Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
-
Chương 1: Trên đời này vốn không có quỷ
Thẩm lão tam chết rồi, người nhà hắn muốn tổ chức đám cưới âm cho hắn.
Minh hôn, này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều lắm.
Lão quản gia của Thẩm gia mang theo đủ thứ đồ, ngàn dặm xa xôi về tổ trạch, chuẩn bị tân phòng xong liền đưa cô dâu vào nhà.
Cô dâu dáng người cao gầy, khung xương thiệt lớn, nhìn sơ cũng khoảng một mét tám. Bộ ngực căng phồng, so với mấy cô gái bình thường thì lớn hơn nhiều lắm.
Khăn voan che mặt cô ấy, không thấy được diện mạo, cũng không biết lớn lên trông thế nào.
Thời đại mới rồi, người nguyện ý cùng người chết đám cưới vốn không nhiều lắm. Bát tự hợp đã khó kiếm rồi, với lại cũng đâu phải sống chung thật, ai mà thèm để ý bộ dáng ra làm sao.
Lão quản gia đem con gà trống nhét vào tay cô dâu, tay lôi kéo miếng lụa đỏ dẫn cô đi về phía trước.
Trong từ đường có dựng một bức tượng thần bằng sáp, trên bàn có một cái hộp màu vàng. Giữa hộp dán một tấm ảnh trắng đen khoảng hai tấc, khuôn mặt người trong ảnh rất dễ nhìn.
Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng.
Chỉ tiếc là, dù có là người quý giá ra sao, cũng là một tên đoản mạng mà thôi.
Cô dâu rũ mắt xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Lão quản gia hô to bái đường, cô dâu ôm con gà trống kia cùng bái thiên địa.
Tám giờ mười tám phút tối, buổi lễ kết thúc, cô dâu ôm bài vị chú rể vào động phòng.
….
Ngày mùa hè nắng chói chang.
Ban ngày trời oi bức, tới ban đêm, mười giờ, ngoài trời vang ì đùng tiếng sấm.
Bên trong phòng tân hôn đốt nến, lúc sáng lúc tối.
Lục Du ôm bài vị ngồi trên giường, bụng đói đã sớm kêu vang nãy giờ.
Ngoài cửa, lão quản gia vừa đi, Lục Du lập tức kéo khắn voan xuống, cởi bỏ thắt lưng thở dốc một hơi.
Bài vị bị Lục Du đặt ở trên đầu giường. Địa bàn của người ta, vẫn là khách khí một chút đi.
Bên tai truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền có tiếng một người đàn ông nói chuyện: “Lão Lục, trong phòng có đồ gì đáng giá không?”
“Đã nói là làm hợp đồng này xong thì thu tay rồi mà, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Lục Du đói bụng muốn xỉu, thò tay vào ngực áo móc ra hai cái bánh bao đưa lên miệng cắn.
“Ai, anh đây chỉ là nói vậy thôi mà.” Người đầu kia nghe được động tĩnh bên này, cười ngượng lấy lòng: “A Lục, bánh bao ăn ngon không, bữa nay tôi cố ý xếp hàng đi mua bánh bao Khánh Phong cho cậu đó.”
Dù có ngon cũng đã lạnh ngắt rồi, ăn no bụng thôi.
Lục Du châm chọc nhếch khoé miệng, lười cùng đồng bọn nói nhảm: “Mấy giờ đi?”
“Chờ một chút đi, Tiểu Tả mới sửa xong cái CCTV ở phòng cậu, còn mấy cái nữa phải xử lý lận.”
“Được.”
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm như trước, mưa càng lúc càng lớn.
Lục Du đeo bao tay, cẩn thận xử lý hết mấy dấu vết mình để lại, quay đầu bỗng dưng thấy cái bài vị kia đang đối diện chính mình.
Lục Du không tin quỷ, tự nhiên cũng không có sợ.
Cậu đi tới, đem bài vị quay sang hướng khác.
Trong tai nghe truyền đến tiếng nước sôi ùng ục cùng với tiếng nhai nuốt chóp chép, Lục Du nghiêng người, cười lạnh: “Ông mày bụng đói đi làm cô dâu cho quỷ, mấy người các ngươi dám ở trong xe sung sướng ăn lẩu?”
“Ai da, tụi anh không phải là đang nếm thử trước dùm cậu sao, chờ cậu ra thì cùng ăn nà!” Tên đồng bọn vừa ăn thịt viên vừa cười hề hề hỏi: “Làm cô dâu của quỷ cảm giác ra sao?”
“Thích hả, muốn vào làm không?”
“Ha ha ha, anh cũng không có phúc khí như cậu nha. Vầy đi, bọn anh ăn cho cậu nghe quả thật cũng có chút chút tàn nhẫn, anh đây cho cưng nghe chút nhạc nuôi dưỡng tâm hồn nha.”
Âm thanh cao vút trong nháy mắt vang dội trong tai nghe, Lục Du không hề chuẩn bị, bị chấn một cái, giật cả mình.
Đờ mờ!
Lục Du kéo tai nghe xuống xoa xoa lỗ tai, trong đầu đều là ý tưởng sau khi về, việc đầu tiên là đem hàng kia ra thư giãn gân cốt.
Ánh mắt vô ý liếc qua bên cạnh một cái, Lục Du trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ…
Cái bài vị kia, đang dựng đứng, đối diện với cậu.
Hồi nãy rõ ràng đã xoay đi chỗ khác rồi mà.
Lục Du nhíu mày, đưa tay qua đem bài vị đặt xuống bàn.
Chắc là nhớ lầm rồi.
Bên ngoài phòng, tiếng sấm vẫn đùng đùng như trước, Lục Du ngồi một hồi, bỗng nhiên thấy có chút lạnh lẽo.
Lục Du đeo tai nghe lên lần nữa, bên trong truyền đến âm thanh cao vút của nữ ca sĩ, căn bản không nghe được cái gì hết.
Tìm được hai tên đồng bọn không đáng tin như vậy, Lục Du cũng không còn gì để nói.
Không có thành ý như vậy mà cũng đã hợp tác hoàn thành được nhiều phi vụ, thật sự đúng là kỳ tích.
Lục Du lấy điện thoại ra, mở đến mục nhắc nhở kia nhìn qua nhìn lại hai lần.
Tiền giờ đã kiếm đủ rồi, chờ sau khi rời khỏi nơi này, hết thảy có thể bắt đầu lại lần nữa.
Trên mặt Lục Du không tự giác được nở nụ cười ôn nhu, giống như trở về lúc còn nhỏ.
Chính là, tươi cười này duy trì không được ba giây, lúc lần thứ hai nhìn thấy bài vị kia đối diện chính mình, Lục Du cảm thấy cả người không tốt lắm.
Bên trong tai nghe, giọng hát eo éo của nữ ca sĩ cuối cùng cũng hết, thay vào đó là âm thanh của hai tên đồng bọn.
Bình thường nghe tiếng bọn họ cảm thấy có chút chán ghét, bây giờ nghe thấy có thể nói là so với tiếng trời a~
Lục Du mắt lạnh nhìn bài vị kia, đưa tay lên đặt tại tai nghe, nói: “Lão Trương, ông nói coi trên đời này có quỷ không?”
Lão Trương không biết sao Lục Du đột nhiên hỏi cái này, hắn nhún nhún vai dựa vào lưng ghế, tay xoa bụng miệng thì lải nhải: “Tin là có, không tin là không có đó.”
“Cũng phải.” Lục Du sống 23 năm, chưa bao giờ tin quỷ thần.
Cậu đứng dậy, lần thứ hai đem bài vị kia đặt nằm xuống mặt bàn.
Ngoài ra, Lục Du còn xách cái gối từ trên giường xuống đè lên bài vị…
Cũng không thể nào xốc cái gối mà bật dậy đâu đúng không.
Còn không chờ cho Lục Du tự mình tẩy não xong, cái gối bị một quái lực vô hình ném trên mặt đất.
Cái bài vị kia thật sự chậm rãi bật dậy.
Vẫn như trước đối diện với Lục Du.
Mẹ nó!
Lục Du cảm thấy, hoặc là mình điên rồi, hoặc là trong phòng này thật sự có thứ gì đó kỳ quái.
Bên kia lão Trương vẫn còn đang cằn nhằn, nói liên miên bất tận, bên đây Lục Du liền giả vờ khiếp sợ mở miệng nói: “Lão Trương, ông biết nửa đêm gặp quỷ phải làm gì không?”
“Sao?”
“Bên này tôi có khả năng là gặp vấn đề rồi, ông nói cho tôi biết trước đi, gặp quỷ thì phải làm sao?”
“Cái đó, niệm 24 chữ đi! Đề cao tinh hoa chủ nghĩa duy vật, thần quỷ đều sợ.”
Giờ phút này, Lục Du cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cậu đẩy đẩy tai nghe vào sâu một chút, mắt phòng bị mà nhìn chằm chằm cái bài vị kia: “24 chữ gì ông nói mau coi!”
“Thì chính là ái quốc thủ pháp, minh lễ… Minh lễ rồi tới tới cái gì ta… Mẹ nó, thời điểm mấu chốt lại không nhớ nổi! Cậu chờ chút đi, anh đi tra Baidu cái… Lão Lục, cậu còn nghe không? Lão Lục!”
Lục Du đang chờ lão Trương nói chuyện, trong tai đột nhiên vang lên một trận tạp âm sau đó thì im re luôn.
Nói chuyện bị gián đoạn, di động cũng không có tín hiệu, Lục Du đã ra một thân mồ hôi lạnh rồi.
Cái bài vị kia đứng ở đó đối diện với Lục Du, trông như một con sói đang nhìn chăm chú con mồi của mình.
Lục Du dịch qua bên trái, bài vị xoay qua bên trái.
Lục Du mò sang bên phải, bài vị hướng sang bên phải.
Còn chưa chịu thôi sao!
“Tôi nói này người anh em,” Môi Lục Du có chút khô, cậu không tự giác liếm liếm môi, cố sắp xếp lại ngôn ngữ, “Hai chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì hết, anh nói đúng không. Dầu gì cũng cùng bái thiên địa, anh đừng có làm vậy với tôi được không?”
Còn chưa nói xong, Lục Du đã bị chính mình chọc cười.
Thần kinh căng thẳng tới mức nào rồi mà đi nói chuyện với cái bài vị.
Không cần biết ngươi là người hay quỷ, Lục Du đây là một thằng đàn ông, có gì phải sợ.
Quả thật, nghĩ vậy xong Lục Du cũng cảm thấy thả lỏng hơn không ít.
Cậu nhặt cái gối lên che ở trước ngực mình, chậm rãi hướng về cái bài vị kia bước qua.
Ngay tại lúc Lục Du nghĩ rằng dùng gối đè lên bài vị, cái bài vị kia đột nhiên dịch chuyển một chút sau đó bay thẳng về phía Lục Du.
Lục Du ném cái gối, xoay người một cái, tung chân đạp cái bài vị xuống đất, gãy thành hai mảnh.
Cái này không phải là tôi cố ý đâu…
Còn chưa đợi Lục Du nói xin lỗi với bài vị, bên ngoài bỗng xẹt qua một tia sấm sét, Lục Du bỗng cứng đơ tại chỗ.
Độ ấm trong phòng càng lúc càng thấp, giống như trong chớp mắt từ mùa hạ oi bức nhảy phắt sang mùa đông.
Lục Du dùng sức muốn cử động thân thể của mình, lại phát hiện thân thể giống như bị đóng băng, hoàn toàn không thể khống chế.
Đừng nói nhúc nhích một đầu ngón tay, ngay cả nói chuyện cậu cũng không nói được.
Lục Du mở mắt trừng trừng nhìn thứ gì đó nhẹ nhàng từ bài vị bay ra, ngay trước mặt mình hình thành một bóng người.
Đó là một người con trai trẻ tuổi, hắn có một khuôn mặt rất dễ nhìn.
Nhưng mà chính khuôn mặt này lại khiến Lục Du cảm thấy khủng hoảng vô cùng…
Hồi nãy ở linh đường, không phải nhìn thấy di ảnh của cái người này đó sao?
Đây là vị thiếu gia thứ ba của Thẩm gia, cái vị từng được hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ gọi lão công, Thẩm Kỳ Niên đây sao…
Hiện giờ hắn biến thành quỷ, bay bay trước mặt Lục Du, con ngươi đen bóng bình tĩnh nhìn Lục Du, cũng không biết là đang tính toán cái gì.
Lục Du muốn chạy cũng không được, muốn xỉu cũng không xong.
Chỉ có thể giương mắt đối mắt với tên quỷ này, một cái biện pháp cũng không có.
Nếu bình tĩnh mà xem xét thì thật ra Thẩm Kỳ Niên lớn lên đẹp trai lắm.
Mặc dù sau khi bị biến thành quỷ, ngoài làn da có chút trắng bệch thì nhìn chung cũng không khác con người nhiều lắm.
Đương nhiên, nếu hắn không bay thì hẳn là càng giống hơn.
Lục Du có trực giác rằng đối phương cũng không có ác ý, muốn thử giao lưu với hắn.
Chính là cậu vừa mới nháy mắt một cái, Thẩm Kỳ Niên liền bay vèo tới trước mặt cậu.
Chuyện tới nước này, Lục Du ngược lại đã hết sợ.
Cùng lắm thì chết thôi.
Chết xong thì thành quỷ, tới lúc đó coi ai sợ ai.
Lục Du đang nghĩ tới làm sao để đánh nhau với quỷ, trên miệng bỗng nhiên thấy mềm nhũn, hình như có thứ gì đó trượt tiến vào.
Lục Du mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt gương mặt đẹp trai kia phóng đại trước mặt mình.
Thẩm Kỳ Niên mở mắt nhìn Lục Du, Lục Du cũng mở mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên. Một người một quỷ, bốn mắt nhìn nhau, miệng cũng dính cùng một chỗ.
Lục Du cảm thấy chắc là mình mơ thấy ác mộng thôi.
Trong mơ, bọn họ giả dạng thành cô gái có bát tự thích hợp để tổ chức minh hôn. Trong mơ, cậu đụng phải quỷ.
Này nếu như là nữ quỷ còn có thể tính như Liêu Trai Chí Dị, thế nhưng là đổi thành nam quỷ, cái này hình như có chút không đúng.
Nam quỷ không giết cậu mà đi hôn cậu, việc này nghĩ thôi đã muốn phát điên.
Càng đặc biệt phát điên chính là, tên nam quỷ kia, hắn cư nhiên còn duỗi đầu lưỡi…
Minh hôn, này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều lắm.
Lão quản gia của Thẩm gia mang theo đủ thứ đồ, ngàn dặm xa xôi về tổ trạch, chuẩn bị tân phòng xong liền đưa cô dâu vào nhà.
Cô dâu dáng người cao gầy, khung xương thiệt lớn, nhìn sơ cũng khoảng một mét tám. Bộ ngực căng phồng, so với mấy cô gái bình thường thì lớn hơn nhiều lắm.
Khăn voan che mặt cô ấy, không thấy được diện mạo, cũng không biết lớn lên trông thế nào.
Thời đại mới rồi, người nguyện ý cùng người chết đám cưới vốn không nhiều lắm. Bát tự hợp đã khó kiếm rồi, với lại cũng đâu phải sống chung thật, ai mà thèm để ý bộ dáng ra làm sao.
Lão quản gia đem con gà trống nhét vào tay cô dâu, tay lôi kéo miếng lụa đỏ dẫn cô đi về phía trước.
Trong từ đường có dựng một bức tượng thần bằng sáp, trên bàn có một cái hộp màu vàng. Giữa hộp dán một tấm ảnh trắng đen khoảng hai tấc, khuôn mặt người trong ảnh rất dễ nhìn.
Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng.
Chỉ tiếc là, dù có là người quý giá ra sao, cũng là một tên đoản mạng mà thôi.
Cô dâu rũ mắt xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Lão quản gia hô to bái đường, cô dâu ôm con gà trống kia cùng bái thiên địa.
Tám giờ mười tám phút tối, buổi lễ kết thúc, cô dâu ôm bài vị chú rể vào động phòng.
….
Ngày mùa hè nắng chói chang.
Ban ngày trời oi bức, tới ban đêm, mười giờ, ngoài trời vang ì đùng tiếng sấm.
Bên trong phòng tân hôn đốt nến, lúc sáng lúc tối.
Lục Du ôm bài vị ngồi trên giường, bụng đói đã sớm kêu vang nãy giờ.
Ngoài cửa, lão quản gia vừa đi, Lục Du lập tức kéo khắn voan xuống, cởi bỏ thắt lưng thở dốc một hơi.
Bài vị bị Lục Du đặt ở trên đầu giường. Địa bàn của người ta, vẫn là khách khí một chút đi.
Bên tai truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền có tiếng một người đàn ông nói chuyện: “Lão Lục, trong phòng có đồ gì đáng giá không?”
“Đã nói là làm hợp đồng này xong thì thu tay rồi mà, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Lục Du đói bụng muốn xỉu, thò tay vào ngực áo móc ra hai cái bánh bao đưa lên miệng cắn.
“Ai, anh đây chỉ là nói vậy thôi mà.” Người đầu kia nghe được động tĩnh bên này, cười ngượng lấy lòng: “A Lục, bánh bao ăn ngon không, bữa nay tôi cố ý xếp hàng đi mua bánh bao Khánh Phong cho cậu đó.”
Dù có ngon cũng đã lạnh ngắt rồi, ăn no bụng thôi.
Lục Du châm chọc nhếch khoé miệng, lười cùng đồng bọn nói nhảm: “Mấy giờ đi?”
“Chờ một chút đi, Tiểu Tả mới sửa xong cái CCTV ở phòng cậu, còn mấy cái nữa phải xử lý lận.”
“Được.”
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm như trước, mưa càng lúc càng lớn.
Lục Du đeo bao tay, cẩn thận xử lý hết mấy dấu vết mình để lại, quay đầu bỗng dưng thấy cái bài vị kia đang đối diện chính mình.
Lục Du không tin quỷ, tự nhiên cũng không có sợ.
Cậu đi tới, đem bài vị quay sang hướng khác.
Trong tai nghe truyền đến tiếng nước sôi ùng ục cùng với tiếng nhai nuốt chóp chép, Lục Du nghiêng người, cười lạnh: “Ông mày bụng đói đi làm cô dâu cho quỷ, mấy người các ngươi dám ở trong xe sung sướng ăn lẩu?”
“Ai da, tụi anh không phải là đang nếm thử trước dùm cậu sao, chờ cậu ra thì cùng ăn nà!” Tên đồng bọn vừa ăn thịt viên vừa cười hề hề hỏi: “Làm cô dâu của quỷ cảm giác ra sao?”
“Thích hả, muốn vào làm không?”
“Ha ha ha, anh cũng không có phúc khí như cậu nha. Vầy đi, bọn anh ăn cho cậu nghe quả thật cũng có chút chút tàn nhẫn, anh đây cho cưng nghe chút nhạc nuôi dưỡng tâm hồn nha.”
Âm thanh cao vút trong nháy mắt vang dội trong tai nghe, Lục Du không hề chuẩn bị, bị chấn một cái, giật cả mình.
Đờ mờ!
Lục Du kéo tai nghe xuống xoa xoa lỗ tai, trong đầu đều là ý tưởng sau khi về, việc đầu tiên là đem hàng kia ra thư giãn gân cốt.
Ánh mắt vô ý liếc qua bên cạnh một cái, Lục Du trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ…
Cái bài vị kia, đang dựng đứng, đối diện với cậu.
Hồi nãy rõ ràng đã xoay đi chỗ khác rồi mà.
Lục Du nhíu mày, đưa tay qua đem bài vị đặt xuống bàn.
Chắc là nhớ lầm rồi.
Bên ngoài phòng, tiếng sấm vẫn đùng đùng như trước, Lục Du ngồi một hồi, bỗng nhiên thấy có chút lạnh lẽo.
Lục Du đeo tai nghe lên lần nữa, bên trong truyền đến âm thanh cao vút của nữ ca sĩ, căn bản không nghe được cái gì hết.
Tìm được hai tên đồng bọn không đáng tin như vậy, Lục Du cũng không còn gì để nói.
Không có thành ý như vậy mà cũng đã hợp tác hoàn thành được nhiều phi vụ, thật sự đúng là kỳ tích.
Lục Du lấy điện thoại ra, mở đến mục nhắc nhở kia nhìn qua nhìn lại hai lần.
Tiền giờ đã kiếm đủ rồi, chờ sau khi rời khỏi nơi này, hết thảy có thể bắt đầu lại lần nữa.
Trên mặt Lục Du không tự giác được nở nụ cười ôn nhu, giống như trở về lúc còn nhỏ.
Chính là, tươi cười này duy trì không được ba giây, lúc lần thứ hai nhìn thấy bài vị kia đối diện chính mình, Lục Du cảm thấy cả người không tốt lắm.
Bên trong tai nghe, giọng hát eo éo của nữ ca sĩ cuối cùng cũng hết, thay vào đó là âm thanh của hai tên đồng bọn.
Bình thường nghe tiếng bọn họ cảm thấy có chút chán ghét, bây giờ nghe thấy có thể nói là so với tiếng trời a~
Lục Du mắt lạnh nhìn bài vị kia, đưa tay lên đặt tại tai nghe, nói: “Lão Trương, ông nói coi trên đời này có quỷ không?”
Lão Trương không biết sao Lục Du đột nhiên hỏi cái này, hắn nhún nhún vai dựa vào lưng ghế, tay xoa bụng miệng thì lải nhải: “Tin là có, không tin là không có đó.”
“Cũng phải.” Lục Du sống 23 năm, chưa bao giờ tin quỷ thần.
Cậu đứng dậy, lần thứ hai đem bài vị kia đặt nằm xuống mặt bàn.
Ngoài ra, Lục Du còn xách cái gối từ trên giường xuống đè lên bài vị…
Cũng không thể nào xốc cái gối mà bật dậy đâu đúng không.
Còn không chờ cho Lục Du tự mình tẩy não xong, cái gối bị một quái lực vô hình ném trên mặt đất.
Cái bài vị kia thật sự chậm rãi bật dậy.
Vẫn như trước đối diện với Lục Du.
Mẹ nó!
Lục Du cảm thấy, hoặc là mình điên rồi, hoặc là trong phòng này thật sự có thứ gì đó kỳ quái.
Bên kia lão Trương vẫn còn đang cằn nhằn, nói liên miên bất tận, bên đây Lục Du liền giả vờ khiếp sợ mở miệng nói: “Lão Trương, ông biết nửa đêm gặp quỷ phải làm gì không?”
“Sao?”
“Bên này tôi có khả năng là gặp vấn đề rồi, ông nói cho tôi biết trước đi, gặp quỷ thì phải làm sao?”
“Cái đó, niệm 24 chữ đi! Đề cao tinh hoa chủ nghĩa duy vật, thần quỷ đều sợ.”
Giờ phút này, Lục Du cũng không có thời gian nghĩ nhiều, cậu đẩy đẩy tai nghe vào sâu một chút, mắt phòng bị mà nhìn chằm chằm cái bài vị kia: “24 chữ gì ông nói mau coi!”
“Thì chính là ái quốc thủ pháp, minh lễ… Minh lễ rồi tới tới cái gì ta… Mẹ nó, thời điểm mấu chốt lại không nhớ nổi! Cậu chờ chút đi, anh đi tra Baidu cái… Lão Lục, cậu còn nghe không? Lão Lục!”
Lục Du đang chờ lão Trương nói chuyện, trong tai đột nhiên vang lên một trận tạp âm sau đó thì im re luôn.
Nói chuyện bị gián đoạn, di động cũng không có tín hiệu, Lục Du đã ra một thân mồ hôi lạnh rồi.
Cái bài vị kia đứng ở đó đối diện với Lục Du, trông như một con sói đang nhìn chăm chú con mồi của mình.
Lục Du dịch qua bên trái, bài vị xoay qua bên trái.
Lục Du mò sang bên phải, bài vị hướng sang bên phải.
Còn chưa chịu thôi sao!
“Tôi nói này người anh em,” Môi Lục Du có chút khô, cậu không tự giác liếm liếm môi, cố sắp xếp lại ngôn ngữ, “Hai chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì hết, anh nói đúng không. Dầu gì cũng cùng bái thiên địa, anh đừng có làm vậy với tôi được không?”
Còn chưa nói xong, Lục Du đã bị chính mình chọc cười.
Thần kinh căng thẳng tới mức nào rồi mà đi nói chuyện với cái bài vị.
Không cần biết ngươi là người hay quỷ, Lục Du đây là một thằng đàn ông, có gì phải sợ.
Quả thật, nghĩ vậy xong Lục Du cũng cảm thấy thả lỏng hơn không ít.
Cậu nhặt cái gối lên che ở trước ngực mình, chậm rãi hướng về cái bài vị kia bước qua.
Ngay tại lúc Lục Du nghĩ rằng dùng gối đè lên bài vị, cái bài vị kia đột nhiên dịch chuyển một chút sau đó bay thẳng về phía Lục Du.
Lục Du ném cái gối, xoay người một cái, tung chân đạp cái bài vị xuống đất, gãy thành hai mảnh.
Cái này không phải là tôi cố ý đâu…
Còn chưa đợi Lục Du nói xin lỗi với bài vị, bên ngoài bỗng xẹt qua một tia sấm sét, Lục Du bỗng cứng đơ tại chỗ.
Độ ấm trong phòng càng lúc càng thấp, giống như trong chớp mắt từ mùa hạ oi bức nhảy phắt sang mùa đông.
Lục Du dùng sức muốn cử động thân thể của mình, lại phát hiện thân thể giống như bị đóng băng, hoàn toàn không thể khống chế.
Đừng nói nhúc nhích một đầu ngón tay, ngay cả nói chuyện cậu cũng không nói được.
Lục Du mở mắt trừng trừng nhìn thứ gì đó nhẹ nhàng từ bài vị bay ra, ngay trước mặt mình hình thành một bóng người.
Đó là một người con trai trẻ tuổi, hắn có một khuôn mặt rất dễ nhìn.
Nhưng mà chính khuôn mặt này lại khiến Lục Du cảm thấy khủng hoảng vô cùng…
Hồi nãy ở linh đường, không phải nhìn thấy di ảnh của cái người này đó sao?
Đây là vị thiếu gia thứ ba của Thẩm gia, cái vị từng được hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ gọi lão công, Thẩm Kỳ Niên đây sao…
Hiện giờ hắn biến thành quỷ, bay bay trước mặt Lục Du, con ngươi đen bóng bình tĩnh nhìn Lục Du, cũng không biết là đang tính toán cái gì.
Lục Du muốn chạy cũng không được, muốn xỉu cũng không xong.
Chỉ có thể giương mắt đối mắt với tên quỷ này, một cái biện pháp cũng không có.
Nếu bình tĩnh mà xem xét thì thật ra Thẩm Kỳ Niên lớn lên đẹp trai lắm.
Mặc dù sau khi bị biến thành quỷ, ngoài làn da có chút trắng bệch thì nhìn chung cũng không khác con người nhiều lắm.
Đương nhiên, nếu hắn không bay thì hẳn là càng giống hơn.
Lục Du có trực giác rằng đối phương cũng không có ác ý, muốn thử giao lưu với hắn.
Chính là cậu vừa mới nháy mắt một cái, Thẩm Kỳ Niên liền bay vèo tới trước mặt cậu.
Chuyện tới nước này, Lục Du ngược lại đã hết sợ.
Cùng lắm thì chết thôi.
Chết xong thì thành quỷ, tới lúc đó coi ai sợ ai.
Lục Du đang nghĩ tới làm sao để đánh nhau với quỷ, trên miệng bỗng nhiên thấy mềm nhũn, hình như có thứ gì đó trượt tiến vào.
Lục Du mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt gương mặt đẹp trai kia phóng đại trước mặt mình.
Thẩm Kỳ Niên mở mắt nhìn Lục Du, Lục Du cũng mở mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên. Một người một quỷ, bốn mắt nhìn nhau, miệng cũng dính cùng một chỗ.
Lục Du cảm thấy chắc là mình mơ thấy ác mộng thôi.
Trong mơ, bọn họ giả dạng thành cô gái có bát tự thích hợp để tổ chức minh hôn. Trong mơ, cậu đụng phải quỷ.
Này nếu như là nữ quỷ còn có thể tính như Liêu Trai Chí Dị, thế nhưng là đổi thành nam quỷ, cái này hình như có chút không đúng.
Nam quỷ không giết cậu mà đi hôn cậu, việc này nghĩ thôi đã muốn phát điên.
Càng đặc biệt phát điên chính là, tên nam quỷ kia, hắn cư nhiên còn duỗi đầu lưỡi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook