Những Đứa Con Nhà Họ La
-
Chương 42
Nhạc Nguy Nhiên rất thất vọng với bản thân mình.
Sau khi La Nhất Hải rời khỏi, cậu túm lấy điện thoại xem nhật ký cuộc gọi liền hiểu ngay là chuyện gì.
Ban đầu, cậu chỉ muốn để tên là “A Hải”, để La Nhất Hải thành người đầu tiên trong danh bạ. Sau đó nhấn chữ a, thần xui đất khiến sao nhảy ra chữ “ái” (yêu). Nhập từ “ái” xong, từ liên quan tiếp sau liền là chữ “nhân”.
Người yêu, xưng hô tha thiết mơ ước của cậu đối với La Nhất Hải, La Nhất Hải mà cậu tha thiết mơ ước.
“Ảnh sẽ không biết đâu” – Vừa nghĩ như thế vừa nhấn lưu lại, tựa như lưu lại một phần tình cảm bí mật.
Ít nhất trong thế giới của danh bạ điện thoại, La Nhất Hải chính là “người yêu” của cậu.
Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người 11 năm trời.
Lúc ở La gia, cậu không muốn trở thành người nhà La gia, nguyên do ban đầu là sự nổi loạn ấu trĩ đơn thuần lại biến thành khát vọng nguyện cầu tình yêu, cùng với việc biến La Nhất Hải thành đối tượng hoang tưởng ngượng ngùng lúc nửa đêm – khiến Nhạc Nguy Nhiên càng ngày càng không cách nào nhìn thẳng vào La Nhất Hải.
La Nhất Hải lớn hơn cậu sáu tuổi, còn là một trai thẳng, vào lúc cậu vẫn còn trong độ thiếu niên mới biết yêu, còn chưa thể sống độc lập, thì La Nhất Hải và bạn gái đã nói chuyện cưới xin rồi.
Cậu chỉ có thể lẳng lặng quan tâm anh, cho rằng cả đời này cậu sẽ không hề có cơ hội bày tỏ cõi lòng mình với La Nhất Hải. Ngay cả khi La Nhất Hải đã vào ở chung với cậu, cậu cũng không biết phải vượt qua khoảng cách mà mình đã lập lên ngày trước như thế nào.
Nếu như sớm có thể thân thiết hơn với La Nhất Hải, khi ở trước mặt cậu, anh sẽ không dè dặt cẩn thận, kềm nén sợ hãi, sẽ không hỏi câu “Có phải cậu ghét anh không”, càng sẽ không hiểu lầm cậu thích La Tiểu Hồ.
Thấy La Nhất Hải tin tưởng lời giải thích chắp vá kia, dáng vẻ yên tâm mà rơi nước mắt, Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng căm ghét mình đến thế — Căm ghét mình bấy nhiêu năm làm bộ làm tịch không nhìn và né tránh La Nhất Hải.
Cậu đập đầu thật mạnh vào tủ áo, không phải là vì muốn La Nhất Hải đau lòng, mà là muốn nói cho mình hay: Nhạc Nguy Nhiên, mẹ nó mày tỉnh táo chút đi!
Kết quả là, người chủ động phá tan hàng rào bước qua, vẫn là La Nhất Hải.
La Nhất Hải vĩnh viễn là con người nhân hậu dầu cậu có vụng dại hơn, có lúng túng hơn, cho dù cậu chỉ bỏ ra một phần thì cũng sẽ đáp lại bằng 99 phần còn lại.
Cậu vội mong được đối xử tốt với La Nhất Hải, tốt hơn nữa, muốn dốc hết tình cảm 11 năm trời ra cho anh xem. La Nhất Hải nói cậu từ đâu mà học được cách nói chuyện ngọt thế? Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng cảm thấy mình nói chuyện ngọt, cậu chỉ là kềm không được mà nói ra lời trong lòng mà thôi.
Bất kể ai ở chung một phòng với người mà mình yêu thầm nhiều năm, chỉ mỗi hai người không còn ai khác, trong mắt đối phương chỉ có bạn, chỉ tin bạn, chỉ dựa dẫm vào bạn, ai có thể kềm nén được mà không để lộ chút tình ý cho đối phương biết chứ? Không nói một câu yêu thương chứ?
Nếu không phải La Nhất Hải quá mức trì độn, lại mẫn cảm ở một điểm khác một cách khó hiểu như thế, thì cậu cũng sẽ không trong lúc tức giận mà hôn anh – Dầu rằng cậu đã mơ tưởng vô số lần về nụ hôn đó.
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả phần suy tưởng lâu ngày cũng không thể giấu nổi nữa.
Ăn xong bữa sáng cậu đến bệnh viện thăm mẹ, buổi chiều mới đến công ty, Nhạc Nguy Nhiên không biết La Nhất Hải không đến, ở trong phòng làm việc nhấp nhổm cả nửa ngày. Cậu không biết cái tên lưu danh bạ này liệu có phải đã chọc giận La Nhất Hải, rồi từ rày anh sẽ tránh cậu như tránh tà hay không.
Nếu thật sự như thế, chi bằng tối qua cậu uống đến chết cho rồi.
Không, không đâu. Nhạc Nguy Nhiên nghĩ: tối qua La Nhất Hải cùng cậu ngủ chung một giường, buổi sáng còn nấu cháo cho cậu, người mềm lòng như thế, sẽ không đâu.
Đúng thế, La Nhất Hải mềm lòng, nhưng một khi nổi giận, thì thiên thần hạ phàm cũng vô dụng.
Trông thế nào, đều là sự tĩnh lặng trước cơn bão tố.
Nhạc Nguy Nhiên chống lên cái đầu vẫn còn đau âm ẩm, hối hận rằng mình không nên uống nhiều như thế.
Những ngày La Nhất Hải rời khỏi, cậu uống rượu càng ngày càng nhiều, sau khi bị từ chối, gần như ngày nào cũng uống đến nôn cả ra. Cũng không phải là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện quên đi, cứ quen đại người nào đó là xong. Một hơi cậu tải xuống kha khá app kết bạn, rồi thêm bừa một đống tài khoản, cứ đến tối là ting ting ting vang lên không ngừng. Nhưng bất luận nhìn ai, trong đầu cậu cũng chỉ hiện ra một câu: Đây không phải là La Nhất Hải.
Thế không phải nói thừa hay sao, La Nhất Hải chỉ có một. Ngay cả người giống anh cũng không có. Cho dù có giống thì cũng không phải anh mà.
Ở công ty đến tận tối, Nhạc Nguy Nhiên vẫn không muốn về nhà, nhưng không còn chỗ khác để đi. Ngoại trừ công ty, cậu ít có mối giao tiếp cá nhân, không vào bất kỳ giới nào, cũng không hề có chút khái niệm với việc chơi đùa, cho dù có muốn ăn chơi đàng điếm thì cũng không tìm được một nơi. Điện thoại vừa mới reng lên đủ mọi loại tin nhắc nhở, ngay cả ham muốn mở ra xem cậu cũng không có, chỉ cảm thấy mỗi cáu kỉnh.
Có người gõ cửa, cậu tưởng là trợ lý, bực bội nói, “Vào đi”.
La Nhất Hải đẩy cửa bước vào, hỏi sao cậu còn chưa đi?
Cậu “A” một tiếng, nói một lát sẽ đi.
La Nhất Hải lại hỏi cậu ăn cơm chưa, cậu nói một lát sẽ ăn.
La Nhất Hải nặng nề thở dài một hơi, nói, bây giờ đi đi, giờ đi ăn. Nói xong đóng cửa lại, chưa đến năm phút lại mở cửa ra, áo khoác cầm trên tay, nói, “Đi nào!”
Cùng nhau đi nhà hàng ăn cơm, nghe La Nhất Hải nói hôm nay xưởng đường thế nào thế nào, tiêu thụ thế nào thế nào, như người không có chuyện gì, chẳng nhắc một chữ đến chuyện tối ngày hôm qua. Ăn xong cơm ai lấy đi xe người nấy, Nhạc Nguy Nhiên nói, “Tên danh bạ… tôi sẽ xóa.”
La Nhất Hải nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, nói cậu biết rằng đã hẹn lịch khám sức khỏe rồi, là ở bệnh viện của Dì Nhạc làm phẫu thuật, kiểm tra xong còn để dì yên tâm.
Nhạc Nguy Nhiên cũng “Ừm”.
Vào trong xe, cậu mở những gợi ý kia, lật lần lượt, nhìn thấy một tin hỏi “Có nhớ tôi không”, cậu trả lời “Nhớ”.
Bởi vì trên ID kia có một chữ “Hải”.
Sau khi La Nhất Hải rời khỏi, cậu túm lấy điện thoại xem nhật ký cuộc gọi liền hiểu ngay là chuyện gì.
Ban đầu, cậu chỉ muốn để tên là “A Hải”, để La Nhất Hải thành người đầu tiên trong danh bạ. Sau đó nhấn chữ a, thần xui đất khiến sao nhảy ra chữ “ái” (yêu). Nhập từ “ái” xong, từ liên quan tiếp sau liền là chữ “nhân”.
Người yêu, xưng hô tha thiết mơ ước của cậu đối với La Nhất Hải, La Nhất Hải mà cậu tha thiết mơ ước.
“Ảnh sẽ không biết đâu” – Vừa nghĩ như thế vừa nhấn lưu lại, tựa như lưu lại một phần tình cảm bí mật.
Ít nhất trong thế giới của danh bạ điện thoại, La Nhất Hải chính là “người yêu” của cậu.
Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người 11 năm trời.
Lúc ở La gia, cậu không muốn trở thành người nhà La gia, nguyên do ban đầu là sự nổi loạn ấu trĩ đơn thuần lại biến thành khát vọng nguyện cầu tình yêu, cùng với việc biến La Nhất Hải thành đối tượng hoang tưởng ngượng ngùng lúc nửa đêm – khiến Nhạc Nguy Nhiên càng ngày càng không cách nào nhìn thẳng vào La Nhất Hải.
La Nhất Hải lớn hơn cậu sáu tuổi, còn là một trai thẳng, vào lúc cậu vẫn còn trong độ thiếu niên mới biết yêu, còn chưa thể sống độc lập, thì La Nhất Hải và bạn gái đã nói chuyện cưới xin rồi.
Cậu chỉ có thể lẳng lặng quan tâm anh, cho rằng cả đời này cậu sẽ không hề có cơ hội bày tỏ cõi lòng mình với La Nhất Hải. Ngay cả khi La Nhất Hải đã vào ở chung với cậu, cậu cũng không biết phải vượt qua khoảng cách mà mình đã lập lên ngày trước như thế nào.
Nếu như sớm có thể thân thiết hơn với La Nhất Hải, khi ở trước mặt cậu, anh sẽ không dè dặt cẩn thận, kềm nén sợ hãi, sẽ không hỏi câu “Có phải cậu ghét anh không”, càng sẽ không hiểu lầm cậu thích La Tiểu Hồ.
Thấy La Nhất Hải tin tưởng lời giải thích chắp vá kia, dáng vẻ yên tâm mà rơi nước mắt, Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng căm ghét mình đến thế — Căm ghét mình bấy nhiêu năm làm bộ làm tịch không nhìn và né tránh La Nhất Hải.
Cậu đập đầu thật mạnh vào tủ áo, không phải là vì muốn La Nhất Hải đau lòng, mà là muốn nói cho mình hay: Nhạc Nguy Nhiên, mẹ nó mày tỉnh táo chút đi!
Kết quả là, người chủ động phá tan hàng rào bước qua, vẫn là La Nhất Hải.
La Nhất Hải vĩnh viễn là con người nhân hậu dầu cậu có vụng dại hơn, có lúng túng hơn, cho dù cậu chỉ bỏ ra một phần thì cũng sẽ đáp lại bằng 99 phần còn lại.
Cậu vội mong được đối xử tốt với La Nhất Hải, tốt hơn nữa, muốn dốc hết tình cảm 11 năm trời ra cho anh xem. La Nhất Hải nói cậu từ đâu mà học được cách nói chuyện ngọt thế? Nhạc Nguy Nhiên trước nay chưa từng cảm thấy mình nói chuyện ngọt, cậu chỉ là kềm không được mà nói ra lời trong lòng mà thôi.
Bất kể ai ở chung một phòng với người mà mình yêu thầm nhiều năm, chỉ mỗi hai người không còn ai khác, trong mắt đối phương chỉ có bạn, chỉ tin bạn, chỉ dựa dẫm vào bạn, ai có thể kềm nén được mà không để lộ chút tình ý cho đối phương biết chứ? Không nói một câu yêu thương chứ?
Nếu không phải La Nhất Hải quá mức trì độn, lại mẫn cảm ở một điểm khác một cách khó hiểu như thế, thì cậu cũng sẽ không trong lúc tức giận mà hôn anh – Dầu rằng cậu đã mơ tưởng vô số lần về nụ hôn đó.
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả phần suy tưởng lâu ngày cũng không thể giấu nổi nữa.
Ăn xong bữa sáng cậu đến bệnh viện thăm mẹ, buổi chiều mới đến công ty, Nhạc Nguy Nhiên không biết La Nhất Hải không đến, ở trong phòng làm việc nhấp nhổm cả nửa ngày. Cậu không biết cái tên lưu danh bạ này liệu có phải đã chọc giận La Nhất Hải, rồi từ rày anh sẽ tránh cậu như tránh tà hay không.
Nếu thật sự như thế, chi bằng tối qua cậu uống đến chết cho rồi.
Không, không đâu. Nhạc Nguy Nhiên nghĩ: tối qua La Nhất Hải cùng cậu ngủ chung một giường, buổi sáng còn nấu cháo cho cậu, người mềm lòng như thế, sẽ không đâu.
Đúng thế, La Nhất Hải mềm lòng, nhưng một khi nổi giận, thì thiên thần hạ phàm cũng vô dụng.
Trông thế nào, đều là sự tĩnh lặng trước cơn bão tố.
Nhạc Nguy Nhiên chống lên cái đầu vẫn còn đau âm ẩm, hối hận rằng mình không nên uống nhiều như thế.
Những ngày La Nhất Hải rời khỏi, cậu uống rượu càng ngày càng nhiều, sau khi bị từ chối, gần như ngày nào cũng uống đến nôn cả ra. Cũng không phải là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện quên đi, cứ quen đại người nào đó là xong. Một hơi cậu tải xuống kha khá app kết bạn, rồi thêm bừa một đống tài khoản, cứ đến tối là ting ting ting vang lên không ngừng. Nhưng bất luận nhìn ai, trong đầu cậu cũng chỉ hiện ra một câu: Đây không phải là La Nhất Hải.
Thế không phải nói thừa hay sao, La Nhất Hải chỉ có một. Ngay cả người giống anh cũng không có. Cho dù có giống thì cũng không phải anh mà.
Ở công ty đến tận tối, Nhạc Nguy Nhiên vẫn không muốn về nhà, nhưng không còn chỗ khác để đi. Ngoại trừ công ty, cậu ít có mối giao tiếp cá nhân, không vào bất kỳ giới nào, cũng không hề có chút khái niệm với việc chơi đùa, cho dù có muốn ăn chơi đàng điếm thì cũng không tìm được một nơi. Điện thoại vừa mới reng lên đủ mọi loại tin nhắc nhở, ngay cả ham muốn mở ra xem cậu cũng không có, chỉ cảm thấy mỗi cáu kỉnh.
Có người gõ cửa, cậu tưởng là trợ lý, bực bội nói, “Vào đi”.
La Nhất Hải đẩy cửa bước vào, hỏi sao cậu còn chưa đi?
Cậu “A” một tiếng, nói một lát sẽ đi.
La Nhất Hải lại hỏi cậu ăn cơm chưa, cậu nói một lát sẽ ăn.
La Nhất Hải nặng nề thở dài một hơi, nói, bây giờ đi đi, giờ đi ăn. Nói xong đóng cửa lại, chưa đến năm phút lại mở cửa ra, áo khoác cầm trên tay, nói, “Đi nào!”
Cùng nhau đi nhà hàng ăn cơm, nghe La Nhất Hải nói hôm nay xưởng đường thế nào thế nào, tiêu thụ thế nào thế nào, như người không có chuyện gì, chẳng nhắc một chữ đến chuyện tối ngày hôm qua. Ăn xong cơm ai lấy đi xe người nấy, Nhạc Nguy Nhiên nói, “Tên danh bạ… tôi sẽ xóa.”
La Nhất Hải nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, nói cậu biết rằng đã hẹn lịch khám sức khỏe rồi, là ở bệnh viện của Dì Nhạc làm phẫu thuật, kiểm tra xong còn để dì yên tâm.
Nhạc Nguy Nhiên cũng “Ừm”.
Vào trong xe, cậu mở những gợi ý kia, lật lần lượt, nhìn thấy một tin hỏi “Có nhớ tôi không”, cậu trả lời “Nhớ”.
Bởi vì trên ID kia có một chữ “Hải”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook