Những Cơn Mưa Cuối Mùa
11: Đi Theo Định Hướng


Đề thi thi tuyển đã có trong tay, chỉ còn vài ngày nữa thui Đức Duy phải xa nhà mà lên thành phố.

Đúng là chỉ cách nhau hai hay ba chục cây số.

Nhưng một người bận học, một người bận làm kiếm tiền thì làm gì dư giả thời gian mà gặp nhau.
Đức Duy nay đã lành lặn những vết thương trên người, hắn cũng đã chấm dứt tuyệt đối mối quan hệ với Tiêu Kỳ, nhầm muốn Gia Hạo an tâm, không muốn cậu ấy suy nghỉ lung tung như chuyện vừa rồi nữa.
Hắn cố làm mọi chuyện để gây dựng niềm tin cho cậu.

Ra đường cũng không dám thân thiết với ai ngoài cậu, gặp bạn thân cũng chỉ dám bắt tay rồi thui, lâu lâu bị bọn con gái trêu chọc, cũng rất mạnh dạn vừa hét vừa chỉ vào Gia Hạo Tui có vợ rồi!
Thấy đó, người không đỏ mặt là hắn thì sẽ chính là cậu.
Lúc trước khi cả hai vừa yêu nhau, ngay cả một cái nắm tay, Gia Hạo cũng ngại ngùng khi ở đám đông.

Nay đã khác rõ, khi cả con hẻm gần nhà Đức Duy, ai ai cũng biết cả hai đang yêu nhau.
Đến bác đã già, chân đi chống gậy, thằng bé lên ba lật đật những bước đi cũng biết thừa cả hai là vợ chồng.
Cậu, Gia Hạo giờ đây đã không như những ngày đầu, giờ cậu thích nhõng nhẽo, dễ thương yếu đuối trước mặt hắn.

Vì cậu biết rõ hắn, Đức Duy là toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cậu, muốn ân cần thấu hiểu cậu.

Nhưng ai lại đi bảo vệ một kẻ mạnh mẽ ương ngạnh bao giờ.
...
Ánh chiều tà hôm nay lọng gió, không còn mùi vị lạnh lẽo của nước mưa nữa.
- Hôm nay là ngày anh dành cho em!
Gia Hạo ngồi xổm bên đóng lửa nhỏ gần túp lều mà lúc nãy Đức Duy phải vất vả lắm mới dựng lên được, hờ hững nhìn hắn.
- Vậy những ngày trước và sau này thì anh không dành cho em à?
Hắn nhìn vẻ mặt ngây dại của Gia Hạo mà khẽ cười, hắn cười vì câu nói bắt bẻ đầy sự trẻ con của cậu.
- Không! Những ngày trước và sau này là những ngày của cả hai ta! Chỉ riêng hôm nay là ngày dành riêng cho em!
Cậu tò mò, say sưa nhìn hắn như đang chờ đợi điều gì đó xảy ra.

Nhưng chỉ thấy hình dáng hắn hiên ngang trước mé hồ nhỏ, hai tay dang rộng, hướng về phía Mặt Trời lặn.
- Trương Gia Hạo....!anh...yêu...em...!
Cậu khoái chí tươi cười nhưng nhẹ nhàng không thành tiếng.

Đắm chìm trước khung cảnh đẹp đẻ, say đắm trước âm thanh ấm áp vọng vang.

Hoàng hôn hôm nay thật thơ mộng, con hồ hôm nay thật nhẹ tênh theo gió lăn lăn trên mặt nước.

Túp lều nhỏ trên thảm cỏ xanh, ngọn lửa cháy nhỏ nhẹ đua sáng với ánh đèn pin yếu ớt.

Vài món ăn nhanh lại đậm vị kèm theo lon nước ngọt.
Mọi thứ thật sự rất hài hòa.

Hài hòa hơn nữa, khi hắn nghiêng người nhìn cậu, nở một nụ cười tươi chứa đầy sự hạnh phúc đang lan tỏa ra.
Đức Duy tiến lại gần chỗ Gia Hạo đang ngồi, hắn đặt chiếc máy quay bé nhỏ sang một gốc vừa đủ quay cả hai.
Trên nền cỏ xanh biếc đầy hi vọng, dưới ánh hoàng hôn mờ ảo sắp phứt tối.
- Anh yêu em! Thật sự em chính là người con trai đầu tiên anh nói tiếng yêu! Vì vậy...!hãy đồng ý làm vợ anh nhé!
Đôi mắt Gia Hạo long lanh lên theo ngọn lửa đỏ.

Cậu run run bàn tay, cố bụm miệng lại không thể thốt lên thanh lời.
Hắn là đang cầu hôn cậu.

Chiếc nhẫn bằng vàng là hắn tự mua từ khi nào, khắc hẳn tên của cả hai bên trong lòng nhẫn.
Cậu cảm động đến bật khóc.
- Sớm cũng được! Muộn một chút cũng được!Nhưng nhất định, đó phải là Đức Duy anh! Anh phải là chồng của em!
Đúng như lời hắn nói, hôm nay là ngày mà hắn dành riêng cho cậu, ngày mà hắn trao cho cậu cả một con tim duy nhất của đời hắn.

Cũng là ngày mà hắn hạnh phúc nhất, khi nơi hắn trao con tim chính là ở nơi cậu, người mà hắn rất yêu chiều.
...
Qua ngày cắm trại, là ngày Đức Duy phải vội vàng cùng đóng hành trang lên xe.
Tuy khoảng cách không cách nhau là bao xa, nhưng trường Đức Duy vào là trường quốc tế.

Một người ở trong, một người ở ngoài, cũng chẳng dễ dàng gì gặp được nhau qua bức tường dày đặc kia.
Cả hai chỉ vội ôm nhau một cái rồi nói lời tạm biệt.
Lịch học của Đức Duy như bức tường trường học vậy, dày đặt không khoảng trống.

Những lần nhắn tin gọi điện cho Gia Hạo cũng là do tranh thủ vài phút giải lao mà ra.
Cả hai cứ thế mà diễn biến như một cuộc tình yêu xa.


Mà có vậy cũng không khiến cả hai lung lay lí trí mà tin tưởng đối phương tuyệt đối.

Hắn không sợ cậu lăng nhăng với người khác dù ngày ngày đối diện.

Cậu cũng chẳng sợ cậu lung lay với khứa nào khi ở môi trường toàn nam sinh với lối sống hiện đại.
Bởi trên ngón tay của cả hai chính là chiếc nhẫn cưới minh chứng ch tình yêu của đôi lứa.
Thời gian cứ như vậy trôi qua ngày qua ngày, diễn biến của cả hai dành cho nhau cũng không có gì mới lạ.
Lâu lâu, Gia Hạo vẫn theo chân mẹ Đức Duy, cùng bà lên thành phố thăm cậu.

Đúng nghĩa là thăm, hai bên chỉ kịp tâm sự nhau nhiều điều, thì lại quay lưng rời đi.
Ký túc xá đông vui ồn ào của ngôi trường quốc tế đồ sộ kia, lại lành lặng thiếu vắng đi sự ấm áp gọi là gia đình.
Và Đức Duy cũng chỉ có thể xin về nhà vào những ngày đặt biệt hoặc Tết đến.
Mỗi lần về là một món quà kèm theo cho Gia Hạo.

Nhưng hắn nào biết, cậu nào khao khát những món quà xa xỉ đó, à mà hắn biết chứ! Hắn biết người hắn yêu như thế nào mà!
Cho dù Đức Duy quay về với đôi bàn tay trắng mà thăm cậu.

Cũng đủ khiến cậu vui vẻ liên tiếp hẳn mấy ngày.
Nhớ khi trước, chỉ cần một ly trà sữa và một cái ôm nhẹ đã quá đủ với cậu.

Nay cũng chẳng khác gì xưa, vốn tâm hồn cậu đẹp, chẳng bao giờ đổi thay.
Có lần, là những lần hiếm hoi Gia Hạo họp mặt với đám bạn cũ.

Đúng là rất sôi động nhộn nhịp, nhưng chiếc đỉnh thoại để hình nền Đức Duy chưa bao giờ ngừng tắt.

Đúng theo kiểu, cho dù ở đâu hay với ai, mà không có hắn bên cạnh, cậu đều cảm thấy cô đơn.
Người bán rong với bộ đồ gấu tiến lại gần cả nhóm.

- Mua giúp em với! Từ chiều đến giờ, em chả bán được cây bánh nào!
Gia Hạo quay đầu, đôi mắt trĩu buồn thoáng nhìn con gấu bông trước mắt.

Cậu thở dài một cái rồi tự ngẫm.

" Ngay cả bản thân anh mày đây còn không lo nghĩ được! Thì sao phải lo tới nhóc chứ!?"
Dù có suy nghỉ như vậy trong đầu.

Nhưng cậu vẫn lấy tiền ra và mua hết số bánh trong giỏ giúp chú gấu.

Chú gấu gật đầu cảm ơn rồi vô tình thốt lên.
- Anh là Gia Hạo đúng không?
- Hả? À đúng rồi!
Cậu tò mò ngước nhìn lại chú gấu.
- Nếu bây giờ em trả số tiền này lại cho em và không lấy lại bánh! Vậy anh có chấp nhận làm vợ em không?
Gia Hạo ngạc nhiên, rồi cười khờ khạo, chề mội chê cười chú gấu.
- Cậu bị ngốc à?
- Anh sẽ hối hận đó!
- Cậu nhìn xem! Tui có hẳn nhẫn cầu hôn luôn rồi!
Gia Hạo giơ bàn tay lên với chiếc nhẫn trên tay, cậu tự hào trước mặt đám bạn.

Rồi nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ.
- Ơ...! Anh...em cũng có một chiếc giống anh!
Nói rồi, gấu bông cũng giơ bàn tay với chiếc nhẫn y hệt Gia Hạo.

Đám bạn lẫn cậu đều trầm trồ, nhưng rồi lại thui mà nghỉ rằng đó là trùng hợp giống nhau.
Lơ đi, nhưng con gấu bông kia ván không bỏ cuộc.

Nó cầm lấy số tiền của Gia Hạo lúc nãy mà gửi lại cho cậu.
- Đã có nhẫn rồi! Thì bây giờ mình cưới nhau thui! Nhớ lần trước, hai ta vẫn chưa nói câu hẹn thề nào cho nhau!
Con gấu bông bán hàng rong vừa nói, vừa thay đổi lại giọng nói một cách quen thuộc.

Gia Hạo mở to tròn mắt chăm chú nhìn cậu ta gỡ bỏ bộ quần áo hình gấu ra.
Lặp tức đứng ngồi không yên vì đó là Đức Duy.

Cũng quên rằng hôm nay là sinh nhật cậu.
Chiếc bánh kem, bài hát chúc mừng sinh nhật, đồng loạt được lũ bạn của Gia Hạo bày ra.
Thì ra hai bên đã thông đồng từ trước để tạo bất ngờ cho cậu.
Vỡ òa cảm xúc là đây, cậu ôm hắn thật trọn vẹn.
- Nhất định...! Em chỉ là của anh thui!
- Ha ha...!thực tế nè cục vàng! Em sẽ chỉ là của anh trừ khi anh còn giữ lấy em chứ!
- Hơ...! Đương nhiên là khi anh còn giữ lấy em rồi! Chứ không giữ thì em có hàng tá người theo!
...

Đúng vậy, câu nói của Gia Hạo vào lần sinh nhật đó không hề sai.

Không chỉ riêng mỗi Đức Duy là bị say đắm bởi Gia Hạo.
Mà ngay cả một lượng khách lớn đến quán cơm cũng bị cậu ta thu hút.

Còn có vài người mạnh dạn tỏ tình nhưng chỉ đành ngậm ngùi ra về vì bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc.

Còn có những người không đủ can đảm, chỉ có thể ngày này qua ngày nọ ghé quán rồi ngồi yên đấy, đưa đôi mắt của kẻ suy tình để ngắm nhìn cậu.
Nhưng cũng có một anh khá lì lợm.

Là anh em bạn bè với Trần Tuấn.
Ngô Đạt khá điển trai, lại cao to vừa người, anh ta biết Gia Hạo thích kiểu tóc mohican, ngay tức thì đi hớt kiểu đó.

Biết cậu thích hình xăm, trong một đêm lại dám xăm hẳn ba tiệm liên tục, đen đến kín người.
Nhưng bù lại, chỉ nhận được cái lắc đầu từ cậu.
Mà vậy thì đã sao? Anh ta vẫn thường xuyên bên cậu.

Đến cuối cùng cũng chỉ có thể là mức quan hệ anh em khi Gia Hạo mở lòng nói anh ta.
- Em đã có người thương rồi! Nên anh đừng phí thời gian ở em nữa! Anh nghỉ sao nếu anh là người thương của em, rồi em lại vì một người theo đuổi dai dẳng mà xiêu lòng! Lúc đó anh sẽ ra sao?
Ngô Đạt tỉnh cả người, anh ta tinh nghịch, cười ngây ngất rồi cúi đầu chịu thua.
- Không theo đuổi nữa! Nhưng anh làm bạn với nhóc nha!
- Ok anh luôn!
Bên phía Đức Duy cũng không kém cạnh.

Khi bên trong ngôi trường đó, toàn là những người môn đăng hộ đối với hắn.

Nam nữ bình đẳng điều đem lòng mến mộ Đức Duy.

Chỉ tiếc là có chút tẻ nhạt.

Bởi ngoại trừ Gia Hạo ra, Đức Duy rất ít khi bày tỏ cảm xúc với ai.
Việc hắn làm chỉ là lắc đầu và gật đầu, lạnh lùng hơn cả mùa đông có tuyết rơi.
Định hướng của cả hai dù có khác nhau hai hướng.

Nhưng một phần nào đó trong cả hai luôn hướng về phía nhau.

Chưa bao giờ có ý định rời bỏ nhau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương