*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Mộc Trạch cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang buộc anh phải lùi lại, lúc nhìn lên, anh chỉ thấy Nguyên Tinh Thần cầm thứ gì đó bước ra, “Đừng tới đây nữa, thứ cô cầm trong tay đang bài xích chúng tôi.”

Nguyên Tinh Thần chợt nhận ra đó là nhân cách của mình đã cảm nhận được tính nguy hiểm của thuốc.Hiện tại vấn đề lớn nhất mà họ gặp là phải biết thời gian giáo đường mở cửa, vốn định tìm nữ tu Mary để hỏi nhưng tiếc là chẳng biết nữ tu đã trốn tới chỗ nào rồi.

“Tôi biết rồi, mọi người đợi tí.” Cô đổ thuốc ra hết, lúc này mới thuận lợi đi tới cạnh Bạch Mộc Trạch, “Ừm, anh nhìn cái này sẽ hiểu ngay.”Hứa Dạng vội hỏi: “Vậy còn tôi? Tôi là nhân cách thế nào?”Cảm giác sức nặng trên người đã biến mất, Nguyên Tinh Thần ngước mắt lên, thấy Crudo đã nằm rạp xuống đất, trên lưng bị cắm một con dao.

Bạch Mộc Trạch nhìn lọ thuốc liền hiểu ra, “Cô cũng nhận ra từ trước rồi à?”Tiếng hét bất lực của Doris vang lên bên tai, Nguyên Tinh Thần rơi nước mắt, vì bản thân, cũng vì Doris.Bạch Mộc Trạch nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt cô, chỉ nói: “Đợi khi chơi xong mật thất thì cô sẽ biết thôi.”

Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tối đó lúc Crudo tấn công Hứa Dạng tôi đã phát hiện có gì đó không ổn rồi, ông ta bóp cổ Hứa Dạng thì tôi cũng sẽ thấy ngạt thở, liên hệ với những tờ giấy tìm thấy trong phòng bọn anh, tôi đoán có thể 4 người các anh là nhân cách được Doris sinh ra để bảo vệ bản thân, những lời của nữ tu Mary và lọ thuốc trong ngăn kéo của Viện trưởng cũng đã chứng minh điều này.”Bạch Mộc Trạch cầm ngọn nến, nhẹ nhàng kéo tay cô ra: “Cô nói đi, để tôi xem.”“Đi thôi.”Bạch Mộc Trạch ghé lại gần bức ảnh hơn, nói: “Là giáo đường thật.”

Suy nghĩ của Bạch Mộc Trạch cũng giống với Nguyên Tinh Thần, manh mối về 4 người bọn họ đều có liên quan tới Doris.“Vậy chắc tôi là nhân cách vui vẻ rồi.” Tang Cách nghĩ tới thông tin của Kiki, một cô bé thích cười.Tang Cách cau mày: “Sao cậu nói mà tôi nghe cứ kỳ cục vậy?”

Giờ nghĩ lại, thực ra từ đầu đã có manh mối rồi, ví dụ như mật mã ngày sinh trong phòng.Giờ nghĩ lại, thực ra từ đầu đã có manh mối rồi, ví dụ như mật mã ngày sinh trong phòng.Nguyên Tinh Thần chợt nhận ra đó là nhân cách của mình đã cảm nhận được tính nguy hiểm của thuốc.

Có vẻ như Hứa Dạng vẫn chưa chấp nhận được việc mình chỉ là một nhân cách: “Đợi đã, nói cách khác thì 4 chúng ta không phải là người, đến cả ma cũng chẳng phải, chỉ là nhân cách không tồn tại thôi ư?”Crudo thấy mục tiêu đã rời khỏi liền bỏ qua Bạch Mộc Trạch, định tóm lấy Nguyên Tinh Thần.Bạch Mộc Trạch đảo mắt nhìn xung quanh định tìm thứ gì đó vừa tay để làm vũ khí. Anh sờ tới cây thánh giá treo sau lưng nên bèn tháo nó ra nắm chắc trong tay, ra hiệu cho Nguyên Tinh Thần lát nữa mình sẽ cản Crudo lại, cô phải nhân cơ hội để chạy đi.

Tang Cách cau mày: “Sao cậu nói mà tôi nghe cứ kỳ cục vậy?”Anh chạy lên tầng 2 nhìn đồng hồ, quả nhiên đã có kẻ đụng tay vào, “Kim đồng hồ bị gãy rồi, không thể nào chỉnh thời gian được nữa.”Ai ngờ lúc Kỳ Việt vừa tới bên cạnh cô, Nguyên Tinh Thần đã trở tay đẩy anh ta xuống dưới lầu, dù Kỳ Việt phản ứng nhanh bắt được lan can nhưng cũng lảo đảo suýt ngã, “Nguyên Tinh Thần!”Trong phòng Viện trưởng bày rất nhiều nến, sáng sủa hơn nhưng tầng lầu khác rất nhiều. Ở bên phải cửa có treo 2 hàng ảnh, từ xa nhìn vào trông như một cây thánh giá.

Dương Manh Manh lại là người chấp nhận đầu tiên sau Bạch Mộc Trạch: “Chẳng trách Ruby luôn giúp đỡ Doris, thực ra cô bé là góc khuất trong đáy lòng Doris, Ruby giúp làm những chuyện mà Doris không dám làm.”Chữ trên tấm bảng gỗ nhỏ quá, Bạch Mộc Trạch lấy bức ảnh xuống luôn, “Giáo đường, mở vào… chủ nhật.” Anh nheo mắt lại mới thấy rõ được dòng chữ trên tấm bảng gỗ.Bạch Mộc Trạch nói: “Cửa ra mật thất ở giáo đường.”

Hứa Dạng vội hỏi: “Vậy còn tôi? Tôi là nhân cách thế nào?”Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, giọng nói của Crudo truyền đến từ tầng 4.“Doris à, đi theo ta con sẽ được sống sung sướng, con nhìn đi, Viện trưởng của các con cũng đồng ý rồi mà.”

“Cậu là nhân cách chữa lành, phụ trách hấp thụ hết tất cả cảm xúc tiêu cực của Doris, vì thế tối đó Crudo tới tấn công chúng ta, lúc tôi cảm giác sợ muốn khóc thì tất cả cảm xúc đều chuyển sang cho cậu.” Nguyên Tinh Thần giải thích.Chợt, Crudo quay sang hướng của cô rồi cười, “Con đang ở đây à.” Nói xong liền vươn tay tới bắt.

Bấy giờ Hứa Dạng đã hiểu tại sao bản thân bước vào mật thất lại biến thành một cậu bé ẻo lả thích khóc nhè, “Manh Manh à, cô nhìn đi, không phải tôi thích khóc mà là khóc giúp Doris thôi.”“Tôi biết rồi, mọi người đợi tí.” Cô đổ thuốc ra hết, lúc này mới thuận lợi đi tới cạnh Bạch Mộc Trạch, “Ừm, anh nhìn cái này sẽ hiểu ngay.”“Chết rồi, cửa ở đây đã bị hỏng!” Kỳ Việt vốn định trốn về phòng bếp, nhưng vừa đóng cửa lại thì phát hiện cánh cửa đã vỡ nát.

Dương Manh Manh cười với cậu ta: “Đúng là khổ cho anh thật.”“Doris đang ở đây đấy, có thể thả tôi ra được chưa?”Bạch Mộc Trạch nhặt cây thánh giá lên rồi đâm vào sau lưng ông ta, nhưng Crudo như mọc mắt phía sau, trở tay nắm chặt thánh giá, nhân lúc cả hai đang giằng co, Nguyên Tinh Thần rón rén chui ra ngoài từ khe hở, hoảng hốt chạy ra ngoài.Trong khoảnh khắc đó, Crudo chợt hét lên một tiếng chói tai.

“Vậy chắc tôi là nhân cách vui vẻ rồi.” Tang Cách nghĩ tới thông tin của Kiki, một cô bé thích cười.Dương Manh Manh cười với cậu ta: “Đúng là khổ cho anh thật.”

Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Hẳn là mọi người cũng biết rõ tình cảnh của Doris trong cô nhi viện rồi, cô bé không có bạn bè, thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, lúc Doris cảm thấy cô đơn nhất thì Kiki đã xuất hiện, cô bé giúp Doris cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc trong cô nhi viện lạnh lẽo này.”Suy nghĩ của Bạch Mộc Trạch cũng giống với Nguyên Tinh Thần, manh mối về 4 người bọn họ đều có liên quan tới Doris.

Cô nhìn sang Bạch Mộc Trạch, thực ra Nguyên Tinh Thần không biết chắc nhân cách Ekko này xuất hiện từ khi nào nữa, đoạn ký ức đó rất mơ hồ, mỗi lần cô muốn nhớ tới thì đầu lại bắt đầu đau buốt.Thấy bóng dáng của Crudo đi tới, lửa giận trong lòng anh không tài nào khống chế được nữa.

Bạch Mộc Trạch nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt cô, chỉ nói: “Đợi khi chơi xong mật thất thì cô sẽ biết thôi.”Những người khác không có ý kiến gì với sắp xếp của Bạch Mộc Trạch, chỉ có Kỳ Việt: “Tôi ở tầng 2 một mình ư?”Nguyên Tinh Thần cũng ý thức được điều này có nghĩa là cô nhi viện sẽ mãi mãi rơi vào đêm tối, Crudo sẽ tới nữa.

Xem ra anh đã biết rồi.“Giáo đường mở cửa vào chủ nhật, vậy hôm nay là thứ mấy rồi?”

“Mọi người tới xem cái này đi.” Kỳ Việt đã đọc nhật ký của Viện trưởng, anh ta lấy được tin tức có ích bên trong rồi nói: “Về chuyện của Doris, Viện trưởng luôn cảm thấy hối hận, nhưng bà ta không dám đắc tội với Crudo vì sợ bị mất nguồn cứu trợ, cô nhi viện này cũng không cầm cự được nữa, những đứa trẻ khác sẽ không sống nổi.”

Nguyên Tinh Thần thấy cực kỳ nực cười: “Hy sinh một Doris để đổi lại sự bình yên của cả cô nhi viện à, đúng là một giao dịch xứng đáng.”Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Tối đó lúc Crudo tấn công Hứa Dạng tôi đã phát hiện có gì đó không ổn rồi, ông ta bóp cổ Hứa Dạng thì tôi cũng sẽ thấy ngạt thở, liên hệ với những tờ giấy tìm thấy trong phòng bọn anh, tôi đoán có thể 4 người các anh là nhân cách được Doris sinh ra để bảo vệ bản thân, những lời của nữ tu Mary và lọ thuốc trong ngăn kéo của Viện trưởng cũng đã chứng minh điều này.”

Kỳ Việt lật tới phần cuối quyển nhật ký, “Viện trưởng là một người sùng đạo Thiên Chúa, những chữ cái trên ngăn kéo ghép lại là biểu tượng Chi Rho*, ở trang cuối bà ta có viết: Chúa vĩ đại đã dẫn lối cho ánh sáng, dẫn tương lai tới nơi bỉ cực dưới chân ngài.”Sau khi vào cô nhi viện, thời gian vẫn luôn lẫn lộn, không biết ngày tháng năm gì hết, chỉ có thể phân biệt được ban ngày và ban đêm.



(*) Các chữ X và P thường được sử dụng như là một biểu tượng của “Chúa Kitô”. Các chữ cái đầu tiên của hai tên Chúa Kitô trong tiếng Hy Lạp là X và P. Trong bảng chữ cái Hy Lạp X là CH và P bằng R.

Tang Cách không hiểu: “Vậy thì sao, câu này có nghĩa là gì chứ?”Năm đầu tiên, Viện trưởng vẫn còn là một nữ tu, mặc áo khoác đen dài đứng bên cạnh Viện trưởng cũ;Thể lực vẫn chênh lệch với NPC quá nhiều, Bạch Mộc Trạch đẹp trai bị đập đầu xuống đất, hơi choáng váng.

Bạch Mộc Trạch nói: “Cửa ra mật thất ở giáo đường.”Cô định chạy xuống lầu dưới thì chợt phát hiện Viện trưởng đang cầm nến đứng sẵn, “Doris, sao muộn thế này rồi mà chưa đi ngủ nữa?”Cô nhìn sang Bạch Mộc Trạch, thực ra Nguyên Tinh Thần không biết chắc nhân cách Ekko này xuất hiện từ khi nào nữa, đoạn ký ức đó rất mơ hồ, mỗi lần cô muốn nhớ tới thì đầu lại bắt đầu đau buốt.

***“Bé Doris à, con muốn trốn đi đâu đây?”

Hiện tại vấn đề lớn nhất mà họ gặp là phải biết thời gian giáo đường mở cửa, vốn định tìm nữ tu Mary để hỏi nhưng tiếc là chẳng biết nữ tu đã trốn tới chỗ nào rồi.Trước mắt là Bạch Mộc Trạch với nét mặt hung tợn, hoặc có lẽ nên gọi anh là Ekko.

“Trời đã tối rồi kìa.” Dương Manh Manh nhìn ra ngoài cửa sổ nói.Có vẻ như Hứa Dạng vẫn chưa chấp nhận được việc mình chỉ là một nhân cách: “Đợi đã, nói cách khác thì 4 chúng ta không phải là người, đến cả ma cũng chẳng phải, chỉ là nhân cách không tồn tại thôi ư?”

Bạch Mộc Trạch phát hiện có gì đó không ổn, dù thời gian ở đây trôi nhanh nhưng bữa sáng mới qua đi chẳng bao lâu, không thể nào nhanh như thế mà đã tới tối được.Thấy Crudo càng lúc càng tới gần mình, Kỳ Việt không còn thời gian để tranh cãi với Nguyên Tinh Thần nữa, anh ta quay người chạy xuống tầng 1, Crudo đuổi sát phía sau.Trong không gian mờ mịt, Nguyên Tinh Thần lườm anh ta một cái nhưng ngoài miệng lại nói: “Được thôi, anh đi tới bên chỗ tôi đi.”

Anh chạy lên tầng 2 nhìn đồng hồ, quả nhiên đã có kẻ đụng tay vào, “Kim đồng hồ bị gãy rồi, không thể nào chỉnh thời gian được nữa.”Đầu cầu thang đã bị cản lại, cô chỉ có thể chạy vào căn phòng kia.

Nguyên Tinh Thần cũng ý thức được điều này có nghĩa là cô nhi viện sẽ mãi mãi rơi vào đêm tối, Crudo sẽ tới nữa.

“Bé Doris à, con muốn trốn đi đâu đây?”“Chẳng phải anh Bạch tự cho mình là người thông minh sao, tôi thấy hay là anh tìm tầng 2 đi, tôi với Tinh Thần sẽ đi tìm ở tầng 4.”

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, giọng nói của Crudo truyền đến từ tầng 4.Dương Manh Manh lại là người chấp nhận đầu tiên sau Bạch Mộc Trạch: “Chẳng trách Ruby luôn giúp đỡ Doris, thực ra cô bé là góc khuất trong đáy lòng Doris, Ruby giúp làm những chuyện mà Doris không dám làm.”“Đây này.” Cô chỉ vào kiến trúc sau lưng Viện trưởng nói: “Anh nhìn xem vị trí này có phải là giáo đường không?”

Bạch Mộc Trạch phản ứng nhanh nhạy, kéo Nguyên Tinh Thần ra sau lưng để bảo vệ cô: “Mọi người giữ yên lặng rồi tìm chỗ trốn đi.”

“Chết rồi, cửa ở đây đã bị hỏng!” Kỳ Việt vốn định trốn về phòng bếp, nhưng vừa đóng cửa lại thì phát hiện cánh cửa đã vỡ nát.Năm thứ 3, bà ta thay Viện trưởng cũ trở thành Viện trưởng mới của cô nhi viện Thánh Tâm;“Ha ha ha, con gái trẻ có mùi hương đặc biệt mà, loại tuyệt diệu khiến người ta đắm say đấy.”

Nguyên Tinh Thần siết chặt nắm tay: “Chắc chắn là Crudo rồi, ông ta đã chỉnh thời gian tới sau 10 giờ, vì ông ta chỉ có thể di chuyển trong đêm tối, hơn nữa nếu phá hỏng tất cả cửa thì chúng ta sẽ không có chỗ nào ẩn nấp, nhanh chóng tới giáo đường tìm manh mối đi.”“Biến thái!”Nguyên Tinh Thần thấy cực kỳ nực cười: “Hy sinh một Doris để đổi lại sự bình yên của cả cô nhi viện à, đúng là một giao dịch xứng đáng.”

“Giờ lợi thế lớn nhất của chúng ta là lợi dụng được chuyện Crudo không nhìn thấy, Hứa Dạng, cậu và Tang Cách dẫn Crudo xuống tầng 1, Kỳ Việt ở lại tầng 2 tìm manh mối, Dương Manh Manh và Tần Nhiễm lên tầng 3, tôi và Nguyên Tinh Thần sẽ lên tầng 4, phải tranh thủ thật nhanh để tìm manh mối trốn thoát.”

Những người khác không có ý kiến gì với sắp xếp của Bạch Mộc Trạch, chỉ có Kỳ Việt: “Tôi ở tầng 2 một mình ư?”***

“Sao, anh sợ à?”Dù Crudo không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ của nến, ông ta đi thẳng vào phòng Viện trưởng, Nguyên Tinh Thần có thể cảm thấy Doris đang sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự trấn an: Đừng sợ, ông ta sẽ không làm hại được em đâu.Bạch Mộc Trạch phản ứng nhanh nhạy, kéo Nguyên Tinh Thần ra sau lưng để bảo vệ cô: “Mọi người giữ yên lặng rồi tìm chỗ trốn đi.”

“Chẳng phải anh Bạch tự cho mình là người thông minh sao, tôi thấy hay là anh tìm tầng 2 đi, tôi với Tinh Thần sẽ đi tìm ở tầng 4.”

Trong không gian mờ mịt, Nguyên Tinh Thần lườm anh ta một cái nhưng ngoài miệng lại nói: “Được thôi, anh đi tới bên chỗ tôi đi.”“Cậu là nhân cách chữa lành, phụ trách hấp thụ hết tất cả cảm xúc tiêu cực của Doris, vì thế tối đó Crudo tới tấn công chúng ta, lúc tôi cảm giác sợ muốn khóc thì tất cả cảm xúc đều chuyển sang cho cậu.” Nguyên Tinh Thần giải thích.

Bạch Mộc Trạch nghe vậy có hơi nhíu mày.Thông tin về giáo đường thì rất có thể sẽ được giấu trong phòng của Viện trưởng.

Kỳ Việt nhếch khóe miệng nhìn anh như khiêu khích, dường như đang muốn nói: Anh nhìn đi, cô ấy đã chọn tôi.Kỳ Việt lật tới phần cuối quyển nhật ký, “Viện trưởng là một người sùng đạo Thiên Chúa, những chữ cái trên ngăn kéo ghép lại là biểu tượng Chi Rho*, ở trang cuối bà ta có viết: Chúa vĩ đại đã dẫn lối cho ánh sáng, dẫn tương lai tới nơi bỉ cực dưới chân ngài.”“Trời đã tối rồi kìa.” Dương Manh Manh nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

Ai ngờ lúc Kỳ Việt vừa tới bên cạnh cô, Nguyên Tinh Thần đã trở tay đẩy anh ta xuống dưới lầu, dù Kỳ Việt phản ứng nhanh bắt được lan can nhưng cũng lảo đảo suýt ngã, “Nguyên Tinh Thần!”“Đợi ta bắt được nó thì sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Tiếng gào của anh ta đã thu hút sự chú ý của Crudo, Nguyên Tinh Thần trở tay kéo Bạch Mộc Trạch trốn trong góc tường, những người khác thấy thế cũng nhao nhao nấp ra khắp nơi.

Thấy Crudo càng lúc càng tới gần mình, Kỳ Việt không còn thời gian để tranh cãi với Nguyên Tinh Thần nữa, anh ta quay người chạy xuống tầng 1, Crudo đuổi sát phía sau.

“Đi thôi.”“Doris à, con trốn lâu quá đấy, ta chờ không nổi nữa rồi.”

Theo kế hoạch ban đầu, Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch chạy lên tầng 4.Nguyên Tinh Thần hừ lạnh một tiếng: “Cô bé chỉ mới 15 tuổi thôi, sao lại không buông tha cho em ấy chứ!”

Thông tin về giáo đường thì rất có thể sẽ được giấu trong phòng của Viện trưởng.

Trong phòng Viện trưởng bày rất nhiều nến, sáng sủa hơn nhưng tầng lầu khác rất nhiều. Ở bên phải cửa có treo 2 hàng ảnh, từ xa nhìn vào trông như một cây thánh giá.

Nguyên Tinh Thần cầm một ngọn nến trên bàn lên, quan sát cẩn thận những bức ảnh trên tường. Có tổng cộng 10 bức ảnh, mỗi bức đều viết ngày bên trên, vừa đúng thể hiện cho 10 năm của cô nhi viện.“Sao, anh sợ à?”

Năm đầu tiên, Viện trưởng vẫn còn là một nữ tu, mặc áo khoác đen dài đứng bên cạnh Viện trưởng cũ;Cửa phòng đã bị phá, Nguyên Tinh Thần cầm móc quần áo lấy được từ trong ngăn tủ để tự vệ, dù đánh không lại thì cũng có thể giúp đồng bọn tăng xác suất chạy trốn.Năm thứ 10, chỉ còn một mình Viện trưởng đứng trước cô nhi viện.Nguyên Tinh Thần gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Năm thứ 3, bà ta thay Viện trưởng cũ trở thành Viện trưởng mới của cô nhi viện Thánh Tâm;Crudo đã đi vào phòng Viện trưởng, “Doris à, ta biết con đang ở đây mà.”Tang Cách không hiểu: “Vậy thì sao, câu này có nghĩa là gì chứ?”

Năm thứ 6, bóng dáng Doris xuất hiện trong ảnh, khi ấy cô bé vẫn cười rất vui vẻ;

Năm thứ 10, chỉ còn một mình Viện trưởng đứng trước cô nhi viện.

“Bạch Mộc Trạch! Anh tới đây xem thử đi, trong ảnh này có gì đó.” Nguyên Tinh Thần dụi mắt nhìn cho rõ, ánh nến chập chờn khiến cô chảy cả nước mắt.

Bạch Mộc Trạch cầm ngọn nến, nhẹ nhàng kéo tay cô ra: “Cô nói đi, để tôi xem.”

“Đây này.” Cô chỉ vào kiến trúc sau lưng Viện trưởng nói: “Anh nhìn xem vị trí này có phải là giáo đường không?”Xem ra anh đã biết rồi.

Bạch Mộc Trạch ghé lại gần bức ảnh hơn, nói: “Là giáo đường thật.”

“Nhìn bảng hiệu trên cửa giáo đường kìa, có đọc rõ được không?” Nguyên Tinh Thần cứ nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên tấm bảng gỗ kia.“Mọi người tới xem cái này đi.” Kỳ Việt đã đọc nhật ký của Viện trưởng, anh ta lấy được tin tức có ích bên trong rồi nói: “Về chuyện của Doris, Viện trưởng luôn cảm thấy hối hận, nhưng bà ta không dám đắc tội với Crudo vì sợ bị mất nguồn cứu trợ, cô nhi viện này cũng không cầm cự được nữa, những đứa trẻ khác sẽ không sống nổi.”

Chữ trên tấm bảng gỗ nhỏ quá, Bạch Mộc Trạch lấy bức ảnh xuống luôn, “Giáo đường, mở vào… chủ nhật.” Anh nheo mắt lại mới thấy rõ được dòng chữ trên tấm bảng gỗ.

“Giáo đường mở cửa vào chủ nhật, vậy hôm nay là thứ mấy rồi?”

Sau khi vào cô nhi viện, thời gian vẫn luôn lẫn lộn, không biết ngày tháng năm gì hết, chỉ có thể phân biệt được ban ngày và ban đêm.Tiếng gào của anh ta đã thu hút sự chú ý của Crudo, Nguyên Tinh Thần trở tay kéo Bạch Mộc Trạch trốn trong góc tường, những người khác thấy thế cũng nhao nhao nấp ra khắp nơi.

***“Bạch Mộc Trạch! Anh tới đây xem thử đi, trong ảnh này có gì đó.” Nguyên Tinh Thần dụi mắt nhìn cho rõ, ánh nến chập chờn khiến cô chảy cả nước mắt.

“Doris đang ở đây đấy, có thể thả tôi ra được chưa?”

Giọng Kỳ Việt vang lên từ ngoài cửa, Nguyên Tinh Thần thả ngọn nến trong tay xuống, cùng với Bạch Mộc Trạch đứng dán người vào tường.Năm thứ 6, bóng dáng Doris xuất hiện trong ảnh, khi ấy cô bé vẫn cười rất vui vẻ;Giọng Kỳ Việt vang lên từ ngoài cửa, Nguyên Tinh Thần thả ngọn nến trong tay xuống, cùng với Bạch Mộc Trạch đứng dán người vào tường.

“Đợi ta bắt được nó thì sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Hóa ra Kỳ Việt đã dẫn Crudo tới tầng 4, Nguyên Tinh Thần thầm mắng: Thằng ngu này, lại còn dám giao dịch với NPC cơ đấy.

Dù Crudo không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ của nến, ông ta đi thẳng vào phòng Viện trưởng, Nguyên Tinh Thần có thể cảm thấy Doris đang sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự trấn an: Đừng sợ, ông ta sẽ không làm hại được em đâu.

“Doris à, con trốn lâu quá đấy, ta chờ không nổi nữa rồi.”

Bạch Mộc Trạch đảo mắt nhìn xung quanh định tìm thứ gì đó vừa tay để làm vũ khí. Anh sờ tới cây thánh giá treo sau lưng nên bèn tháo nó ra nắm chắc trong tay, ra hiệu cho Nguyên Tinh Thần lát nữa mình sẽ cản Crudo lại, cô phải nhân cơ hội để chạy đi.

Nguyên Tinh Thần gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Crudo đã đi vào phòng Viện trưởng, “Doris à, ta biết con đang ở đây mà.”

Ông ta đứng bất động ngoài cửa, Nguyên Tinh Thần cũng không biết ông ta định làm gì.

Chợt, Crudo quay sang hướng của cô rồi cười, “Con đang ở đây à.” Nói xong liền vươn tay tới bắt.

Nguyên Tinh Thần khiếp đảm, sao ông ta lại biết được chứ!Bạch Mộc Trạch cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang buộc anh phải lùi lại, lúc nhìn lên, anh chỉ thấy Nguyên Tinh Thần cầm thứ gì đó bước ra, “Đừng tới đây nữa, thứ cô cầm trong tay đang bài xích chúng tôi.”Nguyên Tinh Thần gật đầu: “Hẳn là mọi người cũng biết rõ tình cảnh của Doris trong cô nhi viện rồi, cô bé không có bạn bè, thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt, lúc Doris cảm thấy cô đơn nhất thì Kiki đã xuất hiện, cô bé giúp Doris cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc trong cô nhi viện lạnh lẽo này.”

Bạch Mộc Trạch nhặt cây thánh giá lên rồi đâm vào sau lưng ông ta, nhưng Crudo như mọc mắt phía sau, trở tay nắm chặt thánh giá, nhân lúc cả hai đang giằng co, Nguyên Tinh Thần rón rén chui ra ngoài từ khe hở, hoảng hốt chạy ra ngoài.

Cô định chạy xuống lầu dưới thì chợt phát hiện Viện trưởng đang cầm nến đứng sẵn, “Doris, sao muộn thế này rồi mà chưa đi ngủ nữa?”Ông ta đứng bất động ngoài cửa, Nguyên Tinh Thần cũng không biết ông ta định làm gì.

Đầu cầu thang đã bị cản lại, cô chỉ có thể chạy vào căn phòng kia.

Crudo thấy mục tiêu đã rời khỏi liền bỏ qua Bạch Mộc Trạch, định tóm lấy Nguyên Tinh Thần.

Thể lực vẫn chênh lệch với NPC quá nhiều, Bạch Mộc Trạch đẹp trai bị đập đầu xuống đất, hơi choáng váng.

Thấy bóng dáng của Crudo đi tới, lửa giận trong lòng anh không tài nào khống chế được nữa.“Nhìn bảng hiệu trên cửa giáo đường kìa, có đọc rõ được không?” Nguyên Tinh Thần cứ nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên tấm bảng gỗ kia.

Cửa phòng đã bị phá, Nguyên Tinh Thần cầm móc quần áo lấy được từ trong ngăn tủ để tự vệ, dù đánh không lại thì cũng có thể giúp đồng bọn tăng xác suất chạy trốn.

“Doris à, đi theo ta con sẽ được sống sung sướng, con nhìn đi, Viện trưởng của các con cũng đồng ý rồi mà.”

Nguyên Tinh Thần hừ lạnh một tiếng: “Cô bé chỉ mới 15 tuổi thôi, sao lại không buông tha cho em ấy chứ!”

“Ha ha ha, con gái trẻ có mùi hương đặc biệt mà, loại tuyệt diệu khiến người ta đắm say đấy.”

“Biến thái!”Nguyên Tinh Thần siết chặt nắm tay: “Chắc chắn là Crudo rồi, ông ta đã chỉnh thời gian tới sau 10 giờ, vì ông ta chỉ có thể di chuyển trong đêm tối, hơn nữa nếu phá hỏng tất cả cửa thì chúng ta sẽ không có chỗ nào ẩn nấp, nhanh chóng tới giáo đường tìm manh mối đi.”

Crudo cười bước tới gần cô, Nguyên Tinh Thần huơ móc treo, Crudo thuận thế túm lấy rồi ném đi. Ông ta nắm tay Nguyên Tinh Thần rồi đè cô xuống giường, một cảm giác suy sụp bao trùm lấy cô.

Tiếng hét bất lực của Doris vang lên bên tai, Nguyên Tinh Thần rơi nước mắt, vì bản thân, cũng vì Doris.

Trong khoảnh khắc đó, Crudo chợt hét lên một tiếng chói tai.

Cảm giác sức nặng trên người đã biến mất, Nguyên Tinh Thần ngước mắt lên, thấy Crudo đã nằm rạp xuống đất, trên lưng bị cắm một con dao.

Trước mắt là Bạch Mộc Trạch với nét mặt hung tợn, hoặc có lẽ nên gọi anh là Ekko.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương