Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ
-
Chương 11: “Tư thế này cũng được lắm. Càng dễ cho chúng ta “thân mật”
Cứ như vậy, Kim JaeJoong chìm trong đấu tranh nội tâm giữa “gõ cửa” và “không gõ cửa”, hoàn toàn không để ý Jung YoonHo đã đứng ở phía sau cậu thật lâu, hơn nữa còn nghe hết mấy lời lẩm bẩm của cậu, hiện tại đang phải nhịn cười vô cùng vất vả.
Gần đây Jung YoonHo rất bận rộn với chuyện của công ty, đã nghĩ nếu xong việc sẽ đi tìm Kim JaeJoong, hắn rất muốn nhìn thấy cậu. Hoàn toàn không ngờ đến họp xong về phòng lại nhìn thấy Kim JaeJoong đứng trước cửa, nhưng thật lâu cũng không gõ cửa đi vào, lại còn lẩm bẩm cái gì. Đến gần để nghe, lại khiến cho hắn muốn cười phá lên.
Nhìn thấy tập hồ sơ trong tay JaeJoong, đoán rằng cậu là đứa con trai mà Kim luật sư nhắc đến lúc nãy. Thật đúng là duyên phận.
“Muốn biết anh có đang “ấy ấy” hay không, đi vào sẽ biết ngay.”
Một tay ôm JaeJoong vào lòng, một tay cầm lấy tay JaeJoong đang do dự để trên cửa đẩy cửa mở ra, rồi đem cậu vào phòng, đẩy cậu dựa vào cánh cửa.
JaeJoong bị hành động đột ngột của Jung YoonHo làm cho ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy Jung YoonHo lại nghĩ thầm, Làm thế nào hắn lại đột ngột xuất hiện đâu? Không phải đang cùng thư ký tư tình trong văn phòng sao?
Suy nghĩ của Kim JaeJoong, người thường quả thật không thể nào sánh được =.=
Jung YoonHo cười cười, ghé sát lại đối diện với JaeJoong, gần đến mức mũi cũng chạm vào nhau, nói, “Em thấy rõ chưa? Có hay không có?”
Khoảng cách rất gần, khiến JaeJoong không dám thở mạnh, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở của Jung YoonHo chạm khẽ lên môi. Uhm… còn có mùi thơm thơm nữa.
Nghĩ đến đó JaeJoong liền đỏ mặt quay đầu qua một bên, quên luôn chuyện phải vùng vẫy thoát ra. Jung YoonHo nhìn đến một Kim JaeJoong sắc mặt hồng hồng, làn da mịn màng, không kiềm chế được liền cắn vào tai JaeJoong một cái.
“Á!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Anh lại cắn tôi!!!” JaeJoong đẩy mạnh YoonHo ra, thoát khỏi vòng tay của YoonHo liền mắng.
“Bảo bối à, em đến tìm anh, là vì nhớ anh quá à?” YoonHo vừa cười vừa đi tới bàn làm việc, vẻ lưu manh ngồi xuống mép bàn. Tư thế ngồi này vô cùng có lợi cho sự tình sắp xảy ra dưới đây.
JaeJoong xoa vành tai bị cắn, giận dữ bước tới trước mặt YoonHo, đưa tài liệu trong tay cho hắn, rồi trừng mắt.
“Ai thèm nhớ anh! Nếu không phải đến đưa tài liệu cho anh thì tôi đã được yên thân ngủ ở nhà rồi. Này, đưa cũng đưa rồi, tôi đi về.”
Nhìn qua tập hồ sơ, Jung YoonHo cầm lấy rồi để lên bàn, tranh thủ đúng thời điểm JaeJoong xoay người đột ngột đưa tay ôm lấy cậu kéo vào trong lòng. Còn nhớ rõ tư thế ngồi của YoonHo đi, cằm của hắn vừa vặn để lên vai JaeJoong. JaeJoong ngọ nguậy nửa ngày nhưng không thoát được, vì thế đành buông xuôi, nhưng tự nhủ thầm, Nếu hắn dám làm gì, mình sẽ cho hắn một đá tuyệt tử tuyệt tôn luôn!
Nhận thấy JaeJoong không còn phản kháng, YoonHo yên lặng vùi mặt vào cổ JaeJoong, cảm nhận được làn da mềm mại, thậm chí cả động mạch đang phập phồng. Khứu giác tràn đầy mùi hương trên cơ thể JaeJoong.
Jung YoonHo lúc này mới nhận ra, chính mình thế nhưng cũng có chút nhớ nhung người con trai này.
“Hình như, tôi có chút nhớ cậu. Làm sao đây?” Âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau cổ, từng đợt nhiệt khí khiến JaeJoong có chút gai gai.
“Anh… anh nhớ tôi thì liên quan gì đến tôi? Buông tay, đừng bảo là anh lại muốn cắn tôi nhé! Buông tôi ra được không? Tư thế này kì quái chết được!”
“Tư thế này cũng tốt mà. Càng dễ cho chúng ta “thân mật”.” Nói xong, YoonHo hôn nhẹ lên cổ JaeJoong, còn đưa lưỡi liếm một chút, sau đó mới buông cậu ra.
Chỉ thấy JaeJoong lập tức chạy tới chỗ YoonHo với không tới, nắm chặt cổ áo, chỉ tay vào mặt YoonHo mắng to, “Đã biến thái còn 35 nữa! Dám đụng chạm tôi!”
“Cậu không cần phải làm như tôi xâm phạm cậu được không? Tôi chỉ thể hiện một chút tình cảm nhớ nhung với cậu thôi!” Đùa giỡn kiểu này còn không phải xâm phạm con nhà người ta sao =.=
“Làm gì có cái loại thể hiện như của anh! Đúng là biến thái!”
“Cậu đã nói vậy, thế tôi biến thái thật cho cậu xem nhé!” Nói xong từng bước từng bước tiến lại gần Kim JaeJoong.
“A a a a!!! Anh không được lại đây!!!!!”
.....
Giằng co một lúc, cuối cùng YoonHo cũng phải đầu hàng trước tiếng gào của JaeJoong, kêu to vậy, nhỡ đâu người bên ngoài lại tưởng hắn muốn cưỡng gian dân nữ ~.~
“Thôi được rồi, cậu đợi tôi một chút, xử lý xong việc này tôi mời cậu đi ăn cơm trưa được không?” Bị tiếng gào của JaeJoong tra tấn đến phát mệt, YoonHo quay lại bàn làm việc, rồi quay sang hỏi JaeJoong.
Kim JaeJoong cũng chẳng khá gì hơn, nghĩ đến về nhà thì Kim HeeChul còn đang ngủ, Kim lão gia và Kim phu nhân chưa chắc đã về, buổi trưa rất có thể không có cơm ăn, vì thế gật gật đầu.
“Được rồi, đây là vinh hạnh của anh đấy.” Sau đó ra vẻ đại gia ngồi xuống sôpha đối diện bàn làm việc của YoonHo.
Gần đây Jung YoonHo rất bận rộn với chuyện của công ty, đã nghĩ nếu xong việc sẽ đi tìm Kim JaeJoong, hắn rất muốn nhìn thấy cậu. Hoàn toàn không ngờ đến họp xong về phòng lại nhìn thấy Kim JaeJoong đứng trước cửa, nhưng thật lâu cũng không gõ cửa đi vào, lại còn lẩm bẩm cái gì. Đến gần để nghe, lại khiến cho hắn muốn cười phá lên.
Nhìn thấy tập hồ sơ trong tay JaeJoong, đoán rằng cậu là đứa con trai mà Kim luật sư nhắc đến lúc nãy. Thật đúng là duyên phận.
“Muốn biết anh có đang “ấy ấy” hay không, đi vào sẽ biết ngay.”
Một tay ôm JaeJoong vào lòng, một tay cầm lấy tay JaeJoong đang do dự để trên cửa đẩy cửa mở ra, rồi đem cậu vào phòng, đẩy cậu dựa vào cánh cửa.
JaeJoong bị hành động đột ngột của Jung YoonHo làm cho ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy Jung YoonHo lại nghĩ thầm, Làm thế nào hắn lại đột ngột xuất hiện đâu? Không phải đang cùng thư ký tư tình trong văn phòng sao?
Suy nghĩ của Kim JaeJoong, người thường quả thật không thể nào sánh được =.=
Jung YoonHo cười cười, ghé sát lại đối diện với JaeJoong, gần đến mức mũi cũng chạm vào nhau, nói, “Em thấy rõ chưa? Có hay không có?”
Khoảng cách rất gần, khiến JaeJoong không dám thở mạnh, nhưng cậu cảm nhận được hơi thở của Jung YoonHo chạm khẽ lên môi. Uhm… còn có mùi thơm thơm nữa.
Nghĩ đến đó JaeJoong liền đỏ mặt quay đầu qua một bên, quên luôn chuyện phải vùng vẫy thoát ra. Jung YoonHo nhìn đến một Kim JaeJoong sắc mặt hồng hồng, làn da mịn màng, không kiềm chế được liền cắn vào tai JaeJoong một cái.
“Á!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Anh lại cắn tôi!!!” JaeJoong đẩy mạnh YoonHo ra, thoát khỏi vòng tay của YoonHo liền mắng.
“Bảo bối à, em đến tìm anh, là vì nhớ anh quá à?” YoonHo vừa cười vừa đi tới bàn làm việc, vẻ lưu manh ngồi xuống mép bàn. Tư thế ngồi này vô cùng có lợi cho sự tình sắp xảy ra dưới đây.
JaeJoong xoa vành tai bị cắn, giận dữ bước tới trước mặt YoonHo, đưa tài liệu trong tay cho hắn, rồi trừng mắt.
“Ai thèm nhớ anh! Nếu không phải đến đưa tài liệu cho anh thì tôi đã được yên thân ngủ ở nhà rồi. Này, đưa cũng đưa rồi, tôi đi về.”
Nhìn qua tập hồ sơ, Jung YoonHo cầm lấy rồi để lên bàn, tranh thủ đúng thời điểm JaeJoong xoay người đột ngột đưa tay ôm lấy cậu kéo vào trong lòng. Còn nhớ rõ tư thế ngồi của YoonHo đi, cằm của hắn vừa vặn để lên vai JaeJoong. JaeJoong ngọ nguậy nửa ngày nhưng không thoát được, vì thế đành buông xuôi, nhưng tự nhủ thầm, Nếu hắn dám làm gì, mình sẽ cho hắn một đá tuyệt tử tuyệt tôn luôn!
Nhận thấy JaeJoong không còn phản kháng, YoonHo yên lặng vùi mặt vào cổ JaeJoong, cảm nhận được làn da mềm mại, thậm chí cả động mạch đang phập phồng. Khứu giác tràn đầy mùi hương trên cơ thể JaeJoong.
Jung YoonHo lúc này mới nhận ra, chính mình thế nhưng cũng có chút nhớ nhung người con trai này.
“Hình như, tôi có chút nhớ cậu. Làm sao đây?” Âm thanh trầm thấp vang lên từ phía sau cổ, từng đợt nhiệt khí khiến JaeJoong có chút gai gai.
“Anh… anh nhớ tôi thì liên quan gì đến tôi? Buông tay, đừng bảo là anh lại muốn cắn tôi nhé! Buông tôi ra được không? Tư thế này kì quái chết được!”
“Tư thế này cũng tốt mà. Càng dễ cho chúng ta “thân mật”.” Nói xong, YoonHo hôn nhẹ lên cổ JaeJoong, còn đưa lưỡi liếm một chút, sau đó mới buông cậu ra.
Chỉ thấy JaeJoong lập tức chạy tới chỗ YoonHo với không tới, nắm chặt cổ áo, chỉ tay vào mặt YoonHo mắng to, “Đã biến thái còn 35 nữa! Dám đụng chạm tôi!”
“Cậu không cần phải làm như tôi xâm phạm cậu được không? Tôi chỉ thể hiện một chút tình cảm nhớ nhung với cậu thôi!” Đùa giỡn kiểu này còn không phải xâm phạm con nhà người ta sao =.=
“Làm gì có cái loại thể hiện như của anh! Đúng là biến thái!”
“Cậu đã nói vậy, thế tôi biến thái thật cho cậu xem nhé!” Nói xong từng bước từng bước tiến lại gần Kim JaeJoong.
“A a a a!!! Anh không được lại đây!!!!!”
.....
Giằng co một lúc, cuối cùng YoonHo cũng phải đầu hàng trước tiếng gào của JaeJoong, kêu to vậy, nhỡ đâu người bên ngoài lại tưởng hắn muốn cưỡng gian dân nữ ~.~
“Thôi được rồi, cậu đợi tôi một chút, xử lý xong việc này tôi mời cậu đi ăn cơm trưa được không?” Bị tiếng gào của JaeJoong tra tấn đến phát mệt, YoonHo quay lại bàn làm việc, rồi quay sang hỏi JaeJoong.
Kim JaeJoong cũng chẳng khá gì hơn, nghĩ đến về nhà thì Kim HeeChul còn đang ngủ, Kim lão gia và Kim phu nhân chưa chắc đã về, buổi trưa rất có thể không có cơm ăn, vì thế gật gật đầu.
“Được rồi, đây là vinh hạnh của anh đấy.” Sau đó ra vẻ đại gia ngồi xuống sôpha đối diện bàn làm việc của YoonHo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook