Như Xa Mà Lại Như Gần (Như Xa, Như Gần)
-
Chương 19
Tần Đô là khách sạn hạng nhất của thành phố A, cửa lớn đều bằng gỗ lim
viền vàng, có chút tục khí, lại có chút xa hoa của hoàng cung. Dừng
xe ngoài cửa đều là những chiếc xe tốt có giá trăm vạn, Vị Như đứng ở
cửa nhìn thân ảnh mình chiếu ngược lên tấm cửa mạ vàng, cảm thấy thật
xấu hổ, sớm biết vậy nghe lời Lâm Tễ Viễn đi chung xe với anh. Nếu cô biết có bữa ăn ngày hôm nay thì căn bản cô sẽ không đến. Mưa xuân
thành phố A nổi tiếng là kéo dài không dứt, đã một tuần rồi, cứ như là âm mưu sắp đặt từ trước, vì muốn làm cho không khí đêm nay càng thêm
xấu hổ.
” Tiểu Kiểu, cô vào ngồi trước đi, không phải cậu ta lập tức đến sao?”
Lục Diệp Quân đi tới vỗ vỗ vai cô.
” Không cần, tôi chờ ngài ấy.”
Vị Như cắn cắn môi, may mắn hôm nay lúc trước khi đi bỗng nhiên có việc gấp nên tới muộn một chút, nếu không Vị Như quả thật không dám tưởng tượng, khi anh và cô cùng nhau vào ghế lô lại nhìn thấy người cung ứng vật liệu cho bọn họ lại là Hàn Tô Duy và ba anh ta, lúc đấy không biết có bao nhiêu xấu hổ.
” Cô nói xem, sao chuyện này lại vừa khéo như vậy chứ, cô thế mà lại quen thái tử của Hàn thị, còn cùng anh ta...aiz...”
Lục Diệp Quân đứng cạnh cửa đột nhiên thốt lên câu.
” Nếu biết trước hôm nay là anh ta, tôi sẽ không cố kéo cô đến, đều do tôi.”
Vị Như lắc đầu nói:
” Làm sao có thể trách anh, tôi cũng không hỏi rõ ràng, hơn nữa là do chính tôi muốn đến....”
Cô cúi đầu nghĩ ở sân bay Frankfurt,Lâm Tễ Viễn đã gặp qua Hàn Tô Duy một lần, sau đó chưa từng nhắc qua người này, nhưng đến Lục Diệp Quân có thể nhìn ra được quan hệ của bọn họ khác thường, làm sao Lâm Tễ Viễn không nhận ra, chẳng qua bọn họ đã sớm chia tay, không có nửa điểm quan hệ, anh là người hiểu đạo lý, chắc không dễ dàng ăn dấm chua nhỉ...
” Lục tổng, anh lên trước đi, hai chúng ta đều ở dưới này, có lẽ không được tốt cho lắm...”
Vị Như quay đầu nhìn Lục Diệp Quân, anh ta nghĩ nghĩ liền gật đậu, xoay người lên gác, để lại một mình Vị Như nhíu mày nhìn mưa phùn bay bay.
Chân trước anh ta vừa đi thì chân sau Lâm Tễ Viễn bước đến, thấy Vị Như đứng ngoài cửa hiển nhiên anh có chút ngạc nhiên.
” Đứng ở ngoài này làm gì? Mưa lớn như vậy quần áo đều ẩm ướt hết rồi.”
Anh xuống xe liền cau mày dạy dỗ cô.
Vị Như cười cười với anh.
” Chờ anh mà, còn sốt không?”
” Không có việc gì, tốt hơn nhiều rồi.”
Sắc mặt của anh nhu hòa hơn một chút, vừa đi vào cửa vừa nói.
” Tễ Viễn, em có lời muốn nói với anh.”
Vị Như đứng tại chỗ chưa cùng anh đi vào. Nghe thấy cô gọi tên mình trong nháy mắt bước chân lâm tễ viễn dừng lại. Bọn họ đã sớm đạt được thỏa thuận, ở bên ngoài anh vẫn là Lâm tổng, cô là trợ lý của anh, cô tuyệt đối không ở bên ngoài gọi anh là " Tễ Viễn "
” Làm sao vậy?”
Anh xoay người đối mặt với cô, trong lòng có chút bất an.Sau lưng cô là màn mưa bụi bay bay, cả người giống như đứng ở trong bức tranh thủy mặc, có chút cảm giác hư vô mờ mịt.
” Em...”
Vị Như mới bước từng bước nhỏ còn chưa nói lên lời đã thấy HànTô Duy cùng ba anh ta xuất hiện sau lưng Lâm Tễ Viễn.
” Ái chà Lâm tổng, xin chào, thật sự đã lâu không gặp.”
Hàn Chấn Đông bước nhanh hai bước về phía Lâm Tễ Viễn giơ tay phải vẻ mặt mỉm cười.
” Ngại quá, trong công ty có việc bận đột xuất, khiến mọi người đợi lâu.”
Lâm Tễ Viễn thản nhiên cười cười, cùng ông ta bắt tay.
” Không sao, mọi người đều là người một nhà.”
Hàn Chấn Đông vừa nói vừa đẩy Hàn Tô Duy đứng bên cạnh lên phía trước.
” Đây là con trai tôi, Hàn Tô Duy, vừa du học trở về, sau này công việc với Hoành Viễn tôi định để nó tiếp nhận, cho nên hôm nay dẫn nó tới gặp riêng Lâm tổng.”
” Lâm tổng.”
Hàn Tô Duy cũng vươn tay bắt tay Lâm Tễ Viễn một chút.
” Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Tễ Viễn bất động thanh sắc gật đầu, không nói gì, chẳng qua trên đường về ghế lô, anh quay đầu nhìn Vị Như có chút nghĩ, đôi mắt tối tăm không đọc được cảm xúc, lại giống như động sâu hun hút, đem cảm xúc của người khác hút toàn bộ vào đáy mắt.
Lúc Vị Như ngồi xuống bên cạnh, Lâm Tễ Viễn theo bản năng liếc mắt nhìn Hàn Tô Duy ngồi đối diện một cái, anh ta khẽ cười một chút, trên mặt cũng không có dấu hiệu ngại ngùng. Có lẽ hôm nay anh không nghĩ cô sẽ đến, thật ra nếu không phải hai ngày nay Lâm Tễ Viễn cảm mạo, cô lo lắng thân thể anh, sẽ không đi theo đến đây. Anh luôn luôn biết cô không thích những trường hợp xã giao như này, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cô.
Ghế lô rất lớn, nhân viên hai công ty ngồi tràn đầy một bàn, ăn uống linh đình, thanh âm nói chuyện ồn ào một bàn, thế nhưng Vị Như lại cảm thấy trong lòng trống trải, cảm giác mờ mịt không chân thật.
Cô nào có tâm tư nghe bọn họ bàn bạc chuyện làm ăn, chỉ lo lắng nhìn đôi môi khô khốc của Lâm Tễ Viễn khép mở, giọng của anh có chút khàn khàn, mang theo giọng mũi. Không biết người an bài chỗ ngồi trùng hợp hay là ý trời, chỗ đối diện cô vừa vặn là Hàn Tô Duy, chỉ cần hơi hơi nhấc mắt là có thể thấy anh ta. Trong lúc vô ý chạm phải ánh mắt anh ta, Vị Như cảm thấy tuy rằng Hàn Tô Duy đã có chút thành thục của người thành công, nhưng so sánh với khí thế của Lâm Tễ Viễn rõ ràng thấp hơn nhiều, có lẽ không riêng gì thân phận, chẳng qua là do cảm tình của mình có biến hóa.
” Tiểu thư, sữa ngô của cô.”
Nhân viên khom người đặt trước mặt Vị Như một cốc sữa ngô vàng sóng sánh, cắt đứt suy nghĩ của cô.
” Cảm ơn.”
Cô nói xong đảo mắt liền nhìn thấy Hàn Tô Duy đang cùng tổng giám sát Trần nói chuyện.
” Trước học ở đại học A khoa chính quy, sau đó đi Đức học thạc sĩ.”
Nói xong anh ta quay sang vừa văn cùng Vị Như bốn mắt chạm nhau, liền lập tức dời tầm mắt, nhìn thấy sữa ngô trong tay cô khẽ cười nhẹ.
Vị Như không gọi qua đồ uống, là anh ta, vẫn còn nhớ cô yêu thích đồ uống gì.
Cô quay đầu thấy Lâm Tễ Viễn đang cùng Lục Diệp Quân cúi đầu nói gì đó, cũng không chú ý đến cô, liền quay lại mỉm cười nhẹ với Hàn Tô Duy, đáy lòng hơi có chút lo lắng.
” Đại học A? Tôi nhớ tiểu Kiều của chúng ta cũng tốt nghiệp đại học A đúng không?”
Tổng giám Trần lý xoay người mỉm cười nhìn Vị Như. Bình thường ông cùng Vị Như cũng quen biết, con gái lớn trạc tuổi cô, cho nên luôn thân thiết đối xửa với Vị Như giống con gái.
” Cậu học khoa nào?”
” Tiếng Đức.”
Hàn Tô Duy vừa trả lời xong liền nghe thấy giọng nói của Lâm Tễ Viễn.
” Hả? Cậu cũng khoa tiếng Đức? Là khóa bao nhiêu?”
Vị Như chột dạ nhìn anh, thấy thần sắc của anh như bình thường, giống như chỉ là hỏi thăm xã giao bình thường.
Hàn Tô Duy đành phải trả lời:
” Vừa vặn hơn Kiều Vị Như một khóa học.”
Lâm Tễ Viễn nghiêng mặt có hứng thú hỏi Vị Như:
” Vậy cô ở trong trường, chắc cũng quen biết cậu ấy nhỉ?”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nghe qua có vẻ thân thiết, giống như một lão bản cái gì cũng không biết, cùng trợ lý nói chuyện phiếm.
Vị Như căn bản không biết nên nói gì để chống chế, cô không thể nói không biết, không thể nói dối anh, lại không thể nói quen biết, sợ anh tiếp tục hỏi thêm....Đành ngẩng đầu nhìn Hàn Tô Duy, sắc mặt anh ta so với cô càng thêm ngại ngùng, Lâm Tễ Viễn dường như nhất định muốn biết đáp án?
” Khoa tiếng Đức vốn không nhiều, chúng tôi lại chỉ cách một năm, đương nhiên là có biết.”
Vị Như đành miễn cưỡng cười cười tránh nặng tìm nhẹ nói. nói xong cô quay sang nhìn Lâm Tễ Viễn, nhìn hai tròng mắt đen như mực, giống như anh vừa xác nhận được chuyện gì, khóe miệng nở nụ cười như có như không, nhìn anh giật giật môi hình như muốn nói chuyện tiếp.
” Hàn tổng, nghe nói công ty ông gần đây định thu mua môt khu nhà cũ?”
Lục Diệp Quân đúng lúc tìm một đề tài hỏi Hàn Chấn Đông, dời đi lực chú ý của mọi người, lúc này Vị Như mới nhẹ nhàng thở phào. Thời gian sau đó cô cắm cúi ăn nhưng ăn cái gì cũng không biết rõ ràng.
Rượu quá ba tuần, sắc mặt Lâm Tễ Viễn đã ửng đỏ, tuy rằng tửu lượng bình thường của anh không kém, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, trước khi đến đã nói không uống rượu, nhưng hiện tại ai mời cũng không cự tuyệt, từng chén từng chén một uống hết. Trong lòng Vị Như lo lắng dần dần đến khi sắp không chịu được, anh đã tiếp tục uống xong một ly.
Ở trên bàn cơm không tiện can ngăn, đành thừa dịp phục vụ dọn bớt bát đũa vụng trộm ghé sát tai anh nhỏ giọng nói:
” Tễ Viễn, uống ít một chút.”
Nhưng hình như anh không nghe thấy cô dặn dò, vẫn như cũ làm theo ý mình, cô cũng không dám ngẩng đầu nữa, không dám nhìn Hàn Tô Duy đối diện, chỉ có thể cúi đầu nhìn bát canh trong tay. Cô biết anh để ý nhưng không nghĩ tới chỉ một ánh mắt đã làm anh để ý đến vậy.
Viền bát đĩa của Tần Đô trang trí những hình cánh hoa mai, những cánh hoa đan xen rắc rối, giống như tâm tình cô hiện tại, lực bất tòng tâm.
” Tiểu Kiểu, cô vào ngồi trước đi, không phải cậu ta lập tức đến sao?”
Lục Diệp Quân đi tới vỗ vỗ vai cô.
” Không cần, tôi chờ ngài ấy.”
Vị Như cắn cắn môi, may mắn hôm nay lúc trước khi đi bỗng nhiên có việc gấp nên tới muộn một chút, nếu không Vị Như quả thật không dám tưởng tượng, khi anh và cô cùng nhau vào ghế lô lại nhìn thấy người cung ứng vật liệu cho bọn họ lại là Hàn Tô Duy và ba anh ta, lúc đấy không biết có bao nhiêu xấu hổ.
” Cô nói xem, sao chuyện này lại vừa khéo như vậy chứ, cô thế mà lại quen thái tử của Hàn thị, còn cùng anh ta...aiz...”
Lục Diệp Quân đứng cạnh cửa đột nhiên thốt lên câu.
” Nếu biết trước hôm nay là anh ta, tôi sẽ không cố kéo cô đến, đều do tôi.”
Vị Như lắc đầu nói:
” Làm sao có thể trách anh, tôi cũng không hỏi rõ ràng, hơn nữa là do chính tôi muốn đến....”
Cô cúi đầu nghĩ ở sân bay Frankfurt,Lâm Tễ Viễn đã gặp qua Hàn Tô Duy một lần, sau đó chưa từng nhắc qua người này, nhưng đến Lục Diệp Quân có thể nhìn ra được quan hệ của bọn họ khác thường, làm sao Lâm Tễ Viễn không nhận ra, chẳng qua bọn họ đã sớm chia tay, không có nửa điểm quan hệ, anh là người hiểu đạo lý, chắc không dễ dàng ăn dấm chua nhỉ...
” Lục tổng, anh lên trước đi, hai chúng ta đều ở dưới này, có lẽ không được tốt cho lắm...”
Vị Như quay đầu nhìn Lục Diệp Quân, anh ta nghĩ nghĩ liền gật đậu, xoay người lên gác, để lại một mình Vị Như nhíu mày nhìn mưa phùn bay bay.
Chân trước anh ta vừa đi thì chân sau Lâm Tễ Viễn bước đến, thấy Vị Như đứng ngoài cửa hiển nhiên anh có chút ngạc nhiên.
” Đứng ở ngoài này làm gì? Mưa lớn như vậy quần áo đều ẩm ướt hết rồi.”
Anh xuống xe liền cau mày dạy dỗ cô.
Vị Như cười cười với anh.
” Chờ anh mà, còn sốt không?”
” Không có việc gì, tốt hơn nhiều rồi.”
Sắc mặt của anh nhu hòa hơn một chút, vừa đi vào cửa vừa nói.
” Tễ Viễn, em có lời muốn nói với anh.”
Vị Như đứng tại chỗ chưa cùng anh đi vào. Nghe thấy cô gọi tên mình trong nháy mắt bước chân lâm tễ viễn dừng lại. Bọn họ đã sớm đạt được thỏa thuận, ở bên ngoài anh vẫn là Lâm tổng, cô là trợ lý của anh, cô tuyệt đối không ở bên ngoài gọi anh là " Tễ Viễn "
” Làm sao vậy?”
Anh xoay người đối mặt với cô, trong lòng có chút bất an.Sau lưng cô là màn mưa bụi bay bay, cả người giống như đứng ở trong bức tranh thủy mặc, có chút cảm giác hư vô mờ mịt.
” Em...”
Vị Như mới bước từng bước nhỏ còn chưa nói lên lời đã thấy HànTô Duy cùng ba anh ta xuất hiện sau lưng Lâm Tễ Viễn.
” Ái chà Lâm tổng, xin chào, thật sự đã lâu không gặp.”
Hàn Chấn Đông bước nhanh hai bước về phía Lâm Tễ Viễn giơ tay phải vẻ mặt mỉm cười.
” Ngại quá, trong công ty có việc bận đột xuất, khiến mọi người đợi lâu.”
Lâm Tễ Viễn thản nhiên cười cười, cùng ông ta bắt tay.
” Không sao, mọi người đều là người một nhà.”
Hàn Chấn Đông vừa nói vừa đẩy Hàn Tô Duy đứng bên cạnh lên phía trước.
” Đây là con trai tôi, Hàn Tô Duy, vừa du học trở về, sau này công việc với Hoành Viễn tôi định để nó tiếp nhận, cho nên hôm nay dẫn nó tới gặp riêng Lâm tổng.”
” Lâm tổng.”
Hàn Tô Duy cũng vươn tay bắt tay Lâm Tễ Viễn một chút.
” Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Tễ Viễn bất động thanh sắc gật đầu, không nói gì, chẳng qua trên đường về ghế lô, anh quay đầu nhìn Vị Như có chút nghĩ, đôi mắt tối tăm không đọc được cảm xúc, lại giống như động sâu hun hút, đem cảm xúc của người khác hút toàn bộ vào đáy mắt.
Lúc Vị Như ngồi xuống bên cạnh, Lâm Tễ Viễn theo bản năng liếc mắt nhìn Hàn Tô Duy ngồi đối diện một cái, anh ta khẽ cười một chút, trên mặt cũng không có dấu hiệu ngại ngùng. Có lẽ hôm nay anh không nghĩ cô sẽ đến, thật ra nếu không phải hai ngày nay Lâm Tễ Viễn cảm mạo, cô lo lắng thân thể anh, sẽ không đi theo đến đây. Anh luôn luôn biết cô không thích những trường hợp xã giao như này, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cô.
Ghế lô rất lớn, nhân viên hai công ty ngồi tràn đầy một bàn, ăn uống linh đình, thanh âm nói chuyện ồn ào một bàn, thế nhưng Vị Như lại cảm thấy trong lòng trống trải, cảm giác mờ mịt không chân thật.
Cô nào có tâm tư nghe bọn họ bàn bạc chuyện làm ăn, chỉ lo lắng nhìn đôi môi khô khốc của Lâm Tễ Viễn khép mở, giọng của anh có chút khàn khàn, mang theo giọng mũi. Không biết người an bài chỗ ngồi trùng hợp hay là ý trời, chỗ đối diện cô vừa vặn là Hàn Tô Duy, chỉ cần hơi hơi nhấc mắt là có thể thấy anh ta. Trong lúc vô ý chạm phải ánh mắt anh ta, Vị Như cảm thấy tuy rằng Hàn Tô Duy đã có chút thành thục của người thành công, nhưng so sánh với khí thế của Lâm Tễ Viễn rõ ràng thấp hơn nhiều, có lẽ không riêng gì thân phận, chẳng qua là do cảm tình của mình có biến hóa.
” Tiểu thư, sữa ngô của cô.”
Nhân viên khom người đặt trước mặt Vị Như một cốc sữa ngô vàng sóng sánh, cắt đứt suy nghĩ của cô.
” Cảm ơn.”
Cô nói xong đảo mắt liền nhìn thấy Hàn Tô Duy đang cùng tổng giám sát Trần nói chuyện.
” Trước học ở đại học A khoa chính quy, sau đó đi Đức học thạc sĩ.”
Nói xong anh ta quay sang vừa văn cùng Vị Như bốn mắt chạm nhau, liền lập tức dời tầm mắt, nhìn thấy sữa ngô trong tay cô khẽ cười nhẹ.
Vị Như không gọi qua đồ uống, là anh ta, vẫn còn nhớ cô yêu thích đồ uống gì.
Cô quay đầu thấy Lâm Tễ Viễn đang cùng Lục Diệp Quân cúi đầu nói gì đó, cũng không chú ý đến cô, liền quay lại mỉm cười nhẹ với Hàn Tô Duy, đáy lòng hơi có chút lo lắng.
” Đại học A? Tôi nhớ tiểu Kiều của chúng ta cũng tốt nghiệp đại học A đúng không?”
Tổng giám Trần lý xoay người mỉm cười nhìn Vị Như. Bình thường ông cùng Vị Như cũng quen biết, con gái lớn trạc tuổi cô, cho nên luôn thân thiết đối xửa với Vị Như giống con gái.
” Cậu học khoa nào?”
” Tiếng Đức.”
Hàn Tô Duy vừa trả lời xong liền nghe thấy giọng nói của Lâm Tễ Viễn.
” Hả? Cậu cũng khoa tiếng Đức? Là khóa bao nhiêu?”
Vị Như chột dạ nhìn anh, thấy thần sắc của anh như bình thường, giống như chỉ là hỏi thăm xã giao bình thường.
Hàn Tô Duy đành phải trả lời:
” Vừa vặn hơn Kiều Vị Như một khóa học.”
Lâm Tễ Viễn nghiêng mặt có hứng thú hỏi Vị Như:
” Vậy cô ở trong trường, chắc cũng quen biết cậu ấy nhỉ?”
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nghe qua có vẻ thân thiết, giống như một lão bản cái gì cũng không biết, cùng trợ lý nói chuyện phiếm.
Vị Như căn bản không biết nên nói gì để chống chế, cô không thể nói không biết, không thể nói dối anh, lại không thể nói quen biết, sợ anh tiếp tục hỏi thêm....Đành ngẩng đầu nhìn Hàn Tô Duy, sắc mặt anh ta so với cô càng thêm ngại ngùng, Lâm Tễ Viễn dường như nhất định muốn biết đáp án?
” Khoa tiếng Đức vốn không nhiều, chúng tôi lại chỉ cách một năm, đương nhiên là có biết.”
Vị Như đành miễn cưỡng cười cười tránh nặng tìm nhẹ nói. nói xong cô quay sang nhìn Lâm Tễ Viễn, nhìn hai tròng mắt đen như mực, giống như anh vừa xác nhận được chuyện gì, khóe miệng nở nụ cười như có như không, nhìn anh giật giật môi hình như muốn nói chuyện tiếp.
” Hàn tổng, nghe nói công ty ông gần đây định thu mua môt khu nhà cũ?”
Lục Diệp Quân đúng lúc tìm một đề tài hỏi Hàn Chấn Đông, dời đi lực chú ý của mọi người, lúc này Vị Như mới nhẹ nhàng thở phào. Thời gian sau đó cô cắm cúi ăn nhưng ăn cái gì cũng không biết rõ ràng.
Rượu quá ba tuần, sắc mặt Lâm Tễ Viễn đã ửng đỏ, tuy rằng tửu lượng bình thường của anh không kém, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, trước khi đến đã nói không uống rượu, nhưng hiện tại ai mời cũng không cự tuyệt, từng chén từng chén một uống hết. Trong lòng Vị Như lo lắng dần dần đến khi sắp không chịu được, anh đã tiếp tục uống xong một ly.
Ở trên bàn cơm không tiện can ngăn, đành thừa dịp phục vụ dọn bớt bát đũa vụng trộm ghé sát tai anh nhỏ giọng nói:
” Tễ Viễn, uống ít một chút.”
Nhưng hình như anh không nghe thấy cô dặn dò, vẫn như cũ làm theo ý mình, cô cũng không dám ngẩng đầu nữa, không dám nhìn Hàn Tô Duy đối diện, chỉ có thể cúi đầu nhìn bát canh trong tay. Cô biết anh để ý nhưng không nghĩ tới chỉ một ánh mắt đã làm anh để ý đến vậy.
Viền bát đĩa của Tần Đô trang trí những hình cánh hoa mai, những cánh hoa đan xen rắc rối, giống như tâm tình cô hiện tại, lực bất tòng tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook