Nam và nữ chính của đã được xác định xong ngay trong ngày thử vai.

Hai diễn viên chính lớn tuổi hơn Tuân Lan một chút, vào nghề cũng sớm hơn Tuân Lan, nhưng khi gặp Tuân Lan thì rất lịch sự, cũng không hề ra vẻ của tiền bối.

Họ không dám ra vẻ đâu!

Hai diễn viên chính cũng có chú ý đến tin tức trong hai ngày qua.

Sự việc của Thôi Dung Dung chấn động cả nước, Tuân Lan vạch trần sự việc này vốn rất có khả năng sẽ nhận sự trả thù của nhà họ Tưởng. Nhưng vụ việc lần này, từ nhà họ Tưởng kéo ra một loạt vấn đề như quan chức nhà nước không làm tròn trách nhiệm, vì vậy sau khi Tưởng Nguyên Khải bị bắt, nhà họ Tưởng hiện cũng đang bị điều tra nghiêm ngặt.

Bản thân nhà họ Tưởng đã không trong sạch, căn bản không chịu được điều tra. Bây giờ nhà họ Tưởng đang sức đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn hơi sức đâu để trả thù Tuân Lan.

Hơn nữa, ngoài những cuộc điều tra trên bề mặt này, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Tưởng ở sau lưng, chỉ chờ cuộc điều tra kết thúc sẽ vồ tới chia xương xẻ thịt nhà họ Tưởng.

Cho nên lần này không chỉ Tưởng Nguyên Khải mà toàn bộ nhà họ Tưởng cũng được định sẵn không có khả năng trở mình.

Họ thấy Tuân Lan vẫn có thể toàn thân rút lui sau khi quậy ra chuyện lớn như vậy, khiến bọn họ phải kính sợ sâu sắc trước sức mạnh huyền học không thể giải thích được trên người Tuân Lan.

Cũng may bọn họ thật sự không làm chuyện xấu gì, cho nên khi đối mặt với Tuân Lan, ngược lại cũng hoàn toàn không thấy chột dạ.

Tuân Lan đã chuyển một khoản tiền cho đạo diễn ngay trong ngày, vì vậy sau hai ngày trì hoãn, đoàn làm phim "phong thủy tuyệt vời" này đã bắt đầu quay phim bình thường trở lại.

Những kẻ gây rối đều đã đi hết, bây giờ những người còn lại cũng yên tâm, các cảnh quay lại cũng rất suôn sẻ.

Họ vẫn không đổi điểm lấy cảnh cho các cảnh quay ở trường mà vẫn quay xong tại trường cấp ba Cẩm Hoa.

Sau khi thay đổi cảnh một lần nữa thì đã đến cảnh cuối cùng của Hứa Lộ, được quay trong một dân cư bừa bộn.

Khu dân cư này cũ nát và bẩn thỉu, bên trong tối tăm lại chật hẹp, ngõ hẻm đan xen chằng chịt bên trong. Nhân vật của Hứa Lộ đã bị người giết chính tại đây, cũng là cảnh xuất hiện đầu tiên của bộ phim.

Đây là cảnh đóng máy của Hứa Lộ, vì cảnh diễn này, Hứa Lộ đã thức trắng một ngày một đêm không ngủ, chỉ nghỉ ngơi hai tiếng trước khi bắt đầu quay để đảm bảo trạng thái tỉnh táo trong quá trình quay phim.

Lúc này, Hứa Lộ đang ở bên cạnh để cho chuyên viên trang điểm làm rối tóc cô, lớp makeup trên mặt có mấy chỗ đều mang vết bầm tím sưng đỏ. Tuân Lan ngồi bên cạnh, trong tay cầm một sợi dây thừng lát nữa sẽ dùng, đang kéo hai sang bên thử sức.

Nhân vật do Hứa Lộ thủ vai tên Lưu Thiến, nhân vật do Tuân Lan thủ vai tên Trương Tử Mính.

Đạo diễn cầm một quyển sổ đi đến giải thích cảnh diễn cho bọn họ nghe, bèn gọi tên nhân vật của bọn cậu luôn: "Lát nữa, Lưu Thiến từ đây chạy tới, Trương Tử Mính cậu phải quấn dây thừng quanh cổ cô ấy khi cô ấy vừa há miệng, lúc siết phải có lực chút."

Nói xong, đạo diễn còn quấn dây thừng quanh cổ mình và bảo Tuân Lan siết thử xem.

Tuân Lan khẽ siết một chút, nhưng không đủ sức, dưới sự thúc giục liên tục của đạo diễn, cuối cùng trên tay cũng dùng một tí lực, ai dè vô tình siết đạo diễn đến trợn trừng mắt, cậu nhanh chóng buông tay.

"Khụ khụ, chính là lực này, xêm xêm vậy." Đạo diễn che cổ nói: "Hứa Lộ, lát cô thử trước xem sau, nếu không được thì chúng ta sử dụng cảnh quay xa, mặt và cổ sẽ không cùng vào cận cảnh."

"Được..." Hứa Lộ nói.

Sau khi dượt diễn vài lần, với một tiếng action, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Trong con hẻm nhỏ tối tăm, Lưu Thiến tóc tai rối bời, khắp nơi trên người đều là vết thương cắm đầu chạy ra khỏi con hẻm. Bước chân cô loạng choạng, ánh mắt hoảng loạn vô định, cố gắng tìm kiếm một nơi an toàn để cô ẩn náu.

Không có, không có, ở đâu cũng không có.

Cô rẽ hết con hẻm chật hẹp này đến con hẻm khác, nhưng cũng không sao tìm được lối ra, cô suy sụp nức nở, thực sự không chạy nổi nữa, đành phải đỡ vào tường để lấy hơi. Đột nhiên, một ánh đèn sáng lên cách đó không xa, có chiếc xe chạy đến và dừng lại bên ngoài, sau đó truyền đến tiếng người nói chuyện rôm rả.

Tiếng cười nói thoải mái lọt vào tai Lưu Thiến, khiến đôi mắt đẫm lệ của Lưu Thiến sáng lên một chút sắc thái hy vọng. Cô hoảng hốt liếc nhìn phía sau, khắp nơi chỉ thấy có rác, người nọ không đuổi theo. Cô lau đi nước mắt và nhấc chân chạy về hướng ánh sáng kia.

Nhanh, nhanh, ánh sáng đó ngày một gần hơn, chỉ cần vượt qua con hẻm này là cô sẽ có thể thành công chạy ra ngoài rồi.

Nhưng sau khi vòng qua con hẻm trước mặt, một bức tường đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Thiến.

Ánh sáng bị ngăn cách phía sau bức tường cao.

Bước chân Lưu Thiến chợt dừng lại, tất cả hưng phấn và mong đợi bỗng nhiên bị dập tắt vào lúc này như bị gió lạnh thổi qua.

Âm thanh nghe như những chiếc lá khô bị nghiền qua nhẹ nhàng vang lên.


Tim Lưu Thiến nhảy lên, trái tim đập loạn xạ trong lồ.ng ngực, trong tiếng hít thở gấp gáp của chính mình, ánh mắt Lưu Thiến chậm rãi liếc về phía sau. Cô không hề nhìn thấy gì cả, nhưng giờ phút này, cô có thể cảm nhận được ở phía sau mình có thêm một người.

Ánh mắt dời xuống, một đôi chân xuất hiện sau mé hông cô.

Nước mắt trào ra, Lưu Thiến kinh sợ hét lên, nhưng một sợi dây đột nhiên quấn quanh cổ cô, sau đó siết chặt ngay lập tức, chặn đứng tiếng kêu cứu và thậm chí cả hô hấp của cô.

Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, Lưu Thiến há miệng, không phát ra chút âm thanh nào, cô liều mạng cào xé sợi dây thừng quanh cổ, đôi mắt đỏ ngầu vì cận kề cái chết, gân xanh trên trán gồ lên, vùng vẫy trong cơn đau đớn tột cùng của nghẹt thở.

Sợi dây thừng siết chặt từng chút một, thậm chí phát ra âm thanh như kéo căng đến hết mức.

Trong lúc giãy giụa, một chiếc giày đế bệt trên chân Lưu Thiến rơi ra, sau đó, động tác vùng vẫy của cô chậm lại, ngón chân căng chặt cũng chợt thả lỏng cho đến khi bất động.

Lưu Thiến bị siết cổ đến chết ngã ngửa ra sau vào trong vòng tay Trương Tử Mính, đôi mắt chết không nhắm mắt mở to nhìn thẳng vào hắn.

Đôi môi Trương Tử Mính lộ ra nụ cười gần như dịu dàng, hắn lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo nơi khóe mắt Lưu Thiến, lại khép đôi mắt cô lại, sau khi bi.ến thái mà lại dịu dàng vuốt vuốt mái tóc cô, rồi đứng dậy chậm rãi kéo cô đi.

Theo bóng dáng Trương Tử Mính kéo Lưu Thiến đi mỗi bước một xa, camera cũng theo đó kéo xa.

"Cắt!"

Đạo diễn hô dừng, Tuân Lan đỡ Hứa Lộ dậy, nhìn vết đỏ trên cổ cô, nhận nước ấm Tiểu Chu đưa đưa cho Hứa Lộ, "Xin lỗi chị Hứa Lộ, cổ đau lắm không ạ?"

"Không sao, khụ khụ, cậu đừng lo." Hứa Lộ cười trấn an Tuân Lan, nhận nước uống hai hớp.

Đạo diễn nhìn cảnh quay vừa rồi, nói với hai người: "Diễn xuất rất tốt, nhưng Tuân Lan này, sức lực vừa rồi của cậu vẫn chưa đủ, cần phải mạnh hơn một chút."

Tuân Lan do dự nói: "Phải mạnh hơn ạ?"

Mặc dù có kế hoạch dự phòng, nhưng nếu có thể làm được tốt nhất thì đạo diễn cũng không muốn từ bỏ, vì vậy quay sang hỏi Hứa Lộ: "Nếu mạnh hơn, cô cảm thấy cô có thể chịu được không?"

"Có thể ạ..." Hứa Lộ gật đầu.

Đạo diễn xoa tay mong ngóng, "Được rồi, vậy chúng ta quay thêm một lần."

Chuyên viên trang điểm lập tức tiến đến chỉnh sửa lớp trang điểm và che đi vết đỏ trên cổ cho Hứa Lộ.

Tuân Lan véo dây thừng, thô cứng, còn nặng, cậu thật sự sợ thít chặt sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho cổ Hứa Lộ.

Hứa Lộ thấy vậy thì khẽ mỉm cười: "Tôi có thể chịu đựng được, lát nữa cậu đừng do dự, cứ dùng sức đi."

"Sau đó nếu chị không chịu được thì giơ tay ra hiệu nhé." Tuân Lan nói.

Trong cảnh này, đạo diễn đã sử dụng cảnh quay xa để tạo ra sự lo lắng và hoảng loạn của Lưu Thiến trong quá trình chạy trốn, cũng như một tia hy vọng ẩn giấu trong nỗi tuyệt vọng. Khi cô nhìn thấy ánh đèn và nghĩ rằng là đường sống trong chỗ chết, vừa quay đầu lại, lại phát hiện hóa ra kẻ sát nhân đã đứng sau lưng mình từ lâu.

Quay lại lần nữa, cảm xúc của Hứa Lộ và Tuân Lan vẫn rất đúng mức, vì không để Hứa Lộ một lúc nữa lại bị siết cổ tiếp, Tuân Lan cố gắng hết sức kiềm chế sức lực đến mức để sau khi tăng thêm sức cũng sẽ không hoàn toàn làm tổn thương Hứa Lộ.

"Cắt!"

Giọng nói tự nhiên của đạo diễn truyền đến, Tuân Lan lại đỡ Hứa Lộ dậy, nhìn vết đỏ trên cổ cô, cảm thấy mấy ngày nữa cũng sẽ không biến mất được.

"Được, cảnh này rất tốt, qua." Đạo diễn rất hài lòng với hiệu quả của cảnh quay lại, đưa bao lì xì đã được chuẩn bị sẵn trước cho Hứa Lộ, "Hứa Lộ vất vả rồi, kỹ năng diễn xuất lại tiến bộ."

Hứa Lộ nhận lấy bao lì xì, nhẹ giọng nói: "Nếu sau này đạo diễn vẫn muốn mời tôi diễn, bất kể là vai diễn nào, ngài cứ thông báo cho tôi biết."

"Được được..." Đạo diễn thở dài nói, "Cô cũng đừng lo, sau sự việc này, mọi người đều biết cô bị tung tin đồn bôi nhọ, tình hình sẽ từ từ tốt lên thôi."

"Nhận lời tốt này của ngài..." Hứa Lộ nói.

Tuân Lan cũng cảm thấy, ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của Hứa Lộ đều tốt cả, rồi cũng sẽ bừng sáng thôi, chỉ cần cho cô một cơ hội, cô sẽ nổi tiếng.

Sau khi Tuân Lan quay được nửa tháng thì trở về Kinh Thị một chuyến. Không trở về căn hộ của mình mà đi thẳng đến chỗ Kỳ Niên.

Sau gần một tháng rèn luyện phục hồi chức năng, Kỳ Niên đã sớm có thể đi lại thoải mái, nhưng trên mặt vẫn vương tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng.

Tuân Lan mang một món quà đến cho Kỳ Niên, đó là một đóa hoa hướng dương mà cậu chọc bằng nỉ len, được đặt trong hộp kính, trông có chút mộc mạc, là quà sinh nhật cho Kỳ Niên.


Tuân Lan có thể tặng quà đắt tiền, nhưng vì ngày sinh nhật của Kỳ Niên quá đặc biệt nên cậu không dám, sợ đụng vào nỗi đau trong lòng Kỳ Niên, cho nên chỉ có thể bày tỏ tấm lòng của mình theo cách này.

"Cảm ơn…"

Vẻ mặt Kỳ Niên lúc đó rất thản nhiên, Tuân Lan cũng không biết anh có thích hay không. Tuy nhiên vào đêm đó, cậu thấy Kỳ Niên đã đăng một bài Weibo trên acc phụ.

[ Chú của Tiểu Hoa: Quà được tặng. ]

Hình ảnh kèm theo chính là bông hoa hướng dương cậu đã tặng cho Kỳ Niên. Bên cạnh còn ngồi hai bé mèo tam thể mà cậu tặng Kỳ Niên trong lúc ghi hình

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương