“Quý phi nương nương nếu còn nói thêm một câu, tính mệnh trên dưới Trương thị hơn trăm ngươi, còn có phụ thân đang giữ cổng thành của người, xem ra khó giữ rồi.” Ta nhìn xuống nàng ta.

Mỹ nhân thì dù ở đâu cũng là mỹ nhân, cho dù là đã lột ra bộ y phục quý phi, trên người khoác bộ thường phục hạ đẳng ở lãnh cung, cũng không che giấu được dáng người kiều diễm, ngược lại làm nàng ta có thêm chút cảm giác mà người khác nhìn vào sẽ có chút thương tiếc vỡ vụn.

Trương quý phi mím môi, hai đầu lông mày hiện lên một chút phiền não, không nói gì thêm.

“À, ta nói này, quý phi, ngươi xinh đẹp như vậy, lại đa tài đa nghệ, làm chút gì đó không tốt à, sao nhất định phải tiến cung rồi đấu đá lẫn nhau? Chẳng lẽ người thật sự có chân ái với Hoàng đế sao?”
Thấy nàng không nói lời nào, ta tiến lên, lấy tới một cái ghế sắp gãy, cũng không đoái hoài tới tro bụi gì, ngồi xuống nhìn chằm chằm Trương quý phi.

“Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Trương quý phi bị ta nhìnchằm chằm đến có chút xù lông.

“Muốn thoát khỏi lãnh cung không? Muốn bảo vệ tính mệnh của cả tộc Trương thị không?” Ta cười híp mắt hạ mồi, chờ đợi một mỹ nhân ngư mắc câu.

“Ngươi muốn bổn cung?” Trương quý phi sửng sốt một chút, sau đó có chút không hiểu: “Thế nhưng là bổn cung đã tiến cung nhiều năm như vậy, ngoại trừ tranh đấu trong cung, thực sự không am hiểu cái gì hết.

Tuy nhiên, nếu nói đến tướng mạo, bổn cung có thể được coi là đệ nhất thiên hạ.”
Mắc câu rồi mắc câu rồi mắc câu rồi, ta cười hỏi nàng: “Gia nhập quân đội có đi hay không?”

Trương quý phi cảnh giác nhìn ta, hai tay ý thức khép lại vạt áo trước ngực: “Bổn cung tốt xấu gì cũng là xuất thân tiểu thư khuê các, cũng hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, dù là hoạch tội, ngươi cũng không thể đem ta phái tới quân doanh làm kỹ nữ được! Nếu ngươi còn bước tới, bổn cung sẽ đập đầu chết ở trước mặt ngươi!”
Sự ngờ vực vô căn cứ giữa người và người thật là phải dùng đến tính mạng, ta bị biểu cảm của Trương quý phi làm nghẹn họng một chút: “Trong quân đội còn thiếu một Nhạc phủ lệnh, là văn chức, lục phẩm ở tiền triều, khác với mệnh phụ cáo mệnh, là có thực quyền.

Lúc đầu người vốn dĩ là phải ở lãnh cung đến già, nhưng nếu như người nguyện ý, ta có thể cứu người ra khỏi đây.

Phụ thân người cả đời này hy vọng vực dậy không lớn, nhưng nếu như bản thân người có được chức quan, hoàn toàn có thể dùng quân công bảo vệ tính mạng cả Trương thị.”
“Bổn cung… ta đồng ý.” Trương quý phi ánh mắt sáng lên, vội vàng đồng ý.

“Đã nói người sắc nghệ song tuyệt, tấu một khúc hùng tráng quân cho ta nghe.” Ta ra hiệu cho Dao Dao cầm tỳ bà tiến lên.

Trương quý phi cầm lấy tỳ bà, tựa như biến thành một người khác, bàn tay trắng nõn nà lướt trên dây đàn, sau đó tiếng nhạc như một trận liệt thạch xuyên mây vang lên, đến cả một người đã quen nghe nhạc hiện tại như ta, cũng cảm thấy rất êm tai.

“Chính là người rồi, hôm nay ta đưa người xuất cung, để người gặp mặt phụ thân của mình.” Ta đánh nhịp ra quyết định: “Đúng rồi, người tiến cung nhiều năm nay, lục cung này đều gọi một tiếng Trương quý phi, ta vẫn không biết tên thật của của người.”
“Trương Kính Tiên.

Ta tên là Trương Kính Tiên.” Trương quý phi ôm tỳ bà, đôi môi đỏ đỏ khẽ mở lời.


“Rất tốt, từ nay ngươi đã là người của ta.” Ta nắm chặt lấy tay của nàng ta, đưa theo nàng cùng Dao Dao xuất cung.

“Biết cưỡi ngựa không?” Ta hỏi Trương Kính Tiên.

Nàng ta lắc lắc đầu, hiếu kỳ mà tham lam nhìn xem phong cảnh ngoài cung.

Ta đem nàng ôm lên ngựa, sau đó quay mình phóng lên ngựa, tay trái bao quanh eo của nàng, tay phải cầm chắc dây cương.

“Về sau cùng ta đến mã trường học cưỡi ngựa.” Ta dặn dò nàng ta một tiếng, mang theo nàng thẳng đến An Khang môn của Đế đô, đến An Khang môn thả nàng xuống, để nàng đi tìm phụ thân của mình, còn lại Dao Dao, ta dặn dò Dao Dao xong việc đưa nàng ta về phủ, tránh việc nàng ta ở Đế đô rộng lớn sẽ lạc đường.

Sau đó ta phi thẳng đến Phùng phủ, đội trưởng nhạc quân đã tìm được, chỉ còn thiếu một quân sư quạt mo, mà dựa vào hồi ức của nguyên chủ, nhất tộc Phùng thị, vừa hay có một cô nương có thể đảm nhận việc này.

Phùng Nhiễm mặc dù thông đồng với địch phản quốc, nhưng độc nữ Phùng Thanh Nhuận của hắn lại là đệ nhất tài nữ của Đế đô, ngoài cầm kỳ thư họa thi từ ca phú ra, liên kỳ môn độn giáp, hành quân đánh trận đều tinh thông.

Vì thế ta cố ý dặn dò, Phùng Nhiễm dù chết, nhất tộc Phùng thị trước mắt không giết, bởi vì ta là tân quý trong triều, cho nên sau khi Kinh Triệu Doãn hồi bẩm với Quách Uẩn, cả tộc Phùng thị tạm thời bị giam cầm ở Phùng phủ.

Bây giờ ta sẽ đến đón Phùng Thanh Nhuận.


Khí thế bừng bừng kéo tờ giấy niêm phong trên cửa xuống, đẩy cửa lớn của Phùng thị ra, mặt ta lại biến sắc.

Mùi máu tanh này từ đâu tới chứ?
Xuyên qua nhị môn và hành lang đầy hoa của Phùng phủ, ta không thèm để ý đến những xác chết nằm loạn xạ trên đường, co cẳng một đường hướng đến chính sảnh mà chạy.

Máu ở chính sảnh như đã chảy thành suối, mùi tanh nồng nặc làm ta suýt nữa sặc, ngã nhào một cái.

Những thi thể ngổn ngang lộn xộn chất đống một chỗ, có lão nhân, có hài đồng, cũng có phụ nữ, hơn nữa còn có rất nhiều thanh niên trai tráng.

Duy nhất chỉ có Phùng Thanh Nhuận bị trường kiếm đính trên ghế, tóc tai tán loạn, sắc mặt xám trắng, đôi mắt tròn to trợn lên, đúng là chết vẫn không nhắm mắt.

Bên cạnh đống xác chết có một người đối lưng về phía ta, nàng giơ bó đuốc, trên người mặc bộ y phục tím, như trăng hạ tế trúc, dáng người thướt tha, làn da cực kỳ sáng loáng.

Nghe thấy động tĩnh lúc ta bước vào, nàng quay đầu lại, cười với ta nói: “Kiều kiều, muội đến chậm một bước rồi.”
Ta không trả lời Lục Cô Nguyệt, ngược lại chỉ nhìn chăm chăm vào nàng, đợi chờ một đáp án.

“Lúc muội bảo vệ cả tộc Phùng thị, ta đã biết muội muốn làm gì.”
“Đội quân Tuyên Phủ hao tổn hơn một nửa, đến Nhạc phủ lệnh và quân sư quạt mo đều tử trận, muội nhất định là phải tìm người đắp vào, tiền triều muội lại không quen, sợ có người bị xếp đặt vào quân đội, hậu trạch nữ quyến hơn nửa tộc việc quá nặng nề không cách nào tòng quân, thế là muội chỉ có thể từ hai tội tộc Phùng Trương tuyển binh, dù sao người trong tộc bọn họ đều nằm trong tay muội, dễ kiểm soát, đúng hay không?”
“Trương Kính Tiên kia chỉ biết ngu ngốc tranh sủng thì thôi vậy, dù sao mặt mũi Trương thị còn xem được, còn Phùng Thanh Nhuận, tinh thông binh pháp, giỏi về mưu lược, sẽ chịu làm con chó bên cạnh người khác sao? Ả ta là con sói.


Muội giữ ả bên cạnh, tai hoạ ngầm rất lớn, nếu muội không giữ chặt ả, ả sẽ không chút do dự cắn đứt cổ họng của muội.”
“Huống chi, ta quyết không để cho cả tộc Phùng thị bọn họ, đã hại chết Tĩnh Vương được bảo toàn tính mạng.

Bởi vậy nên lúc muội vào cung tìm đến Trương Kính Tiên, ta đã xuất phát tới Phùng phủ.

Muội là tân quý trong triều, phụ thân ta Lục Chiêm cũng như vậy.

Cho nên đám người Kinh Triệu Doãn cũng sẽ nghe lệnh ta.”
“Phùng Thanh Nhuận đến chuyện tái khởi ở Đông Sơn đều đã nghĩ đến, chỉ tiếc ta là sẽ không cho ả cơ hội này.

Kiều kiều, muội đã tới chậm một bước, đã không còn Phùng thị nữa rồi.

Ta đã ra lệnh cho giết sạch bọn họ.”
Mép váy của Lục Cô Nguyệt còn nhuộm máu, cái eo thẳng tắp, trong tay cầm bó đuốc, giải thích tỉ mỉ với ta, rồi nở một nụ cười ấm áp.

Ta cười khổ một tiếng, lúc đi học, giáo viên địa lý thường nói, ánh trăng mặc dù dịu dàng, nhưng nhiệt độ thấp nhất của nó cũng đã đạt tới -183℃.

Thì ra nói Bạch Nguyệt Quang là ý này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương