Cảnh sát điều tra ra người tạt axit Tuân Lan lúc đó chỉ là một người lấy tiền làm việc, kẻ chủ mưu đằng sau chính là Đổng Diệp mới lên hotsearch trước đó.

Các cư dân mạng không hề bất ngờ trước kết quả này.

[ Tôi đoán ngay là anh ta mà. ]

[ Đệt, người này tính xấu khó đổi ha! ]

[ Ơ hơ, vốn cũng chỉ bị chửi mà thôi, da mặt dày chút là không đau không ngứa, bây giờ thì hay rồi, tự đưa mình vào tù luôn. ]

[ Tôi không hiểu nổi mối quan hệ nhân quả này, tự bản thân Đổng Diệp bị cư dân mạng mắng vì làm chuyện sai, liên quan gì tới Tuân Lan vậy trời. ]

[ Một thiếu niên có thể ép một người đến nỗi phải chết vì để phủi sạch quan hệ thì là hạng tốt lành gì được, ngàn sai vạn sai, tất cả đều là lỗi của người khác. ]

Fans của Đổng Diệp đã thoát fan rất nhiều sau khi sự việc của Phùng Chí Dương nổ ra, nhưng vẫn còn một số ít không muốn tin vào bài đăng đó và vẫn không từ bỏ Đổng Diệp. Đến khi thông báo này của cảnh sát được đưa ra, những fan hâm mộ này đều cảm thấy sự kiên trì trước đó của mình chỉ là một trò hề, không ngờ họ lại thực sự hâm mộ một gã đàn ông ghê tởm như vậy.

Ấm áp phóng khoáng gì chứ, bên trong người này từ lâu đã mục rữa hôi thối không ngửi được rồi, không xứng với tình yêu của họ!

Vài người hâm mộ cuối cùng cũng vẻ mặt chán ghét unfollow Đổng Diệp, lần này Đổng Diệp trở thành một con chuột chạy qua đường, người người kêu đánh thực sự.

Tuân Lan cũng không có chút ngạc nhiên nào.

Những người trước đây cho dù muốn trả thù cũng không cần phải đợi đến bây giờ. Trong vài tháng qua, người duy nhất cậu đắc tội chỉ có Đổng Diệp.

"Tên Đổng Diệp chó má này!" Trên đường trở về, Lôi Tuấn biết kết quả điều tra thì không nhịn được mắng ngay trong xe.

Suốt cả ngày, trái tim Lôi Tuấn chưa từng buông xuống, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đó là cả người toát mồ hôi lạnh.

Hiện Đổng Diệp đã bị giam giữ hình sự và đang chờ xét xử kế tiếp. Sau đó, cha mẹ gã còn gọi điện cho Lôi Tuấn, năn nỉ Tuân Lan tha cho Đổng Diệp. Bọn họ luôn mồm nói chẳng phải Tuân Lan không có chuyện gì đó sao, làm người không thể nhẫn tâm như vậy.

Lúc ấy trực tiếp khiến Lôi Tuấn tức đến bật cười, khi con trai bà ép người ta nhảy lầu tạt axit người khác không tàn nhẫn à, bây giờ bị bắt thì kêu nhẫn tâm? Cút mẹ bà đi! Có cha mẹ "mẫu mực từ lời nói đến việc làm" như vậy, cũng chẳng trách nuôi dạy Đổng Diệp ra thành kẻ ích kỷ, tâm tư độc ác như thế.

"Hay là sắp xếp thêm cho Lan Lan hai vệ sĩ đi." Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ đề nghị nói.

Danh tiếng của Tuân Lan bây giờ đã tăng lên, thời điểm tham gia các hoạt động offline cũng nhiều, dạng tình huống như hôm nay quả thật khó lòng đề phòng.

Bên cạnh Tuân Lan luôn chỉ có Tiểu Chu và Lôi Tuấn, thỉnh thoảng thêm một tài xế kiêm chức vệ sĩ. Trước đây Lôi Tuấn đã cân nhắc bổ sung thêm nhân lực cho bên Tuân Lan, nhưng sợ Tuân Lan sẽ bị người ta nói là ra vẻ, chảnh choẹ, cho nên tạm thời không cân nhắc, hiện tại nghĩ tới không khỏi hơi hối hận.

"Ngày mai sẽ sắp xếp." Lôi Tuấn nói.

Lôi Tuấn cảm thấy hôm nay Tuân Lan bị doạ rất sợ, vì vậy dời lịch trình mà không bị ảnh hưởng của mấy ngày tới đi, cho Tuân Lan nghỉ một ngày để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Mặc dù Tuân Lan cảm thấy bản thân Lôi Tuấn cần nghỉ ngơi hơn, nhưng được nghỉ thì dại gì bỏ.

Đưa Tuân Lan đến chung cư, Lôi Tuấn và Tiểu Chu bèn rời đi.

Năm phút sau, Tuân Lan vốn nên ngủ đã thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài. Cậu xuống lầu lên chiếc xe đã gọi, sau đó gọi một cuộc cho Lưu Phi, nói nửa tiếng nữa cậu sẽ đến biệt thự Vân Sơn.

Khi đến cửa biệt thự, Lưu Phi đã đợi ở đó tự mình đón Tuân Lan, mặt mày hồng hào, một ngày rồi mà trông cảm xúc vẫn rất phấn chấn. Cũng đúng thôi, ai có thể không vui khi gặp được chuyện như này chứ.

Lúc chiều, hai người lại gọi điện nói chuyện một lần, do Lưu Phi biết được từ Kỳ Niên việc Tuân Lan bị tạt axit nên gọi tới hỏi han cậu, sẵn cũng nói với cậu kết quả kiểm tra của Kỳ Niên.

Ngoài việc người gầy một ít, thì tất cả các chức năng của cơ thể Kỳ Niên đều tốt. Trong mắt người khác, Kỳ Niên là trực tiếp hôn mê trở thành người thực vật ngay sau tai nạn xe, nhưng vẫn có thể tỉnh dậy sau khi nằm gần một năm, các bác sĩ trong biệt thự đều gọi là kì tích y học.

"Cậu không biết chứ, lúc ấy tôi cũng nghĩ mình bị hoa mắt, đang lau mặt cho cậu ấy thì đột nhiên thấy mí mắt cậu ấy nhúc nhích hai lần, rồi từ từ mở mắt ra..." Giọng Lưu Phi nghẹn ngào, dáng vẻ ông cha già khổ tận cam lai*.

* Hết khổ đến sướng

Tuân Lan đi bên cạnh hắn, mỉm cười lắng nghe hắn nói.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của hai người truyền vào phòng, Kỳ Niên đang ngồi trên giường uống canh dưới sự giúp đỡ của y tá vô thức đặt muỗng xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, tay nắm cửa xoay tròn, Lưu Phi đi vào trước, mỉm cười nói: "A Niên, Tuân Lan đến rồi này."

Nghiêng người bước sang một bên, lộ ra Tuân Lan ở phía sau.


Kỳ Niên sớm đã biết Tuân Lan né được khỏi chai axit và bình an vô sự, nhưng nếu không tận mắt xác nhận, anh luôn có một cảm giác không thể yên tâm. Anh cẩn thận nhìn mặt Tuân Lan, nhìn Tuân Lan trong trạng thái linh hồn và trạng thái hiện tại, dường như có chút khác biệt, hoặc là hiệu ứng tâm lý, hiện tại anh nhìn Tuân Lan, cảm thấy cậu càng chân thật hơn.

Thấy Kỳ Niên chỉ nhìn mình mà không nói gì, Tuân Lan nhướng mày, kéo chiếc ghế cạnh giường ra rồi ngồi xuống: "Không nhận ra rồi à? Hay là tôi tự giới thiệu lại lần nữa nhé?"

Kỳ Niên khẽ nhếch môi, "Buổi sáng, sợ lắm à?"

Mặc dù các chức năng của cơ thể vẫn tốt, nhưng hôn mê gần một năm vẫn có ảnh hưởng với Kỳ Niên, chẳng hạn như nói chuyện thì anh vẫn chưa lưu loát lắm. Trạng thái này theo ý của bác sĩ là đã rất tốt rồi.

Câu hỏi này, Tuân Lan lập tức hiểu ra điều Kỳ Niên hỏi không phải là bị tạt axit, mà là từ tiếng hét hoảng loạn của cậu khi nhìn Kỳ Niệm biến mất lúc ấy.

Lúc đó trong tình thế cấp bách cậu gọi ra tên Kỳ Niên, nhưng may mà khung cảnh lúc ấy hỗn loạn, xung quanh là tiếng la hét nên không ai để ý tới.

Phản ứng buổi sáng lớn như vậy, lúc này Tuân Lan trái lại có thể bình tĩnh gật đầu, "Có chút..."

"Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi." Kỳ Niên nói.

"Anh tỉnh lại là tốt rồi..." Tuân Lan cười nói.

Đột nhiên, Tuân Lan vươn tay chọc chọc cổ tay Kỳ Niên gác trên giường, cười nói: "Ấm..."

Sắc mặt Kỳ Niên vẫn như thường, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run lên. Lần này không còn trống rỗng xuyên qua nữa mà có thể thực sự cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của Tuân Lan.

Trên cổ tay bị Tuân Lan chạm vào tình cờ đang đeo sợi dây đỏ do sư phụ Định Trí đưa cho, Tuân Lan thuận tiện nhéo sợi dây đỏ một cái rồi mới rút tay về.

"Gầy quá, phải chăm sóc cơ thể thật tốt vào đó." Tuân Lan nhìn khuôn mặt gầy hóp của Kỳ Niên, nói.

Nếu mà đăng dáng vẻ này lên Weibo, fans Kỳ Niên chắc chắn sẽ bật khóc vì đau lòng cho xem.

Kỳ Niên hơi cau mày nói: "Sau này cậu, phải nhớ chú ý an toàn."

Sau này anh không thể đi theo bên cạnh Tuân Lan nữa, không có cách nào giúp Tuân Lan nói chuyện với nhóm quỷ hồn, nếu gặp phải bất cứ chuyện gì Tuân Lan cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu. Nghĩ vậy, thế mà Kỳ Niên cảm thấy vẫn không nên tỉnh lại thì tốt hơn.

Tuân Lan nói: "Tôi có chừng mực..."

Ngồi như vậy một lúc, thời gian cũng không còn quá sớm, y tá cũng tới gõ cửa nhắc nhở Kỳ Niên nên nghỉ ngơi rồi.

Sau khi dặn dò Kỳ Niên nghỉ ngơi thật tốt, Tuân Lan và Lưu Phi rời khỏi phòng Kỳ Niên rồi đi xuống lầu.

Tuân Lan hỏi: "Bây giờ A Niên đã tỉnh rồi, các anh có dự định gì không?"

Hiện tại tin tức Kỳ Niên tỉnh lại vẫn được giữ bí mật, Lưu Phi nói ngày mai chuẩn bị báo bình an với fan Kỳ.

Tuân Lan trầm ngâm nói: "Không phải anh nói lúc đó phát hiện phanh xe có vấn đề sao, đã qua lâu như vậy, kết quả điều tra thế nào rồi?"

"Bằng chứng thì có, người cũng đã bị bắt, nhưng chỉ là một nhân viên bảo trì ô tô bình thường thôi."

Nhắc đến việc này là Lưu Phi hận không thôi, hung thủ phía sau chắc chắn không phải tên nhân viên kia, Kỳ Niên nằm trên giường gần một năm, suýt chút nữa đã không tỉnh lại, mà người đứng sau gây ra tất thảy đến giờ vẫn bình yên vô sự.

Dưới tên Kỳ Niên có 5% cổ phần Trình thị do ông cụ Trình cho, Kỳ Niên gặp nạn Lưu Phi cũng vẫn luôn nghi là do người nhà họ Trình làm, đặc biệt là tên Trình Thái kia.

Nhưng từ khi Kỳ Niên hôn mê, phía nhà họ Trình vẫn luôn im ắng, Lưu Phi cũng không tra ra được gì. Tưởng là đối phương cảm thấy Kỳ Niên hoàn toàn không thể tỉnh lại nữa nên không hứng thú làm điều thừa thãi tiếp. Nhưng bây giờ Kỳ Niên đã tỉnh, người đứng sau chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay lần nữa.

Khi nhắc đến ông cụ Trình, giọng điệu của Lưu Phi rất oán hận, "Tình thân đến muộn này A Niên mới không thèm đâu."

Không có chỗ tốt gì, bị ghê tởm một hồi không nói, còn gặp tràng tai bay vạ gió.

Hắn không thích bất cứ ai của nhà họ Trình, mỗi lần ông cụ Trình nói muốn đến thăm Kỳ Niên, hắn đều sẽ đùn đẩy cho đến khi không thể đẩy nữa mới chịu đồng ý. Ngoài mặt rất cung kính với ông cụ Trình, nhưng chẳng qua cũng chỉ muốn chọc tức Trình Thái kia, hy vọng đối phương sẽ lộ ra một chút sơ hở.

Tuân Lan không hỏi chuyện liên quan tới nhà họ Trình, chỉ nói: "Nếu thế, sau này A Niên đi đâu thì điều thêm nhiều người với xe hơn chút."

"Tôi biết, không dám thiếu cảnh giác đâu." Lưu Phi nói.

Tuân Lan không nói thêm gì nữa, Lưu Phi đã rất quen chăm sóc Kỳ Niên rồi, không cần cậu phải lo lắng.


Tiểu Hoa đợi ở dưới lầu, khi nhìn thấy Tuân Lan thì đi tới. Tuân Lan ôm Tiểu Hoa lên, cười tủm tỉm xoa xoa khuôn mặt ngày càng tròn trịa của nó, "Đi nào, đi tắm với ba nhé."

Tối nay Tuân Lan đến đây tự nhiên không có ý định trở về, cậu cũng đã quen sống ở đây, mọi người trong biệt thự Vân Sơn cũng rất quen thuộc với cậu.

Trước khi đi ngủ, Tuân Lan lướt Weibo một chút, vào acc chính, khi dọn dẹp các chấm đỏ của tin nhắn thì một tin nhắn xếp đầu list đã thu hút sự chú ý của cậu.

Đây là tin nhắn xin lỗi, nhìn thời gian gửi là vào buổi trưa, người gửi tin thú nhận thân phận của mình với Tuân Lan, nói hắn là người đăng tin tức về Đổng Diệp, hắn không ngờ Đổng Diệp lại nghĩ rằng những việc này là do Tuân Lan bày mưu đặt kế, hắn chân thành xin lỗi vì những rắc rối và nguy hiểm đã gây ra cho Tuân Lan.

Tuân Lan rep lại: [ Cây súng tôi đây dùng tốt chứ? ]

Người nọ dường như đang chờ đợi câu trả lời của Tuân Lan trên Weibo, Tuân Lan vừa đáp lại xong, hắn đã trả lời: [ Không dám mong cầu ngài tha thứ cho tôi, thực sự vô cùng xin lỗi. ]

[ Không có lần sau. ] Tuân Lan trả lời lần cuối, sau đó xóa bỏ khung chat, đóng toàn bộ trang tin nhắn.

Người nọ là ai, Tuân Lan không có hứng thú hỏi. Đổng Diệp đã vào tù, Phùng Chí Dương cũng gần như đã đòi được công bằng rồi, suy cho cùng, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, bên phía cậu chuyện này đã kết thúc rồi.

Nhưng mấy ngày sau, Tuân Lan vẫn nhìn thấy Phùng Chí Dương.

Câu đầu tiên Phùng Chí Dương nói với Tuân Lan lúc đó cũng là rất xin lỗi, "Vài ngày sau khi bài đăng xuất hiện thì tôi cũng rời khỏi cậu ta rồi."

Cho nên việc Đổng Diệp trả thù Tuân Lan, trước đó Phùng Chí Dương cũng không biết, nếu biết thì cậu ấy sẽ đến nói với Tuân Lan rồi.

Phùng Chí Dương không chỉ đến để xin lỗi mà cũng là đến nói lời tạm biệt.

Cậu vẫn luôn đi theo Đổng Diệp nhiều năm như vậy, chỉ đơn giản là muốn một câu xin lỗi từ đối phương. Nhưng đến lúc này cậu mới nhận ra, muốn nghe được một lời xin lỗi từ miệng Đổng Diệp còn khó hơn lên trời. Một người ích kỷ như gã ta sẽ chỉ biết đổ mọi lỗi lầm cho người khác, loại người này sẽ không cảm thấy mình sai, gã luôn có thể tìm ra hàng ngàn lý do để bào chữa cho mình.

Suy nghĩ cẩn thận, Phùng Chí Dương cũng buông lòng.

Khi rời đi, cậu cũng giống như đã cởi bỏ xiềng xích nặng nề trên người.

Đây là điều mà Tuân Lan thích nhìn, cậu biết rõ cảm giác bị quá khứ nặng nề ràng buộc này, cậu vỗ tay vui mừng cho tất cả những người có thể thoát ra khỏi quá khứ.

Tuân Lan ngủ ngon một đêm, buổi sáng khi thức dậy, có một quả bóng lông nằm sấp bên cạnh cậu, khẽ ngáy khò khè, tay chân duỗi thẳng, ngủ còn giống người hơn cả cậu.

Tuân Lan với lấy điện thoại ở đầu giường, bật camera chụp ảnh Tiểu Hoa một lát, còn vừa quay video vừa quấy rầy người ta ngủ.

Sau khi rửa mặt xong, Tuân Lan ôm Tiểu Hoa bị cậu quậy cho tỉnh đi xuống lầu.

Lưu Phi đang bưng bữa sáng lên lầu, Tuân Lan nhìn một cái, "Của Kỳ Niên ạ?"

"Ừm..." Lưu Phi nói, "Bữa sáng của cậu đã chuẩn bị xong rồi, mau đi ăn đi."

Tuân Lan đặt Tiểu Hoa xuống, nói: "Đi với anh gặp anh ấy trước đã."

Kỳ Niên đang ngồi trên giường làm theo một số động tác đơn giản với bác sĩ, khi nhìn thấy Tuân Lan và Lưu Phi thì nói tiếng chào buổi sáng.

Lưu Phi vẻ mặt ngạc nhiên, liên tiếp nói: "Chào chào chào!"

Trời ơi! Thế mà A Niên sẽ chủ động chào buổi sáng với hắn!

Tuân Lan không hiểu vì sao Lưu Phi bỗng nhiên trở nên kích động, vẻ mặt bình thường nói: "Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ ngon không?"

Kỳ Niên gật đầu, tình trạng mất ngủ vốn có của anh dường như cũng đột nhiên biến mất cùng với sự trở lại của linh hồn. Rõ ràng hôn mê rất lâu mới tỉnh, nhưng trạng thái tinh thần còn tốt hơn trước kia.

Lưu Phi đặt bữa sáng xuống, lấy điện thoại ra nhắm vào Kỳ Niên trên giường, "Nào, để tôi quay một video."

"Quay cho fans xem?" Tuân Lan hỏi.

Lưu Phi gật đầu, hắn muốn quay cho Kỳ Niên đẹp hơn chút, nhưng dù quay thế nào cũng na ná nhau, hắn cau mày: "A Niên gầy quá, tôi nói đợi một thời gian hẵng thông báo cho fans, cậu ấy nói không được, để fans sớm ngày yên tâm."


Nói xong, Lưu Phi lén lút liếc nhìn Tuân Lan. Lúc trước hắn không nhìn thấy được Kỳ Niên, nhưng từ trong lời Tuân Lan truyền đạt cũng có thể cảm nhận được Kỳ Niên đã có một số thay đổi nhỏ. Bây giờ tự mình giao tiếp với Kỳ Niên, cảm nhận được sự thay đổi thậm chí còn lớn hơn nữa, mức độ có thể nói là kinh người.

Không chỉ sẽ nói chào buổi sáng với hắn, thế mà còn biết suy nghĩ vì người hâm mộ!

Tuân Lan nói: "Đừng làm khó camera, cứ quay đại đi, có đẹp hay không thì bây giờ đối với các fan cũng không quan trọng nữa."

Với cả, Kỳ Niên hiện giờ cũng không đến nông nỗi nào.

Điều này cũng đúng, Lưu Phi đành quay một đoạn, sau đó đăng video lên Weibo Kỳ Niên. Kế tiếp lại đăng nhập vào tài khoản của mình rồi share Weibo này.

Chuyện có liên quan đến Kỳ Niên, có thể tưởng tượng video tầm thường và không đạt yêu cầu này trong mắt Lưu Phi sẽ gây ra bao nhiêu chấn động.

Vô số fan hâm mộ theo dõi Weibo Kỳ Niên cùng lúc nhận được một thông báo đẩy từ Weibo, nhắc nhở họ rằng Kỳ Niên đã đăng bài.

Khi họ nhìn thấy nhắc nhở này, trái tim đều đập thình thịch, sau đó ỉu xìu.

Kỳ Niên đã hôn mê gần một năm, tỉ lệ người thực vật tỉnh lại là rất rất nhỏ, anh ấy thật sự vẫn có thể tỉnh lại và trở thành 1/10.000 khả năng kia ư?

Mặc dù Weibo này là do Kỳ Niên đăng lên, nhưng bọn họ đều cho rằng đó không phải là Weibo có liên quan đến chính Kỳ Niên. Trước đây Kỳ Niên rất hiếm khi đăng bài trên Weibo, thời gian đăng bài thường là trong thời gian quảng bá phim, share công việc. Đã hơn một năm kể từ khi Kỳ Niên đăng bài Weibo cuối cùng. Từ sau khi anh bị tai nạn, họ vẫn luôn ngóng trông Kỳ Niên đăng một bài Weibo, nhưng bây giờ bài Weibo đã xuất hiện, họ lại thất vọng nghĩ, có lẽ là người đại diện Lưu Phi đăng gì đó rồi, gần đây có bộ phim nào của Kỳ Niên sẽ được phát sóng à? Hình như không có...

Trong đầu miên man nghĩ thế, những người này đều nhấn vào Weibo Kỳ Niên, một Weibo kèm nội dung và video đột nhiên xuất hiện trong mắt họ.

—— [ Kỳ Niên: Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng bấy lâu nay, tôi đã quay lại rồi [video]... ]

Bìa video là gương mặt của Kỳ Niên đã ốm đi rất nhiều, mọi người nhìn mặt bìa này, nhấn vào trong sự hoài nghi sâu sắc, khoảnh khắc tiếp theo mắt liền đỏ hoe.

[ Aaaaaa! ]

[ Ôi trời ơi, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của tôi rồi! ]

[ Huhuhuhu, tôi khóc như một con chó! ]

[ Hơn 300 ngày, tôi cũng không biết mình đã kiên trì được như thế nào! ]

[ Gầy quá à, Niên Niên chịu khổ rồi ┭┮﹏┭┮ ]

[ WTF? Đây là Kỳ Niên thật ư? ]

[ Kỳ Niên thật trăm phần trăm! ]

Không riêng gì fans Kỳ Niên kích động, có thể nói toàn bộ giới showbiz đều chấn động vì video này.

Chỉ trong vòng vài phút sau khi video được đăng tải, Tuân Lan đã nhìn thấy điện thoại trên người Lưu Phi đổ chuông điên cuồng. Lưu Phi nhận vài cuộc, tất cả đều là các đạo diễn và nhà sản xuất gọi điện hỏi thăm tin về Kỳ Niên, cuối cùng vì có quá nhiều người gọi điện và gửi tin nhắn tới, điện thoại của Lưu Phi trực tiếp bị kẹt cứng nên hắn tắt máy luôn.

"Chờ bọn họ bình tĩnh lại trước đã." Lưu Phi cười nói, hiện tại trông hắn còn vui vẻ hơn hôm qua.

Tuân Lan vào Weibo dạo một vòng, nhưng bị đơ cứng ngắc không loát được. Chờ Weibo hoạt động lại, trên hot search tất cả đều là các mục liên quan đến Kỳ Niên.

Miễn là có ai mang ý tốt đều đang chúc mừng và hân hoan vì anh.

Trong mắt Tuân Lan đượm chút ý cười, cũng đăng một bài Weibo bằng acc clone của mình.

[ Sếp Lan của cưng: [Pháo hoa] [Pháo hoa]... ]

Acc clone của Tuân Lan trước đây chỉ dùng để hít ke mèo online, nhưng sau khi nhận nuôi Tiểu Hoa, mỗi lần Tuân Lan đến biệt thự Vân Sơn sẽ chụp thật nhiều ảnh của Tiểu Hoa, còn sẽ quay một số video, thỉnh thoảng cũng dùng để đăng lên Weibo. Bây giờ acc này của cậu cũng có một ngàn fan, đều là fan thật.

Ngay khi Weibo này xuất hiện thì có người nói: [ Sếp Lan gặp được chuyện gì vui à mà đến nỗi đốt pháo hoa luôn thế. ]

Tuân Lan nhấn like cho bình luận này.

Sau đó Tuân Lan nhận được điện thoại của Lôi Tuấn, "Lan Lan, Kỳ Niên tỉnh rồi, anh thấy rất nhiều nghệ sĩ đang share lại Weibo của cậu ấy, cậu cũng share một cái đi!"

Giọng nói của Lôi Tuấn vẫn luôn lớn, Kỳ Niệm đang chậm rãi nghiêng người loáng thoáng nghe thấy tên của mình mà nhìn sang Tuân Lan.

Tuân Lan cười với Kỳ Niên, nói với Lôi Tuấn: "Được rồi, lát nữa sẽ share ạ. Đúng rồi, em quên nói, hôm nay em không ở nhà, có việc thì liên lạc qua điện thoại nhé."

Lôi Tuấn đã quá quen với việc Tuân Lan làm xong mới báo rồi, số lần cậu "quên nói" cũng không phải tám mười lần, Lôi Tuấn cũng biết từ lâu hễ Tuân Lan được nghỉ là thích chạy đến nhà "người bạn" đó của cậu.

Aizzz, con cái khó quản, người cha già như hắn cũng rất đau đầu.

"Cẩn thận đừng để người ta chụp được hai cậu đấy." Lôi Tuấn tự sa ngã mà căn dặn, những lời này hắn cũng sắp nói mệt rồi.

Sau khi cúp máy, Lôi Tuấn cảm thấy cũng đã đến lúc chuẩn bị một ít bản thảo rồi, một ngày nào đó chuyện giữa Tuân Lan và bạn của cậu nổ ra, hắn cũng có thể căn cứ vào tình hình để xem nên gửi bản nào.


Tuân Lan đi share lại Weibo của Kỳ Niên, dưới tình huống có nhiều người chuyển tiếp như vậy, cậu làm vậy cũng không sợ bị mắng cọ fame.

Ngày hôm sau, Lưu Phi đều rất bận, điện thoại trong tay chưa từng đặt xuống, vẫn luôn đang trả lời những câu hỏi của những người khác về việc của Kỳ Niên.

Hai chân Kỳ Niên vẫn không có sức mấy, chưa thể đi lại được, Tuân Lan sợ Kỳ Niên sẽ chán nên ở trong phòng chơi với anh.

Lưu Phi chuẩn bị điện thoại mới cho Kỳ Niên, đăng ký một Weibo mới cho Kỳ Niên, trong cột điền thông tin và nhập ID, Kỳ Niên dừng chốc lát, nhập vào bốn chữ: Chú của Tiểu Hoa.

Cuối cùng kiểm tra hoàn tất, một acc clone thuộc về Kỳ Niên đã hoàn thành.

Tuân Lan thấy anh làm xong rồi nên lấy điện thoại của mình ra, "Nào, chúng ta follow acc clone của nhau đi."

Sau khi hai người follow nhau xong, Kỳ Niên thuận tiện tìm acc chính của Tuân Lan, cũng nhấn follow.

Sau đó cũng lưu số của nhau và thêm Wechat nhau. Tuân Lan đặt ghi chú cho Kỳ Niên, vừa nói: "Bác sĩ nói ít nhất phải mất ba tháng cơ thể anh mới hồi phục, trong khoảng thời gian này nếu anh có chán thì có thể gửi tin nhắn cho tôi."

"Ừm..." Kỳ Niên cũng chậm rãi đặt ghi chú cho Tuân Lan, sau khi gõ hai chữ "Lan Lan" vào, anh lại bổ sung: "Nếu cậu chán, cũng có thể, tìm tôi."

Tuân Lan mím môi dưới, "Được…"

Sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ thì Tiểu Hoa có thể vào phòng Kỳ Niên, lúc này, nó men theo giọng nói của Tuân Lan xuất hiện ở cửa phòng, lặng lẽ thò đầu nhỏ vào, tò mò nhìn Kỳ Niên.

Tuân Lan vẫy tay gọi Tiểu Hoa: "Bé Hoa tới đây, chào chú Kỳ của con này."

Mặc dù Tiểu Hoa không quan tâm đến ai khác ngoài Tuân Lan, nhưng rất gan dạ, Tuân Lan vẫy tay gọi, nó do dự một chốc rồi chạy vào, được Tuân Lan ôm lên người, đôi mắt nhìn Kỳ Niên.

Kỳ Niên và Tiểu Hoa mắt to nhìn mắt nhỏ một lúc, anh giơ điện thoại lên, chụp lại Tiểu Hoa mở đôi mắt đẹp xoe tròn cùng với Tuân Lan vào khung ảnh. Khi nhấn nút chụp, Tuân Lan tình cờ ngẩng đầu, trong mắt còn đượm ý cười rõ ràng.

Tuân Lan nghe thấy tiếng chụp ảnh, nghiêng người tới: "Chụp tôi hả?"

Kỳ Niên đưa màn hình điện thoại tới cho cậu xem, một bức ảnh mờ đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng không nhận ra xuất hiện trên điện thoại.

"Tay, hơi run." Kỳ Niên nói.

Bức ảnh này vốn nên rất đẹp mới phải.

Tuân Lan bật cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Hoa, "Không sao, cứ từ từ thôi, người bình thường vẫn có lúc chụp mờ mà."

Đang cười, Lưu Phi đi lên, hắn gõ cửa, "A Niên, người nhà họ Trình tới, không phải ông cụ, có gặp không?"

Kỳ Niên lắc đầu, "Không gặp…"

"Vậy tôi sẽ bảo họ đi." Lưu Phi nói xong, không đợi Kỳ Niên trả lời đã xoay người rời đi, như sợ đi chậm một chút Kỳ Niên sẽ đổi ý chịu gặp.

Lưu Phi đi xuống không bao lâu, ngoài cửa sổ chợt vọng vào tiếng chửi loáng thoáng.

"Quả nhiên là thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy! Trình Niên, tốt xấu gì tao cũng là cô út của mày đấy! Là trưởng bối có ý tốt đến thăm mày, vậy mà mày không chịu gặp tao?! Bày vẻ mất dạy gì thế hả!"

Giọng nói của bà cô út này sắc bén lại cay nghiệt, nghe mà khiến người ta giận sôi.

Tuân Lan đi tới, nghe thấy Lưu Phi tức giận ra lệnh cho nhóm vệ sĩ xung quanh: "Ra tay hết đi, quăng người đi cho tôi, còn mắng nữa thì bịt miệng lại!"

Tuân Lan đóng cửa sổ lại chặn những âm thanh đó bên ngoài. Sau đó mới nhìn ra, có vài chiếc xe đậu ở cổng, hai người phụ nữ và mấy thanh niên bị Lưu Phi dẫn người chặn ở cửa.

Lưu Phi có ác cảm đối với ông cụ Trình, sự cung kính đối với ông ta ngoài việc ghê tởm Trình Thái, còn là thấy ông là một ông lão đi đứng không tiện, nếu không kính trọng thì ngược lại là Kỳ Niên gánh tiếng xấu. Nghĩ cũng biết người phụ nữ đó đang mắng ai, với tính cách bao che cho con của Lưu Phi, làm sao có thể nhịn được, vì thế trực tiếp đuổi người không chút lưu tình.

Các vệ sĩ cao lớn lao tới, khí thế hung hăng, đuổi nhóm người lên xe chạy đi.

Những chiếc xe đó nhanh chóng lái đi, nhưng Tuân Lan vẫn cau mày.

Nếu người nọ tự xưng là cô út của Kỳ Niên, e rằng cũng không phải là lần đầu tiên mắng Kỳ Niên như thế.

Lời tác giả:

Kỳ Niên: Khi nào anh mới được làm cha của Tiểu Hoa đây?

Tuân Lan: Để em bấm ngón tay tính thử.

Kỳ Niên: Tính ra được khi nào chưa?

Tuân Lan: Shh… thiên cơ không thể tiết lộ!

Lưu Phi: Bấm với chả tính, tôi xúc Cục Dân Chính đến cho hai người rồi đây, kết hôn ngay và luôn, nhanh lên!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương