Cũng bởi vậy mà nàng thường xuyên không ở Vương phủ, mà sẽ ra ngoài quản lý việc kinh doanh, Sở Nông Ngọc cũng ủng hộ nàng.

Vì để thuận tiện cho việc đi lại, nô tỳ bên cạnh nàng Đào Đào, là nô tỳ duy nhất trong phủ biết võ công.

Nhớ tới kiếp trước Đào Đào đã vì nàng mà hy sinh, ta thở dài một hơi, lúc đầu có Đào Đào bảo vệ, nàng có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng nàng lại không làm vậy, vào thời khắc Đế đô nguy cấp nhất, nàng triệu tập người già, phụ nữ và trẻ nhỏ chăm sóc những thương binh từ tiền tuyến trở về, chỉ đến khi…
Sau đó ta kiên quyết nhận cái rương này: “Du tỷ tỷ, muội đúng là đang rất cần tiền, còn dùng cho chuyện gì tạm thời không thể nói cho tỷ biết được, nhưng tỷ nhất định phải tin muội, muội làm bất kỳ việc gì, cũng đều là vì tương lai của các tỷ và chính phi.”
“Muội không nói ta cũng sẽ tin muội, được rồi, không nói nữa, còn có một rương phải đem qua cho Cô Nguyệt.” Du Đương Quy xua tay đi rời đi, còn để lại một tin tức: “Ta hôm nay cũng thấy Tiên Tiên trong viện tử của muội ấy đem đồ đến trong hiệu cầm đồ để đổi lấy tiền, hai người các muội cũng xem như là tâm ý tương thông.”
Ta đổi tiền là vì cần tới muốn số vốn để giải quyết công việc, còn Lục Cô Nguyệt lại muốn đổi tiền là vì việc gì chứ?
Ta đang nghĩ ngợi, Tư Tư chạy tới báo tin, Lục Cô Nguyệt và nô tỳ bên cạnh nàng là Tiên Tiên cũng vén rèm đi tới.

Tiên Tiên đem cái rương trong tay đặt xuống, Lục Cô Nguyệt yên lặng nhìn ta: “Ta buổi chiều có nhìn thấy Tư Tư đem đồ trong viện tử của muội đi.”
Ta có chút xấu hổ, cười cười nhưng không mở miệng nói gì.

“Đối mặt với nguy cơ có thể phải bị chỉ trích, ra ngoài bán đồ, bộ thiếu tiền lắm hay sao?” Lục Cô Nguyệt giọng nói có chút lãnh đạm, ẩn chứa trong đó là sự quan tâm lo lắng mà ta có thấy cảm nhận được.

Ta trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu.


“Ta đã đem bán sạch hết số sách cổ quý hiếm trong thư phòng, hai ngày nữa sẽ ngụy tạo thân phận, giả danh người khác bán tranh.

Cũng là một khoản thu nhập, đều đem cho muội.

Đừng đem đồ đi bán nữa, Vương gia vừa mới tử trận, lúc này mấy người quả phụ chúng ta, quyết không thể để người khác bắt được sai lầm.” Lục Cô Nguyệt lạnh lùng nói, khi nói xong, không chờ ta từ chối, nàng đã rời đi, để lại ta một mình trầm mặc nhìn chiếc rương vàng nàng vừa mang đến.

Ta xuyên không đến đây, rốt cuộc là để bảo vệ các vị tỷ tỷ này hay là để họ bảo vệ cho ta đây.

Thôi vậy, không nghĩ nữa, ta căn dặn Tư Tư canh gác tối nay, để Dao Dao sáng mai sẽ đi cùng ta.

Ngày mai tin tức thảo nguyên Lũng Mạch bại trận sẽ được truyền tới, phía trên triều đình và Tĩnh Vương phủ, có một trận lớn cần đánh.

Kiếp trước lúc hay tin Tĩnh Vương tử trận, mọi người trong Vương phủ đều có chút hoảng sợ, đối với triều đình chuyện này cũng là một tổn thất rất lớn.

Tư Tư đốt nến Nga lê, hương vị ngọt ngào của trái cây lan tỏa khắp, ta chìm vào giấc ngủ say sưa.

Ngày hôm sau, quả nhiên, tin tức thảo nguyên Lũng Mạch bại trận, Tĩnh Vương và chủ tướng tử trận, ba mươi vạn đại quân gần như bị tiêu diệt, chỉ một vạn người hơn trốn về được đã truyền khắp Nam triều.

Nam quốc đều để tang, vải trắng bao phủ khắp kinh thành.

Trên người ta mặc một chiếc váy trắng trơn, đầu cài hoa trắng, từng bước từng bước đi theo phía sau Sở Nông Ngọc, phía sau là Du Đương Quy và Lục Cô Nguyệt y phục đều giống như vậy.

Làm nữ quyến của Vương phủ, chúng ta đều phải đứng đón Tĩnh Vương trở về.

Cho dù đó chỉ là một thi thể.

Ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt mây đen, trong lòng suy nghĩ đến Tĩnh Vương trước lúc xuất chinh đã an ủi nữ quyến trong Vương phủ: “Nếu trận này thắng lợi, đến lúc đó ta sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng một Tráng tử có suối nước nóng, bên trong sẽ lại trồng dược liệu và hoa Tử Đằng, mua Chương mộc về làm hai giá gỗ dùng để đặt sách, thời gian rảnh rỗi mọi người có thể cùng nhau đến đó nghỉ ngơi, dạo chơi.”

Chàng ấy cái gì cũng nhớ, nhớ việc Sở Nông Ngọc thể hàn thích tắm suối nước nóng, nhớ đến Du Đương Quy thích nghịch dược liệu, nhớ đến nguyên chủ thích Hoa Tử Đằng, nhớ đến những quyển sách cổ quý hiếm của Cô Nguyệt, và nhớ nàng sợ côn trùng.

Cho nên Sở Nông Ngọc bất kể lúc nào bất cứ ở đâu đều cam tâm tình nguyện chăm sóc quan tâm mấy người muội muội bọn ta, cho nên Lục Cô Nguyệt rút trường đao của bọn Man tộc máu tươi văng ba thước, cho nên Du Đương Quy rõ ràng có thể chạy trốn đi nhưng vẫn ở lại bảo vệ Đế đô.

Cho nên lúc nguyên chủ làm nô lệ ở Bắc triều, hát đi hát lại chỉ một câu — Sớm tối sống bợ ân sâu, nước non xa cách không ngày trở lại.

Nam tử dịu dàng, khiến người vui vẻ nhất, cũng khiến người ta lầm người cả đời.

Cổng thành mở toang, thương binh rút lui từ tiền tuyến trở về tràn vào nước, dân chúng không kịp trách họ thất bại mà vội vã xông tới, tìm nhi tử, phu quân, huynh trưởng, đệ đệ của mình.

Có nữ tử nhìn thấy thương binh bị thiếu cánh tay vẫn vui vẻ nói: “Trở về là tốt rồi.” Cũng có như lão ông lão bà tóc bạc trắng khóc thương cho đứa con trai duy nhất của mình tử trận.

Đội ngũ phía sau cùng thì là nhóm khiêng quan tài của các tướng lĩnh, hội binh lặng lẽ đưa quan tài về đến trước cửa phủ đệ của họ.

Khi chiếc quan tài màu đen xuất hiện tại trong tầm mắt của mọi người, Sở Nông Ngọc lảo đảo xém chút té ngã, Lục Cô Nguyệt nước mắt lưng tròng nhanh tay đỡ lấy nàng, Du Đương Quy đã nhỏ giọng khóc lên.

Một lúc lâu sau, Sở Nông Ngọc mới hoàn hồn lại, đẩy đám người ra, tuyệt vọng đánh vào quan tài: “Cho ta nhìn mặt Hạc Lang lần cuối, cho ta nhìn mặt Hạc Lang một lần cuối.”
“Ta muốn nhìn mặt Hạc Lang lần cuối!!”
Bổn triều hoàng thất họ Triệu, Tĩnh Vương có cái tên rất hay, gọi Triệu Hạc Lang, nữ tử trong phủ đều quen gọi chàng là Hạc Lang, chợt nghe Sở Nông Ngọc gọi cái tên này, không chỉ Du Đương Quy bật khóc, Cô Nguyệt người đã cắn chặt môi mình cũng không thể kìm được nước mắt.


Ta kiềm chế chua xót trong lòng, quay đầu ra hiệu cho đám thị vệ mở nắp quan tài ra, trời đã cuối thu, thời tiết rất lạnh, trong quan tài rắc vôi lên, nên thi thể của Tĩnh Vương không bị thối rữa.

Hãy để mọi người nhìn chàng lần cuối…
Khi quan tài được mở ra, Sở Nông Ngọc, người đã phải chịu đựng một ngày một đêm, cuối cùng cũng bộc phát hết cảm xúc của mình.

“Hạc Lang! Mắt trái của chàng! Đồ nhẫn tâm này! Mắt trái của chàng đâu?”
Du Đương Quy và Lục Cô Nguyệt đang khóc thút thít cũng ngẩn người ra.

Ta cúi đầu nhìn Tĩnh Vương, dung mạo của chàng vẫn tuấn tú như ngày nào, những vết tro xám trên mặt đã được lau sạch sẽ, chỉ là mắt trái giờ còn lại chỉ là một cái lỗ thủng đen ngòm, vốn dĩ là nơi của nhãn cầu nhưng bây giờ chỉ còn lộ ra màu đỏ sậm của thịt và gân, mắt phải nhắm chặt lại, bờ môi xám trắng.

Cái xác chưa được hủy táng, duy trì tư thế sau cùng, Sở Nông Ngọc muốn sưởi ấm tay chàng một chút, nhưng hết cách không biết là bởi vì tình cảm sụp đổ hay là bởi vì khí lực quá yếu ớt, Sở Nông Ngọc làm sao cũng không tách ra được những ngón tay co quắp của chàng, nó cứng đến nỗi như đá vậy.

Nàng lúc này càng thêm sụp đổ, ngã quỵ xuống ôm chặt lấy thi thể của Tĩnh Vương.

Du Đương Quy duỗi tay tới, há miệng run rẩy cởi lấy cúc áo phía trước của Tĩnh Vương, để lộ ra những vết thương trải dài nửa người, vết thương do tên bắn, vết thương do dao, vết thương mới chồng lên vết thương cũ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương