Sáng sớm, cả thành phố tựa như vẫn chưa thức dậy, đèn đường vẫn tỏa sáng, ngọn đèn cùng ánh mặt trời sáng sớm đan xen, trong không khí hình như vẫn có chút mát mẻ của ban đêm chưa tản mát. Thời tiết vào thu, tuy rằng giữa trưa vẫn nóng chết người, nhưng chiều tối đã có chút mát mẻ. Trên đường cái rộng lớn, ngẫu nhiên có vài chiếc xe xẹt qua, biểu thị một ngày ồn ào, náo động của thành phố sắp bắt đầu.

Vị Như liền dừng xe trước cửa công ty, ba bước biến thành hai vọt tới trước thang máy, đến lúc lên tầng mười năm mới bình phục hô hấp

Cô rón rén đẩy nhẹ cửa văn phòng Lâm Tế Viễn,có chút thất thần phát hiện rèm cửa sổ bên trong văn phòng được kéo kín mít, đèn bàn vẫn đang bật, văn kiện để la liệt đầy trên bàn.

Lâm Tế Viễn tựa vào sô pha trong văn phòng,vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, trong tay còn cầm một phần văn kiện, cứ lẳng lặng ngủ thiếp đi như vậy.Căn phòng tối om chỉ thấy được một bên khuôn mặt của anh, cả người giống như hòa vào bóng đêm, hình dáng mơ hồ không rõ.

Vị Như đi vào, thấy anh nhíu chặt lông mày, không kìm lòng được liền thở dài. Cô đi đến trước cửa một căn phòng nghỉ nhỏ, rõ ràng có chăn đệm, giường nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng có người lại cứ tình nguyện ngủ trên sô pha. Cô đi vào giường lấy cho anh cái chăn, nhưng vừa đẩy cửa, chợt nghe thấy anh gọi tên cô ở phía sau.

” Vị Như?”

” Vâng, anh tỉnh rồi?”

Cô xoay người thấy anh chống tay ngồi ngay ngắn lại, sau đó bỗng nhiên khẩn trương, hoang mang rối loạn khẩn trương muốn đứng lên.

” Em đã đi làm rồi? Mấy giờ rồi?”

” Vẫn còn sớm lắm, mới bảy giờ.”

Cô đi nhanh qua đứng trước mặt anh

” Vốn chờ anh xong việc gọi điện thoại cho em, nhưng anh vẫn không gọi, em mơ mơ màng màng ngủ, giật mình tỉnh dậy mới hơn sáu giờ. Hôm qua anh họp đến mấy giờ?”

” Muộn một chút...Sợ em ngủ rồi nên không gọi cho em...”

Anh trầm tĩnh lại, tựa vào sô pha, có chút ngượng ngùng nhìn cô, lập tức cúi đầu, nâng tay day day huyệt thái dương.

” Sau đó một mình anh làm việc đến mấy giờ?”

“...Không nhớ lắm, nhìn nhìn liền ngủ thiếp đi.”

” Anh xem, em không ở đây anh liền không quan tâm sức khỏe? Lần sau em sẽ không nghe mời anh nói, sẽ không đi về nhà trước. Anh không ngủ được, sau này tuổi tác lớn một chút không phải là làm khó em hay sao.”

Cô nhìn nhìn đồng hồ, ngồi xổm xuống lôi kéo tay anh nói

” Bây giờ vẫn còn sớm, anh đi vào ngủ bù một chút, em sẽ đem công việc buổi sáng của anh dời lại một lúc. Em đã xem qua cũng không có việc gì đặc biệt gấp gáp.”

Đối với tính cách cuồng công việc của anh, cô căn bản không thể ngăn cản, chỉ có thể làm người am hiểu thiện ý, dỗ dành anh. Anh hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, cúi đầu ánh mắt mê man nhìn cô

” Mau đứng lên nào, đi vào trong phòng ngủ một chút nhé.”

Cô lại lay lay tay anh.

” Được.”

Cuối cùng anh cũng gật đầu, chống tay vịn định đứng lên, bỗng nhiên biến sắc, ngã ngồi trở lại ghế sô pha. Vị Như bị anh làm cho hoảng sợ, vội vàng cất giọng hỏi

” Anh sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao? có đau lắm không?”

Anh nghe cô liên tiếp đặt câu hỏi, lắc lắc đầu nói

” Tôi không sao, chỉ là chân có chút tê.”

Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, chờ anh đỡ một chút, giúp anh đứng lên, đi vào bên trong phòng nhỏ. Thật ra nói là đỡ, chẳng qua anh cũng chỉ nắm chặt tay cô, tuy rằng đi chơi chậm một chút, nhưng có chút quật cường kiên định.

” Tế Viễn, anh...”

Vị Như ngồi ở đầu giường nhìn anh, muốn nói lại thôi.

” Sao vậy?”

Ánh mắt anh mỏi mệt, sắc mặt hơi u ám. Vị Như cắn cắn môi mới nói

” Anh làm việc mà chẳng để ý thân thể của mình. Thức đêm như vậy rất hại cơ thể.”

” Ừ.”

Anh gật gật đầu

” Tôi biết rồi.”

” Em có người bạn học, tốt nghiệp liền vào một công ty IT tốt lắm, mọi người đều rất hâm mộ hắn, nhưng gần đây nhất hắn mới phát hiện mình mắc ung thư gan, cũng sắp...”

Cô cúi đầu, nhìn nhìn mũi chân mình trên sàn

” Còn trẻ tuổi mà mắc phải loại bệnh này, chính hắn cũng nói do mệt nhọc lâu ngày, cho nên...”

Cô nâng đầu, muốn nói với anh thêm điều gì đó, lại phát hiện, anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lông mi của anh vừa dài lại cong, có lẽ là chưa ngủ say, thỉnh thoảng rung nhè nhẹ, giống hai cánh bướm chập chờn, ở trên người anh thế nhưng lại không thấy nhu nhược, trong lúc nhất thời cô lại ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm thật lâu mới phản ứng lại. Hình như cô chưa bao giờ như vậy, lại có thể si mê nhìn chằm chằm dung mạo một người ngủ say như vậy.

Vị Như nghĩ đến mình còn phải giúp anh hủy bỏ hội nghị buổi sáng, vì thế liền nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi cửa. Khi cô an bài xong tất cả mọi chuyện, mới phát hiện đã hơn mười giờ, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bất tri bất giác hình như cô cũng bị lây bệnh cuồng công việc từ anh rồi, chưa xong việc liền mất ăn mất ngủ.

Cô vừa muốn đi xuống tầng mua đồ ăn, liền nhìn thấy Lục Diệp Quân đi ra từ trong thang máy, liền làm động tác tay im lặng nói

” Lâm tổng đang ngủ.”

Lục Diệp Quân kỳ quái nhíu nhíu lông mày

” Sao giờ này vẫn ngủ?”

” Không phải tối hôm qua họp đến tận nửa đêm sao?”

Cô mờ mịt nhìn anh ấy. Lục Diệp Quân so với cô còn mờ mịt hơn

” Là vấn đề của ALPHA sao?”

” Vâng, bằng không còn có vấn đề gì quan trọng hơn phải họp nửa đêm chứ. Lục tổng không tham gia sao?”

Lục Diệp Quân là tổng giám hạng mục ALPHA, cuộc họp quan trọng như vậy sao anh ấy có thể không tham gia.

Lục Diệp Quân nhíu nhíu mày nhìn nhìn cô.

” Ngày hôm qua sau khi tan làm Lâm tổng liền triệu tập cuộc họp, có lẽ nào đã quên mất không thông báo cho anh...”

Vị Như càng nói càng nhỏ giọng, ngẫm lại cũng không có khả năng, làm sao anh có thể quên được Lục Diệp Quân.

” À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày hôm trước có nói qua với cậu ấy, tối qua là sinh nhật bố vợ tôi, cả nhà đi ra ngoài ăn cơm, có lẽ cậu ấy không muốn gọi tôi, sợ tôi khó xử.”

Lục Diệp Quân trầm tư một lát, sau đó bừng tỉnh nói

” Hóa ra là thế, đương nhiên bố vợ là quan trọng hơn rồi.”

Vị Như cười cười với anh.

” Vậy tôi đi trước, buổi chiều lại đến tìm cậu ấy.”

” Vâng.”

Lục Diệp Quân xoay người đi được hai bước, lại đi ngược trở lại, nhỏ giọng nói với Vị Như

” Khi nào cậu ấy tỉnh, cô đừng đi vào vội, người này khi mới thức dậy tính tình khá nóng nảy.”

Nói xong hướng về phía Vị Như chớp mắt vài cái, cười rời đi.

Vị Như nghe thấy âm thanh cửa phía sau mở ra, xoay mặt liền thấy, Lâm Tế Viễn đang vịn cửa phòng, sắc mặt xanh mét nhìn cô. Vị Như vừa nghĩ đến Lục Diệp Quân vừa nhắc nhở cô tính tình khi rời giường của anh, anh liền vội vàng chứng minh cho cô thấy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

” Anh tỉnh rồi? còn mệt không?”

Cô đi qua giúp đỡ một bên cánh tay anh hỏi

” Cậu ấy tới tìm em?”

Ngữ khí của anh, nghe qua có chút thở dốc.

” Đương nhiên không phải tìm em, tới tìm anh đó.”

Vị Như bất đắc dĩ, người này không phải vừa tỉnh ngủ còn chưa trở lại bình thường đấy chứ?

” Tìm tôi làm gì?”

” Không biết...anh ấy không nói.”

” Vậy cậu ta nói chuyện gì?”

Anh vẫn không thuận theo không buông tha hỏi

” Nói chuyện buổi họp ngày hôm qua. Vốn đang nghĩ đến có phải anh quên anh ấy không, sau lại nhớ đến hôm qua là sinh nhật của bố vợ anh ấy, khó trách anh không gọi anh ấy.”

Cô không cho là đúng thuật lại một lần

” Lâm tổng, anh đối với anh ấy đúng là rất quan tâm nhỉ.”

Cô vừa nói vừa vừa nhẹ nhàng giúp anh sửa sang lại một chút góc áo bị nhăn lại lúc ngủ. Anh vẫn không cười hơi sửng sốt một lát, mới hắng giọng nói

” Cậu ấy nói khi nào lại đến?”

” Buổi chiều.”

Lâm Tế Viễn gật gật đầu xoay người, nhẹ giọng nói một câu

” Đã biết.”

Sau đó không nói thêm lời nào nữa trở về văn phòng. Vị Như âm thầm le lưỡi, tính khí lúc mới xuống giường, quả nhiên rất dọa người.

Anh đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, ngẩn người nhìn màn hình hồi lâu, mới giật mình phát hiện máy tính căn bản chưa bật, màn hình đen tối phản chiếu gương mặt anh, cau mày, ánh mắt sắc bén. Lại do dự một lát, anh ấn số trên máy điện thoại bàn, nói với ống nghe

” Vị Như, gọi Chu Kỳ lại đây giúp tôi.”

” Vâng.”

” Giữa trưa...tôi không ra ngoài ăn cơm...”

Anh đè thấp giọng nói, có chút ấp a ấp úng nói

” Vâng, đã biết, giúp anh mua hộp cơm về được không?”

Anh cũng không thể lúc nào cũng bên cô, từ lâu cô đã thành thói quen, cũng không có gì bất mãn.

” Được.”

Giọng nói anh dừng một chút

” Cám ơn.”

” Khách khí với em làm gì chứ...”

Vị Như nở nụ cười

” Có gì đâu mà cần cám ơn.”

Đầu ống nghe bên kia yên lặng một lát, mới truyền đến giọng nói đứng đắn của anh.

” Thank you for everything.” ( Cám ơn em vì tất cả.)

Cô đột nhiên cảm thấy giọng nói kia trở nên xa lạ rất nhiều, chần chờ một hồi, mới ôn nhu cười nói

” You are welcome, sir.” ( Rất hân hạnh thưa quý ông.)

Lâm Tế Viễn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, trong ống nghe truyền đến tiếng hô hấp mỏng nhẹ, không biết sao cách một bức tường, Vị Như cũng có cảm giác được, anh cười có chút mệt mỏi, xem ra anh thật sự rất mệt, tựa như bất kì con người nào ở thành phố này, bận rộn mà mệt nhọc, chẳng qua áp lực, trách nhiệm của anh còn lớn hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương