Vào mùa đông, từng trận tuyết rày đặc rơi xuống, thời tiết vô cùng lạnh lẽo.

Các cung đều đóng cửa không ra ngoài, than mỗi ngày đều phải đưa đến các cung gầm như đã không đủ nguồn cung.
Như Ý kêu Nhị Tâm đặt hai chậu than ở cửa, ngồi ở trước cửa ôm lò sưởi tay nhìn tuyết lớn tung bay ngoài cửa, không khỏi thở dài: "Cung thành đoàn hồi lẫm nghiêm quang, ban ngày toái toái đọa quỳnh phương.

Chính là nói lúc này."
Tam Bảo đi từ ngoài cửa vào, tuyết rơi đầy người, đi lên nói với Như Ý: "Nương nương, hoàng hậu dặn dò những ngày sắp đến thời tiết lạnh lẽo, mấy ngày nay miễn thỉnh an cho các phi tần."
Như Ý cười lạnh: "Bổn cung đã biết, ngươi lui xuống đi."
"Nhị Tâm." Như Ý nghiêng đầu thấy Nhị Tâm đang đứng canh giữ ngoài cửa, nghe thấy lời của nàng vội quay đầu: "Nô tỳ ở đây ạ."
"Ngươi đến Nội Vụ Phủ lấy thêm ít chăn gấm, hôm nay thời tiết rất lạnh, đừng để Vĩnh Giác bị nhiễm phong hàn."
Nhị Tâm cười nói: "Nương nương đã quên, hôm qua người của Nội Vụ Phủ mới đưa đồ đến.

Hoàng thượng đã sớm tự mình phân phó, đồ dùng của tiểu a ca sớm đã đầy đủ, nếu không tin nương nương có thể tự mình đi xem."
Như Ý gật đầu cười nói: "Đúng vậy, bổn cung quên mất, hôm qua lúc người của phủ Nội vụ tới đưa đồ bổn cung đang nói chuyện với hoàng thượng, không nhớ ra chuyện này."

"Vâng.

Sắp đến lúc dùng bữa tối rồi, nương nương muốn ăn gì không, để nô tỳ đi phân phó thiện phòng."
"Ngươi đi phân phó bọn họ nấu những món hoàng thượng thích ăn nhất là được.

Mặt khác đến Ngự Hoa Viên hái hoa mai cho bổn cung, bổn cung muốn làm một ít canh ám hương."
Nhị Tâm cung kính cúi người lui xuống, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trên vai nàng, khiến nàng trở nên càng thêm an tĩnh dưới trời tuyết.
Một tháng sau vào tháng giêng âm lịch, Hải Lan hạ sinh Ngũ a ca.

Hoàng thượng đích thân đến Diên Hi cung, thập phần vui mừng, ban tên Vĩnh Kỳ.

Như Ý cũng thường thăm mẫu tử các nàng, nàng ôm Vĩnh Giác, Hải Lan ôm Vĩnh Kỳ, ngược lại hai người có rất nhiều đề tài chung, trò chuyện một chút liền quên mất cả thời gian.
Vào ngày xuân phân tháng 3, hoàng thượng bắt đầu sắp xếp chuyến đông tuần.

Đây là lần đông tuần đầu tiên của hoàng thượng từ khi đăng cơ đến nay, thập phần coi trọng.

Đã sắp xếp nô tài, xe ngựa và thuyền trước một tháng, phi tử từ tần vị trở lên đều phải đi theo.

Hải Lan vừa mới sinh hạ Vĩnh Kỳ không lâu, tuy rằng qđax qua hai tháng, thân thể cũng điều trị rất tốt nhưng lại từ chối đi cùng.

Nàng không thích chỗ nhiều người náo nhiệt, hơn nữa đi cũng không có tác dụng gì, liền muốn ở lại trong cung chăm sóc Vĩnh Kỳ, cũng chăm sóc Vĩnh Giác cho Như Ý.
Một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau rời khỏi Tử Cấm Thành.

Đi trên con đường đầy đá, Như Ý vén rèm trên kiệu nhìn ra ngoài, quả nhiên là thời tiết tháng ba, cỏ mọc chim bay, xuân hòa cảnh minh, nhất phái tường hòa.
Đông tuần là hoạt động quan trọng nhất của hoàng thất để cúng tế tổ tiên, kính viếng lăng mộ tỏ lòng hiếu thảo.


Đồng thời cũng tìm hiểu tình hình cuộc sống nhân dân bên đường, tìm hiểu tình hình địa phương cùng biên cương chuẩn bị chống giặc, trấn an dân tộc thiểu số.

Đồng thời cũng ban thưởng, trừng phạt, miễn thuế.

Chuyến đông tuần lần này kéo dài, đường xá xa xôi, dọc theo đường đi đi đường bộ đường thủy đan xen.

Đi từ kinh thành về phía đông, đến thảo nguyên Mông Cổ, chiều sâu thảo nguyên, bờ phải sông Lão Cáp, xa nhất là đến vương phủ Đạt Nhĩ Hãn Khoa Nhĩ Thấm bộ.
"Hoàng ngạch nương dọc đường vất vả rồi." Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, hoàng thượng hoàng hậu và các phi tần đến thỉnh an thái hậu.
"Ai gia một đường đi theo hoàng đế đông tuần, xem hoàng đế bái kiến tổ tiên, khảo sát tình hình dân chúng, cảm thấy rất vui mừng.

Dọc đường đi ai gia cũng thấy không ít cảnh đẹp, không nói là vất vả." Thái hậu khoát tay áo: "Các ngươi mau ngồi xuống đi."
Thái hậu quay đầu lại, nhìn thấy hoàng thượng hoàng hậu ngồi cách nhau khá xa, cũng không nói chuyện với nhau nhiều, liền mở miệng nói: "Dọc đường đi hoàng hậu sắp xếp rất tốt, đã giúp hoàng thượng rất nhiều chuyện."
"Vâng, hoàng ngạch nương." Hoàng thượng gật đầu: "Hoàng hậu hiền tuệ, rất nhiều chuyện trẫm không cần phải lo lắng."
"Thần thiếp hôm qua lẻn Thái Sơn tế miếu Khổng Tử hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương dắt tay nhau lễ Phật, dân chúng đều khen hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thâm tình." Hi Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Lang Hoa có chút bối rối, liền mở miệng nói lời này giúp nàng ta bớt bối rối, hơn nữa cũng xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
Như Ý quay đầu nhìn thoáng qua vòng tay xích kim liên hoa thúy châu đang đung đưa của Hi Nguyệt, miệng khẽ cười, lập tức thu ánh mắt lại, tiếp tục nghe thái hậu nói: "Hoàng đế và hoàng hậu thâm tình là chuyện tốt, nhưng hoàng hậu mất đích tử, nếu có thể có đích tử cũng có thể hoàn thành mong muốn của hoàng thượng."
"Hoàng ngạch nương, nhi thần vô năng, nhi thần sẽ cố hết sức sinh hạ đích tử vì hoàng thượng." Lang Hoa nắm chặt khăn lụa trong tay, bối rối nói.
"Mấy ngày nay hoàng thượng rảnh rỗi, có thể đưa hoàng hậu ra ngoài đi dạo thưởng thức phong cảnh, cũng có thể tăng thêm tình cảm phu thê."
Hoàng thượng không nói gì, khẽ gật đầu: "Thời gian không còn sớm, nhi tử và các phi tần cáo lui."
"Được rồi.


Đi đường mệt mỏi, đều trở về nghỉ ngơi sớm đi." Hôm nay thái hậu hàn huyên với mọi người một lúc lâu, liền giải tán tất cả mọi người trở về chỗ ở của mình.
Hoàng thượng trở về chỗ ở, uống một chén nước trà giải khát, thấy Lang Hoa đứng đó rất lâu không rời đi, hỏi: "Hoàng hậu có chuyện gì sao?"
"Hoàng thượng, không bằng để thần thiếp ở lại hầu hạ người đi.

Thần thiếp với hoàng thượng đều là phu thê, thần thiếp cũng nghĩ sinh hạ một đích tử cho hoàng thượng...."
Hoàng thượng quay lưng về phía Lang Hoa, quay đầu cười nói: "Sức khỏe hoàng hậu không tốt, đường đi vất vả, trở về nghỉ ngơi sớm đi.

Hôm nay trẫm cũng có chút mệt mỏi."
"Hoàng thượng....." Lang Hoa đứng bất động tại chỗ, hoàng thượng nhướng mày, có chút không kiên nhẫn: "Hoàng hậu, chuyện đích tử không thể gấp gáp được, sức khỏe nàng không tốt, vẫn là nên trở về đi."
"Vậy —— thần thiếp cáo lui." Lang Hoa có chút không nỡ, sững sờ tại chỗ vài giây, nhưng lại sợ làm hoàng thượng tức giận, vì vậy ngoan ngoãn quay người, nắm lấy tay Tố Luyện trở về.
Lý Ngọc nhìn Lang Hoa đi xa, vào trong điện: "Hoàng thượng muốn đi ngủ sao? Nô tài hầu hạ người thay y phục ạ."
"Đi mời Nhàn quý phi tới." Lý Ngọc giương mắt, âm thầm phỉ báng, nhưng trên môi lại mang theo nụ cười, nói "Vâng." liền lập tức lui xuống..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương