Cố Triển Phi túc trực trọn một đêm tại bệnh viện thì cuối cùng Trì Lạc cũng tỉnh lại.

Cậu khẽ động ngón tay, đôi mắt từ từ hé mở, người đầu tiên cậu chính thấy không phải bác sĩ mà chính là người thương của cậu.
Anh đang mơ màng đùa nghịch ngón tay trên tay trái của cậu, Trì Lạc khẽ mỉm cười, cất lời:"Triển Phi..."
Cố Triển Phi giật thót, anh cứ ngỡ rằng mình buồn ngủ quá mà sinh ảo giác, phải tự véo tay mình mấy lần anh mới có thể tin rằng Trì Lạc đã tỉnh lại.

Vứt bỏ luôn sự điềm tĩnh ngày thường của mình, anh tức tốc chạy đi tìm bác sĩ để thông báo tình trạng của cậu.
Trì Lạc nhìn một loạt hành động của anh mà không khỏi bật cười, cậu muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không cho phép, thành ra cậu chỉ đành ngậm ngùi nằm trở lại giường.
Rất nhanh sau đó Cố Triển Phi đã cùng bác sĩ trở lại phòng bệnh.

Bác sĩ kiểm tra cho Trì Lạc một lượt rồi gọi Cố Triển Phi ra ngoài nói chuyện.


Trong khoảng thời gian đó, các y tá ở lại giúp cậu thay băng gạc, quần áo và nước truyền.
Hơn hai mươi phút sau, Cố Triển Phi đã trở lại.

Nhưng anh không trở lại một mình mà còn mang theo cả đồ ăn sáng cho cậu.

Anh đi đến bên giường, đỡ cậu từ từ ngồi dậy rồi kéo bàn, bày biện những món anh vừa mua lên cho cậu.
"Em ăn nhiều vào để có sức."
Trì Lạc nhìn đống đồ ăn chen chúc nhau trên chiếc bàn nhỏ xíu mà không khỏi bật cười, cậu nói đùa:"Ngày nào cũng ăn như thế này chắc em thành heo luôn mất."
Cố Triển Phi xoa đầu cậu:"Không sao, em có như thế nào thì tôi cũng thương em."
Bỗng dưng nhận được lời bày tỏ của anh khiến cậu cảm thấy xấu hổ không thôi.

Cậu cặm cụi húp cháo, Cố Triển Phi ngồi bên cạnh quan sát cậu.

Trì Lạc húp được ba bốn muỗng thì ngẩng đầu hỏi anh:
"Anh không ăn sáng sao?"
"Tôi ăn rồi."- Cố Triển Phi cười đáp.
"Anh ăn gì? Anh ăn khi nào?"- Trì Lạc nhíu mày.
Cố Triển Phi chỉ cười chứ không đáp nữa.

Thật tình mà nói thì khi nhìn thấy cậu tỉnh lại khỏe mạnh thế này khiến anh vui quá, vui đến mức quên luôn chuyện phải chăm sóc cho bản thân.

Khi nãy đi mua đồ ăn sáng, trong đầu anh toàn nhớ đến những món tẩm bổ cho Trì Lạc mà bác sĩ nhắc nhở chứ chẳng hề nhớ đến chuyện phải mua cả cho bản thân.
Trì Lạc dễ dàng nhận ra chuyện anh chưa ăn, cậu đẩy một nửa số thức ăn trên bàn đến gần anh, nói:"Anh ăn đi chứ không nguội mất.


Em ăn cũng không hết, bỏ đi thì phí lắm."
Cố Triển Phi lắc đầu:"Em ăn đi, tôi mua cho em mà."
Hai người giằng co qua lại một lúc cuối cùng Cố Triển Phi cũng chịu thua mà cúi đầu ăn một ít cùng cậu.

Trì Lạc hài lòng gật đầu, tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình.
(Đăng tải duy nhất tại Noveltoon_id: Túc Họa Mặc Nhiên)
.....
Cố Triển Phi dọn đi bát đũa trên bàn nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, anh vén những sợi tóc phủ trên vầng trán của cậu sang một hướng khác rồi cười bảo:
"Bác sĩ nói nếu hôm nay em không có bất kì triệu chứng nào khác thường thì em có thể trở về nhà."
Trì Lạc gật đầu, bấy giờ cậu mới nhớ đến lý do vì sao mình lại ở đây.

Cậu không nén nổi tò mò mà lên tiếng hỏi:
"Triển Phi...hai người kia, bọn họ, bọn họ thế nào rồi?"
"Ngồi tù rồi."-Cố Triển Phi thẳng thừng đáp.
Trì Lạc cũng khá ngạc nhiên, cậu chỉ nghĩ bọn họ sẽ bị trừng phạt theo quy định của trường thôi nhưng không ngờ lại bị đưa vào tù như thế.

Trông thấy dáng vẻ trầm tư của cậu, Cố Triển Phi ôm cậu vào lòng:"Những gì hắn nhận được chính là hình phạt thích đáng cho những việc hắn đã gây ra.

Em yên tâm đi, hắn chỉ ở đấy sáu tháng để trả giá cho những lỗi lầm của mình thôi."
Trì Lạc gật đầu, quả thật Khưu Thẩm và Hiệu Chấn đã hại cậu, đã để cậu phải Cố Triển Phi lâm vào những tình cảnh không đáp có.

Nhưng suy cho cùng, cậu cũng chẳng muốn mọi chuyện đi quá xa, để hắn phải ngồi tù như thế cậu cảm thấy không ổn lắm.
Dường như Cố Triển Phi cũng hiểu được cậu đang nghĩ gì, anh không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt cậu trong lòng mà thôi.
....
Sau hôm đó cuối cùng Trì Lạc cũng được trở lại ký túc xá, nhưng có một vấn đề cậu gặp phải chính là chiếc ghế ngay bên dưới cổ thụ cậu đã từng ngồi trước khi bị bắt cóc.
Chỉ cần bước vào sân ký túc xá, một cảm giác ớn lạnh liền truyền khắp người cậu, đến mức cậu phải bấu víu vào người bên cạnh mới có thể đứng vững được.
Hựu Trí đưa Trì Lạc vào bên trong phòng, cậu ta đóng rèm cửa hướng về phía sân lại, khóa luôn cả cửa chính, cố gắng để mang lại cảm giác an toàn cho Trì Lạc.
Còn Cố Triển Phi, sau khi nhận ra tình trạng của cậu, anh lập tức đi đến công ty, nhờ thư ký làm giúp mình một số việc tư rồi yên phận giải quyết công việc của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương