Một lúc sau, Lai Tư Anh liếc nhìn xung quanh.

Mặc dù lúc này đã có người đến chơi nhưng vẫn không sôi động như lúc nửa đêm.

Đột nhiên, trong tầm mắt của cô xuất hiện một bóng người rất quen thuộc, bóng dáng này thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của cô mấy năm nay.
Nhưng đó hẳn là ảo ảnh phải không? Rốt cuộc tại sao người đó lại xuất hiện ở đây! Lai Tư Anh đang phủ nhận chính mình.

Tuy nhiên, suy nghĩ của cô rất nhanh đã được xác nhận, bởi vì bóng dáng đó lại đột nhiên biến mất.
"Quả nhiên là ta suy nghĩ quá nhiều..." Lai Tư Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Sao vậy?” Hàn Tử Duệ chú ý đến hành vi của Lai Tư Anh, lo lắng hỏi.
Cô lắc đầu, chỉ thản nhiên cười, hỏi: “Tôi đi hút thuốc, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Hàn Tử Duệ không hút thuốc, nhưng anh vẫn cùng cô đi ra ngõ sau.

Cô khéo léo châm điếu thuốc lá bạc hà, nửa dựa vào tường, hít một hơi thật sâu rồi thở ra làn khói nhẹ.

Không biết có ai từng nói rằng con gái thực sự rất gợi cảm và hấp dẫn khi hút thuốc hay không.
“Hút thuốc không tốt.” Hàn Tử Duệ nhìn cô với một cảm xúc mới trong mắt.


Anh phải thừa nhận rằng mình đã bị cô gái trước mặt quyến rũ.

Vâng, đó là sự quyến rũ.
Lai Tư Anh hơi nghiêng đầu, nhếch khóe miệng nói: "Anh không thích sao?" Im lặng mấy giây, trong khi Lai Tư Anh thở ra hơi khói từ điếu thuốc mới hít vào, Hàn Tử Duệ đột nhiên ôm cô vào lòng, cúi xuống và hôn cô.
Trong miệng cô thoang thoảng mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc, không hề khó chịu mà khá hấp dẫn.

Đây là cảm giác đầu tiên của anh.
Mặc dù cả hai đều mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, nhưng dựa vào khoảng cách giữa họ, Hàn Tử Duệ có thể ngay lập tức cảm nhận được thân hình đẹp đẽ của Lai Tư Anh.

Bất quá, trạng thái của Hàn Tử Duệ cũng không tệ, cho nên khi đôi tay bồn chồn của Lai Tư Anh dạo quanh bụng hắn, Lai Tư Anh không khỏi thốt lên trong lòng, những cơ bụng này tuyệt đối kinh người, không thua kém gì người khác.
Tuy nhiên, khi Lai Tư Anh đang định tiếp tục chạm vào thì Hàn Tử Duệ đã giữ tay cô lại.

Anh ấy vẫn có chút lý trí.

"Hả? Cái gì, anh không muốn à?" Lai Tư Anh có chút khó thở, thậm chí có chút choáng váng khi hôn anh.

Cô phải thừa nhận rằng kỹ năng hôn của anh ấy khá tốt, cho nên Lai Tư Ảnh vốn tưởng rằng anh muốn cô phát triển hơn nữa với anh.
Hàn Tử Duệ mỉm cười nói: “Chúng ta mới gặp nhau ngày đầu tiên, có phải là quá nhanh không, nữ sinh?”
Từ ‘nữ sinh’ cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo lại một chút.
Hơn nữa, cô vừa mới bắt đầu làm quen với trường mới nếu cô thực sự ngủ với đàn anh như thế nào, sau này gặp lại anh ở trường có xấu hổ không?
Trên thực tế, điều đó không quan trọng với cô.

Dù sao, cô đã từng thấy nhiều “tình một đêm” trong quán bar và không phải là cô chưa từng thử nó trước đây.
Chỉ là họ là những người xa lạ và sau này chúng ta sẽ không gặp lại họ nữa nên cô không nghĩ nhiều về họ.

Nhưng đây lại là tiền bối của cô, hãy quên đi, hãy giữ ấn tượng tốt để sau này chúng ta có thể còn gặp lại nhau.
“Hơn nữa… cô cũng không thực sự có thói quen "quan hệ bừa bãi"
Sau đó, Lai Tư Anh lại nghe hắn thêm câu này, giọng điệu có chút giễu cợt.

Bất quá, chính là bởi vì Hàn Tử Duệ hành động, Lai Tư Anh trong nháy mắt cảm thấy mình thật sự có chút quá 'Đói'? Quả nhiên, mỹ nhân có thể gây hiểu lầm...

"Chậc, em say rồi..." Lai Tư Anh tùy tiện tìm cớ, lại châm một điếu thuốc để tỉnh táo: "Nhưng vừa rồi, hình như là tiền bối hôn em trước."
"Hả?"
Hàn Tử Duệ bất đắc dĩ cười theo cô: "Anh cũng hơi say, thực xin lỗi..." Lúc này hai người chỉ biết cười rồi im lặng, cả hai cũng không có ai nói thêm điều gì khác.
**
Hàn Tử Duệ nghe điện thoại giữa chừng phải rời đi trước.

Vốn dĩ anh định đưa Lai Tư Anh về nhà trước, nhưng Lai Tư Anh nói vẫn còn sớm, ngày hôm sau là cuối tuần nên cô sẽ không về nhà sớm như vậy.

Ngoài ra, khu vực này đối với cô là địa bàn quen thuộc, hơn nữa cô cũng có người quen ở hộp đêm nên anh không cần phải lo lắng cho cô.
Thấy cô đã nói như vậy, anh không thể nói thêm gì nữa đành phải rời đi trước.

Lúc này Lai Tư Anh uống có hơi nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là cô say, bởi vì khả năng uống rượu của cô ấy dù sao cũng đã tập quen rồi, dù thế nào đi nữa cô ấy vẫn có thể nâng cao khả năng uống rượu của mình.
Cũng không hẳn ngàn chén không say, chỉ cần không vượt quá mức cô sẽ không dễ dàng gục ngã.

Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ là cô muốn đi vệ sinh sau khi uống quá nhiều.

Nhưng điều này cũng tốt, một mặt rượu rất dễ tích tụ trong cơ thể và đi lên não, đào thải ra ngoài vẫn là tốt nhất.
Sau khi Hàn Tử Duệ rời đi, Lai Tư Anh ngồi một mình ở quán bar, uống rượu, dùng điện thoại lướt weibo, mặc dù có một hai người đến cùng cô trò chuyện, nhưng cô cũng không quan tâm, cho nên cũng không có chuyện gì.
Lâu lâu ngồi uống rượu một mình thật chán, lại dễ buồn ngủ nên cô chỉ đành đi về nhà ngủ một giấc.

Chuyện tình của cô và Hàn Tử Duệ đã không còn, cô chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Trên thực tế, Lai Tư Anh không phải là người quá gợi cảm.


Những người biết rõ về cô nói đùa về nhu cầu của cô ấy.

Đối với cô, cô có thể để tình yêu phát triển tự nhiên nhất chứ chưa đến mức phải ngủ với một người đàn ông.
Cô thản nhiên chào tạm biệt với họ rồi rời đi.

Sau khi ra ngoài, cô không trực tiếp về nhà mà đến một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua thuốc lá và đồ ăn.

Có vẻ như cô chưa ăn gì từ khi ra khỏi lớp, thực ra buổi tối cô ấy cũng ăn ít thậm chí không ăn để giữ dáng, cô chỉ uống sữa hay sinh tố trái cây mỗi khi bụng đói và cô cảm đang cảm thấy khó chịu trong bụng.
Lai Tư Anh đi đến tủ lạnh lấy một chai nước và một hộp sữa, sau đó đi sang tủ bên cạnh lấy hai nắm cơm lươn, cô đi đến quầy lễ tân chỉ vào tủ thuốc lá phía sau nói: “Tôi muốn thêm một hộp Marlboros nữa.”
Cô không quen hút thuốc lá của đàn ông Trung Quốc và cũng không thích mùi vị nồng nặc nên cô thường hút nhiều hơn cả là loại thuốc lá bạc hà.
Trả tiền xong, cô lấy hai nắm cơm đi đến lò vi sóng hâm nóng.

Đang định đi ngồi xuống bàn ghế bên ngoài, cô liền nhìn thấy Cố Trạch Thần.

Người này mặc dù là bạn cùng bàn của cô nhưng dù sao cô cũng chưa từng nói chuyện nhiều với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương