Nhục Thân Thành Thánh
-
Chương 316
Chương 316: Suy đoán
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thành Liễu Tây, tại bên trong một tòa lâu nguy nga lộng lẫy.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Đại trưởng lão của Quang Minh Điện quan sát một chút, Yêu tộc cùng với Ma tộc rất là hiếu kỳ vì sao người này lại có mặt ở đây nha.
Không thể nghi ngờ, trong lần thương nghị của Tam tộc này, một thế lực từ tán tu tạo thành như lão cũng có mặt ở đây, điều này chẳng lẽ là đám hào môn thế gia này đều chấp nhận Quang Minh Điện rồi a, nếu không thì lão già này cũng không thể nào có mặt tại đây cho được.
Bầu không khí nhất thời có chút quỷ dị, không có bất kỳ ai lên tiếng mở đầu, mọi người đều đang quan sát lẫn nhau, nhưng phần đông đều đưa ánh mắt nhìn về phía Đại trưởng lão, khiến khóe mắt của lão giật giật không thôi.
Nhìn thấy tình cảnh lúng túng này, một lão giả trong đó liền hắng giọng một cái, khóe miệng liền lộ ra một nét tươi cười nói: “Các vị từ nơi xa tới đây, chúng ta cũng không cần nhiều lời cái gì, trước tiên cứ thương nghị trước đã nói, còn việc “hâm nóng” tình cảm thì ta nghĩ rằng không cần thiết cho lắm, các vị cảm thấy như thế nào?”
Đám người nghe vậy liền gật gật đầu biểu thị không có ý kiến, dù sao bọn hắn tới đây cũng không phải để đánh nhau, địch nhân ở trước mắt, việc cần làm bây giờ chính là đưa ra đối sách để cùng nhau giải quyết chuyện này.
Trong lúc những vị cường giả đang tổ chức một cuộc “Tam tộc đại hội” thì Nhất Minh cũng đã biết được những tin tức này.
Trong mấy ngày bế quan dưỡng thương thì hắn cũng đã khôi phục hoàn toàn, khí huyết cũng nhờ vào hai viên Huyết Linh Quả mà khôi phục trở lại, khiến tinh thần của hắn sảng khoái không thôi.
Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi gian phòng thì đã nghe được những tin tức gần đây.
Đám người Tuyết Ngưng cũng vì chuyện này mà cảm thấy lo lắng vô cùng, rất nhiều tu sĩ đã rời khỏi thành Liễu Tây rời đi nơi khác, cho nên nàng cảm thấy chính mình cũng nên trở về gia tộc một chút.
Đối với chuyện này, Nhất MInh cũng không có ý kiến, dù sao thì nàng cũng là một Chân Nguyên cảnh, đối với gia tộc mà nói, giới vực xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là nên trở về nhà.
Mai Ngọc Long cho dù trong lòng không tình nguyện cũng phải trở về gia tộc một chuyến, hắn dù sao cũng là con trai trong gia tộc, sau này hẳn là còn nối tiếp truyền thừa, không thể ở bên ngoài lêu lỏng như vậy được.
Nhất Minh sẵn tiện cũng mang tiểu Hà giao cho Tuyết Ngưng trông nom dùm luôn, dù sao thì hắn cũng chỉ là một thân một mình, bản thân tại nơi này cũng không có thế lực hậu thuẫn, cho nên mang tiểu Hà giao cho Tuyết ngưng trông nom là tốt nhất.
Tiểu Hà nghe được như vậy liền oa oa khóc to, cô nàng chạy thẳng vào trong người Nhất Minh đưa cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư trong đó, nước mắt giàn dụa, đôi tay nhỏ không ngừng nắm chặt áo của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh liền vỗ vỗ lưng của cô nàng một chút, thẳng đến khi tiểu Hà bình tĩnh trở lại, gương mặt đỏ ửng không ngừng khóc thút thít, nước mắt nước mũi lấm lem cả khuôn mặt không ngừng nhìn lấy hắn.
Nhất Minh mỉm cười đưa một tay sờ lấy đầu của cô nàng xoa xoa một chút, giọng nhẹ nhàng khuyên bảo nói: “Tiểu Hà ngoan, theo Tuyết Ngưng tỷ tỷ đi thôi, đại chiến sắp tới ca ca không cách nào bảo vệ Tiểu Hà cho được, đợi ca ca làm xong việc ở đây sẽ đi tìm tiểu Hà, có được hay không?”
Nghe được lời này, chiếc đầu nhỏ của tiểu Hà liền lúc lắc không thôi, nàng đương nhiên là không nguyện ý rời xa ca ca rồi, nhưng sau một trận khuyên bảo, tiểu Hà rốt cuộc cũng miễn cưỡng chấp nhận đi theo hai người Tuyết Ngưng rời khỏi thành trì.
Hổ lão đứng ở bên cạnh nhìn tất cả những chuyện này trong lòng cảm khái không thôi, lão biết vì sao thiếu niên này lại làm ra quyết định như vậy, bằng kinh nghiệm của lão cũng có thể nhìn ra được, trong lòng thiếu niên này cũng không nguyện ý rời xa tiểu cô nương này nha.
“Công tử, tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?” Hổ lão vứt bỏ tạp niệm trong đầu sang một bên, đưa mắt nhìn về phía thiếu niên trước mắt hỏi một câu.
Nhất Minh nghe được lời này liền quay sang nhìn qua Hổ lão, mặc dù cả hai quen biết không có mấy tháng, nhưng khoảng thời gian này Hổ lão cũng coi như giúp đỡ chính mình rất nhiều, hắn cũng không muốn ràng buộc lão giả này ở bên cạnh mình làm cái gì.
“Ta thì không có ý định gì, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó mà thôi.” Nhất Minh lắc lắc đầu, “Ngược lại là Hổ lão, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, giới vực sắp lâm vào chiến hỏa, ngay cả tòa thành trì này cũng không biết có giữ vững được hay không, Hổ lão có dự định gì?”
“Ha ha, ta thì cũng không có dự định cái gì, trong khoảng thời gian gần đây cũng nhờ công tử mà lão già ta kiếm được không ít tài nguyên, thương thế trên người cũng vì đó mà giảm bớt rất nhiều, không bao lâu thời gian nữa thì ta liền có thể tiếp tục tiến thêm một bước.” Hổ lão cười ha hả nói ra.
Nghe được lời này Nhất MInh không khỏi sững sờ!
Từ nảy tới giờ hắn còn không có để ý tới, khí tức trên người của lão thế mà đã ngưng luyện nguyên dịch rồi?
“Chúc mừng Hổ lão!” Nhất Minh mỉm cười chúc mừng một phen, lúc đầu gặp được vị tiền bối này Nhất Minh cảm thấy lão tựa như sắp xuống lỗ đồng dạng, bây giờ nhìn lại, trên khuôn mặt tràn đầy sinh cơ, đây không thể nghi ngờ là do tu vi thuế biến mà ra, cả người đều tràn đầy năng lượng a.
Hổ lão khoác khoác tay cười ha hả nói: “Ta không có ý định gì, nếu công tử không chê có thể cho lão già ta đi theo, tất cả việc vụn vặt có thể giao cho lão già ta, đảm bảo vạn sự không có vấn đề gì.”
“Nếu đã như vậy thì xin nhờ Hổ lão!” Nhất Minh mỉm cười gật gật đầu nói, hắn cũng không có già mồm khách khí cái gì, dù sao thì cả hai cũng đã khá là quen thuộc, cùng nhau phối hợp “đào hố” cũng rất là ăn ý, mà lại, Hổ lão tựa hồ cũng rất là quen thuộc trong loại chuyện này nha, cho nên hắn rất là ưa thích.
Trong thời gian này, cả hai phải nói là kiếm khá nhiều linh thạch, ban đầu Nhất Minh chỉ có hai trăm khối linh thạch mà thôi, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Hổ lão lại đưa cho hắn một chiếc túi trữ vật bên trong không biết để bao nhiêu là linh thạch, từng khỏa chất thành một đống lớn khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Mang túi trữ vật cất vào bên trong, Nhất Minh nói cảm tạ một phen rồi cả hai cùng nhau tiến ra bên ngoài khách điếm mà đi.
Còn về việc đi đâu, đương nhiên là đi tới bình đài để khiêu chiến rồi!
Không còn bao lâu thời gian nữa là đại chiến nổ ra, hắn không biết cái gọi là giới vực xâm lấn kia có phải là đám Linh tộc hay không, nhưng theo suy đoán của hắn tám chín phần chính là Linh tộc không sai.
Dù sao thì theo suy đoán của hắn nơi này chính là Thiên Long giới trong quá khứ, nếu là như vậy thì việc Linh tộc xâm lấn cũng là có thể giải thích thông.
Trong quá khứ, Linh tộc xâm lấn liền khiến một trận đại chiến nổ ra, các vị cường giả liên tiếp bại lui, thẳng đến thời khắc có một vị tán tu gọi là Minh Hà hoành không xuất thế, mang toàn bộ cường giả của địch nhân chém giết tại chỗ, từ đó thì vị này cũng đã biến mất không thấy, không ai biết vị này đã đi đâu về đâu, tất cả chỉ còn lưu truyền như vậy.
Đối với cái câu chuyện được lưu truyền này Nhất Minh đương nhiên là biết đến, hắn không biết vị Minh Hà kia có diện mạo thế nào, thực lực làm sao.
Nhưng bản thân lại có thể đẩy lùi toàn bộ địch nhân khiến cho Thiên Long giới không bị diệt tuyệt, đây là một vị cường giả có chiến lực cỡ nào a!
Nhất Minh hắn không biết được, với tu vi hiện giờ của hắn chỉ có thể làm những chuyện trong khả năng của chính mình mà thôi, hiện tại chính mình đang ở nơi này, trùng hợp là giới vực bị địch nhân xâm lấn, nếu nói không phải là cố ý sắp xếp thì hắn không cách nào tin tưởng được.
Chính mình rõ ràng tiến vào truyền thừa của Ám Điện, bây giờ lại xảy ra hàng loạt những chuyện như thế này, cái truyền thừa này cũng quá là biến thái rồi đi!
Chiếu theo truyền thừa này mà nói, nếu như chính mình không có năng lực, bản thân không đăng lâm thiên kiêu bảng hối đoái tài nguyên, e rằng tu vi của bản thân cũng chẳng hề tiến bộ một chút nào luôn.
Đối với chuyện này, Nhất MInh lại càng âm thầm cảm khái cái truyền thừa này quá là biến thái mà.
Bây giờ lại có địch nhân xâm lấn, nếu hắn đoán không lầm, tòa thành này e rằng không cách nào giữ được, chiến hỏa chắc chắn sẽ lan truyền đến đây, điều này có lẽ cũng là một trong những thử thách để bản thân nhận được truyền thừa a?
Nếu chính mình biểu hiện tốt một chút, xem ra là sẽ có truyền thừa cho chính mình, còn nếu chính mình không biểu hiện cái gì, e rằng ngay cả cái rắm cũng không có!
Suy đoán xong những điều này, Nhất Minh cũng không còn quan tâm đến, chính mình hiện giờ nên tiếp tục lịch luyện đi, theo như tin tức truyền ra mà nói, hẳn là không đến một tháng nữa là giới vực kia sẽ tiếp cận, trong thời gian này nhất định phải tăng cao thực lực lên mới được.
Nếu không thể đột phá Luyện Thể Quyết tầng tám, bản thân chí ít phải có một phương diện nào đó tăng lên, nếu không thì một khi đại chiến xảy ra, chính mình liền không có cách nào bảo vệ tự thân cho được.
“Chung quy lại, chính mình quả thật là quá yếu a!” Nhất Minh thở dài một hơi, bản thân cùng với Hổ lão bước về phía bình đài mà đi.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook