Trans+ edit: Hi Văn

Beta: Nguyệt Nguyệt

“Khá lắm.” Triệu Kha Dục giơ ngón cái lên: “Bệnh viện còn tự sản tự tiêu.”

Câu nói đùa điều tiết bầu không khí, hai cuốn sách dưới album đã được tìm thấy.

Một cuốn ghi chép liên quan đến ca bệnh người chết Lý Minh cùng với lời sám hối của bác sĩ Trì.

Sầm Ty Ty cầm lên lời sám hối chất vấn: “Bác sĩ Trì? Tại sao anh đối với cái chết của bệnh nhân viết một lời sám hối?”

Trì Khuynh liếc nhìn nội dung, trả lời: “Lý Minh là bệnh nhân của tôi, khi đó không thể cứu sống anh ta, tôi rất áy náy.”

Tiếp theo, có người từ góc giường tìm ra hộp mật mã bị khoá, mọi người hợp lực giải ra, phát hiện một cây bút ghi âm thuộc về y tá Diệp, bấm phát lên.

Cô gái thì thầm:【 Nếu như em ngăn anh lại, không để anh uống rượu thì tốt rồi.】

Cô gái nức nở:【 Không uống rượu, em có thể nhanh chóng kịp thời về bệnh viện, nói không chừng anh ta sẽ không xảy ra chuyện.】

Giọng nam cầu xin:【Anh không thể mất công việc này, Tiểu Diệp, em là người anh yêu nhất, nhất định sẽ không tố cáo anh, đúng không?】

Cuối cùng cô gái thỏa hiệp, đồng ý che giấu.

Không nghi ngờ gì nữa, người đối thoại là bác sĩ Trì và y tá Diệp.

Bác sĩ Trì vì thích rượu, không thể chú ý tình trạng bệnh nhân kịp thời, bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất.

Mà bạn gái của anh ta vì yêu mà thay anh ta che giấu tội lỗi.

Đi sâu điều tra, trên bệnh án của Lý Minh viết, anh ta bị thương do công trình bị sập.

Nhắc đến công trình, đương nhiên liên quan đến chủ thầu lao động.

Chủ thầu Triệu thẳng thắn thừa nhận: “Tôi và Lý Minh từng là đồng nghiệp.”

Dựa vào hồi ức của chủ thầu Triệu Kha Dục, năm đó anh ta còn là một nhân viên nhỏ ở công trình, làm việc với Lý Minh này, đột nhiên có một ngày, bất ngờ công trình sập xuống, Lý Minh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng tử vong vào ngày thứ ba dưới bàn mổ.

Việc xưa phủ đầy bụi được phơi bày trong ba người, mọi người bắt đầu nghiên cứu thảo luận.

“Tích tích…”

“Tích tích…”

Người chơi đang chìm đắm trong tình tiết cốt truyện đột nhiên nhận được gợi ý, nhìn thời gian đồng hồ trên tường không ngừng trôi qua【8 giờ rưỡi tối】

“7 giờ rưỡi? Chúng ta đi vào lâu như vậy rồi à?”

“Vừa nãy ở phòng ăn cũng có đồng hồ, dường như bí mật tiết lộ càng nhiều, thời gian ở trong lâu đài cổ sẽ tăng nhanh.”

“Tìm như vậy quá chậm rồi, chúng ta chia ra thu thập manh mối.” Lê Hạo Vũ người gan dạ nhất giống như trở thành đội trưởng, chỉ huy mọi người đem những manh mối vụn vặt từ từ gom góp lại.

Triệu Kha Dục và Lê Hạo Vũ phát hiện một tầng hầm, cúi đầu nhìn, cầu thang nối tiếp dưới chân, Lê Hạo Vũ gan dạ là người đầu tiên tìm đường đi xuống.

Lát sau, Triệu Kha Dục nghiêng người hỏi: “Như thế nào?”

Lê Hạo Vũ: “Hình như có đồ vật, một người nữa giúp tôi một chút.”

“Tôi đến đây.” Triệu Kha Dục lập tức đi xuống cầu thang.

Nhưng chỉ là lúc này, cơ quan hai bên bức tường đột nhiên đẩy ra, lan can sắt ngăn cách trên dưới, Triệu Kha Dục quay đầu nhìn, hét lớn lên.

Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh theo sau nhanh chóng đến vội vàng tìm công tắc, xung quanh lại phát hiện không có bất kỳ công tắc có thể chạm.

Em trai bình tĩnh đã thích ứng, liên tục trong bóng tối tìm kiếm, đột nhiên phát hiện một đồ vật tốt: “Tôi tìm thấy một cái điện thoại, phải giải mật mã, hai người vua trí tuệ xem qua đi.”

“Nhưng làm sao cầm lên?”

Lan can chắn đường đi ra, cầu thang cũng bị chặn, Diệp Linh Ngân vội vàng tìm đồ vật xung quanh có thể dùng, không được gì.

Cô xoa eo, hàm răng trắng quét qua cánh môi, ánh mắt đột nhiên khóa chặt Trì Khuynh phía trước: “Bác sĩ Trì, cho tôi mượn cà vạt dùng một chút.”

Cô nói một câu, Trì Khuynh không chút do dự tháo cà vạt đưa cho cô, đồng thời cũng hiểu ra mục đích cô mượn đồ.

Thấy người Diệp Linh Ngân mặc đồ y tá màu hồng, Trì Khuynh kéo một góc cà vạt lên: “Để tôi cho.”

Diệp Linh Ngân không lề mề, nhanh gọn buông tay.

Cà vạt nam đủ dài, cũng chắc, chắc chắn không có vấn đề gì khi làm dây câu điện thoại lên.

Trì Khuynh ngồi xổm ở mép, một tay vịn lan can, một tay nắm cà vạt thả xuống. Như một đồng đội, lúc này nói lên năng lực hợp tác đồng đội, Diệp Linh Ngân cách áo blouse trắng nắm được một cánh tay của anh ta, xem như là nhiều hơn một tầng bảo vệ an toàn: “Cẩn thận chút.”

Điện thoại chậm rãi kéo lên, tờ giấy giải mã ép phía sau ốp lưng điện thoại, Diệp Linh Ngân và Trì Khuynh đứng tại chỗ phân tích, điều gợi ý tờ giấy nêu ra phải đi đến phòng Sầm Võng Hồng tìm, tạm thời họ không thể không rời khỏi.

“Hai người đợi một tí, chúng tôi đi giải mật mã trước.” Nếu đã không tìm thấy công tắc cứu người, chỉ có thể hành động theo thông tin nhận được.

Triệu Kha Dục bị nhốt trong tầng hầm đã chắp tay thi lễ: “Không phải đang giải mã, thì là đang trên đường giải mã.”

“Mệt rồi, ngồi đi.” Biết không đi ra được, Lê Hạo Vũ chọn thích ứng trong mọi tình cảnh.

Lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một một luồng sáng, Triệu Kha Dục bị dọa khi Lê Hạo Vũ đột nhiên nhảy lên người anh ta, Trần Ninh Viễn mặc áo lông chồn cầm đèn pin từ cánh cửa khác đi đến, nhìn thấy hai người họ đồng dạng bị doạ hét lên.

Mấy người mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng nhìn rõ đối phương.

Vốn dĩ Trần Ninh Viễn vô tình phát hiện một cái chìa khóa, sau khi cắm vào ổ khoá đúng lúc mở được cánh cửa ẩn ở đây.

Không biết đi bao lâu, người chơi lại tập hợp.

Sầm Ty Ty lấy ra một tờ báo, trên mặt ghi lại sự cố sập công trình mấy năm trước, người đưa tin sự cố này là phóng viên Lê, chỗ bị khoanh tròn còn viết, ông chủ đầu tiên bỏ vốn thi công… doanh nhân Trần.

Nhân vật liên quan có một chút mốc nối, xem như sáu người không có quan hệ, năm đó đều vì người gọi là “Lý Minh” kia cùng xuất hiện.

“Chúng ta hiện tại xem lại quan hệ của Lý Minh đã mất với mọi người. Doanh nhân là ông chủ của Lý Minh, chủ thầu là đồng nghiệp của Lý Minh, bác sĩ y tá phụ trách trị liệu, phóng viên đưa tin về sự cố sập công trình.”

“Sầm võng hồng* kia nữa?”

(*: Người nổi tiếng trên mạng)

Sầm Ty Ty sắm vai nhân vật trên mạng, làm sao nhìn không giống như những người có liên quan đến vụ án.

Lúc này, Sầm Ty Ty mím chặt môi, thần sắc hơi thay đổi, không đáp lại.

Trì Khuynh giơ điện thoại: “Sầm võng hồng, cô còn nhớ video bản thân quay lúc đó chứ.”

Sầm Ty Ty ngước mắt, xem cảnh tượng dừng lại trong video, từ bỏ vùng vẫy: “Tôi nhớ ra rồi, năm đó sự tình kia ầm ĩ rất lớn, tôi… tôi quay lại một đoạn video.”

Lúc đầu nghe thấy tên Lý Minh không ấn tượng, cho đến chủ thầu lao động, doanh nhân các nhân vật trong sự cố dần sáng tỏ, cô cuối cùng nhớ ra bản thân từng quay qua một video nội hàm cọ nhiệt.

Hậu quả là, những người ăn dưa không biết sự thật vô cùng điên khùng phanh phui Lý Minh và người nhà anh ta trên mạng, để một gia đình lung lay sắp đổ triệt để đập tan.

Cho nên, người bị vây hãm nơi đây hôm nay toàn bộ có liên quan đến người mất Lý Minh.

Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần rõ ràng, mắt Diệp Linh Ngân hơi chăm chú, sắc mặt nghiêm túc: “Mọi người làm sao đều ở đây?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Thời gian rất nhanh đã gần đến 10 giờ rồi, còn chưa đến một tiếng nữa.”

Cuối cùng Lê Hạo Vũ lên tiếng trước: “Nhận được một thư mời thần bí, trên bề mặt viết, nếu như đến được nơi này không đúng giờ quy định, thì sẽ tiết lộ một số bí mật của chúng tôi.”

“Tôi cũng như vậy.”

“Tôi cũng vậy.”

Tất cả mọi người đều bị lợi dụng điểm yếu uy hiếp, bất đắc dĩ tập hợp nơi này.

Chân tướng nổi lên mặt nước, NPC biến mất từ lâu đột nhiên phát ra tiếng cười: “Cuối cùng các người chịu thừa nhận, đáng tiếc, tất cả đều không kịp rồi.”

Chuyển âm thanh, biến thành tiếng khóc thút thít thương tâm của một cô gái, tiếng khóc đó mang theo âm vang, mỗi một tiếng nức nở như đánh vào lòng người, đi kèm với BGM kỳ lạ, làm người ta cảm thấy ngột ngạt khó hiểu.

Đồng thời nhịp tim cũng tăng nhanh.

Họ nghe thấy người phụ nữ tự xưng là vợ Lý Minh đang tố cáo mọi người, hại họ nhà tan cửa nát.

Công trường xảy ra tai nạn, doanh nhân đem trách nhiệm đẩy lên người chủ thầu, mua chuộc các phóng viên dẫn dắt dư luận, năm đó bo bo giữ mình cho lời khai sai, bác sĩ uống rượu dẫn đến bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất cho bệnh nhân, y tá vì việc riêng che giấu chân tướng, Võng hồng quay video nội hàm của Lý Minh cọ nhiệt, điều này đối với người nhà Lý Minh mà nói chắc chắn là hoạ vô đơn chí.

NPC lần nữa xuất hiện:【Sau mười phút, ở đây tất cả đều sẽ thành tro tàn, cùng nhau, xuống địa ngục đi!】

Dưới chân chỗ mọi người đang đứng đột nhiên trầm lắng, chuyển cảnh, mọi màu sắc dưới ánh mặt trời đột nhiên biến thành hai màu đen trắng tĩnh mịch, sáu lá bài tội ác xuất hiện giữa mật thất, chỉ có lấy lá bài tội ác đặt đúng vị trí mới có cơ hội mở ra lối thông đạo duy nhất.

Doanh nhân là đầu têu của tội ác, chủ thầu phản bội anh em giả mạo lời khai, bác sĩ thất đức, y tá che giấu chân tướng, phóng viên dẫn dắt dư luận, võng hồng bị lợi ích che mắt.

Mỗi người họ thúc đẩy sự phát triển của bi kịch.

Cho đến bây giờ, người phạm tội cuối cùng đứng trên vị trí thuộc về mình tiếp nhận xét xử.

“Dường như tôi nghe thấy âm thanh gì đó.”

“Ở bên đó.”

“Có ánh sáng, cửa mở rồi.”

“Tích tích tích tích…” Đồng hồ treo tường đưa ra gợi ý, thời gian lâu đài cổ lại tăng tốc lần nữa, quả bom đếm ngược 60 giây.

“Đi mau.”

Cánh cửa kia không hề rộng, một lần chỉ có thể đi vào một người.

Triệu Kha Dục khoảng cách gần nhất đi đầu, Trần Ninh Viễn và Sầm Ty Ty lần lượt theo sau, Diệp Linh Ngân bị Lê Hạo Vũ đẩy lên phía trước: “Chị, đi nhanh đi.”

Còn lại 30 giây, tất cả mọi người đi vào thông đạo, trong này độ cao không đủ để đứng, chỉ có thể bò về phía trước.

Ba người phía trước trốn thoát thành công, Diệp Linh Ngân nhìn phía sau đưa tay kéo Lê Hạo Vũ ra.

Đếm ngược 5 giây, Diệp Linh Ngân và Lê Hạo Vũ đồng thời nhìn Trì Khuynh sau cùng đưa tay ra: “Trì Khuynh, nhanh!”

Trì Khuynh bắt lấy cánh tay bên phải mượn sức lực, phía sau một tiếng nổ vang, đinh tai nhức óc.

Người chơi thoát khỏi hoàn cảnh nguy cấp ngẩn ngơ một hồi, đều đứng tại chỗ chân bất động.

Phát nổ là hiệu ứng tổ tiết mục sắp xếp, khi đuổi theo và chạy đua với thời gian để thoát khỏi lâu đài cổ, thật sự là loại trải nghiệm sống sót sau tai nạn.

“Này này này, bác sĩ Trì, hiện tại chị tôi đúng là bạn gái y tá của anh.” Lê Hạo Vũ khôi phục nhanh nhất nháy mắt với Trì Khuynh.

Vừa rồi Trì Khuynh bắt lấy là tay Diệp Linh Ngân đưa ra, cuối cùng hiệu ứng âm thanh bom nổ kia, nhất thời quên nới lỏng.

Trì Khuynh vội vàng buông ra, Diệp Linh Ngân theo phản xạ rút tay về, mi tâm hơi nhíu.

“Xin lỗi, còn có cảm ơn.” Cảm ơn cô hai lần đưa tay ra, giúp đỡ đồng đội.

“Không có gì.” Diệp Linh Ngân quá bình tĩnh sau khi thoát khỏi tình tiết vở kịch.

Các trợ lý dồn dập bước về phía trước, Tiểu Ngư ôm áo khoác choàng lên người cô, hết sức quan tâm:“Chị, chị ổn chứ?”

Diệp Linh Ngân xua xua tay, hít thở sâu.

Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, người phạm tội bị pháp luật trừng trị, thoát ra chỉ là người chơi.

Tiểu Ngư lại đưa chiếc cốc trong tay qua: “Chị Linh Ngân, trà sữa nóng.”

Diệp Linh Ngân cầm cốc giữ nhiệt, ngón tay gõ vào thành cốc hai tiếng, âm thanh nhỏ bé mà trong trẻo: “Anh ấy để em đưa đến? Nói cái gì rồi?”

Lúc nhỏ mỗi ngày không ngủ ngon, Hoắc Cẩn Hành dặn dò người mỗi ngày đưa cho cô một ly trà sữa nóng, uống trước khi đi ngủ, sau này tình trạng chuyển biến tốt, cô cũng ít uống trà sữa, thỉnh thoảng Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa cho cô, cô mới uống.

Bình thường Tiểu Ngư không có thói quen pha trà sữa cho cô, đột nhiên đưa một ly này, tất nhiên có liên quan với người kia.

Nói chuyện với người thông minh không phí sức, Diệp Linh Ngân thẳng thắn hỏi, Tiểu Ngư đành phải thừa nhận: “Hoắc tổng gọi điện thoại hỏi qua tình hình, lại nói bên này ban đêm nhiệt độ thấp, phải luôn luôn chú ý giữ ấm.”

“Ờ.” Cô cầm nghiêng cốc, nhấp vài hớp, bọt sữa bò dính trên môi, đầu lưỡi nhẹ liếm, đột nhiên cảm thấy mùi vị ly trà sữa này có chút ngọt.

Ông già thật kỳ quặc.

Dù sao vẫn không buông bỏ cô như vậy, không bị cô cắn chặt mới lạ.

Cô là đứa ngốc mới buông bỏ.

“Tiểu Diệp, nhanh lại đây chụp ảnh chung.” Tổ tiết mục gọi người chơi tập hợp.

Diệp Linh Ngân chậm rãi đứng lên, đặt cốc giữ nhiệt vào tay Tiểu Ngư: “Cầm đi, đợi lát nữa chị còn muốn uống.”

Cởi xuống áo khoác đến chụp ảnh chung, đến hiện trường quay lại hai đoạn hậu trường, Diệp Linh Ngân đột nhiên chú ý đến khoảng trống trên cổ áo của Trì Khuynh, nhớ đến cà vạt kia bị quên lãng.

Bởi vì nguyên do của Hoắc Cẩn Hành, cô đối với một số thương hiệu cao cấp của nam giới rất quen thuộc.

Diệp Linh Ngân đi qua xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đền cho anh một cái cà vạt mới.”

Trì Khuynh rộng rãi mỉm cười: “Không cần, một cái cà vạt mà thôi.”

“Không, phải đền chứ.” Tuy rằng mượn cà vạt để thoát khỏi khó khăn, nếu không trả lại trở về luôn nghĩ rằng mắc nợ người ta.

Tập đầu tiên quay hoàn tất, ngày thứ hai Diệp Linh Ngân bay về Cảnh Thành.

Bởi vì công việc phải bay đến các nơi để quay, ra vào sân bay đã thành chuyện thường ngày, không cần cô lo nghĩ cái gì, Tiểu Ngư đã sắp xếp tốt xe đưa đón.

Vốn cho rằng hôm nay cũng như mọi khi, lên xe mới biết hôm nay nhiều thêm một người.

Hoắc Cẩn Hành sẽ tự mình đến đón cô loại việc này chẳng có gì kỳ lạ, điều làm cô ngạc nhiên là, sau khi anh trốn tránh, chủ động tìm đến cửa.

Lẽ nào muốn cùng cô “lý trí” thảo luận?

Nếu là như vậy, cô sợ bản thân nhịn không được đem người đuổi xuống xe.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Diệp Linh Ngân ngây ra một giây, sau đó bình tĩnh ngồi lên: “Sao anh lại ở đây?”

“Đón em ăn một bữa cơm.” Sắc mặt anh bình thản, không nhìn ra cảm xúc khác, làm Diệp Linh Ngân có chút ngẩn ngơ, dường như người mấy hôm trước chiến tranh lạnh không phải họ.

“Muốn giảng hoà với em?” Diệp Linh Ngân khoanh tay dựa vào ghế, tựa đầu vào, mắt nhìn phía trước cũng không chịu nhìn anh.

Anh gập laptop lại, ngón tay nhẹ nhấc khung kính: “Dù sao vẫn không thể tranh cãi với một đứa trẻ.”

Ý định ban đầu của anh không phải là chiến tranh lạnh với Diệp Linh Ngân, chỉ muốn cùng cô cẩn thận thảo luận, tiểu cô nương nóng nảy là chuyện bình thường, anh bao nhiêu tuổi rồi, vẫn nên bao dung một chút.

Ai biết Diệp Linh Ngân không hề kiêng nể, lộ ra móng vuốt hung dữ: “Ai là đứa trẻ? Anh là học toán không giỏi hay trí nhớ không tốt? Năm nay em 24 tuổi.”

Rõ ràng đã vượt qua tuổi thành niên pháp luật quy định tròn 6 tuổi, nhiều người cùng độ tuổi đã kết hôn rồi.

Cô gái phản bác gay gắt, Hoắc Cẩn Hành im lặng không nói, tiện tay tháo mắt kính đặt trên mặt laptop, tầm mắt hạ xuống, né tránh một chút cảm xúc phức tạp trong mắt.

Anh không lên tiếng, Diệp Linh Ngân cũng không nói chuyện, bầu không khí ở ghế sau dần dần ngưng kết.

Ánh mắt Diệp Linh Ngân hơi mù mịt.

Trong ánh mặt trời, mặt mũi của người đàn ông sâu sắc, hầu kết chuyển động, vẫn cứ mê người.

Cô ghét Hoắc Cẩn Hành mỗi lần đều dùng thái độ ôn hoà đem sự tình làm dịu đi. Giống như làm vậy thì có thể quay về quan hệ trước kia.

Diệp Linh Ngân dường như trốn tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay trắng nõn xoay tròn trong lòng bàn tay, cảnh sắc bên đường bay qua trước mắt, môi đỏ hơi nhếch, đột nhiên hét lên: “Dừng xe.”

Hoắc Cẩn Hành nghiêng đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc, Diệp Linh Ngân lần nữa mang khẩu trang và mũ lên, ngón tay đặt lên mở cửa xe: “Em phải mua một món đồ.”

Xe chậm rãi dừng lại, Diệp Linh Ngân không giải thích đẩy mở cửa xe, Hoắc Cẩn Hành cùng bước xuống, cô xoay người ngăn chặn: “Anh không cần đi cùng em, em tự mình đi dạo.”

“Anh vào bên trong chờ em.” Quyết định của anh không được chen vào.

Hoắc Cẩn Hành nói đi đôi với làm, đi vào khu nghỉ ngơi ngồi chờ, để cô tùy ý chọn lựa.

Diệp Linh Ngân một tay ấn chóp mũ, hơi nghiêng người về phía trước, lại đến gần anh một chút: “Em tùy ý chọn, anh thanh toán à?”

Trong khoảng cách an toàn, Hoắc Cẩn Hành không biết tâm tình cô làm sao đột nhiên trở nên tốt, phối hợp đưa ra một tấm card.

Thẻ phụ của anh luôn nằm trong tay Diệp Linh Ngân,chỉ cần cô mở miệng, thẻ chính cũng không chút do dự đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Diệp Linh Ngân thản nhiên nhận lấy thẻ, gõ nhẹ dưới cằm, đôi môi đỏ mọng dưới khẩu trang cong lên vòng cung sâu, ngẩng cao đầu, bước chân tao nhã đi vào khu mua sắm.

Tối nay cô không có ý định đi lang thang, đi thẳng đến khu nam, nhân viên bán hàng nở một nụ cười chuyên nghiệp, mong đợi phục vụ khách hàng: “Xin chào, xin hỏi có việc gì cần giúp đỡ không ạ?”

Diệp Linh Ngân cũng không hàm hồ: “Xin hỏi cà vạt nam ở bên nào?”

Nhân viên bán hàng lập tức đưa tay ra hiệu: “Mời theo tôi.”

Khu nghỉ ngơi.

Người không nhiều, nhưng hầu hết đều cúi đầu nghịch điện thoại.

Chỉ có người đàn ông ngồi ở giữa, lưng dựa vào sofa, không xem điện thoại không xem báo, một tay đặt trên bề mặt tay vịn, hai chân vắt chéo, lộ ra vẻ cao quý và uể oải.

Có thể khiến người như vậy cam tâm chờ đợi, chỉ nghĩ thôi đều làm người ta ngưỡng mộ.

“Đinh…”

Âm báo tin nhắn vang lên.

Đôi mắt đen sâu thẩm ngưng tụ tiêu điểm, Hoắc Cẩn Hành đưa tay vuốt màn hình điện thoại, tin nhắn ghi lại để xem chi phí.

Diệp Linh Ngân quẹt thẻ của anh rồi.

Cà vạt nam?

Này là mua quà cho anh?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương