Những Con Quỷ Sa Tăng Cô Đơn
Chương 7: Mùa đầu tiên của địa ngục

Trải qua sự gột rửa của thời gian và không gian, bất luận là lưu luyến hay căm hận, nhưng tình cảm và những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này đều đã cắm rễ sâu vào linh hồn tôi. Nhưng đối điện với cái thế giới đầy rẫy những tình cảm hỗn loạn và luân lý đạo đức bị phân chia thành mớ hỗn độn này, chút thương cảm của tôi có là gì chứ?

Sa- tăng 3

Hôn lễ của chúng tôi sắp được tổ chức. Đó là ngày tốt của cha mẹ hai bên đã chọn lựa kỹ lưỡng, trên tờ lịch vạn sự viết như sau: thích hợp cho việc hôn nhân, chuyển nhà, không thích hợp cho việc đi xa. Nhưng ngay hôm đó, từ sáng sớm, trời đã bắt đầu âm u, đến sáng muộn, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa vừa, không nhỏ cũng không to. Không biết tại sao, nhìn thấy trời bắt đầu mưa, lòng tôi bỗng cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều.

Hôm đó rất đông khách, rất nhiều người lạ cấp dưới trước đây và đồng nghiệp của cha tôi. Trong số đó, thậm chí có một số người còn chưa nhìn thấy tôi bao giờ, nhưng lại có thể đem những món quà sang trọng đến dự hôn lễ của tôi. Họ hàng phía bên nhà cô ấy cũng rất đông, lúc này tôi thực ra mới phát hiện ra nhà cô ấy có nhiều họ hàng khá giàu có. Chú cô ấy nghe nói là một thương gia nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, hơn nữa, cô ấy còn có một chị gái lấy một ông luật sự người Mỹ.

Tôi tìm kiếm khắp đoàn khách khứa một lượt, phát hiện ra cô em họ không đến tham dự hôn lễ của tôi. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng. Tôi với khuôn mặt lạnh lùng trò chuyện phiếm với mọi người, cho dù tôi vô cũng chán ghét phải làm như vậy. Tôi chỉ mong ngóng cái ngày đông đúc ướt át này kết thúc thật nhanh, và tôi cũng có thể trút bỏ được cái gánh nặng này để ngủ một giấc thật say.

Hôn lễ tổ chức theo phong cách Trung Quốc – Cô ấy vốn muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây, bởi cô ấy thích nhà thờ. Nhưng đã bị tôi kiên quyết phản đối, bởi tôi e rằng tại nơi thánh địa, tôi có thể trái với lòng mình mà nói ra cậu: “ Con đồng ý” hay không.

Vậy là nghi lễ của buổi hôn lễ đã giản đơn đi rất nhiều. Lễ cưới được tổ chức tại một khách sạn bốn sao. Thậm chí mẹ tôi còn mời một người chủ hôn nổi tiếng để làm sôi động không khí. Vì chủ hôn này đầu tóc bóng mượt, da đánh phấn, mồm mép nhanh nhẹn, không biết tại sao tôi bỗng thấy ông ta thật đáng ghét, thậm chí trong bụng còn ngầm chửi ông ta là đồ rác rưởi.

Cô dâu khá xinh. Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy cô ta xinh đẹp, nhưng khi cô mặt chiếc váy cưới trắng muốt, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng chậm rãi bước qua trước mặt mọi người, tôi bỗng thấy lòng mình rung động. Mặc dù tôi căm thù lễ cưới này, nhưng cô dâu xinh đẹp đã khiến nó trở nên có chút khác biệt. Cô tiếp đón mọi người rất vui vẻ, tự nhiên, cô mỉm cười gật đầu chao với những họ hàng cô quen – cô là một người phụ nữ đáng yêu, chỉ là, có lẽ cô không hề biết cô sắp có một người chồng không hề yêu thương cô.

Trong quá trình đi đến từng bàn mời rượu, tôi đã uống rất nhiều rượu, nhưng không hiểu sao, càng uống nhiều đầu óc tôi càng tỉnh táo. Tôi có thể cảm nhận rõ nét được sự khéo léo tinh tế của người phụ nữ đang vịn vào tôi. Các bậc cha chú say khướt vỗ vào vai tôi, nói tôi thật có phúc, tôi chẳng biết nói gì, chỉ cười với họ. Tôi nghĩ, bộ dạng tôi lúc đó chắc rất giống một tên ngốc.

Đến chập tối, lễ cưới cuối cùng cũng kết thúc, khách khứa dần ra về hết. Một chiếc xe chở tôi và cô ấy về chỗ ở mới của chúng tôi. Bố mẹ tôi đã mua nó cho tôi để vợ chồng tôi chung sống, nghe nói họ đã tiêu tốn hơn nữa số tiền tích lũy. Trước đây tôi đã đến xem hai lần. Căn hộ rất rộng và được trang trí rất tỉ mỉ. Trước đám cưới, cố ấy đã dành rất nhiều thời gian để trang trí căn phòng của chúng tôi. Lúc đi vào, tôi phát hiện thấy có một chiếc giường cực rộng, trên giường trải tấm ga và chăn tơ tằm màu đỏ bóocđô. Trên gối và ga giường rải đầy cánh hoa hồng, nên cả căn phòng tràn gập hương thơm.

“ Anh có thích không? Em đặt biệt chuẩn bị đấy.” Cô dịu dàng nói.

Tôi gật đầu, hôn một cái lên trán cô, sau đó tôi bước vào nhà vệ sinh. Tôi cần phải tắm nước nóng, bởi tôi đã quá mệt.

Sau khi tắm xong, tôi trở về phòng ngủ của chúng tôi. Tôi thấy cô ấy đã nằm nghiêng trên giường. Cô mặc áo lót màu đen và chiếc quần lót đen bằng lụa thật, chiếc chăn lụa đắp ngang eo cô, các đường cong tuyệt đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện.

“ Lại đây anh, ôm em đi”. Cô nhẹ nhàng nói với tôi.

Tôi không biết nên nói gì, đành nằm xuống cạnh cô.

Cô gục đầu lên vai tôi, bắt đầu dùng gón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực và cánh tay tôi. Da tay của cô trắng mịn, tôi có thể cảm nhận được mình đang rất hưng phấn. Nhưng cảm giác tội lỗi giống như lần đầu tiên quan hệ với cô lại một lần nữa công kích tôi. Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của Lâm Lâm. Tôi cố hết sức để không nghĩ tới Lâm Lâm nữa, đồng thời còn tự nhắc mình rằng, người nằm tròng lòng tôi lúc này đây chính là người vợ hợp pháp của tôi, trên thế giới này, chỉ có quan hệ với cô mới là việc đúng đắn nhất. Nhưng không biết vì sao, khuôn mắt Lâm Lâm ngày càng hiện lên rõ nét trong đầu óc tôi, tôi cảm thấy tinh thần và sức lực đều kiệt quệ.

Chính là trong lúc này, cô ấy lại cở bỏ áo lót. Đôi gò bồng đào nở nàng của cô hiện ra trước mặt tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhẻ nhẹ tòa ra từ khoun6 ngực cô. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn cô nữa, nhưng tay cô lại thò vào trong áo tắm choàng của tôi, bắt đầu mơn trớn phần dưới của tôi.

Bỗng chốc tôi cảm thấy vị trí giữa hai chân bị kích thicdh1 mạnh khiến cho toàn thân tôi như có luồng điện giật, đôi tay cô rất mềm mại, nhưng tôi lại không cảm nhận được nhiều sự hấp dẫn khều gợi, sau phút kích động ban đầu, tôi mất đi cảm giác hưởng thụ tình dục, điều duy nhất tôi cảm nhận được chính là cơ thể tôi đang bị xâm phạm. Suy nghĩ này khiến tôi chợt mất hứng hoàn toàn đối với người phụ nữ trước mặt tôi đây. Cái của tôi không hề dựng lên, và toàn thân đều có cảm giác không thoải mái.

Chẳng mấy chốc, cô dừng mọi động tác lại.Cô đứng dậy, lấy một bộ váy ngủ màu hồng từ trong tủ quần áo, mắc vào, sau đó cô dựa vào đầu giường, ngồi xuống cánh tôi, yên lặng.

“ Chỉ tại anh quá mệt, không phải lỗi tại em…” Tôi phá vỡ bầu không khí.

“ rốt cuộc em phải làm thế nào để anh yêu em đây?” Cô ấy thở dài.

“ Đừng ngốc thế, chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?” Tôi không muốn nói đến vấn đề này.

“ Anh đừng lừa gạt em. Em biết có một người khác tồn tại giữa chúng ta.” Giọng cô rất bình tĩnh

Tôi không nói gì, tôi không muốn nói dối. Lần nói dối lần trước đã làm tôi mất đi rất nhiều thứ có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi, tôi không muốn bị mất đi nhiều hơn nữa.

“ Anh có thể nói cho em biết về người anh yêu được không?” Cô ấy hỏi tôi.

Tôi cho rằng, nếu bây giờ vẫn giấu giếm thì càng vô ích, thế nên tôi kể cho cô nghe sự thực. Tôi nói cho cô biết hết mọi việc giữa tôi và Lâm Lâm. Tôi nói với cô tôi là một kẻ đồng tính – cho dù tiến hóa không được hoàn thiện lắm. Tôi còn nói với cô, Lâm Lâm là người duy nhất tôi đã từng yêu.

Cô ấy chú ý lắng nghe hết câu chuyện dài lê thê của tôi, yên lặng hồi lâu. Cuối cùng cô thoáng thở dài, nói “ thật không ngờ em lại thua bởi một người đàn ông. Nếu đã như vậy, sao anh còn muốn cưới em?”

“ như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Có thể sau khi chúng ta sống với nhau một thời gian, anh sẽ yêu em.” Vừa dứt lời, tôi liền nhậ thấy mình thật ngu xuẩn, nhưng lời đã nói ra sao có thể thu lại được.

Tôi thấy khuôn mặt cô thoáng run rẩy. Cô rút một điếu thuốc từ trong hộp thước của tôi và bắt đầu châm thuốc, tôi chưa thấy cô hút thuốc bao giờ.

Cô phải mất rất nhiều thời gian mới hút xong điếu thuốc. Sau đó, cô gí mạnh cuống thuốc lá vào gạt tàn, lạnh lùng nói: “ Chúng ta chia tay thôi.”

“ Chia tay? Chúng ta đã kết hôn rồi mà!” tôi không ngờ cô lại nói như vậy.

Cô mỉm cười châm biếm, nói: “ Chúng ta vốn chưa hề đăng ký, nên chẳng cần phải làm thủ tục ly hôn.”

Tôi yên lặng.

Cô mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt tôi, nói “ Nếu anh thực sự yêu cậu ấy, anh nên đi tìm cậu ấy. Chỉ có ở bên cậu ấy, anh mới thực sự vui vẻ”.

“ Nhưng em thì phải làm thế nào đây?” Tôi hỏi.

Cô ấy nằm xuống giường, đắp chăn, nhẹ nhàng nói: “ Ngay từ ngày mai em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh, còn đêm nay, hãy để em ngủ một giấc ngủ ngon trên chiếc giường này. Đây là lần đầu tiên kết hôn trong đời em, để em được ngủ ngon một lần trên chiếc giường cưới của em.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Tôi nhìn thấy giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt cô.

Tôi vuốt mái tóc cô. Được quen biết người con gái này là hạnh phúc của tôi, tôi tự nhủ với mình.

Đêm hôm đó, trong trí não tôi luôn xuất hiện từng cảnh tượng giữa tôi và Lâm Lâm từ khi quen biết đến yêu đương. Rất lâu, rất lâu sau, tôi cũng dần dần ngủ tiếp đi.

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, cô ấy đạ không còn ở đây nữa. Chiếc gối cô nằm vẫn con hơi ấm. Tôi đứng dậy, đầu đau nhức. Tôi tìm khắp cả căn nhà, không thấy bất cứ lời nhắn gửi nào cô ấy để lại cho tôi, có lẽ cô không muốn tôi lưu giữ bất cứ kí ức gì về cô.

Tôi nhanh chóng đặt vé máy bay đến Luân Đôn, sau đó tôi gọi điện thoại cho em họ, hẹn gặp cô.

Khi tôi nói cho cô biết tôi định bay đến Luân Đôn tìm Lâm Lâm, trên mặt cô thể hiện niềm vui cuồng nhiệt. Cô dường như nhảy cẩng lên, ôm chặt lấy cổ tôi, thơm một cái vào trán tôi.

Tôi bị bất ngờ và lúng túng trước hành vi quá khích của cô.

“ Cuối cùng anh cũng làm đúng được một việc.” Cô nói.

“ không biết liệu cậu ấy có còn thích người đàn ông đã từng ly hôn này không?” Tôi nói tự châm biếm mình.

“ đó vốn chẳng được tính là kết hôn”. Cô em họ tỉnh bơ bĩu môi.

“ Em giờ vẫn định quay về Thượng Hải à?” Tôi hỏi.

Nói đến vấn đề này, niềm vui trên mặt cô bỗng chốc biến mất quá nữa.

“ Chuyến bay vào tuần tới”. Cô lạnh lùng nói.

“ Ông ta vẫn không biết gì sao?” Tôi hỏi.

“ Vài ngày tới em sẽ tìm cơ hội để nói với anh ấy.”

“ Em cho rằng ông ta sẽ để em đi sao?” Tôi hỏi.

“ Có thể có, có thể không. Em thật là bi đát, em đã ngủ với anh ấy suốt hơn hai năm, nhưng em gần như chẳng biết gỉ về anh ấy cả.”

“ Nếu anh và Lâm Lâm có thế nối lại, bọn anh sẽ chuyển đến Thượng Hải để bầu bạn với em.” Tôi nắm lấy tay cô, nói.

“ Anh ngốc quá, anh cứ nghĩ cách để giải quyết vấn đề của anh trước đi”. Em họ cười

Ba ngày sau, vào buổi chiều nắng chan hòa, rực rỡ, máy bay bay đến Luân Đôn của tôi đã hạ cánh. Tôi cầm trong tay đại chỉ của Lâm Lâm tại Luân Đôn mà cô em họ đưa cho, dùng thứ tiếng Anh ngô nghê của mình để hỏi đường. Trước đây tôi chưa bao giờ đi ra nước ngoài, cho dù lúc này đây tôi đang có mặt tại Luân Đôn – một địa danh nổi tiếng trên thế giới, tôi cũng không cảm thấy thích thú gì thành phố này, tôi chỉ muốn nhanh chóng tim thấy Lâm Lâm.

Quá trình hỏi đường là một sự đâu khổ dài vô tận, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm được tới căn nhà ở vùng ngoại ô đó.

Trong hàng rào gỗ, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt thân thiện đang tưới nước cho cây cảnh. Bà cũng nhìn thấy tôi, đồng thời đứng dậy cười với tôi.

“ Cậu cũng là người Trung Quốc phải không? Cậu đến tìm Lâm Lâm à?” Giọng nói của ba cũng thật thân thiện.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Bà mở cửa cho tôi bước vào.

“ Lâm Lâm đang ở trong phòng nó trên gác, cô dẫn cháu lên. Xem ra đứa cháu của tôi được nhiều người quý mếm, rất hay có bạn bè đến thăm nó”. Bà dẫn tôi lên gác, gõ cửa một căn phòng.

Lâm Lâm mở cửa, nhìn thấy tôi. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài rộng, trợn tròn đôi mắt, đôi môi cậu vẫn vô cùng hấp dẫn, vẻ mặt cậu bỗng cứng đơ ra. Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi mặt đối mặt với nhau, và cả hai cùng im lặng.

Sa – tăng 1

Bobby đã giao phối với con mèo đực nhà hàng xóm và sắp sửa sinh nở. Khi nghe được cái tin này, tôi mới biết thì ra Bobby là mèo cái. Bao lâu nay, tôi cứ nghĩ “ Bobby” là tên dành cho giống đực, cho rằng nó là một con mèo đực. Cho nên khi cơ thể Bobby bắt đầu phình to và bác tôi nói với tôi Bobby chuẩn bị sinh con, tôi thấy vô cùng sửng sốt. Bobby có đầy đủ một tính cách của một con mèo đực cần có, nhưng lại không hề có nét dịu dàng của giống cái. Thế nên tôi phát hiện ra rằng, sự băn khoăn về giới tính không chỉ tồn tại trong xã hội loài người, mà ngay trong thế giới động vật cũng thường xảy ra. Bobby có thể sống giống như một con mèo đực, nhưng nó vẫn không thể nào chiến thắng được bản tính giống cái của nó.

Sau khi có chửa, Bobby tham ăn và lười biếng, hơn nữa còn không thèm đi dạo cùng tôi. Vì vậy, việc chăm sóc ăn ở cho Bobby trở thành công việc chính hàng ngày của tôi. Tôi cho nó ăn uống theo những quy định trong sổ tay hướng dẫn nuôi mèo. Thế nên trong suốt thời kỳ mang thai, Bobby vô cùng khỏe mạnh, bộ lông bóng mượt. Khi nó dụi đầu vào chân tôi làm nũng, tôi vẫn có thể nhìn thấy sự tiếc nuối những tháng ngày xưa cũ trong ánh mắt của nó.

Không có Bobby, tôi đành đi bộ một mình. Lúc đi dạo, tôi thường xuyên nhìn thấy cậu thanh niên Anh quốc – người cùng học lớp hý kịch và đã từng hôn tôi. Dường như cậu cũng có thói quen đi dạo lúc hoàng hôn. Lần nào nhìn thấy tôi từ xa, cậu cũng mỉm cười, vẫy tay và chạy đến chào hỏi tôi. Chúng tôi thường ngối ướng nước với nhau trong quán café. Từ sau khi xảy ra sự việc lần trước, cậu không bao giờ có những hành động thân mật với tôi và vô cùng lịch thiệp. Đàn ông Anh quốc thực khó hiểu, cho dù là người đàn ông đồng tính.

Những trò chuyện với một cậu thanh niên Luân Đôn tuấn tú gia giáo cũng rất thú vị. Qua những buổi trò chuyện, chúng tôi tìm hiểu được những điểm chung và sự khác biệt giữa hai nền văn hóa. Khi còn ở trong nước, tôi luôn cảm thấy rằng, giao lưu trò chuyện với người khác là một sự việc thực khó, thế nhưng tại nơi đất khách quê người, bằng thứ ngôn ngữ không mấy lưu loát của mình, tôi lại có thể trải nghiệm được niềm vui của việc giao lưu trò chuyện.

Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ dùng quốc tịch để phân chia là không hợp lý, lẽ ra nên phân chia dựa theo xu hướng tình dục. Đồng tính nam có vị trí địa lý của quần thể đồng tính nam, dồng tính nữ có vị trí địa lý quần thể đồng tính nữ, những người tự cho rằng mình chỉ có tình yêu khác giới và phần đông những kẻ lưỡng tính tự thành lập những quần thể của riêng họ. Có lẽ, nếu được như vậy thì tất thảy mọi người trên thế giới này đều có thể tìm được niềm vui qua sự giao lưu, hơn nữa, trong suốt quá trình, mọi người sẽ không phải lo lắng về sự chế giễu, khinh bỉ của những người thuộc quần thể khác.

Cuối cùng, tôi cũng kể với cậu ấy về mối tình thất bại và cũng là duy nhất của tôi. Tôi kể cho cậu nghe về sự tha thiết sâu nặng của tôi đối với mối tình này, cả những cảm giác xót xa đau đớn khi đối diện với sự phản bội. Cậu chăm chú lắng nghe, luôn mỉm cười và nắm tay tôi. Sau đó, thật không ngờ tôi đã khóc – tôi chưa bao giờ khóc trước mặt người lạ. Cậu ôm lấy vai tôi, nói bao lời an ủi vỗ về dịu dàng. Hôm đó, sau khi nói chuyện xong, tôi trịnh trọng cảm ơn cậu. Tự đáy lòng tôi, tôi biết, nhờ cậu và Booby đã khiến cảm giác của tôi đối với nước Anh có nhiều thay đổi.

Cho đến một hôm, cậu nói với tôi đây là lần cuối cùng chúng tôi được đi dạo với nhau, bởi ngày mai cậu sẽ đi Mỹ học thạc sĩ. Không biết vì sao, trong khoanh23 khắc đó tôi bỗng thấy vô cùng buồn bã, trống trải. Mọi thứ đều không ngừng thay đổi – Bobby sắp sinh, người bạn duy nhất sắp sửa đi xa, còn tôi thì ngày càng nhớ mong tình cảm xưa cũ.

Tối đó, khi chia tay, cậu bạn Anh quốc nhẹ nhàng thơm lên trán tôi một cái, nói cậu rất thích tôi, nhưng cậu vẫn hy vọng tôi có thể tha thứ cho người yêu cũ của tôi. Cậu nói cậu có thể cảm nhận được niềm khao khát của tôi đối với cuộc sống trước đây trong cõi sâu tâm hồn tôi, chỉ là tự tôi không nhận ra mà thôi.

“ Cậu cần phải hiểu rằng tình cảm giữa hai người đàn ông và tình cảm nam nữ không hề có sự phân biệt về ưu thế, mà chính là mỗi người khao khát có được một cuộc sống như thế nào, chỉ mình anh ta lựa chọn”. Cậu ấy nói với tôi.

Cậu chàng tóc vàng ra đi không bao lâu thì Bobby sinh con. Bác tôi dành riêng cho nó một căn phòng để sinh con.

Lúc Bobby sinh, chúng tôi không thể đứng cạnh xem, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn xé gan xé ruột của nó. Sinh nở thật vô cùng đau khổ, đối với con người là như vậy, và đối với động vật nhỏ bé cũng tương tự. Hai ngày sau, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bobby, trong nó thật yếu ớt, uể oải, nhưng ánh mắt tràn đầy niềm kiêu hãnh. Nó nằm nghiêng về một bên, bốn con mèo con bé xíu to bằng ngón tay cái đang bú sữa nó, và nó dịu dàng liếm long cho từng đứa con của mình. Tôi chợ nhận ra rằng những tháng ngày Bobby đi dạo và nô đùa cùng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Bởi nó đã có nhiệm vụ mới. Cũng giống như trách nhiệm trong quan hệ tình yêu của tôi vậy. Cho dù tôi có thể nhìn thấy sự lưu luyến những thời khắc thỏa thích nô đùa lúc son trẻ trong ánh mắt nó, nhưng chữ yêu vẫn là tình yêu thương vô bờ đối với bốn đứa con cưng của nó.

Có lẽ cũng đến lúc tôi nên rời khỏi nước Anh rồi. Và chính lúc này, anh ấy xuất hiện.

Có thể là tôi luôn biết sẽ có một ngày anh ấy xuất hiện, có thể là trong sâu thẳm trái tim tôi, tôi luôn mong ngóng anh xuất hiện. Thế nên, khi anh đột ngột hiện ra trước cửa phòng, tôi không đến nỗi quá kinh ngạc, chỉ là không biết nên nói gì.

Trải qua một quãng thời gian dài như vậy, chúng tôi đều thay đổi nhiều. Sắc mặt anh vàng vọt, quầng mắt thâm tím và gầy đi rất nhiều. Nếu đem so sánh, dường như cuộc sống của tôi dễ chịu hơn nhiều.

Bác tôi dẫn anh vào phòng liền quay ra làm tiếp công việc dang dở của mình. Đúng lúc bà đóng cánh cửa phòng tôi lại, chúng tôi đều bật khóc. Hai người đàn ông đều cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình nhưng lại không thể ngăn được dòng nước mắt đang tuôn trào. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hai khoun6 ngực thổn thức áp sát vào nhau, dường như định khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời.

Thật lâu sau, chúng tôi mới bình tĩnh trở lại. Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài là bầu trời nắng ấm chan hòa hiếm có ở nông thôn Luân Đôn. Thậm chí tôi có thể nghe thấy được tiếng chim kêu chiêm chiếp.

“ Cuộc sống sau khi kết hôn ổn cả chứ?” Tôi hỏi.

“ Tôi vốn chẳng kết hôn”. Anh nói.

Tôi thực không dám tin vào đôi tai mình. Tôi vội quay người lại hỏi anh:

“ Không kết hôn? Vì sao?”

“ Lẽ nào cậu không biết vì sao sao?” Anh cười đau khổ.

“ Anh thật sự là người không có tình cảm, anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ cảm động lắm sao? Tôi chỉ thấy buồn thay cho cô gái ngốc nghếch đã đem lòng yêu anh mà thôi”.

“ Người tôi yêu là cậu, sao tôi có thể cưới người khác được”. Anh chăm chú nhìn tôi, dường như muốn nhìn thấu tâm can tôi.

“ Lừa dối tôi, anh thấy vui sướng lắm sao?” Tôi tự cắn môi mình.

“ Tôi không biết lừa dối cậu tôi có vui sướng hay không, nhưng tôi biết không có cậu, chắc chắn tôi sẽ không thể nào vui vẻ được”. Anh nhìn sâu vào mắt tôi

“Anh đã được tận hưởng đời sống tình dục mà anh hằng ao ước, có gì mà không vui vẻ được chứ”. Giọng tôi đầy châm chọc. Nhưng tự tôi cũng thoáng nhận ra mình đã không nói thật lòng.

“ Tôi đã nói với cậu, tôi hối hận, vô cùng hối hận, nhưng mọi việc đã xảy ra, thì tôi còn biết làm thế nào được nữa.”

“Anh không cần phải hối hận, anh không có lỗi, chỉ là anh đang theo đuổi thứ mà anh khao khát. Tất cả đều là trách nhiệm của tôi – tôi đã trơ trẽn cám dỗ một người đàn ông vốn dĩ có thể trãi qua cuộc sống hoàn toàn bình thường như bao người khác. Tôi là ác quỷ”.

“ Tôi cũng là ác quỷ, chức trách của ác quỷ là cảm dỗ kẻ khác. Ác quỷ cũng có thể bị cám dỗ, nhưng nó chỉ có thể yêu một con ác quỷ khác.” Anh nói.

“ Đương nhiên giờ đây anh có thể nói với tôi những điều này, nhưng hiện giờ cuộc sống của tôi rất tuyệt. Tôi có thời gian để suy ngẫm, học hý kịch, tôi có một con mèo làm bạn thân, và anh cũng có thể kết hôn với người phụ nữ mà anh thích, cả hai chúng ta đều có nơi có chốn. Vậy thì tội gì anh lại phải cùng tôi trải qua cuộc sống tội lỗi chứ”. Tôi không nhìn vào mắt anh, bởi tôi có thể cảm nhận được giọng tôi đang run rẩy.

“ Ác quỷ yêu thích tội ác, hơn nữa, trong cách nhìn của ác quỷ, tội ác vốn không phải là tội ác. Tội ác có nghĩa là được ôm hôn cuồng nhiệt, có nghĩa là đạt đến đỉnh cao về tình dục, có nghĩa là rất nhiều thứ quan trọng đối với ác quỷ. Ác quỷ không cần hôn nhân, tội ác chính là hôn nhân của ác quỷ”. Anh chưa bao giờ nói những lời như vậy

“ Anh là người phù hợp với hôn nhân. Anh không giống tôi, anh không phải là người đồng tính thuần túy – anh có thể quan hệ với phụ nữ, như vậy anh có thể lấy vợ sinh con, anh sẽ không cần phải trở mặt với gia đình vì mối quan hệ với một cậu con trai. Dù thế nào thì kết hôn là một quyết định sáng suốt”. Ánh mắt tôi hướng ra ngoài cửa sổ.

“ Có thể cậu nói đúng, tôi không phải là một kẻ đồng tính thuần túy, tôi cũng có ham muốn đối với phụ nữ, tôi cũng đã từng tên giường cùng một người phụ nữ. Đối với tôi, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Nỗi đau đớn dằn vặt nó mang lại cho tôi vượt xa khoái cảm nó mang tới. Đây chính là lý do mà tôi tìm đến cậu – cho dù tôi có ham muốn đối với toàn phụ nữ đi chăng nữa, nhưng người tôi yêu lại chính là một nam nhi”.

Tôi nhìn vào mắt anh, lắng nghe những câu chữ có lẽ đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, tôi nhìn thấy và nghe thấy sự chân thành. Đó chính là sự chân thành chạm vào nơi yếu mềm nhất trong trái tim tôi. Thế nên cuối cùng tôi cũng đã hoàn toàn tha thứ cho người đàn ông đang đứng trước mắt tôi – Tôi bước đến trước mặt anh, ông lấy đầu anh, hôn anh say đắm. Đấy là nụ hôn lâu nhất, sâu nhất kể từ khi chúng tôi quen nhau đến nay. Có lẽ từ đáy lòng mình, tôi đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, chỉ là tôi vẫn hy vọng mình giữ được chút thận trọng của kẻ thỏa hiệp.

Trong khoảng khắc cùng anh bước lên máy bay trở về nước, tôi biết chắc rằng, tôi và anh đã thực sự rơi vào địa ngục của chúng tôi. Trong địa ngục này có ngọn lửa hừng hực và nham thạch nóng chảy, từng con ác quỷ cô đơn nắm tay nhau trải qua cuộc sống mà những thiên thần hằng khinh bỉ, ngâm nga bài thơ của nhà thơ vĩ đại.

Sa – tăng 4

Sự biến hóa của sự vật luôn được ẩn náu. Con người không dễ gì có thể phát giác ra được. Chính vì vậy, rất nhiều người yêu thích những sự vật biến hóa. Nó có thể đem lại sự kích thích cho cuộc sống đơn điệu hàng ngày. Do đó, hai năm nay, sự xuất hiện của cô ấy chính là sự biến hóa vô cùng quan trọng trong cuộc sống của tôi. Sự tồn tại của cô khiến tôi được trải nghiệm niềm vui của mối tình vụng trộm. Điều biến hóa này đến đột ngột, lúc kết thúc tôi cũng không hề nhận ra.

Mọi việc bắt đầu từ một buổi tối say mê lòng người. Từ sớm cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi sau khi tan làm về chỗ cô. Tôi thừa nhận rằng dạo này tôi ở bên Thư Hoa nhiều hơn – Dù cô ấy có quan trọng thế nào đi nữa, thì Thư Hoa vẫn là vợ tôi. Thêm nữa, vợ tôi giờ đã trở nên gợi cảm và dịu dàng hơn rất nhiều. Việc này cứ mãi ám ảnh tôi, ban đầu tôi muốn cô ấy làm người tình của tôi bởi sự lạnh nhạt của vợ đối với đời sống tình dục, nhưng giờ đây, vợ chông tôi đã có được tình cảm mãnh liệt mà tôi hằng mơ uốc, liệu có phải là đã đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi hay không?

Mỗi lần nghĩ đến đây, đầu óc tôi trở nên vô cùng hỗn loạn. Bởi tôi biết kết thúc có nghĩa là rời bỏ – tôi không muốn mất bất cứ người nào cả. Thế nên tôi chọn cách làm phổ biến của một người đàn ông Bắc Kinh điển hình – ngừng suy nghĩ đến vấn đề này. Để cho những vấn đề lôn xộn này tự mình giải quyết lấy.

Nói điện thoại với cô ấy xong, tôi gọi điện cho Thư Hoa, nói với vợ tối nay tôi phải tiếp khách, có thề sẽ không về nhà ngủ. Ở đầu dây bên kia, Thư Hoa không nói gì, chỉ mỉm cười, dặn tôi uống ít, chú ý giữ gìn sức khỏe. Đây chính là tính cách của vợ tôi – lúc nào cô cũng thoải mái, khoáng đạt như vậy. cho dù tôi tự nhận thấy rằng vợ tôi đã ít nhiều phát giác ra hành vi của tôi, cho dù có thể cô ấy biết rõ tối nay tôi sẽ đi đâu, cô cũng luôn giữ được thái độ nền nã của một người vợ hiền.

Sau khi tan làm, tôi đến chỗ cô ấy. Tôi đẩy cửa, nhận ra cô ấy không bật đèn. Trên chiếc bàn ăn bày giữa phòng khách thắp các loại nến đủ màu sắc, cả căn phòng tràn ngập mùi sáp nến thơm.

Trên bàn bày một bữa tối vô cùng thịnh soạn. Cô ấy rất ít khi nấu bữa tối cho tôi, nên tôi thực sự vô cùng sung sướng.

Cô chuẩn bị các món ăn Tây, có mỳ ý, nước sốt và mỳ vuông.

Cô mỉm cười với tôi, nói: “ Em biết an không thích ăn đồ Tây, nhưng em không biết nấu món ăn Trung Quốc. Nhưng món này là do em làm theo sách nấu ăn đấy.”

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cô ấy. Cô đón lấy cặp của tôi, còn giúp tôi cởi áo khoác. Sau đó, cô tháo bộ tạp dề của mình, tôi nhìn thấy cô mặc lễ phục tối hở lưng màu đen, chiếc áo bó ôm sát vòng eo thon thả của cô khiến cô toát lên vẻ quyến rũ kì diệu.

Cô bỏ đĩa CD vào máy hát, trong phòng vang lên bài hát “ Careless Whisper” của Wham. Cô ấy rất thích bài hát đó, nhưng đã lâu tôi chưa nghe lại.

“ Hãy nhảy cùng em.” Cô nói với tôi. Sau đó cô liền đặt tay trái lên vai tôi. Tôi mỉm cười, giơ tay ra ôm eo cô, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Chúng tôi nhảy rất dịu dàng, dìu dắt như hòa tan vào nhau. Cô ấy áp mặt vào vai tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ mái tóc cô. Tóc cô rất dài, rất suông, tỏa ra mùi hương dầu dừa dịu dịu. Tôi chợt nhớ đến một bộ phim truyền hình có nói, nếu như một người đàn ông ngây ngất mùi hương tóc của một người phụ nữ, thì chúng chứng tỏ rằng người đàn ông đó đã thực sự yêu người phụ nữ ấy rồi.

Cô ngày càng dựa sát vào tôi, khuôn ngực đầy đặn của cô áp sát vào ngực tôi, tôi dương như bị cơ thể ám nóng của cô thiêu đốt. Khi tiếng nhạc kết thúc, chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau. Tôi say sưa hôn vào cổ cô, rồi đôi môi cô. Tôi vùi đầu vào mái tóc dài của cô, hít sâu hương thơm từ mái tóc cô. Cổ họng cô đang kêu rên. Tôi bị cô kích thích đến đỉnh điểm. Tôi ôm cô lên, ném cô xuống giường, sau đó lao đến. Nhưng cô nghiêng người trườn lên phía trên người tôi, ấn tôi xuống giường. Rồi cô nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của tôi, bắt đầu vuốt ve khắp người tôi. Đầu lưỡi ô dịu dàng lướt qua từng tấc da trên cơ thể tôi. Tôi nhắm mắt, tận hưởng từng đợt khoái cảm mãnh liệt của da thịt.

Tiếp đó tôi mơ mơ màng màng tiến vào cơ thể cô. Cô cố giang đôi chân để ôm lấy tôi. Chúng tôi cùng lúc co giật mạnh, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rên của cô và tiếng va chạm thể xác của hai chúng tôi. Cả vũ trụ dường như ngừng quay, và đang lắng nghe sự giao hợp của chúng tôi. Chúng tôi liên tục thay đổi mọi tư thể, mặc sức kêu gào. Thật lâu sau, cùng với những cao trao và kết thúc, cơ thể tôi mềm nhũn nằm rạp lên cơ thể cô.

Trên khắp cơ thể cô đầy những vết răng và dấu ấn nụ hôn của tôi. Khuôn mặt cô đỏ rực, rõ ràng vẫn chưa dịu đi sau những vận động kịch liệt vừa rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được trải nghiệm cuộc mây mưa cuồng nhiệt nhất. Tôi mệt mỏi rã rời, mắt lờ đờ nửa khép nửa mở. Trong mơ màng, tôi bỗng nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên cổ cô, đỏ chói, gần như giống y hệt sợi dây trên cổ Thư Hoa, chỉ có điều, sợi dây trước mắt màu sắc rực rỡ hơn một chút. Tôi chợt tỉnh hẳn. Sao cô ấy lại có sợi dây này? Lẽ nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Một thoáng sau, cô bước xuống khỏi giường, đi đến tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mặc vào người. Rồi cô đập nhẹ vào vai tôi, nói: “ Anh đi tắm đi, rồi chúng ta ăn tối.”

Tôi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này tôi cảm thấy sự kỳ lạ của luồng cảm xúc mãnh liệt trong buổi tối hôm nay. Bởi mọi việc xảy ra đều nằm ngoài dự liệu của tôi.

Ăn tối xong, co thổi tắt tất cả nến trên bàn ăn, rồi nói với tôi: “ ngày mai em sẽ quay về Thương Hải.”

Cô ấy sắp quay về Thượng Hải. Tôi không dám tin vào đồi tai mình. Tất cả mọi việc xảy ra tối nay đã tìm ra được lời giải đáp: Cô đang tạm biệt tôi theo cách riêng của cô. Tôi thoáng có cảm giác trái tim mình như bị vỡ tan.

“ Tại sao? Tại sao?” tôi nắm lấy tay cô, luôn miệng hỏi.

Cô rút tay ra khỏi tay tôi, cười nhạt, nói: “ chẳng vì sao cả. Em nhớ nhà, em không thể cứ ở Bắc kinh mãi được. Sớm muộn gì cũng phải quay về nhà.”

“ vậy chúng ta phải làm thế nào?” phản ứng đầu tiên của tôi là thốt ra cầu hỏi này.

“ Gì mà chúng ta phải làm thế nào? Anh là anh, em là em, vốn chẳng hề tồn tại hai chữ “ chúng ta”. Em ra đi, chẳng phải là sẽ giải quyết được mọi vấn đề sao? Em không có lý do gì để lưu lại chốn này.”

“ Lẽ nào em không muốn lấy anh sao?” Tôi hỏi.

“trước đây thì muốn, nhưng giờ thì không. Ở bên em là một sai lầm lớn của anh. Trong trái tim anh, vợ anh mãi mãi là một người phụ nữ hoàn mĩ. Em không muốn cả đời phải sống cuộc sống của người khác.”

“ em đã gặp Thư Hoa rồi ư? Em tìm cô ấy hay cô ấy tìm em?” Tôi là người thông minh, cuối cùng tôi cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Cô lại cười, xoa đầu tôi, nói: “ Anh chang2 ngốc ạ, ai tìm ai thì cũng có sao? Ba người chúng ta không cùng đẳng cấp. Chị ấy là nữ thần trên trời, anh là người phàm trần dưới mặt đất, còn em là ma quỷ chốn địa ngục. Nữ thần có thể miễn cưỡng chấp nhận người phàm trần, còn ma quỷ thì mãi mãi không dám có mơ ước cao xa đó”.

Nghe những lời cô nói, tôi không biết nói gì. Tôi là người rất mẫn cảm với ngôn từ, nhưng tôi vẩn không rõ ý của cô. Tôi chỉ biết, cô sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi sẽ vĩnh viễn mất cô. Nghĩ đến đây, con tim tôi đâu đớn như bị ngàn mũi dao đâm.

Cô đưa tôi quần áo và cặp, nói với tôi: “ anh về nhà đi, một người đàn ông có vợ không nên qua đêm ở bên ngoài. Ngày mai, anh cũng không cần tiễn em đâu, anh đâu có biết em bay giờ nào mà.”

Tôi lặng lẽ mặc quần áo, rồi đứng đó, lặng yên nhìn cô. Cô luôn mỉm cười, tôi ôm lấy đầu cô, muốn hôn lên môi cô, nhưng cô nhẹ nhàng đẩy tôi ra.

“ Anh hãy đối xử thật tốt với vợ anh. chị ấy là một người phụ nữ tuyệt vời.”Lúc tôi bị cô đuổi ra ngoài, đã là hơn mười giờ đêm. Trên đường, xe cộ đi lại rất thưa thớt. Tôi đi dọc theo đường dành cho người đi bộ, cứ đi thẳng mãi không mục đích, trong lòng vô cùng tê tái. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc mất cô lại làm cho tôi đau đớn, xót xa đến nhường này.

Tôi trở về nhà mình trong tâm tràng mơ màng bất định.

Tôi lấy chìa khóa mở cửa, bước vào nhà. Vừa tiến vào phòng ngủ, tôi nhận ra Thư Hoa vẫn chưa ngủ. Cô đang lặng lẽ dựa đầu vào thành giường nghĩ ngợi.

“ Anh về rồi a?” Cô nói. Giọng nói rất bình thản.

Tâm trạng tôi đang rất tồi tệ, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu, nói: “ Anh mệt rồi ngủ sớm đi.”

Cô gật đầu, rồi cởi quần áo ngủ, đắp chăn. Tôi lại nhìn thấy sợi dây màu đỏ đó trên cổ cô, hai sợi dây màu đỏ lần lượt xuất hiện trước mắt tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng. Nhưng dần dần, một sợi ngày càng rõ nét, sợi kia ngày càng mờ nhạt. Và tôi chợt nhận ra: có những thứ vốn rất nhỏ bé, nhưng lại vô cùng quan trọng đối với tôi.

“ Thư hoa, chúng ta ly hôn nhé.” Tôi nói.

Thư Hoa không hề tỏ ra kinh ngạc. Cô ngồi thẳng dậy, vuốt những sợi tóc xõa trước mặt về phía sau. Cô lạnh lùng nói: “ Cuối cùng anh vẫn cứ nói ra điều này.”

“ Anh xin lỗi,… anh xin lỗi.” Tôi không biết phải nói gì.

“ Đừng nói xin lỗi. Anh có lỗi gì đầu.” Giọng cô vẫn lạnh lùng.

“ Tất cả mọi thứ trong nhà đều để cả lại cho em, còn ….”

“ Anh có yêu cô ấy không? Anh hãy nói thật lòng.” Cô ngắt lời tôi.

“ Anh yêu cô ấy, anbh cũng vừa mới nhận ra điều này. Anh luôn cho rằng anh vẫn yêu em, nhưng anh không biết mọi việc đều đã thay đổi. Anh có lỗi với em.” Tôi nói.

Thư Hoa mỉm cười, nụ cười của cô rất ảm đạm. Cô ngồi dậy, mặc lại đồ ngủ, nói: “ Anh ngủ sớm đi. em sang ngủ cùng con trai. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

“ Em hãy hận anh đi. Anh là một người chồng tồi tệ.” Tôi nói.

Thư Hoa quay đầu nhìn tôi, nói: “ chúc anh ngủ ngon!”

Nói xong, Thư Hoa rời khỏi phòng ngủ của chúng tôi. Sau khi cô đi khỏi, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn nhiều. Không rõ vì sao, tôi lại nghĩ mình vừa làm được một việc vô cùng đúng đắn. Lời của cô ấy sai một điều. Tôi vốn là người phàm trần, nhưng cô ấy đã biến tôi thành một con ma quỷ.

Vậy là, trong khoảnh khắc đó, thời đại lý trí của tôi đã kết thúc. Tôi quyết không để cô ấy rời xa tôi. Đây chính là sự lựa chọn của tôi.

Sa- tăng 2

Sau khi đuổi anh ra khỏi nhà, tôi trùm chăn kín đầu, gào khóc một trận thật lâu. Tôi không biết vì sao mình lại đau lòng đến như vậy – đây là một kết cục tốt đẹp nhất, không một ai phải chịu tổn thất. Anh có thể cùng người vợ hoàn mĩ của mình tiếp tục duy trì gia đình của họ, còn tôi thỉ có thể thoát khỏi cuộc sống vụng trộm mà tôi căm ghét này.

Tôi khóc thật lâu, rồi tôi bắt đầu sắp xếp hành lý. Tôi để lại hết tất cả những đồ mua sắm tại Bắc Kinh, bởi tôi hok muốn để cho những ký ức tồi tệ này cứ đeo đuổi tôi mãi. Tôi lục tìm khắp nơi, vứt những thứ đồ thuộc về Bắc Kinh lên giường. Đến cuối cùng, tôi chợt phát hiện ra, ngoài mấy trăm đĩa CD và đầu đĩa di động MD tôi đem đến, chắng có thứ nào thuộc về tôi cả. Bộ loa to và toàn bộ đồ trang sức của tôi đều là quà tặng của anh, cả những đôi giày cao gót tuyệt đẹp – tất thấy đều thuộc về Bắc Kinh, không thuộc về tôi.

Hơn ba giờ đêm, cuối cùng tôi cũng sắp xếp xong hành lý, một chiếc vali vừa tầm, bên trong đựng đĩa CD, đầu đĩa di động, son môi, đồ lót của tôi. Tất cả chỉ có thế. Tôi không thuộc về thành phố này, nên tôi đến như thế nào thì cũng ra đi như vậy.

Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi tắm nước nóng một trận thật lâu. Tôi bỏ tất cả muối tắm màu lam trên bàn trang điểm vào bồn tắm, bồn tắm trào lên vô số bọt. Tôi ngâm mình vào trong bể tắm, nhắm mắt lại. Hơi nóng trong phòng tắm khiến trán tôi toát đầy mồ hôi.

Tôi phát hiện ra một hộp thuốc lá trên giá để khăn tắm. Tôi biết anh để quên, bởi anh rất thích vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa hút thuốc. Tôi cầm hộp thuốc lên, mở ra, thấy bên trong chỉ còn lại duy nhất một điếu. Thế nên tôi đưa lên miệng ngậm, châm lửa. Lập tức, trước mặt tôi xuất hiện một luồng khói đen.

Tôi không biết hút thuốc, nên chỉ hít vào miệng rồi thở ra. Dù chỉ như vậy nhưng khói thuốc cũng khiến tôi ngộp thở. Nhưng mùi thuốc trong miệng lại khiến tôi cảm thấy thật dễ dịu. Cảm giác này rất giống với cảm giác lúc hôn anh. và tôi nghĩ, sau khi chia tay với người đàn ông đã cùng chung sống suốt hai năm, ngoài nụ hôn tràn ngập mùi ni-cô-tin giữa chúng tôi, tôi còn có thể nhớ được những gì của anh nữa.

Sau khi hút xong điếu thuốc, tôi hiểu rằng tất cả đã kết thúc. Tôi đứng trong bồn tắm, xả nước trong vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người, rồi mặt bộ quần áo tôi đã mặc khi đến Bắc Kinh. Nó là mốt của ba năm về trước, bậy giờ đã rất lỗi thời, nên mặc vào người có cảm giác hơi khó chịu.

Sau đó, tôi trở lại phòng khách, ngồi trước gương, kẻ long mày. Đây là thói quen hàng ngày của tôi, kể cả tôi chuẩn bị rời khỏi đây cũng không ngoại lệ. Tôi tỉ mỉ tạo dáng lông mày của mình, rồi vẽ đường viền của chúng. Lông mày của tôi vốn không được đẹp, nên tôi thường lấy kéo tỉa long mày thật mảnh, rồi vẻ theo dáng mình thích. Công việc này ngày nào cũng chiếm của tôi một giờ đồng hồ. Dù vậy tôi vẫn rất vui vẻ làm như vậy để thay đổi dung mạo trời sinh của tôi.

Sau khi đã chuẩn bị xong hết, trời đã sáng. Chuyện bay tôi đặt là lúc tám giờ sáng, cũng đã đến lúc khởi hành rồi. Tôi xách chiếc vali duy nhất của mình, tắt hết các đèn. Sau đó, tôi nhìn kỹ khắp căn phòng một lượt, khóa cửa và bước ra ngoài.

Bắc Kinh giờ đã là cuối hạ đầu thu, nên sáng sớm hơi se lạnh. Tôi gọi một chiếc taxi. Ngồi trong xe, qua cử kính, tôi ngắm nhìn đường phố và kiến trúc của Bắc Kinh, cũng giống như cái ngày tôi đến Bắc Kinh ba năm trước. Có khác là, giờ đây, tất cả mọi vật đều vô cùng quen thuộc, nhin những thứ thân quen này, nghĩ đến việc có thể mình sẽ vĩnh biệt thành phố này, trong lòng tôi bỗng thoáng trào dâng niềm thương cảm.

Tôi nhanh chóng đến sân bay. Vẫn còn thời gian, nên tôi quyết định ăn chút đồ ăn sáng trong quán café của sân bay. Sau khi ăn xong, tôi xách hành lý của mình, chuẩn bị đặt hành lý vào băng truyền kiểm tra. Lúc tôi đang định đưa vé máy bay cho nhân viên kiểm tra, đằng sau bổng vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc. Giọng nói đó vốn rất hấp dẫn, nhưng bây giờ nghe có vẻ gia nua yêu ớt.

“ em hãy ở lại, anh xin em đấy.”

Chính là anh.

Không rõ vì sao, trong lòng tôi bỗng trao dâng cảm xúc sung sướng vô ngần, nước mắt sắp tuôn rơi.

Tôi gắng sức khống chế cảm xúc của mình, nở nụ cười, quay người lại.

Anh hiện ra trước mắt tôi với mái tóc rối bù, mắt đỏ hoe. Nhưng trên tay anh cầm một bó hồng đỏ, bong nào cũng vô cùng rực rỡ.

“ Sao anh biết em bay chuyến bay này?” tôi hỏi.

“ Anh không biết, nên anh đã đến đợi em từ lúc năm giờ.” Anh nói.

Tôi không biết nên nói gì. Rồi tôi đón lấy bó hoa trong tay anh, nói: “ Vậy thì, em cảm ơn anh đã đến tiễn em. Bó hoa đẹp quá… Em đi đây, anh về nhà nghĩ sớm đi.”

“ Em đừng đi.” anh vội giữ tay tôi.

Tôi cố gắng hất tay anh ra. Nhưng vô ích. Thế nên tôi hạ giọng nói với anh: “ Anh bỏ tay ra đi, bao nhiêu người đang nhìn chúng ta kia.”

Anh không để ý đến nhưng điều tôi nói, mà vẫn nói: “ Anh sẽ không để em rời xa anh đâu.”

“ Em ở lại để làm gì chứ? Để tiếp tục làm người tình của anh sao? Em không có thời gian để chơi đùa với anh nữa, con người anh sao mà ích kỷ thế.” Tôi hét to. Mọi người xung quanh đã bắt đầu xì xào bàn tán. Tôi rất ghét những ngưởi rỗi việc thích xem chuyện người khác, nên tôi quay người nói với bọn họ: “ các người thì hiểu gì chứ!”

“ Hãy ở lại, hãy lấy anh, anh muốn cưới em.” Anh vẫn từ tốn nói.

Câu nói này của anh khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi trợn trừng mắt nhìn anh, nói: “ Anh nói gì cơ? Anh điên rồi sao?”

Anh rút ra từ túi trong áo véc ra một chiếc hộp nhỏ tuyết đẹp. Anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn hột xoàn khiến ta phải sững sờ. Anh kéo bàn tay trái tôi, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn của tôi. Động tac của anh vô cùng dịu dàng. Tôi không tài nào tin được những việc đang diễn ra trước mắt mình, nên chỉ ngẩn người đứng đó để anh đeo chiếc nhẫn vào tay.

“ Em có đồng ý lấy anh không?” Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi.

“ anh mua chiếc nhẫn này từ khi nào vậy?” tôi cảm thấy tinh thần mình bắt đầu hoảng loạn.

“ vào ngày mà anh muốn cưới em làm vợ.” Giọng anh rất đỗi dịu dàng.

Tôi vội vàng rút chiếc nhẫn ra khỏi tay, rồi đặt trở lại vào lòng bàn tay anh, nói “ việc này thật quá hoang đường, anh không thể làm như vậy được, anh đã có vợ, đã có con, chúng ta là những người không giống nhau… việc này là vi phạm đạo đức.” Tôi nói năng lộn xộn.

Anh nói: “ Em buộc phải cưới anh, bởi em đã hủy hoại tất cả những gì anh có trước đây…em làm cho anh không thể sống cuộc sống như trước đây được nữa, giờ đây chúng ta đều lá ma quỷ, là những con quỷ cô đơn, chúng ta tuân theo đạo đức của ma quỷ, em có trách nhiệm phải cưới anh. Bây giờ, ngoài chiếc nhẫn này ra, anh chẳng còn gì nữa cả.”

Nói xong, anh ôm ghì lấy tôi, dính chặt môi vào đôi môi tôi, bắt đầu họn tôi. Mùi ni – cô –tin thoang thoảng trong miêng anh luồn vào trong miệng tôi, khiến tôi đê mê. Tôi lại nhớ đến điếu thước tôi hút đêm qua, mùi vị thật giống nhau quá. Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, tôi nghĩ, không biết rốt cuộc tôi say mê thứ gì nơi anh? Lẽ nào chỉ là mùi ni-cô-tin quen thuộc thôi sao?

Rồi tôi cố hết sức đẩy anh ra. Tôi hiểu rằng, dù gì thì mọi việc cũng đã đến lúc phải kết thúc. Tôi không thể để mặc sự phóng túng và ham muốn của mình hủy hoại một người đàn ông. Tôi nhìn gương mặt anh, khoun6 mặt thật giống với khuôn mặt cha tôi, nhìn ánh mắt van xin trong đôi mắt già nua của anh, tôi cảm thấy linh hồn mình như đang bay lượn. Sự già nưa của anh và sự trang nhã của Thư Hoa lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, khiến tôi không thể chịu đựng nỗi sự choáng váng nhấp nháy đó. Mọi việc kết thúc quá muộn màng, tôi cũng chẳng có quyền gì mà đòi hỏi số phần phải bồi thường cho tôi điều gì.

Tôi đỡ lấy cằm anh, hôn một cái lên môi anh, nói “ tạm biệt anh!” Rồi tôi dứt khoát quay người, đi thẳng về phía phòng đợi máy bay. Trong khoảnh khắc tôi quay người bước đi, nước mắt tôi tuôn trào như mưa, dường như muốn xé tan linh hồn yếu đuối và thân tôi. Tiếng anh từ phía sau vọng đến, tiếng anh gọi tên tôi nghe xót xa xé nát cả cõi lòng, anh gào lên câu nói vô nghĩa: “ Anh yêu em!”, còn tôi lại không đủ dũng khí để quay đầu nhìn anh lần nữa, bởi tôi không dám chắc, liệu tôi có thể kháng cự nổi ánh mắt van xin của anh hay không. Mọi việc buộc phải chấm dứt, thì tôi càn gì phải lưu luyến thứ tình cảm sắp lụi tàn đó chứ?

Lúc máy bay cất cánh, tâm trạng tôi cũng dần bình tĩnh trở lại. Qua cửa kính dày, tôi nhìn xuống Bắc Kinh đang chan hòa trong nắng, nhận ra rằng, thì ra muốn vứt bỏ một số thứ thật không dễ dàng chút nào. Trên mặt đất rộng lớn, đoàn người đông đúc liên tục di chuyển, không ai biết được một giay sau mình sẽ yêu ai. Ba năm tôi sống ở Bắc Kinh, giống như “ Một mùa trong địa ngục” như lời Arthur1 nói. Trải qua sự gột rửa của thời gian và không gian, bất luận là lưu luyến hay căm hận, nhưng tình cảm và những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này đều đã cắm rễ sâu vào linh hồn tôi. Nhưng đối điện với cái thế giới đầy rẫy những tình cảm hỗn loạn và luân lý đạo đức bị phân chia thành mớ hỗn độn này, chút thương cảm của tôi có là gì chứ?Ai từ đâu đến, thì hãy quay về nơi ấy.

Hết

_____________________

1 – Authur rimbaud ( 1854 – 1891): nhà thơ pháp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương