May mắn là Thanh Nhiễm không hẹp hòi mà sẵn lòng chia sẻ bí quyết, điều này khiến cô rất biết ơn.


Sau khi hẹn xong với Thanh Nhiễm, cũng đến giờ làm việc buổi chiều.


"Thanh Nhiễm, đi thôi!" Từ Điềm Điềm đứng ngoài cửa gọi khi thấy Thanh Nhiễm chạy vào trong phòng làm gì đó.


Thực ra, vì bữa trưa quá dở, Thanh Nhiễm chỉ ăn được vài miếng, nên cô đã vào phòng để lấy từ trong không gian một chiếc bánh bao và vài viên kẹo bỏ vào túi.


Như vậy, nếu buổi chiều đói, cô có thể lén ăn mà không ai thắc mắc.


"Đi thôi!" Thanh Nhiễm vỗ vỗ vào chiếc túi căng phồng trên người rồi cười bí ẩn với Từ Điềm Điềm.


Nhìn thấy vậy, Điềm Điềm lập tức hiểu ngay rằng cô bạn lại lén lút vào phòng để lấy đồ ăn.


Những ngày qua, cô đã quá quen với việc này của Thanh Nhiễm.


Hàng ngày, Thanh Nhiễm chỉ ăn một chút đồ ăn ở điểm thanh niên trí thức, rồi lén giấu thêm thức ăn trong túi để ăn sau khi làm việc.



Hai người họ cùng đi với nhóm lớn tới mảnh đất hoang chưa khai khẩn xong từ buổi sáng.


Bên cạnh, Dương Đình Duệ cùng hai em đã hì hục làm việc từ lâu.


Nhìn hai đứa nhỏ làm việc hăng say, Thanh Nhiễm không khỏi ngạc nhiên và cảm thán.


Cô nghĩ, trẻ em thời này thực sự không thể coi thường, chúng làm việc chăm chỉ và nhanh nhẹn hơn cả một số thanh niên trí thức trong nhóm.


Thầm nghĩ về sự khác biệt, Thanh Nhiễm lại tiếp tục công việc của mình.


Trong khi đó, Dương Đình Duệ, dù đang làm việc hăng say, vẫn để ý đến ánh mắt của Thanh Nhiễm dừng lại trên ba anh em.


Trong khoảnh khắc đó, cả người anh nóng bừng, căng thẳng.


Dù cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, trái tim anh vẫn đập thình thịch như muốn tố cáo cảm xúc đang giấu kín trong lòng.



Nếu ai đó đứng gần Dương Đình Duệ lúc này, họ sẽ thấy rõ tai anh đỏ ửng.


Nhưng may thay, nhóm thanh niên trí thức đứng khá xa, không ai nhận ra, và hai đứa em của anh cũng đang tập trung vào công việc, không ngẩng đầu lên.


Khi Thanh Nhiễm cúi đầu nhặt củ, Dương Đình Duệ nhanh chóng liếc nhìn cô rồi lập tức cúi xuống tiếp tục làm việc, cố gắng che giấu cảm xúc.


Ba anh em làm việc nhanh nhẹn, chỉ trong ba giờ, họ đã khai khẩn xong mảnh đất.


Đến khi Thanh Nhiễm cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, cô ngẩng lên thì chỉ thấy bóng dáng Dương Đình Duệ và hai em đang rời đi.


"Cậu ấy thật giỏi! Nhanh chóng khai khẩn xong cả một mảnh đất to như vậy, ai mà không ngưỡng mộ chứ!" Một thanh niên trí thức thốt lên cảm thán khi thấy ba anh em rời đi.


"Đúng thế, không phải ai cũng làm được đâu, nhìn hai đứa nhỏ kia làm việc còn nhanh nhẹn hơn cả cậu!" Một người khác đáp lại.


Nghe vậy, Thanh Nhiễm và Từ Điềm Điềm chỉ lắc đầu cười, không tham gia vào cuộc trò chuyện.


"Đây này, Điềm Điềm!" Thanh Nhiễm nhân lúc nghỉ ngơi lấy chiếc bánh bao từ túi ra ăn, rồi đưa cho Điềm Điềm một viên kẹo sữa.


"Thanh Nhiễm—" Điềm Điềm ngại ngùng nhận lấy, nhưng Thanh Nhiễm kiên quyết: "Thôi nào, cậu còn khách sáo với mình làm gì.


Sáng nào cậu cũng giúp mình múc nước rửa mặt, mình còn chưa cảm ơn cậu mà!" "Được rồi, cảm ơn Thanh Nhiễm!" Từ Điềm Điềm đỏ mặt, vui vẻ nhận lấy viên kẹo sữa, cười đáp lại bạn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương