Miền Nam ở đây, khí hậu tháng 9 vẫn giống tháng 7, tháng 8, oi bức và nóng nực.

Nếu bạn đã có thể mặc áo dài tay và áo khoác ở miền Bắc thì vào thời điểm này tay áo ngắn vẫn là phổ biến ở đây.
Thông thường, đợt huấn luyện quân sự sẽ dành cho học sinh năm nhất.

Trường học sẽ đưa học sinh năm nhất trở lại trường trước một tuần, để không cản trở việc học sinh lớp hai và lớp ba đến lớp.

Nhưng trường trung học mà Lai Tư Anh chuyển đến lại là một ngoại lệ.

Việc huấn luyện quân sự năm đầu trung học thực sự bắt đầu cùng lúc với trường học bình thường.

Người ta nói rằng đó là để giáo viên và học sinh của trường hòa nhập tốt hơn.

Đúng vậy, ngày đầu tiên đến trường của Lai Tư Anh vào năm thứ hai trung học cũng là ngày đầu tiên cô trở thành học sinh chuyển trường.

Tại sao lại nói cậu ấy là học sinh chuyển trường? Có thể bạn không tin nhưng ở trường học trước, cô đã đánh một nam sinh cao 1,8 mét đến mức phải nằm viện.

Do sự việc nghiêm trọng nên nhà trường đã đuổi cô.

Lai Tư Anh đứng đối diện cổng trường, nhàn nhã hút thuốc, bất lực nhìn dòng chữ lớn dán trên dải vải đỏ.

"Chào mừng đến với trường trung học Mục Hạ!"

Cô chợt nhớ đến vài ngày trước khi khai giảng, bố của Lai Tư Anh là Lai Thế Khải với vẻ mặt chân thành nói với cô: "Đây là yêu cầu cuối cùng của bố đối với con, hãy yên tâm ở đây, đến trường mới đừng gây rắc rối nữa.

Nếu con lại bị đuổi học lần nữa, hãy về nhà mẹ con và sống với bà ấy"


Đúng vậy, bố mẹ Lai Tư Anh đã ly hôn được hai năm, lúc đó cô đã được tòa án ra quyết định trao cho bố cô vì tình hình tài chính của bố cô khá tốt và ông thực sự có thể chu cấp cho cô tốt hơn so với mẹ.

Về phần mẹ cô, cô nghe nói năm nay bà đã lập gia đình.

Chồng mới của bà cũng là một doanh nhân, điều kiện cũng không đến nỗi tệ, có thể coi là chấp nhận được.

Vợ cũ của chú ấy đã qua đời vì bạo bệnh vào sáng sớm, hiện có một cậu con trai lớn hơn Lai Tư Anh một chút và đang học ở một thành phố gần đó.

Kể từ khi ly hôn, Lai Tư Anh chưa bao giờ gặp lại mẹ mình.

Bởi vì cô bị cả hai người đá như một quả bóng, không ai muốn cô, họ coi cô là 'rắc rối'.

Ít nhất đó là những gì họ nghĩ sau khi Lai Tư Anh học năm thứ ba trung học cơ sở.

Quả là rắc rối lớn!.

Lai Tư Anh khẽ cau mày, thở dài một hơi, ném tàn thuốc vừa hút xuống đất, dùng chân dậm mạnh, chuẩn bị đi về phía đối diện.

Đột nhiên, có người va vào cô một cái thật mạnh, cô bất giác "tsk" một tiếng, không hài lòng quay đầu lại nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài, nhưng lại không giống cô.

Mái tóc vừa nhuộm vừa uốn.

"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Lai Tư Anh còn chưa kịp mở miệng, cô gái đã nói trước, không ngừng cúi đầu xin lỗi cô.

Lai Tư Anh bất lực nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình đang tức giận nhưng không thể bộc lộ ra ngoài.

"Vừa rồi tôi thực sự xin lỗi vì đã va phải cậu! Tôi chạy quá nhanh, không nhìn thấy cậu ở phía trước nên không kịp dừng lại.

Thực xin lỗi, cậu có sao không?" Cô gái hổn hển giải thích và cố gắng chạm vào cô bằng tay.

Lai Tư Anh đương nhiên tránh xa tay của cô ấy, vẻ mặt vô cảm nói với cô: "Cậu chạy nhanh như vậy là vội vã đi đầu thai à?!"

"Cậu không nhắc nhở thì mình suýt chút nữa quên mất, mình không phải định đi đầu thai, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi học, đã chín giờ rồi, mình sắp trễ rồi, cho nên mới chạy nhanh như vậy..." Cô gái hoảng sợ giải thích.

"Muộn à? Cậu làm sao vậy, mới tám giờ rưỡi thôi mà..." Lai Tư Anh chỉ vào đồng hồ và bình tĩnh nói.

Cô gái dường như nhớ ra điều gì đó đột nhiên hét lên khiến cô giật mình.

"A! Tôi thật là ngu ngốc, hôm qua tôi quên đặt đồng hồ và đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng để tránh bị trễ.

Tôi tưởng bây giờ đã chín giờ rồi, haha, cảm ơn bạn đã nhắc nhở lần nữa !" Đúng là một cậu bé ngốc nghếch! Cô không có thiện cảm gì với loại con gái này.

Cô không thể nói ghét cô ấy, cũng không thể nói thích cô ấy.


Suy cho cùng, giữa học sinh giỏi và học sinh kém vẫn có ranh giới vô hình.

Tốt nhất bạn nên ở trong ranh giới của chúng và tránh khỏi rắc rối.

Lai Tư Anh chỉ trợn mắt không nói gì, cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ liên quan gì đến cô ta nữa.

Cô ta chỉ vô tình đụng phải cô thôi, cô cũng không keo kiệt đến mức gây rắc rối cho cô ấy.

Nhưng ai biết sau khi vào cổng trường, cô gái vẫn đi theo cô, nhiệt tình tự nhủ: “Cậu là học sinh năm nhất cấp ba à( lớp 10)? Không, học sinh năm nhất cấp ba bây giờ chắc đang đi huấn luyện quân sự.

Học sinh năm hai cấp ba(lớp 11)? Hay là học sinh năm cuối cấp ba(lớp 12)? Tôi chưa từng gặp cậu..."

"Nếu cậu không phải con gái, tôi còn tưởng rằng cậu đang muốn tán tỉnh tôi!" Lai Tư Anh chế nhạo.

Tư Anh bỗng thấy cô gái đột nhiên đỏ mặt sau khi nghe những gì cô ấy nói, trông như muốn ngừng nói.

"Cậu không thể không hài hước một tý được sao? Chắc chắn với những cô gái tốt thì khác suy nghĩ của họ thực sự trong sáng.

"Mình chỉ nói đùa một chút mà cậu lại khiến mình đỏ mặt, thật tuyệt vời, nhìn cậu làm mình thật sự muốn nói chuyện nhiều hơn.

Cậu làm bạn với tớ nhé!"

Lai Tư Anh hôm nay không trang điểm đậm, dù sao cũng không thích hợp đi học nên cô chỉ đánh chút phấn nền và trang điểm mắt nhẹ.

Sau đó tóc cô được buộc thành đuôi ngựa vì được uốn và nhuộm màu nâu trà sữa nên hiệu quả tốt hơn so với các học sinh khác.

Ngoài ra, cô còn xỏ lỗ tai, một bên trái và hai bên phải.

Dù nhà trường không quá khắt khe trong việc chải chuốt nhưng cô chỉ đeo những chiếc khuyên tai màu đen đơn giản nhất.

Mặc dù vậy, Lai Tư Anh biết rằng mình không thực sự chán ghét cô gái này.


Tuy nhiên, cô vẫn lạnh lùng trả lời: “Tôi biết tôi xinh đẹp, nhưng tôi không muốn làm bạn với cậu.”

“Tại sao? Vừa rồi cậu còn tức giận không?” Cô nhanh chóng đuổi theo Tư Anh và hỏi:

"Cậu có thể cho mình biết lý do không? Tại sao lại không thể kết bạn với mình..." Lai Tư Anh rõ ràng không muốn nói chuyện với cô, cô trước đây đều như vậy cho nên Tư Anh không muốn dành quá nhiều thời gian với cô.

Hơn nữa, họ thực sự chỉ là người qua đường.

Nếu không phải vừa rồi vô tình va chạm thì sẽ không có 'ồn ào' như hiện tại.

Có lẽ cô gái cũng nhận ra sự đường đột của mình nên không nói tiếp.

Cô thấy Lai Tư Anh đột nhiên quay lại hỏi cô:

"Này, cậu có biết đường đến văn phòng trường không?"

Cô gái nhìn thấy Lai Tư Anh đột nhiên chú ý đến mình bỗng nhiên tràn đầy năng lượng đáp: "À, tôi biết! Mình sẽ đưa câu đến đó!"
Lúc này, Lai Tư Anh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ đi theo cô gái đến phòng công vụ của trường.

Trước văn phòng công vụ của trường, cô gái mỉm cười nói với Lai Tư Anh: "Đây là văn phòng công vụ của trường."

Lai Tư Anh liếc nhìn cô, nói "Ừm", rồi nói: " Cô có thể đi." Nghe vậy, cô gái không còn cách nào khác đành quay người rời đi, Lai Tư Anh bước vào phòng công vụ của trường.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương