Đợi Phúc Già đi, hoàng thượng ôm Như Ý vào trong điện, hắn đi tới thổi nến, bóng tối bao phủ tẩm điện.

Như Ý chút kinh ngạc: "Làm gì vậy?"
Hoàng thượng không trả lời nàng, trực tiếp ôm lấy Như Ý đi đến bên giường.

Hắn đặt Như Ý xuống giường, kéo màn che xuống, đè nàng xuống dưới thân, bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Như Ý có chút không hề phòng bị, liền bị hắn nắm lấy y phục cởi bỏ từng lớp một, hơi thở dồn dập của hắn phả vào tai nàng, Như Ý đáp lại nụ hôn của hắn: "Hoằng lịch ca ca, sao người không hỏi muội?"
Hoàng thượng nghe xong lời này của Như Ý, liền áp vào mặt nàng: "Muội có nguyện ý hay không, muội đều là của ta."
"Vậy nếu muội không nguyện ý thì sao?"
"Ta sẽ làm cho muội nguyện ý."
Trong lời nói của hắn hàm chứ rất nhiều ý loạn tình mê, Như Ý vuốt ve mặt hắn: "Đúng vậy, bản lĩnh của người muội cũng thấy qua không ít.".

||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) |||||
"Được lắm! Nàng dám dụ dỗ trẫm, xem trẫm trừng phạt nàng như thế nào!"
Lý Ngọc khoác một tấm thảm mỏng gác đêm ở cửa, khóe miệng con lên, giải tán người hầu hạ, chỉ để lại hai thị vệ ở lại.

Như Ý đỏ mặt che miệng hắn: "Nói to như vậy làm gì?"
Hoàng thượng không trả lời nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng quấn quýt không rời.
Sáng sớm hôm sau, khi hoàng thượng đến chỗ ở của thái hậu, thái hậu đã ngồi trên ghế ở chính giữa, bên cạnh có để một chén trà.

"Thỉnh an hoàng ngạch nương."
"Được rồi, mau đứng lên đi." Thái hậu khoát tay ra hiệu cho hoàng thượng ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Nghe nói hôm qua hoàng ngạch nương phái người tìm nhi tử, nhưng nhi tử không có ở đó.

Nhi tử xin lỗi hoàng ngạch nương."
"Không sao." Thái hậu nhìn thoáng qua thấy hắn đang cúi đầu, khẽ cau mày hỏi: "Hôm qua hoàng thượng ở cùng Nhàn quý phi đúng không?"
Hoàng thượng liếc nhìn thái hậu một cái: "Đúng vậy."
"Hoàng thượng và Nhàn quý phi tình cảm nồng đậm, nhưng dù sao đối với hậu cung cũng phải mưa gió ban đều, hoàng đế sủng ái cô ta như vậy, nếu về lâu về dài đều như vậy sẽ khiến các phi tần khác ghen tị, cũng sẽ khiến cho gia tộc của bọn họ không an tâm."
"Hoàng ngạch nương, Như Ý là người nhi tử yêu thương cho nên sủng ái nàng ấy nhiều một chút cũng không có gì quá đáng."
"Ai gia biết con có tình cảm sâu đậm với cô ta, cô ta vừa mới hạ sinh Vĩnh Giác không lâu, vị trí cô ta ở trong lòng hoàng đế là thế nào?"
Hoàng thượng khó hiểu liếc nhìn thái hậu nhưng không trả lời.
"Vậy hoàng hậu phải làm thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Hoàng ngạch nương, nhi tử biết, hôm nay nhi tử muốn nói rõ với người.

Người cũng biết trước đây hoàng hậu đã làm sai, trong lòng nhi tử vĩnh viễn không quên được chuyện đó.

Hơn nữa chuyện tuyển chọn đích phúc tấn năm đó, cô ta là người mà hoàng a mã và hoàng ngạch nương ban cho thi nhần, hôm nay làm hoàng hậu, cũng không phải người nhi tử yêu thích tuyển chọn.

Nhưng nếu cô ta an phận làm mẫu nghi thiên hạ, tuân thủ quy tắc của tổ tông, không làm ra những việc quá đáng, về mặt thể diện nhi tử sẽ không để cô ta phải mất mặt."
(Đoạn này tác giả viết thái hậu gọi Ý là cô ta nên hoàng thượng cũng gọi Lang Hoa là cô ta nhe.)

"Ai gia hiểu được tâm tư của hoàng đế, nhưng phía sau hoàng hậu là Phú Sát thị, có liên quan đến tiền triềh của hoàng đế, trong chuyện này liên quan đến rất nhiều lợi ích.

Nếu hoàng đế không muốn, cũng không đối xức quá lạnh nhạt với hoàng hậu.

Hoàng hậu mất đích tử, nếu hoàng đế nguyện ý...."
"Hoàng ngạch nương, nhi tử không có hứng thú với chuyện này.

Hiện tại Như Ý và Du tần đều liên tiếp hạ sinh hài tử, không thiếu con nối dõi.

Hoàng ngạch nương, nhi tử tin hoàng ngạch nương hiểu nhi tử, nhi tử chỉ muốn chăm sóc chiếu cố nữ nhân mình yêu tha thiết nhiều hơn một chút.

Nhi tử biết hoàng ngạch nương không thích cô mẫu của Như Ý, nhưng chuyện đời trước, nhi tử cho rằng không nên liên lụy đến người đời sau.

Hoàng ngạch nương nên cho Như Ý một cơ hội, nhất định người sẽ phát hiện nàng là một người tốt, cũng sẽ không khiến hoàng ngạch nương thất vọng."
Thái hậu thở dài: "Bỏ đi.

Ai gia cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần hoàng đế có thể xử lý tốt là được.


Hoàng đế bận rộn chính vụ, mau đi đi."
Hoàng thượng đứng dậy: "Nhi tử đa tạ hoàng ngạch nương.

Nhi tử cáo lui."
Sau khi hoàng thượng rời đi, thái hậu đứng dậy nắm tay Phúc Già nói: "Hoàng đế không còn là hoàng đế khi mới mới đăng cơ, lại càng không có tính cách lúc làm thái tử.

Năm đó khi chọn Phú Sát thị làm đích phúc tấn, là tiên đế cùng ai gia làm chủ, hiện giờ hắn là vua của một nước, sẽ không nghe lời khuyên của ai gia."
"Đế hậu bất hòa, chỉ sợ trong hậu cung sữ xảy ra rất nhiều chuyện.

Cũng may hoàng thượng vẫn giữ hiếu đạo với thái hậu, người cũng không cần phải quan tâm những chuyện này."
"Đúng là ai gia không thích Ô Lạp Na Lạp thị, nhưng phần lớn đều do Cảnh Nhân cung của tiên đế.

Nha đầu Như Ý này nhìn qua có vẻ không độc ác giống cô mẫu của nó, lúc trước ai gia trách phạt làm khó nó, nó cũng không phá vỡ quy tắc, nói cho cùng nó vừa mới sinh hạ hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng đế đăng cơ không lâu, coi như là có công lao.

Thôi bỏ đi, không nous nữa." Thái hậu thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn từng đàn chim én bay lượn trên trời: "Đã đến lúc chim én bay về phương nam một lần nữa rồi."
"Vâng." Phúc Già cười nói: "Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, thái hậu ở trong cung lâu ngày cảm thấy buồn chán, bây giờ có thể ngồi xuống ngắm phong cách mới mẻ bên ngoài."
Hoàng thượng đi thăm Như Ý đã là buổi tối.

Hắn gặp rất nhiều đại thần, xử lý chính sự cả ngày, cảm thấy đau đầu phiền muộn, vào trong tẩm điện liền ngửi thấy mùi trầm thủy hương thoang thoảng bay vào mũi, nhìn trên bàn trước mặt Như Ý bày đủ loại tơ tằm cùng một quyển hướng dẫn, nàng đang vui vẻ thêu thùa.
Hoàng thượng đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, Như Ý buông đồ trong tay xuống tựa vào trong lòng hắn, các cung n đang đứng hầu hạ đều lặng lẽ lui ra ngoài.

Như Ý dựa vào trong lòng hắn: "Đã muộn như vậy, thần thiếp cho rằng hoàng thượng sẽ không tới."
"Sao lại không đến?"

"Hôm nay thái hậu tìm hoàng thượng có chuyện gì vậy?"
Hoàng thượng lẳng lặng cúi đầu nhìn Như Ý, không nói gì.
Như Ý nghĩ rằng mình đã hỏi quá nhiều chuyện không nên hỏi, vội vàng nói: "Thần thiếp biết sai."
Hoàng thượng mỉm cười, ôm chặt nàng: "Không có, nàng hiểu lầm rồi.

Nàng muốn biết cái gì trẫm đều nói cho nàng biết."
Như Ý ngước mắt chờ đợi câu trả lời của hắn: "Nàng cũng biết hoàng ngạch nương, người khuyên trẫm đối với hậu cung phải mưa gió ban đều."
"Vậy hoàng thượng mau lật thẻ bài đi.

Mười ngày nữa sẽ tuyển thêm người vào cung bầu bạn với hoàng thượng."
Hoàng thượng bật cười: "Nàng đang ghen." Hoàng thượng đứng dậy ôm lấy Như Ý: "Đúng là chỉ có nữ tử và tiểu là khó nuôi."
"Thần thiếp là nữ tử, Vĩnh Giác là tiểu nhân, hoàng thượng cảm thấy phiền lòng?"
"Nói nữa đi!" Hắn hung hăng chặn môi nàng, Như Ý bị nụ hôn nồng đậm của hắn làm cho ngạt thở, tay hắn cũng dần dần có chút không an phận, một lúc lâu sau mới rời khỏi môi nàng.

Như Ý đỏ mặt, nghe giọng nói có chút thở dốc của hắn phả lên mặt nàng nói: "Trẫm là thiên tử, muốn yêu ai, lựa chọn ở bên ai cũng cần người khác điều khiển sao? Trẫm chính là muốn ở cùng một chỗ với nàng, có gì sai!"
Giọng điệu khí phách của hắn khiến tim nàng đập rất nhanh, nàng ghé vào tai hắn nói: "Thần thiếp muốn chúng ta có hài tử."
Hoàng thượng bật cười, giả vờ không nghe thấy: "Nàng nói cái gì?"
Như Ý kìm nén sự ngượng ngùng, liền nói: "Thần thiếp nói ——"
"A!" Trong nháy mắt nàng bị hắn đè xuống rất mạnh, trong lòng hiểu ra hắn đang giả vờ không biết cố ý trêu chọc nàng, quả thực nàng bị hắn làm cho kinh hãi.
Trong tẩm điện không ngừng phát ra âm thanh vui sướng, một tay của Như Ý đan chặt vào năm ngón tay của hoàng thượng, tay kia ôm chặt người hắn, chịu đựng sức lực của hắn.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, yên tĩnh không tiếng động..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương