Như Xa Mà Lại Như Gần (Như Xa, Như Gần)
-
Chương 25
Buổi trưa ngày thứ bảy rất nhanh đã đến, lúc này bọn họ mới đến nơi bí mật
của Lâm Tễ Viễn. Vị Như đứng ở trước cánh cổng sắt máu đen khắc hoa,
không khỏi bật ra tiếng cảm thán
” Tễ Viễn...anh thật sự....có rất nhiều tiền đó...”
Sau cửa sắt là một ngôi biệt thự ba tầng màu trắng, đỉnh nóc nhà ánh bạc phong cách châu âu, phối hợp hoàn mỹ với cột trụ la mã, hành lang gấp khúc. Trước mặt có một người làm đang dọn dẹp hồ nước, bên cạnh hồ là hàng cây cao to xanh mướt, trong hồ từng búp hoa sen mũm mĩm, lá sen cao vút, màu xanh lan khắp hồ.
So với chỗ ở hiện tại, biệt thự này có giá trị hơn nhiều, trước mặt là hồ nước, sau lưng dựa vào núi, rời xa ồn ào huyên náo, lại cách trung tâm thành phố A chỉ một giờ đi. Vị Như đã sớm nghe nói đến, nơi này là khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố A. Mấy năm gần đây có triển khai dự án ở những vùng xung quanh, nhưng đã không còn những mảnh đất có phong thủy tốt. Những mảnh đất tốt nhất, từ mấy năm trước đã có những người tầm nhìn xa ngắm trúng. Ví như ngôi biệt thự cô đang đứng này.
Lâm Tễ Viễn chỉ cười cười nói
” Vốn là cha mẹ tôi định làm chỗ dưỡng lão.”
Sau đó liền đẩy cánh cổng cao ngất, dẫn cô đi vào. Cô vốn biết cha mẹ anh đều đã qua đời, chỉ là bình thường anh không nhắc đến, cô cũng không tiện hỏi thăm, liền cúi đầu đi theo anh vào sân, dọc đường đi ngắm nhìn bốn phía chung quanh, quả nhiên là ngôi biệt thự khéo léo tinh xảo, nhất là bể nước nhân tạo nho nhỏ, bởi vì là nước từ hồ nước lớn bên ngoài dẫn vào, có vẻ cực kì linh động trong suốt.
Lâm Tễ Viễn cầm chìa khóa mở rộng cửa, dẫn cô vào mới phát hiện bên trong biệt thự còn có người khác, đang ở trong phòng bếp tầng một bận rộn, nghe thấy có tiếng người mở cửa, người đó xoay người, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.
” Anh? Sao anh lại tới đây?”
Lâm Tễ Viễn đứng trước cửa, trong tay cầm chùm chìa khóa, hơi nhíu lông mày nhìn xung quanh nghi vấn.
Trước tiên Lâm Tễ Thích cười tủm tỉm đến gần Vị Như bắt chuyện, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Tễ Viễn nói
” Này tiểu tử, hình như đây cũng là nhà của anh đây, nếu tiểu tử mi đã dẫn Vị Như đến, vì sao anh đây lại không được dẫn Uyển Đình đến?”
Có lẽ cảm thấy đuối lý, Lâm Tễ Viễn đánh lạc hướng câu chuyện
” Uyển Đình đâu?”
” Đang ngủ trên lầu. Chờ anh làm xong đồ ăn sẽ lên gọi cô ấy dậy.”
Bỗng nhiên Vị Như không nhịn được bật cười haha. Hai người cùng quay đầu nhìn cô, cái nhìn nghi hoặc cực kì giống nhau.
” Nhìn không ra nha, hóa ra nghệ sĩ dương cầm cũng biết làm cơm...”
Vị Như nhìn tạp dề hình bông hoa trên người Lâm Tễ Thích, chỉ cảm thấy đặc biệt hài hòa.
” Em nhớ kỹ, phàm là những việc Lâm Tễ Viễn không biết làm, anh đều biết làm.”
Lâm Tễ Thích nói xong, đắc ý dạt dào xoay người lần nữa đi vào phòng bếp, dây tạp dề hình hoa lúc lắc sau lưng rất phiêu dật.
Tay nghề nấu ăn của Lâm Tễ Thích quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt, Vị Như nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh ta lại có thể nấu dễ dàng như vậy. Bốn món mặn, bốn món nhạt cộng thêm điểm tâm, cua hấp, cô giơ chiếc đũa, chỉ cảm thấy người nhà họ Lâm tuyệt đối không thể coi thường.
” Đừng nhìn nữa, ăn đi.”
Lâm Tễ Viễn gắp cho cô miếng gà lạnh cắt lát đặt vào bát cô, tựa hồ coi thường ánh nhìn sùng bái của cô.
Vị Như vừa cúi đầu hưởng thụ mỹ vị, vừa vểnh tai nghe giọng nói của Tạ Uyển Đình, giọng nói ôn như nhưng cương quyết.
” Tôm hôm nay hình như không được tươi cho lắm, sườn xào chua ngọt hình như cho hơi nhiều đường, bách hợp có chút đắng...”
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Uyển Đình, cô ấy không tính là cực kì xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đặc biệt sáng sủa, vừa nhìn là biết thuộc dạng người khôn ngoan sắc sảo. Tóc ngắn vén sau tai có vẻ thông minh giỏi giang.
Đối với lời bình của cô ấy Lâm Tễ Thích cực kì kiên trì lắng nghe, không nhìn thấy một chút gì của nhà nghệ thuật gia kiêu ngạo.
Bởi vì tòa biệt thự gần hồ, nơi này không giống như trong trung tâm thành phố nóng bức, từng cơn gió thổi tan nắng nóng ngày hè, bỗng một cơn gió thổi tung rèm cửa, tiến vào trong phòng, trong không khí lan tỏa từng đợt hương hoa. Ánh mặt trời chiếu qua cửa thủy tinh, trong không khí thậm chí nhìn thấy từng hạt bụi. Vị Như cùng Lâm Tễ Viễn đứng cạnh bồn rửa bát, hai người đều sắn áo lên tận khửu tay, từng giọt nước mát lạnh chảy qua ngón tay, cô không cẩn thận hất cánh tay, những giọt nước trong suốt bắn đầy người anh.
” Ôi, quần áo anh ướt hết rồi...”
Sắc mặt cô lúng túng, chạy nhanh đi cầm cái khăn tay giúp anh lau. Anh chỉ cúi đầu, mở hai cánh tay, nhìn cô lau từ trên ngực xuống dưới, bỗng nhiên không nhịn được, ôm lấy cô vào lòng.
Cô chỉ hơi giật mình một chút, liền thuận theo ôm lấy thắt lưng anh. Đem mặt cọ cọ vào lớp áo sơ mi vẫn còn ẩm ướt, chợt cô nghe thấy âm thanh ho khan của ai đó ngoài cửa.
” Rửa có mấy cái bát thôi mà cũng muốn dính lấy nhau vậy sao?”
Bọn họ đều xấu hổ buông tay ra, xoay lại nhìn đôi tình nhân khác đang đứng ngoài cửa.
” Chúng ta đi leo núi, hai đứa ở lại trông nhà đấy.”
Lâm Tễ Thích liếc nhìn hai người, nuốt xuống vô số cười nhạo, bình tĩnh nói
” Không cần đi cùng phá hư thế giới của bọn anh.”
Bọn họ tất nhiên không đi phá hư thế giới hai người kia, vì thế Lâm Tễ Viễn lên kế hoạch đi du hồ, mãi cho đến tối mới tận hứng mà về. Ở trong khung cảnh như vậy cả người anh thả lỏng rất nhiều, cả buổi chiều đều cùng cô nói cười, ánh mặt trời chiếu vào sườn khuôn mặt anh, giống như đã mang hết đi những cô đơn thường ngày, trong mắt chỉ có thản nhiên, nhu hòa mà sáng ngời.
Ở trên khoang thuyền, cô tựa đầu vào vai anh ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy, bên tay trái là ánh tà dương, bên phải là khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh của anh, trong nháy mắt đó, cô bỗng nhiên cảm thấy, đời người chỉ cần như thế là trọn vẹn.
Sau khi trời tối, Vị Như mới phát hiện, rời xa ánh đèn thành phố, có thể nhìn thấy những vì sao sáng như thế. Cô nằm ở trên ghế đặt cạnh hồ nhân tạo, câu được câu không nói chuyện với Tạ Uyển Đình, lại phát hiện, hai người bọn họ thế mà lại sinh cùng năm cùng tháng, Tạ Uyển Đình chỉ lớn hơn cô ba ngày tuổi, liền sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu.
” Vị Như, cô thật lợi hại.”
Tạ Uyển Đình ngồi xếp bằng trên ghế, đang cầm nửa quả dưa hấu, vừa ăn vừa nói
” Tôi lợi hại chuyện gì cơ?”
Cô ấy không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến cho Vị Như có chút ngạc nhiên, thiếu chút nữa đánh rơi thìa dưa hấu
” Cô không phát hiện vừa rồi lúc Tễ Viễn bị người ngốc nghếch kia kéo đi xem bóng đá, biểu tình thật bất đắc dĩ sao? Người khác trọng sắc khinh bạn, hắn thì ngay cả anh ruột của mình cũng không để ý. Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua Tễ Viễn như vậy bao giờ...”
Vị Như không biết nên nói gì, đành cúi đầu ăn dưa hấu, chỉ cảm thấy dưa hấu cực kì ngọt, giống như được tẩm thêm đường.
” Chẳng qua...ở cũng với người như Tễ Viễn, hẳn là mệt mỏi nhỉ?
Tạ Uyển Đình ngểnh cổ tò mò nhìn Vị Như
” Cũng được.”
” Mạnh miệng.”
Tạ Uyển Đình cười rộ lên
” Tính tình hắn lớn như vậy, khẳng định bình thường đều là cô nhân nhượng hắn.”
Vị Như cười gật gật đầu
” Hình như vậy. Chẳng qua khi hai người ở cùng một chỗ, không phải anh ấy nhường tôi, thì là tôi nhường anh ấy. Nếu cả hai người cũng không ai chịu nhượng bộ trong lời nói, thì làm sao sống qua ngày.”
Tạ Uyển Đình sửng sốt
” Cô nghĩ thoáng thật đấy.”
Vị Như cúi đầu chuyên tâm ăn dưa hấu
” Tôi biết anh ấy thích mềm không thích cứng, nếu thật sự cùng anh ấy đối nghịch, người chịu thiệt chỉ có tôi. Hơn nữa cho dù tôi nhường anh ấy, cũng đều là một vài chuyện nhỏ, nếu thật sự đụng đến điểm mấu chốt, tôi sẽ không nhường anh ấy đâu.”
Tạ Uyển Đình cắn thìa, vẻ mặt sâu xa nói
” Cuối cùng tôi cũng hiểu được, vì sao lúc Tễ Viễn tìm cô, lại vui vẻ như vậy...”
” Đi tìm tôi?”
” Chuyện đó...”
Tạ Uyển Đình ấp úng mở miệng, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân. Cô quay đầu thì thấy, Lâm Tễ Viễn đang cầm cái gì đó trong tay đi tới, cúi đầu nhìn Vị Như nói
” Gió to, có thấy lạnh không?”
Nói xong liền cầm món đồ trên tay đưa cho cô ấy, hóa ra là áo khoác mỏng. Vị Như vừa nhận áo cầm ở trên tay, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Tạ Uyển Đình đứng lên, vẻ mặt khinh thường
” Vốn rất ấm áp, ngươi vừa đến liền làm cho ta cảm thấy rùng mình. Ta đi về, để nơi này cho các ngươi khanh khanh ta ta.”
Nói xong liền xoay người đi vào
Vị Như vừa mặc áo vừa cười hỏi anh
” Anh xem bóng đá xong rồi sao, đội Milan với AC Milan đội nào thắng?”
Hình như anh không nghe thấy câu hỏi của cô, nhìn quanh bốn phía hỏi
” Có muỗi không?”
” Hả.”
Cô nhất thời không phản ứng kịp
” Ngồi cạnh hồ nước, muỗi có cắn em không?”
Anh nói xong liền lấy ra một chai dầu gió
” Không có, nơi này chỉ có đom đóm, không có muỗi.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim nở rộ, ngay cả giọng nói cũng càng thêm nhẹ nhàng
” Chỉ là quả thật có chút lạnh.”
” Mau về ngủ đi, đừng ngồi ngốc ở đây nữa, cẩn thận không lại bị cảm lạnh.”
Anh thanh minh rồi vươn một bàn tay, lôi kéo cô đứng lên
” Vâng.”
Cô đứng lên, túm lấy cánh tay áo anh, giống như đứa nhỏ ngoan ngoãn, vừa đi vừa yên lặng nghĩ, nhân nhương anh, nghe lời anh nói, cũng không phải là chuyện xấu.
” Tễ Viễn...anh thật sự....có rất nhiều tiền đó...”
Sau cửa sắt là một ngôi biệt thự ba tầng màu trắng, đỉnh nóc nhà ánh bạc phong cách châu âu, phối hợp hoàn mỹ với cột trụ la mã, hành lang gấp khúc. Trước mặt có một người làm đang dọn dẹp hồ nước, bên cạnh hồ là hàng cây cao to xanh mướt, trong hồ từng búp hoa sen mũm mĩm, lá sen cao vút, màu xanh lan khắp hồ.
So với chỗ ở hiện tại, biệt thự này có giá trị hơn nhiều, trước mặt là hồ nước, sau lưng dựa vào núi, rời xa ồn ào huyên náo, lại cách trung tâm thành phố A chỉ một giờ đi. Vị Như đã sớm nghe nói đến, nơi này là khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố A. Mấy năm gần đây có triển khai dự án ở những vùng xung quanh, nhưng đã không còn những mảnh đất có phong thủy tốt. Những mảnh đất tốt nhất, từ mấy năm trước đã có những người tầm nhìn xa ngắm trúng. Ví như ngôi biệt thự cô đang đứng này.
Lâm Tễ Viễn chỉ cười cười nói
” Vốn là cha mẹ tôi định làm chỗ dưỡng lão.”
Sau đó liền đẩy cánh cổng cao ngất, dẫn cô đi vào. Cô vốn biết cha mẹ anh đều đã qua đời, chỉ là bình thường anh không nhắc đến, cô cũng không tiện hỏi thăm, liền cúi đầu đi theo anh vào sân, dọc đường đi ngắm nhìn bốn phía chung quanh, quả nhiên là ngôi biệt thự khéo léo tinh xảo, nhất là bể nước nhân tạo nho nhỏ, bởi vì là nước từ hồ nước lớn bên ngoài dẫn vào, có vẻ cực kì linh động trong suốt.
Lâm Tễ Viễn cầm chìa khóa mở rộng cửa, dẫn cô vào mới phát hiện bên trong biệt thự còn có người khác, đang ở trong phòng bếp tầng một bận rộn, nghe thấy có tiếng người mở cửa, người đó xoay người, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.
” Anh? Sao anh lại tới đây?”
Lâm Tễ Viễn đứng trước cửa, trong tay cầm chùm chìa khóa, hơi nhíu lông mày nhìn xung quanh nghi vấn.
Trước tiên Lâm Tễ Thích cười tủm tỉm đến gần Vị Như bắt chuyện, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Tễ Viễn nói
” Này tiểu tử, hình như đây cũng là nhà của anh đây, nếu tiểu tử mi đã dẫn Vị Như đến, vì sao anh đây lại không được dẫn Uyển Đình đến?”
Có lẽ cảm thấy đuối lý, Lâm Tễ Viễn đánh lạc hướng câu chuyện
” Uyển Đình đâu?”
” Đang ngủ trên lầu. Chờ anh làm xong đồ ăn sẽ lên gọi cô ấy dậy.”
Bỗng nhiên Vị Như không nhịn được bật cười haha. Hai người cùng quay đầu nhìn cô, cái nhìn nghi hoặc cực kì giống nhau.
” Nhìn không ra nha, hóa ra nghệ sĩ dương cầm cũng biết làm cơm...”
Vị Như nhìn tạp dề hình bông hoa trên người Lâm Tễ Thích, chỉ cảm thấy đặc biệt hài hòa.
” Em nhớ kỹ, phàm là những việc Lâm Tễ Viễn không biết làm, anh đều biết làm.”
Lâm Tễ Thích nói xong, đắc ý dạt dào xoay người lần nữa đi vào phòng bếp, dây tạp dề hình hoa lúc lắc sau lưng rất phiêu dật.
Tay nghề nấu ăn của Lâm Tễ Thích quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt, Vị Như nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh ta lại có thể nấu dễ dàng như vậy. Bốn món mặn, bốn món nhạt cộng thêm điểm tâm, cua hấp, cô giơ chiếc đũa, chỉ cảm thấy người nhà họ Lâm tuyệt đối không thể coi thường.
” Đừng nhìn nữa, ăn đi.”
Lâm Tễ Viễn gắp cho cô miếng gà lạnh cắt lát đặt vào bát cô, tựa hồ coi thường ánh nhìn sùng bái của cô.
Vị Như vừa cúi đầu hưởng thụ mỹ vị, vừa vểnh tai nghe giọng nói của Tạ Uyển Đình, giọng nói ôn như nhưng cương quyết.
” Tôm hôm nay hình như không được tươi cho lắm, sườn xào chua ngọt hình như cho hơi nhiều đường, bách hợp có chút đắng...”
Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Uyển Đình, cô ấy không tính là cực kì xinh đẹp, chỉ là đôi mắt đặc biệt sáng sủa, vừa nhìn là biết thuộc dạng người khôn ngoan sắc sảo. Tóc ngắn vén sau tai có vẻ thông minh giỏi giang.
Đối với lời bình của cô ấy Lâm Tễ Thích cực kì kiên trì lắng nghe, không nhìn thấy một chút gì của nhà nghệ thuật gia kiêu ngạo.
Bởi vì tòa biệt thự gần hồ, nơi này không giống như trong trung tâm thành phố nóng bức, từng cơn gió thổi tan nắng nóng ngày hè, bỗng một cơn gió thổi tung rèm cửa, tiến vào trong phòng, trong không khí lan tỏa từng đợt hương hoa. Ánh mặt trời chiếu qua cửa thủy tinh, trong không khí thậm chí nhìn thấy từng hạt bụi. Vị Như cùng Lâm Tễ Viễn đứng cạnh bồn rửa bát, hai người đều sắn áo lên tận khửu tay, từng giọt nước mát lạnh chảy qua ngón tay, cô không cẩn thận hất cánh tay, những giọt nước trong suốt bắn đầy người anh.
” Ôi, quần áo anh ướt hết rồi...”
Sắc mặt cô lúng túng, chạy nhanh đi cầm cái khăn tay giúp anh lau. Anh chỉ cúi đầu, mở hai cánh tay, nhìn cô lau từ trên ngực xuống dưới, bỗng nhiên không nhịn được, ôm lấy cô vào lòng.
Cô chỉ hơi giật mình một chút, liền thuận theo ôm lấy thắt lưng anh. Đem mặt cọ cọ vào lớp áo sơ mi vẫn còn ẩm ướt, chợt cô nghe thấy âm thanh ho khan của ai đó ngoài cửa.
” Rửa có mấy cái bát thôi mà cũng muốn dính lấy nhau vậy sao?”
Bọn họ đều xấu hổ buông tay ra, xoay lại nhìn đôi tình nhân khác đang đứng ngoài cửa.
” Chúng ta đi leo núi, hai đứa ở lại trông nhà đấy.”
Lâm Tễ Thích liếc nhìn hai người, nuốt xuống vô số cười nhạo, bình tĩnh nói
” Không cần đi cùng phá hư thế giới của bọn anh.”
Bọn họ tất nhiên không đi phá hư thế giới hai người kia, vì thế Lâm Tễ Viễn lên kế hoạch đi du hồ, mãi cho đến tối mới tận hứng mà về. Ở trong khung cảnh như vậy cả người anh thả lỏng rất nhiều, cả buổi chiều đều cùng cô nói cười, ánh mặt trời chiếu vào sườn khuôn mặt anh, giống như đã mang hết đi những cô đơn thường ngày, trong mắt chỉ có thản nhiên, nhu hòa mà sáng ngời.
Ở trên khoang thuyền, cô tựa đầu vào vai anh ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy, bên tay trái là ánh tà dương, bên phải là khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh của anh, trong nháy mắt đó, cô bỗng nhiên cảm thấy, đời người chỉ cần như thế là trọn vẹn.
Sau khi trời tối, Vị Như mới phát hiện, rời xa ánh đèn thành phố, có thể nhìn thấy những vì sao sáng như thế. Cô nằm ở trên ghế đặt cạnh hồ nhân tạo, câu được câu không nói chuyện với Tạ Uyển Đình, lại phát hiện, hai người bọn họ thế mà lại sinh cùng năm cùng tháng, Tạ Uyển Đình chỉ lớn hơn cô ba ngày tuổi, liền sinh ra cảm giác thân thiết khó hiểu.
” Vị Như, cô thật lợi hại.”
Tạ Uyển Đình ngồi xếp bằng trên ghế, đang cầm nửa quả dưa hấu, vừa ăn vừa nói
” Tôi lợi hại chuyện gì cơ?”
Cô ấy không đầu không đuôi nói một câu như vậy, khiến cho Vị Như có chút ngạc nhiên, thiếu chút nữa đánh rơi thìa dưa hấu
” Cô không phát hiện vừa rồi lúc Tễ Viễn bị người ngốc nghếch kia kéo đi xem bóng đá, biểu tình thật bất đắc dĩ sao? Người khác trọng sắc khinh bạn, hắn thì ngay cả anh ruột của mình cũng không để ý. Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua Tễ Viễn như vậy bao giờ...”
Vị Như không biết nên nói gì, đành cúi đầu ăn dưa hấu, chỉ cảm thấy dưa hấu cực kì ngọt, giống như được tẩm thêm đường.
” Chẳng qua...ở cũng với người như Tễ Viễn, hẳn là mệt mỏi nhỉ?
Tạ Uyển Đình ngểnh cổ tò mò nhìn Vị Như
” Cũng được.”
” Mạnh miệng.”
Tạ Uyển Đình cười rộ lên
” Tính tình hắn lớn như vậy, khẳng định bình thường đều là cô nhân nhượng hắn.”
Vị Như cười gật gật đầu
” Hình như vậy. Chẳng qua khi hai người ở cùng một chỗ, không phải anh ấy nhường tôi, thì là tôi nhường anh ấy. Nếu cả hai người cũng không ai chịu nhượng bộ trong lời nói, thì làm sao sống qua ngày.”
Tạ Uyển Đình sửng sốt
” Cô nghĩ thoáng thật đấy.”
Vị Như cúi đầu chuyên tâm ăn dưa hấu
” Tôi biết anh ấy thích mềm không thích cứng, nếu thật sự cùng anh ấy đối nghịch, người chịu thiệt chỉ có tôi. Hơn nữa cho dù tôi nhường anh ấy, cũng đều là một vài chuyện nhỏ, nếu thật sự đụng đến điểm mấu chốt, tôi sẽ không nhường anh ấy đâu.”
Tạ Uyển Đình cắn thìa, vẻ mặt sâu xa nói
” Cuối cùng tôi cũng hiểu được, vì sao lúc Tễ Viễn tìm cô, lại vui vẻ như vậy...”
” Đi tìm tôi?”
” Chuyện đó...”
Tạ Uyển Đình ấp úng mở miệng, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân. Cô quay đầu thì thấy, Lâm Tễ Viễn đang cầm cái gì đó trong tay đi tới, cúi đầu nhìn Vị Như nói
” Gió to, có thấy lạnh không?”
Nói xong liền cầm món đồ trên tay đưa cho cô ấy, hóa ra là áo khoác mỏng. Vị Như vừa nhận áo cầm ở trên tay, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Tạ Uyển Đình đứng lên, vẻ mặt khinh thường
” Vốn rất ấm áp, ngươi vừa đến liền làm cho ta cảm thấy rùng mình. Ta đi về, để nơi này cho các ngươi khanh khanh ta ta.”
Nói xong liền xoay người đi vào
Vị Như vừa mặc áo vừa cười hỏi anh
” Anh xem bóng đá xong rồi sao, đội Milan với AC Milan đội nào thắng?”
Hình như anh không nghe thấy câu hỏi của cô, nhìn quanh bốn phía hỏi
” Có muỗi không?”
” Hả.”
Cô nhất thời không phản ứng kịp
” Ngồi cạnh hồ nước, muỗi có cắn em không?”
Anh nói xong liền lấy ra một chai dầu gió
” Không có, nơi này chỉ có đom đóm, không có muỗi.”
Bỗng nhiên cô cảm thấy trái tim nở rộ, ngay cả giọng nói cũng càng thêm nhẹ nhàng
” Chỉ là quả thật có chút lạnh.”
” Mau về ngủ đi, đừng ngồi ngốc ở đây nữa, cẩn thận không lại bị cảm lạnh.”
Anh thanh minh rồi vươn một bàn tay, lôi kéo cô đứng lên
” Vâng.”
Cô đứng lên, túm lấy cánh tay áo anh, giống như đứa nhỏ ngoan ngoãn, vừa đi vừa yên lặng nghĩ, nhân nhương anh, nghe lời anh nói, cũng không phải là chuyện xấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook