Cát Tuấn Bân đang chuẩn bị ăn cơm thì có khách tới, cậu bưng theo chậu gỗ, gõ cửa bước vào phòng thì nhìn thấy Chu Vi Quỳnh.
Chu Vi Quỳnh cười, nói với cậu: "Gần đây cổ tôi cứ đau nhức, tôi không biết số hiệu của cậu nên đã đọc tên cậu."
Cát Tuấn Bân ôm chậu nước đứng đó, cúi đầu nhìn mặt nước lắc lư.

Cậu hoàn hồn, khẽ cảm ơn một tiếng.

Cậu cho rằng cô tới ủng hộ mình như đã nói.

Chu Vi Quỳnh nhìn cậu đặt chậu nước xuống, ngồi xổm kiểm tra nhiệt độ nước cho cô, bàn tay xinh đẹp kia dường như càng thêm trắng trẻo dưới làn nước.

Cô không đành lòng, lại không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm cậu, chóp mũi và chóp môi cậu liền thành một đường.

Cô nói: "Hôm nay Thuận Tâm chính thức đi làm, tôi hỏi Gia Kỳ rồi, anh ấy nói mọi việc đều thuận lợi." Hình như Cát Tuấn Bân lại nói cảm ơn, cô không nghe rõ lắm, chỉ thấy cậu rút tay khỏi nước rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Ngâm chân trước đi."
"Hả? À, được." Chu Vi Quỳnh đáp ứng, cô cởi giày, Cát Tuấn Bân cầm giày đi cất giúp cô.

Cậu mặc bộ đồng phục màu xám, giống như một cái bóng yên tĩnh, nhưng vẫn luôn hiện hữu.

Cậu cầm lấy cổ chân cô, đặt vào trong chậu nước, bàn tay cậu cũng theo đó chìm xuống nước.

"Nước thế này được không?" Cậu hỏi.


"Được." Chu Vi Quỳnh nghe thấy giọng nói của mình bất chợt mềm yếu, giống như phát sốt, cô còn rất khát, có lẽ do nước quá ấm, lưng cô bắt đầu đổ mồ hôi.
"Tôi đi rửa tay đã, lát nữa sẽ mát xa vai cho chị." Cát Tuấn Bân đứng dậy, nói với cô.
Chu Vi Quỳnh gật đầu, Cát Tuấn Bân chưa rời đi, cậu chợt hỏi: "Trước kia chị chưa từng đi mát xa sao?"
Cậu phát hiện cô không được tự nhiên.
Chu Vi Quỳnh đành nói: "Thỉnh thoảng cũng có."
Cát Tuấn Bân lại bật cười, không nói gì nữa mà đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Chu Vi Quỳnh mới phát hiện căn phòng này thật ngột ngạt, ánh đèn không đủ sáng, bốn vách tường bọc một lớp vải nhung, không biết có phải để tạo cảm giác xưa cũ hay không.

Trong phòng còn gắn một cái máy chiếu, trước mặt treo một tấm "màn hình" trắng, có lẽ để chiếu mấy bộ phim lậu cho khách xem trong lúc rảnh rỗi.

Cô lại sờ sờ giường mát xa mình đang ngồi, cố gắng không nghĩ đến việc có người từng nằm trên đây.

Toàn bộ căn phòng thật yên tĩnh, chỉ có tiếng bàn chân cô nghịch nước.
Chu Vi Quỳnh bỗng nhiên nhớ tới lúc cấp III, có một lần cô giận dỗi cha mẹ, bỏ chạy khỏi nhà.

Cô trốn đến một tiệm net, xung quanh toàn nam sinh ngậm thuốc lá, mang tai nghe mắng chửi om sòm.

Cô co ro ngồi trên cái ghế đã bong mấy mảng da, gắt gao nắm lấy điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc gọi của cha mẹ.

Khi bọn họ gọi đến cuộc thứ ba, cô quyết định bắt máy.

Nhưng thú thật, ngay từ khi cô bước vào nơi này, cô đã biết cuối cùng mình vẫn sẽ về nhà.
Cửa lại mở, Cát Tuấn Bân đã trở lại, cậu cởi giày, bước lên giường mát xa, ngồi nửa quỳ phía sau cô.
Chu Vi Quỳnh giả vờ bình tĩnh, còn nói chuyện cùng cậu, hỏi cậu bình thường đi làm mấy giờ, Cát Tuấn Bân chỉ trả lời ngắn gọn.

Cô cảm nhận đôi tay cậu đặt trên vai mình, mùi xà phòng thơm nức từ tay cậu chui vào mũi cô, mùi hương mà cô chỉ ngửi được trên người chàng trai mình thích năm cấp III.

Cô có chút hoài niệm.

Văn Gia Kỳ chỉ dùng những hãng nước hoa cao cấp.
"Lực độ như thế này được chứ?" Cát Tuấn Bân hỏi, Chu Vi Quỳnh cảm giác vai mình bị cậu ấn đến đau nhói.

Cô nghiêng đầu muốn nói chuyện, lại ngửi thấy mùi thơm xà phòng kia, sau đó mới nhìn thấy bàn tay cậu đặt trên vai cô, rõ ràng rất có lực, nhưng nhìn qua thật nhẹ nhàng.
"Có hơi đau."
Cát Tuấn Bân nhẹ tay lại: "Thế này thì sao?"
Chu Vi Quỳnh quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt cậu vô cùng chuyên chú, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô, khi cậu nói chuyện mang theo cả hương vị núi sông thanh mát.


Chu Vi Quỳnh đột nhiên nghĩ, cậu nhất định là người sống có quy luật, chế độ ăn uống cũng khỏe mạnh, những điều đó thật ra rất giống Văn Gia Kỳ.

Chẳng qua, Văn Gia Kỳ rốt cuộc không phải cậu, bọn họ quá khác nhau.

Văn Gia Kỳ là bạn trai cô, dĩ nhiên cô yêu anh, nhưng nhìn Cát Tuấn Bân, cô thấy đáng thương.
"Như vậy ổn rồi." Chu Vi Quỳnh mỉm cười, xoay đầu trở lại, nhìn đầu gối mình, trong đầu vẫn còn hình ảnh đôi mắt sáng trưng của cậu, còn có cả ánh mắt ban nãy mà cậu nhìn cô.

Đó là ánh mắt cô chưa từng thấy ở người đàn ông nào khác, cô cũng không biết nữa, nhưng cậu khác hẳn tất cả những người đàn ông trong quá khứ và hiện tại của cô.

Cô đã gặp qua không ít đàn ông, nhưng chỉ có cậu mới khiến cô không cảm nhận được chút nguy hiểm nào, khiến cô không thể nào tưởng tượng được người như cậu có thể tổn thương cô bằng cách nào.
"Cậu làm ở đây bao lâu rồi?"
"Đã hơn một năm."
Đã hơn một năm? Chu Vi Quỳnh thầm nghĩ, có lẽ bọn họ đã từng thoáng gặp qua.
"Sao cậu lại làm công việc này?"
"Có một đồng hương trước kia làm ở đây, sau khi nghỉ việc thì giới thiệu tôi vào làm.

Anh ấy nói nghề này càng làm lâu càng nổi tiếng." Giọng nói của Cát Tuấn Bân giống như mật ong rót vào tai cô, cô không khỏi phân tâm, ngoài miệng còn máy móc đáp lời cậu: "Ừ, có nghề thì không lo không kiếm được cơm."
Cát Tuấn Bân cũng đáp lại một tiếng.

Cậu vốn không giỏi tán chuyện phiếm với khách, nhưng cậu cảm nhận được, bả vai cô đã thả lỏng rất nhiều.

Chứng tỏ tâm tình cô không tồi, cũng không ngại cậu ít nói, điều này khiến cậu nhẹ nhõm hẳn.

Cậu nhìn đỉnh đầu cô, trong mũi toàn mùi hương nhẹ nhàng như có như không trên người cô, là mùi nước hoa hương trái cây.


Cậu đã ngửi được rất nhiều hương nước hoa khác nhau trên người các vị khách nữ, thỉnh thoảng cũng ngửi được trên người khách nam, dĩ nhiên, cậu thường ngửi được mùi mồ hôi chua lòm nhiều hơn.
Lỗ Thuận Tâm hay đổ mồ hôi, cô không dùng nước hoa, cũng không mua thứ đó.

Mỗi ngày về đến nhà, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, còn lẫn cả hương vị kỳ quái trên xe buýt, cho nên việc đầu tiên khi cô về là đi tắm rửa.

Lỗ Thuận Tâm cũng rất ghét ngồi xe công cộng, lúc mới tới đây cô còn bị say xe, nôn ọe trên xe một hồi, bị người ta chửi đến phát khóc.

Ở dưới quê cô rất ít khi cần đi xe buýt, muốn đi đâu chỉ cần phóng xe đạp là tới.

Nhưng thành phố này, vừa dài vừa rộng, đâu đâu cũng có cầu vượt, đường nào cũng lớn như quốc lộ, đi xe đạp trông rất buồn cười, còn hay bị mấy xe phía sau bấm còi inh ỏi.
Chu Vi Quỳnh lại hỏi cậu học trường gì, Cát Tuấn Bân nói mình chỉ học hết cấp III, cô không kinh ngạc chút nào.

Cô luôn biểu hiện như vậy, giống như biết hết tất cả, cái gì cũng thật bình thường.

Cô không thèm để ý gì, cậu cũng vậy.

Chẳng qua, đó là vì cậu lười để tâm đến xung quanh, còn cô vì xuất phát từ sự lễ phép, có lẽ đó là sự khác biệt giữa người đọc ít sách và nhiều sách.

Đọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương