Chương 310: Một đao tối cường

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Đây là lực lượng gì?” đại ưng tâm tình bất định, nó hoàn toàn không hiểu, chính mình rõ ràng là nhị giai yêu thú, tên nhân tộc kia chỉ là một võ giả mà thôi, trên người không hề có bất kỳ chân nguyên ba động nào, thế mà có thể chém ra một đao như thế?

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền không biết nói gì cho phải, thật mẹ nó biến thái!

Hổ nói tiếng người?

Chẳng lẽ nói, đám súc vật này đều có thể nói tiếng người?

Đại Ưng cảm giác bản thân bị mạo phạm, một tiếng ưng khiếu vang vọng mây xanh, đôi cánh to hai trượng bao phủ cả một mảnh không trung, đập mạnh một cái, cuồng phong vũ động, một trận gió lốc hướng về phía con người nhỏ bé bên dưới thổi xuống.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này liền biết nó đang đánh cái chủ ý gì, đây là muốn chính mình rơi xuống bên dưới đây mà.

“Đừng có mơ!” Nhất Minh quát to một tiếng, lực lượng toàn thân bộc phát mà ra, hắn cũng không dám có chỗ giữ lại, một ánh đao quang phá không bay đi, hướng thẳng về phía Đại Ưng lao tới.

Trong khoảnh khắc này cát bay đá chạy, tiếng ù ù điếc tai không thôi, trận cuồng phong vô cùng khổng lồ trong mấy chốc liền cuốn bật cả rễ cây bên dưới, cùng với rất nhiều cự thạch quay cuồng mà phóng lên trời cao.

“Ầm” một tiếng, một ánh đao quang xông thẳng vào trận cuồng phong bên trong, một tiếng nổ mạnh vang lên, trên không trung nổ tung một mảnh, đao quang nhanh tán, cuồng phong liền tan, cả hai dường như cân tài ngang sức đồng dạng.

Một đám yêu thú ở bên dưới nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi âm trầm, tên nhân tộc này có cái gì đó quái lạ, một con tiểu long màu hồng đang không ngừng quay xung quanh vũ khí kia là cái gì?

Bọn hắn không biết, cũng không hiểu, bọn hắn chỉ biết, Đại Ưng cùng với tên này chiến đấu hẳn là rơi vào hạ phong một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng cái gì, dù sao thì hai tên này chiến đấu ở trên cao, chính mình mặc dù có thể nhảy lên tới, nhưng cũng không cần phí sức như vậy, chỉ cần nhìn xem là được rồi.

Nhất Minh vừa chiến đấu với con Đại Ưng bên trên, bản thân cũng không có bỏ quên một đám súc vật bên dưới, dù sao thì bọn này cũng là nhị giai yêu thú, bản thân có thể một bước phóng lên cao cũng rất là bình thường, cho nên cần phải đề phòng một chút.

Thấy bọn chúng không có động tác gì, trong lòng Nhất Minh liền thở phào một hơi, hắn lo lắng chính mình bị một đám súc vật này vây công, đó mới chính là tử cục a, nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu chỉ có một con, hẳn là không cần phải lo lắng nhiều như vậy, nhưng cũng không thể bỏ qua cảnh giác cho được.

Đại Ưng lại thét lên một tiếng!

“Hảo tiểu tử, chưa nhập Chân Nguyên lại có thể ngăn cản bản tọa một kích, thật là đáng khen nha!”

Nhất Minh nghe được lời này liền cảm giác là lạ, con chim này đây là đang khen chính mình hay sao, làm sao ta lại có cảm giác như nó đang nhục mạ chính ta đồng dạng.

“Cái gì là có thể ngăn cản một kích?”

“Thật mẹ nó ta còn có thể mang ngươi đem lên nướng đó nha!” Nhất Minh nhìn con chim trước mắt một bộ đắc ý bộ dáng, khiến hắn không cách nào chịu đựng cho được, mặc dù chính mình yếu hơn nó thật, nhưng có thể ngăn cản một kích là thế nào?

Xem thường ta sao?

Thân hình của Nhất Minh được bao phủ bởi tầng tầng huyết khí, cả người liền vận dụng linh khí lướt thẳng về phía con chim kia, trường đao trong tay có hồng long du tẩu, một đao mang theo một cỗ khí tức cực kỳ lăng lệ chém tới.

“A a a, ta đây là khen ngươi thật mà, có thể ngăn cản bản tọa một kích, ngươi xứng đáng là thiên kiêu rồi!” Đại Ưng nhìn thấy một bộ hung thần ác sát lao tới nó vội vàng giải thích, nhưng rất tiếc, nó càng giải thích Nhất Minh càng lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị.

Nhìn thấy nụ cười này, nó cảm giác toàn thân lông tơ của chính mình dựng đứng cả lên, không nói hai lời liền phất cánh một cái, từng đoàn gió lốc hóa thành đạo đạo phong nhận phóng thẳng đi ra.

Nhất Minh cũng không có tránh né, trường đao liên tục chém ra, thanh âm “ầm ầm” vang vọng tứ phương, mỗi đao chém vào phong nhận liền khiến phong nhận nổ tung, nhưng vì bản thân có Đao Hồn gia trì, cho nên không hề ảnh hưởng tới thân thể của hắn mảy may.

Mặc dù tốc độ ngự không có chút chậm lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới trận chiến.

“Ầm!”

Một đao tựa như hình bán nguyệt phá không bay đi, bên trên còn ẩn ẩn có tiếng long ngâm gầm gừ trong đó, một đao hồng quang đầy trời xuyên thẳng qua tầng tầng phong nhận, Đao Hồn chính là cường đại như vậy, phong nhận thông thường này không cách nào có thể ngăn cản được nó.

“Tiểu kê chịu trói đi!” Nhất Minh kêu gào ầm ĩ, thân hình không ngừng xông tới, trường đao trong tay liên tiếp phóng ra từng đoàn đao quang, đao phong cuồn cuộn, khí tức kinh khủng dường như bao phủ cả một mảnh không trung vào bên trong.

Cả người của hắn tựa như hóa thành một đầu hồng long đồng dạng, liên tục xông thẳng về phía trước, từng tràn phong nhận không cách nào tiếp cận vào người của hắn cho được, mỗi khi tới gần phạm vi nhất định đều bị đao quang chém tan thành từng mảnh nhỏ.

Nhất thời, thanh âm đùng đoàn nổi lên bốn phía, khiến đại địa bên dưới tựa như bị cuồng phong tác động một dạng, ngay cả đại thụ cũng không cách nào đứng vững cho được, thân hình muốn lung lay sắp đổ.

Đại Ưng nghe thấy điều này liền nổi giận không thôi, nó còn chưa bao giờ bị một tên võ giả kêu gào như vậy a!

Tiểu kê?

“Tên nhóc hỗn xược, không ai dạy cho ngươi là phải biết kính sợ cường giả hay sao?” Đại Ưng nổi giận thét lên một tiếng, ưng khiếu vang vọng, cả thân hình vũ động một cái, toàn thân đều phát ra trận trận phong mang, thân hình hóa thành một đoàn bạch quang lao thẳng về phía trước, dường như muốn mang tên nhóc này đánh không còn một mảnh.

“Đến rất hay!” Nhất Minh quát chói tai, toàn thân đều không hề giữ lại cái gì, hắn nhận ra được, trên người của con tiểu kê này đã biến đổi, từng trận phong mang tựa như ngàn vạn lưỡi dao đang lấy tốc độ vô cùng kinh khủng lao tới.

Nếu như chính mình không làm ứng đối mà nói, chỉ cần bị chạm nhẹ một cái thôi, cả người cũng sẽ bị phong mang chém thành muôn mảnh!

“Hắn xuất toàn lực rồi sao?”

“Chúng ta có nên ngăn cản hai người bọn hắn hay không? Nếu như tên này mà chết, chúng ta liệu có bị vị kia cho làm thịt hay không?”

“Yên tâm đi, hẳn là tên kia sẽ có chừng mực, đầu óc của hắn hẳn là không có bị lừa đá đến bị ngáo như vậy.”

“Ngươi nói cũng đúng!”

Một đám yêu thú ở bên dưới nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi lo lắng, dù sao thì tên này cũng là thiên kiêu tiến vào nơi này lịch luyện, nếu như tên tiểu tử kia chết mà nói, đám yêu chính mình cũng không có kết cục gì tốt!

Còn về việc Đại Ưng kia không biết chừng mực?

Ha ha, nếu như tên Đại Ưng kia bị lừa đá ngáo như vậy, đại hổ ta liền không nói hai lời mang toàn bộ cây đại thụ trước mắt này nuốt vào trong bụng, ân, đúng vậy, là nuốt không nhai loại kia.

Nhất Minh nắm chặt trường đao, Đao Hồn tựa như nhận được kêu gọi một dạng, cả người của hắn bộc phát ra một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, bên trong ẩn ẩn còn có một tiếng long ngâm gào thét ở bên trong, khí thế trên người không cách nào giữ lại, điên cuồng tăng vọt một mảng lớn.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Đại Ưng lộp bộp một tiếng, nó không biết tên kia đang làm cái gì, tại sao lại khiến hắn cảm giác được dường như chính mình bị hung thú nhằm vào đồng dạng, thật là khó hiểu!

Nhưng nó cũng không có dừng lại ý tứ, tên nhóc này đã không biết trời cao đất rộng, không những nhục mạ chính mình còn không đem chính mình để vào mắt, nó khi nào bị một tên võ giả khinh thường như vậy?

Cả người lấy tốc độ tựa như tia chớp phá không mà tới, phong mang nở rộ, từng tiếng xé gió nổ vang ở giữa không trung, khiến cho thính giác của một đám yêu thú đều cảm giác đau nhói không thôi.

Nhất Minh cũng không có dừng lại ý tứ, tại thời khắc này, Đao Hồn đã được hắn vận dụng đến cực hạn, một đao này ra, hắn hẳn là không còn cách nào vận dụng được đao hồn cho được, nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn thử một lần.

Cả người hóa thành một đạo hồng quang vọt thẳng lên không, Đại Ưng thấy thế liền thay đổi phương hướng thét lên một tiếng: “Chạy đi đâu!”

Cả thân hình của Đại Ưng bỗng dưng phóng thẳng lên cao, hướng về phía tên nhóc kia mà đi.

Nhất Minh nắm chặt trường đao trong tay, một tay giơ lên, trên thân đao, một tiếng gầm dữ dội của một con hung thú vang vọng mây xanh, chỉ thấy hai đầu Viêm Long đỏ rực vô cùng dữ tợn hiển hóa ở giữa, thân hình uốn lượn không ngừng đan xen vào nhau, tựa như cái kéo đồng dạng, lao thẳng xuống dưới.

Đồng thời, một đao rơi xuống.

Viêm Long Vô Song!

Trên trường đao mang theo một cỗ hỏa khí thiêu đốt một mảnh không trung, viêm long đi qua, không gian dường như có từng trận sóng lăng tăng dập dờn, một cỗ uy thế không cách nào kháng cự cho nổi đập thẳng xuống dưới.

Sắc mặt của Đại Ưng bỗng dưng đại biến!

“Kin cha na!”

“Kin chá nề ô!”

“Con mẹ nó… cứu!”

Nó không cách nào dừng lại thân hình cho được, đành phải cầu cứu đám yêu thú bên dưới.

Lục Hổ cũng không có chần chờ cái gì, toàn thân mang theo một cỗ lục quang hướng thẳng về phía Đại Ưng mà đi, một tiếng hổ khiếu gầm lên!

“Ngao!”

Tiếng hổ gầm chấn động bát phương, Nhất Minh cũng không có dừng lại, thanh âm hổ khiếu dường như không có tác dụng gì với hắn, chỉ là một tiếng hổ gầm bình thường mà thôi, trường đao rơi xuống.

Viêm Long hạ, Đại Ưng liền bị một cỗ lực lượng vô hình cực kỳ nóng bức bao phủ toàn thân, ngay sau đó chính là một cỗ cự lực đánh thẳng về phía nó.

“Ầm vang” một tiếng, bụi mù bốc lên bốn phía, thân hình của Đại Ưng tại giữa không trung đã biến mất không thấy, chỉ còn lại Lục Hổ cùng với một thiếu niên với thân hình tràn đầy các vết rạn nứt hiện rõ ra ngoài, máu tươi vẫy ra.

Nhìn thấy cảnh này, cả một đám Yêu thú đều rùng mình một cái!

Bọn hắn nhìn thấy, một thiếu niên cầm đao đứng giữa không trung, cả người đều trọng thương không chịu nổi, cả da thịt đều nứt toác cả ra, nhưng ánh mắt kia vẫn không hề có một chút biến hóa nào, lẳng lặng đứng yên ở đó nhìn xuống đám yêu thú bọn hắn.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương