“Thuyền trúc nhỏ, bỏ về hướng Đông, ghé vào bờ chờ người đỗ lại.”

“Trong trấn này, kẻ xấu nhất là Vô Diệm nữ họ Từ!”Sao Từ Vi có thể mở miệng ra nói từ khi cưới tới giờ Triệu Lâm An chưa từng đụng vào mình được, dù ngủ cùng giường cũng chỉ đưa lưng về phía nàng rồi chìm vào giấc ngủ, hắn nói: “Nhìn cái mặt của cô thì ta mơ thấy ác mộng mất.”

Trong con ngõ nhỏ, những đứa nhóc thắt bím tóc vừa đá quả bóng nhỏ vừa đọc bài vè được lan truyền trong trấn. Một cô gái đội mũ rộng vành đi ngang qua ngõ, chỉ lướt mắt qua rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh một cánh cửa gỗ, khẽ gõ vài cái.Mãi tới một hôm, bà Triệu tới chơi.

Bác Thông quản gia mở cửa cho nàng đi vào, “Cô cả à, sao giờ ngài mới về, nếu để ông phát hiện sẽ bị phạt nữa đấy.”…Lời nói là giả! Thư từ là giả! Đến cả tình yêu cũng là giả!

Từ Vi tháo mũ xuống rồi nói: “Xin lỗi bác Thông nhé, không có lần sau nữa đâu.”10 tháng hoài thai sinh ra một đứa con gái, kỳ lại là ở má phải của nó cũng có một cái bớt màu đỏ tím như Từ Vi.Từ Vi chua xót nói: “Không sao đâu, chúng nói cũng đúng mà, ta đúng thật trông như Vô Diệm vậy.”

Tiếng cười của đám nhóc thi thoảng truyền vào trong tường, bác Thông thở dài an ủi: “Cô cả à, ngài tuyệt đối đừng nghe những lời đồn đãi bên ngoài nhé, đều nói nhảm cả thôi.”“Lấy vợ phải lấy vợ hiền, tính tình của Vi Vi rất tốt, có kiến thức mà lại biết lễ nghĩa nữa, Lâm An nhà ta rất vừa ý!”

Từ Vi chua xót nói: “Không sao đâu, chúng nói cũng đúng mà, ta đúng thật trông như Vô Diệm vậy.”Từ Uyển thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt hung ác, “Chị à, mau uống đi, uống xong bát thuốc này chị sẽ được giải thoát.”Triệu Lâm An bưng một bát thuốc đặc đi vào, “Phu nhân à, lâu rồi em không uống thuốc sinh con do cha bốc cho, mau uống đi.”

Nhà họ Từ có 2 con gái, con cả là Từ Vi, con thứ là Từ Uyển, cùng cha khác mẹ.Nếu Phương Húc không chịu, họ sẽ bắt Phương Húc thân bại danh liệt, cả đời không còn mặt mũi gì.Từ Vi mặc váy trắng, không trang điểm gì, trông cả người vừa tái nhợt vừa yếu ớt.

Vợ đầu của ông Từ sức khỏe kém nên lúc mang thai Từ Vi đã khó sinh mà qua đời, vì trong bụng mẹ Từ Vi không đủ máu nên vừa ra đời đã có một vết bớt rất lớn trên mặt.Nhận được thư của Triệu Lâm An, Từ Vi rất kinh ngạc, trong thư hắn tỏ ý mình rất ngưỡng mộ tài hoa của Từ Vi, mong rằng cả hai có thể dùng thư từ để tìm hiểu nhau rõ hơn, hắn nói thẳng là không muốn Từ Vi bị chuyện đính hôn khi còn bé trói buộc, nếu Từ Vi thật sự không có ý gì với hắn thì hắn sẽ nói cha mẹ hủy bỏ hôn ước.“Ly hôn? Cô đừng hòng, nhà họ Triệu của ta chưa bao giờ có chuyện đó, huống hồ chi nếu bỏ cô thì người ngoài sẽ nhìn ta ra sao đây?”

Lúc Từ Vi vẫn còn sơ sinh, ông Từ đã lấy vợ mới, ngay năm sau hạ sinh con gái thứ hai là Từ Uyển.***

Từ nhỏ Từ Uyển đã đáng yêu, thích cười lại hay làm nũng nên được ông Từ yêu chiều. Còn Từ Vi, con gái của vợ đầu, lại trải qua những tháng ngày chỉ tốt hơn người hầu.Nàng lảo đảo định đi ra, Phương Húc ngăn lại: “Chị dâu, định đi tìm anh họ ư?”“Chậc chậc chậc, đúng là đồ vô lương tâm mà, nhà họ Triệu này đáng đời lắm, chẳng trách nhà họ thường có ma quỷ lộng hành, ông trời đúng là có mắt mà.”“Cô ơi! Hôm nay tôi ra ngoài mua đồ, cô có biết tôi thấy gì không? Cậu ở chung với cô hai, 2 người rất thân mật, vừa nói vừa cười nữa cơ.” A Cúc đã khiến Từ Vi cảm thấy hoảng hốt.

Tính tình Từ Vi y hệt mẹ mình, dịu dàng, nhã nhặn và không thích tranh giành, thích một mình trong phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, yên tĩnh không muốn ai quấy rầy tới.Phu nhân? Một cách xưng hô lạ lẫm làm sao…

Mãi tới một hôm, bà Triệu tới chơi.Tiếng cười của đám nhóc thi thoảng truyền vào trong tường, bác Thông thở dài an ủi: “Cô cả à, ngài tuyệt đối đừng nghe những lời đồn đãi bên ngoài nhé, đều nói nhảm cả thôi.”

Mẹ Từ Vi xuất thân danh giá, lúc gả cho ông Từ đã mang theo rất nhiều của hồi môn, sau khi bà chết thì số tiền tài này đều để lại cho Từ Vi.Khoác lên mình bộ váy đỏ, trùm khăn đỏ lên đầu, Từ Vi bước vào cửa nhà họ Triệu, để từ đó, kết cục bi thảm của nàng đã được định sẵn.

Ông Triệu và ông Từ là bạn cũ, tình cờ là bà Triệu và mẹ ruột Từ Vi cũng đồng loạt có thai nên cả 2 nhà đã bàn nhau đính hôn cho 2 bé.Mẹ Từ Vi xuất thân danh giá, lúc gả cho ông Từ đã mang theo rất nhiều của hồi môn, sau khi bà chết thì số tiền tài này đều để lại cho Từ Vi.

Vốn dĩ sau khi mẹ ruột qua đời, Từ Vi nghĩ hôn sự này sẽ bị hủy bỏ, vì dù sao cô ở nhà họ Từ cũng không được yêu thương gì, hơn nữa lại còn… xấu xí.Mãi tới sau này, Từ Vi tình cờ phát hiện thơ do Phương Húc viết lại giống y hệt thư mà Triệu Lâm An viết cho mình thời còn trong khuê phòng, đến cả chữ viết cũng như đúc.

“Lấy vợ phải lấy vợ hiền, tính tình của Vi Vi rất tốt, có kiến thức mà lại biết lễ nghĩa nữa, Lâm An nhà ta rất vừa ý!”Từ Vi dở khóc dở cười: “Hóa ra, hóa ra chỉ lừa mỗi mình ta…”“Trong trấn này, kẻ xấu nhất là Vô Diệm nữ họ Từ!”

Những lời của bà Triệu đã khiến Từ Vi hơi xúc động, chàng ấy thật sự nghĩ thế ư?Khuôn mặt tươi cười của Phương Húc hiện ra trước mắt, Từ Vi muốn giơ tay sờ vào nhưng chỉ bắt được hư không. Thuốc độc bắt đầu có hiệu quả, Từ Vi đau đớn ôm ngực, khàn giọng nói: “Các ngươi sẽ phải gặp báo ứng, ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa cả nhà họ Triệu không được bình yên, con các ngươi cũng sẽ giống như ta đây, dung mạo như Vô Diệm!”

Nhận được thư của Triệu Lâm An, Từ Vi rất kinh ngạc, trong thư hắn tỏ ý mình rất ngưỡng mộ tài hoa của Từ Vi, mong rằng cả hai có thể dùng thư từ để tìm hiểu nhau rõ hơn, hắn nói thẳng là không muốn Từ Vi bị chuyện đính hôn khi còn bé trói buộc, nếu Từ Vi thật sự không có ý gì với hắn thì hắn sẽ nói cha mẹ hủy bỏ hôn ước.Từ Uyển xoa bụng, thản nhiên nói: “À đúng rồi, chị sắp được làm dì rồi đấy, ta với An lang đã có con rồi, vì thế chỉ có thể nhờ chị nhường chỗ lại cho mẹ con ta thôi, dù sao cũng không thể để con trai ta mang danh con riêng được.”“Chà, ta cũng nghe nói thế, mợ hiện tại với người trước đó là chị em, nghe nói em gái quyến rũ được anh rể rồi diệt luôn chị mình để chiếm chỗ.”

Trong lòng Từ Vi cũng hơi dao động, nàng đã từng nghe qua tài học của Triệu Lâm An rồi, giờ thấy hắn viết tắt trong thư, quả thực là một cậu ấm khiêm tốn.Triệu Lâm An cực kỳ tức giận, định ra tay lần nữa nhưng bị Từ Uyển cản lại.Nhưng vì thân phận của mình và Phương Húc, Từ Vi luôn né tránh chàng, nàng không thể hại Phương Húc được.

Trao đổi thư từ lâu dần, Từ Vi có ấn tượng rất tốt về người đàn ông thơ mộng này, cũng cả gan lén ra ngoài gặp hắn nhiều lần. Cả hai dùng thơ định tình, cuối cùng đã định ra hôn ước.

***Chà, sinh con trai ư? Nàng sinh thế nào đây?Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, Triệu Lâm An đã thay đổi, không còn là Triệu Lâm An nắm tay nói ta thích em chứ không phải ngoại hình của em, không phải là Triệu Lâm An dịu dàng như ngọc trong thư nữa.Từ Vi cẩn thận buông tay đang vịn chàng ra, nói: “Ta không sao, cảm ơn nhé.”

Khoác lên mình bộ váy đỏ, trùm khăn đỏ lên đầu, Từ Vi bước vào cửa nhà họ Triệu, để từ đó, kết cục bi thảm của nàng đã được định sẵn.Từ nhỏ Từ Uyển đã đáng yêu, thích cười lại hay làm nũng nên được ông Từ yêu chiều. Còn Từ Vi, con gái của vợ đầu, lại trải qua những tháng ngày chỉ tốt hơn người hầu.Triệu Lâm An đầy mùi rượu nhìn nàng chán ghét: “Sau này ít đi lại trong phủ thôi, chìa ra bộ dạng ma quỷ này là muốn hù chết ai vậy hả?”

Lòng nàng tràn ngập mong chờ trong đêm tân hôn, ấy thế mà Triệu Lâm An cả đêm không về. Từ Vi cứ trùm vải như thế nguyên đêm, đợi tới hừng đông. A Trúc ra ngoài nghe ngóng mới biết tối qua Triệu Lâm An uống say quá nên ngủ lại ở thư phòng.Từ Uyển ăn mặc kiểu cách bước vào, tựa sát vào người Triệu Lâm An.

“Hóa ra là uống say quá.” Từ Vi tự trách bản thân đã nghĩ quá nhiều, đích thân nấu một bát canh giải rượu rồi bưng tới cho phu quân của mình.

Triệu Lâm An đầy mùi rượu nhìn nàng chán ghét: “Sau này ít đi lại trong phủ thôi, chìa ra bộ dạng ma quỷ này là muốn hù chết ai vậy hả?”Ngày Triệu Phúc Nhi tròn trăng, nhà họ Triệu mở tiệc chiêu đãi.

Bát canh trong tay vỡ tan, trái tim của Từ Vi cũng nát vụn.“Ái chà, An lang à, chàng nói nhiều với ả như thế làm chi, cứ bắt ả uống đi.” Ngoài phòng vang lên tiếng phụ nữ yểu điệu, Từ Vi vừa nghe đã biết là giọng của Từ Uyển.

Ngày đầu tiên sau khi thành hôn, Triệu Lâm An đã thay đổi, không còn là Triệu Lâm An nắm tay nói ta thích em chứ không phải ngoại hình của em, không phải là Triệu Lâm An dịu dàng như ngọc trong thư nữa.Phương Húc đã ra ngoài, Từ Vi không tìm thấy chàng nên viết một bức thư để nhắc nhở chàng mau trốn khỏi chỗ này.

Bà Triệu yêu chiều nàng đủ kiểu trước khi cưới cũng không còn như thế, bà ta bắt bẻ nàng rất nhiều, nấu đồ ăn quá mặn, buổi sáng dậy quá trễ, không hầu hạ cha mẹ chồng dùng cơm… và nhiều chuyện khác nữa.

“Đã kết hôn được 2 tháng rồi mà sao bụng của cô vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy hả?”Ngay từ đầu nàng đã sai rồi…Lòng nàng tràn ngập mong chờ trong đêm tân hôn, ấy thế mà Triệu Lâm An cả đêm không về. Từ Vi cứ trùm vải như thế nguyên đêm, đợi tới hừng đông. A Trúc ra ngoài nghe ngóng mới biết tối qua Triệu Lâm An uống say quá nên ngủ lại ở thư phòng.

Sao Từ Vi có thể mở miệng ra nói từ khi cưới tới giờ Triệu Lâm An chưa từng đụng vào mình được, dù ngủ cùng giường cũng chỉ đưa lưng về phía nàng rồi chìm vào giấc ngủ, hắn nói: “Nhìn cái mặt của cô thì ta mơ thấy ác mộng mất.”Ánh nến trong phủ đều phụt tắt, có người hét lên rằng mình nhìn thấy Từ Vi trong nhà, thất khiếu chảy máu nói mình bị oan mà chết.

Vậy là những lời ngon ngọt trước kia đều là lừa gạt thôi sao?Từ Vi cắn chặt môi, “Không biết xấu hổ!”Không biết ông Triệu lấy đâu ra được một toa thuốc, bảo là thuốc để Từ Vi bồi bổ cơ thể, uống vào chắc chắn sẽ sinh được con trai.

“Cô ơi! Hôm nay tôi ra ngoài mua đồ, cô có biết tôi thấy gì không? Cậu ở chung với cô hai, 2 người rất thân mật, vừa nói vừa cười nữa cơ.” A Cúc đã khiến Từ Vi cảm thấy hoảng hốt.Từ Vi ngây ngẩn ra: “Cậu bảo… Họ đều biết hết ư? Vậy cha mẹ chồng thì sao? Cũng biết rồi ư?”Câu trả lời của Triệu Lâm An là: “Tất nhiên là vì của hồi môn của mẹ cô để lại rồi, chứ không cô nghĩ ta sẽ lấy một Vô Diệm nữ như cô ư?”

Nàng định tìm tới Triệu Lâm An để hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc ra cửa vì quá vội nên bị vấp.Bát canh trong tay vỡ tan, trái tim của Từ Vi cũng nát vụn.“Thuyền trúc nhỏ, bỏ về hướng Đông, ghé vào bờ chờ người đỗ lại.”Nhưng chưa kịp đưa thư thì đã bị quản gia Triệu phát hiện, Triệu Lâm An rất tức giận, đánh Từ Vi một bạt tai rất mạnh. Giờ Từ Vi đã không còn tình cảm gì với hắn nữa, nàng chất vấn Triệu Lâm An: “Đã không thích ta rồi thì sao lại lấy ta làm gì?”

“Chị không sao chứ?”Phương Húc mặc một bộ áo vải gai thô, đứng trước phủ Triệu khẽ nói: “Vi Vi, ta giúp em báo thù rồi, mai ta sẽ đi thi, yên tâm nhé, ta sẽ không phụ sự mong đợi của em đâu, Vi Vi, kiếp sau ta sẽ tìm được em.”

Người đỡ nàng là Phương Húc, em họ của Triệu Lâm An.May mà Triệu Lâm An tới kịp mới cứu được một mạng của Phúc Nhi.Triệu Lâm An giả vờ đau lòng chôn cất Từ Vi. Phương Húc vội chạy về, đến cả thi thể của Từ Vi cũng không được thấy.

Từ Vi cẩn thận buông tay đang vịn chàng ra, nói: “Ta không sao, cảm ơn nhé.”Tính tình Từ Vi y hệt mẹ mình, dịu dàng, nhã nhặn và không thích tranh giành, thích một mình trong phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, yên tĩnh không muốn ai quấy rầy tới.“Này, có nghe thấy gì không, mợ trước của nhà họ Triệu bị người ta hại chết đấy.”

Nàng lảo đảo định đi ra, Phương Húc ngăn lại: “Chị dâu, định đi tìm anh họ ư?”Trong con ngõ nhỏ, những đứa nhóc thắt bím tóc vừa đá quả bóng nhỏ vừa đọc bài vè được lan truyền trong trấn. Một cô gái đội mũ rộng vành đi ngang qua ngõ, chỉ lướt mắt qua rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh một cánh cửa gỗ, khẽ gõ vài cái.

“Sao cậu biết?”Triệu Phúc Nhi có vết bớt y hệt Từ Vi, Từ Uyển hoảng hốt, lấy gối che kín mặt Phúc Nhi.

“Chị dâu, cho ta khuyên một câu nhé, đừng đi. Thấy rồi chỉ tổ thêm đau lòng mà thôi, chuyện của em gái chị và anh họ cả nhà đều biết hết, chỉ có chị là không rõ thôi.”Trời lạnh, chàng lấy ra một ít than củi trong phòng mình đem tới sân chính. Nàng đổ bệnh, Phương Húc chạy khắp nơi tìm đại phu, bốc thuốc, nếu không có chàng thì e là Từ Vi đã không sống nổi tới ngày hôm nay.

Từ Vi ngây ngẩn ra: “Cậu bảo… Họ đều biết hết ư? Vậy cha mẹ chồng thì sao? Cũng biết rồi ư?”

Dù Phương Húc không nỡ nhưng vẫn nói thật cho nàng biết: “Biết.”

Từ Vi dở khóc dở cười: “Hóa ra, hóa ra chỉ lừa mỗi mình ta…”

***Từ Vi không nhìn hắn: “Ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy anh.”Đã nói tới đây rồi, sao Từ Vi không hiểu nữa chứ, bát này không phải thuốc sinh con gì mà là thuốc độc tiễn nàng lên đường.

Từ Vi đã gả vào nhà họ Triệu nửa năm, trong phủ này, người mợ như cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là một cái danh rỗng mà thôi.Triệu Lâm An lại tát nàng một bạt tai, “Con tiện nhân này, Uyển Uyển là người cho cô nói đấy à?”Trong lòng Từ Vi cũng hơi dao động, nàng đã từng nghe qua tài học của Triệu Lâm An rồi, giờ thấy hắn viết tắt trong thư, quả thực là một cậu ấm khiêm tốn.

Không biết ông Triệu lấy đâu ra được một toa thuốc, bảo là thuốc để Từ Vi bồi bổ cơ thể, uống vào chắc chắn sẽ sinh được con trai.

Chà, sinh con trai ư? Nàng sinh thế nào đây?Từ Vi quay đầu lại định chạy ra ngoài nhưng bị quản gia Triệu chặn, đẩy nàng quay về rồi đóng cửa phòng lại. Triệu Lâm An túm lấy miệng nàng, rót cả bát độc vào họng nàng.

Đây đâu phải do nàng, bát thuốc đắng như sáp vậy, từng bát từng bát một, uống nhiều cũng được ích gì đâu?

Trong cả phủ này, chỉ có Phương Húc là quan tâm tới nàng.Từ Vi muốn tìm Triệu Lâm An nói rõ ràng, nếu đã không thích nàng thì sao lại muốn lấy nàng chứ?

Trời lạnh, chàng lấy ra một ít than củi trong phòng mình đem tới sân chính. Nàng đổ bệnh, Phương Húc chạy khắp nơi tìm đại phu, bốc thuốc, nếu không có chàng thì e là Từ Vi đã không sống nổi tới ngày hôm nay.“Hừ, cẩu nam nữ.”

Nhưng vì thân phận của mình và Phương Húc, Từ Vi luôn né tránh chàng, nàng không thể hại Phương Húc được.Lúc Từ Vi vẫn còn sơ sinh, ông Từ đã lấy vợ mới, ngay năm sau hạ sinh con gái thứ hai là Từ Uyển.Từ Vi đã gả vào nhà họ Triệu nửa năm, trong phủ này, người mợ như cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là một cái danh rỗng mà thôi.

Mãi tới sau này, Từ Vi tình cờ phát hiện thơ do Phương Húc viết lại giống y hệt thư mà Triệu Lâm An viết cho mình thời còn trong khuê phòng, đến cả chữ viết cũng như đúc.“Sao cậu biết?”

Hóa ra mọi thứ đều là giả hết!

Lời nói là giả! Thư từ là giả! Đến cả tình yêu cũng là giả!Triệu Lâm An bất mãn nói: “Cô nghĩ là ta muốn nhìn cô à, ta khuyên cô nên biết điều đi, hôm nay bát thuốc này, cô không muốn uống cũng phải uống.”

Từ Vi muốn tìm Triệu Lâm An nói rõ ràng, nếu đã không thích nàng thì sao lại muốn lấy nàng chứ?

Lúc nàng đi ngang qua thư phòng lại tình cờ nghe được ông Triệu nói chuyện với Triệu Lâm An, hóa ra Triệu Lâm An và Phương Húc muốn lên kinh dự thi, ông Triệu biết cái bao cỏ như Triệu Lâm An chắc chắn không thi đậu nổi nên định đi thuyết phục Phương Húc đi thi thay hắn.Lúc nàng đi ngang qua thư phòng lại tình cờ nghe được ông Triệu nói chuyện với Triệu Lâm An, hóa ra Triệu Lâm An và Phương Húc muốn lên kinh dự thi, ông Triệu biết cái bao cỏ như Triệu Lâm An chắc chắn không thi đậu nổi nên định đi thuyết phục Phương Húc đi thi thay hắn.

Nếu Phương Húc không chịu, họ sẽ bắt Phương Húc thân bại danh liệt, cả đời không còn mặt mũi gì.

Phương Húc đã ra ngoài, Từ Vi không tìm thấy chàng nên viết một bức thư để nhắc nhở chàng mau trốn khỏi chỗ này.

Nhưng chưa kịp đưa thư thì đã bị quản gia Triệu phát hiện, Triệu Lâm An rất tức giận, đánh Từ Vi một bạt tai rất mạnh. Giờ Từ Vi đã không còn tình cảm gì với hắn nữa, nàng chất vấn Triệu Lâm An: “Đã không thích ta rồi thì sao lại lấy ta làm gì?”

Câu trả lời của Triệu Lâm An là: “Tất nhiên là vì của hồi môn của mẹ cô để lại rồi, chứ không cô nghĩ ta sẽ lấy một Vô Diệm nữ như cô ư?”Triệu Lâm An thấy Từ Uyển phát điên cứ ỉ ôi khóc, trong lòng cực kỳ hối hận nhưng chẳng có ích gì.“Triệu Lâm An, 2 ta ly hôn đi, buông tha cho ta cũng là buông tha cho anh.”

Hắn nhốt Từ Vi trong phòng, ngày đêm đều có người canh giữ.

3 ngày sau, cửa phòng ngủ mở ra, Từ Vi nhìn thấy ánh nắng bên ngoài đã lâu không thấy, tiếc rằng đó là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy mặt trời.

Triệu Lâm An bưng một bát thuốc đặc đi vào, “Phu nhân à, lâu rồi em không uống thuốc sinh con do cha bốc cho, mau uống đi.”Hóa ra mọi thứ đều là giả hết!

Phu nhân? Một cách xưng hô lạ lẫm làm sao…Nàng định tìm tới Triệu Lâm An để hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc ra cửa vì quá vội nên bị vấp.

Từ Vi không nhìn hắn: “Ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy anh.”

Triệu Lâm An bất mãn nói: “Cô nghĩ là ta muốn nhìn cô à, ta khuyên cô nên biết điều đi, hôm nay bát thuốc này, cô không muốn uống cũng phải uống.”

Từ Vi mặc váy trắng, không trang điểm gì, trông cả người vừa tái nhợt vừa yếu ớt.

“Triệu Lâm An, 2 ta ly hôn đi, buông tha cho ta cũng là buông tha cho anh.”Từ Uyển điên rồi, nhìn thấy ai cũng nghĩ là Từ Vi, lẩm bẩm trong miệng: “Chị ơi, em sai rồi, đừng tìm em nữa, em sai rồi.”

“Ly hôn? Cô đừng hòng, nhà họ Triệu của ta chưa bao giờ có chuyện đó, huống hồ chi nếu bỏ cô thì người ngoài sẽ nhìn ta ra sao đây?”Vậy là những lời ngon ngọt trước kia đều là lừa gạt thôi sao?

“Ái chà, An lang à, chàng nói nhiều với ả như thế làm chi, cứ bắt ả uống đi.” Ngoài phòng vang lên tiếng phụ nữ yểu điệu, Từ Vi vừa nghe đã biết là giọng của Từ Uyển.3 ngày sau, cửa phòng ngủ mở ra, Từ Vi nhìn thấy ánh nắng bên ngoài đã lâu không thấy, tiếc rằng đó là lần cuối cùng nàng được nhìn thấy mặt trời.

Từ Uyển ăn mặc kiểu cách bước vào, tựa sát vào người Triệu Lâm An.

“Hừ, cẩu nam nữ.”Từ Vi nằm trên đất ho liên tục, còn 2 kẻ kia thì đứng một bên nhìn nàng, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.

Triệu Lâm An lại tát nàng một bạt tai, “Con tiện nhân này, Uyển Uyển là người cho cô nói đấy à?”

Từ Vi ôm mặt, lạnh lùng nhìn họ: “Thế nào, giờ đã bước vào phòng rồi ư? Từ Uyển, từ nhỏ ta có gì là cô sẽ giành cho bằng được, ta đều nhường hết, giờ tới cả đàn ông ta dùng qua cũng phải giành à?”

Triệu Lâm An cực kỳ tức giận, định ra tay lần nữa nhưng bị Từ Uyển cản lại.

“Ôi An lang à, đừng giận làm gì, e là chị không biết nhỉ, trước khi 2 người kết hôn thì ta với An lang đã ở bên nhau rồi, nếu không phải vì bà mẹ đoản mệnh của chị để lại mớ tài sản đó thì chị nghĩ An lang sẽ lấy chị sao, ha ha ha, sao không tự nhìn lại mình là con quỷ gì đi, nhắc mới nhớ, chị mới là kẻ chen chân vào cuộc tình của người khác đấy!”

Từ Vi siết chặt nắm tay, hóa ra âm mưu này đã được vạch ra từ lâu rồi.

Từ Uyển xoa bụng, thản nhiên nói: “À đúng rồi, chị sắp được làm dì rồi đấy, ta với An lang đã có con rồi, vì thế chỉ có thể nhờ chị nhường chỗ lại cho mẹ con ta thôi, dù sao cũng không thể để con trai ta mang danh con riêng được.”

Từ Vi cắn chặt môi, “Không biết xấu hổ!”

Từ Uyển thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt hung ác, “Chị à, mau uống đi, uống xong bát thuốc này chị sẽ được giải thoát.”

Đã nói tới đây rồi, sao Từ Vi không hiểu nữa chứ, bát này không phải thuốc sinh con gì mà là thuốc độc tiễn nàng lên đường.

Từ Vi quay đầu lại định chạy ra ngoài nhưng bị quản gia Triệu chặn, đẩy nàng quay về rồi đóng cửa phòng lại. Triệu Lâm An túm lấy miệng nàng, rót cả bát độc vào họng nàng.

Từ Vi nằm trên đất ho liên tục, còn 2 kẻ kia thì đứng một bên nhìn nàng, bộ dạng cực kỳ vui vẻ.Bác Thông quản gia mở cửa cho nàng đi vào, “Cô cả à, sao giờ ngài mới về, nếu để ông phát hiện sẽ bị phạt nữa đấy.”

Nàng rất hận…Trong cả phủ này, chỉ có Phương Húc là quan tâm tới nàng.

Ngay từ đầu nàng đã sai rồi…

Khuôn mặt tươi cười của Phương Húc hiện ra trước mắt, Từ Vi muốn giơ tay sờ vào nhưng chỉ bắt được hư không. Thuốc độc bắt đầu có hiệu quả, Từ Vi đau đớn ôm ngực, khàn giọng nói: “Các ngươi sẽ phải gặp báo ứng, ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa cả nhà họ Triệu không được bình yên, con các ngươi cũng sẽ giống như ta đây, dung mạo như Vô Diệm!”

Cứ thế, Từ Vi ôm hận mà chết, 3 con hầu của nàng cũng bị xử tử theo.

Triệu Lâm An giả vờ đau lòng chôn cất Từ Vi. Phương Húc vội chạy về, đến cả thi thể của Từ Vi cũng không được thấy.

1 tháng sau khi Từ Vi qua đời, Từ Uyển vào nhà.Ông Triệu và ông Từ là bạn cũ, tình cờ là bà Triệu và mẹ ruột Từ Vi cũng đồng loạt có thai nên cả 2 nhà đã bàn nhau đính hôn cho 2 bé.Trao đổi thư từ lâu dần, Từ Vi có ấn tượng rất tốt về người đàn ông thơ mộng này, cũng cả gan lén ra ngoài gặp hắn nhiều lần. Cả hai dùng thơ định tình, cuối cùng đã định ra hôn ước.

10 tháng hoài thai sinh ra một đứa con gái, kỳ lại là ở má phải của nó cũng có một cái bớt màu đỏ tím như Từ Vi.

***

“Này, có nghe thấy gì không, mợ trước của nhà họ Triệu bị người ta hại chết đấy.”

“Chà, ta cũng nghe nói thế, mợ hiện tại với người trước đó là chị em, nghe nói em gái quyến rũ được anh rể rồi diệt luôn chị mình để chiếm chỗ.”

“Chậc chậc chậc, đúng là đồ vô lương tâm mà, nhà họ Triệu này đáng đời lắm, chẳng trách nhà họ thường có ma quỷ lộng hành, ông trời đúng là có mắt mà.”



Ngày Triệu Phúc Nhi tròn trăng, nhà họ Triệu mở tiệc chiêu đãi.

Vạn dặm trời xanh bỗng chuyển thành âm u, mưa to ầm ĩ, sấm chớp đì đùng.

Ánh nến trong phủ đều phụt tắt, có người hét lên rằng mình nhìn thấy Từ Vi trong nhà, thất khiếu chảy máu nói mình bị oan mà chết.***

Triệu Phúc Nhi có vết bớt y hệt Từ Vi, Từ Uyển hoảng hốt, lấy gối che kín mặt Phúc Nhi.

May mà Triệu Lâm An tới kịp mới cứu được một mạng của Phúc Nhi.Từ Vi ôm mặt, lạnh lùng nhìn họ: “Thế nào, giờ đã bước vào phòng rồi ư? Từ Uyển, từ nhỏ ta có gì là cô sẽ giành cho bằng được, ta đều nhường hết, giờ tới cả đàn ông ta dùng qua cũng phải giành à?”

Từ Uyển điên rồi, nhìn thấy ai cũng nghĩ là Từ Vi, lẩm bẩm trong miệng: “Chị ơi, em sai rồi, đừng tìm em nữa, em sai rồi.”

Triệu Lâm An thấy Từ Uyển phát điên cứ ỉ ôi khóc, trong lòng cực kỳ hối hận nhưng chẳng có ích gì.

Từ đó về sau, nhà họ Triệu rời khỏi trấn đó, bặt vô âm tín.Bà Triệu yêu chiều nàng đủ kiểu trước khi cưới cũng không còn như thế, bà ta bắt bẻ nàng rất nhiều, nấu đồ ăn quá mặn, buổi sáng dậy quá trễ, không hầu hạ cha mẹ chồng dùng cơm… và nhiều chuyện khác nữa.

Phương Húc mặc một bộ áo vải gai thô, đứng trước phủ Triệu khẽ nói: “Vi Vi, ta giúp em báo thù rồi, mai ta sẽ đi thi, yên tâm nhé, ta sẽ không phụ sự mong đợi của em đâu, Vi Vi, kiếp sau ta sẽ tìm được em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương