Những Mảnh Vỡ Mà Em Tìm Kiếm
-
Chương 4
Chỉ cần có trình độ giả tạo đủ cao, ma quỷ thần phật cũng phải ngả mũ chào thua.
...
Đúng bảy giờ vào một buổi sáng, cô thức dậy, mở đôi mắt ra. Những tia nắng sáng rực rỡ xuyên qua những tán cây cao nhất vào bên trong phòng bệnh khiến cái màu trắng lạnh lẽo ấy thêm đôi chút sáng sủa ấm áp. Vũ Lan lại chăm chú nhìn vào những vệt chói hằn qua khung cửa kính đến ngẩn người. Có lẽ, đã rất lâu rồi, cô mới lại nhìn thấy những tia nắng này trong sự yên bình đến tĩnh lặng này. Nhưng đã bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, cô cũng đã quên đi cách đếm rồi.
-Cốc cốc.
-Cạch.
Cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái tầm độ mười chín, đôi mươi bước vào. Mái tóc hạt dẻ được uốn nhẹ ôm sát khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt nâu sáng to tròn linh động như biết nói, làn da trắng nõn cùng thân hình mềm mại, mảnh khảnh dễ dàng tạo thiện cảm cho người khác.
Cô ta rảo bước đến bên cạnh giường bệnh, dịu dàng cất tiếng:
-Ôi, Vũ Lan, em gái của chị!
-Thật đáng thương, em như vậy khiến chị đau lòng vô cùng. Nếu là chị thì chị sẽ đau đến không muốn sống nữa mất...Hức hức...
Ánh mắt ngập nước khiến người ta phải thương tiếc, nhưng có ai biết dưới làn nước đó lại ẩn hiện tia đắc ý cùng khinh bỉ. Ánh mắt đó sau khi đụng phải đôi mắt bình thản không tia gợn sóng của Vũ Lan, thì chợt hốt hoảng. Như bình thường thì con bé này phải tức giận lắm chứ, nhưng sao ánh mắt nó lại phản ứng giống như đang nghe cô ta nói rằng "Hôm nay trời nắng đẹp" vậy.
Con ngươi đảo quanh rồi lóe lên, cô ta bắt đầu lại trào nước mắt, đầu gối cô ta như muốn khuỵu xuống. Bắt đầu kể lể, van nài, cô ta nói với cái chất giọng nhão còn hơn cháo:
-Cầu xin em, đừng đối xử với chị như vậy...Phải, phải rồi...Em vẫn còn có tình cảm với Bách Thành đúng không? Chị, chị sẽ chia tay với anh ấy...Chỉ cần em không còn căm ghét...
-Rầm!
Cánh của lại bật tung ra, một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào, bảo bọc Vũ Ly - cô chị gái quý hóa của Vũ Lan - trong vòng tay của mình, đồng thời đẩy cô xuống giường bệnh.
Người vừa mới bước vào chính là Bách Thành - cựu hôn phu của Vũ Lan, Bách đại thiếu gia.
Anh ta ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của vũ Ly. Những sợi tóc mềm rũ trước vầng trán cao cũng không thể che giấu được cơn cuồng nộ lẫn khinh miệt trong đáy mắt hổ phách:
-Vũ Ly, em không cần phải quỳ gối trước mặt cô ta. Mà nếu có quỳ, cái loại như cô ta cũng không xứng quỳ trước mắt em đâu. Vũ Lan, tốt nhất cô nên đổi họ đi, cái thứ tiện nhân như cô không xứng mang họ của người tôi yêu!
Dứt lời, anh ta liền ôm Vũ Ly bước ra khỏi phòng, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng cùng một ánh mắt châm chọc.
-Tong!
Máu, từng giọt lại từng giọt, trên cô tay cô rồi chảy xuống, tạo nên vô vàn đóa hoa rực rỡ kiều diễm trên nền tuyết trắng. Vết thương chưa kịp khép miệng nơi bả vai lại bắt đầu tứa ra, thấm ướt cả một mảng bệnh phục. Sàn nhà lạnh lẽo cùng sự đau đớn nơi vết thương cũng không làm cô hoàn hồn. Cô chỉ ngồi nơi đó, lẩm bẩm vài từ không rõ...
Tiếng bước chân của ai đó vang lên càng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng như chết, rồi dừng hẳn. Đột nhiên được đỡ trở lại trên giường bệnh khiến cô hơi hoảng thần, hơi ngước mắt lên thì thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Cảnh:
-Vũ tiểu thư, cô ổn chứ?
-Ừm...
-Cô nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn
Đôi mắt sậm nâu lúc nào cũng bình tĩnh giờ đây cũng hơi nhíu lại. Chuyện ở trong phòng bệnh...anh cũng loáng thoáng nghe được.
Vũ nhị tiểu thư trong mắt người đời là một người thích gây huyên náo, điêu ngoa, chanh chua lại thích bám người. Nhưng anh thấy cô trái ngược hoàn toàn với Vũ Lan trong miệng của bọn họ.
Cô là người không thích nói nhiều, nếu mình không bắt chuyện với cô trước thì trời có sập thì cô ấy cũng không mở miệng nói câu nào.
Cô yên tĩnh đến đáng sợ, ít khi có người nào ở cái tuổi như cô lại có thể cả một ngày mà không mở miệng, cửa động một cái cũng không. Nhưng tuổi trẻ nên vui tươi, chứ không phải cô tịch như thế.
Dù ở mặt ngoài không mấy quan tâm nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.
-Tôi muốn nghỉ ngơi. - Cô mỏi mệt lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh.
-À, để tôi gọi y tá băng bó lại vết thương cho cô. - Anh hồi thần lại, bước ra cửa.
Đến khi cửa đã đóng lại, cô mới khẽ nhắm mắt. Không biết nghĩ đến đâu, đôi mắt nâu nhạt màu đó bỗng nhiên mở ra, trong đó tràn đầy bi thương cùng đau đớn. Nhưng rồi chỉ trong chớp mắt, đó lại là cái màu đen đặc quánh sâu thẳm, dường như cái màu nâu đó chưa hề tồn tại.
Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy bình thản:
-Đã thấy chưa?
...
Đúng bảy giờ vào một buổi sáng, cô thức dậy, mở đôi mắt ra. Những tia nắng sáng rực rỡ xuyên qua những tán cây cao nhất vào bên trong phòng bệnh khiến cái màu trắng lạnh lẽo ấy thêm đôi chút sáng sủa ấm áp. Vũ Lan lại chăm chú nhìn vào những vệt chói hằn qua khung cửa kính đến ngẩn người. Có lẽ, đã rất lâu rồi, cô mới lại nhìn thấy những tia nắng này trong sự yên bình đến tĩnh lặng này. Nhưng đã bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm, cô cũng đã quên đi cách đếm rồi.
-Cốc cốc.
-Cạch.
Cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái tầm độ mười chín, đôi mươi bước vào. Mái tóc hạt dẻ được uốn nhẹ ôm sát khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt nâu sáng to tròn linh động như biết nói, làn da trắng nõn cùng thân hình mềm mại, mảnh khảnh dễ dàng tạo thiện cảm cho người khác.
Cô ta rảo bước đến bên cạnh giường bệnh, dịu dàng cất tiếng:
-Ôi, Vũ Lan, em gái của chị!
-Thật đáng thương, em như vậy khiến chị đau lòng vô cùng. Nếu là chị thì chị sẽ đau đến không muốn sống nữa mất...Hức hức...
Ánh mắt ngập nước khiến người ta phải thương tiếc, nhưng có ai biết dưới làn nước đó lại ẩn hiện tia đắc ý cùng khinh bỉ. Ánh mắt đó sau khi đụng phải đôi mắt bình thản không tia gợn sóng của Vũ Lan, thì chợt hốt hoảng. Như bình thường thì con bé này phải tức giận lắm chứ, nhưng sao ánh mắt nó lại phản ứng giống như đang nghe cô ta nói rằng "Hôm nay trời nắng đẹp" vậy.
Con ngươi đảo quanh rồi lóe lên, cô ta bắt đầu lại trào nước mắt, đầu gối cô ta như muốn khuỵu xuống. Bắt đầu kể lể, van nài, cô ta nói với cái chất giọng nhão còn hơn cháo:
-Cầu xin em, đừng đối xử với chị như vậy...Phải, phải rồi...Em vẫn còn có tình cảm với Bách Thành đúng không? Chị, chị sẽ chia tay với anh ấy...Chỉ cần em không còn căm ghét...
-Rầm!
Cánh của lại bật tung ra, một bóng người cao lớn nhanh chóng bước vào, bảo bọc Vũ Ly - cô chị gái quý hóa của Vũ Lan - trong vòng tay của mình, đồng thời đẩy cô xuống giường bệnh.
Người vừa mới bước vào chính là Bách Thành - cựu hôn phu của Vũ Lan, Bách đại thiếu gia.
Anh ta ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của vũ Ly. Những sợi tóc mềm rũ trước vầng trán cao cũng không thể che giấu được cơn cuồng nộ lẫn khinh miệt trong đáy mắt hổ phách:
-Vũ Ly, em không cần phải quỳ gối trước mặt cô ta. Mà nếu có quỳ, cái loại như cô ta cũng không xứng quỳ trước mắt em đâu. Vũ Lan, tốt nhất cô nên đổi họ đi, cái thứ tiện nhân như cô không xứng mang họ của người tôi yêu!
Dứt lời, anh ta liền ôm Vũ Ly bước ra khỏi phòng, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng cùng một ánh mắt châm chọc.
-Tong!
Máu, từng giọt lại từng giọt, trên cô tay cô rồi chảy xuống, tạo nên vô vàn đóa hoa rực rỡ kiều diễm trên nền tuyết trắng. Vết thương chưa kịp khép miệng nơi bả vai lại bắt đầu tứa ra, thấm ướt cả một mảng bệnh phục. Sàn nhà lạnh lẽo cùng sự đau đớn nơi vết thương cũng không làm cô hoàn hồn. Cô chỉ ngồi nơi đó, lẩm bẩm vài từ không rõ...
Tiếng bước chân của ai đó vang lên càng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng như chết, rồi dừng hẳn. Đột nhiên được đỡ trở lại trên giường bệnh khiến cô hơi hoảng thần, hơi ngước mắt lên thì thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Cảnh:
-Vũ tiểu thư, cô ổn chứ?
-Ừm...
-Cô nên chú ý tới sức khỏe của mình hơn
Đôi mắt sậm nâu lúc nào cũng bình tĩnh giờ đây cũng hơi nhíu lại. Chuyện ở trong phòng bệnh...anh cũng loáng thoáng nghe được.
Vũ nhị tiểu thư trong mắt người đời là một người thích gây huyên náo, điêu ngoa, chanh chua lại thích bám người. Nhưng anh thấy cô trái ngược hoàn toàn với Vũ Lan trong miệng của bọn họ.
Cô là người không thích nói nhiều, nếu mình không bắt chuyện với cô trước thì trời có sập thì cô ấy cũng không mở miệng nói câu nào.
Cô yên tĩnh đến đáng sợ, ít khi có người nào ở cái tuổi như cô lại có thể cả một ngày mà không mở miệng, cửa động một cái cũng không. Nhưng tuổi trẻ nên vui tươi, chứ không phải cô tịch như thế.
Dù ở mặt ngoài không mấy quan tâm nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.
-Tôi muốn nghỉ ngơi. - Cô mỏi mệt lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh.
-À, để tôi gọi y tá băng bó lại vết thương cho cô. - Anh hồi thần lại, bước ra cửa.
Đến khi cửa đã đóng lại, cô mới khẽ nhắm mắt. Không biết nghĩ đến đâu, đôi mắt nâu nhạt màu đó bỗng nhiên mở ra, trong đó tràn đầy bi thương cùng đau đớn. Nhưng rồi chỉ trong chớp mắt, đó lại là cái màu đen đặc quánh sâu thẳm, dường như cái màu nâu đó chưa hề tồn tại.
Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy bình thản:
-Đã thấy chưa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook