Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp
-
Chương 30
Trans+edit: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Phòng khách khách sạn.
Hoắc Cẩn Hành nghiêm trang mà nguy hiểm ngồi trên ghế, tay trái của anh nặng nề đặt trên bàn, theo trợ lý Trương thấy, này tuyệt đối không phải là tư thế thả lỏng, ngược lại giống như muốn cầm lấy cái gì đó tàn nhẫn nghiền nát.
Trợ lý Trương nuốt nước bọt, đứng ở cửa trông chờ mòn mỏi, cuối cùng người mong chờ đến.
“Diệp tiểu thư.” Lên tiếng chào hỏi, lòng bàn chân trợ lý Trương như được bôi dầu lập tức biến mất có lẽ bặt vô âm tín.
Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm bóng lưng trợ lý Trương một cách nghi ngờ, chạy nhanh như vậy làm gì? Cô rất dọa người sao?
Vào phòng mới biết, không phải cô doạ người, là Hoắc Cẩn Hành xụ mặt làm người thấy sợ.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Linh Ngân không sợ anh, hai tay chắp sau người, bước chân nhanh nhẹn đi đến bên bàn.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh hơi nheo mắt, vẻ mặt không tốt.
“Ngày hôm đó em quẹt thẻ mua đồ gì?”
“Cà vạt.”
“Đồ đâu?”
“Tặng người ta rồi.”
“Trì Khuynh?”
“Đúng rồi.”
Quả thật không cần quá lẽ thẳng khí hùng*.
(*: lẽ tự nhiên)
“Tiêu tiền của anh, mua quà cho người đàn ông khác?” Hoắc Cẩn Hành hô hấp nặng nề, cổ tay ấn vào mặt bàn, năm ngón tay nắm chặt rồi lại mở, nhanh chóng đè nén lửa giận liên tục chạy dài trong đáy lòng: “Diệp Linh Ngân, em có bản lĩnh rồi.”
Ánh mắt làm người khiếp sợ này, đổi lại là người khác sớm bị doạ đứng lại, Diệp Linh Ngân lại không một chút chùn chân, cô cười hì hì đem mặt đến gần, ý cười tràn ra trong mắt: “Anh là đang ghen à?”
Hoắc Cẩn Hành vỗ mặt bàn: “Không cần xuyên tạc ý anh!”
“Ồ.” Diệp Linh Ngân cố ý kéo dài âm cuối, hai tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh anh, bất luận anh biểu cảm gì đối với cô mà nói đều không có lực uy hiếp gì, vẫn là một bộ anh lấy dáng vẻ hung hăng cũng không làm gì được em: “Anh tự mình đi soi gương xem, một bộ dáng vẻ khởi binh vấn tội.”
Anh âm thầm nghiến răng, cô miệng mồm lanh lợi.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng mỉm cười: “Anh đưa tay.”
Hoắc Cẩn Hành liếc nhìn cô, nghiêng đầu sang một bên.
Diệp Linh Ngân không nói một lời trực tiếp hành động, cương quyết cạy mở ngón tay anh ra, nhét hai vật nhỏ vào lòng bàn tay sau đó khép các ngón tay lại, bao bọc lấy.
Ngón tay cảm nhận được hình dáng đồ vật, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi mở bàn tay ra, một đôi khuy măng sét màu đen lấp lánh yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Diệp Linh Ngân chọc chọc tay anh: “Này là phần thưởng.”
Hoắc Cẩn Hành lại không quá vừa ý.
Liền tùy tiện nhét cho anh như vậy, hộp quà đâu?
Tối đó không biết Diệp Linh Ngân nói gì với Hoắc Cẩn Hành rồi, trợ lý Trương cảm nhận rõ ràng tâm tình đại Boss chuyển biến tốt chỉ là khi nghe thấy nhà sáng tác âm nhạc gọi là Trì Khuynh kia, không quá thân thiện.
Trên máy bay trở về, chỗ ngồi của Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh cách rất xa.
Quay xong tập 2 《 Chạy Trốn Mê Thành》 tổ tiết mục liền phát thời gian quay tập kế tiếp, Diệp Linh Ngân liên tiếp từ chối vài cái thông báo, để tranh thủ cho kỳ nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nghỉ.
Công bố trailer《Phù Thế Ca》, chưa phát hot trước, hầu hết khán giả xem video trên mạng đều bị thuyết phục bởi cảnh quay và ngoại hình của diễn viên.
[Cứu mạng! Trai xinh gái đẹp.]
[ Tìm kiếm tệp aaaaaaa]
[ Khương Chước này! Là cô gái quỷ nhỏ trong lòng tôi ]
[ Yêu thích Từ Chu Dương, Tuyết Tuyết nữ cải nam trang cũng thật tuyệt vời.]
[Anh trai nhan sắc tuyệt đẹp]
Phe nguyên tác bày tỏ ekip này rất dụng tâm, ít nhất từ trang phục và tạo hình trong trailer để xem, giả sử diễn viên chính đều khá phù hợp mong đợi. Đương nhiên cũng có bộ phận tiết tấu anti fan, tạm thời có thể lơ là không chú ý.
Show 《Nhật ký nhịp tim》 của Diệp Linh Ngân tham dự mới phát sóng tập cuối cùng, sắp đến 《Phù Thế Ca》 thúc đẩy một làn sóng lưu lượng, không ít ekip tìm đến cửa.
“Vận may này đến ngăn đều ngăn không được, em không hot ai hot.” Trong lòng người quản lý Đoạn Văn đã reo hò, sau khi lựa chọn cẩn thận đem những cuốn tốt nhất đặt trước mặt Diệp Linh Ngân: “Ngân bảo bối, em chọn kỹ đi, nhưng đừng cái gì cũng đẩy ra ngoài.”
“Ồ……” Cô nằm trên ghế quý phi bất động, bộ dạng uể oải, lạnh lùng cũng không thể lạnh lùng nữa.
Đoạn Văn khí thế bừng bừng giữ vai cô lung lay: “Ngân bảo bối, lấy tinh thần lại! Hiện tại là sự nghiệp của em đang lên cao, chúng ta phải nắm chặt cơ duyên, đừng phụ lòng ông trời đưa bát cơm cho em.”
“Ôi em rất mệt, muộn chút sẽ xem.” Diệp Linh Ngân giơ tay ngáp.
“Mệt ở đâu? Chị xoa bóp cho em, em xem kỹ đi.” Đoạn Văn lập tức trên đầu thao tác, mong tiểu tổ tông này đứng lên.
Diệp Linh Ngân bĩu môi, giơ ngón tay chỉ ngực trái: “Mệt ở đây.”
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Lại nói Ngân Ngân, chị vẫn là có thể giúp em quyết định chắc chắn.”
Diệp Linh Ngân sốt ruột sờ má, thở dài sâu sắc: “Chị nói có phải em thiếu sức hấp dẫn không?”
Này là loại dáng vẻ mới gì?
Đoạn Văn nửa người chắc chắn đưa ra sau, lại đưa cổ ra thăm dò: “Em nói lại lần nữa? Em đến trước gương toàn thân soi chính mình nói lại lần nữa?”
Nhìn thần sắc cô không giống cố ý đùa giỡn, Đoạn Văn khá lo lắng: “Ngân bảo bối, xảy ra chuyện gì để em đối với bản thân hiểu lầm lớn như vậy?”
Chưa kể đến tu dưỡng nội tâm của cô, vẻ đẹp ngoại hình thôi đã gây ấn tượng với hầu hết mọi người, “thiếu sức hấp dẫn” từ đâu nói ra?
“Người em thích kia, đối với khuôn mặt đẹp và cơ thể em dường như một chút đều không hứng thú.” Còn bên trong không cần phải nhắc rồi, cô và Hoắc Cẩn Hành hiểu rõ thói quen và tính cách của đối phương, không có gì mới lạ.
Đoạn Văn nghiêng đầu: “Em thích một người mù?”
“….” Diệp Linh Ngân than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là không kiềm chế, nhìn Đoạn Văn giơ ngón cái.
Thật cay độc.
Lại khen ngợi cô rồi.
Đoạn Văn vẫn là chị Đoạn của cô, nói chuyện chú trọng nghệ thuật.
Khi Tiểu Ngư bưng salad trái cây vào chính là nghe thấy Đoạn Văn truy hỏi: “Nhưng mà rốt cuộc em thích ai vậy?”
Diệp Linh Ngân không trả lời, Đoạn Văn bắt đầu lẩm bẩm: “Có người như Hoắc tổng làm anh trai, người em thích nên không kém chứ.”
Tiểu Ngư bưng khay rùng mình một cái.
Chị Đoạn là người bát quái, thiệt thòi không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng và kiểu mẫu ở chung Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành, nếu không trong một giây phá án.
Khi Đoạn Văn bám víu không rời, Diệp Linh Ngân thành thành thật thật chọn một bộ phim liên quan tình yêu gia đình.
Đoạn Văn thật có chút không hiểu con đường nghệ thuật gia của cô: “Giá trị của gương mặt này và lưu lượng nổi tiếng của em, được thôi tùy tiện chọn một bộ ngôn tình IP lớn rất dễ hot.”
“Em vốn dĩ không muốn làm mình tinh lưu lượng.” Cô phớt lờ xua xua tay.
Đoạn Văn thấy ớn lạnh sống lưng, ê răng.
Ngân Ngân, Ngân Ngân lời này, để những người đang vắt óc tranh thủ tìm điểm quang lượng biết còn không ghen tị đến chết.
“Mỗi bộ phim đều có ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, tình yêu gia đình…. còn có thể rèn luyện kỹ xảo diễn xuất. ” Loại này cùng với tình cảm của nhiều người trưởng thành, trong não cô là một khoảng trống.
Ký ức lúc còn bé đã mơ hồ, những năm này người tốt với cô, chú Diệp với Hoắc phu nhân là bề trên, nhưng không cách nào làm đến gần gũi như quan hệ huyết thống. Còn Hoắc Cẩn Hành, cô đối với anh không phải là tình yêu gia đình.
Người khác tình cảm dễ như trở bàn tay, đối với cô mà nói thật sự cần phải gọt giũa mới có thể diễn tốt bộ phim này.
Đoạn Văn chịu trách nhiệm sắp xếp thời gian, hẹn đạo diễn gặp mặt, Diệp Linh Ngân cố ý thay đổi cách trang điểm, xem lại càng thích hợp hình tượng nữ chính.
Đạo diễn đối với cô có cái nhìn tốt: “Trong kịch bản đặt ra nữ chính nhỏ sở trường là trượt patin, cô Diệp đối với việc này phải chăng có chút hiểu biết?”
“Đã từng học qua, nếu như tiến hành luyện tập, chắc không có vấn đề, chỉ là không biết phải thông thạo đến trình độ nào?”
“Thật là quá tốt rồi, không cần lo lắng, còn có thời gian huấn luyện.” Tin mừng ngoài dự đoán, đạo diễn hết sức vừa ý, lập tức để người cùng người quản lý thương lượng thủ tục ký hợp đồng.
Lúc không có người ngoài ở hiện trường, Đoạn Văn cười toe toét đến tận mang tai: “Làm sao cái gì em cũng biết vậy? Nhanh nói xem còn cái gì là chị không biết.”
Diệp Linh Ngân lắc đầu: “Cũng không có gì, mấy cái này chỉ là lúc trước học qua một chút.”
“Ồ, tại sao lúc nhỏ em lại muốn học nhiều thứ như vậy? Chị lúc nhỏ chỉ lo chơi.”
“Bởi vì…..” Giọng nói của Diệp Linh Ngân hơi ngừng lại: “Phải theo đuổi được một người rất lợi hại nha.”
Đến khi ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, cô chỉ có thể cùng những người đồng trang lứa so việc học, so hứng thú sở thích, không có tùy ý hoang phí tư sản của nhà họ Hoắc, mà bản thân phải nỗ lực trở thành có giá trị hơn.
Đây là đạo lý cô học được từ trên người Hoắc Cẩn Hành, và muốn vận dụng trong khi trưởng thành, nhiều năm kiên trì như vậy không có phí công, toàn bộ những giọt mồ hôi đã bỏ ra sẽ biến thành chỗ dựa sức mạnh của cô trong xã hội.
Nói đến, lại nhớ anh rồi.
Gọi điện trước cho thư ký Chu, hỏi thăm lịch trình đang ở đâu, thư ký Chu khai báo đầu đuôi ngọn nguồn: “Hôm nay Cố tổng đến tìm Hoắc tổng nói chuyện, buổi chiều hai người cùng nhau ra ngoài rồi.”
“Ồ, được rồi.”
Nói chuyện à, vậy cô không làm phiền.
Thời gian còn lại tìm chút chuyện gì làm đây?
Diệp Linh Ngân chống cằm suy tư, trở về Lan Đình Thủy Tạ tìm giày trượt patin ra.
Cô không biết Hoắc Cẩn Hành không phải là có việc, mà là bị Cố Kinh Diễn kéo đi mượn rượu giải sầu.
Cố Kinh Diễn một bộ trạng thái không hăng say, Hoắc Cẩn Hành nhăn mày, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có việc cần giúp đỡ?”
“Không có việc không thể mời cậu uống rượu?” Cố Kinh Diễn “chậc” một tiếng, lập tức rót rượu cho anh, dài dòng nói: “Cậu nói cậu, người hơn ba mươi tuổi rồi, suốt ngày bận rộn với công việc không biết tìm thú vui, quá nhàm chán.”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Lười lý lẽ.
Dáng vẻ không ham muốn này, Cố Kinh Diễn không muốn nói đến, anh là đơn thuần nhàm chán, tìm người đến cùng tiêu tiền giải sầu.
Vẫn là tìm một số người biết ăn nói đi, không thực tế, quay lại vẫn phải bị vị tổ tông kia trong nhà hoài nghi, nói không rõ ràng. Tìm Hoắc Cẩn Hành thì không giống rồi, chỉ là nghe tên liền cảm thấy đáng tin cậy, suy cho cùng người này điển hình của giữ mình trong sạch.
“Tôi còn cho rằng cậu cần tuyên bố phá sản.” Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh như thường, nói chuyện không làm người kinh ngạc chết không ngừng.
Cố Kinh Diễn hít thở sâu: “Biết nói chuyện không vậy? Không thể mong anh em tốt một chút?”
“Xem ra gần đây cuộc sống của cậu không quá tốt.” Hoắc Cẩn Hành không để ý lướt qua ly rượu đầy trên mặt bàn, không chạm.
“Suốt 3 ngày ngủ trong thư phòng, bọng mắt tôi đều nhìn ra.” Cố Kinh Diễn dụi khoé mắt, có phần tủi thân và hờn tủi: “Cô gái này chính là thất thường, tuần trước còn nói tôi là tâm can bảo bối của cô ấy, tuần này đến giường còn không cho tôi lên.”
Cần nói đến tính khí thất thường, điểm này Hoắc Cẩn Hành ngược lại có lĩnh hội sâu sắc, miễn cưỡng tiếp anh ta một vụ: “Nguyên nhân?”
“Aizz.” Cố Kinh Diễn bưng ly rượu lên thở dài thườn thượt: “Tuần Xu cô ấy có một cô em họ được nhận vào Cảnh Đại, âm thầm qua lại với một giáo sư trong trường học, người nhà giận đến cả đêm nay đến đây bắt người.”
“Gần đây Tuần Xu để tâm đến chuyện này, liên lụy đến tôi cũng nhìn không thuận mắt.”
“Còn mắng tôi ông già, cậu nói giận hay không?”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Anh dường như cùng tuổi với Cố Kinh Diễn.
Sau phút chốc im lặng, Hoắc Cẩn Hành mặt không biến sắc hỏi: “Cô gái nhỏ mới thành niên, tại sao sẽ thích người lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy?”
“Cậu không có kinh nghiệm không hiểu, có một vài cô gái vẫn cứ thích chú trưởng thành vững vàng.” Cố Kinh Diễn lại là lắc đầu lại là thở dài: “Thêm vào đó là cô gái nhỏ, tâm tính bất định dễ bị cám dỗ, nghe nói ở trường học gặp phải sự tình, giáo sư giúp đỡ vài lần, thì bước vào hố rồi.”
Hoắc Cẩn Hành mắt hơi chớp: “Sự tình rất nghiêm trọng?”
Nghĩ đến chuyện này, Cố Kinh Diễn đều muốn đập bàn: “Đúng vậy, may mà người nhà nhanh phát hiện, không dẫn đến thảm họa, vẫn là chuyển ra ngoài, danh tiếng cô ấy ở trường thì hủy hoại rồi.”
Một thâm ý lướt qua đáy mắt bình tĩnh, Hoắc Cẩn Hành chậm chạp nâng ly rượu trong tay không uống rượu, một ngụm uống cạn.
Hoàng hôn buông xuống, Hoắc Cẩn Hành mới trở về Lan Đình Thủy Tạ.
Hành lang thường ngày chỉ sáng hai ngọn đèn đêm chấm đầy ánh sáng, như thể ban ngày. Phía trước mặc đồ vận động rộng rãi, cô gái mặc đồ bảo hộ đang đi trên giày patin để luyện tập trọng tâm di chuyển.
Sau huấn luyện căn bản đơn giản, Diệp Linh Ngân đứng lên, bắt đầu trượt trên mặt đất bằng phẳng, dần dần thêm vào động tác. Sở trường của cô là khiêu vũ, khi học trượt patin càng dễ dung hợp động tác vũ đạo, giống như con thoi tinh ranh trong bóng đêm.
Đến khi cô xoay người, mất cảnh giác nhìn người đứng phía trước, con ngươi đột nhiên mở to.
“A…”
Giữa tia lửa đất đèn, nam nhân dường như trong chớp mắt xuất hiện bên người cô, đỡ lấy eo.
Diệp Linh Ngân trên giày patin trượt về sau hai lần, đứng vững.
Hai người nhìn nhau, Hoắc Cẩn Hành hỏi: “Có sao không?”
Diệp Linh Ngân lắc đầu.
Hoắc Cẩn Hành quan sát vẻ mặt cô còn coi là bình tĩnh, chậm rãi buông tay ra: “Làm sao đột nhiên lại chơi lại rồi.”
“Nhận một bộ phim, nữ chính nhỏ sở trường trượt patin, vừa hay học qua.” Khi nói cô nâng cánh tay, một tay khác gõ nhẹ đồ bảo hộ: “Buổi chiều em bắt đầu luyện tập, đã tìm lại cảm giác quen thuộc rồi.”
Trở lại nơi rộng rãi thử động tác xoay tròn, phô diễn cho anh xem, lúc trượt đến bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, dưới chân đột nhiên chuyển một cái, thoáng cái đâm vào lòng anh.
Hoắc Cẩn Hành theo bản năng đón lấy, thừa cơ ôm chặt cánh tay anh, khoé miệng mỉm cười hào hứng.
Lúc nhỏ, cô nói muốn học trượt patin, Hoắc Cẩn Hành nhiều lần hỏi cô chắc chắn hay không, sau khi cô đưa ra câu trả lời khẳng định lập tức sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp đến dạy học.
Vừa bắt đầu đầy lòng tin, quá trình nâng cao khó khăn trùng trùng, trải qua vài lần thất bại, lòng tự tin chịu đả kích.
Cô không dám nói, sợ Hoắc Cẩn Hành tức giận, càng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
Một hôm nọ, Hoắc Cẩn Hành tận mắt nhìn thấy cả quá trình thất bại của cô để giáo viên tan làm sớm, đi đến trước mặt cô.
Cô chán nản ngồi ở đó, căng thẳng đến toàn thân cứng đờ.
Nhưng lúc đó, Hoắc Cẩn Hành không có khiển trách, không có bất mãn, ngược lại dắt tay cô lên: “Cái này quả thật có chút đáng sợ, nhưng anh sẽ bảo vệ em.”
Anh không để cô từ bỏ, mà là dùng hành động thực tế khích lệ cô kiên trì với lựa chọn của mình.
Giống như hiện tại.
Khi cô chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi muốn lùi người ra: “Nếu đã muốn học, tự mình luyện tập cho tốt.”
“Anh không giúp em à?” Cô bĩu môi đỏ, trước mặt người mình thích, luôn vô thức làm ra các loại động tác nhỏ làm nũng.
Hoắc Cẩn Hành rũ mắt, vẻ mặt hơi trốn tránh: “Đây là việc của em.”
Nhanh chóng chớp mắt hai lần, Diệp Linh Ngân nghe không hiểu ý tứ của câu nói này, nghi hoặc nâng tay ấn đầu, ngẩng đầu lên, lộ ra đường viền cổ sáng trong đẹp đẽ.
Dưới ánh đèn, con ngươi đen nhánh của cô gái hàm chứa ánh sáng lung linh, cho đến bây giờ vẫn tràn đầy khao khát như cũ.
Hoắc Cẩn Hành không dám nhìn nữa, nắm chặt đầu ngón tay hơi run rẩy, kiếm chế tầm nhìn lan tràn: “Thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, anh vốn cho rằng em nhất thời hứng thú, cho nên muốn đợi sau khi em bình tĩnh từ từ nói chuyện, nhưng cứ tiếp tục như vậy, em chỉ càng lún càng sâu.”
“Cho nên, Ngân Ngân…” Hoắc Cẩn Hành hầu kết chuyển động, hơi thở nặng trịch dồn nén trong ngực ngưng tụ thành lời: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta giữ khoảng cách, ý anh là, không chỉ là khoảng cách tiếp xúc thân thể.”
Diệp Linh Ngân đột nhiên ngẩng đầu: “Có ý gì?”
Lúc trước khi trêu chọc anh bị cảnh cáo qua mấy lần, nhưng cô đều không coi trọng nó, nhưng kiểu thái độ và ngữ khí vừa rồi rõ ràng so với trước đây không giống, để cô không thể không chú trọng.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô thật sâu: “Tình cảm em đối với anh, là sai lầm, cần phải đính chính nó.”
Câu phủ định của anh giống như đột nhiên tạt một gáo nước lạnh, kích thích Diệp Linh Ngân thấy toàn thân ớn lạnh, cô cố chấp hỏi, tại sao nhận định đoạn tình cảm này là sai: “Tại sao cần phải đính chính?”
“Quan hệ của chúng ta đã định trước anh không có cách nào đáp ứng tình cảm của em, điều này đối với em mà nói cũng là một loại thương hại.” Mặt anh căng ra, giọng điệu nghiêm túc như vậy, giọng nói lạnh lùng, giống như mũi kim nhỏ sắc bén đâm vào ngực.
Diệp Linh Ngân nắm chặt tay áo, kiên trì cố chấp, sắp không kiểm soát được cay mắt: “Anh sợ em tổn thương, thì không thể thích em sao?”
“Ngân Ngân, anh rất thích em, nhưng…” Hoắc Cẩn Hành cổ họng dần chua chát, ánh mắt xa cách đang đấu tranh.
Bóng cây đu đưa, bụi bay dưới đèn đường, không khí lạnh ghê người ban đêm, bên đường ngọn đèn bắt đầu nhấp nháy, thoắt sáng thoắt tối, như móng vuốt sắc xé bóng tối.
Ngón tay run run hai lần, Diệp Linh Ngân thay anh bổ sung câu nói khó mở miệng kia: “Nhưng, chỉ là thích của anh trai đối với em gái phải không?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Phải.”
“Nhưng…” Hô hấp Diệp Linh Ngân trở nên dồn dập, giọng nói trong cổ họng phát run: “Nhưng anh không có thích người khác mà, tại sao không thể tiếp nhận em chứ?”
Cô không muốn tin tưởng, thử thuyết phục anh thay đổi quyết định, nắm chặt cổ áo không buông, đầu chống vào lòng ngực anh: “Hoắc Cẩn Hành, em không phải em gái anh.”
Hoắc Cẩn Hành bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô, lần nữa muốn dần dần kéo xa khoảng cách.
Diệp Linh Ngân dùng toàn bộ sức lực cùng Hoắc Cẩn Hành đối kháng, dũng khí đã từng khoe khoang đang sụp đổ từng chút: “Cho dù, cho dù thế nào anh cũng sẽ không cùng người khác kết hôn, thì anh thử một chút, thích em, được không?”
Hoắc Cẩn Hành cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Nếu như gặp người thích hợp, anh sẽ.”
“Không thể nào! Anh đã đáp ứng rồi, chỉ cần em không gật đầu anh liền không kết hôn, em sẽ không đồng ý anh cưới người khác.” Lúc này cô như đứa trẻ ngang ngược không nói lý lẽ, dùng mọi thủ đoạn bất chấp đạo lý, cược anh không nỡ nhẫn tâm.
Người đàn ông than thở, như bất lực.
Giọng nói rơi vào bên tai, giống như ác mộng…
“Anh sẽ, Ngân Ngân.”
Ngón tay dần mất sức lực, từng chút một nới lỏng cổ áo.
Diệp Linh Ngân mở miệng, không nói ra lời.
Nhún vai, ánh mắt không biết nên dừng ở đâu, môi răng phát run, viền mắt một vòng đỏ.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Phòng khách khách sạn.
Hoắc Cẩn Hành nghiêm trang mà nguy hiểm ngồi trên ghế, tay trái của anh nặng nề đặt trên bàn, theo trợ lý Trương thấy, này tuyệt đối không phải là tư thế thả lỏng, ngược lại giống như muốn cầm lấy cái gì đó tàn nhẫn nghiền nát.
Trợ lý Trương nuốt nước bọt, đứng ở cửa trông chờ mòn mỏi, cuối cùng người mong chờ đến.
“Diệp tiểu thư.” Lên tiếng chào hỏi, lòng bàn chân trợ lý Trương như được bôi dầu lập tức biến mất có lẽ bặt vô âm tín.
Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm bóng lưng trợ lý Trương một cách nghi ngờ, chạy nhanh như vậy làm gì? Cô rất dọa người sao?
Vào phòng mới biết, không phải cô doạ người, là Hoắc Cẩn Hành xụ mặt làm người thấy sợ.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Linh Ngân không sợ anh, hai tay chắp sau người, bước chân nhanh nhẹn đi đến bên bàn.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh hơi nheo mắt, vẻ mặt không tốt.
“Ngày hôm đó em quẹt thẻ mua đồ gì?”
“Cà vạt.”
“Đồ đâu?”
“Tặng người ta rồi.”
“Trì Khuynh?”
“Đúng rồi.”
Quả thật không cần quá lẽ thẳng khí hùng*.
(*: lẽ tự nhiên)
“Tiêu tiền của anh, mua quà cho người đàn ông khác?” Hoắc Cẩn Hành hô hấp nặng nề, cổ tay ấn vào mặt bàn, năm ngón tay nắm chặt rồi lại mở, nhanh chóng đè nén lửa giận liên tục chạy dài trong đáy lòng: “Diệp Linh Ngân, em có bản lĩnh rồi.”
Ánh mắt làm người khiếp sợ này, đổi lại là người khác sớm bị doạ đứng lại, Diệp Linh Ngân lại không một chút chùn chân, cô cười hì hì đem mặt đến gần, ý cười tràn ra trong mắt: “Anh là đang ghen à?”
Hoắc Cẩn Hành vỗ mặt bàn: “Không cần xuyên tạc ý anh!”
“Ồ.” Diệp Linh Ngân cố ý kéo dài âm cuối, hai tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh anh, bất luận anh biểu cảm gì đối với cô mà nói đều không có lực uy hiếp gì, vẫn là một bộ anh lấy dáng vẻ hung hăng cũng không làm gì được em: “Anh tự mình đi soi gương xem, một bộ dáng vẻ khởi binh vấn tội.”
Anh âm thầm nghiến răng, cô miệng mồm lanh lợi.
Diệp Linh Ngân nhanh chóng mỉm cười: “Anh đưa tay.”
Hoắc Cẩn Hành liếc nhìn cô, nghiêng đầu sang một bên.
Diệp Linh Ngân không nói một lời trực tiếp hành động, cương quyết cạy mở ngón tay anh ra, nhét hai vật nhỏ vào lòng bàn tay sau đó khép các ngón tay lại, bao bọc lấy.
Ngón tay cảm nhận được hình dáng đồ vật, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi mở bàn tay ra, một đôi khuy măng sét màu đen lấp lánh yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Diệp Linh Ngân chọc chọc tay anh: “Này là phần thưởng.”
Hoắc Cẩn Hành lại không quá vừa ý.
Liền tùy tiện nhét cho anh như vậy, hộp quà đâu?
Tối đó không biết Diệp Linh Ngân nói gì với Hoắc Cẩn Hành rồi, trợ lý Trương cảm nhận rõ ràng tâm tình đại Boss chuyển biến tốt chỉ là khi nghe thấy nhà sáng tác âm nhạc gọi là Trì Khuynh kia, không quá thân thiện.
Trên máy bay trở về, chỗ ngồi của Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh cách rất xa.
Quay xong tập 2 《 Chạy Trốn Mê Thành》 tổ tiết mục liền phát thời gian quay tập kế tiếp, Diệp Linh Ngân liên tiếp từ chối vài cái thông báo, để tranh thủ cho kỳ nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nghỉ.
Công bố trailer《Phù Thế Ca》, chưa phát hot trước, hầu hết khán giả xem video trên mạng đều bị thuyết phục bởi cảnh quay và ngoại hình của diễn viên.
[Cứu mạng! Trai xinh gái đẹp.]
[ Tìm kiếm tệp aaaaaaa]
[ Khương Chước này! Là cô gái quỷ nhỏ trong lòng tôi ]
[ Yêu thích Từ Chu Dương, Tuyết Tuyết nữ cải nam trang cũng thật tuyệt vời.]
[Anh trai nhan sắc tuyệt đẹp]
Phe nguyên tác bày tỏ ekip này rất dụng tâm, ít nhất từ trang phục và tạo hình trong trailer để xem, giả sử diễn viên chính đều khá phù hợp mong đợi. Đương nhiên cũng có bộ phận tiết tấu anti fan, tạm thời có thể lơ là không chú ý.
Show 《Nhật ký nhịp tim》 của Diệp Linh Ngân tham dự mới phát sóng tập cuối cùng, sắp đến 《Phù Thế Ca》 thúc đẩy một làn sóng lưu lượng, không ít ekip tìm đến cửa.
“Vận may này đến ngăn đều ngăn không được, em không hot ai hot.” Trong lòng người quản lý Đoạn Văn đã reo hò, sau khi lựa chọn cẩn thận đem những cuốn tốt nhất đặt trước mặt Diệp Linh Ngân: “Ngân bảo bối, em chọn kỹ đi, nhưng đừng cái gì cũng đẩy ra ngoài.”
“Ồ……” Cô nằm trên ghế quý phi bất động, bộ dạng uể oải, lạnh lùng cũng không thể lạnh lùng nữa.
Đoạn Văn khí thế bừng bừng giữ vai cô lung lay: “Ngân bảo bối, lấy tinh thần lại! Hiện tại là sự nghiệp của em đang lên cao, chúng ta phải nắm chặt cơ duyên, đừng phụ lòng ông trời đưa bát cơm cho em.”
“Ôi em rất mệt, muộn chút sẽ xem.” Diệp Linh Ngân giơ tay ngáp.
“Mệt ở đâu? Chị xoa bóp cho em, em xem kỹ đi.” Đoạn Văn lập tức trên đầu thao tác, mong tiểu tổ tông này đứng lên.
Diệp Linh Ngân bĩu môi, giơ ngón tay chỉ ngực trái: “Mệt ở đây.”
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Lại nói Ngân Ngân, chị vẫn là có thể giúp em quyết định chắc chắn.”
Diệp Linh Ngân sốt ruột sờ má, thở dài sâu sắc: “Chị nói có phải em thiếu sức hấp dẫn không?”
Này là loại dáng vẻ mới gì?
Đoạn Văn nửa người chắc chắn đưa ra sau, lại đưa cổ ra thăm dò: “Em nói lại lần nữa? Em đến trước gương toàn thân soi chính mình nói lại lần nữa?”
Nhìn thần sắc cô không giống cố ý đùa giỡn, Đoạn Văn khá lo lắng: “Ngân bảo bối, xảy ra chuyện gì để em đối với bản thân hiểu lầm lớn như vậy?”
Chưa kể đến tu dưỡng nội tâm của cô, vẻ đẹp ngoại hình thôi đã gây ấn tượng với hầu hết mọi người, “thiếu sức hấp dẫn” từ đâu nói ra?
“Người em thích kia, đối với khuôn mặt đẹp và cơ thể em dường như một chút đều không hứng thú.” Còn bên trong không cần phải nhắc rồi, cô và Hoắc Cẩn Hành hiểu rõ thói quen và tính cách của đối phương, không có gì mới lạ.
Đoạn Văn nghiêng đầu: “Em thích một người mù?”
“….” Diệp Linh Ngân than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là không kiềm chế, nhìn Đoạn Văn giơ ngón cái.
Thật cay độc.
Lại khen ngợi cô rồi.
Đoạn Văn vẫn là chị Đoạn của cô, nói chuyện chú trọng nghệ thuật.
Khi Tiểu Ngư bưng salad trái cây vào chính là nghe thấy Đoạn Văn truy hỏi: “Nhưng mà rốt cuộc em thích ai vậy?”
Diệp Linh Ngân không trả lời, Đoạn Văn bắt đầu lẩm bẩm: “Có người như Hoắc tổng làm anh trai, người em thích nên không kém chứ.”
Tiểu Ngư bưng khay rùng mình một cái.
Chị Đoạn là người bát quái, thiệt thòi không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng và kiểu mẫu ở chung Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành, nếu không trong một giây phá án.
Khi Đoạn Văn bám víu không rời, Diệp Linh Ngân thành thành thật thật chọn một bộ phim liên quan tình yêu gia đình.
Đoạn Văn thật có chút không hiểu con đường nghệ thuật gia của cô: “Giá trị của gương mặt này và lưu lượng nổi tiếng của em, được thôi tùy tiện chọn một bộ ngôn tình IP lớn rất dễ hot.”
“Em vốn dĩ không muốn làm mình tinh lưu lượng.” Cô phớt lờ xua xua tay.
Đoạn Văn thấy ớn lạnh sống lưng, ê răng.
Ngân Ngân, Ngân Ngân lời này, để những người đang vắt óc tranh thủ tìm điểm quang lượng biết còn không ghen tị đến chết.
“Mỗi bộ phim đều có ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, tình yêu gia đình…. còn có thể rèn luyện kỹ xảo diễn xuất. ” Loại này cùng với tình cảm của nhiều người trưởng thành, trong não cô là một khoảng trống.
Ký ức lúc còn bé đã mơ hồ, những năm này người tốt với cô, chú Diệp với Hoắc phu nhân là bề trên, nhưng không cách nào làm đến gần gũi như quan hệ huyết thống. Còn Hoắc Cẩn Hành, cô đối với anh không phải là tình yêu gia đình.
Người khác tình cảm dễ như trở bàn tay, đối với cô mà nói thật sự cần phải gọt giũa mới có thể diễn tốt bộ phim này.
Đoạn Văn chịu trách nhiệm sắp xếp thời gian, hẹn đạo diễn gặp mặt, Diệp Linh Ngân cố ý thay đổi cách trang điểm, xem lại càng thích hợp hình tượng nữ chính.
Đạo diễn đối với cô có cái nhìn tốt: “Trong kịch bản đặt ra nữ chính nhỏ sở trường là trượt patin, cô Diệp đối với việc này phải chăng có chút hiểu biết?”
“Đã từng học qua, nếu như tiến hành luyện tập, chắc không có vấn đề, chỉ là không biết phải thông thạo đến trình độ nào?”
“Thật là quá tốt rồi, không cần lo lắng, còn có thời gian huấn luyện.” Tin mừng ngoài dự đoán, đạo diễn hết sức vừa ý, lập tức để người cùng người quản lý thương lượng thủ tục ký hợp đồng.
Lúc không có người ngoài ở hiện trường, Đoạn Văn cười toe toét đến tận mang tai: “Làm sao cái gì em cũng biết vậy? Nhanh nói xem còn cái gì là chị không biết.”
Diệp Linh Ngân lắc đầu: “Cũng không có gì, mấy cái này chỉ là lúc trước học qua một chút.”
“Ồ, tại sao lúc nhỏ em lại muốn học nhiều thứ như vậy? Chị lúc nhỏ chỉ lo chơi.”
“Bởi vì…..” Giọng nói của Diệp Linh Ngân hơi ngừng lại: “Phải theo đuổi được một người rất lợi hại nha.”
Đến khi ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, cô chỉ có thể cùng những người đồng trang lứa so việc học, so hứng thú sở thích, không có tùy ý hoang phí tư sản của nhà họ Hoắc, mà bản thân phải nỗ lực trở thành có giá trị hơn.
Đây là đạo lý cô học được từ trên người Hoắc Cẩn Hành, và muốn vận dụng trong khi trưởng thành, nhiều năm kiên trì như vậy không có phí công, toàn bộ những giọt mồ hôi đã bỏ ra sẽ biến thành chỗ dựa sức mạnh của cô trong xã hội.
Nói đến, lại nhớ anh rồi.
Gọi điện trước cho thư ký Chu, hỏi thăm lịch trình đang ở đâu, thư ký Chu khai báo đầu đuôi ngọn nguồn: “Hôm nay Cố tổng đến tìm Hoắc tổng nói chuyện, buổi chiều hai người cùng nhau ra ngoài rồi.”
“Ồ, được rồi.”
Nói chuyện à, vậy cô không làm phiền.
Thời gian còn lại tìm chút chuyện gì làm đây?
Diệp Linh Ngân chống cằm suy tư, trở về Lan Đình Thủy Tạ tìm giày trượt patin ra.
Cô không biết Hoắc Cẩn Hành không phải là có việc, mà là bị Cố Kinh Diễn kéo đi mượn rượu giải sầu.
Cố Kinh Diễn một bộ trạng thái không hăng say, Hoắc Cẩn Hành nhăn mày, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có việc cần giúp đỡ?”
“Không có việc không thể mời cậu uống rượu?” Cố Kinh Diễn “chậc” một tiếng, lập tức rót rượu cho anh, dài dòng nói: “Cậu nói cậu, người hơn ba mươi tuổi rồi, suốt ngày bận rộn với công việc không biết tìm thú vui, quá nhàm chán.”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Lười lý lẽ.
Dáng vẻ không ham muốn này, Cố Kinh Diễn không muốn nói đến, anh là đơn thuần nhàm chán, tìm người đến cùng tiêu tiền giải sầu.
Vẫn là tìm một số người biết ăn nói đi, không thực tế, quay lại vẫn phải bị vị tổ tông kia trong nhà hoài nghi, nói không rõ ràng. Tìm Hoắc Cẩn Hành thì không giống rồi, chỉ là nghe tên liền cảm thấy đáng tin cậy, suy cho cùng người này điển hình của giữ mình trong sạch.
“Tôi còn cho rằng cậu cần tuyên bố phá sản.” Hoắc Cẩn Hành bình tĩnh như thường, nói chuyện không làm người kinh ngạc chết không ngừng.
Cố Kinh Diễn hít thở sâu: “Biết nói chuyện không vậy? Không thể mong anh em tốt một chút?”
“Xem ra gần đây cuộc sống của cậu không quá tốt.” Hoắc Cẩn Hành không để ý lướt qua ly rượu đầy trên mặt bàn, không chạm.
“Suốt 3 ngày ngủ trong thư phòng, bọng mắt tôi đều nhìn ra.” Cố Kinh Diễn dụi khoé mắt, có phần tủi thân và hờn tủi: “Cô gái này chính là thất thường, tuần trước còn nói tôi là tâm can bảo bối của cô ấy, tuần này đến giường còn không cho tôi lên.”
Cần nói đến tính khí thất thường, điểm này Hoắc Cẩn Hành ngược lại có lĩnh hội sâu sắc, miễn cưỡng tiếp anh ta một vụ: “Nguyên nhân?”
“Aizz.” Cố Kinh Diễn bưng ly rượu lên thở dài thườn thượt: “Tuần Xu cô ấy có một cô em họ được nhận vào Cảnh Đại, âm thầm qua lại với một giáo sư trong trường học, người nhà giận đến cả đêm nay đến đây bắt người.”
“Gần đây Tuần Xu để tâm đến chuyện này, liên lụy đến tôi cũng nhìn không thuận mắt.”
“Còn mắng tôi ông già, cậu nói giận hay không?”
Hoắc Cẩn Hành: “…”
Anh dường như cùng tuổi với Cố Kinh Diễn.
Sau phút chốc im lặng, Hoắc Cẩn Hành mặt không biến sắc hỏi: “Cô gái nhỏ mới thành niên, tại sao sẽ thích người lớn hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy?”
“Cậu không có kinh nghiệm không hiểu, có một vài cô gái vẫn cứ thích chú trưởng thành vững vàng.” Cố Kinh Diễn lại là lắc đầu lại là thở dài: “Thêm vào đó là cô gái nhỏ, tâm tính bất định dễ bị cám dỗ, nghe nói ở trường học gặp phải sự tình, giáo sư giúp đỡ vài lần, thì bước vào hố rồi.”
Hoắc Cẩn Hành mắt hơi chớp: “Sự tình rất nghiêm trọng?”
Nghĩ đến chuyện này, Cố Kinh Diễn đều muốn đập bàn: “Đúng vậy, may mà người nhà nhanh phát hiện, không dẫn đến thảm họa, vẫn là chuyển ra ngoài, danh tiếng cô ấy ở trường thì hủy hoại rồi.”
Một thâm ý lướt qua đáy mắt bình tĩnh, Hoắc Cẩn Hành chậm chạp nâng ly rượu trong tay không uống rượu, một ngụm uống cạn.
Hoàng hôn buông xuống, Hoắc Cẩn Hành mới trở về Lan Đình Thủy Tạ.
Hành lang thường ngày chỉ sáng hai ngọn đèn đêm chấm đầy ánh sáng, như thể ban ngày. Phía trước mặc đồ vận động rộng rãi, cô gái mặc đồ bảo hộ đang đi trên giày patin để luyện tập trọng tâm di chuyển.
Sau huấn luyện căn bản đơn giản, Diệp Linh Ngân đứng lên, bắt đầu trượt trên mặt đất bằng phẳng, dần dần thêm vào động tác. Sở trường của cô là khiêu vũ, khi học trượt patin càng dễ dung hợp động tác vũ đạo, giống như con thoi tinh ranh trong bóng đêm.
Đến khi cô xoay người, mất cảnh giác nhìn người đứng phía trước, con ngươi đột nhiên mở to.
“A…”
Giữa tia lửa đất đèn, nam nhân dường như trong chớp mắt xuất hiện bên người cô, đỡ lấy eo.
Diệp Linh Ngân trên giày patin trượt về sau hai lần, đứng vững.
Hai người nhìn nhau, Hoắc Cẩn Hành hỏi: “Có sao không?”
Diệp Linh Ngân lắc đầu.
Hoắc Cẩn Hành quan sát vẻ mặt cô còn coi là bình tĩnh, chậm rãi buông tay ra: “Làm sao đột nhiên lại chơi lại rồi.”
“Nhận một bộ phim, nữ chính nhỏ sở trường trượt patin, vừa hay học qua.” Khi nói cô nâng cánh tay, một tay khác gõ nhẹ đồ bảo hộ: “Buổi chiều em bắt đầu luyện tập, đã tìm lại cảm giác quen thuộc rồi.”
Trở lại nơi rộng rãi thử động tác xoay tròn, phô diễn cho anh xem, lúc trượt đến bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, dưới chân đột nhiên chuyển một cái, thoáng cái đâm vào lòng anh.
Hoắc Cẩn Hành theo bản năng đón lấy, thừa cơ ôm chặt cánh tay anh, khoé miệng mỉm cười hào hứng.
Lúc nhỏ, cô nói muốn học trượt patin, Hoắc Cẩn Hành nhiều lần hỏi cô chắc chắn hay không, sau khi cô đưa ra câu trả lời khẳng định lập tức sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp đến dạy học.
Vừa bắt đầu đầy lòng tin, quá trình nâng cao khó khăn trùng trùng, trải qua vài lần thất bại, lòng tự tin chịu đả kích.
Cô không dám nói, sợ Hoắc Cẩn Hành tức giận, càng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
Một hôm nọ, Hoắc Cẩn Hành tận mắt nhìn thấy cả quá trình thất bại của cô để giáo viên tan làm sớm, đi đến trước mặt cô.
Cô chán nản ngồi ở đó, căng thẳng đến toàn thân cứng đờ.
Nhưng lúc đó, Hoắc Cẩn Hành không có khiển trách, không có bất mãn, ngược lại dắt tay cô lên: “Cái này quả thật có chút đáng sợ, nhưng anh sẽ bảo vệ em.”
Anh không để cô từ bỏ, mà là dùng hành động thực tế khích lệ cô kiên trì với lựa chọn của mình.
Giống như hiện tại.
Khi cô chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi muốn lùi người ra: “Nếu đã muốn học, tự mình luyện tập cho tốt.”
“Anh không giúp em à?” Cô bĩu môi đỏ, trước mặt người mình thích, luôn vô thức làm ra các loại động tác nhỏ làm nũng.
Hoắc Cẩn Hành rũ mắt, vẻ mặt hơi trốn tránh: “Đây là việc của em.”
Nhanh chóng chớp mắt hai lần, Diệp Linh Ngân nghe không hiểu ý tứ của câu nói này, nghi hoặc nâng tay ấn đầu, ngẩng đầu lên, lộ ra đường viền cổ sáng trong đẹp đẽ.
Dưới ánh đèn, con ngươi đen nhánh của cô gái hàm chứa ánh sáng lung linh, cho đến bây giờ vẫn tràn đầy khao khát như cũ.
Hoắc Cẩn Hành không dám nhìn nữa, nắm chặt đầu ngón tay hơi run rẩy, kiếm chế tầm nhìn lan tràn: “Thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, anh vốn cho rằng em nhất thời hứng thú, cho nên muốn đợi sau khi em bình tĩnh từ từ nói chuyện, nhưng cứ tiếp tục như vậy, em chỉ càng lún càng sâu.”
“Cho nên, Ngân Ngân…” Hoắc Cẩn Hành hầu kết chuyển động, hơi thở nặng trịch dồn nén trong ngực ngưng tụ thành lời: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta giữ khoảng cách, ý anh là, không chỉ là khoảng cách tiếp xúc thân thể.”
Diệp Linh Ngân đột nhiên ngẩng đầu: “Có ý gì?”
Lúc trước khi trêu chọc anh bị cảnh cáo qua mấy lần, nhưng cô đều không coi trọng nó, nhưng kiểu thái độ và ngữ khí vừa rồi rõ ràng so với trước đây không giống, để cô không thể không chú trọng.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô thật sâu: “Tình cảm em đối với anh, là sai lầm, cần phải đính chính nó.”
Câu phủ định của anh giống như đột nhiên tạt một gáo nước lạnh, kích thích Diệp Linh Ngân thấy toàn thân ớn lạnh, cô cố chấp hỏi, tại sao nhận định đoạn tình cảm này là sai: “Tại sao cần phải đính chính?”
“Quan hệ của chúng ta đã định trước anh không có cách nào đáp ứng tình cảm của em, điều này đối với em mà nói cũng là một loại thương hại.” Mặt anh căng ra, giọng điệu nghiêm túc như vậy, giọng nói lạnh lùng, giống như mũi kim nhỏ sắc bén đâm vào ngực.
Diệp Linh Ngân nắm chặt tay áo, kiên trì cố chấp, sắp không kiểm soát được cay mắt: “Anh sợ em tổn thương, thì không thể thích em sao?”
“Ngân Ngân, anh rất thích em, nhưng…” Hoắc Cẩn Hành cổ họng dần chua chát, ánh mắt xa cách đang đấu tranh.
Bóng cây đu đưa, bụi bay dưới đèn đường, không khí lạnh ghê người ban đêm, bên đường ngọn đèn bắt đầu nhấp nháy, thoắt sáng thoắt tối, như móng vuốt sắc xé bóng tối.
Ngón tay run run hai lần, Diệp Linh Ngân thay anh bổ sung câu nói khó mở miệng kia: “Nhưng, chỉ là thích của anh trai đối với em gái phải không?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Phải.”
“Nhưng…” Hô hấp Diệp Linh Ngân trở nên dồn dập, giọng nói trong cổ họng phát run: “Nhưng anh không có thích người khác mà, tại sao không thể tiếp nhận em chứ?”
Cô không muốn tin tưởng, thử thuyết phục anh thay đổi quyết định, nắm chặt cổ áo không buông, đầu chống vào lòng ngực anh: “Hoắc Cẩn Hành, em không phải em gái anh.”
Hoắc Cẩn Hành bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô, lần nữa muốn dần dần kéo xa khoảng cách.
Diệp Linh Ngân dùng toàn bộ sức lực cùng Hoắc Cẩn Hành đối kháng, dũng khí đã từng khoe khoang đang sụp đổ từng chút: “Cho dù, cho dù thế nào anh cũng sẽ không cùng người khác kết hôn, thì anh thử một chút, thích em, được không?”
Hoắc Cẩn Hành cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Nếu như gặp người thích hợp, anh sẽ.”
“Không thể nào! Anh đã đáp ứng rồi, chỉ cần em không gật đầu anh liền không kết hôn, em sẽ không đồng ý anh cưới người khác.” Lúc này cô như đứa trẻ ngang ngược không nói lý lẽ, dùng mọi thủ đoạn bất chấp đạo lý, cược anh không nỡ nhẫn tâm.
Người đàn ông than thở, như bất lực.
Giọng nói rơi vào bên tai, giống như ác mộng…
“Anh sẽ, Ngân Ngân.”
Ngón tay dần mất sức lực, từng chút một nới lỏng cổ áo.
Diệp Linh Ngân mở miệng, không nói ra lời.
Nhún vai, ánh mắt không biết nên dừng ở đâu, môi răng phát run, viền mắt một vòng đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook