Tuân Lan liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rất chắc chắn mặt trời không mọc từ đằng tây, thế nên không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến mẹ hỏi Tuân Trừng như vậy.

Chắc không thể là vì cậu đâu nhỉ? Tuân Lan không khỏi bật cười trước suy đoán vớ vẩn này.

Mà Tuân Trừng bị hỏi như vậy cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn mẹ Tuân, hỏi: "Mẹ, người đang lo lắng gì thế? Còn đang lo con sẽ giết nó à?"

Ánh mắt mẹ Tuân hoảng loạn một chốc, bà không nhìn thẳng Tuân Trừng, nhưng lại im lặng không lên tiếng.

Tuân Trừng kéo khóe miệng, nói: "Lần trước con đã giải thích rồi, con chỉ kéo chăn cho nó chút thôi."

Tuân Lan như đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, kéo chăn? Sợ là lúc thừa dịp kéo chăn véo thịt cậu xem cậu là hôn mê thật hay là giả bộ ngủ thì có.

Mẹ Tuân dường như cũng cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi quá, bà ta bước vào, đổi đề tài này, nói: "Không phải dặn con ở nhà dưỡng bệnh sao, sao lại đột ngột đến đây?"

Tuân Trừng rũ mắt nói: "Mẹ và cha đã gần một tuần không về."

Mẹ Tuân trên mặt có chút mệt mỏi, "Lan Lan hôn mê một tháng rồi, mẹ và cha con bận tìm bác sĩ khắp nơi nên không có nhiều thời gian về nhà. Ở nhà có thím Vương, nếu con thấy không thoải mái thì nhớ kịp thời nói với thím ấy nhé?"

"Con biết..." Tuân Trừng nói, "Mẹ và cha cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, vậy không có chuyện gì thì con về đây."

Tuân Trừng bước hai bước ra cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, bưng ngực.

Trong trí nhớ của Tuân Lan, trước đây mỗi lần Tuân Trừng như thế này, chỉ cần cha mẹ nhìn thấy thì bọn họ nhất định sẽ đến bên cạnh hắn trước tiên, đỡ hắn lo lắng hỏi han.

Nhưng bây giờ, cậu thấy mẹ mình chỉ nói với vẻ có chút bất lực: "Trừng Trừng, Lan Lan vẫn còn hôn mê, thằng bé sẽ không đến đoạt cái gì với con nữa, con không cần phải làm vậy."

Tuân Trừng chợt ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt có chút không chịu nổi, còn có chút không tin, "Mẹ cho rằng con đang giả vờ?"

Tuân Lan cũng không cảm thấy Tuân Trừng đang giả vờ, bởi vì dáng vẻ giả bệnh của Tuân Trừng cậu quá quen thuộc. Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng cha mẹ quan tâm quá sẽ bị loạn nên không phát hiện ra, nhưng hóa ra bọn họ không phải không biết việc Tuân Trừng giả bệnh, chẳng qua chỉ giả vờ không biết mà thôi.

Đơn giản là Tuân Trừng thể yếu, ở trong lòng họ càng cần được quan tâm nhiều hơn nữa, cho nên bọn họ chọn nhắm mắt làm ngơ, sau đó làm ngơ một đứa con trai khác như một lẽ đương nhiên.

Trong phòng bệnh lại một hồi im lặng, Tuân Lan hết hứng thú thu hồi ánh mắt.

Cậu ra ngoài đi dạo một vòng, nhận ra đây là bệnh viện tư do nhà họ Tuân mở. Cậu đã đến đây quá nhiều lần, cũng không phải vì chính cậu bị bệnh quá nhiều lần, mà là mỗi lần Tuân Trừng có chuyện gì là sẽ huy động cả nhà chạy đến đây, cậu không muốn quen thuộc với bệnh viện này cũng khó.

Tuân Lan thật ra có chút kinh ngạc, rõ ràng cậu đã sống ở thế giới kia mấy năm, sao nghe ý của mẹ cậu, ở đây vậy mà chỉ mới qua một tháng?

Đợi khi cậu đi dạo xong trở về, Tuân Trừng đã không còn ở đây nữa, mẹ Tuân cũng đã rời đi, chỉ có y tá phụ trách chăm sóc cậu đang lau mặt cho cậu.

Không ai có thể nhìn thấy Tuân Lan, sau đó Tuân Lan liền ở lại căn phòng bệnh này, hoặc đi khắp nơi theo các bác sĩ và y tá phụ trách phòng bệnh này, chậm rãi biết được là dì luôn chịu trách nhiệm dọn dẹp căn hộ của cậu khi đến cửa phát hiện gọi cậu không ai bắt máy, lo lắng cậu xảy ra chuyện gì nên tìm bên bất động sản mở cửa phòng của cậu, sau đó phát hiện cậu bất tỉnh trên giường.

Vì thế vội đưa cậu đến bệnh viện, rồi liên lạc với cha mẹ Tuân để thông báo sự việc.

Khi mới nhập viện, cậu tuy hôn mê nhưng toàn thân không có bất kì vết thương nào, cũng có thể tự thở, tình trạng sức khỏe rất tốt. Nhưng sau đó tình hình trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày, bây giờ đã đến mức cần phải đeo mặt nạ dưỡng khí để giúp hô hấp.

Sau đó, Tuân Lan thỉnh thoảng sẽ rời khỏi bệnh viện, đi chỗ nọ chỗ kia một chút theo mẹ Tuân, cha Tuân, thậm chí là Tuân Trừng. Nhưng phần lớn thời gian cậu ở lại bệnh viện, xuyên tới xuyên lui giữa bức tường khi cậu đến.

Cậu muốn trở về, nhưng cậu cũng không biết làm thế nào để quay về, vì vậy chỉ đành tiếp tục cố gắng thử như thế, biết đâu lúc nào đó sẽ thành công.

Lúc Tuân Lan trở về, thời tiết ở đây đã là cuối thu.

Buổi trưa ngày hôm đó, Tuân Lan ngồi trên cửa sổ ở phòng bệnh của mình nhìn khu vườn dưới lầu.

Có hai y tá đang tổ chức sinh nhật với một bệnh nhân trong khu vườn, tiếng cười vọng lên trên lầu.

Tuân Lan nhìn cảnh tượng vui vẻ ấy, nghĩ đến trước đó không lâu khi Kỳ Niên tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu mới ước một điều ước sinh nhật rằng muốn cùng Kỳ Niên bạc đầu giai lão, bây giờ cũng không biết còn có thể thực hiện được không nữa.

Trong vườn có thêm hai bóng người quen thuộc, mẹ Tuân và cha Tuân từ bên ngoài đi vào, khi đi ngang qua đám người đang mừng sinh nhật thì được chủ sinh nhật gọi lại, tặng cho họ mỗi người một miếng bánh sinh nhật.

Tuân Lan không nhúc nhích, cậu tiếp tục duy trì tư thế ngồi trên bậu cửa sổ. Một lúc sau cửa phòng được mở ra, Tuân Lan quay đầu lại, là mẹ Tuân và cha Tuân cầm bánh sinh nhật đi vào.


Sau khi hai người bước vào, một người đặt bánh kem lên bàn cạnh giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, người kia thì ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ.

Không ai nói tiếng nào, trong phòng chỉ có tiếng tích tích đại biểu nhịp tim đập của máy theo dõi nhịp tim bệnh nhân.

Khoảng vài phút sau, mẹ Tuân như nhớ ra điều gì, hỏi cha Tuân: "Sinh nhật Lan Lan có phải cũng sắp đến rồi không?"

Cha Tuân im lặng một lúc rồi nói: "Đã qua rồi..."

"Qua rồi?" Mẹ Tuân sững sờ một lát, rồi đột nhiên có chút hoảng hốt suy sụp, nghẹn ngào, "Sao đã qua rồi? Em sinh thằng bé, sao em lại hoàn toàn không nhớ."

Cha Tuân thở dài, đôi mắt cũng hơi đỏ, "Mấy năm qua chúng ta nợ thằng bé quá nhiều."

Hai vợ chồng mặt đối mặt nhau cùng rơi lệ, tràn ngập áy náy và hối hận.

Đây rõ ràng là hình ảnh mà Tuân Lan đã từng mong chờ rất lâu, nhưng giờ phút này cậu phát hiện trong lòng mình ấy mà không có dao động gì. Hóa ra những không cam lòng và oán trách đó từ lâu đã trở nên không còn quan trọng theo sự đồng hành và lấp đầy của Kỳ Niên.

Hơn nữa, những tổn thương gây ra đã không thể xóa nhòa được, bây giờ áy náy hối hận căn bản chẳng có ích gì.

Nhưng cha Tuân mẹ Tuân không nghĩ như vậy, họ càng áy náy hối hận thì càng muốn bù đắp, chỉ có như vậy họ mới có thể khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Ngày sinh nhật của Tuân Lan và Tuân Trừng cách nhau không xa, sau ngày đó, lại qua nửa tháng, sinh nhật của Tuân Trừng đã đến. Trước lúc đó vài ngày, Tuân Trừng đã bắt đầu gọi điện cho cha Tuân hoặc là mẹ Tuân, nhắc nhở rằng sinh nhật của hắn sắp đến, nhắc họ nhớ về nhà vào ngày hôm đó.

Hôm đó Tuân Lan cũng trở về nhà họ Tuân.

Trước đây Tuân Trừng cũng sẽ rủ rất nhiều bạn bè về làm party vào ngày sinh nhật, năm nay Tuân Trừng vẫn gọi điện cho một nhóm bạn như trước.

Cha Tuân và mẹ Tuân đang trong cảm giác áy náy sâu sắc quay về gặp được cảnh tượng cực kì náo nhiệt này thì đầy ngạc nhiên và tức giận.

Đặc biệt là cha Tuân, thậm chí không màn đến sự hiện diện của nhiều người ở đây mà trực tiếp quát Tuân Trừng: "Con có còn trái tim không hả, em trai con còn hôn mê trên giường, con thế mà còn tâm trạng tổ chức sinh nhật!"

Tuân Lan nhìn nụ cười sượng lại trên khuôn mặt Tuân Trừng, chợt đặc biệt đồng cảm với hắn.

Hình ảnh này thật sự quá quen thuộc, trước kia chỉ cần trong người Tuân Trừng có chút không thoải mái thì mấy ngày đó cậu phải sống trong nơm nớp lo sợ. Không thể nói chuyện lớn tiếng càng không thể cười, nếu không thì sẽ bị chửi, nói anh trai con phải vào bệnh viện mà tại sao con còn vui vẻ như vậy.

Trong khung cảnh im lặng, Tuân Trừng nói: "Khi con gọi điện cho hai người, hai người chưa nói không được, không cho con tổ chức sinh nhật ba đáng lẽ nên nói sớm hơn."

Tuân Lan liền nhìn cha mình như khi còn nhỏ giận chó đánh mèo cậu, nói với Tuân Trừng một cách tức giận: "Cha chưa nói con không được phép tổ chức sinh nhật, nhưng sao con có thể gọi nhiều người tới như vậy hả!"

Bao gồm cả mẹ Tuân cũng nhìn Tuân Trừng với ánh mắt có phần trách cứ.

Sắc mặt Tuân Trừng dần dần tái nhợt, hắn nói: "Con bây giờ làm gì cũng là sai đúng không?"

Tuân Trừng đã tức giận đến run người, hắn có bệnh tim, người khác đều sợ hắn tức đến xảy ra chuyện nên vội hòa giải. Cha Tuân quát mắng trút giận một hồi rồi cũng không nói gì thêm, nhưng sắc mặt vẫn không đẹp như cũ.

Tiệc sinh nhật tự nhiên không tiếp tục được nữa, âm nhạc bị người giúp việc tắt đi, bạn bè của Tuân Trừng xôn xao giải tán, toàn bộ đại sảnh cuối cùng chỉ còn lại gia đình bốn người Tuân Lan.

Cha Tuân và Tuân Trừng ngồi trên sofa, mặt mày u ám.

Mẹ Tuân thở dài, cầm lấy bánh sinh nhật lại đây đặt xuống, ngồi bên cạnh Tuân Trừng, nhẹ giọng nói: "Trừng Trừng, đừng tức giận. Con cũng đừng trách cha con, tâm trạng ông ấy không tốt, hôm nay bác sĩ nói cho chúng ta biết tình trạng sức khỏe của Lan Lan lại xấu đi."

Mẹ Tuân buồn bã, không nói thêm gì nữa, bà lau mắt nói: "Sinh nhật vẫn phải tổ chức, nào lại đây, ăn bánh kem óc chó con thích nhất này."

Bầu không khí rất nặng nề, sau khi mẹ Tuân cắt ba miếng bánh kem vốn chuẩn bị dừng lại, nhưng ngẫm nghĩ lại lấy ra một cái đĩa cắt một miếng rồi đặt bên cạnh.

Nhìn miếng bánh kem đó, bà có chút buồn bã nói: "Lan Lan ở đây thì tốt rồi, như thế chúng ta có thể cùng ăn sinh nhật, ăn bánh kem."

Tuân Lan liếc nhìn thoáng qua miếng bánh kem nọ, ánh mắt rất bình tĩnh.

Tuân Trừng lại đột nhiên cười mỉa mai, nói: "Đó là bánh kem óc chó, nhưng Tuân Lan chưa bao giờ ăn quả óc chó."

Cha Tuân nhìn sang, mẹ Tuân cũng hoàn hồn, nói: "Tại sao?"


Tuân Trừng nói: "Bởi vì nó bị dị ứng với quả óc chó."

Sau khi nói xong câu nói này, mẹ Tuân và cha Tuân đồng loạt sửng sốt: "Sao ba mẹ lại không biết?"

Tuân Trừng nhìn bọn họ như vậy, tâm trạng lại bỗng nhiên như rất tốt, "Nó cũng đã nói cho chúng ta biết rồi, hai người đều quên, chỉ có con nhớ rõ."

Tuân Lan bị dị ứng với quả óc chó, ban đầu chỉ là ở mặt thân thể, rồi sau đó đã phát triển thành trên tâm lý. Cho dù cơ thể cậu đã làm kiểm tra dị ứng ở bệnh viện trong thế giới của Kỳ Niên rồi, chứng tỏ cậu thật ra cũng không cần kị ăn quả óc chó, nhưng cậu vẫn không thể ăn quả óc chó như cũ.

Tuân Lan nhớ rõ cậu đã nói với cha Tuân mẹ Tuân tận hai lần rằng cậu bị dị ứng với quả óc chó, nhưng bọn họ dường như không bao giờ nhớ.

Tuân Trừng nói mình thích ăn quả óc chó, nên mỗi lần khi mẹ Tuân đặt bánh sinh nhật cho Tuân Trừng đều đặc biệt dặn dò thêm nhiều quả óc chó vào bánh kem; khi Tuân Trừng đưa cho cậu bánh kem óc chó mà cậu không đưa tay ra nhận, thì bị cha Tuân chửi, nói tại sao lại lạnh nhạt với anh trai như vậy.

Mặc dù quả óc chó vô tội, nhưng những điều này khiến Tuân Lan sinh ra sự chán ghét cùng cực với quả óc chó từ tận sâu trong đáy lòng.

Cha Tuân mẹ Tuân nghe lời nói của Tuân Trừng, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi hơn cả vừa rồi, bọn họ đều nhớ ra rất nhiều chuyện về quả óc chó trong nhà.

Cha Tuân bụm mặt đầy áy náy.

Ông nhớ có lần cả nhà cùng nhau xem tivi, Tuân Trừng đập quả óc chó bên cạnh, hắn rủ Tuân Lan cùng ăn, nhưng Tuân Lan lạnh lùng trả lời câu không ăn. Lúc đó ông nói Tuân Lan tính tình không tốt, cả người trông đều cáu kỉnh khó chịu, chẳng hề hiền lành như anh trai cậu chút nào, nhưng lúc đó ông lại thậm chí còn không hề hỏi nguyên nhân tại sao Tuân Lan không ăn.

"Tại sao!" Cha Tuân nhìn Tuân Trừng một cách khó tin với đôi mắt đỏ hoe, "Nếu con biết thằng bé bị dị ứng với quả óc chó, tại sao lần nào con cũng phải cho thằng bé ăn bánh kem hả?"

"Bởi vì con cố tình đó." Tuân Trừng nói một cách đầy ác ý, "Con chính là muốn chỉnh nó."

Mẹ Tuân sững sờ choáng váng trước những lời này của hắn, bà khóc nói: "Thằng bé là em trai con, sao con lại có thể như thế!"

"Tại sao không thể!" Sự bất mãn và tức giận bị đè nén của Tuân Trừng đều bộc phát, "Các người sinh ra nó, còn không phải là sợ tôi chết sớm dùng nó thay thế tôi à. Một thứ thay thế thì dựa vào đâu khỏe mạnh hơn tôi hoạt bát hơn tôi, còn tôi lại đến cười cũng không dám cười một cách vui vẻ, thậm chí cãi nhau tôi cũng không thể cãi cho đã đời!"

"Tôi chính là không nhìn nổi nó sống quá tốt, sống quá hạnh phúc!" Tuân Trừng không quan tâm ánh mắt cha Tuân mẹ Tuân nhìn hắn vớ vẩn như thế nào, "Các người đau lòng nó, sao không sớm làm gì đi? Bây giờ người hôn mê, các người cảm thấy hối hận cảm thấy đau khổ liền lấy tôi trút giận, bất kể tôi làm gì các người cũng nhìn không vừa mắt! Tôi làm cái gì các người cũng giận chó đánh mèo tôi, tôi có lỗi, chẵng lẽ các người thì không có lỗi chắc!"

Tuân Trừng là người bệnh, sau khi hắn cảm xúc kích động gào to lên thì trực tiếp ôm ngực ngã xuống ghế sofa.

Trước khi cha Tuân mẹ Tuân có thể trút cơn giận ra đã phải đối mặt với trường hợp đáng sợ rằng một người con trai khác có thể sẽ xảy ra chuyện.

Đám người giúp việc tránh ở nơi khác không dám ra ngoài lần lượt chạy ra, nên gọi điện thoại thì gọi, nên lái xe thì đi lấy xe, nhưng cũng không có sự hỗn loạn, tình huống kiểu này đã xảy ra nhiều lần rồi, và những người giúp việc đã có kinh nghiệm ứng phó từ lâu. Chỉ là mười lần trước kia có lẽ mười lần đều là giả, nhưng lần này nhất định thật.

Nhìn cảnh này, Tuân Lan cảm thấy Tuân Trừng thật đáng thương. Lại không khỏi ngậm ngùi, cậu năm đó chắc là giống như Tuân Trừng vậy nhỉ.

Tuân Lan đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, cậu không muốn ở lại đây nữa, cậu nhớ Kỳ Niên.

Nghĩ như vậy, cảm giác cơn chóng mặt kỳ lạ kia lại ập đến.

Lần này đến đột ngột lại dữ dội, Tuân Lan cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, ý thức cũng càng ngày càng mờ mịt. Cậu lo lắng lại hoảng hốt mà nghĩ, đây là muốn đưa cậu quay trở về? Là về thế giới kia của Kỳ Niên ư?

Dường như lại có tiếng ai đó tuyệt vọng gào khóc bên tai, trong hoảng hốt, Tuân Lan cảm thấy mình còn nghe được âm thanh đường nhịp tim chạy thẳng của máy theo dõi nhịp tim.

Theo tiếng "bíp" kéo dài kia đột ngột im bặt, Tuân Lan cũng hoàn toàn mất ý thức.

Ở nơi cậu không nhìn thấy, mẹ Tuân nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, bác sĩ ở đầu kia thông báo cho bà rằng tình trạng của Tuân Lan đột nhiên chuyển biến xấu và đang được cấp cứu, bảo họ nhanh chóng đến bệnh viện.

Mẹ Tuân khóc đến nước mắt đầy mặt, không cầm nổi điện thoại, đứng cũng không đứng vững. Cha Tuân đỏ hoe mắt đỡ mẹ Tuân ngồi vào một chiếc xe khác, vội vã đến bệnh viện trước.

Về phần Tuân Trừng, hắn được người giúp việc trong nhà đi cùng đến bệnh viện.

Lần này, Tuân Trừng phát bệnh cuối cùng đã được cứu về. Nhưng lần này hắn tỉnh lại, bên cạnh không hề có cha mẹ vây quanh hỏi han ân cần.

Bởi vì Tuân Lan qua đời.

Mẹ hắn khóc đến ngất xỉu mấy lần, cha thì bận rộn lo toan tang lễ của Tuân Lan nên cũng không có thời gian đến thăm hắn.


Nghe tin Tuân Lan qua đời, Tuân Trừng trợn to mắt, sau đó toàn thân run rẩy không kiềm chế được, vẻ mặt méo mó vì căm hận.

Chết rồi?

Nếu muốn chết, tại sao khi bị bọn buôn ma túy bắt cóc năm đó không chết đi! Lại muốn sử dụng bộ dạng nửa chết nửa sống đánh thức cảm giác áy náy của cha mẹ rồi chết chứ!

Tuân Lan! Mày bây giờ rất đắc ý nhỉ, tranh đoạt với tao nhiều năm như thế, mày cuối cùng tranh thắng rồi đấy!

Nhưng dựa vào đâu, mày rõ ràng chỉ là một thứ thay thế!

Tuân Trừng mới được cứu về, sau đó lại vào phòng cấp cứu lần thứ hai, nhưng lần này cho đến khi hắn hồi phục xuất viện cũng không đợi được cha mẹ đã từng đau lòng yêu thương hắn, bọn họ chỉ kêu một người giúp việc và tài xế đến bồi hắn xuất viện.

Phớt lờ hắn giống như đã từng phớt lờ Tuân Lan.

Tích ——

Khi ý thức tỉnh táo thì Tuân Lan lại nghe thấy tiếng của máy theo dõi nhịp tim quen thuộc này, đầu óc không khỏi choáng váng.

Cậu sẽ không ở trong bệnh viện nữa đấy chứ? Là bệnh viện nào đây?

Tuân Lan cực kì thấp thỏm khi mở mắt ra.

Sau đó ngay khi mở mắt ra, trái tim treo lơ lửng của Tuân Lan nặng nề rơi xuống an toàn. Lần này Tuân Lan không hề ở trạng thái linh hồn nữa, cậu trở về trong thân thể cùng ở bên Kỳ Niên kia.

Kỳ Niên đang ngồi ở mép giường, một tay chống trán, tay kia nắm bàn tay đặt ngoài chăn của cậu, nhắm mắt ngủ.

Tuân Lan đã lâu không cảm nhận được cảm giác chạm vào vật thể, cậu cử động ngón tay, không kinh động Kỳ Niên.

Tuân Lan không biết mình xảy ra chuyện đã bao lâu rồi, nhưng tay cậu vẫn có thể nhấc lên một cách thoải mái.

Cậu sờ phớt qua quầng mắt xanh đen dưới mắt Kỳ Niên, trong lòng đau chết đi được.

Kỳ Niên đã gầy rất nhiều, dưới mắt có quầng thâm. Hiển nhiên cậu xảy ra chuyện, Kỳ Niên cũng không sống tốt mấy.

Tuân Lan tự dưng hơi muốn khóc.

Thật ra cậu cảm thấy mình là một người rất mạnh mẽ, dù sao cũng là một người đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy từ khi còn nhỏ, đã không có ai và việc gì có thể dễ dàng khiến cậu có loại cảm xúc này.

Nhưng trong khoảng thời gian vừa qua kia, cậu thực sự đều đang lo lắng mỗi ngày rằng mình sẽ không thể trở lại bên cạnh Kỳ Niên. Cậu sợ mình không tỉnh lại được, lại sợ sau khi mình tỉnh lại sẽ trở về trong thân thể ban đầu của mình.

Lúc đó cậu luôn nghĩ, nếu sẽ không còn được gặp lại Kỳ Niên nữa thì kiếp này cậu phải sống như thế nào, và Kỳ Niên nên làm sao bây giờ.

Đầu ngón tay run rẩy bất chợt bị người nắm lấy, Kỳ Niên đột nhiên nắm lấy chặt tay Tuân Lan, mở mắt ra, yên lặng nhìn cậu chăm chú.

Tuân Lan chớp đi hơi nước trong đôi mắt, nhìn Kỳ Niên mỉm cười, giọng hơi khàn khàn gọi anh: "A Niên..."

"Em tỉnh rồi?" Giọng Kỳ Niên bình tĩnh.

Tuân Lan cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, tiếng Kỳ Niên này tựa như lời chào buổi sáng nhau đầu tiên đơn giản nhất trong vô số buổi sáng bình yên và an ổn trước đây.

Mãi cho đến khi Kỳ Niên gọi bác sĩ tới kiểm tra toàn thân cho cậu xong, Tuân Lan mới biết mình đã hôn mê hơn một tháng.

Kỳ Niên cũng trông nom cậu hơn một tháng, gác lại mọi chuyện, ở trong phòng bệnh cùng với cậu, bên cậu ngày đêm không rời.

Tuân Lan vẫn cần ở lại bệnh viện một thời gian, nhưng thân thể cậu được Kỳ Niên chăm sóc rất tốt, không có vấn đề gì.

Buổi tối, cậu và Kỳ Niên chen chúc trên cùng một chiếc giường, cậu nhìn Kỳ Niên, nói: "Sợ lắm đúng không..."

Kỳ Niên sửa sửa mái tóc đã dài hơn rất nhiều của cậu.

Lúc đó khi anh nhận được cuộc gọi từ Tiểu Chu, nói Tuân Lan bị Tuân Chí đẩy ngã đập đầu rơi vào hôn mê, anh còn tưởng là ảo giác của mình. Rõ ràng anh và Tuân Lan mới kết thúc cuộc gọi năm phút trước, khi đó họ còn hẹn sẽ đến một nhà hàng mới mở để ăn tối.

Khi anh chạy đến bệnh viện, Tuân Lan vẫn còn hôn mê, lẳng lặng nằm ở đó giống như anh trước đây, ngay cả nhịp thở cũng phải cẩn thận nhìn chằm chằm một lúc mới có thể thấy độ cung lên xuống nhỏ bé nơi ngực cậu.

Cảnh tượng đó giống như một tảng đá rơi xuống, trên người Kỳ Niên bất ngờ bị đập ra một lỗ hổng, gió mát lạnh lẽo đều gầm rú tràn vào hết. Lại giống như một trận núi lở đất nứt cùng đánh úp lại, cả người đều bị sợ hãi bao trùm.

Rất nhiều thời điểm anh sẽ gọi tên Tuân Lan khi trong phòng bệnh không có ai khác, mong đợi cậu xuất hiện trước mặt mình dưới hình dạng một linh hồn giống như mình trước đây.

Nhưng sau đó lại tuyệt vọng nhớ tới, rằng bản thân anh không thể nhìn thấy ma.


Hơn một tháng này, Kỳ Niên trải qua thật sự vất vả.

Nhưng hiện tại, anh chỉ khẽ gật đầu một cái.

Tuân Lan biết Kỳ Niên làm gì nói gì đều quen nhẹ nhàng.

Cậu hôn Kỳ Niên một cái, sau đó bảo anh hôn lại.

Tuân Lan nói: "Hôn mạnh một chút, A Niên, làm em đau cũng không sau hết, em chịu được."

Sau đó Tuân Lan bị Kỳ Niên hôn đến rách môi, mùi máu đan xen giữa đôi môi, Tuân Lan nếm được vị nước mắt mằn mặn nơi khóe môi Kỳ Niên.

Hai người hôn nhau thật lâu, cho đến khi môi lưỡi tê dại, sau đó mới ôm lấy nhau không chừa lại bất kì khoảng hở nào, chậm rãi nói về những chuyện sau khi Tuân Lan hôn mê.

Tuân Chí có lẽ cũng không ngờ rằng ông ta chỉ vung nắm đấm chút thôi, thậm chí còn chưa chạm tới người nhưng lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mặc dù ông ta liên tục giải thích rằng ông ta hoàn toàn không đụng trúng Tuân Lan, nhưng Tuân Lan quả thực là ngã xuống vì một quyền của ông ta.

Camera trong phòng thay đồ ghi lại rõ ràng quá trình hành hung của ông ta, bao gồm cả cảnh Tuân Lan xụi lơ ngã xuống đất.

Video theo dõi này cũng được người công bố ra sau khi chuyện Tuân Lan bị thương hôn mê quậy lên hotsearch Weibo. Cư dân mạng với năng lực đồng cảm mạnh mẽ đều không thể kìm được mà rưng rưng nước mắt mỗi khi xem video đó.

Tuy nhiên video đã nhanh chóng bị xóa và Tuân Chí cũng bị bắt ngay ngày hôm đó.

Chuyện Tuân Lan hôn mê nằm trên hotsearch một tuần có hơn, mỗi ngày có người cầu phúc cho cậu, hy vọng cậu sẽ sớm tỉnh lại. Fans Kỳ Niên cũng đồng cảm, tất cả bọn họ đều đã gia nhập hàng ngũ cầu phúc, cũng chân thành cảm thấy Kỳ Niên có thể tỉnh lại thì Tuân Lan cũng có thể.

Tuân Lan thật sự rất biết ơn những fan hâm mộ này, cậu biết thế giới này có chút thần kì, cậu và Kỳ Niên có thể tỉnh lại, bọn họ cầu phúc cũng không phải không hề có tác dụng.

Kỳ Niên còn nói anh có mời sư thầy Định Trí đến bệnh viện, sư thầy vẫn là dáng vẻ thần bí kia, ngoài miệng nói thuận theo tự nhiên.

Lần đầu tiên nghe câu thuận theo tự nhiên này, Kỳ Niên tính tình bình tĩnh cũng có hơi cáu kỉnh. Nhưng nghĩ đến lần anh hôn mê kia, sư thầy Định Trí nói đi nói lại câu này xong sau đó anh tỉnh, thế phải chăng có nghĩa là cuối cùng Tuân Lan sẽ tỉnh lại không?

Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Niên còn có thể bước tiếp.

Bây giờ Tuân Lan đã tỉnh lại, Kỳ Niên cảm thấy bốn chữ này nghe cũng thuận tai hơn nhiều.

Đêm nay, Tuân Lan cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay Kỳ Niên. Kỳ Niên thì không ngủ mà nhìn chằm chằm Tuân Lan cả đêm.

Đến buổi sáng khi Tuân Lan thức dậy, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng của anh, đau lòng lại bất đắc dĩ.

Cậu hiểu nỗi sợ hãi của Kỳ Niên, cũng không nói gì nhiều, sau khi ăn sáng xong cậu liền ôm cổ Kỳ Niên hôn hôn, đưa Kỳ Niên lên giường nằm xuống, như dỗ dành một đứa trẻ: "Ngủ đi, em kể chuyện xưa cho anh nghe."

Tuân Lan rút ra vài câu chuyện cổ tích trong trí nhớ, nhưng thật ra cậu cũng không nhớ được nội dung cụ thể, chỉ có thể nói một chút ý chính, còn các chi tiết khác thì cậu bịa ra. Nhưng điều đó không quan trọng, những gì Kỳ Niên cần cũng chỉ là giọng nói của cậu. Chỉ cần cậu nói với Kỳ Niên rằng cậu vẫn ở đây, Kỳ Niên mới có thể buông bỏ nỗi sợ hãi đã bén rễ trong lòng mà yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến trưa, Lôi Tuấn và Lưu Phi đã nhận được tin tức ngay khi Tuân Lan tỉnh dậy hôm qua đến gõ cửa, gọi hai người dậy ăn trưa, tiện thể hỏi khi nào hai người quay video báo bình an với bên ngoài.

Sau khi bù đắp giấc ngủ, tinh thần của Kỳ Niên đã tốt hơn nhiều, anh nói: "Lát nữa sẽ quay."

Sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt với Tuân Lan.

Tóc của Tuân Lan đã dài ra, hơn một tháng nay không được cắt tỉa đã hơi luộm thuộm. Kỳ Niên tìm một sợi dây buộc tóc nhỏ tới, Tuân Lan ngồi trên giường, để Kỳ Niên giúp cậu buộc tóc lên một cách không quá thành thạo.

Khi buộc xong, Tuân Lan ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Kỳ Niên cúi đầu, trao nhau một nụ hôn với cậu.

Sau đó Kỳ Niệm mở điện thoại lên, Tuân Lan mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường, trên mặt còn vương chút ốm yếu, giơ tay lên trên đầu tạo hình trái tim với máy quay, chậm rãi nhìn camera nói: "Yêu bạn lắm đó..."

Đoạn video ghi hình kết thúc, Tuân Lan kéo gấu áo Kỳ Niên đang chỉnh sửa Weibo, sau khi anh nhìn qua thì cậu làm hình trái tim như vừa rồi, nói: "A Niên, yêu anh lắm!"

Tay Kỳ Niên run lên.

Anh nhìn Tuân Lan đang mỉm cười, hầu kết cuộn lên xuống, anh cúi xuống hôn cậu như thể hôn không hôn bao giờ đủ, nói: "Lan Lan, anh cũng yêu em."

Ánh nắng chậm rãi chuyển dời, ánh mặt trời đổi hướng chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Hơi ấm bao trùm lấy, bụi mịn trôi nổi trong những tia sáng.

Dưới lầu có người cảm thán, hôm nay thời tiết đẹp thật đấy.

———

★ Hoàn Chính Truyện ★

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương