Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
-
Chương 551: Ông nội không thích cháu gái
Ngày tháng thoi đưa, năm tháng qua đi, thời gian trôi đi thật nhanh! Thoắt một cái đã bốn năm trôi qua rồi.
Bốn năm này, tôi sống rất hạnh phúc.
Tại vì, tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có người chồng yêu tôi, có bạn tâm giao của tôi, có sự nghiệp mà tôi phấn đấu, có con gái đáng yêu của tôi, con gái bây giờ đã bốn tuổi rồi, thông minh đáng yêu lại xinh đẹp, Lạc Mộ Thâm đặt cho con gái tên là Lạc Thiên Đóa. Tên thường gọi là Đóa Đóa.
Đóa đóa cực kỳ đánh yêu, thông minh lanh lợi, giống như một tiểu yêu quái vậy.
Con bé người thì nhỏ nhưng lại thường xuyên nói chuyện như bà cụ non.
Lạc Mộ Thâm ở bên ngoài hô mưa gọi gió, lạnh lùng mạnh mẽ, nhưng cứ hễ về nhà nhìn thấy con gái, quả thật như bị hồ đồ vậy, cả ngày bị con gái xử bắt nạt.
Hai bố con thường xuyên trêu đùa bên cạnh nhau, thể hiện rõ con gái là tình nhân kiếp trước của bố, ngọt ngào như thế, khiến tôi có lúc còn hơi đố kị, ha ha.
Tôi có nên nhắc nhở một chút quan hệ tình nhân kiếp trước của bọn họ đã kết thúc rồi không?
Đương nhiên, tôi cũng rất thích con gái Đóa Đóa của chúng tôi, nhìn hai má hồng hào như quả táo nhỏ đáng yêu như thế, trong lòng tôi luôn có cảm giác ngọt ngào.
Mỗi lần con bé ngọt ngào chạy đến gọi bố mẹ, tim chúng tôi dường như sắp tan chảy rồi.
Nhưng, là ông nội của Đóa Đóa, bố của Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba chưa bao giờ đến thăm Đóa Đóa một lần.
Có lẽ là vì nguyên nhân không thích tôi, cho nên, ông ta cũng không thích Đóa Đóa.
Thậm chí, ông ta chưa bao giờ gọi điện cho Đóa Đóa một lần nào.
Ông ta rõ ràng biết ngày sinh của Đóa Đóa, ông ta thậm chí chưa từng mua cho Đóa Đóa một món quà.
Cứ nghĩ đến đây, lòng tôi lại thấy chua xót.
Đóa Đóa, con bé đáng yêu như thế, lại không được sự yêu thương của ông nội, may là còn có sự yêu thương của bố mẹ tôi.
“ Mẹ, Đóa Đóa không có ông bà nội sao? các bạn khác đều có, họ thường xuyên đến đón các bạn ở trường mẫu giáo về nhà.” Đóa Đóa cong chiếc môi nhỏ lên nói.
Tôi cười đưa ngón tay vuốt ve đôi má trắng nõn của Đóa Đóa, cười nói: “ Con à, bà nội con mất sớm rồi, nhưng con có ông nội, chỉ có điều, ông nội con đi nước ngoài rồi, ông phải ở nước ngoài rất lâu nữa, ông ở Nam Phi mở một công ty rất to rất to, là khai thác kim cương, công ty của ông muốn khai thác thật nhiều kim cương đẹp, con xem có phải có rất nhiều cô dâu xinh đẹp kết hôn? Khi họ kết hôn trên tay nhất định phải đeo nhẫn, nếu không không thể kết hôn, ông nội con vì muốn các cô gái xinh đẹp đó có thể thuận lợi kết hôn, cho nên phải nỗ lực khai thác kim cương, tạm thời không thể về được, cho nên chưa kịp đến thăm con, nhưng ông nội rất nhớ rất thương Đại Đóa Đóa của chúng ta, con xem, ông không phải thường xuyên gửi rất nhiều quà về cho con sao? Búp bê Barbie xinh đẹp đó, biết hát biết múa không phải là quà của ông gửi cho con sao? khi con sinh ra, ông còn bế con thơm con rất lâu, ông nói ông sẽ tranh thủ thời gian về thăm con. Chỉ cần Đại Đóa Đóa của chúng ta ngoan ngoãn lớn lên thông minh.”
Tôi nói những lời nói dối đó với con gái, nó vẫn là một đứa trẻ đáng yêu như thế, tôi không thể để nó biết ông nội của nó không thích nó, đến thăm cũng chưa bao giờ đến.
Điều đó sẽ làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của con bé.
Con bé mặc dù nhỏ, nhưng thực ra trái tim của nó rất nhạy cảm. Cho nên, tôi phải giữ gìn tâm hồn non nớt đó tránh bị tổn thương.
Cho nên, bình thường tôi mua rất nhiều đồ chơi quà tặng gì đó, tôi đều nói với nó đó đều là quà mà ông nội gửi cho nó.
Không biết tiểu yêu tinh này có nhận ra không.
Tôi chỉ có thể nói như thế, còn có cách nào khác đâu?
Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt long lanh đó, cười híp mắt nói: “ uhm, con nghĩ cũng đúng, thế thì con nhất định phải nhanh lớn lên, con đợi ông nội quay lại thăm con, hoặc là con sẽ đi nước ngoài thăm ông nội, để ông dẫn con đi Nam Phi khai thác kim cương. Con sẽ đào cho mẹ một viên kim cương thật to thật to.”
Hừ, nha đầu người bé mồm to này lại còn muốn đào kim cương nữa cơ đấy.
“ Ông nội nếu như nhìn thấy con, chắc chắn sẽ thích con, tại vì ông sẽ phát hiện, con quá đáng yêu, con còn vẽ chân dung ông nữa, ông nhất định sẽ rất thích rất thích.” Đóa Đóa nghiêm túc nói.
“ Con còn vẽ chân dung ông nội sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn tiểu nha đầu này.
“ Vâng ạ, ở trường tiểu học cô giáo bảo chúng con vẽ, con cảm thấy ông nội trong lòng con là dáng vẻ này.” Chiếc miệng nhỏ xinh của Đóa Đóa cong lên nói.
“ Cho mẹ xem một chút? Xem Đóa Đóa của chúng ta vẽ đẹp thế nào nào.” Tôi lập tức hơi tò mò.
Tiểu nha đầu này, ông nội nó không thích nó, không thèm đến thăm nó lấy môth lần, vậy mà con bé vẫn luôn nhớ đến ông nội của mình, còn vẽ chân dung ông nội nữa.
Nếu như Lạc Kiến Ba nhìn thấy chân dung của ông ta, ông ta sẽ có cảm giác gì?
“ Uhm....con muốn cho ông nội xem.” Đóa Đóa bĩu môi nói.
“ Cho mẹ nhìn một chút thôi.” Tôi cười xin xỏ nói.
“ Được ạ, cho mẹ xem một chút thôi nhé.” Đóa Đóa chăm chú nói. Nó chạy về phòng của mình lấy ra một tờ giấy.
Tôi mở ra xem, suýt chút nữa cười phá lên, đây là Lạc Kiến Ba sao? đây rõ ràng là một ông lão tóc bạc phơ, có lẽ nha đầu này đều lấy hình tượng ông già khác mà vẽ vào.
Lạc Kiến Ba trên bức vẽ, dáng vẻ lùn lùn mập mập, mũi to, tóc trắng, xem ra rất hiền từ nhân hậu, xem ra hơi giống ông già no-en.
Tôi không kìm được thở dài trong lòng, thực ra bản thân Lạc Kiến Ba là người trẻ trung phong độ so với tuổi, lại có sức cuốn hút, nhìn giống như mấy người trung niên vừa qua bốn mươi tuổi mà thôi.
Ông ta rất biết cách chăm sóc da dẻ, rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình.
Nếu như ông ta biết Đóa Đóa vẽ ông ta thành bộ dạng thế này, có lẽ sẽ càng không thích con bé, sẽ nổi trận lôi đình lên mất?
Mẹ ơi, bức vẽ này, không thể cho Lạc Kiến Ba nhìn thấy được.
Tôi khẽ run người thay Đóa Đóa.
“ Mẹ, con vẽ ông nội có giống không?” Đóa Đóa nhìn tôi, chăm chú hỏi.
“ Rất giống.” Tôi không đành lòng nói không giống, thôi vậy, bây giờ xem ra, Đóa Đóa cũng không có cơ hội gặp Lạc Kiến Ba nữa, nếu như Lạc Kiến Ba muốn gặp cháu gái của mình, thì đã đến từ lâu rồi, bây giờ, Đóa Đóa đã bốn tuổi rồi, ông ta cũng chưa bao giờ đến thăm lần nào, điều này chứng tỏ, trong lòng ông ta không hề có đứa cháu gái này.
Có lẽ cả đời này ông ta sẽ không gặp Đóa Đóa.
Thôi vậy, vẫn nên để lại ấn tượng tốt cho Đóa Đóa, để con bé nghĩ rằng ông nội của mình chính là một ông lão tóc bạc hiền từ nhân hậu vậy.
“ Đợi khi con nhìn gặp được ông nội, con đưa cho ông xem bức tranh này của con, ông nhất định sẽ rất vui.” Tôi cười nói.
“ Vâng ạ, đương nhiên rồi, ông nội chắc chắn sẽ thích.” Đóa Đóa vui vẻ nói, sau đó cuộn tờ giấy đó lại, đặt trong chiếc balo nhỏ của mình.
“ Mẹ, con đi tìm bố nhé?” Đóa Đóa nói.
Lúc này, tiểu nha đầu đi tìm bố của nó, Lạc Mộ Thâm vừa đi công tác về đang ngồi xem tivi trong phòng khách, trên ti vi đang chiếu một bộ phim cổ trang có diễn viên nổi tiếng Phùng Thiệu Phong diễn.
Tôi rất thích Phùng Thiệu Phong, tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, mỗi lần nhìn thấy Phùng Thiệu Phong, tôi đều hận không thể găm mắt mình lên mặt anh ấy mấy lỗ.
Bốn năm này, tôi sống rất hạnh phúc.
Tại vì, tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có người chồng yêu tôi, có bạn tâm giao của tôi, có sự nghiệp mà tôi phấn đấu, có con gái đáng yêu của tôi, con gái bây giờ đã bốn tuổi rồi, thông minh đáng yêu lại xinh đẹp, Lạc Mộ Thâm đặt cho con gái tên là Lạc Thiên Đóa. Tên thường gọi là Đóa Đóa.
Đóa đóa cực kỳ đánh yêu, thông minh lanh lợi, giống như một tiểu yêu quái vậy.
Con bé người thì nhỏ nhưng lại thường xuyên nói chuyện như bà cụ non.
Lạc Mộ Thâm ở bên ngoài hô mưa gọi gió, lạnh lùng mạnh mẽ, nhưng cứ hễ về nhà nhìn thấy con gái, quả thật như bị hồ đồ vậy, cả ngày bị con gái xử bắt nạt.
Hai bố con thường xuyên trêu đùa bên cạnh nhau, thể hiện rõ con gái là tình nhân kiếp trước của bố, ngọt ngào như thế, khiến tôi có lúc còn hơi đố kị, ha ha.
Tôi có nên nhắc nhở một chút quan hệ tình nhân kiếp trước của bọn họ đã kết thúc rồi không?
Đương nhiên, tôi cũng rất thích con gái Đóa Đóa của chúng tôi, nhìn hai má hồng hào như quả táo nhỏ đáng yêu như thế, trong lòng tôi luôn có cảm giác ngọt ngào.
Mỗi lần con bé ngọt ngào chạy đến gọi bố mẹ, tim chúng tôi dường như sắp tan chảy rồi.
Nhưng, là ông nội của Đóa Đóa, bố của Lạc Mộ Thâm là Lạc Kiến Ba chưa bao giờ đến thăm Đóa Đóa một lần.
Có lẽ là vì nguyên nhân không thích tôi, cho nên, ông ta cũng không thích Đóa Đóa.
Thậm chí, ông ta chưa bao giờ gọi điện cho Đóa Đóa một lần nào.
Ông ta rõ ràng biết ngày sinh của Đóa Đóa, ông ta thậm chí chưa từng mua cho Đóa Đóa một món quà.
Cứ nghĩ đến đây, lòng tôi lại thấy chua xót.
Đóa Đóa, con bé đáng yêu như thế, lại không được sự yêu thương của ông nội, may là còn có sự yêu thương của bố mẹ tôi.
“ Mẹ, Đóa Đóa không có ông bà nội sao? các bạn khác đều có, họ thường xuyên đến đón các bạn ở trường mẫu giáo về nhà.” Đóa Đóa cong chiếc môi nhỏ lên nói.
Tôi cười đưa ngón tay vuốt ve đôi má trắng nõn của Đóa Đóa, cười nói: “ Con à, bà nội con mất sớm rồi, nhưng con có ông nội, chỉ có điều, ông nội con đi nước ngoài rồi, ông phải ở nước ngoài rất lâu nữa, ông ở Nam Phi mở một công ty rất to rất to, là khai thác kim cương, công ty của ông muốn khai thác thật nhiều kim cương đẹp, con xem có phải có rất nhiều cô dâu xinh đẹp kết hôn? Khi họ kết hôn trên tay nhất định phải đeo nhẫn, nếu không không thể kết hôn, ông nội con vì muốn các cô gái xinh đẹp đó có thể thuận lợi kết hôn, cho nên phải nỗ lực khai thác kim cương, tạm thời không thể về được, cho nên chưa kịp đến thăm con, nhưng ông nội rất nhớ rất thương Đại Đóa Đóa của chúng ta, con xem, ông không phải thường xuyên gửi rất nhiều quà về cho con sao? Búp bê Barbie xinh đẹp đó, biết hát biết múa không phải là quà của ông gửi cho con sao? khi con sinh ra, ông còn bế con thơm con rất lâu, ông nói ông sẽ tranh thủ thời gian về thăm con. Chỉ cần Đại Đóa Đóa của chúng ta ngoan ngoãn lớn lên thông minh.”
Tôi nói những lời nói dối đó với con gái, nó vẫn là một đứa trẻ đáng yêu như thế, tôi không thể để nó biết ông nội của nó không thích nó, đến thăm cũng chưa bao giờ đến.
Điều đó sẽ làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của con bé.
Con bé mặc dù nhỏ, nhưng thực ra trái tim của nó rất nhạy cảm. Cho nên, tôi phải giữ gìn tâm hồn non nớt đó tránh bị tổn thương.
Cho nên, bình thường tôi mua rất nhiều đồ chơi quà tặng gì đó, tôi đều nói với nó đó đều là quà mà ông nội gửi cho nó.
Không biết tiểu yêu tinh này có nhận ra không.
Tôi chỉ có thể nói như thế, còn có cách nào khác đâu?
Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt long lanh đó, cười híp mắt nói: “ uhm, con nghĩ cũng đúng, thế thì con nhất định phải nhanh lớn lên, con đợi ông nội quay lại thăm con, hoặc là con sẽ đi nước ngoài thăm ông nội, để ông dẫn con đi Nam Phi khai thác kim cương. Con sẽ đào cho mẹ một viên kim cương thật to thật to.”
Hừ, nha đầu người bé mồm to này lại còn muốn đào kim cương nữa cơ đấy.
“ Ông nội nếu như nhìn thấy con, chắc chắn sẽ thích con, tại vì ông sẽ phát hiện, con quá đáng yêu, con còn vẽ chân dung ông nữa, ông nhất định sẽ rất thích rất thích.” Đóa Đóa nghiêm túc nói.
“ Con còn vẽ chân dung ông nội sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn tiểu nha đầu này.
“ Vâng ạ, ở trường tiểu học cô giáo bảo chúng con vẽ, con cảm thấy ông nội trong lòng con là dáng vẻ này.” Chiếc miệng nhỏ xinh của Đóa Đóa cong lên nói.
“ Cho mẹ xem một chút? Xem Đóa Đóa của chúng ta vẽ đẹp thế nào nào.” Tôi lập tức hơi tò mò.
Tiểu nha đầu này, ông nội nó không thích nó, không thèm đến thăm nó lấy môth lần, vậy mà con bé vẫn luôn nhớ đến ông nội của mình, còn vẽ chân dung ông nội nữa.
Nếu như Lạc Kiến Ba nhìn thấy chân dung của ông ta, ông ta sẽ có cảm giác gì?
“ Uhm....con muốn cho ông nội xem.” Đóa Đóa bĩu môi nói.
“ Cho mẹ nhìn một chút thôi.” Tôi cười xin xỏ nói.
“ Được ạ, cho mẹ xem một chút thôi nhé.” Đóa Đóa chăm chú nói. Nó chạy về phòng của mình lấy ra một tờ giấy.
Tôi mở ra xem, suýt chút nữa cười phá lên, đây là Lạc Kiến Ba sao? đây rõ ràng là một ông lão tóc bạc phơ, có lẽ nha đầu này đều lấy hình tượng ông già khác mà vẽ vào.
Lạc Kiến Ba trên bức vẽ, dáng vẻ lùn lùn mập mập, mũi to, tóc trắng, xem ra rất hiền từ nhân hậu, xem ra hơi giống ông già no-en.
Tôi không kìm được thở dài trong lòng, thực ra bản thân Lạc Kiến Ba là người trẻ trung phong độ so với tuổi, lại có sức cuốn hút, nhìn giống như mấy người trung niên vừa qua bốn mươi tuổi mà thôi.
Ông ta rất biết cách chăm sóc da dẻ, rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình.
Nếu như ông ta biết Đóa Đóa vẽ ông ta thành bộ dạng thế này, có lẽ sẽ càng không thích con bé, sẽ nổi trận lôi đình lên mất?
Mẹ ơi, bức vẽ này, không thể cho Lạc Kiến Ba nhìn thấy được.
Tôi khẽ run người thay Đóa Đóa.
“ Mẹ, con vẽ ông nội có giống không?” Đóa Đóa nhìn tôi, chăm chú hỏi.
“ Rất giống.” Tôi không đành lòng nói không giống, thôi vậy, bây giờ xem ra, Đóa Đóa cũng không có cơ hội gặp Lạc Kiến Ba nữa, nếu như Lạc Kiến Ba muốn gặp cháu gái của mình, thì đã đến từ lâu rồi, bây giờ, Đóa Đóa đã bốn tuổi rồi, ông ta cũng chưa bao giờ đến thăm lần nào, điều này chứng tỏ, trong lòng ông ta không hề có đứa cháu gái này.
Có lẽ cả đời này ông ta sẽ không gặp Đóa Đóa.
Thôi vậy, vẫn nên để lại ấn tượng tốt cho Đóa Đóa, để con bé nghĩ rằng ông nội của mình chính là một ông lão tóc bạc hiền từ nhân hậu vậy.
“ Đợi khi con nhìn gặp được ông nội, con đưa cho ông xem bức tranh này của con, ông nhất định sẽ rất vui.” Tôi cười nói.
“ Vâng ạ, đương nhiên rồi, ông nội chắc chắn sẽ thích.” Đóa Đóa vui vẻ nói, sau đó cuộn tờ giấy đó lại, đặt trong chiếc balo nhỏ của mình.
“ Mẹ, con đi tìm bố nhé?” Đóa Đóa nói.
Lúc này, tiểu nha đầu đi tìm bố của nó, Lạc Mộ Thâm vừa đi công tác về đang ngồi xem tivi trong phòng khách, trên ti vi đang chiếu một bộ phim cổ trang có diễn viên nổi tiếng Phùng Thiệu Phong diễn.
Tôi rất thích Phùng Thiệu Phong, tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, mỗi lần nhìn thấy Phùng Thiệu Phong, tôi đều hận không thể găm mắt mình lên mặt anh ấy mấy lỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook