phong thư này lẽ ra phải thuộc về Lễ Dương. Do công ty mới này lấy danh nghĩa công ty riêng ngày trước của Lễ Dương mở lại, nên đối với những người ngoài không rõ mà nói, đây chính là công ty do Lễ Dương kinh doanh, tổng giám đốc tự nhiên là Lễ Dương, cho nên mới ký gửi lên tổng giám đốc, mà người nhận cũng chính là Lễ Dương.
Sau khi biết đây là thư gửi cho Lễ Dương, Lôi Đức Khải có phần áy náy vì đã lỡ mở thư của người khác, nhưng dù sao cũng đã mở rôi, anh vẫn xem tiếp. Nội dung thư rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài dòng:
Ngài Lễ Dương, thật có lỗi vì hiện đã quấy rầy ngài! Nhưng bọn tôi cũng khó khăn nên mới đành vậy! Dù gì ngài bây giờ cũng là Tổng giám đốc công ty tư nhân, thoạt nhìn cũng lắm tiền nhỉ. Sau khi xem xong đĩa phim này rồi thì hãy gọi cho số điện thoại bên dưới, bọn tôi tin ngài sẽ không báo cảnh sát đâu, đúng chứ?
Nội dung thư kỳ lạ khiến Lôi Đức Khải không cầm lòng được mà bỏ đĩa vào đầu máy ấn nút play. Lúc đầu trắng xóa, Lôi Đức Khải ngồi trên ghế sofa đợi gần bốn mươi giây mới bắt đầu có hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh đầu xuất hiện rất giật giật, nhìn hồi lâu mới biết đây là một công trường hoang vắng, qua một thời gian ngắn hình ảnh mới ổn định lại. Ngay sau đó, một người xuất hiện, người này khiến tim Lôi Đức Khải nhói lên.
Là Lễ Dương!
Tay bị trói sau lưng, trong miệng nhét thứ gì đó, bị kẻ khác vứt ngã xoài trên đất, đang sợ hãi nhìn qua người phía sau, Lễ Dương liều mạng mà gượng đứng lên, chạy ra ngoài. Nhưng rồi thì nhanh chóng bị bắt kịp. Gã đầu tiên bắt kịp giẫm chân lên đạp Lễ Dương xuống, bên ngoài trời lất phất mưa. Ngày hôm ấy trời đổ mưa, lúc bị lôi trở về, Lễ Dương trân trân nhìn cánh cửa tẩu thoát giữa cơn mưa phùn rỉ rả.
Có ba gã đàn ông vây đến, không hề để ý sự giãy dụa của người bên dưới mà thản nhiên dùng dao cắt xé bộ quần áo của người nọ. Chỉ chốc lát sau, thứ trang phục ấy đã bị cắt nát đến nhàu nhĩ, căn bản không đủ che lấp cơ thể người.
Những gã ấy dâm loạn cười đè lấy cơ thể gần như trụi trần của Lễ Dương, xâm phạm, tra tấn con người ấy dưới con mắt đầy tuyệt vọng của cậu. Gã này xong lại tiếp gã khác. Đến khi chẳng biết là lần thứ mấy, có một kẻ cắt dây thừng trên tay Lễ Dương ra, ngón tay Lễ Dương cắm vào bùn đất sâu hoắm, để lại những vết cào đỏ như máu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên người cậu dần nhiễm các loại dịch nhớp nháp, thứ ánh sáng trong mắt Lễ Dương dần mờ nhòa, rồi vụt tắt. Thứ gì bị nhét ở miệng được nới lỏng ra, Lễ Dương dùng chút hơi tàn cuối cùng tru lên một tiếng, tựa như linh hồn cũng bị vỡ toạc, đớn đau vô hạn, hủy diệt đến vô cùng. Rốt cuộc, chẳng còn lại gì.
Trong đĩa phim, hành vi man rợ của mấy gã kia vẫn tiếp tục, còn Lôi Đức Khải đã nhắm chặt hai mắt.
Mấy ngày nay, Văn Thanh cảm giác Lôi Đức Khải rất lạ, nhưng lại chẳng thể nói lạ ở điểm nào. Rõ ràng nhất chỉ có anh ngày càng dịu dàng hơn.
Lôi Đức Khải đổi số di động lần nữa, sim điện thoại trước kia bị đổi. Trong lúc vô tình, Văn Thanh thoáng bắt gặp anh đặt sim cũ nơi góc ngăn kéo. Lôi Đức Khải bảo anh đã chẳng còn cần số di động này nữa, kêu Văn Thanh hãy lưu số mới của anh. Tuy đã nhớ kỹ số mới, nhưng do dự, Văn Thanh vẫn không xóa số cũ đi. Cậu là một người mến thương điều cũ, nên không đành lòng.
Mỗi ngày Lôi Đức Khải đều đón đưa Văn Thanh đi học, lúc Văn Thanh đi làm cũng sẽ đón Văn Thanh về, lỡ có đến sớm sẽ ngồi trong xe đợi, đợi đến khi Văn Thanh tan ca. Hiện không có việc làm nên Lôi Đức Khải cũng rỗi rang, anh giành lấy việc giặt giũ nấu cơn, nên Văn Thanh hiện chẳng cần làm gì khi về nhà nữa, cứ hệt như vị đại thiếu gia ăn ngon mặc đẹp đưa cơm tận miệng. Nhưng những việc ấy cũng chẳng kỳ lạ, kỳ lạ là, mỗi tối Lôi Đức Khải bắt đầu thức giấc, anh chẳng làm gì mà chỉ đăm đăm nhìn Văn Thanh.
Văn Thanh đã tỉnh giấc vài lần, mỗi lần đều bắt gặp đôi mắt tối còn hơn cả đêm đen của anh. Hỏi anh có chuyện gì, anh chỉ cười, chẳng đáp lời nào. Thi thoảng anh sẽ hỏi cậu, hiện cậu có hạnh phúc không? Câu trả lời của Văn Thanh tất nhiên là khẳng định. Nhưng vẻ mặt Lôi Đức Khải lại hiu quạnh, “Văn Thanh, anh không thể trao em một tình yêu trọn vẹn, như vậy có được không?”
Biết Lôi Đức Khải để tâm đến việc cơ thể chẳng thể kích tình của mình, mỗi khi anh nói đến đề tài này Văn Thanh sẽ dùng sức nhéo anh, sau đó tức giận mà đưa lưng về phía khác. Lôi Đức Khải chẳng nói điều gì, chỉ yên lặng ôm lấy cậu từ sau, để nhiệt độ cơ thể cả hai hòa quyện.
Có một lần Lôi Đức Khải đến trường Văn Thanh đón cậu đi học về, trông thấy cậu và một chàng trai ngoại quốc khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi nói nói cười cười cùng đi ra. Trước mặt người ấy, Văn Thanh cười rất tự nhiên. Lôi Đức Khải dõi theo đến ngẩn người, ngồi trong xe cân nhắc rất lâu, rồi chợt nhận ra, dường như Văn Thanh chưa từng nói cười với mình như thế. Vừa thấy xe anh, Văn Thanh liền chào tạm biệt anh chàng ngoại quốc nọ, sau đó tới mở cửa xe ra.
Lôi Đức Khải hỏi, “Văn Thanh, anh chàng ngoại quốc ban nãy là thầy giáo ngoại quốc mà em đã nhắc đến?” Văn Thanh cười đáp, “Đúng rồi.”
Lôi Đức Khải còn nói, “Em trò chuyện với anh ta vui vẻ quá.”
Khựng lại một thoáng, nghĩ rằng anh đang ghen, Văn Thanh cười đến híp mắt lại, “Đức Khải anh đừng hiểu lầm, quan hệ giữa em và anh ta cùng lắm là chuyển từ thầy trò thành bạn bè mà thôi, không dính liếu gì nhiều đâu. Anh ta ấy, còn không chịu nhận mình là kẻ đồng tính luyến ái mà!”
Lôi Đức Khải cười khẽ, “Dù thế nào, chỉ cần em hạnh phúc là được.”
Văn Thanh nhìn gương mặt Lôi Đức Khải, dù đang cười, nhưng đáy mắt chẳng hề lấp lánh. Nỗi bất an trong lòng cậu bỗng chốc ngày càng nhiều hơn, cậu ngồi trên xe mà chẳng rõ phải nên nói điều gì.
Cứ thế, một tuần trôi qua. Một sớm nọ, Lôi Đức Khải theo thường lệ đưa Văn Thanh đến trường. Buổi sáng khi tỉnh giấc thì trời mờ mịt, tầng mây âm u. Sau khi đưa Văn Thanh đến trường xong Lôi Đức Khải không lái xe về nhà như thường lệ. Thay vào đó, anh chạy vào đường cao tốc, lái xe đến một con đường mòn dọc núi hẻo lánh.
Con đường này rất dài, phải lái hơn bốn mươi phút mới có khúc quanh, đây là con đường duy nhất để vào thành phố trước khi đường cao tốc tu sửa. Mà sau khi đường cao tốc sửa xong, con đường này như thể bị vứt bỏ, rất ít có người lái xe qua, trừ khi họ đến trên núi du lịch. Khi Lôi Đức Khải dừng xe giữa con đường mòn hoang vắng ấy, bầu trời xám xịt, lất phất mưa phùn, khí trời đột ngột giảm. Lôi Đức Khải lẳng lặng ngồi trong xe, nghe radio.
Người chủ trì liến thoắng những câu đùa, một chiếc xe ô tô khác đỗ lại trước xe Lôi Đức Khải. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc xe ấy, khi thấy người trong xe bước ra anh mới lấy đi động nhắn tin cho Văn Thanh.
“Văn Thanh, anh xin lỗi.”
Sau khi tắt đi di động quăng vào chiếp hộp trên chiếc ghế bên cạnh, Lôi Đức Khải mang theo một chiếc gói to, mở cửa xe ra ngoài.
Thấy Lôi Đức Khải rồi, ba gã đàn ông cũng bước ra từ chiếc xe ấy. Gã đi đầu nói với anh, “Anh là ai?”
Lôi Đức Khải lộ ra nụ cười nghề nghiệp của luật sư, “Tôi là luật sư được Lễ Dương ủy thác.”
“Các người không báo cảnh sát chứ?”
“Sao lại báo được, loại chuyện này, liệu có ai dám công khai?” Nơi đáy mắt Lôi Đức Khải chợt lóe qua thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Vậy sao cậu em đó không tự đến?” Gã ta cười chẳng mang ý tốt nào.
Lôi Đức Khải đẩy mắt kính, cũng cười, “Chắc là do Lễ Dương không định gặp lại mấy người.”
“Cũng phải, bị làm thế, còn muốn gặp bọn tao đây thì cũng thật lạ, ha ha ha!” Gã ta và những tên bạn cười một cách cuồng vọng, “Nhưng không nhìn thấy cậu em đó cũng không sao, thấy tiền là được!”
Lôi Đức Khải giơ tay chiếc túi to trong tay lên, “Đây là một trăm vạn của các anh, thứ cần trao đổi đâu?”
Một tên khác đứng sau gã kia nhận lấy chiếc túi, rồi đưa ra một chiếc đĩa, “Đây là bản gốc, hơn nữa còn là chiếc đĩa cuối cùng, những cái khác đã hủy hết rồi.”
“Đây thật sự là chiếc đĩa duy nhất?” Lôi Đức Khải mỉm cười, “Nếu chúng tôi phát hiện ra còn bất kỳ đĩa nào khác, tôi nghĩ Lễ Dương có thể sẽ vận dụng một ít… lực lượng. Dù sao, ép đến bước đường cùng thì con thỏ cũng sẽ cắn người.”
“Cứ yên tâm, bọn tôi vốn cũng chẳng định đòi tiền cậu em ấy, dù gì cũng đã hưởng thụ người ta mà, ha ha…” Gã ta dừng lại, cười vài tiếng dâm tục rồi tiếp lời, “Chỉ là dạo này khó kiếm tiền quá, bọn người chúng tao sắp đến mức lưu lạc đầu đường rồi. Chứ không cũng muốn giữ cái này lại, lúc cô đơn trống vắng xem lại cũng tốt lắm đấy!”
Đôi mắt lạnh lùng, nhưng khóe môi Lôi Đức Khải vẫn cong lên, “Trước khi giao tiền cho các người tôi muốn hỏi rõ ràng, liệu lần này phải chăng có kẻ sai các người uy hiếp Lễ Dương?”
“Không không không, đã bảo không có tiền nên bọn tôi mới làm vậy mà. Kẻ bỏ tiền lần trước sau khi đưa tiền xong cũng bảo sẽ không liên hệ với bọn tôi nữa. Tuy bọn tôi cũng đã hỏi họ có thể làm lại sự tình hưởng thụ quá sướng như loại chuyện này không!”
“Người bỏ tiền ra kêu mấy người làm chuyện này là ai?” Không phải không biết, Lôi Đức Khải chỉ muốn xác định lại chắc chắn.
“Bọn tôi cũng chỉ là nhận tiền của kẻ khác làm việc mà thôi, là ai thì chẳng rõ lắm.” Gã ta cười nịnh bợ, “Chỉ biết nhất định là kẻ có tiền, bảo Lễ Dương là một cậu em biến thái, thích đàn ông, hơn nữa còn quyến rũ con trai nhà họ, nên kêu bọn tôi chơi với cậu em ấy, coi như trừng phạt.”
Lôi Đức Khải cười rất lạ, u ám ẩn sau đôi mắt.
“Không nói thì thôi, vậy hãy đưa thứ tôi cần! Tiền thì lấy đi, về sau đừng tìm Lễ Dương gây phiền nữa.” Lôi Đức Khải cầm chiếc túi to bước tới vài bước, kẻ đối diện cất chiếc đĩa vào túi rồi cũng bước tới theo.
“Cứ yên tâm, lăn lộn trên đời lâu như vậy, bọn tôi rất hiểu quy cũ.” Gã ta nhận được chiếc túi rồi thì quẳng cho kẻ đứng sau điếm lại, đến lúc khẳng định không thiếu một đồng mới giao đồ ra. Liếc Lôi Đức Khải lấy đi chiếc đĩa kia, gã cười gian mà bảo, “Hãy chuyển lới tới Lễ Dương thay cho bọn tôi, rằng nếu cậu em ấy cô đơn quạnh vắng thì cứ tới tìm, lần này sẽ miễn phí đấy! Bọn tôi rất nhớ cơ thể tuyệt vời ấy.”
Lôi Đức Khải ngẩng đầu, cười rạng, “Được, tôi sẽ chuyển lời.” Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi, “Phải rồi, lần trước cũng là ba người các anh?”
Nhận được tiền rồi, ba gã nọ như quên tất, trả lời ngay, “Đúng thế, chính là ba kẻ chúng tôi đây. Thôi đi đây, hãy cảm tạ sự khẳng khái của Lễ Dương thay bọn tôi, tạm biệt.”
Bọn họ lên xe, Lôi Đức Khải cũng trở lại xe, tiện tay đặt đồ bên cạnh, tầm mắt dán chặt vào chiếc xe trước mắt. Lúc chiếc xe ấy lăn bánh, anh lập tức khởi động xe đuổi theo.
Như phát giác ra Lôi Đức Khải đi theo, nghĩ rằng anh muốn vượt qua, chiếc xe phía trước chạy chậm lại, đồng thời lách qua một bên nhường đường. Nhưng đến khi xe Lôi Đức Khải chạy song song cùng thì xe anh vẫn giữ tốc độ chầm chậm, chạy cùng chiếc xe ấy. Tình huống này kéo dài đến tận nửa tiếng, chiếc ô tô bị theo sát đẩy tốc độ nhanh hơn thẳng về trước, Lôi Đức Khải ép sát không buông, gắng hết sức duy trì trạng thái song song.
Rốt cuộc người này muốn làm gì?
Người trong chiếc xe kia luống cuống, quáng quàng định chọn đường khác nhằm cắt đuôi chiếc xe anh. Lúc chiếc xe này lùi về phía sau được ít phút, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến Lôi Đức Khải mỉm cười.
Đã nhận ra rồi ư?
Giấu kín nước mắt vào tận đáy lòng, càng đau khổ tươi cười của Lôi Đức Khải lại càng sáng ngời hơn. Khi tức giận anh lấy tươi cười thay thế, khi thương đau cũng lấy nụ cười che đi, khi tuyệt vọng, thậm chí cả khi tỉnh ngộ, cũng là nụ cười thoảng qua như thế.
Mang theo tươi cười không hối hận ấy, Lôi Đức Khải đạp chân ga, bẻ ngoặt tay lái vào chiếc xe đang song song. Khoảnh khắc ấy, tiếng xe đâm vào nhau vang vọng khắp chốn này.
Một chiếc xe đụng chiếc xe còn lại tới mép con đường món dưới chân núi, mà chiếc trong va chạm đã không khống chế được lao ra đường, lăn xuống sườn núi.
Chưa đến một tiếng kể từ khi nhận được tin nhắn của Lôi Đức Khải, Văn Thanh được cảnh sát gọi điện đến hỏi cậu có biết ai là Lôi Đức Khải không, rồi còn bảo cậu, Lôi Đức Khải bị thương nặng do tai nạn xe cộ, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện, nên cậu hãy tới làm những thủ tục liên quan.
Nghe đến đó, tay chân Văn Thanh lạnh ngắt, mọi thứ trước mặt xoay vần. Cậu chẳng rõ mình về nhà bằng cách nào, hiện chỉ muốn lập tức đến bệnh viện xem Lôi Đức Khải mà thôi. Ấy vậy nhưng cậu còn phải về nhà lấy tiền dành dụm, bởi còn phải trả tiền thuốc men… Nhưng mà lạ quá, số tiền để dành cậu rõ ràng đã cất kỹ, thế sao hiện chẳng nhớ được đã cất nơi đâu?
Mặt cắt không còn giọt máu, Văn Thanh cuống cuồng lật tung mọi thứ lên, và rồi tìm được nơi ngăn kéo tủ đầu giường. Khi lấy ra còn phát hiện tấm sim di động Lôi Đức Khải đặt ở góc ngăn kéo. Như ma xui quỷ khiến, cậu nhét tấm sim vào ví, sau đó cầm số tiền dành dụm lao ra khỏi phòng.
Đến bệnh viện rồi, Văn Thanh thấy vị cảnh sát đã liên hệ với mình. Biết cậu là Lý Văn Thanh, cảnh sát đưa di động cho cậu, bảo, “Đây là di động của Lôi Đức Khải, lúc xảy ra tai nạn do đặt trong cốp xe nên không bị gì, chúng tôi gọi cho cậu thông qua số trong di động này. Trong điện thoại của anh ta chỉ có mỗi số liên lạc của cậu.”
Văn Thanh run rẩy cầm lấy di động, nhẹ giọng hỏi, “Đức Khải đâu?”
Anh chàng cảnh sáng nghiêng người nhìn phòng cấp cứu đằng sau, “Còn đang cấp cứu. Vết thương của anh ta… rất nghiêm trọng.”
Văn Thanh mệt mỏi tựa lưng vào tường, cảnh sát hỏi cậu vẫn khỏe chứ, cậu miễn cường cười, sau đó dưới sự giúp đỡ của cảnh ngồi vào dãy ghế dọc hàng lang.
Sau đó cảnh sát kể lại, xe Lôi Đức Khải đụng phải một chiếc xe khác nên mới rơi xuống sườn núi, tình huống còn đang điều tra cụ thể, ba người trong chiếc xe kia cũng bị trọng thương, vẫn đang cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Văn Thanh ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt chiếc điện thoại được cảnh sát giao cho. Mở danh bạ, chỉ lưu mỗi tên cậu. Thấy thế, Văn Thanh vừa cười vừa khóc. Lấy tay lau nước mắt, nhưng sao thứ nước kia càng chảy càng nhanh. Thế là, cậu ghì lấy di động của Lôi Đức Khải mà khóc.
Trong di động chỉ có tên mỗi mình mình, Đức Khải, chẳng lẽ anh thật lựa chọn hoàn toàn quên Lễ Dương? Vậy câu ‘Anh xin lỗi’ kia rốt cuộc có ý gì? Là biết trước vụ tai nạn này sao?
Như nhớ ra điều gì, Văn Thanh lau khô nước mắt, lấy sim di động đã cất vào ví ban nãy. Khi di động lại một lần nữa sáng lên, Văn Thanh nhanh chóng thấy được tên một người trong danh bạ… Cũng chỉ có tên của một người.
Nhìn tên này, Văn Thanh che miệng lại, dòng nước mắt khó lắm mới ngăn được lại tuôn ra như những hạt trân châu đứt đoạn, từng hạt từng hạt. Trên di động chỉ lưu một tên duy nhất, là Lễ Dương.
Sau một lúc, Văn Thanh dằn tiếng khóc xuống, run rẩy bấm dãy số được lưu duy nhất này.
Giờ phút này, Khuông Tĩnh và Lễ Dương đang ngồi nơi khoang máy bay, chỉ chốc lát nữa thôi máy bay sẽ cất cánh, tiếp viên hàng không đang yêu cầu mọi người tắt di động. Sau khi tắt di động của mình rồi, Khuông Tĩnh nhìn qua Lễ Dương sắc mặt tái nhợt bên cạnh, nhẹ nhàng thấp giọng thì thẩm bảo, “Lễ Dương, đã tắt di động chưa?”
Lễ Dương liếc nhìn qua, chậm rãi cầm lấy di động. Chiếc điện thoại di động này là do Lôi Đức Khải mua, để Lễ Dương có thể liên lạc với anh vào bất kỳ lúc nào. Lễ Dương chưa bao giờ dùng điện thoại này gọi cho ai khác ngoài Lôi Đức Khải, vì ngoài số của anh ra, chiếc máy này còn lưu số của ai nữa đâu.
Kể từ sau khi bị Lôi Đức Khải cự tuyệt, Lễ Dương cũng chẳng rõ vì sao mình vẫn muốn giữ chiếc điện thoại ấy kề bên. Chỉ là nhìn tên hiển thị trên di động, nhớ lại những tháng ngày hễ muốn thấy người kia là gọi điện, vậy là chẳng thể dằn lòng mà giữ lại. Quãng thời gian ấy vui vẻ biết bao nhiêu, không cần bận tâm suy nghĩ điều gì, chỉ cần gọi điện thoại rồi bảo, Khải à em nhớ anh. Thế là Lôi Đức Khải sẽ nhanh chóng xuất hiện, tuy phải chạy leo cầu thang mà hồng hộc thở, nhưng người ấy sẽ mãi tươi cười, vẻ mặt thương yêu chiều chuộng, rất đỗi cẩn thận, cứ như sợ Lễ Dương sẽ giận.
Lễ Dương ngơ ngẩn nhìn di động, ánh mắt Khuông Tĩnh tối tăm. Nặn ra một nụ cười, Khuông Tĩnh nắm lấy tay cầm di động của Lễ Dương rồi bảo, “Dương, để anh giúp em khóa máy.”
Lấy điện thoại qua rồi, Khuông Tĩnh nhìn thoáng qua lại tiếp, “Kiểu này đã cũ rồi, từ tận nhiều năm trước, lại chẳng đẹp đẽ gì. Sau khi đến nước ngoài anh sẽ mua cho em cái mới, đừng dùng di động này nữa.”
Lễ Dương chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại trong tay Khuông Tĩnh, chẳng nói điều gì. Nhìn bàn tay Khuông Tĩnh đặt trên nút tắt máy, sau đó yên lặng nhắm hai mắt lại.
Ring rang ring rang…
Tiếng điện thoại chợt vang lên trong khoang máy bay im ắng, thanh âm quen thuộc đến mức khiến Lễ Dương mở choàng mắt. Thế nhưng tiếng chuông đã ngừng, tựa như tiếng chuông ban nãy chỉ là nhầm lần. Lễ Dương ngây ra nhìn Khuông Tĩnh, người kia lại tươi cười, hỏi, “Dương, sao à?”
Dời tầm mắt sang chiếc đi động đã tắt trong tay Khuông Tĩnh, rồi chợt, Lễ Dương đoạt lại chiếc di động của mình, sau đó nhanh chóng khởi động máy. Lễ Dương phải xác định, dù có thật hay không thì phải xem lại lần nữa.
Phải chăng là Khải gọi cho mình, nhất định là thế! Nhất định là thế! Nhất định là thế! Lễ Dương không tin Lôi Đức Khải thật nhẫn tâm như vậy, anh đã từng nói yêu mình, anh đã từng nói thế!
Mở di động, hiện một cuộc gọi nhỡ, mở ra lần nữa, tên hiển thị là Khải!
Lễ Dương kích động gọi lại. Kể từ khi Lôi Đức Khải đưa Lễ Dương về lại với Khuông Tĩnh, dãy số này dù có gọi thế nào cũng chẳng ai bắt máy. Ấy vậy mà lần này, trong di động lại truyền đến âm thanh.
Nhìn dáng vẻ ấy, Khuông Tĩnh dằn lòng không được bảo, “Dương, sắp bay rồi, tắt di động đi.”
Lễ Dương liếc qua, đột nhiên đứng phắt dậy.
“Dương, em muốn đi đâu?”
Khuông Tĩnh giữ chặt Lễ Dương. Lễ Dương cầm chặt di động quay đầu lại nhìn, vẻ mặt kiên định, “Xin lỗi anh, Khuông Tĩnh, tôi không thể theo anh được, tôi phải ở lại nơi này.”
“Lễ Dương!” Khuông Tĩnh tức giận đứng bật dậy.
Lễ Dương chỉ lạnh nhạt cười, xoay người rời đi. Cái nhìn trước khi rời khỏi ấy rất mực quyết đoán.
Khuông Tĩnh mệt mỏi ngồi sụp vào chỗ ngồi.
Giờ khắc này anh ta mới hiểu rõ, mình đã hoàn toàn mất đi Lễ Dương rồi.
Không để ý đến sự ngăn trở của tiếp viên hàng không khi rời khỏi khoang máy bay, Lê Dương vừa đi vừa nghe điện thoại. Lúc này điện thoại có người bắt, bên trong truyền ra âm thanh. Lễ Dương vui mừng, nắm chặt di động đỏ hoe mắt mà bảo, “Khải, là anh sao? Khải… Rốt cuộc anh chịu gọi cho em rồi… Em biết nhất định anh sẽ gọi cho em mà… Khải… Khải?
Cách đó không xa, không biết có thứ gì bị ai đó đánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Đồng thời, máu trên mặt Lễ Dương tức thì mất sạch, di động vốn cầm chặt trên tay cũng rơi xuống.
Lúc Lễ Dương chạy tới bệnh viện, Văn Thanh đang ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Lôi Đức Khải còn đang cấp cứu, tình hình không lạc quan lắm.
Văn Thanh hai mắt sưng đỏ ngồi trên dãy ghế chờ nơi hành lang. Lễ Dương hốt hoảng lúng túng hỏi cảnh sát rằng chuyện này sao lại thế, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, có nghiêm trọng không, bị thương thế nào, bao lâu nữa mới phẫu thuật xong, anh ấy không sao cả chứ, không sao cả chứ?
Để rồi rốt cuộc Lễ Dương thét to, rũ mệt. Được người nào đó đỡ đến ngồi xuống ghế. Nhưng Lễ Dương không chịu, chỉ bất lực lủi vào góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn đăm đăm ngọn đèn sáng nơi phòng cấp cứu.
Một giờ hai giờ rồi ba giờ trôi qua, đèn phòng cấp cứu cũng chịu tắt. Phát hiện điều ấy đầu tiên, Lễ Dương đứng phắt dậy. Nhưng có lẽ do ngồi bó gối lâu quá, Lễ Dương lảo đảo, xém nữa đã ngã, rồi thì lại cắn chặt răng gắng gượng chịu đựng.
Khi bác sĩ và y tá đẩy Lôi Đức Khải hôn mê bất tỉnh khỏi phòng cấp cứu, Lễ Dương và Văn Thanh cùng lúc nhào tới, thật cẩn thận lại vô cùng đau lòng nhìn người giờ phút này có vẻ như vô cùng yếu ớt, chỉ chạm khẽ vào thôi sẽ vỡ vụn.
Lễ Dương càng không ngừng hỏi bác sĩ tình hình của anh. Bác sĩ đáp, “Tuy vết thương nghiêm trọng nhưng bởi cấp cứu kịp thời nên mới giữ mạng lại được, còn những vết thương ấy thì nằm viện cỡ một đến hai tháng là sẽ lành, chỉ tiếc anh ấy đã mãi mất đi chân phải…”
Nghe nghe, một cách nhanh chóng, Lễ Dương và Văn Thanh lại nước mắt dâng trào, nhìn người quấn đầy băng gạc trên người mà hận rằng sao không thể chịu thay anh.
Lúc vào phòng bệnh, Lễ Dương và Văn Thanh bị hai người cảnh sát chưa từng gặp qua ngăn lại. Một người trong số đó nhìn họ trong chốc lát rồi hỏi, “Trong hai người ai là Lễ Dương?”
Lễ Dương trả lời, “Là tôi.”
Cảnh sát nói với Lễ Dương rằng, “Chúng tôi có việc cần hỏi, anh hãy theo một lát.”
Lễ Dương không muốn đi lắm, hiện chỉ muốn trông thấy Lôi Đức Khải thôi. Dường như hiểu rõ sự do dự ấy là từ đâu, cảnh sát lại tiếp, “Là liên quan đến vụ tai nạn lần này của anh Lôi, mời anh hỗ trợ điều tra.”
Nghe đến lời này, Lễ Dương không hề cự tuyệt.
Trước khi cùng cảnh sát rời đi, Lễ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, bắt gặp Văn Thanh đang chăm chú nhìn mình nơi cửa phòng.
Cảnh sát dẫn Lễ Dương đến nơi khác trong bệnh viện, cũng bảo rằng ba người xảy ra va chạm với Lôi Đức Khải bị thương tương đối nhẹ, sau khi cấp cứu rồi thì đã được chuyển tới phòng bệnh thường, hai người hiện đang hôn mê, một đã tỉnh. Hỏi người nọ về diễn biến lúc vụ tai nạn, anh ta nói vụ tai nạn này là do Lôi Đức Khải gây ra, xe Lôi Đức Khải đã ép xe họ rơi xuống sườn núi.
Lễ Dương chẳng thể nào tin được rằng Lôi Đức Khải sẽ làm thế. Hai cảnh sát kia không giải thích, sau khi đưa Lễ Dương đến một gian phòng bệnh thì chỉ vào ba người nằm trong, hỏi, “Anh hãy nhìn xem có quen họ không?”
Dưới sự ra hiệu của họ, Lễ Dương dè dặt nhìn người trong phòng bệnh. Chỉ trong chốc lát, máu trên người Lễ Dương tựa như tuột hết, gương mặt trắng bệch như giấy. Rồi run rẩy ôm lấy người co ro lại, trong mắt dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng và muốn hủy hoại giao vào nhau, thứ đã từng hiện hữu trong thời kỳ bệnh tật. Rồi từ từ thứ ánh sáng ấy cũng nhạt mờ, như nhớ ra điều gì, Lễ Dương chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói, “Khải đụng bọn chúng… Là Khải đụng bọn chúng…”
Hai vị cảnh sát yên lặng gật đầu.
Chầm chậm, Lễ Dương đứng dậy, miệng phát ra tiếng cười quái dị, vậy mà nước mắt lại chảy mau hơn.
“Tên ngốc ấy… Tên ngốc ấy… Tên ngốc ấy…” Câu sau mắng to hơn câu trước, Lễ Dương tựa như muốn dùng hết sức mà mắng, rồi lại đau thương biết chừng nào.
Hai người cảnh sát nhìn nhau chẳng hiểu gì, nhưng họ vẫn nói thêm chuyện nữa với Lễ Dương, “Anh Lễ Dương, chúng tôi nghĩ rằng rất có thể anh Lôi đã tự cắt chân phải mình.”
“Sao… sao lại…” Lễ Dương mở to đôi mắt đã sưng vì khóc.
Cảnh sát đã khảo sát qua hiện trường tai nạn, nói lại với Lễ Dương về phán đoán của họ.
“Lúc xe bị ngã xuống núi, trong chiếc ô tô bị đâm biến dạng, Lôi Đức Khải từng tỉnh lại một lúc trong lúc hôn mê một thời gian.
Lúc đó anh ấy bị thương nằm trong xe, rồi thì, nhìn thấy chiếc túi xoay tròn rơi cách đó không xa. Xuất phát từ nguyên nhân nào không rõ, anh muốn tới lấy chiếc túi ấy. Cố gắng một hồi lâu, rốt cuộc cũng rướn người ra được, nhưng chân phải vẫn bị kẹt trong xe.
Sau đó chúng tôi phát hiện thấy một mảnh kim loại vỏ ô tô, ước chừng hơn bốn mươi centimet, trong đó một đầu đẫm máu được mài mỏng, chúng tôi đoán anh ấy đã dùng mảnh kim loại này để tự cắt thịt mình, rồi lợi dụng sức nặng của thân xe đè gãy khớp xương. Cứ thể, anh ấy cắt đứt chân phải, chịu đựng nỗi đau mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, khó khăn bò qua đến gần chiếc túi tài liệu này.
Sau khi mở ra có được thứ bên trong túi, mới cầm một tảng đá, dùng hết phần sức lực còn sót lại đập vỡ thứ ấy, đập mãi đến khi thứ ấy chẳng còn cách nào sửa được, rốt cuộc bởi mất máu quá nhiều, anh ấy bèn không chịu đựng nổi ngất đi. Tuy lúc ấy lất phất mưa phùn, nhưng vết máu từ nơi Lôi Đức Khải cắt chân đến đoạn đường anh ta đã bò tới vẫn rất rõ rệt.
Còn đây là thứ Lôi Đức Khải liều mạng cũng muốn phả bỏ ——”
Cảnh sát lấy ra một chiếc túi trong suốt được quấn dây chặt lại, bên trong là vô số mảnh nhỏ màu bạc đầm máu.
“Chúng tôi chỉ biết thứ này trước đây là đĩa phim, còn nội dung là gì thì đã chẳng còn cách nào tra được. Nhưng sau khi hỏi người đã tỉnh lại kia, chúng tôi biết được sơ qua nội dung chiếc đĩa ấy. Anh Lễ Dương, kẻ ấy bảo đây là chiếc đĩa quay lại hình ảnh anh bị ba tên ấy xâm hại.
Anh Lễ Dương, chúng tôi nghi ngờ rằng anh Lôi Đức Khải là cố ý đả thương người, bởi ba người này đã từng làm hại anh, nên anh ấy muốn trả thù.
Dù liều lĩnh anh ấy vẫn muốn hủy chiếc đĩa này, vô cùng có khả năng do không muốn bất kỳ ai xem được nội dung bên trong. Anh Lễ Dương, đĩa đã bị tiêu hủy hoàn toàn nên không thể trở thành chứng cớ, nếu anh kiên quyết phủ nhận, vậy chuyện anh từng bị xâm hại sẽ không được xác lập trên pháp luật, anh có thể giữ bí mật chuyện này, mà đó cũng là mong muốn của anh Lôi.
Nhưng nếu anh làm vậy, tội danh cố ý đả thương người của Lôi Đức Khải sẽ không được xử phạt nhẹ do xem xét đến việc ba kẻ kia đã tạo thành thương tổn với anh.”
“Không… Tôi phải cứu Khải, tôi phải cứu anh ấy! Việc này thì có là bao… Nếu có thể cứu anh ấy, bảo tôi chết cũng được… Tôi muốn anh ấy khỏe mạnh sống tốt, tôi muốn cứu anh ấy, tôi phải cứu anh ấy!”
Lễ Dương chạy như điên trong bệnh viện, mặc kệ có biết bao người bực dọc liếc nhìn. Đến khi đứng trước cửa phòng bệnh của Lôi Đức Khải rồi, nhìn người nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, rốt cuộc Lễ Dương đã chẳng gắng gượng được nữa. Quỳ rạp xuống, lết lại gần, chẳng hề nói gì, chỉ nắm chặt lấy đôi bàn tay kề lại gần mặt, nức nở.
Thấy cảnh ấy, Văn Thanh vốn vẫn ở phòng bệnh trông chừng Lôi Đức Khải cười hiểu rõ, mang theo nước mắt xoay người yên lặng rời đi.
Tiếng bước chân từng bước từng bước rõ ràng, Văn Thanh càng chạy càng xa, cố gắng ngẩng đầu, vậy mà nước mắt vẫn chẳng thể dừng chảy dài xuống má.
Trong mộng, là ai tới, là ai đi.
Lúc khóc lúc cười, hóa ra là một hồi ly biệt.
Khuông Tĩnh ngồi tại chỗ, chỗ bên cạnh quạnh hiu, đôi mắt lạc lối vẫn lom lom nhìn vị trí trống ấy.
Phi cơ cất cánh vào không trung, càng lúc càng xa, rời đi, mang theo bất đắc dĩ và đau thương, của một người nào đó.
Văn Thanh đi rồi, dọn quần áo của mình cất vào túi, tháo chiếc nhẫn nơi tay trái xuống, đặt trên một phong thư.
Văn Thanh đi rồi, mở cửa bước ra khỏi, quay lại nhìn mọi vật trong phòng lần sau chót, sau đó đóng cửa rời đi.
Cho dù chẳng nỡ chẳng đành rời đi không đặng, biệt ly, đó là nhận ra thời gian của chuyến tàu này không thuộc về mình.
Đó là một sớm mai ngập nắng, có người tỉnh giấc sau cơn mê đã hai ngày. Chàng trai đang chà lau tay cho anh dừng động tác lại, si ngốc nhìn.
Chàng trai ấy buông chiếc khăn trong tay, siết chặt đôi bàn tay đang nắm, nói ra câu đã cất giấu trong sâu thẳm con tim, từ rất lâu rất lâu về trước.
“Khải, em yêu anh.”
Người tỉnh lại lẳng lặng nhìn chàng trai ấy, rồi mỉm cười, nụ cười còn rạng ngời hơn cả ánh mặt trời.
Nào cần nói điều gì, chỉ cần hãy nắm chặt đôi bàn tay, tình cảm dào dạt sẽ truyền từ đôi bàn tay này sang đôi bàn tay khác.
Lễ Dương, em đã yêu anh tự lúc nào?
Có phải vào lúc tiếng tim anh rộn rã đánh thức em khỏi cơn ác mộng, hay là lúc em tuyệt vọng thốt lên rằng em yêu anh…
Giữa ngã tư đường tấp nập kẻ đến người đi, lần thoáng qua gặp gỡ ấy, ai đã khắc ghi trong lòng?
Tình cờ quay đầu ngoái lại, chợt vô tình bắt gặp nhau, là ai đã trao nụ cười?
Sau đó cứ trôi qua như thế, rốt cuộc chẳng thể nào nhớ nổi.
Nhưng mà bạn ơi bạn biết chăng, khoảnh khắc bất ngờ đầy kỳ diệu đó, hoặc bạn hoặc đối phương, có lẽ đó chính là kết quả của năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau nơi kiếp trước.
Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi…
Anh ngủ một ngày, ngay cả cơm trưa cũng chẳng ăn, sau khi tỉnh lại xem giờ thì thấy cũng là khoảng thời gian Văn Thanh tan học, vậy là anh bèn thay quần áo lái xe tới trường học chờ Văn Thanh. Đợi chưa được bao lâu, Lôi Đức Khải đã trông thấy Văn Thanh đang từ trường học đi ra, cười đùa cùng những bạn học khác. Ngồi trong xe nhìn Văn Thanh cười đến vui mừng như vậy, Lôi Đức Khải bất chợt không muốn quấy rầy, nhưng Văn Thanh chỉ trong chốc lát thì phát hiện ra, cậu lập tức chạy vội về phía anh.
“Đức Khải!” Dựa vào ngoài cửa sổ xe, Văn Thanh còn có chút không thể tin được, “Sao anh lại tới đây?” Tuy rằng cậu đã sớm nói với Lôi Đức Khải trường học của mình ở đâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh đến trường tìm cậu.
Lôi Đức Khải để Văn Thanh lên xe, sau khi Văn Thanh thắt dây an toàn rồi anh mới nói, “Văn Thanh, Khuông Tĩnh đã về rồi.”
Văn Thanh ngạc nhiên, “Như vậy Lễ Dương…”
“Anh đã đưa Lễ Dương về bên Khuông Tĩnh.” Lôi Đức Khải cười, “Văn Thanh, chúng ta có cần dọn đến nhà nào lớn hơn chút không?” Mặc dù là một phòng một sảnh nhưng đúng thật là quá nhỏ, phòng bếp nhét một người đã chật, thế nên khi Văn Thanh giành nấu cơm anh chỉ có thể ở một bên đợi.
Văn Thanh giữ chặt tay anh, cười bảo, “Chẳng cần đâu, em rất thích nhà hiện tại, gần trường học, hơn nữa… ở lâu vậy rồi, em không nỡ…”
Lôi Đức Khải mỉm cười chăm chú nhìn cậu, siết chặt lại tay cậu, rồi sau đó mới lái xe rời đi.
Hai người họ đi chợ mua thức ăn, bữa tối do Văn Thanh phụ trách. Nhìn mỹ vị trên bàn, Lôi Đức Khải khen ngợi tài nấu nướng của Văn Thanh càng lúc càng cao. Văn Thanh nói đó là tất nhiên, không có một tay nấu ăn ngon thì làm sao có thể giữ anh được?
Cơm chiều qua đi hai người cùng nhau thu dọn, tiếp đó giống như lúc trước mà ngồi trên ban công ngắm sao… Đáng tiếc đêm nay không trăng cũng chẳng sao, thế là họ bèn ngồi trò chuyện, kể về những chuyện gần đây. Văn Thanh học ngoại ngữ, giáo sư day ngoại ngữ là một người Mỹ không giỏi tiếng Trung lắm, Văn Thanh cảm thấy chọc người giáo sư này rất vui nên thường hay nghịch ngợm. Hỏi vị giáo sư ấy bè bạn nghĩa gì, vị giáo sư già mới bảo ông tất nhiên biết, là Friend. Lại hỏi ông bạn trai là nghĩa gì, ông nói là người bạn giới tính nam, lúc này Văn Thanh mới bảo, “Sai rồi! Đúng ra phải là, nghĩa là người bạn mình thích sau đó lại lên giường.” Vị giáo sư sau khi nghe xong thì trừng lớn mắt nói, “Oh! I’m not a gay!”
Nói tới đây, Văn Thanh cười đến mức nằm sấp trên lưng Lôi Đức Khải một lúc lâu mới trở lại bình thường. Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của vị giáo sư này đã sớm bán đứng ông, rõ ràng chỉ nói đến từ bạn trai mà lại từ mình nhắc tới gay, rõ ràng là trong lòng giật mình mà!
Lôi Đức Khải nhìn cậu vui vẻ, bản thân anh cũng cười theo. Tới lúc ngủ rồi, hai người nằm trên giường ôm nhau. Lôi Đức Khải nâng tay trái Văn Thanh lên, trên bàn tay ấy còn đeo chiếc nhẫn lúc trước anh đã tặng. Cẩn thận vuốt ve, Lôi Đức Khải nói với Văn Thanh rằng, ngày mai anh phải về quê một chuyến. Văn Thanh hỏi anh đi bao lâu, anh nói không biết.
Đặt bàn tay Văn Thanh lên môi rồi hạ những xuống những nụ hôn, ánh mắt Lôi Đức Khải vô cùng nghiêm túc, “Văn Thanh, lần này trở về nếu thuận lợi, lần sau chúng ta hãy cùng nhau trở về.”
Văn Thanh ngây người ra, một thoáng sau mới kịp hiểu lời anh nói có ý nghĩa gì, và trong yên lặng, nước mắt cậu chảy xuống đã bị Lôi Đức Khải cười lau đi, anh còn nói cậu ngốc quá, anh còn chưa biết có thuận lợi qua ải hay không mà.
“Anh có lòng như vậy đã đủ rồi, thật đó.” Văn Thanh rưng rưng cười. Quan hệ của họ như thế vốn nên sống trong bóng tối, thật cẩn thận mà chở che. Thế nhưng Lôi Đức Khải lại muốn cho người nhà mình chấp nhận quan hệ giữa họ, nếu không phải là chân tình, sao lại có thể có dũng khí ấy?
Thế nên, chỉ cần Lôi Đức Khải có thể nói vậy thôi cũng đã khiến cậu cảm động đến rơi nước mắt, cho dù kết quả là chẳng ai chấp nhận quan hệ giữa hai người họ, vậy cũng đã đủ rồi.
Dù sao đã chẳng ở cùng nhau trong một thời gian rất dài, đêm hôm ấy, cả hai hàn huyên thật lâu mới ngủ. Sáng sớm hôm sau, Văn Thanh xin nghỉ đưa Lôi Đức Khải lên xe. Lúc Lôi Đức Khải ngồi trên xe lửa rời đi, Văn Thanh đứng trên ban công, mãi đến khi xe lửa biến mất nơi tầm nhìn mới lưu luyến xoay người rời đi.
Cũng đã đến ba, bốn năm không về nhà, trên xe Lôi Đức Khải vẫn đang ngẫm nghĩ chẳng biết ở nhà hiện tại thế nào rồi. Mới đầu bởi do nhà anh không lắp điện thoại nên không tiện liên lạc nên cũng chẳng rõ lắm, thế rồi hai năm trước em trai bất ngờ gọi cho anh, nói với anh rằng trong nhà đã có điện thoại rồi, thật đúng là khiến anh có phần kinh ngạc, nghe tình huống thì có vẻ gia hương gần đây phát triển khá tốt. Trong những ngày tiếp đó anh sẽ lần lượt gọi điện cho người nhà, báo bình an hay tâm sự gì đó. Mỗi lần cha mẹ hỏi anh có bạn gái chưa, muốn họ giúp đỡ thu xếp cho không, anh đều nói do công việc bận rộn mà vội vàng cúp máy khiến cha mẹ anh rất oán trách. Anh đã hai mươi lăm tuổi, ở quê nhà anh, người ở tuổi ấy đã làm cha hết cả, anh không vội nhưng người nhà anh sốt ruột lắm. Cứ tiếp tục như thế cũng chẳng phải cách tốt, thế nên lần này trở về, ngoại trừ muốn thăm cha mẹ và mang cho nhà vài thứ, anh muốn thẳng thắn mọi việc.
Nhớ tới khuôn mặt tang thương của cha, thân hình nhỏ bé nhưng cứng cỏi của mẹ, anh biết, anh nhất định là một đứa con bất hiếu.
Công bố sự thật cần dũng khí, nhưng tiếp tục dối trá càng cần dũng khí hơn nữa. Lôi Đức Khải quyết định như vậy cũng không phải là chuyện trong ngày một ngày hai. Lần trước trở về, anh đã từng nghĩ liệu có nên nói cho người nhà chuyện này hay không, nhưng vẫn chưa có được phần can đảm ấy. Rồi trong mấy năm rời đi quê hương sau này anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không muốn phản bội lòng mình, anh không muốn vì lừa gạt người nhà mà lấy một người phụ nữ, rồi lại tiếp tục lừa mọi người đến khi chết đi. Chỉ mới nghĩ đã thấy sợ, loại tháng ngày sống trong dối trá ấy, cuộc sống tất nhiên sẽ bất an, sống không bằng chết.
Có lẽ là do đã từng được tôi luyện, Lôi Đức Khải biết mình cũng sẽ chẳng để ý việc bị người chỉ trỏ châm chọc khiêu khích, huống hồ hiện tại anh chỉ là muốn nói cho người nhà biết rằng anh không thể nhận phụ nữ mà thôi. Chân chính nói rõ ràng thẳng thắn với bè bạn xung quanh, anh còn cần sự đồng ý của Văn Thanh, vì anh có thể chịu được không có nghĩa là Văn Thanh có thể.
Trải qua chặng đường dài xóc nảy, sau khi xuống xe lửa rồi còn phải đổi xe thêm gần một giờ nữa mới có thể đến thôn trang anh đã sinh ra và lớn lên. Trong quá trình đổi xe ấy Lôi Đức Khải phát hiện ra có rất nhiều điểm khác biệt. Những chiếc xe hiện tại đã được đổi mới, hơn nữa thời gian đi ngắn hơn trước kia cả tiếng đồng hồ, nghe nói là bởi do tu sửa đường xá. Thế nên lúc Lôi Đức Khải mang theo hành lý xuống xe, tất cả những thay đổi trước mắt gần như khiến anh nhận không ra.
Vốn dĩ chỉ là một tấm bản dựng giữa nơi hiu quạnh để được xem như trạm xe bus, thế mà hiện tại chẳng những có mái che, xung quanh còn có không ít nhà cửa, người tới người lui khiến nơi đây nhìn tựa như một khu tụ tập chợ trời. Lôi Đức Khải còn đang do dự thì một người trông hơi quen đi tới, sau đó vỗ vai anh rồi gọi tên thân mật của anh. Đến khi anh tập trung nhìn kỹ mới biết, đây không phải là người bạn đã từng cùng anh mông trần đuổi dê từ tấm bé hay sao?
Người bạn này của anh chỉ đèn sách vài năm rồi bỏ đi làm việc buôn bán, cưới vợ sinh hai nhóc con, đứa nhỏ cũng đã hai tuổi. Tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm nhưng cuộc sống cũng không quá khó khăn, anh ta biết Lôi Đức Khải nhiều năm chưa trở về, hiện tại nơi đây thay đổi như vậy khẳng định anh sẽ chẳng tìm thấy đường về, thế là đơn giản mở cửa chiếc xe vận tải nhỏ mình mới mua không lâu ra, tống hành lý lớn nhỏ của Lôi Đức Khải vào xe, trực tiếp đưa anh về nhà. Dọc theo đường đi, người bạn này hăng hái phấn khởi trò chuyện với Lôi Đức Khải về tình huống phát triển của thôn trong vài năm nay, nhiều hộ dân cũng đã xây nhà mới, xây vài đoạn đường lớn, còn có cả công sở làm việc. Tuy vẫn chưa thể so sánh với thành phố ở trấn trên, nhưng nếu so sánh với thế hệ tổ tiên họ thì đã là tốt hơn không biết bao lần.
Xe chạy thẳng đến thôn, dù khắp nơi là nhà cửa mới lạ nhưng Lôi Đức Khải vẫn có thể nhìn ra được hình ảnh ngày trước, anh bắt đầu sinh ra cảm giác hoài niệm. Bởi do tết âm lịch vừa qua khỏi không lâu, trên cửa sổ trước cửa từng nhà đều dán câu đối đỏ, mỗi một câu đối đều là những ước mong tốt đẹp cho năm nay. Xe rẽ đông rẽ tây trong thôn, sau đó mới đi thẳng một mạch đến trước một khu dân cư hai tầng, người bạn lái xe chỉ vào nói, “Đây nhà mi này, năm kia mới sửa, lần đầu nhìn thấy phải không?”
Lôi Đức Khải có nghe cha anh nhắc đến, lúc trước ông kêu anh về để xem nhà mới của họ, cũng là để anh quen đường, tránh việc về sau trở về tìm không được. Mà khi ấy anh mới đón Lễ Dương trở về không lâu, cảm xúc của Lễ Dương và mọi thứ còn chưa ổn định, anh thật sự không yên lòng bèn tìm cớ lần lữa thoái thác, lúc ấy còn khiến cha anh mất hứng. Dù sao đối với gia đình người bình thường mà nói, dọn nhà hay có một ngôi nhà mới là việc lớn, vào lúc ấy cả nhà có thể quây quần bên cạnh cùng chúc mừng nhau, còn gì có thể quan trọng hơn nữa chứ.
Nhìn từ bức tường che thấp bé, trong sân không một bóng người, lúc này chắc em trai em gái còn đang đi học, cha mẹ hẵng là hãy còn nơi đồng áng. Dưới sự giúp đỡ của bạn, Lôi Đức Khải xách dọn hành lý vào trong sân, rồi sau khi trò chuyện thêm một chốc sau, người bạn bảo mấy ngày nữa có rảnh thì hãy qua nhà mình chơi, còn gặp mặt vợ anh chàng rồi cùng uống vài chén, và rồi anh ta đi mất.
Chỉ còn mỗi mình Lôi Đức Khải vốn muốn ở trong sân nhìn kỹ căn nhà mới này. Chưa được bao lâu thì mẹ anh từ sau nhà đi ra. Có lẽ là mới vừa ở cho gà ăn, trên tóc bà còn dính vài cọng lông gà ấy chứ. Vừa thấy anh, bà sửng sốt lắm, sau đó chạy tới cầm tay anh mà săm soi, săm soi đến mức hai mắt ửng đỏ.
Mẹ anh biết thời gian anh ngồi xe rất lâu nên nhất định rất mệt mỏi, vậy là nói được vài câu thì bà kêu anh đi rửa mặt, sau đó đuổi anh đến phòng em trai nghỉ ngơi. Thật ra trong nhà cũng có để dành lại một phòng cho anh, một căn phòng lớn với chiếc giường dành cho hai người, nói rằng là phòng chuẩn bị cho anh và người vợ tương lai, nhưng do chưa trải chăn mền nên chưa thể vào ngủ được. Sau khi mẹ xuống dưới nhà rồi thì Lôi Đức Khải nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vo gạo nấu cơm, anh biết đợi chờ mình sau khi tỉnh giấc chính là bữa tối thật phong phú, thế là anh cười vui, ngủ thật say trong tiếng gà chó huyên náo.
Em trai học đại học ở không xa nơi đây là mấy, em gái thì đi học trên trấn trên, mẹ anh gọi điện kêu hai em anh về. Vậy nên vào bữa tối, gia đình họ cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Cha anh hiển nhiên đã già rồi, nhưng ông vẫn là người có quyền lực nhất, chờ đến khi ông ngồi vào chỗ của mình lên tiếng bảo ăn cơm, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Khi ăn cơm, cha luôn hỏi anh về chuyện công tác, chuyện cuộc sống, rồi có gặp người nào vừa ý hay chưa? Không có thì để ông và mẹ anh thu xếp.
Vừa ăn liên tay vừa phải thường xuyên trả lời, đợi đến khi khi cha anh nói hãy ở thêm lâu vài ngày, để anh gặp mặt vài người đặng xem có vừa ý không, lúc này Lôi Đức Khải mới buông đôi đũa trong tay xuống, im lặng mà bảo, “Cha à, cha không cần vội, con không đi đâu.”
Cha anh dừng lại một chốc rồi hỏi, “Sao, bây thích con gái nhà ai rồi à?”
Lôi Đức Khải lắc đầu.
Cha liếc anh một cái, “Hừ, hay là ở thành phố quen nên nhìn con gái quê không thuận mắt?”
Lôi Đức Khải lại lắc đầu.
“Vậy là cái gì, nói rõ ràng cho tía bây nghe xem!” Cha anh có chút không vui.
Lôi Đức Khải ngẩng đầu nhìn người cha uy nghiêm, nhìn em trai em gái đã gần như trưởng thành, nhìn người mẹ ngày càng già đi, anh nói, “Con thích đàn ông.”
Trong phòng lập tức yên ắng hẳn, ngay cả tiếng hít thở như thể cũng ngừng. Qua một lúc lâu, cha anh khàn giọng hỏi, “Bây lặp lại lần nữa!”
“Cha, con không thích phụ nữ, con thích đàn ông!” Lôi Đức Khải dùng sức nói lớn.
Cha anh quăng đôi đũa bộp một cái, đứng dậy đi vào phòng trong không biết làm gì, hai đứa em anh thì ngây ra hiển nhiên chẳng biết phải phản ứng thế nào, mẹ anh với đôi môi run rẩy vẫn nhìn anh mãi không thôi. Không bao lâu, cha anh bước ra, trong tay ông là chiếc đòn gánh, chẳng nói tiếng nào mà quất lên lưng Lôi Đức Khải. Cơn đau bỏng rát khiến anh nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng. Cha anh đuổi theo sát sau mà đánh mà mánh, “Quay lại đây thằng hư đốn kia! Đồ bất hiếu, heo chó không bằng, tức chết tía bây rồi! Trở lại đây để ta đánh cho hả giận, có giỏi thì dừng lại mau, xem ta có đánh chết bây không tên nghiệt tử này!”
Mẹ anh đuổi theo sau cha anh, hai đứa em cũng chạy theo nữa. Lôi Đức Khải chạy về trước, nhưng con dốc với ngợp cát vàng trong ký ức anh đã chẳng còn cách nào có thể tìm được, vậy là cuối cùng anh chỉ đành chạy đến một khoảnh đất trống, quỳ xuống, tựa như năm đó vì học thói xấu mà quỳ xuống xin cha tha thứ, dù cho khi ấy phải quỳ cả một ngày một đêm.
Nhưng hôm nay, sự tình nghiêm trọng hơn lần trước. Cha anh đuổi đến nơi, không đợi anh phân trần đã đánh anh thật mạnh, anh thiếu chút nữa chịu không được té trên mặt đất. Lôi Đức Khải gào lên trong đau đớn, “Cha, cha đánh chết con đi! Đánh chết con đi, cha hãy coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này, cha đánh chết con đi!”
“Bây nghĩ rằng tía bây không dám sao, bây súc sinh này còn sống cũng vô dụng, ta sẽ thay trời hành đạo!” Nghĩ rằng con trai lấy cái chết ra uy hiếp, cha anh lại lửa giận ngút trời, xuống tay càng không biết nặng nhẹ. Lúc mẹ anh đuổi tới, bà thấy Lôi Đức Khải trên đầu khóe miệng đều chảy máu, bà sợ tới mức thiếu chút nữa đã bất tỉnh, một phen nhào tới ôm lấy con trai, khàn giọng hô lớn, “Nếu ông dám đánh chết con tôi, thì cũng đánh chết tôi đi!”
Cha anh dừng tay, như ngẩn ra mà nhìn đứa con mặt đầy máu và người vợ khóc lóc không thôi, rồi ông bỏ lại đòn gánh lảo đảo xoay người rời đi. Giờ khắc này, tấm lưng ông lại càng có vẻ còng xuống. Nhìn bóng dáng cha mà anh cảm giác lòng chua xót gấp bội, cậu em trai cũng ngẩn ra nhìn cha mình, bảo với em gái đang không biết làm sao rằng em hãy đưa mẹ về nhà.
Lúc tới nơi, em gái cẩn thận nói với Lôi Đức Khải, “Còn anh thì sao?” Lôi Đức Khải quỳ trên mặt đất nói, “Anh ở lại đây.”
Mẹ anh được em đưa về nhà, trước khi đi bà còn quay đầu lại, trong mắt ngấn đầy lệ sầu. Nước mắt của mẹ càng khiến Lôi Đức Khải áy náy chẳng thể đối mặt, nhưng anh không hề hối hận vì những đã nói, ngược lại sau khi thẳng thắn rồi thì thoải mái hơn rất nhiều.
Lấy tay lau đi máu dính nơi mắt, Lôi Đức Khải ngẩng đầu thở dài một hơi. Gian nan nhất chính là khi nói ra mọi chuyện, còn hiện tại, đã chẳng còn gì không thể đối mặt nữa.
Lôi Đức Khải quỳ một đêm, máu trên đầu anh đều tự giải quyết. Hôm sau, khi sắc trời hãy còn chưa tỏ, một bóng người xuất hiện trước mặt Lôi Đức Khải đã quỳ cả đêm và ý thức có phần không rõ ràng. Thấy người này rồi, anh khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Thầy Dương…”
Người xuất hiện trước mặt anh đúng là người thầy đã từng giúp anh biết bao việc. Thầy nhìn gương mặt anh đầy máu nên có chút lo lắng, anh bèn vội vàng nói không có việc gì, thầy ơi không nghiêm trọng đâu. Thầy thở dài một hơi, bảo mình đã được nghe em gái anh nhắc đến chuyện của anh, là mẹ anh kêu em ấy gọi điện, muốn hỏi ông phải làm gì bây giờ. Sau khi biết chuyện, ông đã nhờ người đưa xuống thôn suốt cả đêm, bởi xe đến thôn chỉ có vào ban ngày.
Thầy kêu Lôi Đức Khải đứng lên, anh không chịu, nói rằng cha không bảo anh đứng dậy thì anh sẽ mãi như thế. Thầy lại thở dài một hơi, bảo anh vẫn quật cường hệt như lúc trước. Sau đó thầy hỏi có phải anh nghiêm túc không, anh gật đầu chắc nịch, bảo rằng bản thân mình phải mất ba năm trời ngẫm nghĩ mới dám quyết định như thế. Nghe thế thầy anh hiểu được sự tình đã thành kết cục đã định, rồi ông không hề nói gì, xoay người đi về phía nhà Lôi Đức Khải.
Lần quỳ gối này Lôi Đức Khải quỳ từ tối đến giữa trưa ngày hôm sau, trong lúc ấy có rất nhiều đi ngang qua tò mò dòm ngó. Người biết anh thì tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ lắc đầu, chẳng nói gì cả. Bây giờ là cuối xuân đầu hạ, nhưng gió đêm vẫn se lạnh, Lôi Đức Khải mặc trang phục mỏng manh quỳ cả đêm, trên người anh còn có vết thương nên từ lâu đã cảm thấy không khoẻ, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng. Ngay tại lúc anh cảm thấy toàn thân lạnh như băng và mọi thứ trước mặt đều xoay vần, thầy giáo và cha anh cùng xuất hiện. Lôi Đức Khải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người cha biểu tình khó coi, nhìn ông đi đến trước mặt mình, nhìn ông và thầy giáo cùng thở dài thườn thượt giống hệt nhau.
“Bảy, cùng về nhà đi.”
Khi những lời này vừa vang lên, với khóe miệng mỉm cười, Lôi Đức Khải té xỉu trên mặt đất.
Lôi Đức Khải mê man suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, khi anh mở mắt thì mẹ anh đang ngồi cạnh bên. Thấy anh tỉnh lại, bà chẳng nói điều chi, chỉ cẩn thận vuốt ve gương mặt hao gầy của anh với ánh mắt đẫm lệ.
Sau đó, mẹ nói cho anh hay, trong lúc anh mê man, thầy giáo đã tới thăm anh vài lần, nhưng vì còn việc dạy học nên chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi. Ngày đó, thầy đã nói chuyện cả một ngày mới miễn cưỡng thuyết phục được cha anh, mấy ngày nay thấy anh vẫn bất tỉnh, lại nhân cơ hội khuyên cha anh. Hiện tại, cha anh đã gần như chấp nhận chuyện này là thật.
Thầy giáo bảo với cha anh rằng, đó cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ mà đã là chuyện từ xưa đến nay trong nước hay ngoài nước đều có, vẫn còn tồn tại nhất định là có lý do. Tuy rằng lời nói không phải dễ nghe, nhưng còn hơn với việc vì mặt mũi mà đánh chết một đứa con như vậy, hơn nữa Đức Khải là người thế nào ông chẳng lẽ không biết sao? Nếu không phải thật sự chẳng thể quay đầu, thì liệu có thể quyết tâm nói ra cho người nhà biết? Nhất định là đã phải quyết tâm lắm mới trở về nhà thưa chuyện, ông nếu không đồng ý thì cậu ấy sẽ bức tử bản thân mình mất, như vậy khác gì ông sẽ mất đi một đứa con trai. Nên ông phải nghĩ thoáng một chút, cậu ấy tuy rằng không thể nối dõi tông đường, nhưng không phải ông còn một đứa con trai ư…
Cha anh rất kính trọng người thầy này, nên lời thầy ấy nói hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe vào tai. Mấy ngày tuy chưa nói gì, nhưng cha anh cũng không còn dáng vẻ tức giận như lúc đầu nhìn thấy gì cũng muốn quăng vỡ. Đợi đến khi Lôi Đức Khải có thể xuống giường, nghe được cha từ bên ngoài trở về, anh liền tiếp tục quỳ gối trước mặt ông, mẹ anh ngăn cản thế nào cũng không được.
Cha thấy anh như vậy thì chẳng nói gì, để mặc anh quỳ hơn một giờ mới lên tiếng, “Nghe thầy giáo bảo bảy năm trước bây đã xác định việc này?”
“Dạ vâng.”
“Khi đó tại sao không nói?”
“Con không dám.”
“Còn hiện tại dám?” Giọng cha anh cao lên.
“Vì con không muốn gạt mọi người nữa! Cha ơi, như thế khó chịu lắm.” Lôi Đức Khải ngẩng đầu, trong mắt ngập đau thương.
Cha nhìn thẳng anh, một lúc sâu mới suy sụp thõng vai xuống phẩy tay về phía anh, bảo, “Đứng lên đi.”
“Cha…”
“Đứng lên ăn cơm đi. Mẹ bây ngay từ đầu đã không trách bây, thầy Dương còn nói đây không chẳng phải là chuyện sai trái, còn trách tía bây cái so đo cái gì, cũng may việc này không có người ngoài biết, sẽ không có chuyện việc xấu trong nhà bị kẻ ngoài truyền đi… Ôi chao…”
Cha anh thở một hơi thật dài, như thể lập tức đã già đi vài tuổi.
Lôi Đức Khải đứng lên, người lảo đảo, mẹ vội vàng chạy tới dìu anh. Anh nhìn mẹ với đôi mắt hoe đẻ, lấy tay lau nước mắt cho mẹ, rồi nhẹ nhàng bảo rằng con xin lỗi. Mẹ anh gật đầu, lệ chảy tràn.
Sau đó Lôi Đức Khải ở vài ngày với cha mẹ rồi mới khởi hành quay về thành thị xa xôi như trước. Trước khi về lại, anh tự đi tìm em trai và em gái, những món quà mua cho hai em trước đó còn chưa kịp có cơ hội đưa, hiện tại muốn đích thân làm việc ấy. Còn nguyên nhân khác là anh muốn biết phản ứng của hai đứa em trước chuyện này.
Khi tìm được em gái ở trường trung học, em có phần thẹn thùng mà nhận món qua anh đưa. Lúc anh phải đi, em ấy nói, “Anh, anh mãi sẽ luôn là anh trai em!”
Khi tìm được em trai, cậu chàng đang chơi bóng rổ cùng chúng bạn, thấy anh cậu liền dừng lại, còn thiếu chút nữa là bị bóng đánh trúng. Em trai không hướng nội giống anh, ngược lại rất ham chơi thích náo nhiệt. Cậu nhóc cứ tần ngần đứng đó, mãi đến khi bị người bạn thúc một cái hỏi này đó có phải anh mày không, sao không qua đó đi hả, em trai anh mới chầm chậm lại đây. Lôi Đức Khải đưa quà cho cậu, cậu nhận lấy rồi mới ngập ngừng, “Anh, kỳ thật em cảm thấy việc ấy có hơi… kỳ lạ… Nhưng mà, anh hạnh phúc là được rồi, thật đó.”
Lời chân thành của em trai và em gái khiến khi lên xe lửa Lôi Đức Khải vẫn mang theo tươi cười, anh thật sự cảm thấy bản thân mình may mắn biết bao nhiêu, trước khi trở về anh đã dự tính trước kết quả xấu nhất, nhưng cuối cùng lại có được sự thấu hiểu cảm thông từ phía người nhà.
Nhớ rõ đêm trước khởi hành, khi mang theo lễ vật đến nhà thầy Dương cảm tạ, ân sư từng nói xa nói gần rằng, con đường này chẳng phải dễ đi, nếu thực chẳng thể gắng gượng được nữa thì hãy sớm quay đầu. Dù sao loại người như họ vẫn chẳng được đa số người trong xã hội hiểu cho đâu, mà nếu muốn kẻ khác chấp nhận, phải luôn nhớ rõ sáu chữ, tự trọng tự ái tự cường.
Trước khi lên xe, Lôi Đức Khải gọi cho Văn Thanh, nói khi nào mình sẽ tới, thế nên lúc xe lửa dừng lại, Lôi Đức Khải trông thấy Văn Thanh bước tới đón mình. Có lẽ đã đợi lâu lắm, gương mặt Văn Thanh bị gió thổi lạnh nên có hơi ửng hồng, Lôi Đức Khải bước tới, lất tay lau đi cái nóng trên mặt cậu, hỏi đã chờ bao lâu rồi. Văn Thanh cười bảo đợi chưa được bao lâu.
“Ít nhất cũng đợi hai tiếng rồi hở?” Anh tin mới lạ đó.
“Thật sự chưa được bao lâu hết mà.”
Lôi Đức Khải cố ý lạnh mặt đi, “Nếu em thành thật, anh sẽ nói cho em biết nhà anh đã xảy ra chuyện gì.”
Văn Thanh sửng sốt, tiếp đó nhát gừng hỏi, “Không phải anh nói thật cho người nhà đó chứ?” Cứ ngỡ rằng anh chỉ nói đùa thế thôi, có khi nào…
“Đúng vậy.” Lôi Đức Khải gật đầu.
“Như vậy…” Sắc mặt Văn Thanh có chút khó coi.
“Hừ hừ, điều kiện.”
Văn Thanh bất đắc dĩ, thành thật mà rằng, “Em đến lúc bảy giờ hơn.”
“Bảy giờ hơn, căn bản là bảy giờ chứ gì!” Lôi Đức Khải ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Hừ, còn nói không nhiều, hiện sắp mười một giờ rồi!”
“Em chỉ muốn gặp anh sớm hơn một chút thôi.” Văn Thanh cúi gầm xuống.
Lôi Đức Khải nâng gương mặt em ấy lên, cong ngón tay búng nhẹ vào mũi Văn Thanh, sau đó một tay dắt Văn Thanh một tay khiêng hành lý. Lúc trở về những gì cần đưa thì đã đưa hết, hiện tại chỉ còn một túi hành lý, thoải mái hơn.
“Đức Khải, anh còn chưa nói…”
“Trở về rồi kể cho em.”
Nắm tay Văn Thanh đi về trước, dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn đêm, Lôi Đức Khải quay đầu lại vẻ mặt tươi cười. Nhìn thấy vẻ tươi cười ấy, hăm hở ban đầu của Văn Thanh dần bình ổn lại.
Về đến nhà, Lôi Đức Khải thêm mắm dặm muối mà kể lại một lần những sự tình đã xảy ra, còn cố ý vén áo lên để Văn Thanh xem vết thương trên lưng do bị đòn gánh đánh, thấy Văn Thanh nước mắt ràn rụa, cậu bảo nhất định rất đau.
“Thấy em sẽ không đau nữa.”
Lôi Đức Khải rất ít nói những lời yêu thương, thế nên mỗi lần nói ra đều khiến kẻ khác khó lòng chống đỡ. Văn Thanh muốn cười lại nhịn không được bật khóc, chỉ có thể bổ nhào vào lòng ai kia dùng sức mà siết ôm.
Đêm hôm đó, họ nằm trên giường ôm nhau cả đêm. Ngày hôm sau Văn Thanh còn phải đến trường. Sau khi lái xe đưa Văn Thanh đến lớp, Lôi Đức Khải đi ngang qua buồng điện thoại cộng cộng thì gọi điện cho công ty, bắt máy là thư ký của anh. Di động của Lôi Đức Khải đã tặng Lễ Dương, từ sau khi người ấy trở về bên Khuông Tĩnh rồi thì không mở máy nữa, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tiếp tục dùng mà có ý định đổi số mới.
Khi biết đó là anh rồi, thư ký lập tức hỏi anh đang ở đâu, rồi bảo mấy ngày anh không ở đây công ty sắp sụp đổ rồi. Lôi Đức Khải vội vàng hỏi có chuyện gì. Trước khi rời đi anh đã chuyển giao công ty cho Khuông Tĩnh toàn quyền xử lý, anh không nói cho Khuông Tĩnh biết công ty này là mới mở, mà bảo rằng đây là công ty anh tạm thời chịu trách nhiệm tiếp nhận sau khi Lễ Dương bệnh. Nghĩ rằng đây là công ty trước đây mình và Lễ Dương sáng lập ra, Khuông Tĩnh không nói gì thêm tiếp nhận ngay, cũng nói sẽ lập tức tìm người trông coi. Có những lời ấy của Khuông Tĩnh và sau khi dặn dò thư ký kỹ càng xong, anh mới có thể yên tâm rời đi.
Hiện tại nghe thư ký bảo tình hình khẩn cập, Lôi Đức Khải còn tưởng rằng Khuông Tĩnh không tìm người đến thay. Nhưng thư ký lại nói ngài Khuông có đến xem qua cũng như đã tìm người quản lý, nhưng có một người khác chết sống cũng không đồng ý, người này chính là Lễ Dương. Lễ Dương bảo đây là công ty của Lôi Đức Khải nên ai cũng không được động vào, song chẳng có ai lo việc công ty thì không được, bởi thế nên công ty hiện tại do Lễ Dương toàn quyền phụ trách.
Lễ Dương tiếp nhận công ty này vì cho rằng Lôi Đức Khải còn có thể trở về, nào ngờ đợi gần nửa tháng vẫn chẳng thấy chút tin tức nào, cơn tức của Lễ Dương càng lúc càng lớn. Sau thì có hễ có khách đến là người này lại mắng chửi đuổi khách về, hiện tại công ty đã bao ngày rồi mà vẫn chưa có được vụ làm ăn nào. Sắc mặt Lễ Dương càng ngày càng khó coi, tính tình cũng càng lúc càng dễ nổi nóng khiến lòng người hoảng sợ, vài nhân viên chịu không nổi đã từ chức. Thật không biết công ty như vậy còn có thể tiếp tục kéo dài trong bao lâu, sau khi nhận được điện thoại của anh xong, thư ký gần như khóc xin anh trở về.
Nghe tiếng khóc lóc kể lể của thư ký, Lôi Đức Khải nói công ty kinh doanh không được nữa thì cô cũng từ chức đi thôi, dù sao hiện tại công ty không còn thuộc quyền trông coi của tôi nữa, Lễ Dương muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không trở về. Anh còn nói lần gọi điện này là muốn nhờ thư ký lấy giúp vài đồ vật cá nhân cũng như vài giấy tờ cần ký còn để lại trong công ty, vì trước đó anh đã nói địa chỉ công ty cho không ít bè bạn, nên hẳn là sẽ có thư và vài thức khác.
Nhưng cô nàng thư ký bảo không được, văn phòng hiện tại đã bị Lễ Dương chiếm đóng rồi, đừng nói đến chuyện bước vào tìm kiếm đồ, chỉ mỗi việc bước vào thôi cũng sẽ bị mắng, cô nàng không dám mạo hiểm.
Lôi Đức Khải nghe vậy thở dài thườn thượt một hơi, nói, “Thôi như vầy đi, chờ sau khi Lễ Dương hết giờ làm rồi cô hãy ở lại, lúc đó giúp tôi mở cửa vào lấy đồ ra.”
Thư ký vẫn nói không được, bởi do Lễ Dương ngay cả tối cũng ngủ lại công ty đợi chờ cả hai mươi bốn tiếng, nói nhất định phải gặp được anh.
Nghe thư ký nói vậy, con tim Lôi Đức Khải như bị bóp chặt, anh chất vấn hỏi Khuông Tĩnh cứ thế mà để Lễ Dương lại một mình? Thư ký đáp “Không có, ngài Khuông cũng ở lại công ty hai mươi bốn trên hai mươi bốn cùng Lễ Dương, ngay cả lúc ăn cơm cũng gọi người đưa đến, không rời đi quá nửa bước.”
Lôi Đức Khải thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thư ký lúc này mới thật cẩn thận mà hỏi, “Tổng giám đốc… À không, ngài Lôi à, sao hai người lại ra như thế? Ngài Khuông với Lễ Dương… Còn anh…”
“Những chuyện trước kia đừng nghe Lễ Dương nói bừa, tôi và Lễ Dương căn bản không có chuyện gì đâu, khi ấy chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. Khuông Tĩnh mới là người yêu của Lễ Dương, cô không thấy họ rất xứng đôi sao?” Bên đầu dây điện thoại, Lôi Đức Khải gượng cười yếu ớt.
“Đúng vậy đúng vậy.” Thư ký liên tục ùa theo, “Anh không biết đâu, lần đầu tiên ngài Khuông xuất hiện ở công ty đã khiến mọi người rung động, mắt của mấy nữ nhân viên biến thành hình trái tim hết, một lúc lâu mà còn chưa hồi phục thần trí lại.”
“Được rồi, không trò chuyện nữa, tôi còn có việc. Chuyện tôi gọi điện thoại đừng nói với bất kỳ ai… Mấy thứ kia nếu có cơ hội thì đưa lại đây cho tôi ký, dù sao cũng không có văn kiện khẩn cấp gì.”
“Ừm, vậy, ngài Lôi… tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lôi Đức Khải cũng không trở về mà tản bước dạo phố, vào giữa trưa thì ghé vào một quán trà ngồi cả buổi chiều, chờ đến giờ thì lái xe đi đón Văn Thanh tan học. Văn Thanh vẫn giống hệt trước đây, vừa ra khỏi cồng đã thấy ngay xe anh, vì thế cười chạy tới mở cửa xe ngồi vào bên cạnh.
Lôi Đức Khải hỏi Văn Thanh hôm nay như thế nào, Văn Thanh cười nói rất tốt.
Sau đó họ sẽ tựa như trước đây cùng đi siêu thị mua thức ăn, lái xe đến dưới lầu rồi mỗi người nói một ít chuyện và chuẩn bị bước lên, lúc này Văn Thanh đi phía trước bất chợt dừng lại. Đang lúc Lôi Đức Khải khóa xe xong quay người nhìn, thấy Văn Thanh ngây người anh đang muốn hỏi có chuyện gì vậy, rồi thì anh thấy Lễ Dương đứng cách đó không xa.
Lễ Dương ôm một chiếc thùng đứng phía sau Khuông Tĩnh, hai người đứng trước một chiếc xe cao cấp. Tại nơi những tòa nhà với lối kiến trúc cổ xưa này, nơi nơi đều là nhà lầu cũ nát, họ và chiếc xe đứng ở nơi đây càng nổi bật hơn. Tựa như người và vật của hai thế giới xa lạ, hoàn toàn không phù hợp.
Lôi Đức Khải chưa hề kể với Lễ Dương về chỗ này, làm sao Lễ Dương biết được? Chắc chùng là do cô nàng thư ký nhiều chuyện để lộ ra rồi, bởi phải ký gửi đồ vật tới đây, anh mới đưa địa chỉ cho cô nàng.
Thấy hai người họ, Lễ Dương ôm thùng các-tông đi tới, nói với Lôi Đức Khải, “Khải, đồ anh cần, em đưa tới cho anh.”
Lôi Đức Khải đưa thứ gì đang cầm trên tay cho Văn Thanh, sau đó nhận lấy thùng các-tông, cũng cười lại với Lễ Dương, “Cám ơn, để cậu phải tự mình lại đây một chuyến thật rất lấy làm ngại.”
Sự khách sáo của anh khiến Lễ Dương cắn môi dưới, ánh mắt mang theo vài phần u oán. Lôi Đức Khải vờ như không thấy, anh nhìn về phía Khuông Tĩnh đang thinh lặng một bên bảo, “Anh Khuông, trước đó không phải anh đã từng nói sẽ dẫn Lễ Dương ra nước ngoài tĩnh dưỡng ư, sao giờ vẫn còn ở trong nước?”
Khuông Tĩnh còn chưa kịp đáp, Lễ Dương đã nặng nề tiếp lời, “Em không đi! Em muốn ở lại đây, Khải, em muốn ở cạnh anh!”
Lời của Lễ Dương khiến ánh mắt Khuông Tĩnh trở nên lạnh lẽo, Văn Thanh nghe xong biểu tình cũng ảm đạm đi.
Lôi Đức Khải lấy bớt vài thứ trong tay Văn Thanh để vào chiếc thùng anh đang ôm, để Văn Thanh trống một tay, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay Văn Thanh, dưới cái nhìn chăm chú của Lễ Dương anh cười bảo, “Lễ Dương à, những lời này cậu nêu nói với anh Khuông đây mới đúng, bởi vì đó mới chính là người cậu yêu. Mà người tôi yêu, từ đầu đến cuối luôn là Văn Thanh.”
Lễ Dương dùng sức đăm đăm nhìn xoáy vào anh, cứ như muốn nhìn cho đến khi Lôi Đức Khải thủng một lỗ mới cam tâm. Cậu cứ nhìn hoài nhìn mãi như thế, tay Lễ Dương buông thõng rồi nắm chặt, lời nói ra tựa như phải cõng lên vai cả ngàn cân, mỗi một lời đều vô cùng khẩn khoản, “Lôi Đức Khải, anh hãy nhìn vào mắt em trồi trả lời cho em biết, em chỉ hỏi anh một câu, anh có yêu em không!”
Cảm giác tay Văn Thanh siết chặt tay mình, tay Lôi Đức Khải cũng siết chặt lại, rồi anh chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của Lễ Dương lóe lên ánh sáng mỏng manh. Giờ khắc này, sâu thẳm trong đôi mắt kia là cầu xin và mỏi mong vô tận, là chờ đợi cũng là đoạn tuyệt, chỉ cần một câu anh thốt ra lời.
Lôi Đức Khải nâng dần bàn tay nắm chặt giữa anh và Văn Thanh lên, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út Văn Thanh đang đeo, mỉm cười với Lễ Dương mà bảo, “Người tôi yêu chỉ có Văn Thanh – tôi đã cầu hôn với em ấy.”
Lôi Đức Khải cầm tay trái Văn Thanh đưa lên, chiếc nhẫn bạch kim lóe sáng chói lòa dưới ánh mặt trời. Lễ Dương như bị đâm phải tổn thương mất rồi, sắc mặt tái nhợt lùi ra sau vài bước thiếu chút nữa chẳng thể đứng vững, cuối cùng được Khuông Tĩnh kéo vào lòng. Nhìn tình cảnh trước mắt ấy, Lôi Đức Khải kéo tay Văn Thanh rời đi.
Lúc bước lên lầu Văn Thanh lặng lẽ quay đầu, bất chợt nhìn đối mắt với Lễ Dương, cậu nhìn thấy tuyệt vọng trong đôi mắt ấy nên hoảng sợ quay đầu khỏi. Nhìn Lôi Đức Khải đi trước chẳng quay đầu, Văn Thanh hít sâu vài lần mới làm chậm lại được nhịp tim đập hỗn loạn.
Đến khi hai người kia biến mất trước tầm mắt, Khuông Tĩnh mới ôm chặt lấy cơ thể không chút sức lực của Lễ Dương, thấp giọng thì thầm bên tai người ấy, “Dương, chúng ta đi nước ngoài đi, đừng ở lại nơi này nữa… Cũng đừng trở về nữa…”
Vài lần trước, Lễ Dương luôn một lời cự tuyệt. Nhưng lần này, Lễ Dương chẳng nói gì, chỉ thất thần mà nhìn mỗi một chỗ, toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào người Khuông Tĩnh, như thể chẳng hề phản đối.
Sau khi trở về căn phòng cùng thuê, chưa được bao lâu thì Văn Thanh vào bếp bận rộn cả lên, cậu muốn mau nấu thức ăn đã mua hôm nay thành bữa tối. Cậu đặt rau cải trắng đã rửa sạch lên thớt mà cắt, nhưng khi cắt được một nửa rồi thì bỗng ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe thanh âm trong phòng khách. Ngoại trừ tiếng nói chuyện phát ra từ tivi, cậu chẳng còn nghe được gì cả. Cẩn thận quay đầu lại tìm hiểu xem, cậu thấy Lôi Đức Khải đang im lặng ngồi trên ghế sofa xem tivi, là tiết mục kịch truyền hình mà anh không yêu thích lắm.
Lôi Đức Khải trông rất bình tĩnh, sắc trời dần tối đi, trong phòng khách vẫn không bật đèn, thứ ánh sáng huỳnh quang phát ra từ tivi khiến gương mặt anh thật trầm tĩnh. Văn Thanh chưa bao giờ trông thấy Lôi Đức Khải khóc, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào, ánh mắt anh khi bị ánh huỳnh quang của tivi chiếu vào khiến người ta cứ cảm thấy được nỗi buồn âm ĩ, tựa như đó là thứ nước mắt anh đã chôn tận đáy lòng lơ đãng mà chảy ra…
Văn Thanh thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục rất nhanh mà cắt, nhưng cứ cắt cắt rồi cắt, một giọt lệ rơi xuống trên ngón tay.
Hôm sau, sau khi đưa Văn Thanh đến trường, không có việc gì làm nên Lôi Đức Khải về nhà bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp nhà cửa. Bình thường đều là do Văn Thanh dọn, nhưng hiện tại anh đang nhàn rỗi quá mức, không động tay động chân thật sẽ rỉ sét hết. Trước hết nhét quần áo hôm qua đã thay vào máy giặt, quần lót và tất thì để riêng ra ngâm với bột giặt rồi lát nữa giặt tay sau. Nhân khoảng thời gian này, anh bắt đầu quét dọn phòng ở, phủi phủi bụi bặm, lau lau cái bàn. Chẳng bao lâu, anh phát hiện một thùng các-tông đặt nơi góc phòng khách, đây là chiếc hộp ngày hôm qua Lễ Dương mang đến cho anh, bên trong có vài vật phẩm riêng tư và thư từ mà anh cần ký nhận.
Sau khi thấy thì anh tự nhiên lấy những thứ bên trong ra xem xét hết một lượt. Trong vài phong thư viết cho anh, có bức là của bạn hàng, có bức là mời anh tham gia triển lãm bán hàng gì đó, chẳng có lá thư nào đến từ những người bạn. Mà thật ra thì anh nào có bạn bè gì, nên không có thư cũng chẳng có gì đáng nói. Chẳng là có một phong thư thật kỳ lạ, trên phong thư không đề tên anh, chỉ ghi gửi tổng giám đốc của công ty mà thôi.
Bởi do trước khi rời đi anh là Tổng giám đốc của công ty, thế nên phong thư này tất nhiên sẽ được phân loại là một trong những bức thư thuộc về anh. Mang theo vài phần tò mò, Lôi Đức Khải mở thư ra, chiếc đĩa phim đặt trong bao giấy rơi ra trước, sau đó là một phong thư, mở ra đập vào mắt chính là cái tên được đóng dấu: Ngài Lễ Dương.
Lôi Đức Khải nghi ngờ xác nhận lại lần nữa, sau khi suy ngẫm thì hiểu được, phong thư này lẽ ra phải thuộc về Lễ Dương. Do công ty mới này lấy danh nghĩa công ty riêng ngày trước của Lễ Dương mở lại, nên đối với những người ngoài không rõ mà nói, đây chính là công ty do Lễ Dương kinh doanh, tổng giám đốc tự nhiên là Lễ Dương, cho nên mới ký gửi lên tổng giám đốc, mà người nhận cũng chính là Lễ Dương.
Sau khi biết đây là thư gửi cho Lễ Dương, Lôi Đức Khải có phần áy náy vì đã lỡ mở thư của người khác, nhưng dù sao cũng đã mở rôi, anh vẫn xem tiếp. Nội dung thư rất ngắn, chỉ vỏn vẹn vài dòng:
Ngài Lễ Dương, thật có lỗi vì hiện đã quấy rầy ngài! Nhưng bọn tôi cũng khó khăn nên mới đành vậy! Dù gì ngài bây giờ cũng là Tổng giám đốc công ty tư nhân, thoạt nhìn cũng lắm tiền nhỉ. Sau khi xem xong đĩa phim này rồi thì hãy gọi cho số điện thoại bên dưới, bọn tôi tin ngài sẽ không báo cảnh sát đâu, đúng chứ?
Nội dung thư kỳ lạ khiến Lôi Đức Khải không cầm lòng được mà bỏ đĩa vào đầu máy ấn nút play. Lúc đầu trắng xóa, Lôi Đức Khải ngồi trên ghế sofa đợi gần bốn mươi giây mới bắt đầu có hình ảnh xuất hiện.
Hình ảnh đầu xuất hiện rất giật giật, nhìn hồi lâu mới biết đây là một công trường hoang vắng, qua một thời gian ngắn hình ảnh mới ổn định lại. Ngay sau đó, một người xuất hiện, người này khiến tim Lôi Đức Khải nhói lên.
Là Lễ Dương!
Tay bị trói sau lưng, trong miệng nhét thứ gì đó, bị kẻ khác vứt ngã xoài trên đất, đang sợ hãi nhìn qua người phía sau, Lễ Dương liều mạng mà gượng đứng lên, chạy ra ngoài. Nhưng rồi thì nhanh chóng bị bắt kịp. Gã đầu tiên bắt kịp giẫm chân lên đạp Lễ Dương xuống, bên ngoài trời lất phất mưa. Ngày hôm ấy trời đổ mưa, lúc bị lôi trở về, Lễ Dương trân trân nhìn cánh cửa tẩu thoát giữa cơn mưa phùn rỉ rả.
Có ba gã đàn ông vây đến, không hề để ý sự giãy dụa của người bên dưới mà thản nhiên dùng dao cắt xé bộ quần áo của người nọ. Chỉ chốc lát sau, thứ trang phục ấy đã bị cắt nát đến nhàu nhĩ, căn bản không đủ che lấp cơ thể người.
Những gã ấy dâm loạn cười đè lấy cơ thể gần như trụi trần của Lễ Dương, xâm phạm, tra tấn con người ấy dưới con mắt đầy tuyệt vọng của cậu. Gã này xong lại tiếp gã khác. Đến khi chẳng biết là lần thứ mấy, có một kẻ cắt dây thừng trên tay Lễ Dương ra, ngón tay Lễ Dương cắm vào bùn đất sâu hoắm, để lại những vết cào đỏ như máu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên người cậu dần nhiễm các loại dịch nhớp nháp, thứ ánh sáng trong mắt Lễ Dương dần mờ nhòa, rồi vụt tắt. Thứ gì bị nhét ở miệng được nới lỏng ra, Lễ Dương dùng chút hơi tàn cuối cùng tru lên một tiếng, tựa như linh hồn cũng bị vỡ toạc, đớn đau vô hạn, hủy diệt đến vô cùng. Rốt cuộc, chẳng còn lại gì.
Trong đĩa phim, hành vi man rợ của mấy gã kia vẫn tiếp tục, còn Lôi Đức Khải đã nhắm chặt hai mắt.
Mấy ngày nay, Văn Thanh cảm giác Lôi Đức Khải rất lạ, nhưng lại chẳng thể nói lạ ở điểm nào. Rõ ràng nhất chỉ có anh ngày càng dịu dàng hơn.
Lôi Đức Khải đổi số di động lần nữa, sim điện thoại trước kia bị đổi. Trong lúc vô tình, Văn Thanh thoáng bắt gặp anh đặt sim cũ nơi góc ngăn kéo. Lôi Đức Khải bảo anh đã chẳng còn cần số di động này nữa, kêu Văn Thanh hãy lưu số mới của anh. Tuy đã nhớ kỹ số mới, nhưng do dự, Văn Thanh vẫn không xóa số cũ đi. Cậu là một người mến thương điều cũ, nên không đành lòng.
Mỗi ngày Lôi Đức Khải đều đón đưa Văn Thanh đi học, lúc Văn Thanh đi làm cũng sẽ đón Văn Thanh về, lỡ có đến sớm sẽ ngồi trong xe đợi, đợi đến khi Văn Thanh tan ca. Hiện không có việc làm nên Lôi Đức Khải cũng rỗi rang, anh giành lấy việc giặt giũ nấu cơn, nên Văn Thanh hiện chẳng cần làm gì khi về nhà nữa, cứ hệt như vị đại thiếu gia ăn ngon mặc đẹp đưa cơm tận miệng. Nhưng những việc ấy cũng chẳng kỳ lạ, kỳ lạ là, mỗi tối Lôi Đức Khải bắt đầu thức giấc, anh chẳng làm gì mà chỉ đăm đăm nhìn Văn Thanh.
Văn Thanh đã tỉnh giấc vài lần, mỗi lần đều bắt gặp đôi mắt tối còn hơn cả đêm đen của anh. Hỏi anh có chuyện gì, anh chỉ cười, chẳng đáp lời nào. Thi thoảng anh sẽ hỏi cậu, hiện cậu có hạnh phúc không? Câu trả lời của Văn Thanh tất nhiên là khẳng định. Nhưng vẻ mặt Lôi Đức Khải lại hiu quạnh, “Văn Thanh, anh không thể trao em một tình yêu trọn vẹn, như vậy có được không?”
Biết Lôi Đức Khải để tâm đến việc cơ thể chẳng thể kích tình của mình, mỗi khi anh nói đến đề tài này Văn Thanh sẽ dùng sức nhéo anh, sau đó tức giận mà đưa lưng về phía khác. Lôi Đức Khải chẳng nói điều gì, chỉ yên lặng ôm lấy cậu từ sau, để nhiệt độ cơ thể cả hai hòa quyện.
Có một lần Lôi Đức Khải đến trường Văn Thanh đón cậu đi học về, trông thấy cậu và một chàng trai ngoại quốc khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi nói nói cười cười cùng đi ra. Trước mặt người ấy, Văn Thanh cười rất tự nhiên. Lôi Đức Khải dõi theo đến ngẩn người, ngồi trong xe cân nhắc rất lâu, rồi chợt nhận ra, dường như Văn Thanh chưa từng nói cười với mình như thế. Vừa thấy xe anh, Văn Thanh liền chào tạm biệt anh chàng ngoại quốc nọ, sau đó tới mở cửa xe ra.
Lôi Đức Khải hỏi, “Văn Thanh, anh chàng ngoại quốc ban nãy là thầy giáo ngoại quốc mà em đã nhắc đến?” Văn Thanh cười đáp, “Đúng rồi.”
Lôi Đức Khải còn nói, “Em trò chuyện với anh ta vui vẻ quá.”
Khựng lại một thoáng, nghĩ rằng anh đang ghen, Văn Thanh cười đến híp mắt lại, “Đức Khải anh đừng hiểu lầm, quan hệ giữa em và anh ta cùng lắm là chuyển từ thầy trò thành bạn bè mà thôi, không dính liếu gì nhiều đâu. Anh ta ấy, còn không chịu nhận mình là kẻ đồng tính luyến ái mà!”
Lôi Đức Khải cười khẽ, “Dù thế nào, chỉ cần em hạnh phúc là được.”
Văn Thanh nhìn gương mặt Lôi Đức Khải, dù đang cười, nhưng đáy mắt chẳng hề lấp lánh. Nỗi bất an trong lòng cậu bỗng chốc ngày càng nhiều hơn, cậu ngồi trên xe mà chẳng rõ phải nên nói điều gì.
Cứ thế, một tuần trôi qua. Một sớm nọ, Lôi Đức Khải theo thường lệ đưa Văn Thanh đến trường. Buổi sáng khi tỉnh giấc thì trời mờ mịt, tầng mây âm u. Sau khi đưa Văn Thanh đến trường xong Lôi Đức Khải không lái xe về nhà như thường lệ. Thay vào đó, anh chạy vào đường cao tốc, lái xe đến một con đường mòn dọc núi hẻo lánh.
Con đường này rất dài, phải lái hơn bốn mươi phút mới có khúc quanh, đây là con đường duy nhất để vào thành phố trước khi đường cao tốc tu sửa. Mà sau khi đường cao tốc sửa xong, con đường này như thể bị vứt bỏ, rất ít có người lái xe qua, trừ khi họ đến trên núi du lịch. Khi Lôi Đức Khải dừng xe giữa con đường mòn hoang vắng ấy, bầu trời xám xịt, lất phất mưa phùn, khí trời đột ngột giảm. Lôi Đức Khải lẳng lặng ngồi trong xe, nghe radio.
Người chủ trì liến thoắng những câu đùa, một chiếc xe ô tô khác đỗ lại trước xe Lôi Đức Khải. Anh nhìn đăm đăm vào chiếc xe ấy, khi thấy người trong xe bước ra anh mới lấy đi động nhắn tin cho Văn Thanh.
“Văn Thanh, anh xin lỗi.”
Sau khi tắt đi di động quăng vào chiếp hộp trên chiếc ghế bên cạnh, Lôi Đức Khải mang theo một chiếc gói to, mở cửa xe ra ngoài.
Thấy Lôi Đức Khải rồi, ba gã đàn ông cũng bước ra từ chiếc xe ấy. Gã đi đầu nói với anh, “Anh là ai?”
Lôi Đức Khải lộ ra nụ cười nghề nghiệp của luật sư, “Tôi là luật sư được Lễ Dương ủy thác.”
“Các người không báo cảnh sát chứ?”
“Sao lại báo được, loại chuyện này, liệu có ai dám công khai?” Nơi đáy mắt Lôi Đức Khải chợt lóe qua thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Vậy sao cậu em đó không tự đến?” Gã ta cười chẳng mang ý tốt nào.
Lôi Đức Khải đẩy mắt kính, cũng cười, “Chắc là do Lễ Dương không định gặp lại mấy người.”
“Cũng phải, bị làm thế, còn muốn gặp bọn tao đây thì cũng thật lạ, ha ha ha!” Gã ta và những tên bạn cười một cách cuồng vọng, “Nhưng không nhìn thấy cậu em đó cũng không sao, thấy tiền là được!”
Lôi Đức Khải giơ tay chiếc túi to trong tay lên, “Đây là một trăm vạn của các anh, thứ cần trao đổi đâu?”
Một tên khác đứng sau gã kia nhận lấy chiếc túi, rồi đưa ra một chiếc đĩa, “Đây là bản gốc, hơn nữa còn là chiếc đĩa cuối cùng, những cái khác đã hủy hết rồi.”
“Đây thật sự là chiếc đĩa duy nhất?” Lôi Đức Khải mỉm cười, “Nếu chúng tôi phát hiện ra còn bất kỳ đĩa nào khác, tôi nghĩ Lễ Dương có thể sẽ vận dụng một ít… lực lượng. Dù sao, ép đến bước đường cùng thì con thỏ cũng sẽ cắn người.”
“Cứ yên tâm, bọn tôi vốn cũng chẳng định đòi tiền cậu em ấy, dù gì cũng đã hưởng thụ người ta mà, ha ha…” Gã ta dừng lại, cười vài tiếng dâm tục rồi tiếp lời, “Chỉ là dạo này khó kiếm tiền quá, bọn người chúng tao sắp đến mức lưu lạc đầu đường rồi. Chứ không cũng muốn giữ cái này lại, lúc cô đơn trống vắng xem lại cũng tốt lắm đấy!”
Đôi mắt lạnh lùng, nhưng khóe môi Lôi Đức Khải vẫn cong lên, “Trước khi giao tiền cho các người tôi muốn hỏi rõ ràng, liệu lần này phải chăng có kẻ sai các người uy hiếp Lễ Dương?”
“Không không không, đã bảo không có tiền nên bọn tôi mới làm vậy mà. Kẻ bỏ tiền lần trước sau khi đưa tiền xong cũng bảo sẽ không liên hệ với bọn tôi nữa. Tuy bọn tôi cũng đã hỏi họ có thể làm lại sự tình hưởng thụ quá sướng như loại chuyện này không!”
“Người bỏ tiền ra kêu mấy người làm chuyện này là ai?” Không phải không biết, Lôi Đức Khải chỉ muốn xác định lại chắc chắn.
“Bọn tôi cũng chỉ là nhận tiền của kẻ khác làm việc mà thôi, là ai thì chẳng rõ lắm.” Gã ta cười nịnh bợ, “Chỉ biết nhất định là kẻ có tiền, bảo Lễ Dương là một cậu em biến thái, thích đàn ông, hơn nữa còn quyến rũ con trai nhà họ, nên kêu bọn tôi chơi với cậu em ấy, coi như trừng phạt.”
Lôi Đức Khải cười rất lạ, u ám ẩn sau đôi mắt.
“Không nói thì thôi, vậy hãy đưa thứ tôi cần! Tiền thì lấy đi, về sau đừng tìm Lễ Dương gây phiền nữa.” Lôi Đức Khải cầm chiếc túi to bước tới vài bước, kẻ đối diện cất chiếc đĩa vào túi rồi cũng bước tới theo.
“Cứ yên tâm, lăn lộn trên đời lâu như vậy, bọn tôi rất hiểu quy cũ.” Gã ta nhận được chiếc túi rồi thì quẳng cho kẻ đứng sau điếm lại, đến lúc khẳng định không thiếu một đồng mới giao đồ ra. Liếc Lôi Đức Khải lấy đi chiếc đĩa kia, gã cười gian mà bảo, “Hãy chuyển lới tới Lễ Dương thay cho bọn tôi, rằng nếu cậu em ấy cô đơn quạnh vắng thì cứ tới tìm, lần này sẽ miễn phí đấy! Bọn tôi rất nhớ cơ thể tuyệt vời ấy.”
Lôi Đức Khải ngẩng đầu, cười rạng, “Được, tôi sẽ chuyển lời.” Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi, “Phải rồi, lần trước cũng là ba người các anh?”
Nhận được tiền rồi, ba gã nọ như quên tất, trả lời ngay, “Đúng thế, chính là ba kẻ chúng tôi đây. Thôi đi đây, hãy cảm tạ sự khẳng khái của Lễ Dương thay bọn tôi, tạm biệt.”
Bọn họ lên xe, Lôi Đức Khải cũng trở lại xe, tiện tay đặt đồ bên cạnh, tầm mắt dán chặt vào chiếc xe trước mắt. Lúc chiếc xe ấy lăn bánh, anh lập tức khởi động xe đuổi theo.
Như phát giác ra Lôi Đức Khải đi theo, nghĩ rằng anh muốn vượt qua, chiếc xe phía trước chạy chậm lại, đồng thời lách qua một bên nhường đường. Nhưng đến khi xe Lôi Đức Khải chạy song song cùng thì xe anh vẫn giữ tốc độ chầm chậm, chạy cùng chiếc xe ấy. Tình huống này kéo dài đến tận nửa tiếng, chiếc ô tô bị theo sát đẩy tốc độ nhanh hơn thẳng về trước, Lôi Đức Khải ép sát không buông, gắng hết sức duy trì trạng thái song song.
Rốt cuộc người này muốn làm gì?
Người trong chiếc xe kia luống cuống, quáng quàng định chọn đường khác nhằm cắt đuôi chiếc xe anh. Lúc chiếc xe này lùi về phía sau được ít phút, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến Lôi Đức Khải mỉm cười.
Đã nhận ra rồi ư?
Giấu kín nước mắt vào tận đáy lòng, càng đau khổ tươi cười của Lôi Đức Khải lại càng sáng ngời hơn. Khi tức giận anh lấy tươi cười thay thế, khi thương đau cũng lấy nụ cười che đi, khi tuyệt vọng, thậm chí cả khi tỉnh ngộ, cũng là nụ cười thoảng qua như thế.
Mang theo tươi cười không hối hận ấy, Lôi Đức Khải đạp chân ga, bẻ ngoặt tay lái vào chiếc xe đang song song. Khoảnh khắc ấy, tiếng xe đâm vào nhau vang vọng khắp chốn này.
Một chiếc xe đụng chiếc xe còn lại tới mép con đường món dưới chân núi, mà chiếc trong va chạm đã không khống chế được lao ra đường, lăn xuống sườn núi.
Chưa đến một tiếng kể từ khi nhận được tin nhắn của Lôi Đức Khải, Văn Thanh được cảnh sát gọi điện đến hỏi cậu có biết ai là Lôi Đức Khải không, rồi còn bảo cậu, Lôi Đức Khải bị thương nặng do tai nạn xe cộ, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện, nên cậu hãy tới làm những thủ tục liên quan.
Nghe đến đó, tay chân Văn Thanh lạnh ngắt, mọi thứ trước mặt xoay vần. Cậu chẳng rõ mình về nhà bằng cách nào, hiện chỉ muốn lập tức đến bệnh viện xem Lôi Đức Khải mà thôi. Ấy vậy nhưng cậu còn phải về nhà lấy tiền dành dụm, bởi còn phải trả tiền thuốc men… Nhưng mà lạ quá, số tiền để dành cậu rõ ràng đã cất kỹ, thế sao hiện chẳng nhớ được đã cất nơi đâu?
Mặt cắt không còn giọt máu, Văn Thanh cuống cuồng lật tung mọi thứ lên, và rồi tìm được nơi ngăn kéo tủ đầu giường. Khi lấy ra còn phát hiện tấm sim di động Lôi Đức Khải đặt ở góc ngăn kéo. Như ma xui quỷ khiến, cậu nhét tấm sim vào ví, sau đó cầm số tiền dành dụm lao ra khỏi phòng.
Đến bệnh viện rồi, Văn Thanh thấy vị cảnh sát đã liên hệ với mình. Biết cậu là Lý Văn Thanh, cảnh sát đưa di động cho cậu, bảo, “Đây là di động của Lôi Đức Khải, lúc xảy ra tai nạn do đặt trong cốp xe nên không bị gì, chúng tôi gọi cho cậu thông qua số trong di động này. Trong điện thoại của anh ta chỉ có mỗi số liên lạc của cậu.”
Văn Thanh run rẩy cầm lấy di động, nhẹ giọng hỏi, “Đức Khải đâu?”
Anh chàng cảnh sáng nghiêng người nhìn phòng cấp cứu đằng sau, “Còn đang cấp cứu. Vết thương của anh ta… rất nghiêm trọng.”
Văn Thanh mệt mỏi tựa lưng vào tường, cảnh sát hỏi cậu vẫn khỏe chứ, cậu miễn cường cười, sau đó dưới sự giúp đỡ của cảnh ngồi vào dãy ghế dọc hàng lang.
Sau đó cảnh sát kể lại, xe Lôi Đức Khải đụng phải một chiếc xe khác nên mới rơi xuống sườn núi, tình huống còn đang điều tra cụ thể, ba người trong chiếc xe kia cũng bị trọng thương, vẫn đang cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Văn Thanh ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt chiếc điện thoại được cảnh sát giao cho. Mở danh bạ, chỉ lưu mỗi tên cậu. Thấy thế, Văn Thanh vừa cười vừa khóc. Lấy tay lau nước mắt, nhưng sao thứ nước kia càng chảy càng nhanh. Thế là, cậu ghì lấy di động của Lôi Đức Khải mà khóc.
Trong di động chỉ có tên mỗi mình mình, Đức Khải, chẳng lẽ anh thật lựa chọn hoàn toàn quên Lễ Dương? Vậy câu ‘Anh xin lỗi’ kia rốt cuộc có ý gì? Là biết trước vụ tai nạn này sao?
Như nhớ ra điều gì, Văn Thanh lau khô nước mắt, lấy sim di động đã cất vào ví ban nãy. Khi di động lại một lần nữa sáng lên, Văn Thanh nhanh chóng thấy được tên một người trong danh bạ… Cũng chỉ có tên của một người.
Nhìn tên này, Văn Thanh che miệng lại, dòng nước mắt khó lắm mới ngăn được lại tuôn ra như những hạt trân châu đứt đoạn, từng hạt từng hạt. Trên di động chỉ lưu một tên duy nhất, là Lễ Dương.
Sau một lúc, Văn Thanh dằn tiếng khóc xuống, run rẩy bấm dãy số được lưu duy nhất này.
Giờ phút này, Khuông Tĩnh và Lễ Dương đang ngồi nơi khoang máy bay, chỉ chốc lát nữa thôi máy bay sẽ cất cánh, tiếp viên hàng không đang yêu cầu mọi người tắt di động. Sau khi tắt di động của mình rồi, Khuông Tĩnh nhìn qua Lễ Dương sắc mặt tái nhợt bên cạnh, nhẹ nhàng thấp giọng thì thẩm bảo, “Lễ Dương, đã tắt di động chưa?”
Lễ Dương liếc nhìn qua, chậm rãi cầm lấy di động. Chiếc điện thoại di động này là do Lôi Đức Khải mua, để Lễ Dương có thể liên lạc với anh vào bất kỳ lúc nào. Lễ Dương chưa bao giờ dùng điện thoại này gọi cho ai khác ngoài Lôi Đức Khải, vì ngoài số của anh ra, chiếc máy này còn lưu số của ai nữa đâu.
Kể từ sau khi bị Lôi Đức Khải cự tuyệt, Lễ Dương cũng chẳng rõ vì sao mình vẫn muốn giữ chiếc điện thoại ấy kề bên. Chỉ là nhìn tên hiển thị trên di động, nhớ lại những tháng ngày hễ muốn thấy người kia là gọi điện, vậy là chẳng thể dằn lòng mà giữ lại. Quãng thời gian ấy vui vẻ biết bao nhiêu, không cần bận tâm suy nghĩ điều gì, chỉ cần gọi điện thoại rồi bảo, Khải à em nhớ anh. Thế là Lôi Đức Khải sẽ nhanh chóng xuất hiện, tuy phải chạy leo cầu thang mà hồng hộc thở, nhưng người ấy sẽ mãi tươi cười, vẻ mặt thương yêu chiều chuộng, rất đỗi cẩn thận, cứ như sợ Lễ Dương sẽ giận.
Lễ Dương ngơ ngẩn nhìn di động, ánh mắt Khuông Tĩnh tối tăm. Nặn ra một nụ cười, Khuông Tĩnh nắm lấy tay cầm di động của Lễ Dương rồi bảo, “Dương, để anh giúp em khóa máy.”
Lấy điện thoại qua rồi, Khuông Tĩnh nhìn thoáng qua lại tiếp, “Kiểu này đã cũ rồi, từ tận nhiều năm trước, lại chẳng đẹp đẽ gì. Sau khi đến nước ngoài anh sẽ mua cho em cái mới, đừng dùng di động này nữa.”
Lễ Dương chỉ nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại trong tay Khuông Tĩnh, chẳng nói điều gì. Nhìn bàn tay Khuông Tĩnh đặt trên nút tắt máy, sau đó yên lặng nhắm hai mắt lại.
Ring rang ring rang…
Tiếng điện thoại chợt vang lên trong khoang máy bay im ắng, thanh âm quen thuộc đến mức khiến Lễ Dương mở choàng mắt. Thế nhưng tiếng chuông đã ngừng, tựa như tiếng chuông ban nãy chỉ là nhầm lần. Lễ Dương ngây ra nhìn Khuông Tĩnh, người kia lại tươi cười, hỏi, “Dương, sao à?”
Dời tầm mắt sang chiếc đi động đã tắt trong tay Khuông Tĩnh, rồi chợt, Lễ Dương đoạt lại chiếc di động của mình, sau đó nhanh chóng khởi động máy. Lễ Dương phải xác định, dù có thật hay không thì phải xem lại lần nữa.
Phải chăng là Khải gọi cho mình, nhất định là thế! Nhất định là thế! Nhất định là thế! Lễ Dương không tin Lôi Đức Khải thật nhẫn tâm như vậy, anh đã từng nói yêu mình, anh đã từng nói thế!
Mở di động, hiện một cuộc gọi nhỡ, mở ra lần nữa, tên hiển thị là Khải!
Lễ Dương kích động gọi lại. Kể từ khi Lôi Đức Khải đưa Lễ Dương về lại với Khuông Tĩnh, dãy số này dù có gọi thế nào cũng chẳng ai bắt máy. Ấy vậy mà lần này, trong di động lại truyền đến âm thanh.
Nhìn dáng vẻ ấy, Khuông Tĩnh dằn lòng không được bảo, “Dương, sắp bay rồi, tắt di động đi.”
Lễ Dương liếc qua, đột nhiên đứng phắt dậy.
“Dương, em muốn đi đâu?”
Khuông Tĩnh giữ chặt Lễ Dương. Lễ Dương cầm chặt di động quay đầu lại nhìn, vẻ mặt kiên định, “Xin lỗi anh, Khuông Tĩnh, tôi không thể theo anh được, tôi phải ở lại nơi này.”
“Lễ Dương!” Khuông Tĩnh tức giận đứng bật dậy.
Lễ Dương chỉ lạnh nhạt cười, xoay người rời đi. Cái nhìn trước khi rời khỏi ấy rất mực quyết đoán.
Khuông Tĩnh mệt mỏi ngồi sụp vào chỗ ngồi.
Giờ khắc này anh ta mới hiểu rõ, mình đã hoàn toàn mất đi Lễ Dương rồi.
Không để ý đến sự ngăn trở của tiếp viên hàng không khi rời khỏi khoang máy bay, Lê Dương vừa đi vừa nghe điện thoại. Lúc này điện thoại có người bắt, bên trong truyền ra âm thanh. Lễ Dương vui mừng, nắm chặt di động đỏ hoe mắt mà bảo, “Khải, là anh sao? Khải… Rốt cuộc anh chịu gọi cho em rồi… Em biết nhất định anh sẽ gọi cho em mà… Khải… Khải?
Cách đó không xa, không biết có thứ gì bị ai đó đánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Đồng thời, máu trên mặt Lễ Dương tức thì mất sạch, di động vốn cầm chặt trên tay cũng rơi xuống.
Lúc Lễ Dương chạy tới bệnh viện, Văn Thanh đang ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Lôi Đức Khải còn đang cấp cứu, tình hình không lạc quan lắm.
Văn Thanh hai mắt sưng đỏ ngồi trên dãy ghế chờ nơi hành lang. Lễ Dương hốt hoảng lúng túng hỏi cảnh sát rằng chuyện này sao lại thế, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ, có nghiêm trọng không, bị thương thế nào, bao lâu nữa mới phẫu thuật xong, anh ấy không sao cả chứ, không sao cả chứ?
Để rồi rốt cuộc Lễ Dương thét to, rũ mệt. Được người nào đó đỡ đến ngồi xuống ghế. Nhưng Lễ Dương không chịu, chỉ bất lực lủi vào góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn đăm đăm ngọn đèn sáng nơi phòng cấp cứu.
Một giờ hai giờ rồi ba giờ trôi qua, đèn phòng cấp cứu cũng chịu tắt. Phát hiện điều ấy đầu tiên, Lễ Dương đứng phắt dậy. Nhưng có lẽ do ngồi bó gối lâu quá, Lễ Dương lảo đảo, xém nữa đã ngã, rồi thì lại cắn chặt răng gắng gượng chịu đựng.
Khi bác sĩ và y tá đẩy Lôi Đức Khải hôn mê bất tỉnh khỏi phòng cấp cứu, Lễ Dương và Văn Thanh cùng lúc nhào tới, thật cẩn thận lại vô cùng đau lòng nhìn người giờ phút này có vẻ như vô cùng yếu ớt, chỉ chạm khẽ vào thôi sẽ vỡ vụn.
Lễ Dương càng không ngừng hỏi bác sĩ tình hình của anh. Bác sĩ đáp, “Tuy vết thương nghiêm trọng nhưng bởi cấp cứu kịp thời nên mới giữ mạng lại được, còn những vết thương ấy thì nằm viện cỡ một đến hai tháng là sẽ lành, chỉ tiếc anh ấy đã mãi mất đi chân phải…”
Nghe nghe, một cách nhanh chóng, Lễ Dương và Văn Thanh lại nước mắt dâng trào, nhìn người quấn đầy băng gạc trên người mà hận rằng sao không thể chịu thay anh.
Lúc vào phòng bệnh, Lễ Dương và Văn Thanh bị hai người cảnh sát chưa từng gặp qua ngăn lại. Một người trong số đó nhìn họ trong chốc lát rồi hỏi, “Trong hai người ai là Lễ Dương?”
Lễ Dương trả lời, “Là tôi.”
Cảnh sát nói với Lễ Dương rằng, “Chúng tôi có việc cần hỏi, anh hãy theo một lát.”
Lễ Dương không muốn đi lắm, hiện chỉ muốn trông thấy Lôi Đức Khải thôi. Dường như hiểu rõ sự do dự ấy là từ đâu, cảnh sát lại tiếp, “Là liên quan đến vụ tai nạn lần này của anh Lôi, mời anh hỗ trợ điều tra.”
Nghe đến lời này, Lễ Dương không hề cự tuyệt.
Trước khi cùng cảnh sát rời đi, Lễ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bệnh, bắt gặp Văn Thanh đang chăm chú nhìn mình nơi cửa phòng.
Cảnh sát dẫn Lễ Dương đến nơi khác trong bệnh viện, cũng bảo rằng ba người xảy ra va chạm với Lôi Đức Khải bị thương tương đối nhẹ, sau khi cấp cứu rồi thì đã được chuyển tới phòng bệnh thường, hai người hiện đang hôn mê, một đã tỉnh. Hỏi người nọ về diễn biến lúc vụ tai nạn, anh ta nói vụ tai nạn này là do Lôi Đức Khải gây ra, xe Lôi Đức Khải đã ép xe họ rơi xuống sườn núi.
Lễ Dương chẳng thể nào tin được rằng Lôi Đức Khải sẽ làm thế. Hai cảnh sát kia không giải thích, sau khi đưa Lễ Dương đến một gian phòng bệnh thì chỉ vào ba người nằm trong, hỏi, “Anh hãy nhìn xem có quen họ không?”
Dưới sự ra hiệu của họ, Lễ Dương dè dặt nhìn người trong phòng bệnh. Chỉ trong chốc lát, máu trên người Lễ Dương tựa như tuột hết, gương mặt trắng bệch như giấy. Rồi run rẩy ôm lấy người co ro lại, trong mắt dần xuất hiện vẻ tuyệt vọng và muốn hủy hoại giao vào nhau, thứ đã từng hiện hữu trong thời kỳ bệnh tật. Rồi từ từ thứ ánh sáng ấy cũng nhạt mờ, như nhớ ra điều gì, Lễ Dương chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói, “Khải đụng bọn chúng… Là Khải đụng bọn chúng…”
Hai vị cảnh sát yên lặng gật đầu.
Chầm chậm, Lễ Dương đứng dậy, miệng phát ra tiếng cười quái dị, vậy mà nước mắt lại chảy mau hơn.
“Tên ngốc ấy… Tên ngốc ấy… Tên ngốc ấy…” Câu sau mắng to hơn câu trước, Lễ Dương tựa như muốn dùng hết sức mà mắng, rồi lại đau thương biết chừng nào.
Hai người cảnh sát nhìn nhau chẳng hiểu gì, nhưng họ vẫn nói thêm chuyện nữa với Lễ Dương, “Anh Lễ Dương, chúng tôi nghĩ rằng rất có thể anh Lôi đã tự cắt chân phải mình.”
“Sao… sao lại…” Lễ Dương mở to đôi mắt đã sưng vì khóc.
Cảnh sát đã khảo sát qua hiện trường tai nạn, nói lại với Lễ Dương về phán đoán của họ.
“Lúc xe bị ngã xuống núi, trong chiếc ô tô bị đâm biến dạng, Lôi Đức Khải từng tỉnh lại một lúc trong lúc hôn mê một thời gian.
Lúc đó anh ấy bị thương nằm trong xe, rồi thì, nhìn thấy chiếc túi xoay tròn rơi cách đó không xa. Xuất phát từ nguyên nhân nào không rõ, anh muốn tới lấy chiếc túi ấy. Cố gắng một hồi lâu, rốt cuộc cũng rướn người ra được, nhưng chân phải vẫn bị kẹt trong xe.
Sau đó chúng tôi phát hiện thấy một mảnh kim loại vỏ ô tô, ước chừng hơn bốn mươi centimet, trong đó một đầu đẫm máu được mài mỏng, chúng tôi đoán anh ấy đã dùng mảnh kim loại này để tự cắt thịt mình, rồi lợi dụng sức nặng của thân xe đè gãy khớp xương. Cứ thể, anh ấy cắt đứt chân phải, chịu đựng nỗi đau mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, khó khăn bò qua đến gần chiếc túi tài liệu này.
Sau khi mở ra có được thứ bên trong túi, mới cầm một tảng đá, dùng hết phần sức lực còn sót lại đập vỡ thứ ấy, đập mãi đến khi thứ ấy chẳng còn cách nào sửa được, rốt cuộc bởi mất máu quá nhiều, anh ấy bèn không chịu đựng nổi ngất đi. Tuy lúc ấy lất phất mưa phùn, nhưng vết máu từ nơi Lôi Đức Khải cắt chân đến đoạn đường anh ta đã bò tới vẫn rất rõ rệt.
Còn đây là thứ Lôi Đức Khải liều mạng cũng muốn phả bỏ ——”
Cảnh sát lấy ra một chiếc túi trong suốt được quấn dây chặt lại, bên trong là vô số mảnh nhỏ màu bạc đầm máu.
“Chúng tôi chỉ biết thứ này trước đây là đĩa phim, còn nội dung là gì thì đã chẳng còn cách nào tra được. Nhưng sau khi hỏi người đã tỉnh lại kia, chúng tôi biết được sơ qua nội dung chiếc đĩa ấy. Anh Lễ Dương, kẻ ấy bảo đây là chiếc đĩa quay lại hình ảnh anh bị ba tên ấy xâm hại.
Anh Lễ Dương, chúng tôi nghi ngờ rằng anh Lôi Đức Khải là cố ý đả thương người, bởi ba người này đã từng làm hại anh, nên anh ấy muốn trả thù.
Dù liều lĩnh anh ấy vẫn muốn hủy chiếc đĩa này, vô cùng có khả năng do không muốn bất kỳ ai xem được nội dung bên trong. Anh Lễ Dương, đĩa đã bị tiêu hủy hoàn toàn nên không thể trở thành chứng cớ, nếu anh kiên quyết phủ nhận, vậy chuyện anh từng bị xâm hại sẽ không được xác lập trên pháp luật, anh có thể giữ bí mật chuyện này, mà đó cũng là mong muốn của anh Lôi.
Nhưng nếu anh làm vậy, tội danh cố ý đả thương người của Lôi Đức Khải sẽ không được xử phạt nhẹ do xem xét đến việc ba kẻ kia đã tạo thành thương tổn với anh.”
“Không… Tôi phải cứu Khải, tôi phải cứu anh ấy! Việc này thì có là bao… Nếu có thể cứu anh ấy, bảo tôi chết cũng được… Tôi muốn anh ấy khỏe mạnh sống tốt, tôi muốn cứu anh ấy, tôi phải cứu anh ấy!”
Lễ Dương chạy như điên trong bệnh viện, mặc kệ có biết bao người bực dọc liếc nhìn. Đến khi đứng trước cửa phòng bệnh của Lôi Đức Khải rồi, nhìn người nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, rốt cuộc Lễ Dương đã chẳng gắng gượng được nữa. Quỳ rạp xuống, lết lại gần, chẳng hề nói gì, chỉ nắm chặt lấy đôi bàn tay kề lại gần mặt, nức nở.
Thấy cảnh ấy, Văn Thanh vốn vẫn ở phòng bệnh trông chừng Lôi Đức Khải cười hiểu rõ, mang theo nước mắt xoay người yên lặng rời đi.
Tiếng bước chân từng bước từng bước rõ ràng, Văn Thanh càng chạy càng xa, cố gắng ngẩng đầu, vậy mà nước mắt vẫn chẳng thể dừng chảy dài xuống má.
Trong mộng, là ai tới, là ai đi.
Lúc khóc lúc cười, hóa ra là một hồi ly biệt.
Khuông Tĩnh ngồi tại chỗ, chỗ bên cạnh quạnh hiu, đôi mắt lạc lối vẫn lom lom nhìn vị trí trống ấy.
Phi cơ cất cánh vào không trung, càng lúc càng xa, rời đi, mang theo bất đắc dĩ và đau thương, của một người nào đó.
Văn Thanh đi rồi, dọn quần áo của mình cất vào túi, tháo chiếc nhẫn nơi tay trái xuống, đặt trên một phong thư.
Văn Thanh đi rồi, mở cửa bước ra khỏi, quay lại nhìn mọi vật trong phòng lần sau chót, sau đó đóng cửa rời đi.
Cho dù chẳng nỡ chẳng đành rời đi không đặng, biệt ly, đó là nhận ra thời gian của chuyến tàu này không thuộc về mình.
Đó là một sớm mai ngập nắng, có người tỉnh giấc sau cơn mê đã hai ngày. Chàng trai đang chà lau tay cho anh dừng động tác lại, si ngốc nhìn.
Chàng trai ấy buông chiếc khăn trong tay, siết chặt đôi bàn tay đang nắm, nói ra câu đã cất giấu trong sâu thẳm con tim, từ rất lâu rất lâu về trước.
“Khải, em yêu anh.”
Người tỉnh lại lẳng lặng nhìn chàng trai ấy, rồi mỉm cười, nụ cười còn rạng ngời hơn cả ánh mặt trời.
Nào cần nói điều gì, chỉ cần hãy nắm chặt đôi bàn tay, tình cảm dào dạt sẽ truyền từ đôi bàn tay này sang đôi bàn tay khác.
Lễ Dương, em đã yêu anh tự lúc nào?
Có phải vào lúc tiếng tim anh rộn rã đánh thức em khỏi cơn ác mộng, hay là lúc em tuyệt vọng thốt lên rằng em yêu anh…
Giữa ngã tư đường tấp nập kẻ đến người đi, lần thoáng qua gặp gỡ ấy, ai đã khắc ghi trong lòng?
Tình cờ quay đầu ngoái lại, chợt vô tình bắt gặp nhau, là ai đã trao nụ cười?
Sau đó cứ trôi qua như thế, rốt cuộc chẳng thể nào nhớ nổi.
Nhưng mà bạn ơi bạn biết chăng, khoảnh khắc bất ngờ đầy kỳ diệu đó, hoặc bạn hoặc đối phương, có lẽ đó chính là kết quả của năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau nơi kiếp trước.
Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook