Nhưng Mà Ta Rất Ôn Nhu
-
Chương 3
Qua một lúc lâu, tâm trạng của A Văn đã bình ổn trở lại, hổ đại vương này cũng không nguy hiểm như trong phán đoán, y liền khởi động thân mình nhỏ tròn xoe, giẫm cái chân bé xíu lên đùi A Hổ, đứng tại chỗ lắc đầu, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.
A Hổ thấy A Văn muốn đứng dậy, lại đưa tay đỡ một phen, chỉ sợ y khóc đến không còn hơi sức mà mất thăng bằng rồi ngã khỏi đùi mình, hắn thò tay xoa cái tai dài múp míp, lộ ra khuôn mặt cười thật tươi với A Văn.
A Văn bị điệu cười ngu si tới mức quỷ dị này hù đến nỗi run cả người, y nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên đùi A Hổ, sau đó nhảy vài bước lên ghế đẩu rồi chui tọt vào trong áo choàng, xì một tiếng, A Văn dưới lốt người nhìn A Hổ ngồi đối diện bằng khoé mắt đỏ hoe.
A Văn quay hẳn về phía tên hổ yêu mặc áo đen đang chiếm đoạt chiếc giường của y, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
“Hổ đại vương, nếu ngài không muốn ăn ta, vậy sao mỗi ngày đều đi theo ta, còn dùng vật chết đe dọa?”
A Hổ nghe rõ mồn một, gấp đến độ bật dậy khoát tay liên tục, hắn bắt đầu ấp úng giải thích đó là quà tặng, đi theo y chỉ vì muốn biết vài điều, tiếp theo chính là người bị thương trong đêm tuyết đó rồi đa tạ ơn cứu giúp vân vân…
“Ta, ta tới là, là muốn cưới ngươi làm vợ ta…” A Hổ gãi đầu, đã mở miệng rồi thì không dừng lời lại được nên cứ tuôn hết ra “Chính là, là hơi
ngượng ngùng chút, hắc hắc…Nghe hồ ly nói vợ chính là quản ăn quản mặc quản sinh con, A Văn ngươi tốt như vậy, con sinh ra chắc chắn giống ngươi, vừa ngoan vừa đẹp, ngươi, ngươi cho phép ta chứ…”
A Hổ vừa cúi đầu vừa nói liên hồi, A Văn ở đối diện đã tức đến nỗi ngực phập phồng không ngừng, khi cơn nóng giận lên tới đỉnh điểm, y liền với lấy chén đựng đầy nước trà trên bàn, giội ào ào xuống ướt cả đầu lẫn cổ A Hổ.
“Được lắm, hoá ra là ngươi a… Tên hổ yêu bỉ ổi nhà ngươi, dám, dám…” A Văn đứng dậy với vẻ sửng sốt, đôi môi run rẩy gằn ra từng tiếng lớn: “Ta có lòng tốt cứu giúp, ngươi vừa tỉnh liền lao đến ôm ta gọi tiểu nương tử, rồi từ cuối năm kéo sang đầu năm, ngươi lại bày vật chết nhem nhuốc trước cửa nhà ta, ta còn tưởng rằng…Bây giờ lại nói muốn cưới ta làm vợ sinh con, ta là thỏ tuyết đực, đã mạo phạm chỗ nào của sơn đại vương ngươi, phải trêu ta ba phen mấy bận, đùa giỡn ta vui lắm chứ gì? Không tuân theo thì ngươi cưỡng ép phải không?
A Hổ bị giội nước trà ướt nhẹp hết đầu, lại gánh chịu cơn tức giận của A Văn trong tình trạng cái hiểu cái không, chỉ biết ngây ngốc ngồi ở mép giường, mới vừa rồi…A Văn nói y là đực… Đực? A Hổ bừng tỉnh, đột nhiên bật dậy nhào tới áp sát A Văn, thoáng chốc xé toạc cổ áo A Văn, trước mặt là một vùng da mịn màng trắng như tuyết, cùng với, bộ ngực bằng phẳng…Thật, thật sự không phải giống cái! A Hổ không cam lòng mà còn muốn thò tay rờ xuống phần dưới của A Văn, “Chát” Hắn bị tát một cái lệch mặt.
Chất lỏng trong đôi mắt to của A Văn như chực rơi, đầu ngón tay thon trắng giữ chặt lấy cổ áo rách tươm, nghĩ đến lúc hiện nguyên hình còn bị thứ lưu manh này ôm vào lòng sờ soạn khinh bạc, cảm giác xẩu hổ và tức giận càng trỗi dậy, y chỉ về phía cổng tre rồi hét lớn.
“Cút, đồ hổ yêu vô liêm sỉ nhà ngươi, cút ngay đi!!!” A Hổ lại bị tống ra khỏi cửa.
A Hổ ảo não bò về hang núi, lăn qua lộn lại không ngủ được, A Văn là đực, ta cũng là đực, chưa tính doạ A Văn đến mức sắp khóc, lần này thật sự bị y ghét bỏ, đánh rồi, còn bị đuổi ra ngoài nữa... Đang nằm trên đống cỏ khô trong động, bỗng A Hổ đứng bật dậy, nhờ ánh trăng soi đường, hắn chạy lên đỉnh núi, cuối cùng rầu rĩ gầm rú một trận trước vầng trăng sáng.
“Kêu cái rắm a, có để người khác ngủ không hả!” Hồ ly đứng đằng sau cho A Hổ một cái đập.
“... Hồ ly... ” A Hổ quay sang rồi hóa hình người, ai oán nói với hồ ly.
“Thôi khỏi thôi khỏi, đoán trước tên ngốc tử ngươi sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn, nói đi, lần này làm sao...”
A Hổ ngồi xuống tảng đá lớn, lại thành thật kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện tốt hắn làm ra một lượt. Bây giờ hồ ly đã hoàn toàn bạo phát, A Hổ bị lão giáo huấn đến độ cẩu huyết(máu chó) ngập đầu.
“Ngươi chuyên ăn c*t phải không, hả? Y là thỏ ngươi còn tặng người ta thịt tới tận bảy ngày? Còn liên tiếp! Thỏ ăn chay ngươi biết không ngươi biết không!” Hồ ly lại đập một cái vào đầu A Hổ.
“Nhưng mà... Lúc ấy ta không biết a... ” A Hổ xoa xoa chỗ bị đánh, mặc dù không đau, nhưng hắn tủi thân lắm.
“Không biết, vậy ngươi không coi màu sắc, không ngửi thấy mùi à, lại cả bảy ngày a bảy ngày! Thỏ chưa bị ngươi hù chết ngươi nên cảm tạ trời đất vái lạy tổ tông đi... Bám dính lâu vậy rồi mà đực hay cái cũng không
phân biệt được rõ, còn kêu người ta sinh con, ngươi có bản lĩnh thì sinh đi, sinh ra cho ta xem nào!”
“Ta... Ta tưởng thỏ đều là giống cái... Tròn tròn nho nhỏ, đáng yêu vậy mà...”
“Ta, ta... Ta bị ngươi chọc tức sắp chết rồi!” Hồ ly vung vẩy đuôi bước nhanh quanh tảng đá ba vòng, “Ngươi còn không biết xấu hổ! Xé y phục người ta chưa đủ lại sờ xuống chỗ đó của người ta, cái tên khốn nạn nhà ngươi, ta, ta phải thay thỏ một hơi cắn chết ngươi!”
“... ” A Hổ cúi gằm đầu như sắp khóc đến nơi, hết thuốc chữa, nhất định A Văn hận không thể chém chết hắn.
Hồ ly lại quanh quẩn vài vòng, phất đuôi mấy cái nhằm vơi bớt cơn giận, “Quên đi, giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn sống cùng thỏ không?” “Muốn!”
“Cho dù y là đực? Không sinh con được?”
“Đực cũng không quan trọng, không thể sinh con cũng không quan trọng, chỉ cần A Văn không ghét ta!”
“... Ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?”
“Nghĩ thông suốt rồi! ” Hai mắt A Hổ chợt loé sáng và trả lời ngay lập tức.
Hồ ly mệt mỏi nằm sấp dưới chân A Hổ, tên ngốc này có thể hiểu rõ mới là lạ.
“Vậy, vậy hồ ly... Ta phải làm gì bây giờ... ” A Hổ cúi xuống đẩy đẩy dã thú lông vàng bên chân.
“... Đừng quấy rầy ta, đang suy nghĩ đó!” Hồ ly hất cái tay đáng ghét kia ra, ngáp một cái rồi lại nằm xuống.
Sáng sớm mùng tám, A Văn mở cửa thì phát hiện một chiếc giỏ trúc nhỏ đặt ngoài ngưỡng cửa, bên trên có hai mớ rau cải thìa xanh ngát, phía dưới lại đầy ắp *hoa Mã Lan. A Văn ngồi xổm xuống, bốc hoa Mã Lan lên để nhìn kỹ, mỗi một nắm đều bằng khoảng cái bát ăn cơm, mọi thứ sắp xếp rất ngay ngắn, rau cải xanh được bó lại bằng mảnh rơm rạ, lấp ló bên trong, ở đáy giỏ lộ ra màu sắc của một trang giấy, A Văn tò mò bèn cầm
lên xem.
A Văn thân mến, kính gửi ngươi:
Ngày trước từ biệt, cảm thấy nhớ nhung. Lần trước đường đột, khiến ngươi phiền lòng, chân thành xin lỗi, mong được tha thứ.
Thấy tuyết xuân tan, thảo mộc trong núi đã đâm chồi, đặc biệt hái vài nắm hoa Mã Lan, tuy chỉ là vật nhỏ bé không đáng kể, nhưng tấm lòng gửi gắm trong đó không hề ít, hi vọng ngươi nhận lấy.
Cầu chúc bình an và may mắn luôn đến bên ngươi. Vương Hổ tự viết.
A Văn thấy rau xanh này là A Hổ tặng, trong bụng lại dâng trào cơn tức đối với tên cung cấp rau kia, y vươn tay chạm vào thảo mộc thiên nhiên
tươi non, kế tiếp bốc nửa nắm, đắn đo một hồi, thầm nghĩ hoa Mã Lan này non thật a, ném đi thì tiếc lắm, nếu cắt sợi rồi trần qua nước sôi, trộn cùng rau xào hoặc trong bánh sủi cảo nhân thịt, chắc chắn ăn rất ngon... Ừm, giờ đi đun nước!
A Hổ ngồi chồm hổm sau cây nhãn, nhìn chằm chằm A Văn tỏ vẻ chợt nghi ngờ chợt tức giận chợt tiếc nuối chợt thích thú, hậu quả là tim gan hắn cũng dồn dập theo, cuối cùng thấy A Văn cầm thư xách giỏ nhỏ vào nhà, hắn liền đứng bật dậy hò reo một tiếng, vui sướng chạy vòng quanh cây nhãn, xong rồi lại hớn hở chạy lên núi.
“Hồ ly hồ ly, A Văn nhận rồi y nhận rồi!!!” A Hổ vọt vào động của hồ ly, vừa thở hồng hộc vừa khua tay múa chân.
Hồ ly ở lốt người mặc bố sam màu vàng đất, áo ngoài xanh thẫm thì nhăn nhúm, lão nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay còn lại cầm bút lông sói thượng hạng, thấy A Hổ chạy vào, đôi mắt phượng cuốn hút chợt cong lên, lão thè lưỡi liếm đầu bút, hừ lạnh một tiếng.
“Cũng chẳng biết là ai viết thư, ta mà đã ra tay, có chuyện không thành ư?”
Những ngày sau, trước cửa nhà A Văn thường xuyên xuất hiện chút ‘sính lễ’ nho nhỏ, mấy củ cải non, một giỏ đựng đầy *cây tể thái, hoặc một hũ mỡ chế biến thức ăn, thịt ba chỉ được bó lại cẩn thận, thịt dê béo bở cắt lát đàng hoàng, thậm chí có lần là nửa giỏ tôm tươi bóc vỏ sạch sẽ, cũng chả biết lấy từ nơi nào. Mỗi lần đều kèm theo một phong thư với lời lẽ bay bổng, lác đác mấy dòng, hỏi có mạnh khỏe không, kể dăm ba chuyện vặt trong núi. Bây giờ A Văn đã hiểu A Hổ để thịt ở cửa không phải hù dọa y, đấy là cho y lấy làm nhân bánh sủi cảo rồi đem bán. Mỗi khi được tặng thịt tươi, quán mỳ vằn thắn của A Văn luôn thay đổi đa dạng. Vì thế việc làm ăn gần đây phát triển rất tốt, hương vị của cây tể thái, tôm và bánh nhân thịt khiến các thực khách khen không dứt miệng. Hôm đổi hương vị, A Hổ quyết định chờ lúc quán gần đóng cửa mới đến nếm thử một tô, cũng không nói nhiều lời, từ từ ăn xong, để tiền xuống, nói câu cảm tạ rồi yên lặng rời đi. A Văn thấy sau lần trước A Hổ đã không còn lỗ mãng nữa,
dáng vẻ cử chỉ cũng ngay ngay thẳng thẳng, thầm nghĩ phải nói tiếng cám ơn, nhưng nhớ tới nợ cũ lại thấy xấu hổ, vậy nên vẫn chưa hề mở miệng
Kiểu ‘vừa đến vừa đi này’ đã kéo dài cả tháng rồi, A Văn bắt đầu thấp thỏm, không công không thể hưởng, tóm lại lấy không đồ của người ta không phải là một biện pháp.
_
*Hoa Mã Lan:
*Cây tể thái: là một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu
A Hổ thấy A Văn muốn đứng dậy, lại đưa tay đỡ một phen, chỉ sợ y khóc đến không còn hơi sức mà mất thăng bằng rồi ngã khỏi đùi mình, hắn thò tay xoa cái tai dài múp míp, lộ ra khuôn mặt cười thật tươi với A Văn.
A Văn bị điệu cười ngu si tới mức quỷ dị này hù đến nỗi run cả người, y nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên đùi A Hổ, sau đó nhảy vài bước lên ghế đẩu rồi chui tọt vào trong áo choàng, xì một tiếng, A Văn dưới lốt người nhìn A Hổ ngồi đối diện bằng khoé mắt đỏ hoe.
A Văn quay hẳn về phía tên hổ yêu mặc áo đen đang chiếm đoạt chiếc giường của y, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
“Hổ đại vương, nếu ngài không muốn ăn ta, vậy sao mỗi ngày đều đi theo ta, còn dùng vật chết đe dọa?”
A Hổ nghe rõ mồn một, gấp đến độ bật dậy khoát tay liên tục, hắn bắt đầu ấp úng giải thích đó là quà tặng, đi theo y chỉ vì muốn biết vài điều, tiếp theo chính là người bị thương trong đêm tuyết đó rồi đa tạ ơn cứu giúp vân vân…
“Ta, ta tới là, là muốn cưới ngươi làm vợ ta…” A Hổ gãi đầu, đã mở miệng rồi thì không dừng lời lại được nên cứ tuôn hết ra “Chính là, là hơi
ngượng ngùng chút, hắc hắc…Nghe hồ ly nói vợ chính là quản ăn quản mặc quản sinh con, A Văn ngươi tốt như vậy, con sinh ra chắc chắn giống ngươi, vừa ngoan vừa đẹp, ngươi, ngươi cho phép ta chứ…”
A Hổ vừa cúi đầu vừa nói liên hồi, A Văn ở đối diện đã tức đến nỗi ngực phập phồng không ngừng, khi cơn nóng giận lên tới đỉnh điểm, y liền với lấy chén đựng đầy nước trà trên bàn, giội ào ào xuống ướt cả đầu lẫn cổ A Hổ.
“Được lắm, hoá ra là ngươi a… Tên hổ yêu bỉ ổi nhà ngươi, dám, dám…” A Văn đứng dậy với vẻ sửng sốt, đôi môi run rẩy gằn ra từng tiếng lớn: “Ta có lòng tốt cứu giúp, ngươi vừa tỉnh liền lao đến ôm ta gọi tiểu nương tử, rồi từ cuối năm kéo sang đầu năm, ngươi lại bày vật chết nhem nhuốc trước cửa nhà ta, ta còn tưởng rằng…Bây giờ lại nói muốn cưới ta làm vợ sinh con, ta là thỏ tuyết đực, đã mạo phạm chỗ nào của sơn đại vương ngươi, phải trêu ta ba phen mấy bận, đùa giỡn ta vui lắm chứ gì? Không tuân theo thì ngươi cưỡng ép phải không?
A Hổ bị giội nước trà ướt nhẹp hết đầu, lại gánh chịu cơn tức giận của A Văn trong tình trạng cái hiểu cái không, chỉ biết ngây ngốc ngồi ở mép giường, mới vừa rồi…A Văn nói y là đực… Đực? A Hổ bừng tỉnh, đột nhiên bật dậy nhào tới áp sát A Văn, thoáng chốc xé toạc cổ áo A Văn, trước mặt là một vùng da mịn màng trắng như tuyết, cùng với, bộ ngực bằng phẳng…Thật, thật sự không phải giống cái! A Hổ không cam lòng mà còn muốn thò tay rờ xuống phần dưới của A Văn, “Chát” Hắn bị tát một cái lệch mặt.
Chất lỏng trong đôi mắt to của A Văn như chực rơi, đầu ngón tay thon trắng giữ chặt lấy cổ áo rách tươm, nghĩ đến lúc hiện nguyên hình còn bị thứ lưu manh này ôm vào lòng sờ soạn khinh bạc, cảm giác xẩu hổ và tức giận càng trỗi dậy, y chỉ về phía cổng tre rồi hét lớn.
“Cút, đồ hổ yêu vô liêm sỉ nhà ngươi, cút ngay đi!!!” A Hổ lại bị tống ra khỏi cửa.
A Hổ ảo não bò về hang núi, lăn qua lộn lại không ngủ được, A Văn là đực, ta cũng là đực, chưa tính doạ A Văn đến mức sắp khóc, lần này thật sự bị y ghét bỏ, đánh rồi, còn bị đuổi ra ngoài nữa... Đang nằm trên đống cỏ khô trong động, bỗng A Hổ đứng bật dậy, nhờ ánh trăng soi đường, hắn chạy lên đỉnh núi, cuối cùng rầu rĩ gầm rú một trận trước vầng trăng sáng.
“Kêu cái rắm a, có để người khác ngủ không hả!” Hồ ly đứng đằng sau cho A Hổ một cái đập.
“... Hồ ly... ” A Hổ quay sang rồi hóa hình người, ai oán nói với hồ ly.
“Thôi khỏi thôi khỏi, đoán trước tên ngốc tử ngươi sẽ chẳng làm được việc gì ra hồn, nói đi, lần này làm sao...”
A Hổ ngồi xuống tảng đá lớn, lại thành thật kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện tốt hắn làm ra một lượt. Bây giờ hồ ly đã hoàn toàn bạo phát, A Hổ bị lão giáo huấn đến độ cẩu huyết(máu chó) ngập đầu.
“Ngươi chuyên ăn c*t phải không, hả? Y là thỏ ngươi còn tặng người ta thịt tới tận bảy ngày? Còn liên tiếp! Thỏ ăn chay ngươi biết không ngươi biết không!” Hồ ly lại đập một cái vào đầu A Hổ.
“Nhưng mà... Lúc ấy ta không biết a... ” A Hổ xoa xoa chỗ bị đánh, mặc dù không đau, nhưng hắn tủi thân lắm.
“Không biết, vậy ngươi không coi màu sắc, không ngửi thấy mùi à, lại cả bảy ngày a bảy ngày! Thỏ chưa bị ngươi hù chết ngươi nên cảm tạ trời đất vái lạy tổ tông đi... Bám dính lâu vậy rồi mà đực hay cái cũng không
phân biệt được rõ, còn kêu người ta sinh con, ngươi có bản lĩnh thì sinh đi, sinh ra cho ta xem nào!”
“Ta... Ta tưởng thỏ đều là giống cái... Tròn tròn nho nhỏ, đáng yêu vậy mà...”
“Ta, ta... Ta bị ngươi chọc tức sắp chết rồi!” Hồ ly vung vẩy đuôi bước nhanh quanh tảng đá ba vòng, “Ngươi còn không biết xấu hổ! Xé y phục người ta chưa đủ lại sờ xuống chỗ đó của người ta, cái tên khốn nạn nhà ngươi, ta, ta phải thay thỏ một hơi cắn chết ngươi!”
“... ” A Hổ cúi gằm đầu như sắp khóc đến nơi, hết thuốc chữa, nhất định A Văn hận không thể chém chết hắn.
Hồ ly lại quanh quẩn vài vòng, phất đuôi mấy cái nhằm vơi bớt cơn giận, “Quên đi, giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn sống cùng thỏ không?” “Muốn!”
“Cho dù y là đực? Không sinh con được?”
“Đực cũng không quan trọng, không thể sinh con cũng không quan trọng, chỉ cần A Văn không ghét ta!”
“... Ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?”
“Nghĩ thông suốt rồi! ” Hai mắt A Hổ chợt loé sáng và trả lời ngay lập tức.
Hồ ly mệt mỏi nằm sấp dưới chân A Hổ, tên ngốc này có thể hiểu rõ mới là lạ.
“Vậy, vậy hồ ly... Ta phải làm gì bây giờ... ” A Hổ cúi xuống đẩy đẩy dã thú lông vàng bên chân.
“... Đừng quấy rầy ta, đang suy nghĩ đó!” Hồ ly hất cái tay đáng ghét kia ra, ngáp một cái rồi lại nằm xuống.
Sáng sớm mùng tám, A Văn mở cửa thì phát hiện một chiếc giỏ trúc nhỏ đặt ngoài ngưỡng cửa, bên trên có hai mớ rau cải thìa xanh ngát, phía dưới lại đầy ắp *hoa Mã Lan. A Văn ngồi xổm xuống, bốc hoa Mã Lan lên để nhìn kỹ, mỗi một nắm đều bằng khoảng cái bát ăn cơm, mọi thứ sắp xếp rất ngay ngắn, rau cải xanh được bó lại bằng mảnh rơm rạ, lấp ló bên trong, ở đáy giỏ lộ ra màu sắc của một trang giấy, A Văn tò mò bèn cầm
lên xem.
A Văn thân mến, kính gửi ngươi:
Ngày trước từ biệt, cảm thấy nhớ nhung. Lần trước đường đột, khiến ngươi phiền lòng, chân thành xin lỗi, mong được tha thứ.
Thấy tuyết xuân tan, thảo mộc trong núi đã đâm chồi, đặc biệt hái vài nắm hoa Mã Lan, tuy chỉ là vật nhỏ bé không đáng kể, nhưng tấm lòng gửi gắm trong đó không hề ít, hi vọng ngươi nhận lấy.
Cầu chúc bình an và may mắn luôn đến bên ngươi. Vương Hổ tự viết.
A Văn thấy rau xanh này là A Hổ tặng, trong bụng lại dâng trào cơn tức đối với tên cung cấp rau kia, y vươn tay chạm vào thảo mộc thiên nhiên
tươi non, kế tiếp bốc nửa nắm, đắn đo một hồi, thầm nghĩ hoa Mã Lan này non thật a, ném đi thì tiếc lắm, nếu cắt sợi rồi trần qua nước sôi, trộn cùng rau xào hoặc trong bánh sủi cảo nhân thịt, chắc chắn ăn rất ngon... Ừm, giờ đi đun nước!
A Hổ ngồi chồm hổm sau cây nhãn, nhìn chằm chằm A Văn tỏ vẻ chợt nghi ngờ chợt tức giận chợt tiếc nuối chợt thích thú, hậu quả là tim gan hắn cũng dồn dập theo, cuối cùng thấy A Văn cầm thư xách giỏ nhỏ vào nhà, hắn liền đứng bật dậy hò reo một tiếng, vui sướng chạy vòng quanh cây nhãn, xong rồi lại hớn hở chạy lên núi.
“Hồ ly hồ ly, A Văn nhận rồi y nhận rồi!!!” A Hổ vọt vào động của hồ ly, vừa thở hồng hộc vừa khua tay múa chân.
Hồ ly ở lốt người mặc bố sam màu vàng đất, áo ngoài xanh thẫm thì nhăn nhúm, lão nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, tay còn lại cầm bút lông sói thượng hạng, thấy A Hổ chạy vào, đôi mắt phượng cuốn hút chợt cong lên, lão thè lưỡi liếm đầu bút, hừ lạnh một tiếng.
“Cũng chẳng biết là ai viết thư, ta mà đã ra tay, có chuyện không thành ư?”
Những ngày sau, trước cửa nhà A Văn thường xuyên xuất hiện chút ‘sính lễ’ nho nhỏ, mấy củ cải non, một giỏ đựng đầy *cây tể thái, hoặc một hũ mỡ chế biến thức ăn, thịt ba chỉ được bó lại cẩn thận, thịt dê béo bở cắt lát đàng hoàng, thậm chí có lần là nửa giỏ tôm tươi bóc vỏ sạch sẽ, cũng chả biết lấy từ nơi nào. Mỗi lần đều kèm theo một phong thư với lời lẽ bay bổng, lác đác mấy dòng, hỏi có mạnh khỏe không, kể dăm ba chuyện vặt trong núi. Bây giờ A Văn đã hiểu A Hổ để thịt ở cửa không phải hù dọa y, đấy là cho y lấy làm nhân bánh sủi cảo rồi đem bán. Mỗi khi được tặng thịt tươi, quán mỳ vằn thắn của A Văn luôn thay đổi đa dạng. Vì thế việc làm ăn gần đây phát triển rất tốt, hương vị của cây tể thái, tôm và bánh nhân thịt khiến các thực khách khen không dứt miệng. Hôm đổi hương vị, A Hổ quyết định chờ lúc quán gần đóng cửa mới đến nếm thử một tô, cũng không nói nhiều lời, từ từ ăn xong, để tiền xuống, nói câu cảm tạ rồi yên lặng rời đi. A Văn thấy sau lần trước A Hổ đã không còn lỗ mãng nữa,
dáng vẻ cử chỉ cũng ngay ngay thẳng thẳng, thầm nghĩ phải nói tiếng cám ơn, nhưng nhớ tới nợ cũ lại thấy xấu hổ, vậy nên vẫn chưa hề mở miệng
Kiểu ‘vừa đến vừa đi này’ đã kéo dài cả tháng rồi, A Văn bắt đầu thấp thỏm, không công không thể hưởng, tóm lại lấy không đồ của người ta không phải là một biện pháp.
_
*Hoa Mã Lan:
*Cây tể thái: là một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook