Như Ý
Chương 3

Cảm giác phẫn nộ dâng lên trong ngực Triển Hồng Tề, khiến cho sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi. Hắn không tin một đầu bếp nữ có can đảm nói ra một lời nói dối liên tiếp phỉ báng chủ mẫu như vậy, bởi vì làm vậy đối với nàng cũng không có lợi ích gì. Cho nên, nương thực sự đã đối đãi với thê tử của hắn như vậy, mặc cho nô bộc bắt nạt thiếu phu nhân của Triển gia?

Nàng là vợ của ta, là thiếu phu nhân của Triển phủ, không phải tỳ nữ, Như Ý.

Hắn vẫn còn nhớ lúc trước chính mình đã nói như vậy với tiểu tân nương, không nghĩ rằng mấy năm nay hắn rời nhà chữa bệnh, cuộc sống của nàng ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, phải ở tại phòng chứa củi, chịu đói đến ngất xỉu?

Nương sao có thể đối xử với nàng như thế, sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Cho dù nàng không phải là vợ của hắn thì cũng chỉ là một đứa trẻ!

Triển Hồng Tề cơ hồ không thể chấp nhận sự thật này, nhưng nhớ đến phản ứng của nương và Hoàng Thanh lúc ở thiên sảnh, nhất là khi Hoàng Thanh nói chuyện mà không dám nhìn vào mặt hắn, khiến hắn càng thêm khẳng định đó là sự thật. Hắn chỉ không hiểu tại sao nương lại có thể chán ghét nàng tới mức nói rằng nàng đã chết? Mà tiểu tân nương của hắn những năm gần đây không biết đã phải trải qua cuộc sống như thế nào?

Nghĩ đến cảnh thân hình nhỏ bé của nàng nằm co ro trên đống rơm lòng hắn lại đau đớn vô cùng. Hắn nghĩ đến sau khi nàng gả cho một kẻ ốm yếu như hắn, mặc dù không có được hạnh phúc thì ít ra cũng có được cuộc sống đầy đủ, áo cơm không lo, không ngờ......

"Lập tức đưa ta đến gặp thiếu phu nhân!"Hắn lập tức đứng dậy ra lệnh, trong lòng không ngăn được cảm giác muốn gặp nàng, suy làm sao để có thể bù đắp lại mười năm hắn không ở bên cạnh khiến nàng phải chịu ủy bao khuất cùng đau khổ.

Phúc thẩm gật đầu, lập tức dẫn đường, để phòng không tới kịp bà còn cố ý đi tắt qua bếp, đến hậu viện.

Đi qua hậu viện mọc đầy cỏ dại, trước mắt chính là tiểu viện nằm riêng biệt.

Triển Hồng Tề nhìn cảnh vật trước mắt mà kinh ngạc.

Hai gian phòng thanh nhã u tĩnh nằm giữa rào trúc, Bên trong sân còn có mấy con gà đang nhàn nhã đi lại, Phòng ốc thoạt nhìn có chút đơn sơ rách nát, nhưng bốn bề thật sạch sẽ, mà vợ của hắn chính là sống ở đây.

Hắn vội vàng đẩy cửa, đi vào trong viện, cùng lúc đó thấy Hoàng Thanh từ trong phòng chạy ra, có chút thất thố kinh hoàng chạy về phía hắn.

"Thiếu..... Thiếu gia? Sao cậu lại tới đây?"

Triển Hồng Tề không trả lời, hơi nghiêng người làm cho Hoàng Thanh nhìn thấy Phúc thẩm đang đứng phía sau hắn.

Hoàng Thanh vừa nhìn thấy vợ, liền biết giấý không gói được lửa, có điều như vậy hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm. Có lẽ hắn thiết lộ chuyện phu nhân muốn đuổi thiếu phu nhân ra khỏi phủ cho vợ, cũng vì mong chuyện này xảy ra.

"Thiếu phu nhân đâu?"Triển Hồng Tề lạnh giọng chất vấn.

"Còn chưa trở về"Hắn cúi đầu thành thực trả lời.

"Ý của ngươi là nàng thực sự chưa chết? Ngươi vì sao muốn lừa ta?"

Hoàng Thanh cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, không đáp.

"Chuyện đó sau này nói tiếp"Triển Hồng Tề lạnh lùng nhìn hắn, lại hỏi: "Ngươi biết thiếu phu nhân ở nơi nào sao?"

"Thiếu phu nhân nhất định đang đi bán cá muối ở trên đường"Phúc thẩm vội vàng nói.

"Cá muổi?"Triển Hồng Tề quay lại hỏi

"Thiếu phu nhân mấy năm nay đều dựa vài việc bán cá muối để kiếm tiền nuôi sống chính mình, có điều thiếu gia yên tâm, thiếu phu nhân rất cẩn thận, không để cho bất cứ ai biết nàng có quan hệ với triển gia"Phúc thẩm nói.

Triển Hồng Tề không thốt lên lời , Phẫn nộ đau lòng mà không nói ra được. Đường đường là thiếu phu nhân của Triển gia nhưng lại phải xuất đầu lộ diên, bán cá mà sống? Cuộc sống mấy năm của nàng nay rốt cuộc trải qua như thế nào?

Ngủ trong phòng chứa củi, đói bụng đến té xỉu, một mình bán cá trên đường kiếm tiền nuôi sống bản thân....

Hắn rốt cuộc không thể khống chế cơn giận của mình, phất tay áo xoay người bước đi.

"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu vậy?"Hoàng Thanh vội vàng hỏi.

"Tìm nương"

Hoàng Thanh cả kinh, vội vàng ngăn hắn lại."Thiếu gia, ngài không thể đi tìm phu nhân!"

"Tránh ra!"

Hoàng Thanh vẫn cứ chắn trước mặt hắn, không cho hắn đi, hai mắt tràn đầy kinh hoàng cùng lo lắng quá độ mà đỏ cả lên.

"Thiếu gia, ngài cứ nổi giận đùng đùng như vậy mà đi chất vẫn phu nhân về chuyện của thiếu phu nhân, không sợ sẽ khiến phu nhân đau lòng sao? từ sau khi lão gia qua đời, phu nhân vì bảo vệ gia nghiệp chờ ngài trở về đã lãng phí biết báo nhiêu tâm trí ngài có biết không? Phu nhân dù có sai, ngài cũng không nên ngày đầu tiên về phủ đã xung đột với phu nhân, xin ngài hãy cân nhắc rồi hẵng đi"Hắn thành khẩn nói.

Triển Hồng Tề thấy có lý, mặc dù trong đầu vẫn đang nổi sóng, những cơn tức giận cũng dần dần giảm xuống.

Hoàng tổng quản nói rất đúng, hắn không thể cứ chạy đi tìm nương chất vấn chuyện này như vậy được, không chỉ làm nương thương tâm mà còn khiến hắn sau này không có cách nào thay đổi thành kiến của bà với Như Ý, hắn phải suy nghĩ cẩn thận, tìm một phương pháp ven cả đôi đường.

Sau khi đã tỉnh táo lại hắn hỏi: "mẹ ta muốn ngươi làm gì?"

"Phu nhân muốn tiểu nhân đem thiếu phu nhân ra khỏi phủ"Hoàng Thanh thành thực trả lời.

"Đưa đến chỗ nào?"

"Càng xa càng tốt"

Triển Hồng Tề suy nghĩ về dụng ý của mẹ hắn, rõ ràng, bà không muốn hắn biết rằng Như Ý vẫn còn sống, cho dù sau này hắn nghe nói gì đó, muốn tìm người thì nàng đã đi rồi,không còn manh mối nữa.

Hắn nhíu mày lại, không ngường suy nghĩ xêm phải làm thế nào mới có thể vừa giữ được thê tử đáng thương của hắn lại không khiến cho mẹ hắn thương tâm.

Sau khi đã trầm tư một lúc lâu, hắn quyết đình tạm thời tương kế tự kế"Vậy thì cứ làm theo mệnh lệnh của mẹ ta đi, đem thiếu phu nhân ra khỏi phủ"

Phúc thẩm mở ta hai mắt vẻ khó tin,"Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy, thiếu phu nhân nàng —"

"Ta cũng không nói muốn đuổi nàng đi, mà chỉ tính trước hết an trí nàng sống ở ngoài, chờ thời cơ thích hợp mới đón nàng về"Triển Hồng Tề giải thích.

"Thiếu gia tính làm như thế nào? Hoàng Thanh hỏi.

"Ta có thể tin tưởng các ngươi sao?"Triển Hồng Tề nhìn thẳng vào hai vợ chồng bọn họ hỏi

Phúc thẩm không chút do dự gật đầu, Hoàng Thanh mặc dù có chút do dự, cuối cùng cũng dứt khoát gật một cái

Suốt mấy năm qua, hắn thân là hạ nhân không có khả năng giúp thiếu phu nhân, nhưng hiện tại có tiếu gia ở đây, chẳng nhẽ hắn còn sợ sau khi phu nhân biết được sẽ giáng tội hắn sao?

Thiếu gia trở về, sau này ai mới là đương gia, trong lòng mọi người đều biết rõ, hơn nữa hắn cũng giống vợ đau lòng thay cho thiếu phu nhân, hi vọng thiếu phu nhân ôn nhu thiện lương sẽ có ngày khổ tận cam lai ( sau khổ cực có được hạnh phúc ).

"Xin thiếu gia phân phó, tiểu nhân nguyện đem hết sực lực thực hiện tốt chuyện này"Hoàng Thanh kiên định nói, trong mắt tóat lên vẻ dứt khoát.

Nhìn mào mắt hắn, Triển Hồng Tề vuốt cằm, tin tưởng hắn"Trước tiên, ta muốn ngươi đùng làm cho mẹ ta phát hiện chuyện ta biết thiếu phu nhân vẫn còn sống"Hắn dặn dò.

"Dạ"

"Tiếp theo, Hoàng tổng quản, ta muốn ngươi sắp xếp cho thiếu phu nhân một nơi ở an toàn, không cần cách thanh Lâm An quá xa. Nếu thiếu phu nhân có hỏi, ngươi cứ thành thật nói cho nàng biết, nhưng đừng nói với nàng chuyện ta đã trở về"

"Nhưng nếu không đi xa thì thiếu phu nhân sớm muộn cũng biết chuyện thiếu gia đã trở lại"Hoàng Thanh cân nhắc nói.

"Ngươi không cần lo lắng, ta đều có tính toán"Triển Hồng Tề hiển nhiên có ý tưởng khác"mặt khác, ta muốn ngươi phái hai người âm thầm bảo vệ an toàn chu nàng, bất kể ngày đêm"

"Thiếu gia, phó phụ có thể đi theo chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu phu nhân, có thể làm bạn với nàng"Phúc thẩm tự mình đề nghị.

Hắn lắc đầu,"Trong phủ tất cả đều phải duy trì nguyên trạng, để tránh dẫn tới hiểu lầm không cần thiết"

"Vâng"phúc thẩm suy sụp cúi đầu.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một âm thanh khác thường, giống như có người đang dùng sức đẩy cửa.

"Âm thanh gì vậy?"Triển Hồng Tề cảnh giác hỏi.

"Chắc là thiếu phu nhân đã trở lại, bên đó có một cái cửa nhỏ đã cũ kĩ, trước kia là lối đi của sài phu, thiếu phu nhân đều ra vào từ lối đó "Phúc thẩm nói : Thiếu gia, ta có thể qua đó không? Cửa kia rất khó mở, có lẽ thiếu phu nhân cần hỗ trợ"

"Đừng cho nàng biết sự tồn tại của ta"Triển Hồng Tề gật đầu lại cẩn thận dăn dò. Chờ phúc thẩm đi rồi hắn mới nói với Hoàng Thanh mấy câu,: Làm chuyện ngươi nên làm"Sau đó, nhanh chóng nấp vào phía sau nhà, lén nhìn tiểu tân nương đã mười năm không gặp của hắn....

***

Mặt trời lặn, căn phòng nhanh chóng trở nên tối đen.

Như Ý cũng không đứng dậy châm nến, trong lòng một mảnh hỗn loạn, nghĩ không ra ta chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trong phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên nàng lại bị đuổi ra khỏi phủ?

Hoàng tổng quản nói cho nàng biết đó là lệnh của phu nhân.

Phúc thẩm lệ rơi đầy mặt dặn nàng phải tự bảo trọng, còn nói đừng lo lắng, bọn họ rất nhanh có thể gặp lại.

Điểm đấy thật khiến nàng cảm thấy kì quái, phúc thẩm nghĩ thế nào lại nói như vậy? Nếu phu nhân đã có ý đuổi nàng ra khỏi phủ thì nàng làm sao có khả năng trở về gặp mặt với phúc thẩm? Chả lẽ phúc thẩm có ý muốn thôi việc ở Triển gia, chuyển đến làm hàng xóm với nàng, thậm chí là ở cùng, cho nên Hoàng tổng quản mới có thể đem nàng đến sống tại nơi có phòng xá thậm chí còn tốt hơn nơi ở cũ của nàng đến vài lần này?

Nếu thật sự là như vậy thì thật tốt. Như Ý nghĩ thầm.

Những năm gần đây, phú thẩm vẫn đối xử với nàng rất tốt, nếu hông phải phúc thẩm ngầm chiếu cố, nàng đã sớm đói chết vài lần rồi. Trong lòng nàng đã sớm coi hai vợ chồng họ là cha mẹ, tính sau này sẽ phụng dưỡng họ.

Đương nhiên, nàng biết chỉ cần mình vẫn ở trong phủ thì chuyện này sẽ không thể thực hiện, bởi vì bọn họ lúc ấy vẫn còn có quan hệ chủ tớ, tuy rằng chủ nhân như nàng không bằng cả một người hầu,chỉ nhìn việc phúc thẩm vẫn kiên trì gọi nàng là thiếu phu nhân chứ không chịu sửa miệng gọi nàng là Như Ý là nàng đã biết.

Nhưng hiện tại thì khác, nàng nếu đã bị đuổi ra khỏi Triển gia, thì sẽ không còn là thiếu phu nhân, phúc thẩm chắc sẽ không còn lý do để cự tuyệt nàng nữa?

Có điều tất cả đều chỉ là suy nghĩ của nàng, đối với việc nàng bị mang khỏi Triển gia, lại được an trí trong gian tiểu viện ngoại thành Lâm An này, nàng vẫn thấy có chút mờ mịt khó hiểu.

Đối với việc mình đột nhiên bị đuổi khỏi Triển gia, nàng không hề cảm thấy khổ sở, chỉ là thấy có chút mất mát thôi. Nàng vẫn mong ngày nào đó có thể đợi cho vị hôn phu trở về, có thể đích thân tạm biệt hắn. Kỳ thật nàng cho đến giờ cũng chưa bao giờ mong muốn vị trí thiếu phu nhân của Triển gia, tuy nàng năm đó đúng là đã thành thân cùng thiếu gia, nhưng cũng chỉ là xung hỉ mà thôi, không ai thực sự để ý, quan tâm đến nàng, ngoại trừ thiếu gia.....

Ngươi đã là vợ của ta, là thiếu phu nhân của Triển phủ, không phải tỳ nữ, Như Ý.

Nhớ lại lời thiếu gia nói với nàng, khóe miệng Như Ý không khỏi khẽ nhếch lên, lập tức lại nhanh chóng lắc đầu, tự ra lệnh cho mình không được suy nghĩ tiếp, bởi vì tiếp tục suy nghĩ chính là mơ mộng viển vông.

nàng biết mình không xứng với thiếu gia thân phận tôn quý, thân là con gái của một người đánh cá, tỷ muội các nàng ngay cả tiền mai táng cho cha mẹ cũng không kiếm được, phải dựa vào việc bán mình mới có ngân lượng, làm sao có thể xứng đôi với con cái của thủ phủ thành Lâm An chứ?

Đại ân đại đức của lão gia, nàng suốt đời không quên, về chuyện gả cho đại thiếu gia, trải qua mấy năm nay, nàng không biết cũng nên hiểu được, nàng là không xứng với thiếu gia.

Than nhẹ một hơi, nàng đứng dậy đi đến ngoài cửa.

Bên ngoài âm thanh tĩnh lặng, đêm lạnh như nước, bầu trời đầy sao, vầng trăng treo cao trên tấm màn đen, tựa như thiếu gia của nàng vậy , cả đời này đều không thể với tới. Tay nàng sờ sờ lên sợi dây hồng xuyên qua mảnh đá trắng đeo trước ngực, bên trên có khắc tên nàng – Như Ý, năm ấy tỷ muội chia lìa đích thân đại tỷ đeo lên cho nàng. Nay, nàng đã không còn là thiếu phu nhân Triển gia, phải chăng là nàng đã khôi phục tự do, có thể đi tìm kiếm các tỷ muội của nàng?

Có điều thiên hạ rộng lớn như vậy, muốn đi đâu tìm người? Nỗi nhớ thương của nàng hóa thành dòng lệ lặng lẽ rơi trên mảnh đá, thấm đẫm nỗi nhớ quê hương, nàng tự nhủ, cho dù khó khăn, cũng vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng.

Cát Tường, Hoa Khai, Phú Quý, mọi người có khỏe không? Nàng nhìn ánh trăng ca xôi mà hỏi, bỗng dưng lại nhớ tới một người, còn có, thiếu gia , ngươi...... khỏe không?

Nếu ta có thể cùng mọi người gặp lại một lần thì thật là tốt.....

***

Cuộc sống của Như Ý sau khi rời Triển gia thật sự cũng không có thay đổi gì lớn, nàng vẫn ở một mình, vẫn lấy việc bán cá muối gia truyền để kiếm sống, mà cũng phải cảm tạ Hoàng tổng quản lúc dẫn nàng rời phủ đã đáp ứng yêu cầu của nàng, đem tất cả công cụ mưu sinh của nàng, bao gồm đồ dùng để muối cá, xe đẩy vận chuyển nhất nhất đưa đên cho nàng, Nếu nhất định phải chỉ ra điểm bất lợi so với trước đây, thì cũng có một điều, đó là đường đi từ nhà mới đến thương phố buôn bán có chút xa xôi, gian nan hơn. Khi trước ở Triển phủ, mặc dù phải đi từ cửa nhỏ sau thâm viện, ra đường lớn phải đi vòng thêm một đoạn đường nhưng dẫu sao cũng là thành lộ, đường đi cũng bằng phẳng.

Nhưng hiện tại ở ngoại thành, tuy rằng nắng chiếu chói chang, tùng phong cổ vận mang một phong vị khác, nhưng con đường này, sau khi mưa sẽ trở nên lầy lội không chịu nổi, mặt đường xuất hiện hố lớn hố nhỏ, thật sự khó đi.

Có điều khó đi vẫn phải đi, giống như mấy năm nay, khổ sở cũng phải chịu, đây lầ cuộc sống không phải sao?

Nhẹ giọng thở dài, nàng một bên gắng sức đẩy xe tay về phía trước, một bên không ngừng tự nhủ rằng cũng sắp đến, sắp đến nơi rồi __

"Rắc!"

Một tiếng động đột ngột vang lên, nàng liền cúi xuống xem xét một chút, lại dùng lực cố gắng đẩy lên nhưng xe đẩy vẫn như cũ không nhúc nhích. Nàng thử lại một lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Tại sao lại thế này? Cái hố này xuất hiện từ bao giờ, sáng nay nàng đẩy xe đi rõ ràng không có.Làm sao bây giờ? Phía trước không có thôn xóm, phía sau lại không có khách điếm hay cửa tiệm, nàng biết đi đâu tìm người hỗ trợ đây? Nàng quay đầu nhìn xung quanh, cầu mong có người đi nàng qua có thể giúp đỡ nàng một phen, không bao lâu, ông trời có vẻ như đã nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, nàng nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau, nàng vừa quay lại đã thấy một người đang cưỡi ngựa chạy đến thẳng chỗ nàng,

Người kia cưỡi ngựa đến gần thì vội vã kêu ngựa ngừng lại thong thả bước đến bên cạnh nàng, nhìn nàng một cái, rồi lại liếc đến chiếc xe đẩy đang dính cứng trên đường không chịu nhúc nhích, liền lập tức nhảy xuống.

"Cần hỗ trợ sao?"Hắn mở miệng hỏi,âm thanh nhu hòa.

Như Ý ngơ ngác nhìn hắn, không có lên tiếng trả lời, bởi vì nàng chưa từng thấy nam nhân nào có bộ dạng đẹp như vậy, vóc người cao lớn, khí chất hiên ngang, phong độ phiêu dật, cử chỉ nho nhã..... Tóm lại là rất đẹp khiến trong lòng nàng như có con nai chạy loạn.

"Cô nương?"Hắn mỉm cười kêu lên.

"Cái gì?"Như Ý thì thào lên tiếng, sau đó trừng mắt nhìn, đột nhiên khôi phục hồi lại tinh thần,"Nha, muốn, phiền công tử giúp ta một chút, bánh xe của ta lọt xuống hố, sức của mình ta thật sự khó có thể đẩy lên được"

"nàng tránh ra, để ta xem thử xem"

"Xe này rất nặng, có lẽ nên để cả hai cùng đẩy lên mới được!"Như Ý muốn nói cho hắn để cả hai hợp tác thì mới có thể thành công, nhưng còn chưa nói dứt lời đã thấy hắn dễ dàng đem xe đẩy bị lọt hỗ đẩy ra ngoài, nàng xem mà nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến mức quên cả cảm ơn

"Xe này quả thật không nhẹ"Hắn đồng ý gật đầu.

Nàng trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy hắn như đang nói đùa, lời nói không nặng không nhẹ, hắn sao có thể mặt không đỏ khí không suyễn dễ dàng đem bánh xe đang mắc trong hố đẩy ra?"

Đúng rồi, nàng còn chưa có cảm ơn hắn.

"Cảm ơn công tử hỗ trợ"Nàng cảm kích nói.

Hắn tò mò nhìn và bốn cái thúng được che lại ở trên xe, sau đó hỏi nàng,"Mấy cái thúng này đựng những gì vậy?"

"Cá"nàng trừng mắt nhìn, thành thật đáp.

"Cô nương bắt sao?"

nàng nhìn giống người đánh cá sao?

"Mua"

"Tất cả chỗ này?"Hại mắt hắn mở to một cách ngạc nhiên, giống như nghĩ nàng mua mua nhiều cá như vậy đều là để một mình ăn không bằng. Quả nhiên, hắn nói tiếp"Cô nương có thể ăn hết nhiều cá như vậy?"Như Ý không nhịn được thở phì một cái bật cười, làm hắn nhất thời có vẻ xấu hổ.

"Chỗ cá này không phải múa để ăn mà dùng để gia công chế biến, sau lại đem bán"nàng cười giải thích nói.

"Gia công chế biến?"

"Ân. Làm thành cá muối"

"Cá muối?"

Hắn bỗng nhiên quát to một tiếng, nàng sợ đến mức không tự chủ được nhảy dựng ra sau, thận trọng nhìn về phía hắn.

"Công tử? Có gì không đúng sao?"

"Cô nương. cô chính là người cung cấp cá muối cho khách điếm Duyệt Lại sao?"Hắn lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cùng khó tin.

"Công tử quen biết ta?"Nàng nghi hoặc hỏi.

"Không, nhưng bây đang làm quen"Hắn cười yếu ớt, nụ cười ôn nhu mang theo thiện ý cùng thân cận.

Như Ý ngẩn ra, cảm thấy có chút quái dị. Vị công tử này quần áo hoa lệ, một thân quý khí? Không giống như người có thể bắt chuyện với những tiểu dân buôn bán như nàng, chứ đừng nói đến việc làm quen. Loại người tôn quý như vậy nàng cũng đã gặp không ít ở phố Tây Môn, tót nhất là không nên nhìn bọn họ, cứ nhìn là lại thấy vẻ mặt đáng ghét, giống như sự xuất hiện của nàng là một sự xúc phạm vậy. Nhưng vị công tử này không những xuống ngựa đến giúp nàng, cùng nàng nói chuyện lâu như vậy, giờ lại lại nói muốn làm quen với nàng?

Quái, thật là quái lạ.

"Cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong cô nương có thể chấp nhân"hắn nói

Như Ý nghĩ hoặc nhìn hắn.

"Nếu có thể, Mong cô nương dạy phương pháp muối cá cho tại hạ, được không?" Hắn lộ biểu tình cầu khẩn chăm chăm nhìn nàng.

"Cái gì?"Nàng bông nhiên ngây người.

"Tại hạ nhiều ngày nay ngày nào đến khách điếm Duyệt Lại ăn cơm, chỉ vì món cá muối chiêu bài của họ. Cách chế biến của họ cũng không có gì đặc sặc nhưng cá muối trong đó lại rất đặc biệt, tại hạ đã đi khắp tam xuyên ngũ nhạc mà chưa bao giờ nếm được hương vị này. Nhưng tại hạ không phải là người trong thành Lâm An, không lâu nữa sẽ phải rời khỏi nơi này, muốn mời cô nương chỉ cho phương pháp muối cá này, tại hạ xin lấy một trăm lượng làm thù lao".

Như Ý hoàn toàn ngây người, làm sao chuyện thế này có thể phát sinh? Hơn nữa __

"Một trăm lượng?"Nàng bán cá muối nhiều nhất chỉ kiếm được hai văn tiền, bán hai mươi thúng cá cũng không kiếm nổi một lượng bạc, một trăm lượng, đây là một khoản tiền lớn đến cỡ nào?

"Nếu cô nương chê ít, hai trăm lượng,ba trăm lượng đều được, chỉ cần cô nương nói giá".

Nàng hai mắt mở to kinh hãi, dùng sức lắc đầu."Công..... công tử, Xin ..... xin ngài đừng nói giỡn"

Một trăm lượng cũng đã đủ cho nàng không cần lo ăn uống suốt đời rồi, nàng căn bản không thể tưởng tượng hai, ba trăm lượng còn nhiều đến mức nào.

"Tại hạ là nói thật, nếu cô nương không tin, trên người tại hạ vừa văn có một trăm lượng ngân phiếu, nàng cứ cầm trước, phần còn thiếu ngày mai ta sẽ đưa cho cô nương"Nói xong hắn liền lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu một trăm lượng đưa cho nàng.

Như Ý liều mạng lắc đầu, liên tục lùi ra phía sau giống như tấm ngân phiếu kia có thể mở miệng căn người vậy.

"Cô nương?"

nàng trừng mắt nhìn tấm ngân phiếu trên tay hắn, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, nét mặt do dự lẫn lộn.

Nàng cũng không tham tài, muốn thuần túy lấy tiền lời từ việc muối cá mà sống, cho nên dù cá muối bán rất được, nàng cũng chưa bao giờ tùy tiện tăng giá ào ào, cũng chưa từng nghĩ đến việc bán phương pháp muối cá để lấy tiền. Nàng khó xử khước từ"Nếu công tử thích ăn cá muối như vậy thì chỉ cần đến Lâm Hải hoặc làng chài ven sông là có thể mua được. Cá muối của ta, thực ra cũng chỉ có chút mẹo thôi, không có gì đặc biệt cả"

"Không, hương vị hoàn toàn không giống, chỉ có cá muối của cô nương là làm cho tại hạ nhớ mãi không quên, Hương vị ăn một lần lại muốn ăn thêm, như thế nào cũng không thấy ngán."Hắn thật sâu ngắm nhìn nàng, đáy mắt lưu luyến, vẻ mặt như không thể để mất được .

Như Ý chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người sẽ vì cá muối của nàng mà bày ra vẻ mặt như vậy, cũng cảm thấy xúc động.

"Được rồi, ta dạy cho ngươi phương pháp muối cá"Tuy rằng Kim lão bản cùng nàng đã bàn qua, lấy hiếm có làm quý, muốn nàng trăm ngàn lần hông nên tùy ý dạy cho người khác phương pháp muối cá, nhưng vị công tử này không phải là người địa phương, lại không giống hạng người lừa gạt lấy tiếng, muốn nàng dạy cho cũng chỉ để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của bản thân, chắc là không có vấn đề gì.

"Thật vậy chăng?"Mặt hắn lộ ra vẻ vui sướng.

Nàng gật đầu.

Hắn lập tức vui mừng ôm quyền ấp thân * hướng nàng nói lời cảm tạ,"Đa tạ cô nương đã đáp ứng, cảm ơn"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương