Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
-
Chương 558: Ông nội cháu đào kim cương
Khóe mắt Đóa Đóa ánh lên ý cười, Lạc Kiến Ba yên lặng nhìn cô bé đối diện, không kìm được nghĩ, cháu gái của mình, có lẽ cũng thông minh lanh lợi, xinh xắn đáng yêu thế này.
Không biết cháu gái của mình có thích ăn kem socola này không, nếu như con bé thích, thế thì mình sẽ mua kem cho nó ăn, nhưng......
Sự kiêu ngạo của Lạc Kiến Ba và sự khinh ghét Tô Tư Nhụy khiến ông ta không thể nhượng bộ mà đi gặp con của Lạc Mộ Thâm.
Cứ nghĩ đến cháu gái đáng yêu đó, trong lòng ông ta có một cảm giác tiếc nuối và buồn phiền khó nói thành lời.
Cho nên, ông ta nhìn tiểu nha đầu trước mặt, có ảo giác, giống như tiểu nha đầu này chính là cháu gái của mình vậy( thực ra, đó chính là cháu gái của ông ta.)
Không ngờ tính cách của tiểu nha đầu này với mình rất giống, cô bé và mình lại cùng ăn cốc socola này, tại vì cốc socola này, cho nên, ông ta quen biết cô bé.
Nghĩ lại, hai người cũng coi như là có duyên.
Nghĩ đến đây, Lạc Kiến Ba khẽ nheo mắt lại, bộ dạng tiểu nha đầu đáng yêu đó ăn trong mắt ông ta giống như một phong cảnh đẹp vậy. Ông ta bây giờ không muốn ăn kem nữa, chỉ chăm chú nhìn tiểu nha đầu giống như thiên sứ ngồi đối diện vậy.
Thật sự càng ngắm càng yêu.
Sao mà con bé lại đáng yêu thế chứ? Đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng chúm chím, khi ăn kem mà chiếc miệng đó mím chặt đáng yêu như thế, Lạc Kiến Ba quả thật càng nhìn càng thích.
Thực ra, Lạc Kiến Ba luôn thích có con gái, đáng tiếc, mình lại không có được như ý, vợ sinh cho mình bốn đứa con, đều là con trai, ông ta mặc dù có rất nhiều bạn gái, nhưng ông ta cũng không để cho những người phụ nữ đó sinh con gái cho mình.
Cho nên, đây có lẽ cũng là điều đáng tiếc của cả đời ông ta.
Ông ta thực ra thích có một tiểu nha đầu đáng yêu ở trước mặt mình hát hò nhảy múa, thích chọn cho tiểu nha đầu những chiếc váy nhỏ xinh.
Đáng tiếc!
Mặc dù Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy sinh con gái, nhưng Lạc Kiến Ba chưa bao giờ đi thăm con bé.
Có lúc nghĩ lại, trong lòng Lạc Kiến Ba cảm thấy không thoải mái.
Cho nên, trái tim thích con gái của mình, bây giờ toàn bộ đặt lên bé gái Đóa Đóa đáng yêu trước mặt.
Nhìn ông bác đẹp trai trước mặt không ăn kem, chỉ chăm chú quan sát mình, Đóa Đóa nghĩ một lát hỏi: “ Bác, bác không ăn sao?”
Lạc Kiến Ba mỉm cười: “ Cháu thích ăn như thế, thì cứ ăn đi? Tránh việc cháu nói bác không phải người có học thức.”
Đóa Đóa cũng cười lên: “ Thế thì cháu không khách sáo nữa.”
Cô bé dùng thìa xúc miếng to mà ăn kem.
“ Đừng ăn quá nhiều, dễ đau bụng, răng cũng dễ gãy.” Lạc Kiến Ba có lòng tốt nhắc nhở cô bé.
“ Không sao ạ, dù sao cháu chẳng bao lâu nữa sẽ thay răng, đợi thay răng mới cháu giữ gìn cũng chưa muộn ạ.” Đóa Đóa cười lém lỉnh nói, cô bé đột nhiên nhớ ra gì đó, “ Đúng rồi, bác đừng đối tốt với cháu quá, cháu không phải đứa trẻ dễ bị lừa đâu, sẽ không vì bác cho cháu một cốc kem mà bị bác mua chuộc đâu.”
Biểu cảm cảnh giác trên khuôn mặt nhỏ đó, Lạc Kiến Ba suýt nữa bật cười lên. Đứa bé này thật là láu lỉnh!
“ nếu như có khả năng bị lừa bán, thực ra khả năng cháu lừa bán bác lớn hơn một chút.” Đóa Đóa vừa ăn vừa nói.
“ Thế sao?” Lạc Kiến Ba khẽ nheo mày lại, “ thế cháu muốn đem bác lừa bán đi đâu?”
Đóa Đóa chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt đó, cô bé nghĩ ngợi rồi nói: “ Bộ dạng của bác, không dễ bán, người ta bình thường mua trẻ con hay phụ nữ gì đó, bộ dạng bác bán đi, ăn cơm cũng nhiều, người ta sẽ nuôi không nổi, chỉ có thể bán ra nước ngoài, nhưng nếu bán ra nước ngoài, người nước ngoài người ta thích mũi cao mặt phẳng, bác trong mắt người nước ngoài rất xấu, vốn dĩ không có người mua, hay là bán sang Nam Phi đi......”
Lạc Kiến Ba bật cười phá lên, kính nhờ, bản thân bi thảm đến thế sao? chỉ có thể bán đi Nam Phi sao?
Ông ta đưa tay che quai hàm, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa nghĩ một hồi, nghiêm túc gật gật đầu: “ Uhm, như thế cũng được, bán bác đi Nam Phi.”
“ Sau khi cháu bán bác, có thể giới thiệu bác làm công nhân ở công ty của ông nội cháu, có thể đào kim cương, ông nội cháu có công ty rất lớn ở Nam Phi, nghe nói ở đó đào kim cương bán, hiện nay trên thế giới nhẫn kim cương trên tay các cô các thím đều là kim cương của công ty ông cháu đào được. Không có kim cương của ông nội cháu, bọn họ không thể làm cô dâu không thể kết hôn được.” Đóa Đóa khua tay nói.
Lạc Kiến Ba bật cười một tiếng: “ Cháu là nói ông nội cháu đang ở Nam Phi sao?” Ông ta nheo đôi mắt sâu đó nhìn tiểu nha đầu đáng yêu này.
“ Mẹ cháu nói ông nội cháu ở Nam Phi, đào kim cương, đợi cháu lớn lên, cháu sẽ đi Nam Phi tìm ông nội, ông nội cháu nhất định sẽ đào cho cháu một viên kim cương thật to.” Đóa Đóa cười nói.
“ Đó là điều chắc chắn, cháu đáng yêu như thế, nếu như cháu đi tìm ông nội cháu, ông nội cháu nhất định sẽ tìm cho cháu một viên kim cương đẹp nhất.” Lạc Kiến Ba thở dài trong lòng nói, vuốt ve bím tóc mềm của Đóa Đóa.
Nếu như là cháu gái của mình, mình sẽ tặng cho con bé một viên kim cương đẹp nhất thế giới......
Thật ra, mình cũng có cháu gái, nhưng.....
Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Thực sự, bao nhiêu lần, ông ta rất muốn đi thăm cháu gái của mình, khi bản thân nghe thấy Lạc Mộ Thâm có được một tiểu thiên kim, ông ta thật sự rất muốn đi thăm đứa bé, nhưng........sự kiêu ngạo không cho phép ông ta làm như thế.
Đặc biệt là mình không thích nha đầu tên là Tô Tư Nhụy đó.
Nếu như mình đi thăm tiểu nha đầu đó, mình không phải đồng nghĩa với việc chấp nhận cô ta rồi sao?
Nghĩ đến đây, ông ta lại kìm nén bản thân muốn đi thăm cháu nội của mình.
Ôi, cứ nhìn thấy đứa bé gái trạc tuổi này, ông ta lại cảm thấy mình nhìn thấy cháu nội của mình vậy.
Thế là, tim ông ta trở nên mềm yếu hơn.
Nhìn Đóa Đóa ở trước mắt, ông ta cảm thấy mình giống như ông già noen hiền từ vậy.
“ Uhm, ông nội cháu có phải rất thương yêu cháu không?” Lạc Kiến Ba nói.
“ Đó là điều đương nhiên ạ.” Đóa Đóa cười nói, “ cháu là bảo bối của ông nội mà, cháu cũng quý ông nội của cháu, đợi khi cháu gặp được ông nội, cháu sẽ tặng ông cháu một bức tranh.”
“ Ồ? Là tranh gì thế?” Lạc Kiến Ba cười nói.
“ Là tranh chân dung cháu vẽ ông nội ạ!” Đóa Đóa cười nói, “ Bác cũng là người có học thức, cháu sẽ cho bác xem.”
Cô bé lấy từ trong chiếc balo nhỏ bên cạnh mình ra một tờ giấy cuộn lại ngay ngắn, cô bé đưa cho Lạc Kiến Ba xem.
Lạc Kiến Ba tò mò mở ra, phát hiện bên trong là một bức tranh, trên bức tranh là một ông lão hiền hậu.
“ Uhm, cháu vẽ rất đẹp.” Lạc Kiến Ba nhìn bức vẽ, nghiêm túc nói.
Trong lòng ông ta hơi xót xa, nếu như cháu gái của mình tặng mình bức vẽ thế này, thì tốt biết bao nhiêu?
Không biết cháu gái của mình có thích ăn kem socola này không, nếu như con bé thích, thế thì mình sẽ mua kem cho nó ăn, nhưng......
Sự kiêu ngạo của Lạc Kiến Ba và sự khinh ghét Tô Tư Nhụy khiến ông ta không thể nhượng bộ mà đi gặp con của Lạc Mộ Thâm.
Cứ nghĩ đến cháu gái đáng yêu đó, trong lòng ông ta có một cảm giác tiếc nuối và buồn phiền khó nói thành lời.
Cho nên, ông ta nhìn tiểu nha đầu trước mặt, có ảo giác, giống như tiểu nha đầu này chính là cháu gái của mình vậy( thực ra, đó chính là cháu gái của ông ta.)
Không ngờ tính cách của tiểu nha đầu này với mình rất giống, cô bé và mình lại cùng ăn cốc socola này, tại vì cốc socola này, cho nên, ông ta quen biết cô bé.
Nghĩ lại, hai người cũng coi như là có duyên.
Nghĩ đến đây, Lạc Kiến Ba khẽ nheo mắt lại, bộ dạng tiểu nha đầu đáng yêu đó ăn trong mắt ông ta giống như một phong cảnh đẹp vậy. Ông ta bây giờ không muốn ăn kem nữa, chỉ chăm chú nhìn tiểu nha đầu giống như thiên sứ ngồi đối diện vậy.
Thật sự càng ngắm càng yêu.
Sao mà con bé lại đáng yêu thế chứ? Đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng chúm chím, khi ăn kem mà chiếc miệng đó mím chặt đáng yêu như thế, Lạc Kiến Ba quả thật càng nhìn càng thích.
Thực ra, Lạc Kiến Ba luôn thích có con gái, đáng tiếc, mình lại không có được như ý, vợ sinh cho mình bốn đứa con, đều là con trai, ông ta mặc dù có rất nhiều bạn gái, nhưng ông ta cũng không để cho những người phụ nữ đó sinh con gái cho mình.
Cho nên, đây có lẽ cũng là điều đáng tiếc của cả đời ông ta.
Ông ta thực ra thích có một tiểu nha đầu đáng yêu ở trước mặt mình hát hò nhảy múa, thích chọn cho tiểu nha đầu những chiếc váy nhỏ xinh.
Đáng tiếc!
Mặc dù Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy sinh con gái, nhưng Lạc Kiến Ba chưa bao giờ đi thăm con bé.
Có lúc nghĩ lại, trong lòng Lạc Kiến Ba cảm thấy không thoải mái.
Cho nên, trái tim thích con gái của mình, bây giờ toàn bộ đặt lên bé gái Đóa Đóa đáng yêu trước mặt.
Nhìn ông bác đẹp trai trước mặt không ăn kem, chỉ chăm chú quan sát mình, Đóa Đóa nghĩ một lát hỏi: “ Bác, bác không ăn sao?”
Lạc Kiến Ba mỉm cười: “ Cháu thích ăn như thế, thì cứ ăn đi? Tránh việc cháu nói bác không phải người có học thức.”
Đóa Đóa cũng cười lên: “ Thế thì cháu không khách sáo nữa.”
Cô bé dùng thìa xúc miếng to mà ăn kem.
“ Đừng ăn quá nhiều, dễ đau bụng, răng cũng dễ gãy.” Lạc Kiến Ba có lòng tốt nhắc nhở cô bé.
“ Không sao ạ, dù sao cháu chẳng bao lâu nữa sẽ thay răng, đợi thay răng mới cháu giữ gìn cũng chưa muộn ạ.” Đóa Đóa cười lém lỉnh nói, cô bé đột nhiên nhớ ra gì đó, “ Đúng rồi, bác đừng đối tốt với cháu quá, cháu không phải đứa trẻ dễ bị lừa đâu, sẽ không vì bác cho cháu một cốc kem mà bị bác mua chuộc đâu.”
Biểu cảm cảnh giác trên khuôn mặt nhỏ đó, Lạc Kiến Ba suýt nữa bật cười lên. Đứa bé này thật là láu lỉnh!
“ nếu như có khả năng bị lừa bán, thực ra khả năng cháu lừa bán bác lớn hơn một chút.” Đóa Đóa vừa ăn vừa nói.
“ Thế sao?” Lạc Kiến Ba khẽ nheo mày lại, “ thế cháu muốn đem bác lừa bán đi đâu?”
Đóa Đóa chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt đó, cô bé nghĩ ngợi rồi nói: “ Bộ dạng của bác, không dễ bán, người ta bình thường mua trẻ con hay phụ nữ gì đó, bộ dạng bác bán đi, ăn cơm cũng nhiều, người ta sẽ nuôi không nổi, chỉ có thể bán ra nước ngoài, nhưng nếu bán ra nước ngoài, người nước ngoài người ta thích mũi cao mặt phẳng, bác trong mắt người nước ngoài rất xấu, vốn dĩ không có người mua, hay là bán sang Nam Phi đi......”
Lạc Kiến Ba bật cười phá lên, kính nhờ, bản thân bi thảm đến thế sao? chỉ có thể bán đi Nam Phi sao?
Ông ta đưa tay che quai hàm, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa nghĩ một hồi, nghiêm túc gật gật đầu: “ Uhm, như thế cũng được, bán bác đi Nam Phi.”
“ Sau khi cháu bán bác, có thể giới thiệu bác làm công nhân ở công ty của ông nội cháu, có thể đào kim cương, ông nội cháu có công ty rất lớn ở Nam Phi, nghe nói ở đó đào kim cương bán, hiện nay trên thế giới nhẫn kim cương trên tay các cô các thím đều là kim cương của công ty ông cháu đào được. Không có kim cương của ông nội cháu, bọn họ không thể làm cô dâu không thể kết hôn được.” Đóa Đóa khua tay nói.
Lạc Kiến Ba bật cười một tiếng: “ Cháu là nói ông nội cháu đang ở Nam Phi sao?” Ông ta nheo đôi mắt sâu đó nhìn tiểu nha đầu đáng yêu này.
“ Mẹ cháu nói ông nội cháu ở Nam Phi, đào kim cương, đợi cháu lớn lên, cháu sẽ đi Nam Phi tìm ông nội, ông nội cháu nhất định sẽ đào cho cháu một viên kim cương thật to.” Đóa Đóa cười nói.
“ Đó là điều chắc chắn, cháu đáng yêu như thế, nếu như cháu đi tìm ông nội cháu, ông nội cháu nhất định sẽ tìm cho cháu một viên kim cương đẹp nhất.” Lạc Kiến Ba thở dài trong lòng nói, vuốt ve bím tóc mềm của Đóa Đóa.
Nếu như là cháu gái của mình, mình sẽ tặng cho con bé một viên kim cương đẹp nhất thế giới......
Thật ra, mình cũng có cháu gái, nhưng.....
Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Thực sự, bao nhiêu lần, ông ta rất muốn đi thăm cháu gái của mình, khi bản thân nghe thấy Lạc Mộ Thâm có được một tiểu thiên kim, ông ta thật sự rất muốn đi thăm đứa bé, nhưng........sự kiêu ngạo không cho phép ông ta làm như thế.
Đặc biệt là mình không thích nha đầu tên là Tô Tư Nhụy đó.
Nếu như mình đi thăm tiểu nha đầu đó, mình không phải đồng nghĩa với việc chấp nhận cô ta rồi sao?
Nghĩ đến đây, ông ta lại kìm nén bản thân muốn đi thăm cháu nội của mình.
Ôi, cứ nhìn thấy đứa bé gái trạc tuổi này, ông ta lại cảm thấy mình nhìn thấy cháu nội của mình vậy.
Thế là, tim ông ta trở nên mềm yếu hơn.
Nhìn Đóa Đóa ở trước mắt, ông ta cảm thấy mình giống như ông già noen hiền từ vậy.
“ Uhm, ông nội cháu có phải rất thương yêu cháu không?” Lạc Kiến Ba nói.
“ Đó là điều đương nhiên ạ.” Đóa Đóa cười nói, “ cháu là bảo bối của ông nội mà, cháu cũng quý ông nội của cháu, đợi khi cháu gặp được ông nội, cháu sẽ tặng ông cháu một bức tranh.”
“ Ồ? Là tranh gì thế?” Lạc Kiến Ba cười nói.
“ Là tranh chân dung cháu vẽ ông nội ạ!” Đóa Đóa cười nói, “ Bác cũng là người có học thức, cháu sẽ cho bác xem.”
Cô bé lấy từ trong chiếc balo nhỏ bên cạnh mình ra một tờ giấy cuộn lại ngay ngắn, cô bé đưa cho Lạc Kiến Ba xem.
Lạc Kiến Ba tò mò mở ra, phát hiện bên trong là một bức tranh, trên bức tranh là một ông lão hiền hậu.
“ Uhm, cháu vẽ rất đẹp.” Lạc Kiến Ba nhìn bức vẽ, nghiêm túc nói.
Trong lòng ông ta hơi xót xa, nếu như cháu gái của mình tặng mình bức vẽ thế này, thì tốt biết bao nhiêu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook