Những Cơn Mưa Cuối Mùa
15: Kết Cục Xấu


Một giấc ngủ say không biết trời cũng chẳng nhớ trăng.
Gia Hạo tỉnh dậy mà choáng váng cả đầu óc.

Cậu mắt nhắm mắt mở mà lăm lia nhìn khung cảnh xung quanh.
- Đây là đâu đây?
- Em tỉnh rồi à?
- Ngô Đạt! Đây là ở đâu dạ?
- Phòng trọ của anh!
Anh từ trong căn bếp nhỏ bước ra.

Món cháo gà thơm lừng lan tỏa, thêm một ít tiêu ngò, ăn vào sẽ rất ấm bụng.
Gia Hạo cố gượng dậy, cậu đi vào trong nhà vệ sinh một hồi lâu thì bước ra.
- Ở đây lạ quá, em chưa trông thấy bao giờ!
- Đây là thị trấn bên sông!
- Bên sông?
- Đúng rồi! Cách nơi ở của anh và của em, ở giữa chính là con sông lớn, muốn sang được một thì đi phà hai là đi sang bằng chiếc cầu tận xóm trên rồi bọc về!
Gia Hạo gật gù hiểu ý.
- Rõ xa,!
Cậu đi một mạch bước ra khỏi cửa phòng trọ.

Khung cảnh trước mặt có chút khiến bản thân lặng người.
Là cả một dãy phòng trọ, trước mặt là con sông lớn được chặn lại bởi hàng rào sắc.
- Sao? Cảnh đẹp lắm đúng không?
- Dạ! Khá yên tĩnh!
- Ka ka ka...!lát nữa anh sẽ cho em chiêm ngưỡng tiên cảnh! Giờ thì ăn thui!
Bát cháo gà thơm lừng được Gia Hạo vì ngon miệng mà ăn sạch.

Trước Ngô Đạt, cậu là đang thể hiện sự lịch sự tối thiểu đối với đàn anh, chứ không hề có chút lung lay ở phương diện tình cảm.
I
Tấm thân vạm vỡ, làn da trắng tuyết kia.

Từ trên xuống dưới điều không có một chút khuyết điểm.

Ngay cả cách nói chuyện và tính cách dí dỏm của anh.

Cũng không dễ dàng gì làm cho đối phương chán ghét.

- Thời gian tới em tính thế nào?
- Sao ạ?
Đến đây, tự dưng Ngô Đạt dừng lại, anh chính là đang phân vân nên hỏi đến vấn đề Đức Duy và Tiêu Kỳ ngay lúc này hay không.
Nhưng rồi, anh đã quyết định là thui đi.

Rồi lụi cụi lắc đầu quay vào trong.
- Thay đồ xong! Anh đưa em về nha!
- À...!dạ!
Anh lại tự nhiên đến lạ, trước mặt Gia Hạo lại ngang nhiên cởi bỏ lớp quần áo, chỉ chừa lại chiếc quần lót boxer màu đen.

Lộ rõ cả tấm thân, cũng chi chít mất hình xăm giống cậu.
- Lại không nhớ anh xăm nhiều như vậy?
- Anh bắt chước em đó!
- Ui vậy ạ!.

||||| Truyện đề cử: Gái Một Đời Chồng |||||
Gia Hạo thốt lên vui sướng, tính ra đây cũng là số ít không những ủng hộ cậu xăm mình mà còn xăm theo cậu.
Ngô Đạt cẩn thận khóa cửa.

Xong anh quay người rời đi, Gia Hạo hết sức khó hiểu mà gặng hỏi.
- Xe....!xe anh đâu?
- Hả? Xe hư lúc khuya rồi còn đâu!
- Vậy ạ? Mà em vẫn không nhớ mình về đây bằng cách nào ý!
Ngô Đạt cười chúm chím.
Lại có một thằng nhóc say xỉn, ôm cột đèn đường rồi giới thiệu đó là người yêu.

Có một thằng nhóc mếu máo khuôn mặt ôm lấy chân anh mà mách lẻo bản thân bị ức hiếp.

Trên đường về, không ngừng ôm chặt lấy anh mà hát hò suốt dọc đường.

Còn cho rằng con chó là bạn thân mà trêu chọc, làm nó nổi điên rồi rượt đuổi cả hai bay vào hàng rào hư cả xe.
Thoáng nghe Ngô Đạt kể vậy, đương nhiên Gia Hạo quyết tâm không tin mà cho rằnig anh đang vẻ chuyện để niêu xấu cậu.
Nhưng khi anh lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, và những chiếc clip ngắn được anh quay lại để làm bằng chứng.

Gia Hạo đã không ngừng xấu hổ mà hét lên một tiếng, rồi cứ như một đứa trẻ vô tư, cậu tung tăng chạy nhảy trước mặt Ngô Từ, không ngừng cười lên ha há.
Lại dễ dàng trở thành một đứa con nít trước người lạ?
Không phải vậy! Mà do Ngô Đạt biết cách cưng chiều Gia Hạo, tình cảm của anh dù là trong mối quan hệ tình yêu hay anh em, thì cách cứ xử của anh dành cho cậu chỉ có một.

Một cây kem mát lạnh, một ly siro của tuổi thơ, kẹo kéo, bánh nướng,...!những thứ này lại có nhiều đến vậy, đúng là thiên đường.
- Khi nào muốn thì gọi anh sang đón nhá!
- Dạ anh! Khu anh sống đúng là tuyệt thật!
Phía đằng kia ngã ba đường, một nhóm trẻ đang say đắm món bánh xèo ngon giòn.

Trông thấy Ngô Đạt tung tăng cùng với Gia Hạo thì liền thốt lên.
- Ui Ngô Đạt! Có người yêu rồi hả?
- Đúng vậy đúng vậy!
Gia Hạo mỉm cười với đám thanh niên, nhưng cũng không quên liếc nhìn Gia Hạo.
Ngô Đạt biết thằng nhóc không đồng ý bản thân anh nói đùa như vậy.

Nhưng còn cách nào đâu, anh còn tiện tay nựng cầm của cậu.
- Vợ ngoan vợ ngoan!
Cái kết, khiến cậu tức điên mà rượt anh một vòng.
Trên con xe của Ngô Đạt đưa Gia Hạo về.

Đường vừa dài vừa nắng, chỉ một lúc mà đã khiến cậu thắm mệt dựa đầu vào lưng của anh.

Trong giây phút này cậu chợt nhớ ra, từng có một khoảng thời gian, Ngô Đạt không ngừng chạy đến quán cơm tìm cậu, mặc kệ nắng mưa, có nữa anh còn nguyên vẹn bộ đồng phục đi làm mà chạy đến.
Đường xa thế này cơ mà, đúng là cảm động.
Về đến nhà, cả hai chỉ đơn giản là cái nắm tay tạm biệt.

Sự tiếc nuối hiện rõ trên mặt Ngô Đạt, anh chính là muốn ở cạnh bên cậu.
Bước vào trong, người đầu tiên gặp mặt là Đức Duy.

- Anh đi đâu mà khiến ba mẹ lo lắng vậy?
- Anh xin lỗi! Anh đi với anh trai có việc!
- Nếu đã ở đây rồi! Thì bớt phiền lại đi!
Câu nói thật vô tình, khó tả.

Gia Hạo nhói ở tim mà đau lòng.
Chỉ đành tự nhốt bản thân trong phòng mà suy ngẫm, rốt cuộc bản thân nên làm gì tiếp theo.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài, kèm theo đó là giọng nói không mấy thân thiện.
- Gia Hạo, ba kêu!
Cậu yếu ớt, bước ra khỏi căn phòng, lù đù theo sau Đức Duy.


Đi ra ngoài khoảng sân rộng trước nhà.

Thì ra là một buổi tiệc thịt nướng mà mẹ tự tổ chức dành riêng cho gia đình, có cả Tiêu Kỳ góp mặt.
Trong buổi tiệc nhậu, ba không ngừng kể những câu chuyện luyên khuyên hề hước.

Cả gia đình quắn quýt cười nói vui vẻ.

Chỉ mỗi Gia Hạo là đang tủi thân trong chính cái gia đình tự xưng này.
Rượu đã cạn, người cũng đã say đến bất cần.
Tiêu Kỳ có chút chấp vấn Gia Hạo khi cả hai lẻn vào sau nhà.
- Sao anh còn chưa nói ra sự thật?
- Thấy vậy vẫn tốt hơn mà! Chẳng phải cô cũng đang rất hạnh phúc sao?
- Cũng không hẳn! Em lúc này chả khác gì một con búp bê sắp hết pin! Hiện tại thì còn được nâng niu, nhưng khi đã vụt tắt rồi, thì chỉ là đồ bỏ đi!
- Nói gì vậy chứ! Phải lạc quan lên, ít nhiều gì hai người cũng có tình cảm với nhau!
- Nhưng nếu so với anh! Liệu tình cảm của Đức Duy có bằng?
- Đúng là tình cảm giữa tui và Đức Duy rất tốt! Nhưng giờ nó đã là quá khứ rồi!
Đức Duy một bước tiến vào, xen giữa cả hai, hắn như một tên điên cuồng.

Nhìn lăm lăm Gia Hạo mà quát tháo.
- Đang nói gì vậy hả?
Gia Hạo giật mình, liếc sang Tiêu Kỳ ra hiệu cho cô ấy dừng lại.

Nhưng trong cơn men say, cộng thêm việc cô không thể chấp nhận bản thân chỉ là vật thay thế mãi được, cô không muốn mai sau, khi mà Đức Duy có lại trí nhớ, sẽ một lần nữa đá cô sang một bên, thà đau từ lúc này rồi thôi, chứ không muốn dây dưa thêm nữa.
- Anh đã quên thật rồi sao? Rằng người anh yêu ấy!
- Em nói gì vậy? Chẳng phải anh chỉ yêu mỗi mình em thui hay sao?
- Không! Không phải, anh còn yêu một người hơn cả em!
Mạnh dạn dứt khoát, Tiêu Kỳ đứng giữa hai người.

Cô bé cầm chặt tay của cả hai giơ lên.
- Anh không còn ký ức về anh ta! Vậy anh giải thích xem, hai chiếc nhẫn cầu hôn này là sao?
Đức Duy như chết lặng, hắn ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn và của cậu.

Rồi chỉ cười nhợt nhạt.
- Hơ...!chỉ là trùng hợp thui mà!
Nhưng rồi, hắn phải đau đầu, khi bên trong lòng nhẫn, lại khắc tên của Gia Hạo.
Ngây người vài giây, Đức Duy như sụp đổ.

Cũng không hiểu thế nào, hai đồng tử lại giản ra, tuông rơi những giọt nước nước mắt không kiềm lại được.
- Là sao chứ? Rốt cuộc là sao chứ!?
Hắn khó hiểu, hắn bắt đầu cảm thấy rất khó hiểu.

Nhìn thẳng vào mắt Gia Hạo.

- Rốt cuộc tui và anh có mối quan hệ như thế nào chứ?
Tiếng hét vang to, khiến ba lẫn mẹ từ sân vườn cũng hốt hoảng chạy vào.

Chỉ có Gia Hạo là gục đầu, cậu từ từ lùi bước về sau.
Gương mặt miễn cưỡng cười.
- Nếu tui nói! Cậu và tui từng là người yêu của nhau! Cậu có tin không?
- Người yêu sao? Vậy tui và Tiêu Kỳ thì sao?
- Vậy...!bây giờ! Giữa tui và Tiêu Kỳ, cậu sẽ chọn ai hả?!
Đức Duy ôm chặt đầu, hắn là đang bị một cơn đau bất chợt ùa tới.

Đau đến tê dại.
- Anh đừng nói nữa! Anh im đi! Anh hãy rời khỏi đây đi! Tui không muốn nhìn thấy anh nữa!
- Được thui! Tui sẽ rời đi!
Khi Gia Hạo bắt đầu quay lưng rời đi, thì ngay lập tức được ba lẫn mẹ đưa tay kéo cậu lại.
Nhưng Gia Hạo hiểu chuyện, cậu biết rõ bản thân lúc này cần làm gì.
- Con không còn tư cách ở lại đây đâu ạ! Cũng như...!không có tư cách làm chàng dâu cho ba mẹ nữa!
...
Bầu trời đêm hôm nay tuy không mưa,nhưng lại lạnh lẽo đến tê dại cõi lòng.
Rõ ràng, cuộc đời này nói rằng cả hai chính là dành cho nhau.

Chỉ tiếc rằng, do duyên trời chưa thấu.
Trong khoảng ký ức lộn xộn của bản thân, Gia Hạo ngộ ra một điều.

Bản thân cậu ta chưa bao giờ than phiền bất cứ điều gì trong cuộc hành trình của cuộc đời cậu.

Cho đến lúc này, cậu ra đi cũng chính là cam tâm tình nguyện.
Có thể đây là một con đường, cũng có thể đây là một ngỏ cụt.

Nhưng Gia Hạo biết rõ, số phận là do cậu tự quyết định, còn số mệnh là bất buộc cậu phải sống trọn vẹn với nó.
Cho đến giây phút này, nước mắt của Gia Hạo vẫn không chịu rơi, đôi chân thoăn thoắt vẫn chưa chịu dừng lại.
Con tim có loạn nhịp, bàn tay có run run.

Chiếc điện thoại trên tay cũng đã sáng màn hình.
Trong gốc tối của con hẻm, Gia Hạo cắn chặt môi bỏ rơi lại dòng kỉ niệm đẹp đẻ mang tên Đức Duy.
Cậu chính là đang gọi cho những ai đó.

Hài thật, không vì một người nào mà an phận, nhưng lại vì một người mà trở lại bản chất thật của chính mình.
Gia Hạo chính là đang muốn quay lại con đường cũ.

Khi đầu dây bên kia hỏi cậu muốn gì?
- Tao muốn nó phải trả giá!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương