Nhưng Mà Ta Rất Ôn Nhu
-
Chương 11
Ngày thứ hai gần tới giữa trưa, A Văn bị cơn đói đánh thức, mặc quần áo lót rồi khoác thêm áo dài mới xuống giường, trong phòng vẫn phảng phất mùi hoan ái, A Văn cúi đầu xấu hổ một hồi, sau đó quay lại lườm kẻ đang nằm ngủ chổng vó trên giường, y cất bước đi mở cửa sổ.
Cánh cửa sổ vừa mới mở thì thấy bên ngoài vang lên một tiếng ‘bộp’, có thứ gì đó rớt xuống. A Văn vội vàng mở cửa đi tìm. Nằm vất vưởng dưới cửa sổ là một hộp gỗ dài có kích thước tương đương cái chặn giấy, A Văn cẩn thận mở ra, bên trong có một cây bút lông sói được làm từ trúc, đầu bút lông dày và đều, ở bên dưới có một phong thư. A Văn hết sức tò mò, thế là vừa mở lá thư vừa bước chầm chậm vào trong nhà.
“A Văn huynh đệ, thấy chữ như gặp mặt
Lúc này sắc xuân đã bao trùm khắp núi, cá nhảy chim hót, huynh đệ dẫn mãnh thú đầu to kia về, chắc ở dưới chân núi được hơn tháng rồi nhỉ, nghe nói hai người vô cùng hạnh phúc, tiểu đệ rất ngưỡng mộ. Ngày trước tiểu đệ ngu dốt, bị kẻ gian lừa gạt, giờ đây không biết phải làm sao, đành tạm tới chỗ sư phụ. Trong động không có gì ngoài hộc tủ cất giữ văn thư, sợ sẽ ẩm mốc do tiết trời xấu xa, làm phiền huynh đệ chiếu cố. Lần này từ biệt, mai sau gặp lại, uống rượu đối thơ, hàn huyên dưới trăng.
Hồ Đãi tự viết “
A Văn đọc một lèo, trong lòng đang từ lo âu đột nhiên chuyển sang nghi ngờ, chữ viết này, sao trông chữ viết này quen thế… A Văn lật mặt giấy, ai ngờ phía sau còn có một hàng chữ rất nhỏ, A Văn kinh ngạc bèn căng hai mắt nhìn, bỗng dưng ném phong thư xuống rồi quay ra đập một phát vào tấm lưng trần của A Hổ.
“Con hổ chết tiệt, đứng lên cho ta!” “A Văn? Sao vậy…”
“Nói! Ngươi còn giấu ta chuyện hoang đường nào nữa! Hả? Sao ta lại tin tên thô thiển nhà ngươi có thể viết ra được bức thư màu mè như thế chứ? Chắc đến cả chữ đại(大) ngươi cũng chả biết đâu, nhỉ? Ngươi còn dám giả bộ à!”
A Hổ giật mình khi chuyện cũ bị bại lộ, lập tức ngồi dậy vội vã mặc y phục, sau đó lao tới ôm A Văn đang giận đến nỗi hai má đỏ bừng.
“Đừng giận đừng giận, là ta sai là ta sai rồi, trước đây ta không biết làm thế nào để theo đuổi ngươi, hơn nữa hồ ly hắn viết chữ đẹp…”
“Ngươi còn không thừa nhận? Lại kiếm cớ? Cút ra ngoài!” A Văn thở phì phì, y chỉ thẳng vào cửa rồi nói, “Biến về động hổ của ngươi mà sám hối đi! Mấy tháng gần đây, hóa ra ta đều trao đổi thư tình với hồ ly, ngươi lại còn không biết xấu hổ!”
“Ta nhận ta nhận! Ta… Ta thực sự không phải cố tình giấu A Văn, chỉ là xin hồ ly dạy bảo, hắn sẽ dạy ta tập tục nhân gian, lời lẽ xuôi tai, nhận biết mặt chữ, mà năm đó hắn gạt tiểu nương tử… Ah” A Hổ giải thích tới đây thì vội vàng che miệng, nhưng lời đã nói như bát nước đổ đi chẳng thể rút lại, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“À được, thì ra tất cả mấy thứ kia đều do hắn đề ra! Ngươi, tên đầu gỗ nhà ngươi sao có thể hiểu biết như thế chứ, ta còn tưởng ngươi là chân tình
thật lòng! Ngươi về đi, về đi! Giấu diếm ta bao nhiêu chuyện, ngươi không nói rõ ràng ra thì đừng mong quay lại!” A Văn tiến lên đẩy A Hổ, cũng chẳng biết lấy sức lực từ đâu, cứ thế đẩy người cao to trước mắt ra khỏi cửa.
A Hổ không ngờ A Văn sẽ tức giận như vậy, lại chưa từ bỏ ý định mà chen vào giữa khe cửa, hắn cuống cuồng an ủi,
“Ta biết sai rồi biết sai rồi, đừng giận mà… Phu thê chúng ta cũng đã động phòng rồi, chớ để chuyện nhỏ đó làm ảnh hưởng tới ân tình phu thê.”
“Ai, ai phu thê với ngươi, ngươi, ngươi ra ngoài đi!” Sắc đỏ trên mặt A Văn lan rộng đến mang tai, bàn tay mềm nhũn, vừa khéo để cho thân
người cao to cường tráng kia thừa cơ chen vào phòng, ‘cạch’ cánh cửa khép lại.
“Ngươi… ” A Văn bị đè trên ván cửa và đồng thời ở giữa vòng tay ai kia, A Hổ cúi xuống áp sát trán mình lên trán A Văn rồi khẽ nói.
“A Văn, ta biết ta đần, cũng không nói được lời lẽ xuôi tai, lại luôn chọc giận ngươi, tất cả những việc làm hoang đường lúc trước, may mà A Văn gật đầu cho phép ta…” Bỗng dưng A Hổ đứng thẳng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chỉ ba ngón tay lên trời, cất cao giọng nói, “Hôm nay ta thề ở ngay đây, nếu Vương Hổ ta có hư tình giả ý với Hà Văn dù chỉ một chút, ta sẽ bị trời giáng… Ưm ưm”
“Đừng nói mấy lời xúi quẩy ấy, ngươi, ta tin ngươi cũng được…” A Văn đưa tay che môi A Hổ, khẽ lắc đầu thở dài.
A Hổ nâng cả hai tay y lên rồi hôn nhẹ một cái, kế tiếp lại nở nụ cười ngu si.
“A Văn tốt nhất, chỉ cần A Văn không tức giận, A Văn vui vẻ, bảo ta làm gì cũng được, có thể ở bên A Văn là phúc phận lớn nhất của cả đời ta…”
A Văn cúi đầu cắn cắn môi, ai bảo hổ ngốc này không biết nói lời xuôi tai, vừa mở miệng ra đã nói liên tiếp rồi đó.
“Sau này, nếu lại gạt ta nữa, ăn hiếp ta nữa, sẽ thật sự đuổi ngươi về đấy, biết chưa?” A Văn vờ như vẫn còn giận, y ngẩng đầu lên nói với A Hổ.
“Sẽ không sẽ không, sau này A Hổ chỉ ngoan ngoãn làm phu quân của A Văn thôi, được không?” Nói xong rồi vùi đầu vào cổ A Văn, cọ xát đầy thân mật.
Một bức thư nằm lẳng lặng trên chiếc bàn thấp, ở ngay góc bên dưới có một hàng chữ nhỏ:
A Văn huynh đệ, có cảm thấy nét chữ này quen thuộc không. Thông minh như ngươi, dạy hổ ngốc tập viết đi nha.
– END-
Cánh cửa sổ vừa mới mở thì thấy bên ngoài vang lên một tiếng ‘bộp’, có thứ gì đó rớt xuống. A Văn vội vàng mở cửa đi tìm. Nằm vất vưởng dưới cửa sổ là một hộp gỗ dài có kích thước tương đương cái chặn giấy, A Văn cẩn thận mở ra, bên trong có một cây bút lông sói được làm từ trúc, đầu bút lông dày và đều, ở bên dưới có một phong thư. A Văn hết sức tò mò, thế là vừa mở lá thư vừa bước chầm chậm vào trong nhà.
“A Văn huynh đệ, thấy chữ như gặp mặt
Lúc này sắc xuân đã bao trùm khắp núi, cá nhảy chim hót, huynh đệ dẫn mãnh thú đầu to kia về, chắc ở dưới chân núi được hơn tháng rồi nhỉ, nghe nói hai người vô cùng hạnh phúc, tiểu đệ rất ngưỡng mộ. Ngày trước tiểu đệ ngu dốt, bị kẻ gian lừa gạt, giờ đây không biết phải làm sao, đành tạm tới chỗ sư phụ. Trong động không có gì ngoài hộc tủ cất giữ văn thư, sợ sẽ ẩm mốc do tiết trời xấu xa, làm phiền huynh đệ chiếu cố. Lần này từ biệt, mai sau gặp lại, uống rượu đối thơ, hàn huyên dưới trăng.
Hồ Đãi tự viết “
A Văn đọc một lèo, trong lòng đang từ lo âu đột nhiên chuyển sang nghi ngờ, chữ viết này, sao trông chữ viết này quen thế… A Văn lật mặt giấy, ai ngờ phía sau còn có một hàng chữ rất nhỏ, A Văn kinh ngạc bèn căng hai mắt nhìn, bỗng dưng ném phong thư xuống rồi quay ra đập một phát vào tấm lưng trần của A Hổ.
“Con hổ chết tiệt, đứng lên cho ta!” “A Văn? Sao vậy…”
“Nói! Ngươi còn giấu ta chuyện hoang đường nào nữa! Hả? Sao ta lại tin tên thô thiển nhà ngươi có thể viết ra được bức thư màu mè như thế chứ? Chắc đến cả chữ đại(大) ngươi cũng chả biết đâu, nhỉ? Ngươi còn dám giả bộ à!”
A Hổ giật mình khi chuyện cũ bị bại lộ, lập tức ngồi dậy vội vã mặc y phục, sau đó lao tới ôm A Văn đang giận đến nỗi hai má đỏ bừng.
“Đừng giận đừng giận, là ta sai là ta sai rồi, trước đây ta không biết làm thế nào để theo đuổi ngươi, hơn nữa hồ ly hắn viết chữ đẹp…”
“Ngươi còn không thừa nhận? Lại kiếm cớ? Cút ra ngoài!” A Văn thở phì phì, y chỉ thẳng vào cửa rồi nói, “Biến về động hổ của ngươi mà sám hối đi! Mấy tháng gần đây, hóa ra ta đều trao đổi thư tình với hồ ly, ngươi lại còn không biết xấu hổ!”
“Ta nhận ta nhận! Ta… Ta thực sự không phải cố tình giấu A Văn, chỉ là xin hồ ly dạy bảo, hắn sẽ dạy ta tập tục nhân gian, lời lẽ xuôi tai, nhận biết mặt chữ, mà năm đó hắn gạt tiểu nương tử… Ah” A Hổ giải thích tới đây thì vội vàng che miệng, nhưng lời đã nói như bát nước đổ đi chẳng thể rút lại, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“À được, thì ra tất cả mấy thứ kia đều do hắn đề ra! Ngươi, tên đầu gỗ nhà ngươi sao có thể hiểu biết như thế chứ, ta còn tưởng ngươi là chân tình
thật lòng! Ngươi về đi, về đi! Giấu diếm ta bao nhiêu chuyện, ngươi không nói rõ ràng ra thì đừng mong quay lại!” A Văn tiến lên đẩy A Hổ, cũng chẳng biết lấy sức lực từ đâu, cứ thế đẩy người cao to trước mắt ra khỏi cửa.
A Hổ không ngờ A Văn sẽ tức giận như vậy, lại chưa từ bỏ ý định mà chen vào giữa khe cửa, hắn cuống cuồng an ủi,
“Ta biết sai rồi biết sai rồi, đừng giận mà… Phu thê chúng ta cũng đã động phòng rồi, chớ để chuyện nhỏ đó làm ảnh hưởng tới ân tình phu thê.”
“Ai, ai phu thê với ngươi, ngươi, ngươi ra ngoài đi!” Sắc đỏ trên mặt A Văn lan rộng đến mang tai, bàn tay mềm nhũn, vừa khéo để cho thân
người cao to cường tráng kia thừa cơ chen vào phòng, ‘cạch’ cánh cửa khép lại.
“Ngươi… ” A Văn bị đè trên ván cửa và đồng thời ở giữa vòng tay ai kia, A Hổ cúi xuống áp sát trán mình lên trán A Văn rồi khẽ nói.
“A Văn, ta biết ta đần, cũng không nói được lời lẽ xuôi tai, lại luôn chọc giận ngươi, tất cả những việc làm hoang đường lúc trước, may mà A Văn gật đầu cho phép ta…” Bỗng dưng A Hổ đứng thẳng dậy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chỉ ba ngón tay lên trời, cất cao giọng nói, “Hôm nay ta thề ở ngay đây, nếu Vương Hổ ta có hư tình giả ý với Hà Văn dù chỉ một chút, ta sẽ bị trời giáng… Ưm ưm”
“Đừng nói mấy lời xúi quẩy ấy, ngươi, ta tin ngươi cũng được…” A Văn đưa tay che môi A Hổ, khẽ lắc đầu thở dài.
A Hổ nâng cả hai tay y lên rồi hôn nhẹ một cái, kế tiếp lại nở nụ cười ngu si.
“A Văn tốt nhất, chỉ cần A Văn không tức giận, A Văn vui vẻ, bảo ta làm gì cũng được, có thể ở bên A Văn là phúc phận lớn nhất của cả đời ta…”
A Văn cúi đầu cắn cắn môi, ai bảo hổ ngốc này không biết nói lời xuôi tai, vừa mở miệng ra đã nói liên tiếp rồi đó.
“Sau này, nếu lại gạt ta nữa, ăn hiếp ta nữa, sẽ thật sự đuổi ngươi về đấy, biết chưa?” A Văn vờ như vẫn còn giận, y ngẩng đầu lên nói với A Hổ.
“Sẽ không sẽ không, sau này A Hổ chỉ ngoan ngoãn làm phu quân của A Văn thôi, được không?” Nói xong rồi vùi đầu vào cổ A Văn, cọ xát đầy thân mật.
Một bức thư nằm lẳng lặng trên chiếc bàn thấp, ở ngay góc bên dưới có một hàng chữ nhỏ:
A Văn huynh đệ, có cảm thấy nét chữ này quen thuộc không. Thông minh như ngươi, dạy hổ ngốc tập viết đi nha.
– END-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook