Editor: Qiongne

Beta: Nguyệt Nguyệt

Ninh Tri Hằng trên đường đến phòng bệnh, tình cờ nhìn thoáng qua một gương mặt mà làm cho người ta một khi đã gặp thì khó mà quên được.

Cùng là doanh nhân, anh ta đương nhiên có ấn tượng với Hoắc Cẩn Hành, nghe nói gần đây tập đoàn Hoắc Thị đang có hoạt động lớn, lúc này Hoắc Cẩn Hành lại xuất hiện ở bệnh viện.

Bên này là khoa nội trú, là ai ở bệnh viện mà lại khiến anh đích thân đến đây?

Không cần tự hỏi, Ninh Tri Hằng nhét khóa trường thọ giữa ngón tay vào túi, đi vào thang máy.

Hai người trong phòng bệnh đang đợi anh ta đến, Ninh Tri Hằng đẩy cửa, Diệp Linh Ngân vô thức quay đầu lại nhìn anh ta, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau trên không trung, Ninh Tri Hằng ngay cả hít thở cũng chậm lại.

Bởi vì bị ốm không trang điểm, Diệp Linh Ngân trang điểm đơn giản trông càng giống.

Nghĩ đến đây, Ninh Tri Hằng bước nhanh hơn, suy nghĩ trong lòng càng ngày càng mãnh liệt: “Cô Diệp.”

Diệp Linh Ngân hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của Ninh Tri Hằng bình tĩnh gật đầu: “Xin chào.”

Ninh Tri Hằng lặng lẽ đối mặt với Trì Khuynh, Trì Khuynh tạm thời rời đi, để lại không gian cho hai người nói chuyện.

“Cô Diệp, lần này tôi đến, là có một yêu cầu.”

“Anh nói đi.”

“Là như vậy, người lớn trong nhà rất nhớ con gái và cháu gái đã qua đời của mình………” Ninh Tri Hằng ngập ngừng nói: “Dáng vẻ của cô Diệp khá giống người cô lúc còn trẻ của tôi, vì vậy muốn tôi mời cô Diệp giúp đỡ diễn một vở kịch.”

Lông mày Diệp Linh Ngân nhướn lên: “Anh muốn tôi làm cô của anh?”

Ninh Tri Hằng: “…………..”

Chưa bao giờ nghĩ rằng mạch não của cô Diệp lại mới lạ như vậy.

Anh ta kiên nhẫn giải thích: “Không phải cô tôi, mà là em họ tôi.”

Ninh Tri Hằng nói đại khái nguyên do, Diệp Linh Ngân yên lặng lắng nghe, cuối cùng đưa ra kết luận: Em họ của Ninh Tri Hằng mất rồi, cô cũng không còn, dáng vẻ của cô giống cô của Ninh Tri Hằng, khó tránh khỏi có thể đóng giả em gái để lừa ông nội.

Đáng tiếc cô không thể nhận sự nhờ vả này.

“Anh Ninh, tôi đúng là một diễn viên, nhưng chúng tôi từ khi khai máy đến khi đóng máy là có thời gian, xuất phát điểm của anh đương nhiên là tốt, nhưng tôi không thích hợp.”

Nếu là một lần, cô giúp, vậy không có vấn đề. Nhưng ông cụ Ninh chỉ là sức khỏe kém, gặp mặt một lần thì sẽ có lần thứ hai, cô lấy đâu ra sức lực tiêu hao cho thời gian dài như thế.

“Cô Diệp, tôi sẽ cung cấp phần thưởng phong phú, hơn nữa sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của cô.” Lợi ích là chủ đề không bao giờ thay đổi, Ninh Tri Hằng vô thức muốn thuyết phục cô đồng ý.

Lời này lại nhận được sự phản bác của Diệp Linh Ngân: “Anh cảm thấy tôi thiếu tiền thù lao sao?”

Cho dù cô đồng ý, khẳng định cũng không phải vì tiền thu lao, thật tiếc trên thế giới này có rất nhiều tiếc nuối với người thân, cô là người chưa bao giờ từng cảm thụ sự ấm áp của gia đình thực sự không có tình yêu đi bù đắp tình thân của người khác.

“Gặp một lần có lẽ sẽ không mất thời gian quá lâu, nhưng nếu lão nhân nhớ đến, tôi đi hay không đi? Hơn nữa anh biết công việc của tôi, những người chú đến màn ảnh đều có thể tra ra chuyện của tôi, nếu lão nhân phát hiện ra tôi không phải là cháu gái ngoại của ông, sẽ vì thế mà chịu đả kích càng nặng nề hơn không, tất cả đều là ẩn số.”

Cho nên, cô bĩnh tĩnh lại từ chối trực tiếp: “Anh Ninh, rất xin lỗi.”

Mạch suy nghĩ của Diệp Linh Ngân rõ ràng, những lời này đã đánh thức ảo tưởng đẹp đẽ của Ninh Tri Hằng.

Đúng thật, anh ta chỉ nghĩ đến làm yên lòng trái tim lão nhân, quên mất vấn đề theo sau đó có thể nổ ra càng nhiều càng phức tạp hơn.

Thân thế của Diệp Linh Ngân trong giới không thể tra ra, anh ta vốn muốn lợi dụng điểm này, đến lúc đó có thể tùy ý bịa đặt ra việc em họ trải qua những năm này, nhưng rất hiển nhiên, làm như vậy sơ hở rất nhiều, thăm dò cẩn thận một chút thì sẽ lộ ra.

“Ài.” Ninh Tri Hằng sờ khóa trường thọ trong túi thở dài, thứ này e rằng mãi mãi cũng không tìm được chủ nhân tiếp theo.

Sau khi bị từ chối rõ ràng, Ninh Tri Hằng không có lý do ở lại, đứng dậy từ biệt cô: “Làm phiền cô Diệp rồi.”

Diệp Linh Ngân bình đạm nói: “Không sao.”

Nhìn bóng lưng Ninh Tri Hằng rời đi, trong mắt Diệp Linh Ngân lóe lên sự mơ màng và không hiểu rõ.

Giống như cô tham gia diễn bộ điện ảnh 《Mộng và nhà》 nhìn thấy sự ràng buộc và tương tác giữa mẹ và con gái trong kịch bản, tại sao một số logic rất đơn giản, nhuốm màu tình thân, những người kia trả giá tất cả cũng phải bảo vệ.

Ninh Tri Hằng rõ ràng biết làm như vậy nguy cơ rất lớn, tại sao còn phải ôm chút hy vọng, tìm người diễn kịch dỗ ông nội vui vẻ?

Tình thân, trước mười tuổi cô không gặp được, sau mười tuổi cũng không gặp được.

Mấy người nhà họ Hoắc đó quan hệ phức tạp, cô từng cho rằng gia tộc lớn đều là âm mưu tranh đấu nguy cơ tứ phía. Sau này lớn một chút, gặp được cũng nghe được miêu tả các nhà khác từ miệng người ta, nhưng lúc đó lòng cô đã không ôm bất kỳ mong đợi với tình thân nữa.

Cho dù người khác có cảm động bao nhiêu, thì đối với cô chỉ là nghe xong một câu chuyện.

Cô từ lâu đã không để ý đến thứ tình cảm hão huyền đó nữa, chỉ muốn tóm lấy người mà mình để ý.

Bởi vì bị thương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, DIệp Linh Ngân tạm thời lùi lại tất cả công việc, thỉnh thoảng Đoạn Văn sẽ đến hỏi khi chị ấy không rõ.

《Phù thế ca》 sắp đến hồi kết, có một show tạp kỹ muốn mời thành viên đoàn phim cùng tham gia, Đoạn Văn nói rõ về tình trạng chân của Diệp Linh Ngân, đối phương lại đưa ra đề nghị, khi đó Diệp Linh Ngân có thể chỉ tham gia trò chơi tĩnh.

Đoạn Văn truyền đạt lại ý kiến của tổ chương trình cho Diệp Linh Ngân, Diệp Linh Ngân từ chối: “E rằng không thuận tiện lắm.”

Tổ chương trình vì hiệu quả chương trình sẽ sắp xếp khách mời cùng chơi trò chơi làm nhiệm vụ, để cô lên sân khấu đứng một lúc còn được, không thích hợp chạy rồi lại nhảy. Nếu cô lên sân khấu mà không tham gia tương tác, cho người xem ấn tượng không tốt, ngược lại không bằng lấy lý do bị thương từ chối, như vậy người khác sẽ không bắt lỗi được, cô còn có thể nhân dịp này lười biếng một chút.

Đoạn Văn hiểu ý của Diệp Linh Ngân, sắp xếp từ ngữ lại lần nữa trả lời với bên chương trình, phản ứng của đối phương rất bất ngờ.

Từ sau khi Diệp Linh Ngân bị thương chủ đề liên quan đến cô vẫn như cũ tồn tại, mọi người đều đang đợi cô trở lại màn ảnh, tổ chương trình không muốn từ bỏ, dứt khoát đề ra phỏng vấn Diệp Linh Ngân ở bệnh viện, ghi hình video ngắn, đến lúc đó đóng góp vào màn ảnh lớn, cũng tính là tham gia.

“Xem ra bọn họ không muốn bỏ qua cô.” Đoạn Văn trêu chọc, “nói không chừng bọn họ sẽ lấy tên cô làm tiêu đề nhỏ thu hút người xem.”

“Đã như thế thì cứ đồng ý đi.” Vốn cũng là thành viên của đoàn phim, không cần đến hiện trường vẫn có thể lộ diện trước mọi người, sao không đồng ý?

Rất nhanh, tổ chương trình sắp xếp nhân viên công tác có liên quan, theo thời gian đã hẹn đến bệnh viện, Diệp Linh Ngân đã thay quần áo trang điểm xong đang chờ trong phòng bệnh.

Bởi vì phải lên hình, cô đặc biệt trang điểm giống như mặt mộc, không phấn mắt không son môi, người trong ống kính nhìn qua như không trang điểm. Đến cả màu sắc quần áo cũng vô cùng nhẹ nhàng, phù hợp với hiện trạng của cô.

“Cô Diệp, tiếp theo đây chúng tôi sẽ hỏi cô một số câu hỏi, cô chỉ cần nhìn vào ống kính trả lời, như vậy được không?”

“Ok.”

Hai bên ngồi xuống đối diện nhau, Diệp Linh Ngân mặc áo ngắn ren tím nhạt, cổ chữ V, dây chuyền ngọc phật rủ xuống xương quai xanh, không hề sang trọng, lại không quá đơn điệu.

Phía thợ quay phim ra ký hiệu tay, Diệp Linh Ngân nhìn thẳng vào ống kính, vẫy tay chào: “Chào mọi người, tôi là Diệp Linh Ngân, đóng vai tiểu yêu nữ Khương Chước trong phim 《Phù thế ca》.”

Trước khi bắt đầu ghi hình, Diệp Linh Ngân đã nhìn qua đại khái câu hỏi, suy nghĩ xong đáp án, đối diện với ống kính vô cùng trấn tĩnh.

Người phỏng vấn lật trang thứ hai, đây là câu hỏi có chút không liên quan đến kịch bản, Diệp Linh Ngân tùy cơ ứng biến.

Phỏng vấn đến gần tới hồi kết, lúc Diệp Linh Ngân nghĩ là đã kết thúc, đối phương đột nhiên hỏi: “Cô giáo Diệp, nghe nói cô quanh năm đeo sợi dây chuyền này trên cổ để tham gia các sự kiện khác nhau, trừ khi cần thiết sẽ không tháo ra, nó có hàm ý đặc biệt nào không?”

Đột nhiên bị hỏi, Diệp Linh Ngân ngẩn ra một lát.

Cô gái xinh đẹp trong ống kính rũ mắt xuống, nâng tay chạm vào sợi dây chuyền, nhẹ giọng nói: “Đây là ngọc phật.”

“Là một người rất quan trọng, vì tôi mà đi cầu ngọc phật bảo vệ thân thể.”

Lời vừa nói ra, Đoạn Văn cùng Tiểu Ngư ở bên cạnh đồng thời đứng bật dậy.

Nếu chủ đề không rõ ràng này mà được phát lên mạng, nói không chừng dâng lên phong ba bão táp.

Thấy thợ quay phim tắt máy quay, Đoạn Văn lập tức đi qua, tỏ ra trang nghiêm: “Đợi đã, đoạn vừa rồi chúng tôi cần phải thương thảo một chút xem có nên công khai không.”

Người của tổ chương trình đợi ở phòng tiếp khách.

Đoạn Văn tránh người ngoài, khẽ hỏi: “Câu nói vừa rồi của cô là có ý gì?”

Diệp Linh Ngân xòe tay: “Sự thật mà.”

“Ai bảo cô thành thật như vậy!” Đoạn Văn khuyên bảo hết lời, mu bàn tay vỗ vào lòng bàn tay, “cô nói là người rất quan trọng, vốn đã mơ hồ, vạn nhất sắp xếp lên mạng nói cô yêu đương hoặc cái gì khác, đến lúc đó phải làm sao?”

Đôi mắt Diệp Linh Ngân mang ý cười, không nhanh không chậm đáp: “Yêu đương là bí mật gì mà không thể nói cho người khác biết?”

“Cô là nữ minh tinh đó!” Còn vừa mới debut nổi tiếng được hai năm, nổ ra scandal hại nhiều hơn lợi, Đoạn Văn bị dọa đến không chịu nổi, “không phải cô thật sự yêu đương chứ?”

“Không có.” Cô phủ nhận, nói câu tiếp theo: “Nhưng mà sắp rồi.”

Chỉ còn một câu xác định quan hệ với cô kia.

Trái tim nhỏ của Đoạn Văn còn chưa rơi xuống lại bị nhấc lên, nắm chặt lòng bàn tay: “Ai? Là ai?”

Về lịch trình công việc của Diệp Linh Ngân chị không thể rõ ràng hơn, thời gian nằm viện người từng gặp không tính là nhiều, trừ khi, Đoạn Văn thật sự không tìm ra mục tiêu.

Diệp Linh Ngân đột nhiên cười với chị ấy.

Đoạn Văn cả người run lẩy bẩy: “Cô đừng chọc chị cười, chị có chút sợ.”

“Chị Văn.” Diệp Linh Ngân nâng tay vỗ vai Đoạn Văn, cúi đầu khẽ mở miệng nói một câu bên tai chị ấy.

Đoạn Văn lập tức trừng lớn đôi mắt, khắp mặt đều là vẻ không tin được: “Cô rốt cuộc……..sao lại nghĩ không thông?”

Diệp Linh Ngân nói dối không chớp mắt: “Bởi vì em nhan cẩu.”

Trách cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nắm tay Hoắc Cẩn Hành, còn có kế hoạch lâu dài với người ta.

Đợi Diệp Linh Ngân rời đi, Đoạn Văn vẫn còn đứng chân chân không động đậy tại chỗ cũ, cả trái tim đều đang run rẩy.

Vừa rồi Diệp Linh Ngân nói ra lời thừa nhận, người mà bản thân đang theo đuổi chính là Hoắc Cẩn Hành.

Bởi vì các loại nguyên nhân, chị luôn chưa thấy Hoắc Cẩn Hành cùng Diệp Linh Ngân ở chung, cho dù gần đây nằm viện, lúc Hoắc Cẩn Hành ở đây sẽ không cho phép người khác ở phòng bệnh.

Chị biết Diệp Linh Ngân có quan hệ với Hoắc Cẩn Hành, nhưng không nghĩ đến loại quan hệ này! Bọn họ các nhau tròn tám tuổi, thích một người đàn ông lãnh đạm như vậy, rốt cuộc tại sao Diệp Linh Ngân nghĩ không thông chứ?

Cho dù nói thế nào, chuyện Diệp Linh Ngân quyết định, Đoạn Văn không ngăn nổi.

Ngày thứ năm nằm viện, Diệp Linh Ngân tiến hành kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, xác nhận vết thương trên trán không để có hậu di chứng, Tiểu Ngư liền thay cô đi làm thủ tục xuất viện.

Chân bị thương không sưng, nơi bị bỏng không có vết thương nhưng lại có vết mẩn đỏ trầy xước, mỗi ngày Diệp Linh Ngân đều bôi thuốc, để không để lại sẹo.

Bác sĩ khuyên cô bình thường nên ngồi thả lỏng chân, lúc nằm nghỉ tốt nhất là kê gối cao, ít đi lại. Là một nghệ sĩ yêu bản thân mình, Diệp Linh Ngân làm theo chỉ định của bác sĩ, nói không động là không động, phạm vi hoạt động mỗi ngày chỉ giới hạn từ giường đến nhà vệ sinh.

Diệp Linh Ngân đang suy nghĩ lát nữa mình nên đi khập khiễng rời khỏi đây? Hay là ngồi xe lăn đi?

Vế trước thì không đẹp mắt, vế sau lại quá khoa trương, rất dễ bị chú ý, nếu bị người đi đường chụp được, antifan lại nhân dịp này náo loạn.

Cho dù, fans sẽ đau lòng, nhưng cô không muốn cố tình tạo ra một hình tượng ốm yếu.

Hôm ra viện, Hoắc Cẩn Hành đích thân đến đón người, thấy cô ngây người bên giường: “Làm gì đấy?”

“Em đang nghĩ, em phải làm sao để xinh đẹp rời khỏi bệnh viện.” Tầm mắt Diệp Linh Ngân dời đến cái chân vẫn còn đang cuốn băng.

Hoắc Cẩn Hành tiến lên hai bước, dứt khoát không do dự lấy cái mũ chụp lên đầu cô, bá đạo nói hai chữ: “Về nhà.”

Cứ như thế, Diệp Linh Ngân bị di chuyển vào trong xe, đưa về Lan Đình Thủy Tạ.

Chân cô một đường này không chạm đất, chỗ cần thiết phải đi đều do hai tay Hoắc Cẩn Hành làm thay, cô chỉ cần…… tìm các loại tư thế thoải mái, ổn định ở trong lòng anh.

Vừa về đến nhà, muốn tắm.

Ở bệnh viện sợ chạm nước, năm ngày chỉ tắm hai lần, còn đặc biệt cẩn thận tránh xa phần chân. Trong nhà có bồn tắm, Diệp Linh Ngân liền muốn nằm thoải mái trong đó, nhưng khi cô nói ra, Hoắc Cẩn Hành không chút do dự bác bỏ.

“Rất muốn tắm.”

“Không được.”

“Em đặt chân bị thương lên thành bồn tắm, bảo đảm không động vào nước.”

“Nhịn một chút nữa.”

Diệp Linh Ngân ôm anh không buông, ngón tay thon dài vươn ra đâm đâm lại chọt chọt vào cổ anh, nhấn mạnh bên tai anh: “Không nhịn được rồi.”

Hoắc Cẩn Hành: “……..”

Nếu anh không đồng ý, Diệp Linh Ngân nhất định sẽ quấn lấy anh nháo, cho đến khi cô vừa lòng mới dừng.

Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng như ý nguyện nằm trong bồn tắm.

Trong phòng tắm ấp áp, cơ thể dần dần thích ứng với độ ấm, nhiệt độ nước vừa phải khiến cả cơ thể lẫn tinh thần nở ra.

Đến khi cô tắm xong chuẩn bị đứng lên, mở miệng “a”, phát hiện chân tê cứng trong nước, chuột rút rồi.

“Hoắc Cẩn Hành…”

Diệp Linh Ngân la lớn, quả nhiên vẫy gọi thần hộ mệnh.

Trừ chân bị thương, cô ngâm gần hết cơ thể trong nước, dòng nước vừa hay tản mạn trước người, ánh sáng trong phòng nhu hòa, ngọn núi nhỏ nhấp nhô lờ mờ.

Hoắc Cẩn Hành nghe thấy âm thanh hầu kết cuộn lên, cau mày không tiến lên nữa, lại nghe cô nói: “Chân trái đột nhiên bị chuột rút rồi.”

“Không đứng lên được?” Hoắc Cẩn Hành đứng bên cạnh, ngón tay khẽ cong lại, rũ xuống không nhìn cô nữa.

Diệp Linh Ngân vén sợi tóc dính vào má ra sau tai, một tay gác lên thành bồn, ngửa mặt nhìn anh, mặt nhỏ thê thảm hề hề, “em sợ ngã.”

Cô gái nhỏ giỏi làm nũng giả bộ đáng thương nhất, tầm mắt Hoắc Cẩn Hành dời đến cái chân mà cô đang gác lên kia, không thể phân biệt được chân còn lại có thật sự bị chuột rút hay không, hay là giống trước đây cố ý chỉnh anh vậy.

“Nhanh lên, ngâm nước nữa da dẻ sẽ nhăn nheo đó.” Giọng nói cô ngọt ngào thúc giục.

Hoắc Cẩn Hành cầm khăn tắm gác lên cổ tay, khoảng cách mắt không rõ vị trí, nhắm mắt đi đến, tính toán thử vớt người ra khỏi nước.

Diệp Linh Ngân đảo mắt, không có gì để nói với thao tác của anh.

Từ Tri n nhất định là lừa cô, ai nói đàn ông nhìn thấy người con gái mình yêu sẽ có ham muốn tình dục, Hoắc Cẩn Hành rõ ràng sống như hòa thượng.

Lần chuột rút này không phải cô cố ý thăm dò, nhưng cũng nhân cơ hội này làm rõ một việc: Muốn ăn sạch Hoắc Cẩn Hành, có độ khó.

Gặp khó khăn là muốn khắc phục, đây là nguyên tắc mà Ye Ting luôn tuân thủ khi có hứng thú với mọi việc.

Khoảnh khắc Hoắc Cẩn Hành cúi người xuống, cô vô tình quay người, ngón tay thon dài của người đàn ông, xuyên qua làn nước để tìm kiếm một mảng da thịt mịn màng, tinh tế mềm mại.

Nhưng giây tiếp theo, toàn thân Hoắc Cẩn Hành cứng đờ, ngón tay dường như bị đông cứng trong nước, không dám thắt chặt, cũng không buông ra.

“Ai nha.” Cô nhỏ giọng xấu hổ bực bội, “có phải anh cố tình nhắm mắt chiếm tiện nghi em không?”

“Xin lỗi.” Bàn tay kia mạnh mẽ co lại muốn trốn tránh.

Người khởi xướng tất cả sự sai lệch này lại hoàn toàn vô tội, ngón tay trắng nõn mềm mại lặng lẽ nâng lên khỏi mặt nước, nắm hờ cổ tay anh, dạy anh di dời từ nơi sai đến cổ tay, “phải ôm ở đây mới đúng nha.”

Ngọn lửa hoang dã bùng cháy.

Hơi thở của người đàn ông rối loạn, tiếng nhịp tim đập dữ dội rõ ràng có thể nghe thấy. Trong phòng tắm bao trùm không khí nóng giống như bếp lò, nhiệt độ như lửa đốt cháy từng tấc trên da người.

Nhưng trong một khoảnh khắc, trán Hoắc Cẩn Hành đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm chặt run run không ngừng, dây cung căng đến nỗi sắp đứt.

Hơi thở nóng bỏng gần như vậy, hương thơm của nước trong bồn mê người, cho dù không mở mắt, vẫn không thể khống chế được hình ảnh làn da trắng tuyết của cô gái lởn vởn trong trí óc.

Nhận ra phản ứng của chính mình, Hoắc Cẩn Hành mạnh mẽ mở mắt, thu hồi luồng suy nghĩ sa ngã từ vực thẳm vô tận, khuyên răn bản thân không thể lại tiếp tục…

Anh ôm Diệp Linh Ngân lên, khăn tắm to lớn quấn quanh người từ vai đến đầu gối, không lộ một chút nào.

Hoắc Cẩn Hành đặt cô trước cửa phòng, khàn giọng nói: “Tự đi về phòng.”

“Nhưng chân em vẫn đang sưng.” Diệp Linh Ngân cố ý rên lên một tiếng, nhắc nhở anh, bản thân vẫn không thể “đi lại”.

Ánh mắt tràn đầy vui sướng du ngoạn từ khuôn mặt anh tuấn đến cơ thể của người đàn ông, niềm vui một tay che trời kia đã không thể giấu nổi.

Nhìn dáng vẻ xem kịch của cô, như thể mình không liên quan, mắt Hoắc Cẩn Hành nhấp nháy: “Ngân Ngân, em rất đắc ý?”

“Không có ạ.” Lời phủ nhận của cô không chân thành chút nào, chắc chắn Hoắc Cẩn Hành bị lỗ, để bản thân trêu chọc, “phản ứng sinh học mà thôi, anh không cần phải xấu hổ.”

Bất ngờ vào lúc này, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, Diệp Linh Ngân bị ôm lên đặt trên bệ rửa tay, hai chân treo lơ lửng.

Không đợi cô lên tiếng, Hoắc Cẩn Hành lấy khăn mặt che lên đỉnh đầu cô, hoàn toàn che mất hai mắt.

Diệp Linh Ngân cười rộ lên, nghĩ rằng anh ngượng ngùng không cho xem, cho đến khi hai tay bị trưng dụng.

“Anh anh anh…..” Cục diện xoay chuyển, ngạo mạn đột nhiên biến thành nói lắp: “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông cúi người, hơi thở nóng rực dán bên tai, khẽ nói với cô một chữ.

Cả người Diệp Linh Ngân kích động: “Em đang bị thương!”

“Cũng không phải tay bị thương.” Tầm mắt Hoắc Cẩn Hành rũ xuống, ôm người vào trong lòng, kiên nhẫn dẫn dắt, trả lại nguyên vẹn câu nói kia cho cô: “Phản ứng sinh học, Ngân Ngân không cần phải ngại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương