Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp
-
Chương 56
Trans + beta: Nguyệt Nguyệt
Đêm tốt nghiệp khoá học nhân thể mỹ Diệp Linh Ngân cảm thấy hối hận vì mình đã từng vô tri.
Buổi sáng cô phát hiện hai hộp ở trên tủ đầu giường đều bị dỡ xuống, Hoắc Cẩn Hành không lãng phí chút nào mà dùng hết một hộp, hộp thứ hai không còn mấy bao.
Cô ấn vòng eo đi vào toilet, lần đầu tiên cô phát hiện có loại vận động còn mệt hơn luyện nhảy.
Những thứ cơ bản như kéo chân, luyện chân, hạ eo đối với người huấn luyện như cô mà nói không đáng giá nhắc đến nhưng hiển nhiên tối qua mở ra thế giới mới càng khiêu chiến hơn nữa.
“Cẩu nam nhân.”
Còn không để cô cho không điểm.
Được rồi, cô thừa nhận mình ghen tỵ, ghen tỵ với người nào đó thiên phú dị bẩm không thầy dạy cũng hiểu mà cô học lâu như vậy lại bại trận trong thực chiến.
Càng nghĩ cô càng giận, Diệp Linh Ngân rửa mặt xong thì chạy xuống lầu đến chất vấn vì sao hành vi của Hoắc Cẩn Hành thành thạo có phải do luyện sau lưng cô hay không?
Đối mặt với “tội danh” bất thình lình xảy ra, Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh buông báo kinh tế tài chính trong tay xuống: “Đừng vô cớ gây rối.”
“Trở mặt không nhận người!” Diệp Linh Ngân một tay chống nạnh còn một tay chỉ vào anh lớn tiếng lên án: “Ngày hôm qua còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm hôm nay đã nói em vô cớ gây rối.”
“…”
Anh không có khả năng gọi ra xưng hô sến như vậy được.
“Lại đây.”
Diệp Linh Ngân tức giận: “Anh vừa nói đã đi qua thì em chẳng phải thật mất mặt hay sao?”
Hoắc Cẩn Hành cười.
Thật ra anh không biết cô gái nhỏ mỗi lần lớn mật trêu chọc sau khi ngủ dậy qua ngày hôm sau sẽ có tính tình lớn như vậy.
Anh đứng dậy chủ động đi qua, quan tâm thăm hỏi: “Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Anh nói xem.” Diệp Linh Ngân lấy mắt trừng anh, chỉ từ ngực đến bên hông rồi đến dưới chân: “Đây, đây, đây, tất cả đều đau.”
“Anh xoa xoa cho em?”
“Anh đi đi…” cô đã không còn là Diệp Linh Ngân dễ lừa như hôm qua lại để anh động thủ thì khó mà bảo toàn lần thứ hai có bị thương tổn hay không.”
Hoắc Cẩn Hành xoa tóc cô, anh móc một hộp thuốc mỡ ra từ trong túi: “Anh mua thuốc cho em, đợi chút nữa nhớ phải dùng.”
Diệp Linh Ngân trừng anh một cái: “Em là người suy yếu đến mức cần dùng thuốc hay sao?”
Trên đầu cứ việc nói như vậy nhưng tay vẫn rất thành thật lấy thuốc mỡ đi.
Người như cô từ trước đến nay co được duỗi được, không bao giờ làm khó chính mình.
“Nhưng mà vì sao anh lại có loại thuốc này?”
Tối hôm qua là nhất thời hứng khởi, “áo mưa nhỏ” cũng đều do cô mua, Hoắc Cẩn Hành không có khả năng chuẩn bị thuốc trước.
“Mua.” Người nọ cố ý nói chếch ra khỏi trọng điểm.
Diệp Linh Ngân cầm thuốc mỡ, tròng mắt tinh nghịch đảo quanh tròn: “Ai mua?”
“Khụ.” Hoắc Cẩn Hành cúi đầu thanh giọng: “Bây giờ dùng chứ? Anh giúp em?”
Loại việc có quan hệ tư mật với Diệp Linh Ngân anh đương nhiên sẽ không tùy ý bảo trợ lý đi làm.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng chớp mắt, đột nhiên hiểu được gì đó.
Anh ngồi ở kia xem báo kinh tế tài chính nhưng thuốc mỡ còn mang theo bên người điều này chứng tỏ anh thật ra vừa trở về không lâu?
Cho nên vừa rồi ông chú này vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh?
“Hừ hừ.” Diệp Linh Ngân đã thông suốt logic trong lòng cũng thông thuận, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Đi cùng em.”
Phòng ngủ là lĩnh vực tư nhân, người phụ nữ mị nhãn như tơ dựa vào mép giường, nhìn thẳng anh chằm chằm chờ anh đến hầu hạ.
Hoắc Cẩn Hành đột nhiên hối hận vì đã đưa ra yêu cầu muốn hỗ trợ: “Ngân Ngân, tự em bôi thuốc?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh làm nũng: “Không được đâu, ai làm thì người đấy phụ trách.”
Người đàn ông khôi phục lý trí vẫn rất thương tiếc cho cô, lúc bôi thuốc rất chuyên tâm, không hề động tay động chân chỉ là sau khi xử lý xong thì chính mình đến nhà vệ sinh để giải quyết.
Bởi vì thức dậy quá muộn, bữa sáng lại trực tiếp biến thành cơm trưa.
Đây là một trong những số lần ít ỏi Diệp Linh Ngân ăn cơm ở nhà, đồ vật vẫn là do Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa đến.
Hoắc Cẩn Hành từ nhỏ bị quản thúc bởi lễ nghi, cứ việc phóng túng với cô nhưng những quy củ của các phương diện khác cũng cần phải giữ vững. Ví dụ như lúc còn nhỏ nhất định phải để cô ngồi đoan đoan chính chính ăn cơm trên bàn cơm.
Theo thời gian trôi đi thì Diệp Linh Ngân đang đánh vỡ từng chút một.
Hôm nay không cần làm việc nên Diệp Linh Ngân sau khi ăn uống no đủ thì nằm trên ghế lướt Weibo.
Sau khi chấm dứt cuộc họp báo thì đề tài tương quan xuất hiện không ít, Official đưa đẩy quảng cáo nước hoa, các blogger bát quái chuyện của giới giải trí cũng càng thêm mạnh bạo.
Mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành nhưng cũng chỉ là suy đoán. Ở trong giới thì tai tiếng tình yêu của XXX với XXX thường xuyên xuất hiện. Chỉ cần chính chủ không nói thật dưới hiện trường thì qua mấy ngày tự nhiên sẽ tiêu tán.
Lúc cô lướt đến đề tài Phật châu, Diệp Linh Ngân đột nhiên nhớ đến một việc.
Phật châu hình như là bị cô kéo đứt?
Diệp Linh Ngân định hồi tưởng lại nhưng trong đầu hiện lên toàn là hình ảnh giao triền cực nóng làm người ta mặt đỏ tai hồng nhanh chóng lắc đầu đạn gãy.
Để tĩnh tâm nên cô lén lút đến thư phòng chép mười mấy trang kinh Phật.
Khi cô vui vẻ thoải mái sửa sang lại xong giấy Tuyên Thành thì điện thoại để im lặng ở một bên góc bỗng nhiên sáng màn hình lên. Duỗi tay cầm lên nhìn trên thông báo hiện một dãy số không có ghi chú thuộc về Cảnh Thành.
Diệp Linh Ngân nghe thì âm thanh bên trong truyền đến lại là Thư Tình.
Ngày hôm sau địa điểm nghỉ ngơi của Diệp Linh Ngân từ Lan Đình Thủy Tạ chuyển đến chung cư, nhìn thấy Thư Tình chật vật đến cửa.
“Tiểu Diệp, cô giúp tôi với.” Thư Tình nước mắt lưng tròng đếm kỹ hiện trạng bi thảm của chính mình.
Màn diễn khóc này thật sự quá giả tạo, nháo đến mức lỗ tai Diệp Linh Ngân đau, ngón tay đè lỗ tai lại nói: “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”
“Cô và tôi rốt cuộc cũng có chung bí mật…” Thư Tình uyển chuyển ám chỉ: “Xem ở những lúc chúng ta cùng chung hoạn nạn.”
Biết rõ đối phương không thích mình còn muốn đến cửa là bởi vì cô ta thật sự cùng đường muốn lợi dụng việc năm đó áp chế Diệp Linh Ngân giúp mình một phen.
“Cùng chung hoạn nạn…” Diệp Linh Ngân lặp lại cái từ này, lòng bàn tay nâng khuôn mặt lên nghiêng đầu hỏi: “Không phải cô nói cô bé lúc trước cùng chung hoạn nạn với cô, gọi cô một tiếng chị đã chết rồi sao?”
Sắc mặt Thư Tình ửng đỏ, là xấu hổ.
“Làm sao thế, cô cho rằng tôi không đến tìm cô chất vấn chính là không coi trọng việc này?” Diệp Linh Ngân nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô ta, gõ ngón tay nhắc nhở: “Vậy làm sao cô không nghĩ là vì sao mấy năm trước cô có thể dựa vào quy tắc ngầm lăn lộn ra tên tuổi trong giới, mà gần đây phiền toái gia tăng mãnh liệt, tài nguyên còn không ngừng rơi xuống chứ?”
“Là cô!” Thư Tình đột nhiên trợn to mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Cô chèn ép tôi ở sau lưng? Vì sao cô lại làm như vậy?”
Diệp Linh Ngân giơ tay đảo quanh bên trán: “Hơi chút động não nghĩ lại cũng biết tôi đang báo thù.”
Thư Tình khó có thể tin.
Lúc nhà họ Ninh thừa nhận thân phận của Diệp Linh Ngân cô ta thấp thỏm bất an, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng lại không nhận được sự tức giận của Diệp Linh Ngân.
Cô ta cho rằng Diệp Linh Ngân cũng sợ cô ta công bố những chuyện cũ không thể chấp nhận được vì vậy yên tâm buông lỏng. Ninh Tri Hằng bỏ đầu tư trên người cô ta cũng không sao cả, cô ta có thể chu toàn ở trong giới như trước.
Cô ta cứ không ngừng an ủi chính mình như vậy lại phát hiện ngày tháng trôi qua càng ngày càng khó khăn.
Người đứng đằng sau điều khiển vậy mà lại là Diệp Linh Ngân!
“Cô đâm tôi một đao ở sau lưng còn trông cậy vào tôi một điều nhịn chín điều lành?” Cô chưa bao giờ cho rằng chính mình là người lương thiện cỡ nào.
“Không biết tôi làm gì cho cô có ảo giác tuỳ ý ức hiếp sẽ không phản kháng nhỉ.” Diệp Linh Ngân hơi ngửa đầu dường như đang nghiêm túc nghĩ lại: “Là khi còn bé tha thứ cho cô khi cô trộm khoá vàng hay là lúc trước giúp cô né tránh cánh tay dơ bẩn dưới bàn trong yến hội?”
“Nếu cô oán hận tôi thì vì sao cô không nói sớm.” Lần đầu tiên Thư Tình trực diện cảm nhận được lệ khí của Diệp Linh Ngân, run như cầy sấy.
Diệp Linh Ngân lạnh lùng cười: “Thật xin lỗi vì không báo cho cô trước.”
Cô chỉ là sau khi xảy ra chuyện không đi tìm Thư Tình chất vấn trước để cô ta làm tốt tâm lý chuẩn bị tiếp chiêu.
“Chỉ là tôi cảm thấy giằng co với loại người như cô không có ý nghĩa gì, chỉ tổ lãng phí miệng lưỡi, lãng phí thời gian.” Giống như tranh luận bây giờ.
Lúc ấy nghe thấy sự hồi đáp của Thư Tình trong miệng Ninh Tri Hằng cô đã hiểu Thư Tình đã hoàn toàn mất đi lương tri, cô sẽ không nhớ tình cảm cũ.
Thư Tình giận tím mặt: “Lúc những người trên mạng bỏ đá xuống giếng tôi đều giữ bí mật cho cô, cô dựa vào cái gì mà chặn đường sống của tôi.”
“Cô không công bố quá khứ của tôi cũng chỉ là muốn giữ bí mật của chính cô thôi.” Diệp Linh Ngân không lưu tình chút nào mà kéo xuống một tầng nội khố cuối cùng của cô ta: “Cô sạch sẽ bao nhiêu thì cứ đi về phía trước, ai có thể áp chế cô?”
“Diệp Linh Ngân, cô đừng tưởng rằng mình đứng ở trên đạo đức mà chỉ trích tôi, nếu tôi thân bại danh liệt cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
“A…” cô phát huy kỹ thuật diễn một tay ôm ngực tỏ ra hoảng sợ: “Tôi rất sợ hãi nhé.”
Trình diễn xong rồi Diệp Linh Ngân giơ hai tay ra nhìn cô ta chằm chằm: “Sinh ra ở khe suối bị cha mẹ bán cho người khác làm con dâu nuôi từ bé, để vào giới giải trí mà sửa tuổi cũ, vì lấy tài nguyên mà bò lên giường người khác, cô đầy vết nhơ như vậy có quan hệ gì với tôi đâu?”
“Không nói đến việc công bố chuyện kia bọn họ sẽ phỉ nhổ tôi hay là cảm thấy tôi đáng thương.”
“Cho dù tôi thật sự rời khỏi giới giải trí thì tôi cũng có thể tiêu sái trải qua cả đời không lo lắng.”
“Mà cô thì không được.”
“Thư Tình, đây là hiện thực.”
Các cô đã sớm không phải là người bị hại đồng bệnh tương liên.
Thư Tình cho rằng cô sẽ sợ bị kéo xuống nước mà thoả hiệp lại quên cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ không có người dựa vào, cần phải thận trọng từng bước như trước kia.
Nói mệt rồi thì Diệp Linh Ngân phun ra một hơi thật mạnh, chỉ về phía cổng lớn: “Thành thành thật thật cút về đi, đừng lắc lư ở trước mặt tôi cũng đừng dùng ám chiêu sau lưng tôi. Tôi có tiền tài có nhân mạch, cô trêu chọc tôi thì tôi có rất nhiều biện pháp dày vò cô.”
Thư Tình đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Diệp Linh Ngân gọi Tiểu Ngư đến tiễn khách.
“Thư tiểu thư, xin mời.” Lời nói dùng chữ “xin mời”, động tác lại vô cùng không khách khí trực tiếp lôi Thư Tình đi ra cửa.
Lòng Thư Tình như tro tàn.
Cách cánh cửa đóng chặt cô ta bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Linh Ngân.
Cô ta cho rằng Diệp Linh Ngân đổi ý.
Nhấc điện thoại lên đột nhiên không kịp phòng ngừa lại là một câu uy hiếp: “Miệng kín một chút, phàm là để tôi nghe thấy có người nhắc đến tôi trước kia thì tôi sẽ tính hết lên đầu cô đấy.”
Thư Tình suýt chút nữa đã ngất luôn tại chỗ.
Cô ta giống như vai hề nhảy nhót, cho rằng Hoắc Cẩn Hành và Ninh Tri Hằng sẽ xuất đầu vì Diệp Linh Ngân thậm chí còn ấp ủ trong đầu vở kịch cá chết lưới rách vừa rồi, cuối cùng lại được nói cho biết người ta căn bản không coi cô ta là sự uy hiếp.
Phù du hám thụ*, buồn cười đến cực điểm.
(*: Ý nói vật phù du phải bám lên cây mới sống được. Ý ở đây là phải dùng thủ đoạn để leo lên)
Diệp Linh Ngân đứng ở màn hình camera theo dõi nhìn một màn này nhếch môi cười lạnh.
Tiểu Ngư cũng thấy tất cả điều này, lo lắng hỏi: “Chị Ngân, nếu cô ta bất chấp tất cả có thể sẽ bất lợi với chúng ta hay không?”
“Cô ta không dám.” Thần sắc Diệp Linh Ngân chắc chắn: “Một người phụ nữ nhẫn nhục mười mấy năm đều muốn bò lên trên làm sao cam nguyện bị đánh về nguyên hình chứ.”
Nói Thư Tình cứng cỏi cũng được, tai hoạ để lại ngàn năm cũng chẳng sao, ưu điểm và nhược điểm lớn nhất của Thư Tình chính là lòng tham.
Nếu công bố việc năm đó đối với Diệp Linh Ngân bây giờ mà nói là không có quan hệ đau khổ gì, mà Thư Tình sẽ bị bôi đen cả đời, chịu người phỉ nhổ.
Chết tử tế không bằng tồn tại tiếp, Thư Tình chính là loại người này. Cho dù lăn lộn gian nan trong giới giải trí đều không thể thảm như lúc cô ta bị nhà nghèo bán đi làm con dâu nuôi từ bé cho nên Thư Tình sẽ không từ bỏ cuộc sống hiện tại.
Đề tài trầm trọng quá mức nên Tiểu Ngư không hỏi nhiều rồi bắt đầu báo công việc: “Vừa rồi chị Văn gọi điện thoại đến nói thời gian ghi hình gameshow đã được định vào tuần sau nữa.”
“Tuần sau nữa?”
Sẽ không vừa vặn đụng phải sinh nhật Hoắc Cẩn Hành chứ?
Diệp Linh Ngân gửi tin nhắn hỏi thời gian cụ thế, Đoạn Văn trả lời là từ 23 đến 27.
Sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành vào ngày 28 tháng 9, thời gian vừa tốt.
Chủ đề của gameshow điền viên này rất minh xác, để mọi người phấn đấu dốc sức làm việc cả ngày lẫn đêm ở thành phố lớn nhìn thấy một cuộc sống nhàn nhã yên lặng, được cư dân mạng gọi là “Mảnh đất yên tĩnh duy nhất trong thế giới phức tạp.”
Ngày xuất phát, cô rất trùng hợp mà gặp được Lê Hạo Vũ trên máy bay. Em trai cún sữa nhiều ngày không gặp lộ ra một hàm răng trắng với cô: “Chị.”
Diệp Linh Ngân: “?”
Sau đó Lê Hạo Vũ mới nói cho cô: “Em là khách mời thường trú của kỳ này.”
Em trai tỏ vẻ có thể ghi hình gameshow với chị gái cậu ta chờ mong vạn phần nhưng mà ngày đầu tiên tổ tiết mục bắt đầu ghi hình thì Lê Hạo Vũ đã héo.
Các khách mời được sắp xếp ở chung trong một viện, muốn sinh sống ở chỗ này cần phải dựa vào lao động đổi lấy lương thực.
Ngày đầu tiên bắt đầu ghi hình vào buổi chiều, khách mời phân biệt nhận được mấy tấm thẻ nhiệm vụ, nhiệm vụ hạng nhất: Nông trường mới ấp ra một lũ gà con, cần phải đưa bọn chúng về chuồng hết mới có thể nhận cơm tối nay.
Đặt tầm mắt ra xa nhìn lại, một đám gà con lông vàng nhạt còn chưa mọc đủ đang ríu rít kêu không ngừng.
Lê Hạp Vũ bất chấp đẹp trai, ngón tay mang bao tay đang phát run: “Nhỏ như vậy… Em bắt một cái sẽ không bóp chết chúng nó chứ?”
Diệp Ninh Ngân nói chính xác cho cậu ta; “Sẽ không.”
Nhưng rất hiển nhiên đó chỉ là cái cớ của Lê Hạo Vũ, cậu ta làm gì sợ sức lực mình lớn mà rõ ràng là không dám bắt.
Một đám gà con này có giá trị nhan sắc rất cao, sắc màu vàng nhàn nhạt, Diệp Linh Ngân đeo bao tay nâng gà con trong lòng bàn tay, chân nó đạp lên bao tay thoạt nhìn mềm như bông: “Đây không phải rất đáng yêu sao.”
Lê Hạo Vũ quay đầu vừa nhìn, sự sợ hãi từ sống lưng chạy lên đỉnh đầu.
Thật vất vả căng da đầu hoàn thành nhiệm vụ cửa thứ hai lại là đuổi gà trưởng thành chạy về nhà
Trên đường có một con chạy tụt về phía sau, Lê Hạo Vũ bị gà trống đuổi chạy đầy đất, vừa chạy vừa kêu: “Cuộc sống điền viên nhàn nhã đã nói đâu?”
Vận khí xui xẻo này của cậu ta gần đây đã gặp gỡ phân đoạn “kíƈɦ ŧɦíƈɦ” như vậy.
Ngày ghi hình đầu tiên, video khôi hài của Lê Hạo Vũ bị tổ tiết mục coi như là ngoài lề mà đăng lên, chọc cười một đám cư dân mạng.
Tiết mục chính thức được phát sóng cần phải có thời gian cắt nối biên tập, đạo diễn gameshow vô cùng hào phóng mỗi ngày đều sẽ thay đổi phần ngoài lề. Mùa ghi hình cũng rất được mùa nên sau đó trong quá trình ghi hình của khách mời liên tiếp tuôn ra phân đoạn hài hước.
Ngày hôm sau có người xuống đồng ruộng lăn thành tượng đất, ngày thứ ba có người rơi vào hầm để củ quả của nông dân.
Chờ đến ngày thứ tư thời tiết thay đổi, bầu trời vốn dĩ trong xanh bị mây đen che kín, trời đỏ mưa to. Con đường nhỏ lầy lội cản trở bước chân của mọi người, tiến độ ghi hình chịu ảnh hưởng.
Diệp Linh Ngân có chút lo lắng.
Ngày mai là 27 vốn là phải về, cứ như vậy thì làm sao mới tốt?
Nhóm khách mời và nhân viên công tác của tổ tiết mục đợi một ngày, sửa đổi nhiệm vụ vốn nên ra ngoài thành thăm viếng trợ giúp các thôn dân làm việc ở nhà.
Mọi người ngóng trông ngày mai nắng nhưng đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, ngày hôm sau thức dậy cũng vẫn mưa dầm liên miên cho đến buổi chiều mới ngừng lại.
“Aizz.”
Xem ra hôm nay không thể trở về.
Cô chỉ có thể tận lực tranh thủ quay về trước khi sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành kết thúc.
Buổi tối Diệp Linh Ngân ôm điện thoại gọi điện thoại với Hoắc Cẩn Hành: “Ngày mai em còn phải ghi hình, chờ em trở về có lẽ đã là buổi tối, anh nhớ phải mua bánh kem.”
“Rốt cuộc là ai ăn sinh nhật?” Anh ăn sinh nhật còn bị dặn dò tự đi mua bánh kem?
“Không phải em không ở đó hay sao, nếu đến lúc trên đường về trên máy bay không tiện liên lạc thì sao.” Diệp Linh Ngân nói đúng lý hợp tình
Hoắc Cẩn Hành nói được lại hỏi cô: “Muốn anh đến ở cùng em hay không?”
Nhớ đến những việc Hoắc Cẩn Hành làm ở tổ tiết mục “Chạy trốn mê thành” Diệp Linh Ngân lại phụt cười: “Anh cũng đầu tư cho show này?”
“Không có.”
Cho nên chỉ có thể lén đi.
Diệp Linh Ngân không đọc hiểu lời ngầm trong điện thoại, ngày hôm sau nghiêm túc ghi hình. Mắt thấy thời gian trôi đi từng chút, cô bắt đầu sốt ruột sợ không về kịp.
“Thực xin lỗi, chịu ảnh hưởng của nhân tố không thể đối kháng nên lần ghi hình này trì hoãn thời gian của mọi người, hôm nay tổ tiết mục chuẩn bị bữa tối phong phú khao mọi người, ngày mai lại cùng nhau trở về.”
Đạo diễn vừa nói xong thì những người khác vui vẻ còn Diệp Linh Ngân ngẩn người.
Cô không muốn hưởng thụ bữa tối phong phú chỉ muốn về nhà sớm một chút.
Ngay khi cô quyết định thương lượng với đạo diễn để về một mình bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Cẩn Hành: “Ngân Ngân, mở ra vị trí của em và anh đi.”
Diệp Linh Ngân không hiểu sao, dựa theo anh nói mà mở ra vị trí chúc mừng lại ngạc nhiên phát hiện, điểm nhỏ của đối phương lại ở cách chính mình không xa!
Điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn sắp xếp của Hoắc Cẩn Hành: “Ngoan ngoãn đi ăn cơm cùng với bọn họ sau đó về phòng chờ anh.”
Diệp Linh Ngân lẳng lặng nghe, nắm chặt điện thoại gật đầu thật mạnh.
Không cần hỏi vì sao Hoắc Cẩn Hành lại xuất hiện ở đây, cô biết đó là vì cô mà đến.
Vì thế cô không hề sốt ruột, không cần lo lắng không về kịp sinh nhật.
Tiệc tối là đồ ăn đặc sắc của địa phương này, do tổ tiết mục và các thôn dân nấu ăn ngon cùng nhau hoàn thành, mọi người vây quanh bàn ăn cơm, không khí hoà thuận vui vẻ.
Không biết bọn họ muốn ngồi đến khi nào, Diệp Linh Ngân nhớ thương chờ đợi một người bắt đầu có trật tự rút lui.
Lúc này ông trời cuối cùng cũng chịu giúp cô đột nhiên có chút mưa nhỏ.
“Hình như đang mưa.”
“Mọi người nhanh ăn đi, ăn xong còn thu dọn đồ vật.”
Yến hội tan sớm tan, mới tám giờ tối.
Ban đêm nông thôn im ắng, đại đa số người già và trung niên 9 giờ đã tắt đèn đi ngủ, mọi người nhập gia tùy tục cũng trở lại phòng của từng người.
Đương nhiên những người trẻ tuổi đã quen thức đêm cũng sẽ không nghỉ ngơi sớm như vậy, ghi video xong thì bắt đầu nghịch điện thoại.
Diệp Linh Ngân đẩy cửa phòng ra chỉ thấy hộp bánh kem tinh mỹ để trên bàn cùng bàn gỗ trong phòng không hợp nhau. Bao gồm người đàn ông ngồi bên cạnh bàn cũng bắt mắt vô cùng.
Cô nhiệt tình lại lớn mật tiến lên ôm lấy người đó an ủi nỗi tương tư: “Nào có người nào tự mang bánh kem ăn sinh nhật.”
“Không phải em bảo anh mua à?” Hoắc Cẩn Hành định đẩy ra trả đũa cô gái nhỏ.
Diệp Linh Ngân lại dính lên ôm chặt không buông tay: “Em không bảo anh đến mà chính anh tự đến.”
Hoắc Cẩn Hành từ bỏ giãy giụa: “Anh sợ người nào đó không kịp sinh nhật sẽ khóc nhè.”
Cô tràn đầy kiêu ngạo nói: “Đó là việc trẻ con mới có thể làm.”
Có một năm do cô có việc khác không đuổi kịp sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành, khóc lóc xin lỗi anh trong điện thoại, chính mình tủi thân đến không được làm Hoắc Cẩn Hành dỗ hơn nửa ngày.
Bây giờ trưởng thành rồi cô sẽ không thừa nhận lịch sử đen tối.
“Buổi tối anh ăn cơm chưa?” Cô không biết Hoắc Cẩn Hành đã ngồi trong phòng bao lâu.
Hoắc Cẩn Hành không trả lời chính diện mà chỉ nói: “Buổi chiều ăn cơm muộn.”
Diệp Linh Ngân gật gật đầu, sờ sờ bụng: “Em vừa nãy cũng chưa ăn nhiều, để dành bụng đấy.”
“Khẳng định anh sẽ mang bánh kem đến như vậy?”
“Không mang theo cũng không sao cả, em có đồ ăn vặt, anh đói không.”
Động tác Diệp Linh Ngân nhanh nhẹn cởi ra thắt nơ của hộp quà, đôi tay lấy nắp hộp ra, bánh kem tinh xảo hai tầng lộ ra.
“Oa, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Ngày thường cô không ăn bánh kém, lại yêu sâu sắc với bánh kem sinh nhật, lấy hai cây nên ra cắm hỏi Hoắc Cẩn Hành bật lửa.
Lúc cô đang bật lửa thì ánh đèn trong phòng chợt tắt, bốn phía lâm vào hắc ám. Ngoài phòng ngay sau đó bùng nổ vài tiếng rống sợ hãi: “Cúp điện?”
Tổ đạo diễn trấn an mọi người bảo mọi người ở trong phòng không đi lại tùy ý, đợi bọn họ đi xem xét nguyên nhân.
Bên ngoài mưa rơi, trong phòng cúp điện.
Diệp Linh Ngân phục hồi tinh thần lại phát hiện Hoắc Cẩn Hành đã đứng bên cạnh cô.
“Anh.” Diệp Linh Ngân đi qua theo bản năng, hạt châu trên cổ tay Hoắc Cẩn Hành cộm đến lòng bàn tay cô.
Phật châu đêm đó cô kéo đứt được Hoắc Cẩn Hành xâu lên một lần nữa rồi đeo vào như cũ không hề rời thân.
“Không sao, có thể là trời mưa ảnh hưởng mạch điện.” Hoắc Cẩn Hành sờ sờ đầu cô sau đó mở đèn pin điện thoại, đưa điện thoại dựng thẳng trên giá gác ở bên cạnh, một chùm ánh sáng chiếu sáng mặt bàn.
Có anh ở bên cạnh Diệp Linh Ngân không sợ gì mà cầm lấy bật lửa tiếp tục việc chưa hoàn thành: “Vừa lúc châm nến hứa nguyện.”
Đây là hai ngọn nến thô vừa vặn dùng để chiếu sáng.
Căn phòng tối tăm được hai ngọn nến thắp sáng, Diệp Linh Ngân dùng khuỷu tay đâm anh, thúc giục: “Mau hứa nguyện.”
Hoắc Cẩn Hành chắp tay lên.
Động tác trẻ con như vậy chưa từng xảy ra khi anh còn niên thiếu, sau đó lại vì Diệp Linh Ngân mà dưỡng thành thói quen.
Anh yên lặng ưng thuận tâm nguyện, Diệp Linh Ngân vừa lòng nhếch môi, khoé mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười: “Sinh nhật vui vẻ nhé Hoắc Cẩn Hành 33 tuổi.”
Ngọn nến chiếu sáng lên bả vai, hai bóng dáng trong bóng đêm dần dần đến gần trong nguồn sáng kia, sợi tóc rạng rỡ sáng lên dưới ánh sáng ấm áp màu cam.
Hai người ăn ý đồng thời cúi đầu, nhón chân, bóng dáng tương giao giấu kín ánh sáng cực nóng.
Bọn họ đã quên thời gian địa điểm, trong mắt chỉ có sự tồn tại của nhau, thậm chó không biết khi nào ngoài phòng có điện, đạo diễn mang theo khách mời không nghỉ ngơi đi vào gian phòng của Diệp Linh Ngân trước.
“Chỉ có cô Diệp không trả lời tin nhắn, đèn trong phòng cũng không bật, chúng ta vẫn nên đến xem tình huống.”
Khách mời xảy ra chuyện không phụ trách nổi, đạo diễn cần phải bảo đảm sự an toàn của mỗi người, mà đám người Lê Hạo Vũ bởi vì quan tâm hoặc tò mò nên mở cửa phòng đi ra.
Thời khắc cửa phòng được gõ vang, ngọn nến đã cháy hết.
Cửa sổ không quan trọng đột nhiên bị gió thổi mở ra, một ánh đèn pin chiếu sáng vào, cảnh tượng đối diện mặt bàn nhìn không sót thứ gì.
Đêm tốt nghiệp khoá học nhân thể mỹ Diệp Linh Ngân cảm thấy hối hận vì mình đã từng vô tri.
Buổi sáng cô phát hiện hai hộp ở trên tủ đầu giường đều bị dỡ xuống, Hoắc Cẩn Hành không lãng phí chút nào mà dùng hết một hộp, hộp thứ hai không còn mấy bao.
Cô ấn vòng eo đi vào toilet, lần đầu tiên cô phát hiện có loại vận động còn mệt hơn luyện nhảy.
Những thứ cơ bản như kéo chân, luyện chân, hạ eo đối với người huấn luyện như cô mà nói không đáng giá nhắc đến nhưng hiển nhiên tối qua mở ra thế giới mới càng khiêu chiến hơn nữa.
“Cẩu nam nhân.”
Còn không để cô cho không điểm.
Được rồi, cô thừa nhận mình ghen tỵ, ghen tỵ với người nào đó thiên phú dị bẩm không thầy dạy cũng hiểu mà cô học lâu như vậy lại bại trận trong thực chiến.
Càng nghĩ cô càng giận, Diệp Linh Ngân rửa mặt xong thì chạy xuống lầu đến chất vấn vì sao hành vi của Hoắc Cẩn Hành thành thạo có phải do luyện sau lưng cô hay không?
Đối mặt với “tội danh” bất thình lình xảy ra, Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh buông báo kinh tế tài chính trong tay xuống: “Đừng vô cớ gây rối.”
“Trở mặt không nhận người!” Diệp Linh Ngân một tay chống nạnh còn một tay chỉ vào anh lớn tiếng lên án: “Ngày hôm qua còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm hôm nay đã nói em vô cớ gây rối.”
“…”
Anh không có khả năng gọi ra xưng hô sến như vậy được.
“Lại đây.”
Diệp Linh Ngân tức giận: “Anh vừa nói đã đi qua thì em chẳng phải thật mất mặt hay sao?”
Hoắc Cẩn Hành cười.
Thật ra anh không biết cô gái nhỏ mỗi lần lớn mật trêu chọc sau khi ngủ dậy qua ngày hôm sau sẽ có tính tình lớn như vậy.
Anh đứng dậy chủ động đi qua, quan tâm thăm hỏi: “Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Anh nói xem.” Diệp Linh Ngân lấy mắt trừng anh, chỉ từ ngực đến bên hông rồi đến dưới chân: “Đây, đây, đây, tất cả đều đau.”
“Anh xoa xoa cho em?”
“Anh đi đi…” cô đã không còn là Diệp Linh Ngân dễ lừa như hôm qua lại để anh động thủ thì khó mà bảo toàn lần thứ hai có bị thương tổn hay không.”
Hoắc Cẩn Hành xoa tóc cô, anh móc một hộp thuốc mỡ ra từ trong túi: “Anh mua thuốc cho em, đợi chút nữa nhớ phải dùng.”
Diệp Linh Ngân trừng anh một cái: “Em là người suy yếu đến mức cần dùng thuốc hay sao?”
Trên đầu cứ việc nói như vậy nhưng tay vẫn rất thành thật lấy thuốc mỡ đi.
Người như cô từ trước đến nay co được duỗi được, không bao giờ làm khó chính mình.
“Nhưng mà vì sao anh lại có loại thuốc này?”
Tối hôm qua là nhất thời hứng khởi, “áo mưa nhỏ” cũng đều do cô mua, Hoắc Cẩn Hành không có khả năng chuẩn bị thuốc trước.
“Mua.” Người nọ cố ý nói chếch ra khỏi trọng điểm.
Diệp Linh Ngân cầm thuốc mỡ, tròng mắt tinh nghịch đảo quanh tròn: “Ai mua?”
“Khụ.” Hoắc Cẩn Hành cúi đầu thanh giọng: “Bây giờ dùng chứ? Anh giúp em?”
Loại việc có quan hệ tư mật với Diệp Linh Ngân anh đương nhiên sẽ không tùy ý bảo trợ lý đi làm.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng chớp mắt, đột nhiên hiểu được gì đó.
Anh ngồi ở kia xem báo kinh tế tài chính nhưng thuốc mỡ còn mang theo bên người điều này chứng tỏ anh thật ra vừa trở về không lâu?
Cho nên vừa rồi ông chú này vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh?
“Hừ hừ.” Diệp Linh Ngân đã thông suốt logic trong lòng cũng thông thuận, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Đi cùng em.”
Phòng ngủ là lĩnh vực tư nhân, người phụ nữ mị nhãn như tơ dựa vào mép giường, nhìn thẳng anh chằm chằm chờ anh đến hầu hạ.
Hoắc Cẩn Hành đột nhiên hối hận vì đã đưa ra yêu cầu muốn hỗ trợ: “Ngân Ngân, tự em bôi thuốc?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh làm nũng: “Không được đâu, ai làm thì người đấy phụ trách.”
Người đàn ông khôi phục lý trí vẫn rất thương tiếc cho cô, lúc bôi thuốc rất chuyên tâm, không hề động tay động chân chỉ là sau khi xử lý xong thì chính mình đến nhà vệ sinh để giải quyết.
Bởi vì thức dậy quá muộn, bữa sáng lại trực tiếp biến thành cơm trưa.
Đây là một trong những số lần ít ỏi Diệp Linh Ngân ăn cơm ở nhà, đồ vật vẫn là do Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa đến.
Hoắc Cẩn Hành từ nhỏ bị quản thúc bởi lễ nghi, cứ việc phóng túng với cô nhưng những quy củ của các phương diện khác cũng cần phải giữ vững. Ví dụ như lúc còn nhỏ nhất định phải để cô ngồi đoan đoan chính chính ăn cơm trên bàn cơm.
Theo thời gian trôi đi thì Diệp Linh Ngân đang đánh vỡ từng chút một.
Hôm nay không cần làm việc nên Diệp Linh Ngân sau khi ăn uống no đủ thì nằm trên ghế lướt Weibo.
Sau khi chấm dứt cuộc họp báo thì đề tài tương quan xuất hiện không ít, Official đưa đẩy quảng cáo nước hoa, các blogger bát quái chuyện của giới giải trí cũng càng thêm mạnh bạo.
Mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành nhưng cũng chỉ là suy đoán. Ở trong giới thì tai tiếng tình yêu của XXX với XXX thường xuyên xuất hiện. Chỉ cần chính chủ không nói thật dưới hiện trường thì qua mấy ngày tự nhiên sẽ tiêu tán.
Lúc cô lướt đến đề tài Phật châu, Diệp Linh Ngân đột nhiên nhớ đến một việc.
Phật châu hình như là bị cô kéo đứt?
Diệp Linh Ngân định hồi tưởng lại nhưng trong đầu hiện lên toàn là hình ảnh giao triền cực nóng làm người ta mặt đỏ tai hồng nhanh chóng lắc đầu đạn gãy.
Để tĩnh tâm nên cô lén lút đến thư phòng chép mười mấy trang kinh Phật.
Khi cô vui vẻ thoải mái sửa sang lại xong giấy Tuyên Thành thì điện thoại để im lặng ở một bên góc bỗng nhiên sáng màn hình lên. Duỗi tay cầm lên nhìn trên thông báo hiện một dãy số không có ghi chú thuộc về Cảnh Thành.
Diệp Linh Ngân nghe thì âm thanh bên trong truyền đến lại là Thư Tình.
Ngày hôm sau địa điểm nghỉ ngơi của Diệp Linh Ngân từ Lan Đình Thủy Tạ chuyển đến chung cư, nhìn thấy Thư Tình chật vật đến cửa.
“Tiểu Diệp, cô giúp tôi với.” Thư Tình nước mắt lưng tròng đếm kỹ hiện trạng bi thảm của chính mình.
Màn diễn khóc này thật sự quá giả tạo, nháo đến mức lỗ tai Diệp Linh Ngân đau, ngón tay đè lỗ tai lại nói: “Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”
“Cô và tôi rốt cuộc cũng có chung bí mật…” Thư Tình uyển chuyển ám chỉ: “Xem ở những lúc chúng ta cùng chung hoạn nạn.”
Biết rõ đối phương không thích mình còn muốn đến cửa là bởi vì cô ta thật sự cùng đường muốn lợi dụng việc năm đó áp chế Diệp Linh Ngân giúp mình một phen.
“Cùng chung hoạn nạn…” Diệp Linh Ngân lặp lại cái từ này, lòng bàn tay nâng khuôn mặt lên nghiêng đầu hỏi: “Không phải cô nói cô bé lúc trước cùng chung hoạn nạn với cô, gọi cô một tiếng chị đã chết rồi sao?”
Sắc mặt Thư Tình ửng đỏ, là xấu hổ.
“Làm sao thế, cô cho rằng tôi không đến tìm cô chất vấn chính là không coi trọng việc này?” Diệp Linh Ngân nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô ta, gõ ngón tay nhắc nhở: “Vậy làm sao cô không nghĩ là vì sao mấy năm trước cô có thể dựa vào quy tắc ngầm lăn lộn ra tên tuổi trong giới, mà gần đây phiền toái gia tăng mãnh liệt, tài nguyên còn không ngừng rơi xuống chứ?”
“Là cô!” Thư Tình đột nhiên trợn to mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Cô chèn ép tôi ở sau lưng? Vì sao cô lại làm như vậy?”
Diệp Linh Ngân giơ tay đảo quanh bên trán: “Hơi chút động não nghĩ lại cũng biết tôi đang báo thù.”
Thư Tình khó có thể tin.
Lúc nhà họ Ninh thừa nhận thân phận của Diệp Linh Ngân cô ta thấp thỏm bất an, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng lại không nhận được sự tức giận của Diệp Linh Ngân.
Cô ta cho rằng Diệp Linh Ngân cũng sợ cô ta công bố những chuyện cũ không thể chấp nhận được vì vậy yên tâm buông lỏng. Ninh Tri Hằng bỏ đầu tư trên người cô ta cũng không sao cả, cô ta có thể chu toàn ở trong giới như trước.
Cô ta cứ không ngừng an ủi chính mình như vậy lại phát hiện ngày tháng trôi qua càng ngày càng khó khăn.
Người đứng đằng sau điều khiển vậy mà lại là Diệp Linh Ngân!
“Cô đâm tôi một đao ở sau lưng còn trông cậy vào tôi một điều nhịn chín điều lành?” Cô chưa bao giờ cho rằng chính mình là người lương thiện cỡ nào.
“Không biết tôi làm gì cho cô có ảo giác tuỳ ý ức hiếp sẽ không phản kháng nhỉ.” Diệp Linh Ngân hơi ngửa đầu dường như đang nghiêm túc nghĩ lại: “Là khi còn bé tha thứ cho cô khi cô trộm khoá vàng hay là lúc trước giúp cô né tránh cánh tay dơ bẩn dưới bàn trong yến hội?”
“Nếu cô oán hận tôi thì vì sao cô không nói sớm.” Lần đầu tiên Thư Tình trực diện cảm nhận được lệ khí của Diệp Linh Ngân, run như cầy sấy.
Diệp Linh Ngân lạnh lùng cười: “Thật xin lỗi vì không báo cho cô trước.”
Cô chỉ là sau khi xảy ra chuyện không đi tìm Thư Tình chất vấn trước để cô ta làm tốt tâm lý chuẩn bị tiếp chiêu.
“Chỉ là tôi cảm thấy giằng co với loại người như cô không có ý nghĩa gì, chỉ tổ lãng phí miệng lưỡi, lãng phí thời gian.” Giống như tranh luận bây giờ.
Lúc ấy nghe thấy sự hồi đáp của Thư Tình trong miệng Ninh Tri Hằng cô đã hiểu Thư Tình đã hoàn toàn mất đi lương tri, cô sẽ không nhớ tình cảm cũ.
Thư Tình giận tím mặt: “Lúc những người trên mạng bỏ đá xuống giếng tôi đều giữ bí mật cho cô, cô dựa vào cái gì mà chặn đường sống của tôi.”
“Cô không công bố quá khứ của tôi cũng chỉ là muốn giữ bí mật của chính cô thôi.” Diệp Linh Ngân không lưu tình chút nào mà kéo xuống một tầng nội khố cuối cùng của cô ta: “Cô sạch sẽ bao nhiêu thì cứ đi về phía trước, ai có thể áp chế cô?”
“Diệp Linh Ngân, cô đừng tưởng rằng mình đứng ở trên đạo đức mà chỉ trích tôi, nếu tôi thân bại danh liệt cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
“A…” cô phát huy kỹ thuật diễn một tay ôm ngực tỏ ra hoảng sợ: “Tôi rất sợ hãi nhé.”
Trình diễn xong rồi Diệp Linh Ngân giơ hai tay ra nhìn cô ta chằm chằm: “Sinh ra ở khe suối bị cha mẹ bán cho người khác làm con dâu nuôi từ bé, để vào giới giải trí mà sửa tuổi cũ, vì lấy tài nguyên mà bò lên giường người khác, cô đầy vết nhơ như vậy có quan hệ gì với tôi đâu?”
“Không nói đến việc công bố chuyện kia bọn họ sẽ phỉ nhổ tôi hay là cảm thấy tôi đáng thương.”
“Cho dù tôi thật sự rời khỏi giới giải trí thì tôi cũng có thể tiêu sái trải qua cả đời không lo lắng.”
“Mà cô thì không được.”
“Thư Tình, đây là hiện thực.”
Các cô đã sớm không phải là người bị hại đồng bệnh tương liên.
Thư Tình cho rằng cô sẽ sợ bị kéo xuống nước mà thoả hiệp lại quên cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ không có người dựa vào, cần phải thận trọng từng bước như trước kia.
Nói mệt rồi thì Diệp Linh Ngân phun ra một hơi thật mạnh, chỉ về phía cổng lớn: “Thành thành thật thật cút về đi, đừng lắc lư ở trước mặt tôi cũng đừng dùng ám chiêu sau lưng tôi. Tôi có tiền tài có nhân mạch, cô trêu chọc tôi thì tôi có rất nhiều biện pháp dày vò cô.”
Thư Tình đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Diệp Linh Ngân gọi Tiểu Ngư đến tiễn khách.
“Thư tiểu thư, xin mời.” Lời nói dùng chữ “xin mời”, động tác lại vô cùng không khách khí trực tiếp lôi Thư Tình đi ra cửa.
Lòng Thư Tình như tro tàn.
Cách cánh cửa đóng chặt cô ta bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Linh Ngân.
Cô ta cho rằng Diệp Linh Ngân đổi ý.
Nhấc điện thoại lên đột nhiên không kịp phòng ngừa lại là một câu uy hiếp: “Miệng kín một chút, phàm là để tôi nghe thấy có người nhắc đến tôi trước kia thì tôi sẽ tính hết lên đầu cô đấy.”
Thư Tình suýt chút nữa đã ngất luôn tại chỗ.
Cô ta giống như vai hề nhảy nhót, cho rằng Hoắc Cẩn Hành và Ninh Tri Hằng sẽ xuất đầu vì Diệp Linh Ngân thậm chí còn ấp ủ trong đầu vở kịch cá chết lưới rách vừa rồi, cuối cùng lại được nói cho biết người ta căn bản không coi cô ta là sự uy hiếp.
Phù du hám thụ*, buồn cười đến cực điểm.
(*: Ý nói vật phù du phải bám lên cây mới sống được. Ý ở đây là phải dùng thủ đoạn để leo lên)
Diệp Linh Ngân đứng ở màn hình camera theo dõi nhìn một màn này nhếch môi cười lạnh.
Tiểu Ngư cũng thấy tất cả điều này, lo lắng hỏi: “Chị Ngân, nếu cô ta bất chấp tất cả có thể sẽ bất lợi với chúng ta hay không?”
“Cô ta không dám.” Thần sắc Diệp Linh Ngân chắc chắn: “Một người phụ nữ nhẫn nhục mười mấy năm đều muốn bò lên trên làm sao cam nguyện bị đánh về nguyên hình chứ.”
Nói Thư Tình cứng cỏi cũng được, tai hoạ để lại ngàn năm cũng chẳng sao, ưu điểm và nhược điểm lớn nhất của Thư Tình chính là lòng tham.
Nếu công bố việc năm đó đối với Diệp Linh Ngân bây giờ mà nói là không có quan hệ đau khổ gì, mà Thư Tình sẽ bị bôi đen cả đời, chịu người phỉ nhổ.
Chết tử tế không bằng tồn tại tiếp, Thư Tình chính là loại người này. Cho dù lăn lộn gian nan trong giới giải trí đều không thể thảm như lúc cô ta bị nhà nghèo bán đi làm con dâu nuôi từ bé cho nên Thư Tình sẽ không từ bỏ cuộc sống hiện tại.
Đề tài trầm trọng quá mức nên Tiểu Ngư không hỏi nhiều rồi bắt đầu báo công việc: “Vừa rồi chị Văn gọi điện thoại đến nói thời gian ghi hình gameshow đã được định vào tuần sau nữa.”
“Tuần sau nữa?”
Sẽ không vừa vặn đụng phải sinh nhật Hoắc Cẩn Hành chứ?
Diệp Linh Ngân gửi tin nhắn hỏi thời gian cụ thế, Đoạn Văn trả lời là từ 23 đến 27.
Sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành vào ngày 28 tháng 9, thời gian vừa tốt.
Chủ đề của gameshow điền viên này rất minh xác, để mọi người phấn đấu dốc sức làm việc cả ngày lẫn đêm ở thành phố lớn nhìn thấy một cuộc sống nhàn nhã yên lặng, được cư dân mạng gọi là “Mảnh đất yên tĩnh duy nhất trong thế giới phức tạp.”
Ngày xuất phát, cô rất trùng hợp mà gặp được Lê Hạo Vũ trên máy bay. Em trai cún sữa nhiều ngày không gặp lộ ra một hàm răng trắng với cô: “Chị.”
Diệp Linh Ngân: “?”
Sau đó Lê Hạo Vũ mới nói cho cô: “Em là khách mời thường trú của kỳ này.”
Em trai tỏ vẻ có thể ghi hình gameshow với chị gái cậu ta chờ mong vạn phần nhưng mà ngày đầu tiên tổ tiết mục bắt đầu ghi hình thì Lê Hạo Vũ đã héo.
Các khách mời được sắp xếp ở chung trong một viện, muốn sinh sống ở chỗ này cần phải dựa vào lao động đổi lấy lương thực.
Ngày đầu tiên bắt đầu ghi hình vào buổi chiều, khách mời phân biệt nhận được mấy tấm thẻ nhiệm vụ, nhiệm vụ hạng nhất: Nông trường mới ấp ra một lũ gà con, cần phải đưa bọn chúng về chuồng hết mới có thể nhận cơm tối nay.
Đặt tầm mắt ra xa nhìn lại, một đám gà con lông vàng nhạt còn chưa mọc đủ đang ríu rít kêu không ngừng.
Lê Hạp Vũ bất chấp đẹp trai, ngón tay mang bao tay đang phát run: “Nhỏ như vậy… Em bắt một cái sẽ không bóp chết chúng nó chứ?”
Diệp Ninh Ngân nói chính xác cho cậu ta; “Sẽ không.”
Nhưng rất hiển nhiên đó chỉ là cái cớ của Lê Hạo Vũ, cậu ta làm gì sợ sức lực mình lớn mà rõ ràng là không dám bắt.
Một đám gà con này có giá trị nhan sắc rất cao, sắc màu vàng nhàn nhạt, Diệp Linh Ngân đeo bao tay nâng gà con trong lòng bàn tay, chân nó đạp lên bao tay thoạt nhìn mềm như bông: “Đây không phải rất đáng yêu sao.”
Lê Hạo Vũ quay đầu vừa nhìn, sự sợ hãi từ sống lưng chạy lên đỉnh đầu.
Thật vất vả căng da đầu hoàn thành nhiệm vụ cửa thứ hai lại là đuổi gà trưởng thành chạy về nhà
Trên đường có một con chạy tụt về phía sau, Lê Hạo Vũ bị gà trống đuổi chạy đầy đất, vừa chạy vừa kêu: “Cuộc sống điền viên nhàn nhã đã nói đâu?”
Vận khí xui xẻo này của cậu ta gần đây đã gặp gỡ phân đoạn “kíƈɦ ŧɦíƈɦ” như vậy.
Ngày ghi hình đầu tiên, video khôi hài của Lê Hạo Vũ bị tổ tiết mục coi như là ngoài lề mà đăng lên, chọc cười một đám cư dân mạng.
Tiết mục chính thức được phát sóng cần phải có thời gian cắt nối biên tập, đạo diễn gameshow vô cùng hào phóng mỗi ngày đều sẽ thay đổi phần ngoài lề. Mùa ghi hình cũng rất được mùa nên sau đó trong quá trình ghi hình của khách mời liên tiếp tuôn ra phân đoạn hài hước.
Ngày hôm sau có người xuống đồng ruộng lăn thành tượng đất, ngày thứ ba có người rơi vào hầm để củ quả của nông dân.
Chờ đến ngày thứ tư thời tiết thay đổi, bầu trời vốn dĩ trong xanh bị mây đen che kín, trời đỏ mưa to. Con đường nhỏ lầy lội cản trở bước chân của mọi người, tiến độ ghi hình chịu ảnh hưởng.
Diệp Linh Ngân có chút lo lắng.
Ngày mai là 27 vốn là phải về, cứ như vậy thì làm sao mới tốt?
Nhóm khách mời và nhân viên công tác của tổ tiết mục đợi một ngày, sửa đổi nhiệm vụ vốn nên ra ngoài thành thăm viếng trợ giúp các thôn dân làm việc ở nhà.
Mọi người ngóng trông ngày mai nắng nhưng đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, ngày hôm sau thức dậy cũng vẫn mưa dầm liên miên cho đến buổi chiều mới ngừng lại.
“Aizz.”
Xem ra hôm nay không thể trở về.
Cô chỉ có thể tận lực tranh thủ quay về trước khi sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành kết thúc.
Buổi tối Diệp Linh Ngân ôm điện thoại gọi điện thoại với Hoắc Cẩn Hành: “Ngày mai em còn phải ghi hình, chờ em trở về có lẽ đã là buổi tối, anh nhớ phải mua bánh kem.”
“Rốt cuộc là ai ăn sinh nhật?” Anh ăn sinh nhật còn bị dặn dò tự đi mua bánh kem?
“Không phải em không ở đó hay sao, nếu đến lúc trên đường về trên máy bay không tiện liên lạc thì sao.” Diệp Linh Ngân nói đúng lý hợp tình
Hoắc Cẩn Hành nói được lại hỏi cô: “Muốn anh đến ở cùng em hay không?”
Nhớ đến những việc Hoắc Cẩn Hành làm ở tổ tiết mục “Chạy trốn mê thành” Diệp Linh Ngân lại phụt cười: “Anh cũng đầu tư cho show này?”
“Không có.”
Cho nên chỉ có thể lén đi.
Diệp Linh Ngân không đọc hiểu lời ngầm trong điện thoại, ngày hôm sau nghiêm túc ghi hình. Mắt thấy thời gian trôi đi từng chút, cô bắt đầu sốt ruột sợ không về kịp.
“Thực xin lỗi, chịu ảnh hưởng của nhân tố không thể đối kháng nên lần ghi hình này trì hoãn thời gian của mọi người, hôm nay tổ tiết mục chuẩn bị bữa tối phong phú khao mọi người, ngày mai lại cùng nhau trở về.”
Đạo diễn vừa nói xong thì những người khác vui vẻ còn Diệp Linh Ngân ngẩn người.
Cô không muốn hưởng thụ bữa tối phong phú chỉ muốn về nhà sớm một chút.
Ngay khi cô quyết định thương lượng với đạo diễn để về một mình bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Cẩn Hành: “Ngân Ngân, mở ra vị trí của em và anh đi.”
Diệp Linh Ngân không hiểu sao, dựa theo anh nói mà mở ra vị trí chúc mừng lại ngạc nhiên phát hiện, điểm nhỏ của đối phương lại ở cách chính mình không xa!
Điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn sắp xếp của Hoắc Cẩn Hành: “Ngoan ngoãn đi ăn cơm cùng với bọn họ sau đó về phòng chờ anh.”
Diệp Linh Ngân lẳng lặng nghe, nắm chặt điện thoại gật đầu thật mạnh.
Không cần hỏi vì sao Hoắc Cẩn Hành lại xuất hiện ở đây, cô biết đó là vì cô mà đến.
Vì thế cô không hề sốt ruột, không cần lo lắng không về kịp sinh nhật.
Tiệc tối là đồ ăn đặc sắc của địa phương này, do tổ tiết mục và các thôn dân nấu ăn ngon cùng nhau hoàn thành, mọi người vây quanh bàn ăn cơm, không khí hoà thuận vui vẻ.
Không biết bọn họ muốn ngồi đến khi nào, Diệp Linh Ngân nhớ thương chờ đợi một người bắt đầu có trật tự rút lui.
Lúc này ông trời cuối cùng cũng chịu giúp cô đột nhiên có chút mưa nhỏ.
“Hình như đang mưa.”
“Mọi người nhanh ăn đi, ăn xong còn thu dọn đồ vật.”
Yến hội tan sớm tan, mới tám giờ tối.
Ban đêm nông thôn im ắng, đại đa số người già và trung niên 9 giờ đã tắt đèn đi ngủ, mọi người nhập gia tùy tục cũng trở lại phòng của từng người.
Đương nhiên những người trẻ tuổi đã quen thức đêm cũng sẽ không nghỉ ngơi sớm như vậy, ghi video xong thì bắt đầu nghịch điện thoại.
Diệp Linh Ngân đẩy cửa phòng ra chỉ thấy hộp bánh kem tinh mỹ để trên bàn cùng bàn gỗ trong phòng không hợp nhau. Bao gồm người đàn ông ngồi bên cạnh bàn cũng bắt mắt vô cùng.
Cô nhiệt tình lại lớn mật tiến lên ôm lấy người đó an ủi nỗi tương tư: “Nào có người nào tự mang bánh kem ăn sinh nhật.”
“Không phải em bảo anh mua à?” Hoắc Cẩn Hành định đẩy ra trả đũa cô gái nhỏ.
Diệp Linh Ngân lại dính lên ôm chặt không buông tay: “Em không bảo anh đến mà chính anh tự đến.”
Hoắc Cẩn Hành từ bỏ giãy giụa: “Anh sợ người nào đó không kịp sinh nhật sẽ khóc nhè.”
Cô tràn đầy kiêu ngạo nói: “Đó là việc trẻ con mới có thể làm.”
Có một năm do cô có việc khác không đuổi kịp sinh nhật của Hoắc Cẩn Hành, khóc lóc xin lỗi anh trong điện thoại, chính mình tủi thân đến không được làm Hoắc Cẩn Hành dỗ hơn nửa ngày.
Bây giờ trưởng thành rồi cô sẽ không thừa nhận lịch sử đen tối.
“Buổi tối anh ăn cơm chưa?” Cô không biết Hoắc Cẩn Hành đã ngồi trong phòng bao lâu.
Hoắc Cẩn Hành không trả lời chính diện mà chỉ nói: “Buổi chiều ăn cơm muộn.”
Diệp Linh Ngân gật gật đầu, sờ sờ bụng: “Em vừa nãy cũng chưa ăn nhiều, để dành bụng đấy.”
“Khẳng định anh sẽ mang bánh kem đến như vậy?”
“Không mang theo cũng không sao cả, em có đồ ăn vặt, anh đói không.”
Động tác Diệp Linh Ngân nhanh nhẹn cởi ra thắt nơ của hộp quà, đôi tay lấy nắp hộp ra, bánh kem tinh xảo hai tầng lộ ra.
“Oa, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.” Ngày thường cô không ăn bánh kém, lại yêu sâu sắc với bánh kem sinh nhật, lấy hai cây nên ra cắm hỏi Hoắc Cẩn Hành bật lửa.
Lúc cô đang bật lửa thì ánh đèn trong phòng chợt tắt, bốn phía lâm vào hắc ám. Ngoài phòng ngay sau đó bùng nổ vài tiếng rống sợ hãi: “Cúp điện?”
Tổ đạo diễn trấn an mọi người bảo mọi người ở trong phòng không đi lại tùy ý, đợi bọn họ đi xem xét nguyên nhân.
Bên ngoài mưa rơi, trong phòng cúp điện.
Diệp Linh Ngân phục hồi tinh thần lại phát hiện Hoắc Cẩn Hành đã đứng bên cạnh cô.
“Anh.” Diệp Linh Ngân đi qua theo bản năng, hạt châu trên cổ tay Hoắc Cẩn Hành cộm đến lòng bàn tay cô.
Phật châu đêm đó cô kéo đứt được Hoắc Cẩn Hành xâu lên một lần nữa rồi đeo vào như cũ không hề rời thân.
“Không sao, có thể là trời mưa ảnh hưởng mạch điện.” Hoắc Cẩn Hành sờ sờ đầu cô sau đó mở đèn pin điện thoại, đưa điện thoại dựng thẳng trên giá gác ở bên cạnh, một chùm ánh sáng chiếu sáng mặt bàn.
Có anh ở bên cạnh Diệp Linh Ngân không sợ gì mà cầm lấy bật lửa tiếp tục việc chưa hoàn thành: “Vừa lúc châm nến hứa nguyện.”
Đây là hai ngọn nến thô vừa vặn dùng để chiếu sáng.
Căn phòng tối tăm được hai ngọn nến thắp sáng, Diệp Linh Ngân dùng khuỷu tay đâm anh, thúc giục: “Mau hứa nguyện.”
Hoắc Cẩn Hành chắp tay lên.
Động tác trẻ con như vậy chưa từng xảy ra khi anh còn niên thiếu, sau đó lại vì Diệp Linh Ngân mà dưỡng thành thói quen.
Anh yên lặng ưng thuận tâm nguyện, Diệp Linh Ngân vừa lòng nhếch môi, khoé mắt và đuôi lông mày đều mang ý cười: “Sinh nhật vui vẻ nhé Hoắc Cẩn Hành 33 tuổi.”
Ngọn nến chiếu sáng lên bả vai, hai bóng dáng trong bóng đêm dần dần đến gần trong nguồn sáng kia, sợi tóc rạng rỡ sáng lên dưới ánh sáng ấm áp màu cam.
Hai người ăn ý đồng thời cúi đầu, nhón chân, bóng dáng tương giao giấu kín ánh sáng cực nóng.
Bọn họ đã quên thời gian địa điểm, trong mắt chỉ có sự tồn tại của nhau, thậm chó không biết khi nào ngoài phòng có điện, đạo diễn mang theo khách mời không nghỉ ngơi đi vào gian phòng của Diệp Linh Ngân trước.
“Chỉ có cô Diệp không trả lời tin nhắn, đèn trong phòng cũng không bật, chúng ta vẫn nên đến xem tình huống.”
Khách mời xảy ra chuyện không phụ trách nổi, đạo diễn cần phải bảo đảm sự an toàn của mỗi người, mà đám người Lê Hạo Vũ bởi vì quan tâm hoặc tò mò nên mở cửa phòng đi ra.
Thời khắc cửa phòng được gõ vang, ngọn nến đã cháy hết.
Cửa sổ không quan trọng đột nhiên bị gió thổi mở ra, một ánh đèn pin chiếu sáng vào, cảnh tượng đối diện mặt bàn nhìn không sót thứ gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook