Chương 81: Giết không được!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Linh khí cấp tốc được bổ sung, Nhất Minh nhanh chóng vận chuyển Tôi Thể Quyết phong bế các đường kinh mạch nhằm ngăn chặn máu tươi chảy ra.

Với thương thế của hắn mà đến bây giờ vẫn sống được thì đó chẳng khác nào là một kỳ tích cả, đổi lại một Tôi Thể cảnh khác mà nói, đã phải vẫn lạc từ lâu!

“Xích Khương nếu như hắn có được một môn thân pháp thì e rằng người nằm xuống sẽ phải là ta!” Nhất Minh lắc lắc đầu thì thào một tiếng.

Xích Khương bản thân là Tôi Thể cửu trọng, bản thân lại còn sử dụng song trọng xích để chiến đấu thì khó có ai có thể trực diện tiếp hắn một kích.

Song trọng xích có một sức nặng kinh người còn được Xích Khương sử dụng thuần thục với tốc độ cao như thế quả thật không có mấy ai có thể là đối thủ của hắn.

Nhất Minh lần này có thể chiến thắng cũng là nhờ có thanh trường đao khắc họa phù văn này, nếu không muốn chiến thắng hắn quả thật là chuyện mơ giữa ban ngày.

Luận tư chất binh khí, trường đao của Nhất Minh có khắc họa phù văn cho nên sức tấn công và độ cứng rắn hoàn toàn vượt xa so với song trọng xích kia.

Nếu như Nhất Minh chỉ dựa vào quyền thế mà nói, hôm nay hắn phải chết không nghi ngờ!

Lắc lắc đầu, Nhất Minh liền xua tan tạp niệm trong lòng, chuyên tâm vận dụng linh lực phong bế các đạo vết thương không ngừng quan sát xung quanh.

Giờ khắc này xung quanh Nhất Minh gần như không còn bất kỳ sinh vật sống nào, những tên đê giai võ giả kia hiện giờ cũng chạy mất dép không còn tăm hơi, nhưng Nhất Minh vẫn cảm nhận được có vài đạo ánh mắt đang quan sát chính mình.

Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày một cái, lớn giọng nói:

“Trong các ngươi nếu có ai còn tiếp tục muốn chiến, tới tới tới! Nhất Minh ta sẽ tiếp đãi đến cùng!”

Thanh âm to lớn vang vọng rừng cây xung quanh, nhưng không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại.

Năm hơi thở qua đi.

Mười hơi thở qua đi.

Sấm chớp ầm ầm vang vọng thương khung mang theo từng tia lôi điện lóe sáng chiếu rọi đại địa bên dưới, Nhất Minh một người một đao đứng tại nguyên chỗ, xung quanh là vô số đạo vết nứt cùng một lỗ thủng năm trượng to lớn in trên mặt đất.

Không ít thi thể nằm la liệt khắp nơi, huyết tinh đi theo dòng nước không ngừng phát tán ra bốn phương tám hướng hấp dẫn không ít dã thú tiến đến, thậm chí có dã thú quyết định làm liều xông ra dùng hàm răng sắc nhọn của nó ngoạm lấy một thi thể dần dần biến mất vào trong màn đêm.

Nửa chén trà nhỏ qua đi, thân hình Nhất Minh không hề di chuyển một chút nào, hắn đang cố hết sức luyện hóa linh thạch, linh lực bên trong cơ thể cũng đã khôi phục được gần bốn thành lực lượng.

Đôi mắt hắn từ từ mở ra, sau đó xoay người nương theo đường cũ quay trở về tìm con ngựa trước kia, thương thế của hắn không nhẹ chút nào, giờ khắc này hắn ẩn ẩn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, bước đi có hơi khó khăn một tí, nhưng hắn vẫn đề cao cảnh giác quét mắt nhìn về phương hướng gây cho hắn cảm giác khó chịu.

Nhất Minh mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng trung niên mắt sáng thì hoàn toàn chịu phục rồi!

Hắn dùng đồng thuật mới có thể nhìn xuyên màn đêm cùng lớp sương mờ cho cơn mưa bao phủ thế này, bốn mắt nhìn nhau, trung niên mắt sáng đang có dự định tập kích một cái, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn ném cái ý nghĩ này ra chỗ khác.

Thật bất khả tư nghị!

“Rút thôi!” trung niên mắt sáng ra lệnh một tiếng, một đám võ giả đồng thời theo hắn hòa nhập vào bên trong màn đêm.

“Phó đường chủ, tại sao lúc nảy hắn phun ra một ngụm máu tươi ngã quỳ xuống đất ngài không ra tay giết hắn? ” có một tên võ giả không nhịn được lên tiếng hỏi.

Trung niên mắt sáng quay sang nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu chậm rãi mở miệng nói:

“Giết không được!

Mặc dù hắn có vẻ trọng thương, nhưng luôn đề phòng tiễn thuật của ta, nếu như lúc đó ta ra tay không những không giết được hắn mà còn bại lộ vị trí bản thân, điều này không đáng để ta mạo hiểm như vậy.”

“Hắn thật sự còn có thể né tránh được trong tình thế như vậy?” có một tên võ giả kinh ngạc hỏi.

Trung niên mắt sáng gật gật đầu không nói thêm gì, thấy thế, cả đám cũng thức thời im lặng không dám hỏi tiếp.

“Đại ca tử trận, tam đệ cũng không còn, xem ra Mậu Dịch đường sẽ phải đổi chủ…!” trung niên cầm cung ánh mắt lấp lóe không biết đang suy nghĩ cái gì hướng về chỗ sâu chạy đi…

Nhất Minh quay trở lại vị trí lúc nảy, trận chiến này gây ra động tĩnh khá lớn, hắn trước đó cũng tính tới điều này cho nên mới cột ngựa vào trong một cái cây tránh việc nó chạy mất!

Nhất Minh sờ sờ đầu con ngựa thì thào nói: “Vất vả cho mày, thêm một chút nữa thôi là đến thị trấn rồi, tới lúc đó tao sẽ để mày ở lại thị trấn nghỉ ngơi cho khỏe!”

Nói xong, Nhất Minh phi thân lên lưng ngựa, thúc dục dây cương một cái hướng về phía thị trấn mà đi.

Một đêm giông tố đầy gió tanh mưa máu đã hoàn toàn kết thúc.

Vài canh giờ trôi qua.

Một đội nhân mã từ phía xa xa chạy tới phụ cận chiến trường, một trung niên sắc mặt dữ tợn đầy vết thẹo dẫn đầu dường như phát hiện cái gì đó liền lập tức cho ngựa dừng lại.

Có tổng cộng bảy tên võ giả thất trọng tu vi, một tên bát trọng cùng một tên cửu trọng lần lượt chạy tới.

“Đại ca, có chuyện gì sao?” một tên trung niên có tu vi Tôi Thể cửu trọng hướng về trung niên mặt sẹo hỏi.

“Có mùi máu!” trung niên mặt sẹo nói.

“Khịt khịt!”

Trung niên mặt sẹo không ngừng lay động lỗ mũi, sau một lúc liền quay sang một phương hướng phi ngựa chạy đến, cả một đám võ giả lập tức theo sát phía sau.

Không bao lâu, cả đám liền đến vị trí mà Nhất Minh đại chiến lúc trước.

“Đây..!”

Tràn cảnh đầy thi thể nằm rạp trên mặt đất, có thi thể không đầu ngã trên mặt đất, có thi thể bị phân tách thành hai nửa, có thi thể bị thủng một lỗ xuyên qua thân thể,...

“Đây là có chuyện gì xảy ra? Không lẽ là do tên tiểu tử Nhất Minh kia làm ra sao?” có người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nói.

Trung niên mặt sẹo nhìn một màn này trong lòng trầm xuống, hắn nhìn quanh một vòng liền thấy được một thi thể vô cùng quen thuộc, Xích Khương đường chủ!

“Các ngươi lập tức phân tán ra xung quanh tìm kiếm một vòng, xem có thi thể của tên tiểu tử Nhất Minh kia hay không!” trung niên mặt sẹo lập tức phân phó, nói.

“Vâng, đại ca!” cả đám võ giả đồng thời phân ra bốn phương tám hướng tìm kiếm Nhất Minh thân ảnh.

“Phân Chúc, ngươi cảm thấy thế nào?” trung niên mặt sẹo hướng về một trung niên cởi trần, hỏi.

“Tuyên Nhạc đại ca, dựa theo tình hình thi thể hẳn là vừa mới chết cách đây vài canh giờ trước, nếu như tất cả những gì trước mắt đều do một mình tên Nhất Minh kia tạo ra thì chúng ta cần phải chờ thêm một số người, tốt nhất là “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau”, dù sao thì chúng ta không biết tên Nhất Minh kia bị thương đến cái tình trạng gì.

Trước đó cũng có tin tức nói hắn bị trọng thương, nhưng tràn cảnh trước mắt lại cho chúng ta biết là hắn trước đó không có trọng thương như những tin tức kia nói.” Phân Chúc nói.

Tuyên Nhạc nghe lời này liền gật gật đầu, “Đệ nói không sai, trước hết chúng ta cần thêm tình báo về tên Nhất Minh kia, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn mặc dù có thể giết không ít người, nhưng đối đầu với Xích Khương mà không trọng thương thì có chết ta cũng không tin!”

“Đại ca nói có đạo lý! song trọng xích của hắn quả thật không dễ đối phó.” Phân Chúc đồng tình, nói.

Việc dò xét thi thể cũng không mất quá nhiều thời gian, ngay sau đó, một đám võ giả đồng thời tập hợp trở lại, tất cả đều lắc đầu biểu thị không tìm thấy.

“Đi!” Tuyên Nhạc ra lệnh một tiếng, cả đám người lập tức lên ngựa hướng về phía Đông Phương trấn chạy đi.

Không biết là vô ý hay cố ý, sự việc một trong tam đại đường chủ của Tam Hổ trại bị Nhất Minh một người đem đi diệt sát đã lan ra toàn bộ Thương Minh Thành!

Biết được tin tức này, một đám võ giả trước đó không có ngựa để truy bắt Nhất Minh ngồi trong một tòa tửu lâu nhất thời âm thầm may mắn!

“Thật không ngờ tên Nhất Minh tiểu tử kia lại có thể một thân một mình đối chiến với Xích Khương đường chủ ah!”

“Bậy bậy bậy! Ngươi nói như vậy là không đúng rồi.” có một tên thanh niên nhanh mồm nhanh miệng vỗ bàn một cái đứng lên phản bác.

Tên võ giả kia nghe vậy liền chau mày một cái: “Vị huynh đệ này cớ sao nói như vậy?”

Một đám võ giả xung quanh nhất thời ồn ào cả lên, người nào người nấy đều không minh bạch lời này là có ý gì.

Một thiếu nữ gần đó hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào thanh niên cũng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đúng ah! vị huynh đệ này tại sao lại nói như vậy?”

Thanh niên hắng giọng một cái, nói: “Tên Nhất Minh kia độc thân một mình đối chiến với Xích Khương là thật, nhưng bên cạnh đó, hắn còn một mình đối chiến hơn mười tên võ giả đồng thời đem toàn bộ diệt sát. Tràn cảnh đó, ta nói….” thanh niên chậc chậc không ngừng tặc lưỡi lắc lắc đầu biểu thị vô cùng ghê gớm bộ dáng!

“Còn có chuyện như vậy sao? Những tin tức này ngươi nói là thật?” có một tên võ giả không nhịn được đứng lên chất vấn một câu.

“Chuyện này ta làm sao mà nói xạo với các ngươi làm cái gì, đây chính là tin tức hoàn toàn xác thực do Tiên Vũ Lâu bán ra, nếu ngươi không tin ngươi có thể đến đó hỏi một chút!”

Thiếu nữ nghe vậy trong lòng càng thêm kịch liệt rung động!

“Bản thân bị truy sát không còn cách nào khác ngoài việc xông vào giữa vòng vây của địch nhân, một người một đao tả đột hữu xung,...”

Ngay lúc thiếu nữ đang mơ mộng thì một bàn tay xinh đẹp lập tức vỗ vào trán một cái!

“ y da! Tỷ! Tỷ làm cái gì ah!” thiếu nữ mộng mơ bị chính tỷ tỷ của mình cho dập tắt không khỏi làm nũng một cái…

Mà giờ khắc này, Nhất Minh đã thay xong y phục, hiện đang hướng về một toà tửu điếm bước nhanh đi đến…

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương