Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
-
Chương 556: Thương hoa tiếc ngọc một chút được không
Trong mắt của Đóa Đóa, cô bé cảm thấy hơi lạ, tại vì, cô bé không biết xưng hô với người đàn ông này thế nào, gọi ông ấy là chú có được không? Giống như chú Đại Vũ, chú Cẩn Hàn chú Hạo Nhiên của mình?
Nhưng ông ấy hình như còn lớn tuổi hơn họ, gọi là ông đi? Cô bé lại cảm thấy người đàn ông này lại ít tuổi hơn để gọi bằng ông.
Có điều, cô bé cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, càng quan trọng hơn là, cô bé cảm thấy người đàn ông này rất giống bố Lạc Mộ Thâm, cho nên, cô bé thấy cực kỳ lạ.
Hay là gọi người đàn ông này là bác có lẽ dễ xưng hô hơn một chút chăng.
Mẹ nói nếu như gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn bố thì gọi là bác.
Đóa Đóa chớp chớp mắt nói.
Còn người đàn ông đó cũng bình thản nhìn đứa bé đáng yêu trước mặt mình giống như búp bê vậy.
Thật sự rất đáng yêu, đôi mắt tô tròn, lông mày dài, chiếc miệng nhỏ xinh, dáng vẻ mũm mĩm, Lạc Kiến Ba đột nhiên nghĩ, nghe nói sau khi con trai của mình là Lạc Mộ Thâm kết hôn với Tô Tư Nhụy, cũng sinh được một đứa con gái.
Mặc dù mình chưa bao giờ gặp đứa bé đó, nhưng đứa bé đó bây giờ có lẽ cũng lớn thế này rồi?
Đã hơn 4 tuổi rồi. Đó là cháu gái của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta có cảm giác thương cảm khó nói.
Mấy năm nay, tại vì vẫn tức Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy, chưa bao giờ để tâm hỏi về tin tức đứa bé đó, đến hôm nay, ông ta nhìn thấy đứa bé này, trong lòng ông ta hơi dao động một chút.
Tại vì ông ta có cảm giác thân thiết khó tả với đứa bé này.
Thậm chí, ông ta hơi xúc động, muốn đến ôm đứa bé gái đáng yêu trước mặt này, vuốt ve vào hai má bụ bẫm trắng hồng đó.
Thế là, ông ta rũ bỏ vẻ lạnh lùng trên mặt mình, cố gắng nở nụ cười, từ trên cao ngước xuống nhìn bé gái đáng yêu này.
Đứa bé này thật sự quá đáng yêu, con bé ngẩng đầu ngước nhìn mình, đôi mắt to long lanh đó chớp chớp.
“ Bác ơi, bác muốn mua kem socola này ạ?” Đóa Đóa chăm chú ngẩng đầu hỏi Lạc Kiến Ba.
“ Đúng thế, tại vì bác thích ăn. Cho nên muốn mua, sao thế, có vấn đề gì sao?” Lạc Kiến Ba cố tình nói. Cũng không biết hôm nay làm sao, lại muốn ăn kem socola, cho nên, ông ta đến mua.
Ông ta cũng không biết tại sao nữa? Rõ ràng bản thân không thích ăn kem socola.
Không ngờ mình lần đầu tiên đi mua, lại gặp tiểu thiên sứ đáng yêu thế này.
“ Bác ơi, bác đừng ăn kem socola, ăn cái này không tốt, răng sẽ bị rụng đấy ạ.” Đóa Đóa lém lỉnh nói, “ răng nếu như rụng rồi, sẽ rất đau, bác sĩ làm răng sẽ dùng một chiếc kìm nhổ răng ra, sẽ rất đau ạ.”
Đóa Đóa nhanh nhảu dùng những lời mẹ mình dạy để dạy lại Lạc Kiến Ba, Lạc Kiến Ba gần như không nhịn được cười phá lên.
“ Đúng thế, thế thì làm sao chứ, bác không sợ. Bác là người lớn.” Lạc Kiến Ba bình thản nói, “ Bác vẫn muốn ăn.” Nghe nói ăn socola có thể khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn.
“ Cháu cũng muốn ăn.” Đóa Đóa khẽ thở dài, lẩm bẩm nói.
Lạc Kiến Ba giả vờ không để ý Đóa Đóa.
“ Nhưng, bây giờ kem này chỉ còn một ly thôi.” Đóa Đóa nhìn phần kem đó, không kìm được nuốt miếng nước bọt.
“ Đúng thế, chỉ còn lại một ly, hơn nữa bác đã mua rồi, có người muốn ăn cũng không được nữa rồi.” Lạc Mộ Thâm cố tình nhếch lông mày lên, nhìn cô bé đáng yêu trước mặt. Ông ta thậm chí có suy nghĩ muốn trêu tiểu nha đầu đáng yêu này. Đây là việc trước nay chưa bao giờ ông ta làm.
“ Bác là người có học thức phải không ạ? Bác là một người có học thức rất lịch sự và phong độ phải không ạ?” Đóa Đóa liếc nhìn Lạc Kiến Ba, thở dài một hơi, nói với Lạc Kiến Ba.
Đôi mắt đen như thạch long lanh chuyển động trong khoang mắt, bộ dạng tiếc nuối.
Tiểu nha đầu này! Có ý đồ gì đây?
Trong lòng Lạc Kiến Ba cảm thấy rất buồn cười, mấy chục năm nay, ông ta chưa bao giờ nghĩ mình có một ngày lại nói chuyện với đứa trẻ học mẫu giáo này, nếu như là trước đây, ông ta còn lâu mới như thế, nhưng hôm nay, không biết tại sao, nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu này, trong lòng ông ta có cảm giác thích thú, ông ta không nỡ rời đi, ông ta rất muốn trêu đùa đứa trẻ này, thế là, ông ta cố tình nheo mày lại: “ Bác có phải là người có học thức hay không thì có liên quan gì đến cháu chứ?”
Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt đen sáng đó, cong miệng cười nói: “ Nếu như bác là người có học thức, vậy thì người có học thức nên nhường người con gái đẹp thùy mị nết na, nên nhường kem socola đó lại cho cháu mới phải. như thế người khác nhìn thấy sẽ nói: Woa, vị học thức này đúng là có khí chất!”
“ Ồ?” Lạc Kiên Ba lại khẽ nheo nheo lông mày, “ cháu nói thục nữ nết na ở đây là ai? Bác không nhìn thấy người con gái nết na nào cả.” Ông ta cố tình nhìn trái nhìn phải.
“ Là cháu đây! Bác không cảm thấy cháu chính là một tiểu thục nữ sao?” Đóa Đóa chỉ ngón tay vào mũi mình. Bộ dạng đó, thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu.
“ Cháu là người con gái nết na sao?” Lạc Kiến Ba cố tình nói, “ Cháu dùng cái gì chứng minh mình là người con gái nết na chứ?”
“ Nếu như bác có con mắt nhìn người, bác chắc chắn sẽ nhìn ra được. Nhưng nếu như bác không có con mắt đó, có lẽ bác không nhìn ra đâu.” Đóa Đóa cố làm vẻ mặt tươi cười, đôi mắt long lanh chớp chớp.
“ Xin lỗi, bác không nhìn ra cháu là người con gái nết na, bác cũng không phải người có học vị, cho nên, ly kem socola này bác thật sự không thể nhường cho cháu được, xin lỗi nhé, bạn nhỏ. Về nhà uống sữa của cháu đi nhé.” Lạc Mộ Thâm cố tình liếc mắt nhìn đứa bé gái đáng yêu thấp nhỏ đó, quay người nói với nhân viên phục vụ, “ Giúp tôi gói lại. gói đẹp một chút. Tôi muốn mang đi.”
“ Vâng, thưa ngài. Lập tức có ngay, xin đợi một chút.” Nhân viên phục vụ vội vàng nói.
Cô ấy đưa ánh mắt thương cảm nhìn Đóa Đóa, bé gái đáng yêu, hôm nay cháu không ăn được kem socola này rồi.
Đóa Đóa nhìn kem socola đó bị người khác cầm đi, trong lòng thật sự sốt sắng.
“ Bác, lẽ nào bác không để ý người khác nói bác là người không biết thương hoa tiếc ngọc sao?” Đóa Đóa vội nói. Ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào hộp kem socola đó, mắt như không dời đi được.
Lạc Kiến Ba bị Đóa Đóa làm cho tức sắp ngất đi rồi: “ Thương hương tiếc ngọc sao? lẽ nào phải thương lấy bông hoa nhỏ như cháu sao, cháu là viên ngọc à? Cháu bé, vẫn nên về nhà đếm xem cháu có bao nhiêu cái răng đi?”
Ông già này, đúng là không phải dạng vừa mà!
Đóa Đóa nhìn ông ta xách kem sắp rời đi rồi, cô bé thật sự càng cuống hơn.
“ Thôi vậy, Đóa Đóa, chúng ta ăn vị khác nhé. Đừng giành với ngài đây nữa. Chúng ta có thể ăn kem đào. Kem dâu cũng rất ngon.” Đường Linh Linh vội nói.
“ Hừm, đúng là một người tàn nhẫn.” Đóa Đóa lườm Lạc Kiến Ba một cái, dường như đang nói với Đường Linh Linh vậy, cô bé lạnh lùng nói, “ Cô Đường, cô nói xem trên thế giới này sao lại có người không có học vị thế chứ, có người phụ nữ nào thích người đàn ông như thế không?”
Cô bé cố tình nói lớn tiếng, cố ý để Lạc Kiến ba nghe thấy.
Nhưng ông ấy hình như còn lớn tuổi hơn họ, gọi là ông đi? Cô bé lại cảm thấy người đàn ông này lại ít tuổi hơn để gọi bằng ông.
Có điều, cô bé cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, càng quan trọng hơn là, cô bé cảm thấy người đàn ông này rất giống bố Lạc Mộ Thâm, cho nên, cô bé thấy cực kỳ lạ.
Hay là gọi người đàn ông này là bác có lẽ dễ xưng hô hơn một chút chăng.
Mẹ nói nếu như gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn bố thì gọi là bác.
Đóa Đóa chớp chớp mắt nói.
Còn người đàn ông đó cũng bình thản nhìn đứa bé đáng yêu trước mặt mình giống như búp bê vậy.
Thật sự rất đáng yêu, đôi mắt tô tròn, lông mày dài, chiếc miệng nhỏ xinh, dáng vẻ mũm mĩm, Lạc Kiến Ba đột nhiên nghĩ, nghe nói sau khi con trai của mình là Lạc Mộ Thâm kết hôn với Tô Tư Nhụy, cũng sinh được một đứa con gái.
Mặc dù mình chưa bao giờ gặp đứa bé đó, nhưng đứa bé đó bây giờ có lẽ cũng lớn thế này rồi?
Đã hơn 4 tuổi rồi. Đó là cháu gái của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta có cảm giác thương cảm khó nói.
Mấy năm nay, tại vì vẫn tức Lạc Mộ Thâm và Tô Tư Nhụy, chưa bao giờ để tâm hỏi về tin tức đứa bé đó, đến hôm nay, ông ta nhìn thấy đứa bé này, trong lòng ông ta hơi dao động một chút.
Tại vì ông ta có cảm giác thân thiết khó tả với đứa bé này.
Thậm chí, ông ta hơi xúc động, muốn đến ôm đứa bé gái đáng yêu trước mặt này, vuốt ve vào hai má bụ bẫm trắng hồng đó.
Thế là, ông ta rũ bỏ vẻ lạnh lùng trên mặt mình, cố gắng nở nụ cười, từ trên cao ngước xuống nhìn bé gái đáng yêu này.
Đứa bé này thật sự quá đáng yêu, con bé ngẩng đầu ngước nhìn mình, đôi mắt to long lanh đó chớp chớp.
“ Bác ơi, bác muốn mua kem socola này ạ?” Đóa Đóa chăm chú ngẩng đầu hỏi Lạc Kiến Ba.
“ Đúng thế, tại vì bác thích ăn. Cho nên muốn mua, sao thế, có vấn đề gì sao?” Lạc Kiến Ba cố tình nói. Cũng không biết hôm nay làm sao, lại muốn ăn kem socola, cho nên, ông ta đến mua.
Ông ta cũng không biết tại sao nữa? Rõ ràng bản thân không thích ăn kem socola.
Không ngờ mình lần đầu tiên đi mua, lại gặp tiểu thiên sứ đáng yêu thế này.
“ Bác ơi, bác đừng ăn kem socola, ăn cái này không tốt, răng sẽ bị rụng đấy ạ.” Đóa Đóa lém lỉnh nói, “ răng nếu như rụng rồi, sẽ rất đau, bác sĩ làm răng sẽ dùng một chiếc kìm nhổ răng ra, sẽ rất đau ạ.”
Đóa Đóa nhanh nhảu dùng những lời mẹ mình dạy để dạy lại Lạc Kiến Ba, Lạc Kiến Ba gần như không nhịn được cười phá lên.
“ Đúng thế, thế thì làm sao chứ, bác không sợ. Bác là người lớn.” Lạc Kiến Ba bình thản nói, “ Bác vẫn muốn ăn.” Nghe nói ăn socola có thể khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn.
“ Cháu cũng muốn ăn.” Đóa Đóa khẽ thở dài, lẩm bẩm nói.
Lạc Kiến Ba giả vờ không để ý Đóa Đóa.
“ Nhưng, bây giờ kem này chỉ còn một ly thôi.” Đóa Đóa nhìn phần kem đó, không kìm được nuốt miếng nước bọt.
“ Đúng thế, chỉ còn lại một ly, hơn nữa bác đã mua rồi, có người muốn ăn cũng không được nữa rồi.” Lạc Mộ Thâm cố tình nhếch lông mày lên, nhìn cô bé đáng yêu trước mặt. Ông ta thậm chí có suy nghĩ muốn trêu tiểu nha đầu đáng yêu này. Đây là việc trước nay chưa bao giờ ông ta làm.
“ Bác là người có học thức phải không ạ? Bác là một người có học thức rất lịch sự và phong độ phải không ạ?” Đóa Đóa liếc nhìn Lạc Kiến Ba, thở dài một hơi, nói với Lạc Kiến Ba.
Đôi mắt đen như thạch long lanh chuyển động trong khoang mắt, bộ dạng tiếc nuối.
Tiểu nha đầu này! Có ý đồ gì đây?
Trong lòng Lạc Kiến Ba cảm thấy rất buồn cười, mấy chục năm nay, ông ta chưa bao giờ nghĩ mình có một ngày lại nói chuyện với đứa trẻ học mẫu giáo này, nếu như là trước đây, ông ta còn lâu mới như thế, nhưng hôm nay, không biết tại sao, nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu này, trong lòng ông ta có cảm giác thích thú, ông ta không nỡ rời đi, ông ta rất muốn trêu đùa đứa trẻ này, thế là, ông ta cố tình nheo mày lại: “ Bác có phải là người có học thức hay không thì có liên quan gì đến cháu chứ?”
Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt đen sáng đó, cong miệng cười nói: “ Nếu như bác là người có học thức, vậy thì người có học thức nên nhường người con gái đẹp thùy mị nết na, nên nhường kem socola đó lại cho cháu mới phải. như thế người khác nhìn thấy sẽ nói: Woa, vị học thức này đúng là có khí chất!”
“ Ồ?” Lạc Kiên Ba lại khẽ nheo nheo lông mày, “ cháu nói thục nữ nết na ở đây là ai? Bác không nhìn thấy người con gái nết na nào cả.” Ông ta cố tình nhìn trái nhìn phải.
“ Là cháu đây! Bác không cảm thấy cháu chính là một tiểu thục nữ sao?” Đóa Đóa chỉ ngón tay vào mũi mình. Bộ dạng đó, thật sự rất đáng yêu rất đáng yêu.
“ Cháu là người con gái nết na sao?” Lạc Kiến Ba cố tình nói, “ Cháu dùng cái gì chứng minh mình là người con gái nết na chứ?”
“ Nếu như bác có con mắt nhìn người, bác chắc chắn sẽ nhìn ra được. Nhưng nếu như bác không có con mắt đó, có lẽ bác không nhìn ra đâu.” Đóa Đóa cố làm vẻ mặt tươi cười, đôi mắt long lanh chớp chớp.
“ Xin lỗi, bác không nhìn ra cháu là người con gái nết na, bác cũng không phải người có học vị, cho nên, ly kem socola này bác thật sự không thể nhường cho cháu được, xin lỗi nhé, bạn nhỏ. Về nhà uống sữa của cháu đi nhé.” Lạc Mộ Thâm cố tình liếc mắt nhìn đứa bé gái đáng yêu thấp nhỏ đó, quay người nói với nhân viên phục vụ, “ Giúp tôi gói lại. gói đẹp một chút. Tôi muốn mang đi.”
“ Vâng, thưa ngài. Lập tức có ngay, xin đợi một chút.” Nhân viên phục vụ vội vàng nói.
Cô ấy đưa ánh mắt thương cảm nhìn Đóa Đóa, bé gái đáng yêu, hôm nay cháu không ăn được kem socola này rồi.
Đóa Đóa nhìn kem socola đó bị người khác cầm đi, trong lòng thật sự sốt sắng.
“ Bác, lẽ nào bác không để ý người khác nói bác là người không biết thương hoa tiếc ngọc sao?” Đóa Đóa vội nói. Ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào hộp kem socola đó, mắt như không dời đi được.
Lạc Kiến Ba bị Đóa Đóa làm cho tức sắp ngất đi rồi: “ Thương hương tiếc ngọc sao? lẽ nào phải thương lấy bông hoa nhỏ như cháu sao, cháu là viên ngọc à? Cháu bé, vẫn nên về nhà đếm xem cháu có bao nhiêu cái răng đi?”
Ông già này, đúng là không phải dạng vừa mà!
Đóa Đóa nhìn ông ta xách kem sắp rời đi rồi, cô bé thật sự càng cuống hơn.
“ Thôi vậy, Đóa Đóa, chúng ta ăn vị khác nhé. Đừng giành với ngài đây nữa. Chúng ta có thể ăn kem đào. Kem dâu cũng rất ngon.” Đường Linh Linh vội nói.
“ Hừm, đúng là một người tàn nhẫn.” Đóa Đóa lườm Lạc Kiến Ba một cái, dường như đang nói với Đường Linh Linh vậy, cô bé lạnh lùng nói, “ Cô Đường, cô nói xem trên thế giới này sao lại có người không có học vị thế chứ, có người phụ nữ nào thích người đàn ông như thế không?”
Cô bé cố tình nói lớn tiếng, cố ý để Lạc Kiến ba nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook