Lông gà Triệu Tích nhặt hẳn đều là của con lông gà trống kia, chúng có độ cứng, thực sự rất thích hợp để làm sạch lỗ củ sen, nhưng dùng được vài lần thì lông đã tưa ra và không còn dùng tốt bằng lúc đầu nữa, hiệu suất cũng chậm lại.
Tuân Lan vứt lông gà mềm èo không thể dùng được nữa đi, vẫn cảm thấy hẳn là có công cụ chuyên dụng dùng để rửa lỗ củ sen, cậu bèn nói với mọi người một tiếng rồi đứng dậy đi tìm bác gái Vương. Rất trùng hợp là, Tuân Lan đang trên đường đi thì gặp bác gái Vương chở một xe củ sen trở về.
"Có bàn chải nhỏ chuyên dụng." Bác gái Vương nghe xong lý do Tuân Lan đến, lập tức nói, "Cháu về trước đi, lát nữa bác sẽ bảo người mang đến cho các cháu."
Vì thế Tuân Lan quay đầu đi về, đợi được một lát thì có hai cô bé chừng sáu bảy tuổi dắt tay nhau lại đây, trong tay đứa cao hơn trong đó ôm một thùng bàn chải nhỏ.
Hai đứa bé ngượng ngùng đi tới, rụt rè nói: "Bà nội bảo con đưa bàn chải nhỏ tới cho anh Na Na ạ."
"Anh Na Na?" Diệp Tiêu Nhã cách cô bé gần nhất vẻ mặt nghi hoặc, "Anh Na Na là ai cơ?"
Hai đứa nhỏ vừa nghe cô hỏi như vậy thì nhất thời có chút luống cuống, hai bé nhìn nhau, vẫn là đứa nhỏ cao hơn nhỏ giọng nói: "Dạ bà nội nói là anh Na Na cần bàn chải nhỏ ạ."
Mọi người không hiểu ra sao, bọn họ có ai gọi là anh Na Na đâu.
Lúc này, Tuân Lan đứng dậy, cậu lau nước trên tay, nhận lấy thùng bàn chải nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu không sai thì chắc em là anh Na Na mà cô bé nói."
Mọi người cẩn thận nhẩm lại âm đọc của Na Na và Lan Lan, sau đó bật cười rần rần.
Hai cô bé này nói chuyện mang đậm khẩu âm địa phương giống như bác gái Vương, âm điệu khác rõ rệt với tiếng phổ thông, hơn nữa còn không phân biệt N và L, từ Lan Lan gọi thành Na Na.
[ Chuyện gì thế này! Buổi sáng bị nhận thành là cô gái xinh đẹp, xế chiều lại thành anh Na Na! ]
[ Cục cưng Lan: Quá đủ rồi, quá mệt rồi! ]
[ Lúc nãy cục cưng Lan đưa tay nhận thùng bàn chải nhỏ, hình như mị nhìn thấy trên cổ tay cậu ấy có một vết sẹo... ]
[ Tôi cũng thấy... vài vết chồng lên nhau. ]
Khu bình luận vốn đang cười ha ha lập tức lặng đi.
[ Không biết lúc đó cậu ấy phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào nữa. ]
[ Tôi muốn gi.ết thằng Tằng Tinh Vũ! ]
[ Hèn gì, mấy khách mời khác đều xắn tay áo làm việc cả, riêng cậu ấy thì dù tay áo có ướt cũng không xắn lên, lúc nấu cơm trưa cũng vậy nữa, chắc là sợ chúng ta thấy nhỉ. ]
[ Cũng sợ sẽ lại có người nói cậu ấy làm màu câu view đi. ]
......
Sau khi chuyện nguyên chủ tự sát nhập viện bị tung ra, đã có vô số cư dân mạng lên mạng mắng nguyên chủ là cố ý thổi phồng. Sau khi sự kiện quấy rối lật ngược, tuy rằng nguyên chủ chứng minh mình trong sạch, nhưng số người nhận định với cách nói nguyên chủ tự sát câu view này lại không hề giảm mà ngược lại còn nhiều hơn trước. Hiện tại, khi mấy vết sẹo này lộ ra dưới ống kính livestream, vô số cư dân mạng từng nghi ngờ thực hư việc nguyên chủ tự s.át đều im lặng.
Bầu không khí trong phòng livestream nặng nề hẳn, nhưng đám người Tuân Lan hoàn toàn không biết gì cả.
Có bàn chải làm sạch chuyên dụng, tốc độ mọi người làm sạch đoạn củ sen bèn tăng nhanh hơn rất nhiều. Sắc trời đã tối, xung quanh mấy người treo đèn chiếu sáng tiếp tục bận rộn. Mặc dù bận, nhưng một số khách mời vẫn rất biết cách tự tìm niềm vui.
Triệu Tích Tích coi đoạn ngó sen đã được rửa sạch xong trên tay làm micro, biểu diễn một đoạn rap ngẫu hứng, Hàn Văn đếm nhịp, thỉnh thoảng ngân nga hai tiếng bè nhịp, khi hát hăng quá hai người còn nhịn không được đứng lên nhảy vài vòng, chờ hai người bọn họ xong, Diệp Tiêu Nhã cũng hát một bài cuối phim truyền hình cô đóng vai chính, Tôn Chu thì hưng phấn chạy về phòng mình lấy cây đàn guitar mình mang đến ra.
Tôn Chu kết hôn sớm, con cái trong nhà cũng sắp vào lớp một, đứa nhỏ gần đây mê đàn guitar, hắn làm cha, vì muốn có nhiều đề tài chung với con hơn nên cũng đang học chơi guitar. Hắn nói gần đây vừa học được một bản nhạc nên muốn đàn cho tất cả mọi người nghe thử.
Mọi người đều rất nhiệt tình cổ vũ nói được đó được đó, có điều, Tôn Chu không có khiếu âm nhạc lắm, một bản nhạc mà cứ như đi đường núi quanh co rẽ mười tám hướng, hoàn mỹ tránh hết tất cả âm điệu chính xác, vốn là giai điệu vui nhộn nhưng bị hắn chơi thành một bài nhạc nửa chết nửa sống, một khúc nhạc ngắc ngoải giống như một con cá muối mất nước vung đuôi cá giãy dụa lần cuối cùng, bạn cho rằng nó đã chết khô nhưng thi thoảng nó lại giãy lạch bạch một tiếng tạo chút âm thanh.
Mọi người nghe mà chết lặng.
Sau khi đàn xong, Tôn Chu còn nhìn mọi người một cách rất chờ mong, "Thấy tôi đàn thế nào?"
Mọi người đều lẳng lặng mỉm cười, Tôn Chu thấy phản ứng của mọi người như thế thì bèn chuyển ánh mắt sang Tuân Lan.
Tuân Lan bị nhìn hắn nhìn chằm chặp, thành thật nói: "Anh à, anh không hợp đánh guitar lắm đâu."
Tôn Chu hỏi: "Vậy cậu cảm thấy anh đánh gì thì hợp?"
Tuân Lan nói: "Đánh bông."*
* 弹棉花: là một trong những nghề thủ công truyền thống của Trung Quốc, mục đích là làm cho bông mềm hơn, thích hợp để sử dụng.
Chung quanh yên tĩnh như chết --
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đám người Triệu Tích, kể cả Tôn Chu đều cười không ngừng, cảm thấy Tuân Lan thật sự quá hài hước. Tôn Chu cười tới mức ứa nước mắt, vỗ vai Tuân Lan: "Tiểu Lan, cậu, cậu thật thú vị!"
Những người khác lại giục Tuân Lan, bảo cậu cũng góp tiết mục gì đó đi.
Tuân Lan thật ra cũng biết chút tài lẻ, nhưng lúc này sử dụng thì biết đâu lại bị nghi là khoe khoang, cậu nói: "Em không biết gì nhiều đâu."
Triệu Tích nói: "Không sao hết, cậu biết gì thì làm đó đi."
"Đúng đúng, cậu giỏi về tài gì?" Tôn Chu nói.
Bọn họ cũng có lòng tốt, muốn Tuân Lan lên hình nhiều chút, lại hâm nóng bầu không khí.
Tuân Lan nói: "Giỏi nhất ạ... vậy rất biết kể chuyện ma có được tính không."
Mọi người: "......"
Ôi bạn ơi, cậu đây không phải đang khuấy động bầu không khí mà là đang khuấy động tâm lý của bọn tôi thì có!
Tôn Chu nói với vẻ mặt hơi sượng ngắc, "Vậy... vậy kể một chuyện đi?"
"Được ạ."
Khóe môi Tuân Lan hơi nhếch lên, dưới bóng đêm đen kịt sau lưng có vẻ hơi quỷ dị. Ánh mắt của cậu lần lượt đảo qua mọi người, sau đó tạm dừng hai giây tại chỗ trống không một bóng người bên trái, như thể nơi đó thật sự có thứ gì đó mà bọn họ không nhìn thấy.
Trong lòng mọi người chợt thịch một cái.
[ Trời má, nụ cười này của cục cưng Lan thật đáng sợ. ]
[ Lan Lan ơi anh đang nhìn cái gì đó?! ]
[ Đm đây là cái sở trường quái quỷ gì vậy nè... ]
[ Cục cưng Lan ơi, thà anh đánh bông* còn ok hơn là kể chuyện ma đó! ]
* Đánh bông còn là tên của một bộ phim hài á. Ở đây là kiểu thà Lan Lan kể chuyện hài còn đỡ hơn chuyện ma.
[ Èmmmm một câu chuyện kể trước khi ngủ độc đáo. ]
Bị Tuân Lan nhìn, Kỳ Niên có phần bất đắc dĩ nhìn lại Tuân Lan.
Tuân Lan thu mắt, giọng nói hạ thấp hơn trước một ít, nói: "Thật ra, còn có một con ma đang ngồi cạnh chúng ta đó."
Sau khi nói xong, thấy mọi người trừng mắt nhìn mình, cậu cười nói: "Kể xong rồi, sợ nói dài quá mọi người sợ mất."
Vậy thì đúng là phải cảm ơn ngài nhiều ha!
Giọng điệu của Tuân Lan vừa nãy thản nhiên vô cùng, nhưng câu chuyện ma chỉ có mười mấy chữ này lại thành công làm mọi người sởn da gà.
Nhất là Triệu Tích, nơi Tuân Lan dừng mắt ban nãy là ở bên cạnh y, lúc này sắc mặt y tái mét cả, xoa xoa cánh tay chen đến bên cạnh Tôn Chu, "Trời ạ! Nghe chuyện ma vào ban đêm cũng kíc.h thích quá rồi."
Hàn Văn cười nói: "Triệu Tích Tích, hoá ra anh sợ ma à!"
Triệu Tích nói một cách đúng lý hợp tình: "Chẳng lẽ cô không sợ à!"
"Ma có gì đáng sợ đ --"
Hàn Văn còn chưa nói xong, Triệu Tích Tích bỗng nhiên la lên một tiếng với cô, Hàn Văn sợ tới mức lập tức hét toáng lên "aaaaa" rồi nhào lên người Diệp Tiêu Nhã.
"Ha ha ha ha ha ha!" Triệu Tích Tích cười sặc sụa khi trò đùa dai thành công, "Cô hét gì thế, chẳng phải không sợ hở."
"Triệu Tích Tích anh muốn chết đúng không!" Hàn Văn nổi sùng, ném bàn chải nhỏ vào Triệu Tích.
Nhóm cô cậu trẻ lại tiếp tục đùa giỡn, quét sạch bầu không khí kinh dị căng thẳng vừa rồi.
Sau khi làm sạch xong tất cả củ sen gãy và sắp xếp kế hoạch cho hành trình ngày mai, mọi người cũng đã mệt gần xỉu, xếp hàng đi tắm rửa.
Tuân Lan tắm sạch sẽ xong, cậu vừa lau tóc vừa trở về phòng. Kỳ Niên yên lặng ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đang xem bộ phim truyền hình mà Tuân Lan mở lên cho anh xem trước khi đi tắm.
Chờ Tuân Lan sấy khô tóc xong thì đã đến mười giờ, buổi livestream hôm nay kết thúc, Tuân Lan tắt máy quay bươm bướm nhỏ.
Cửa vang lên hai tiếng gõ, là Tiểu Chu tới đưa điện thoại.
Bởi vì do có camera bươm bướm nhỏ đi theo quay nên ban ngày Tuân Lan không tiện nói chuyện với Kỳ Niên, lúc này rốt cục có thể nói chuyện với anh.
Sau khi Tiểu Chu rời đi, Tuân Lan cầm điện thoại hỏi Kỳ Niên: "Anh muốn liên lạc với Lưu Phi không?"
Kỳ Niên gật đầu, nói: "Làm phiền rồi."
Cuộc gọi với Lưu Phi rất nhanh được kết nối, Tuân Lan mở loa, Kỳ Niên nói một câu cậu chuyển lời một câu.
Lưu Phi nói, dấu hiệu sự sống của cơ thể Kỳ Niên đều rất ổn định, bởi vì thương tích trên người nên còn phải chờ một khoảng thời gian mới có thể chuyển cơ thể của anh đến biệt thự Vân Sơn; bởi vì Kỳ Niên gặp nạn, bên công ty xuất hiện một ít biến động, nhưng không phải vấn đề lớn.
"Còn nữa, hôm nay người bên nhà họ Trình tới, nói muốn thăm cậu, tuy bị tôi ngăn lại rồi, nhưng tôi cảm thấy bọn họ sẽ còn đến nữa."
Kỳ Niên nhướn mày, "Không cần để ý tới."
Tuân Lan thành thật truyền lời, cậu vừa mới tới thế giới này, cũng mới quen biết Kỳ Niên, không biết anh và nhà họ Trình này có quan hệ gì.
Cuối cùng, Kỳ Niên nói: "Khoan hẵng quyết định người phát ngôn trong nước của M.W kỳ tới."
Lưu Phi không hỏi vì sao, nói tiếng được, cuộc đối thoại hôm nay cũng kết thúc.
Kỳ Niên tiếp tục xem TV, Tuân Lan giũ chăn bò lên giường, mở Weibo lên.
Trên Weibo, hot search #Tuân Lan tự sát# lại bị đẩy lên, hiện giờ bình luận toàn là đau lòng Tuân Lan.
Tuân Lan cũng vì thế mà ngơ người.
Cậu thường mặc áo dài tay chính là vì che đi vết sẹo trên tay nguyên chủ, nhưng không nghĩ tới vẫn bị ống kính livestream bắt được.
Quả thật bởi vì chuyện vết sẹo mà nguyên chủ nhận được nhiều sự đồng tình hơn, nhưng Tuân Lan cho rằng, có lẽ nguyên chủ không thích dùng chuyện vết sẹo này ra để tỏ vẻ mình đáng thương, giống như cậu ấy giấu chuyện bà ngoại mình bị bệnh nặng qua đời với người bên ngoài vậy.
Tuân Lan lại tìm trên Weibo thông tin có liên quan đến mình, nhìn thấy GIF mình cưỡi con xe ba bánh chạy thụt lùi được chia sẻ rộng rãi, bị ghép với đủ loại câu từ, còn rất buồn cười.
Rốt cuộc vẫn quá mệt mỏi, không bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Tuân Lan hỏi Kỳ Niên vẫn yên lặng nãy giờ: "Anh ngủ không?"
Tuân Lan và Kỳ Niên nói chuyện với nhau không nhiều lắm, hai đêm trước, sau khi Tuân Lan trở về phòng mình, Kỳ Niên sẽ một mình ở trong phòng khách, Tuân Lan không rõ với tình huống hiện tại của anh thì có cần ngủ hay không.
Kỳ Niên nói: "Cậu ngủ đi, tôi không cần ngủ."
Tuân Lan cảm thấy tình huống hiện tại này của Kỳ Niên, chết không chết, mà sống lại không sống, không ăn được thứ gì, cũng ngủ không được, còn không thể nói chuyện được với ai ngoài cậu, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
"Hay anh vẫn cứ lên giường ngủ đi." Tuân Lan dịch qua bên kia giường, "Tuy rằng hiện tại anh không giống con người, nhưng anh vẫn là người, là người thì tốt nhất nên duy trì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của con người."
Cậu cũng không biết khi nào Kỳ Niên mới có thể trở lại cơ thể của mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, là ai cũng sẽ phát điên. Giữ nguyên lịch làm việc và nghỉ ngơi của con người, cho dù điên cũng sẽ phát điên muộn hơn một chút.
Kỳ Niên có vẻ cũng cảm thấy Tuân Lan nói có lý, chờ Tuân Lan tắt máy tính xong thì đứng dậy đến một bên khác của giường nằm xuống, rất là khách sáo: "Thêm phiền phức cho cậu rồi."
Tuân Lan che miệng ngáp một cái, xua xua tay rồi tắt đèn.
Tuy rằng Tuân Lan chủ động mở miệng bảo Kỳ Niên lên giường ngủ, nhưng thực sự thì cậu không quen ngủ chung giường với người khác, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng nhất thời không ngủ được, nằm không biết bao lâu, hô hấp mới trở nên đều đặn.
Còn Kỳ Niên thì căn bản không hề buồn ngủ, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, anh cũng chưa từng ngủ lần nào, từ tần suất hô hấp của Tuân Lan, anh cũng nhìn ra Tuân Lan cũng không có ngủ ngay. Đợi đến khi Tuân Lan đã ngủ thật rồi, Kỳ Niên mở mắt nhìn trần nhà. Lúc thật sự nhàm chán thì bắt đầu đếm tiếng hít thở của Tuân Lan, vô thức hoà nhịp hô hấp theo tần suất hít thở của Tuân Lan.
Bất tri bất giác, ý thức dần dần trôi xa.
Chờ khi Kỳ Niên lấy lại ý thức, là cũng giống như Tuân Lan, bị tiếng gõ cửa của nhân viên công tác bên ngoài đánh thức.
Kỳ Niên ngồi bật dậy.
Tuân Lan cũng bị tiếng ồn ào làm tỉnh, cậu nhìn điện thoại, "6 giờ 40..."
Kỳ Niên kinh ngạc quay đầu nhìn sang Tuân Lan, 6 giờ 40, đã là buổi sáng rồi.
Anh vò đầu mình, thế mà tối hôm qua anh ngủ quên mất?
Đây là lần đầu tiên Kỳ Niên ngủ được trong mấy ngày qua.
Nhân viên công tác vẫn đang thúc giục mở bươm bướm nhỏ lên, Tuân Lan mơ màng ngồi dậy, nói tiếng chào buổi sáng với Kỳ Niên rồi lấy quần áo của mình ra bắt đầu cởi đồ ngủ.
Kỳ Niên bỗng cảm giác trước mắt nhoáng lên, trong tầm nhìn ngoại vi nhiều thêm một mảng màu trắng, anh ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tuân Lan đã cởi áo trên ra và quay lưng về phía anh.
Làn da của Tuân Lan rất trắng, vòng eo thon gọn, lúc quay người lại lấy quần áo trên giường, xương bả vai và xương sống hơi nhô ra, rất đẹp.
Kỳ Niên như bị chọt một cái, ở khi bàn tay Tuân Lan chạm lên lưng quần thì kịp thời dời mắt.
Lời tác giả:
Kỳ Niên: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Tuân Lan vứt lông gà mềm èo không thể dùng được nữa đi, vẫn cảm thấy hẳn là có công cụ chuyên dụng dùng để rửa lỗ củ sen, cậu bèn nói với mọi người một tiếng rồi đứng dậy đi tìm bác gái Vương. Rất trùng hợp là, Tuân Lan đang trên đường đi thì gặp bác gái Vương chở một xe củ sen trở về.
"Có bàn chải nhỏ chuyên dụng." Bác gái Vương nghe xong lý do Tuân Lan đến, lập tức nói, "Cháu về trước đi, lát nữa bác sẽ bảo người mang đến cho các cháu."
Vì thế Tuân Lan quay đầu đi về, đợi được một lát thì có hai cô bé chừng sáu bảy tuổi dắt tay nhau lại đây, trong tay đứa cao hơn trong đó ôm một thùng bàn chải nhỏ.
Hai đứa bé ngượng ngùng đi tới, rụt rè nói: "Bà nội bảo con đưa bàn chải nhỏ tới cho anh Na Na ạ."
"Anh Na Na?" Diệp Tiêu Nhã cách cô bé gần nhất vẻ mặt nghi hoặc, "Anh Na Na là ai cơ?"
Hai đứa nhỏ vừa nghe cô hỏi như vậy thì nhất thời có chút luống cuống, hai bé nhìn nhau, vẫn là đứa nhỏ cao hơn nhỏ giọng nói: "Dạ bà nội nói là anh Na Na cần bàn chải nhỏ ạ."
Mọi người không hiểu ra sao, bọn họ có ai gọi là anh Na Na đâu.
Lúc này, Tuân Lan đứng dậy, cậu lau nước trên tay, nhận lấy thùng bàn chải nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nếu không sai thì chắc em là anh Na Na mà cô bé nói."
Mọi người cẩn thận nhẩm lại âm đọc của Na Na và Lan Lan, sau đó bật cười rần rần.
Hai cô bé này nói chuyện mang đậm khẩu âm địa phương giống như bác gái Vương, âm điệu khác rõ rệt với tiếng phổ thông, hơn nữa còn không phân biệt N và L, từ Lan Lan gọi thành Na Na.
[ Chuyện gì thế này! Buổi sáng bị nhận thành là cô gái xinh đẹp, xế chiều lại thành anh Na Na! ]
[ Cục cưng Lan: Quá đủ rồi, quá mệt rồi! ]
[ Lúc nãy cục cưng Lan đưa tay nhận thùng bàn chải nhỏ, hình như mị nhìn thấy trên cổ tay cậu ấy có một vết sẹo... ]
[ Tôi cũng thấy... vài vết chồng lên nhau. ]
Khu bình luận vốn đang cười ha ha lập tức lặng đi.
[ Không biết lúc đó cậu ấy phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào nữa. ]
[ Tôi muốn gi.ết thằng Tằng Tinh Vũ! ]
[ Hèn gì, mấy khách mời khác đều xắn tay áo làm việc cả, riêng cậu ấy thì dù tay áo có ướt cũng không xắn lên, lúc nấu cơm trưa cũng vậy nữa, chắc là sợ chúng ta thấy nhỉ. ]
[ Cũng sợ sẽ lại có người nói cậu ấy làm màu câu view đi. ]
......
Sau khi chuyện nguyên chủ tự sát nhập viện bị tung ra, đã có vô số cư dân mạng lên mạng mắng nguyên chủ là cố ý thổi phồng. Sau khi sự kiện quấy rối lật ngược, tuy rằng nguyên chủ chứng minh mình trong sạch, nhưng số người nhận định với cách nói nguyên chủ tự sát câu view này lại không hề giảm mà ngược lại còn nhiều hơn trước. Hiện tại, khi mấy vết sẹo này lộ ra dưới ống kính livestream, vô số cư dân mạng từng nghi ngờ thực hư việc nguyên chủ tự s.át đều im lặng.
Bầu không khí trong phòng livestream nặng nề hẳn, nhưng đám người Tuân Lan hoàn toàn không biết gì cả.
Có bàn chải làm sạch chuyên dụng, tốc độ mọi người làm sạch đoạn củ sen bèn tăng nhanh hơn rất nhiều. Sắc trời đã tối, xung quanh mấy người treo đèn chiếu sáng tiếp tục bận rộn. Mặc dù bận, nhưng một số khách mời vẫn rất biết cách tự tìm niềm vui.
Triệu Tích Tích coi đoạn ngó sen đã được rửa sạch xong trên tay làm micro, biểu diễn một đoạn rap ngẫu hứng, Hàn Văn đếm nhịp, thỉnh thoảng ngân nga hai tiếng bè nhịp, khi hát hăng quá hai người còn nhịn không được đứng lên nhảy vài vòng, chờ hai người bọn họ xong, Diệp Tiêu Nhã cũng hát một bài cuối phim truyền hình cô đóng vai chính, Tôn Chu thì hưng phấn chạy về phòng mình lấy cây đàn guitar mình mang đến ra.
Tôn Chu kết hôn sớm, con cái trong nhà cũng sắp vào lớp một, đứa nhỏ gần đây mê đàn guitar, hắn làm cha, vì muốn có nhiều đề tài chung với con hơn nên cũng đang học chơi guitar. Hắn nói gần đây vừa học được một bản nhạc nên muốn đàn cho tất cả mọi người nghe thử.
Mọi người đều rất nhiệt tình cổ vũ nói được đó được đó, có điều, Tôn Chu không có khiếu âm nhạc lắm, một bản nhạc mà cứ như đi đường núi quanh co rẽ mười tám hướng, hoàn mỹ tránh hết tất cả âm điệu chính xác, vốn là giai điệu vui nhộn nhưng bị hắn chơi thành một bài nhạc nửa chết nửa sống, một khúc nhạc ngắc ngoải giống như một con cá muối mất nước vung đuôi cá giãy dụa lần cuối cùng, bạn cho rằng nó đã chết khô nhưng thi thoảng nó lại giãy lạch bạch một tiếng tạo chút âm thanh.
Mọi người nghe mà chết lặng.
Sau khi đàn xong, Tôn Chu còn nhìn mọi người một cách rất chờ mong, "Thấy tôi đàn thế nào?"
Mọi người đều lẳng lặng mỉm cười, Tôn Chu thấy phản ứng của mọi người như thế thì bèn chuyển ánh mắt sang Tuân Lan.
Tuân Lan bị nhìn hắn nhìn chằm chặp, thành thật nói: "Anh à, anh không hợp đánh guitar lắm đâu."
Tôn Chu hỏi: "Vậy cậu cảm thấy anh đánh gì thì hợp?"
Tuân Lan nói: "Đánh bông."*
* 弹棉花: là một trong những nghề thủ công truyền thống của Trung Quốc, mục đích là làm cho bông mềm hơn, thích hợp để sử dụng.
Chung quanh yên tĩnh như chết --
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đám người Triệu Tích, kể cả Tôn Chu đều cười không ngừng, cảm thấy Tuân Lan thật sự quá hài hước. Tôn Chu cười tới mức ứa nước mắt, vỗ vai Tuân Lan: "Tiểu Lan, cậu, cậu thật thú vị!"
Những người khác lại giục Tuân Lan, bảo cậu cũng góp tiết mục gì đó đi.
Tuân Lan thật ra cũng biết chút tài lẻ, nhưng lúc này sử dụng thì biết đâu lại bị nghi là khoe khoang, cậu nói: "Em không biết gì nhiều đâu."
Triệu Tích nói: "Không sao hết, cậu biết gì thì làm đó đi."
"Đúng đúng, cậu giỏi về tài gì?" Tôn Chu nói.
Bọn họ cũng có lòng tốt, muốn Tuân Lan lên hình nhiều chút, lại hâm nóng bầu không khí.
Tuân Lan nói: "Giỏi nhất ạ... vậy rất biết kể chuyện ma có được tính không."
Mọi người: "......"
Ôi bạn ơi, cậu đây không phải đang khuấy động bầu không khí mà là đang khuấy động tâm lý của bọn tôi thì có!
Tôn Chu nói với vẻ mặt hơi sượng ngắc, "Vậy... vậy kể một chuyện đi?"
"Được ạ."
Khóe môi Tuân Lan hơi nhếch lên, dưới bóng đêm đen kịt sau lưng có vẻ hơi quỷ dị. Ánh mắt của cậu lần lượt đảo qua mọi người, sau đó tạm dừng hai giây tại chỗ trống không một bóng người bên trái, như thể nơi đó thật sự có thứ gì đó mà bọn họ không nhìn thấy.
Trong lòng mọi người chợt thịch một cái.
[ Trời má, nụ cười này của cục cưng Lan thật đáng sợ. ]
[ Lan Lan ơi anh đang nhìn cái gì đó?! ]
[ Đm đây là cái sở trường quái quỷ gì vậy nè... ]
[ Cục cưng Lan ơi, thà anh đánh bông* còn ok hơn là kể chuyện ma đó! ]
* Đánh bông còn là tên của một bộ phim hài á. Ở đây là kiểu thà Lan Lan kể chuyện hài còn đỡ hơn chuyện ma.
[ Èmmmm một câu chuyện kể trước khi ngủ độc đáo. ]
Bị Tuân Lan nhìn, Kỳ Niên có phần bất đắc dĩ nhìn lại Tuân Lan.
Tuân Lan thu mắt, giọng nói hạ thấp hơn trước một ít, nói: "Thật ra, còn có một con ma đang ngồi cạnh chúng ta đó."
Sau khi nói xong, thấy mọi người trừng mắt nhìn mình, cậu cười nói: "Kể xong rồi, sợ nói dài quá mọi người sợ mất."
Vậy thì đúng là phải cảm ơn ngài nhiều ha!
Giọng điệu của Tuân Lan vừa nãy thản nhiên vô cùng, nhưng câu chuyện ma chỉ có mười mấy chữ này lại thành công làm mọi người sởn da gà.
Nhất là Triệu Tích, nơi Tuân Lan dừng mắt ban nãy là ở bên cạnh y, lúc này sắc mặt y tái mét cả, xoa xoa cánh tay chen đến bên cạnh Tôn Chu, "Trời ạ! Nghe chuyện ma vào ban đêm cũng kíc.h thích quá rồi."
Hàn Văn cười nói: "Triệu Tích Tích, hoá ra anh sợ ma à!"
Triệu Tích nói một cách đúng lý hợp tình: "Chẳng lẽ cô không sợ à!"
"Ma có gì đáng sợ đ --"
Hàn Văn còn chưa nói xong, Triệu Tích Tích bỗng nhiên la lên một tiếng với cô, Hàn Văn sợ tới mức lập tức hét toáng lên "aaaaa" rồi nhào lên người Diệp Tiêu Nhã.
"Ha ha ha ha ha ha!" Triệu Tích Tích cười sặc sụa khi trò đùa dai thành công, "Cô hét gì thế, chẳng phải không sợ hở."
"Triệu Tích Tích anh muốn chết đúng không!" Hàn Văn nổi sùng, ném bàn chải nhỏ vào Triệu Tích.
Nhóm cô cậu trẻ lại tiếp tục đùa giỡn, quét sạch bầu không khí kinh dị căng thẳng vừa rồi.
Sau khi làm sạch xong tất cả củ sen gãy và sắp xếp kế hoạch cho hành trình ngày mai, mọi người cũng đã mệt gần xỉu, xếp hàng đi tắm rửa.
Tuân Lan tắm sạch sẽ xong, cậu vừa lau tóc vừa trở về phòng. Kỳ Niên yên lặng ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đang xem bộ phim truyền hình mà Tuân Lan mở lên cho anh xem trước khi đi tắm.
Chờ Tuân Lan sấy khô tóc xong thì đã đến mười giờ, buổi livestream hôm nay kết thúc, Tuân Lan tắt máy quay bươm bướm nhỏ.
Cửa vang lên hai tiếng gõ, là Tiểu Chu tới đưa điện thoại.
Bởi vì do có camera bươm bướm nhỏ đi theo quay nên ban ngày Tuân Lan không tiện nói chuyện với Kỳ Niên, lúc này rốt cục có thể nói chuyện với anh.
Sau khi Tiểu Chu rời đi, Tuân Lan cầm điện thoại hỏi Kỳ Niên: "Anh muốn liên lạc với Lưu Phi không?"
Kỳ Niên gật đầu, nói: "Làm phiền rồi."
Cuộc gọi với Lưu Phi rất nhanh được kết nối, Tuân Lan mở loa, Kỳ Niên nói một câu cậu chuyển lời một câu.
Lưu Phi nói, dấu hiệu sự sống của cơ thể Kỳ Niên đều rất ổn định, bởi vì thương tích trên người nên còn phải chờ một khoảng thời gian mới có thể chuyển cơ thể của anh đến biệt thự Vân Sơn; bởi vì Kỳ Niên gặp nạn, bên công ty xuất hiện một ít biến động, nhưng không phải vấn đề lớn.
"Còn nữa, hôm nay người bên nhà họ Trình tới, nói muốn thăm cậu, tuy bị tôi ngăn lại rồi, nhưng tôi cảm thấy bọn họ sẽ còn đến nữa."
Kỳ Niên nhướn mày, "Không cần để ý tới."
Tuân Lan thành thật truyền lời, cậu vừa mới tới thế giới này, cũng mới quen biết Kỳ Niên, không biết anh và nhà họ Trình này có quan hệ gì.
Cuối cùng, Kỳ Niên nói: "Khoan hẵng quyết định người phát ngôn trong nước của M.W kỳ tới."
Lưu Phi không hỏi vì sao, nói tiếng được, cuộc đối thoại hôm nay cũng kết thúc.
Kỳ Niên tiếp tục xem TV, Tuân Lan giũ chăn bò lên giường, mở Weibo lên.
Trên Weibo, hot search #Tuân Lan tự sát# lại bị đẩy lên, hiện giờ bình luận toàn là đau lòng Tuân Lan.
Tuân Lan cũng vì thế mà ngơ người.
Cậu thường mặc áo dài tay chính là vì che đi vết sẹo trên tay nguyên chủ, nhưng không nghĩ tới vẫn bị ống kính livestream bắt được.
Quả thật bởi vì chuyện vết sẹo mà nguyên chủ nhận được nhiều sự đồng tình hơn, nhưng Tuân Lan cho rằng, có lẽ nguyên chủ không thích dùng chuyện vết sẹo này ra để tỏ vẻ mình đáng thương, giống như cậu ấy giấu chuyện bà ngoại mình bị bệnh nặng qua đời với người bên ngoài vậy.
Tuân Lan lại tìm trên Weibo thông tin có liên quan đến mình, nhìn thấy GIF mình cưỡi con xe ba bánh chạy thụt lùi được chia sẻ rộng rãi, bị ghép với đủ loại câu từ, còn rất buồn cười.
Rốt cuộc vẫn quá mệt mỏi, không bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Tuân Lan hỏi Kỳ Niên vẫn yên lặng nãy giờ: "Anh ngủ không?"
Tuân Lan và Kỳ Niên nói chuyện với nhau không nhiều lắm, hai đêm trước, sau khi Tuân Lan trở về phòng mình, Kỳ Niên sẽ một mình ở trong phòng khách, Tuân Lan không rõ với tình huống hiện tại của anh thì có cần ngủ hay không.
Kỳ Niên nói: "Cậu ngủ đi, tôi không cần ngủ."
Tuân Lan cảm thấy tình huống hiện tại này của Kỳ Niên, chết không chết, mà sống lại không sống, không ăn được thứ gì, cũng ngủ không được, còn không thể nói chuyện được với ai ngoài cậu, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
"Hay anh vẫn cứ lên giường ngủ đi." Tuân Lan dịch qua bên kia giường, "Tuy rằng hiện tại anh không giống con người, nhưng anh vẫn là người, là người thì tốt nhất nên duy trì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của con người."
Cậu cũng không biết khi nào Kỳ Niên mới có thể trở lại cơ thể của mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, là ai cũng sẽ phát điên. Giữ nguyên lịch làm việc và nghỉ ngơi của con người, cho dù điên cũng sẽ phát điên muộn hơn một chút.
Kỳ Niên có vẻ cũng cảm thấy Tuân Lan nói có lý, chờ Tuân Lan tắt máy tính xong thì đứng dậy đến một bên khác của giường nằm xuống, rất là khách sáo: "Thêm phiền phức cho cậu rồi."
Tuân Lan che miệng ngáp một cái, xua xua tay rồi tắt đèn.
Tuy rằng Tuân Lan chủ động mở miệng bảo Kỳ Niên lên giường ngủ, nhưng thực sự thì cậu không quen ngủ chung giường với người khác, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng nhất thời không ngủ được, nằm không biết bao lâu, hô hấp mới trở nên đều đặn.
Còn Kỳ Niên thì căn bản không hề buồn ngủ, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, anh cũng chưa từng ngủ lần nào, từ tần suất hô hấp của Tuân Lan, anh cũng nhìn ra Tuân Lan cũng không có ngủ ngay. Đợi đến khi Tuân Lan đã ngủ thật rồi, Kỳ Niên mở mắt nhìn trần nhà. Lúc thật sự nhàm chán thì bắt đầu đếm tiếng hít thở của Tuân Lan, vô thức hoà nhịp hô hấp theo tần suất hít thở của Tuân Lan.
Bất tri bất giác, ý thức dần dần trôi xa.
Chờ khi Kỳ Niên lấy lại ý thức, là cũng giống như Tuân Lan, bị tiếng gõ cửa của nhân viên công tác bên ngoài đánh thức.
Kỳ Niên ngồi bật dậy.
Tuân Lan cũng bị tiếng ồn ào làm tỉnh, cậu nhìn điện thoại, "6 giờ 40..."
Kỳ Niên kinh ngạc quay đầu nhìn sang Tuân Lan, 6 giờ 40, đã là buổi sáng rồi.
Anh vò đầu mình, thế mà tối hôm qua anh ngủ quên mất?
Đây là lần đầu tiên Kỳ Niên ngủ được trong mấy ngày qua.
Nhân viên công tác vẫn đang thúc giục mở bươm bướm nhỏ lên, Tuân Lan mơ màng ngồi dậy, nói tiếng chào buổi sáng với Kỳ Niên rồi lấy quần áo của mình ra bắt đầu cởi đồ ngủ.
Kỳ Niên bỗng cảm giác trước mắt nhoáng lên, trong tầm nhìn ngoại vi nhiều thêm một mảng màu trắng, anh ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tuân Lan đã cởi áo trên ra và quay lưng về phía anh.
Làn da của Tuân Lan rất trắng, vòng eo thon gọn, lúc quay người lại lấy quần áo trên giường, xương bả vai và xương sống hơi nhô ra, rất đẹp.
Kỳ Niên như bị chọt một cái, ở khi bàn tay Tuân Lan chạm lên lưng quần thì kịp thời dời mắt.
Lời tác giả:
Kỳ Niên: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook