Nhu Tình Trong Anh
47: Cháy Rồi Chết Rồi


Lưu An...
Họ của mẹ nuôi, tên được đặt chỉ một chữ "An" mong cho đứa trẻ nhỏ này, có thể được bình an như ý, mong cuộc đời của đứa trẻ sẽ nhẹ nhàng hơn.
...
Đến trường quay, tổ quay phim đã làm việc từ sáng sớm, phim trường đã được dựng lên, ngày hôm nay cũng quay của Hạ Tình cũng tương đối ít, chỉ là một cảnh diễn thoại với cha trùm trong căn biệt thự dát vàng và cảnh quay bình thường ở trong căn phòng.
Đúng Như Nhã Kỳ hứa hẹn với đạo diễn, Hạ Tình đã làm rất tốt, đạo diễn không ngừng khen ngợi.
Phải khen thôi, Hạ Tình và Nhã Kỳ đã diễn tập trước hết cả rồi, và cả trường quay giờ đây đã biết rõ thân phận của Hạ Tình, bảo đạo diễn chê thì đạo diễn cũng không dám.
Còn lại là phân cảnh diễn của Phùng Thế Phong và Trình Tiểu Khả, Hạ Tình và Phùng Nhã Kỳ sau khi hoàn thành xong cảnh quay, cả hai ngồi một bên cánh gà quan sát mọi người quay phim vừa ăn gà rán.

Có sự kiện gì nổi bật Nhã Kỳ sẽ thuyết minh cho Hạ Tình nghe, cả một trường quay ai cũng bận bịu làm việc lại lòi ra hai cô gái ngồi một góc, chiếc bàn đầy những món ăn.
Đoàn phim bận rộn quay xong lại quay tiếp, mọi người bận bịu đến mức buổi trưa chỉ ăn qua loa, sau đó lại làm việc đến trời sụp tối, đoàn phim di chuyển qua một nơi mới để quay, Phùng Nhã Kỳ và Hạ Tình vì đã sớm hết cảnh cho nên đã xin phép đạo diễn sang khách sạn nghỉ ngơi.
Chuyện là tối nay, sau khi đoàn phim hoàn thành, Phùng Thế Phong sẽ tổ chức một bữa tiệc đãi mọi người.

Nhã Kỳ và Hạ Tình ở đoàn phim cũng chẳng làm gì, chỉ làm vướng tay vướng chân người khác nên xin phép rời khỏi trường quay.
Cả hai đến khách sạn đã được chỉ định, Lưu An báo địa chỉ và số phòng qua tin nhắn cho Nhã Kỳ.

Bọn họ sẽ ở khách sạn này cho đến khi quay xong bộ phim, Hạ Tình được ở cùng phòng với lão anh già.

Phòng của Nhã Kỳ nằm cách phòng hai người họ một số vì số bên cạnh chính là phòng cửa quản lý Lưu, thời gian từ lúc hiện tại đến tối còn rất lâu cho nên Phùng Nhã Kỳ và Hạ Tình ở cùng một phòng.


Hai chị em ngồi ở sofa, đang xem chương trình hài của nhóm nhạc nam rất nổi, nghe nói sẽ ở khách sạn này đến khi quay hết bộ phim, Hạ Tình liền ngớ mắt lẩm bẩm.
"Anh không thích em ngủ bên ngoài..."
"Sao cơ?" Phùng Nhã Kỳ tưởng chừng không nghe rõ, lặp lại câu hỏi "Không thích ngủ ở ngoài?"
"Đúng rồi" Hạ Tình gật đầu nhẹ, nói ra chuyện hôm trước "Lần trước anh đưa em đi chơi đó, lần đó ngủ bên ngoài, sau hôm đó anh ấy nói là anh ấy không thích, cho nên sẽ không cho em ngủ ở bên ngoài nữa.

Những lần khác đi chơi dù về rất trễ nhưng anh cũng đưa em về nhà, nhất quyết không cho em ngủ bên ngoài, bây giờ thì lại phải ngủ ở bên mấy hôm rồi."
Anh quay xong bộ phim này cũng phải mất cả tháng, nhưng với Hạ Tình, quay hết những phân cảnh của Hạ Tình thì chỉ tầm một tuần là hoàn tất.
Phùng Thế Phong cũng đã nói với đạo diễn, ưu tiên hoàn thành phân cảnh của cô trước.
"Sao lại không được ở bên ngoài chứ? Có gì mà lại không cho em ở bên ngoài?" Phùng Nhã Kỳ nghe nói xong cũng không khỏi khó hiểu, Hạ Tình chỉ biết nhúng vai cho qua thôi, vì cô cũng không rõ.
"Anh chỉ nói là do anh không thích."
"Trời đất" Phùng Nhã Kỳ thốt lên, mặt mày biểu hiện kỳ quái "Con người gì mà kỳ cục như thế."
Hạ Tình chẳng biết đâu.
Hai chị em xem chương trình thì cũng mới một giờ trưa, đành phải leo lên giường mỗi người đánh một giấc đến chiều.
Hạ Tình rất dễ ngủ, leo lên giường nằm một chút đã thiếp đi, còn Nhã Kỳ thì nằm như vậy, tay cầm điện thoại lướt mãi cũng không ngủ, trên màn hình điện thoại của cô có một hình tròn, là mini chat với Lưu An.

Cô bấm vào hình tròn đó, nổi ra khung chat với anh, trong khung chat chẳng có gì nổi bật, tin nhắn đầu tiên anh gửi chính là tin nhắn địa chỉ và số phòng, chỉ đơn giản như vậy.
Phùng Nhã Kỳ bậm môi, kéo khung chat vào phím tắt xoá đi.

Vừa rồi...
Sau khi cuộc nói chuyện trên xe kết thúc, đến phim trường cô luôn đi theo Hạ Tình, Lưu An thì đi theo Phùng Thế Phong, mà lão anh già đó có cơ hội lại chạy đến chỗ Hạ Tình ghẹo một cái.
Thành ra cô với anh chạm mặt nhau không biết bao nhiêu lần, những lúc gặp mặt, Nhã Kỳ sẽ tránh đi ánh mắt của anh, cô không nhìn anh, thật sự vờ như không có chuyện gì giữa hai người.

Thậm chí, cách vờ như của cô còn giống như là một người hoàn toàn xa lạ.
Cô không nhìn anh, không nói chuyện với anh và cũng...!Không hề đứng gần anh.

Cô lúc nào cũng cố tình tạo ra khoảng cách để anh và cô sẽ không phải rơi vào tình trạng phải nói chuyện với nhau, cho nên Nhã Kỳ luôn tránh khỏi nơi nào có Lưu An.
Lướt lướt điện thoại một hồi, Phùng Nhã Kỳ cảm thấy mắt cay cay, cô mím môi, tắt điện thoại để qua một bên ngồi nhắm mắt ngủ.
Hai chị em nằm trên giường ngủ trưa, mùa đông bên ngoài cửa sổ lâu lâu sẽ có những cơn gió lớn vù vù vào cửa kính.

Khi Nhã Kỳ đã thiếp sâu, một bóng hình đen mờ ảo như một bóng ma đứng bên giường, thân hình chúng là một lớp đen không được cố định liên tục móp méo theo không khí, chúng giống như một mặt nước sôi ùn ụn vậy, thân thể không yên cứ ục ục chảy chảy, chúng nhìn chằm chằm vào Hạ Tình đang say giấc.
Giây lát sau, chúng hoá thành một làn khói đen bay lơ lửng trên đầu nằm của Hạ Tình, làn khói thâm nhập chui vào lồng ngực Hạ Tình.
Giấc ngủ say đưa Hạ Tình đi vào một khung cảnh rất đẹp, giữa biển trời mênh mông ở một đồng quê nghèo nào đó, cô nhìn thấy...
Cô nhìn thấy, cô lại có thể nhìn thấy rồi.
Thật kì lạ làm sao, kì lạ đến mức cô nâng hai tay lên, mắt nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay rồi mu bàn tay của chính mình, lần đầu tiên cô nhìn thấy bàn tay của bản thân, thì ra bàn tay của cô là như vậy, có mấy nốt rùi đen trên mu bàn tay trái.
Cô đang đứng ở một con đường quê, giống như ở một phiên chợ, cô nhìn thấy người người qua lại đi chợ chiều, tay xách nách mang những món đồ vừa mua.

Từ cách ăn mặc giản dị vô cùng và phiên chợ chiều mà người ta bày hàng ra đường để bán, những sạp hàng khá khẩm hơn sẽ có mái che, còn không thì chỉ có một miếng cao xu lót rồi bày hàng lên.

Giống như người phụ nữ trước mặt cô, bà ấy lót một miếng cao su chứa những bó rau vườn, bà ấy ngồi trên đất mời gọi những người đi qua đường.

"Rau không chị ơi? Rau vườn đi, tôi mới hái lúc sáng nên rau tươi lắm."
Hạ Tình nhìn chăm chăm vào người phụ nữ bán rau, bỗng có hai đứa trẻ đi đến, hai đứa trẻ ôm hai bó rau to đưa cho bà.

Bà vui vẻ xoa đầu đứa bé gái, cười tươi rồi cảm ơn đứa bé trai, sau đó hai đứa trẻ ríu rít vừa cười vừa nói rời đi.
Hạ Tình không hiểu vì sao lại cảm thấy rất thân thuộc với hai đứa trẻ ấy, cô bước chân đi theo hai đứa trẻ, chúng đùa giỡn với nhau trên con đường quê giống như một đôi uyên ương hồ điệp, không hiểu vì sao nhưng cô thích nụ cười của chúng, trông thật hồn nhiên làm sao!
Chúng đi vào một khu nhà rất nghèo, những mái nhà tranh vách lá túp túp bên cạnh nhau, Hạ Tình cứ thế mà đi theo hai đứa trẻ ấy, hai đứa trẻ đến nhà thì tách ra, đứa con gái đi vào căn nhà mái lá ngói lợp, đứa con trai đi vào căn nhà bên cạnh, trông khá giả hơn một chút.
Cô nhìn hai căn nhà bên cạnh nhau, đôi mắt cứ nhìn về hai căn nhà không chớp.
À...!Ra là một đôi thanh mai trúc mã, thật là đáng yêu làm sao.
Giây phút cô nghĩ như thế, bầu trời bỗng nhiên tối mịt, căn nhà của đứa bé trai bừng lên một đám cháy đỏ rực, cháy rất lớn, cháy lớn đến mức khói đen ngút trời, cả căn nhà đã chìm trong màu lửa.
Bầu trời đen kịt, khói đen nghi ngút, đám lửa phừng phực giữa màn đêm, mọi người trong các nhà lân cận đều hô hào đi ra dập lửa.
Còn cô thì chỉ chết chân một chỗ, Hạ Tình ngơ ngác, đôi mắt mở to kinh ngạc về phía căng nhà đang cháy, lo lắng không biết đứa trẻ trai kia có bị làm sao không nhưng chân cô thì cứ như đinh đóng vào mặt đất, không thể cử động được, chỉ trơ trơ ra nhìn đám cháy như thế.
Bỗng nhiên một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy tay Hạ Tình, mắt cô di chuyển từ đám cháy nhìn xuống bàn tay phải của mình.
Đó là đứa bé gái khi nãy, nó nắm lấy ngón tay cô, mắt nhìn chăm chăm về phía đám cháy với đôi mắt vô hồn, trong con ngươi vô hồn màu khói lửa phía trước, miệng nó lẩm bẩm như đang nói cái gì đó, cứ lẩm ba lẩm bẩm mãi nhưng cô không nghe được đứa bé gái ấy nói cái gì.
Dù nó đứng ngay bên cạnh, còn nắm lấy tay cô, thế mà cô chẳng nghe được giọng nói của cô bé đó, miệng cô bé đó cứ mở ra rồi khép lại nói mãi, nói mãi mà Hạ Tình chẳng thể nghe.
Cô nhìn chằm chằm vào cô bé, đang cố gắng nhìn miệng cô bé đó, cô muốn biết cô bé đang nói cái gì, bỗng nhiên nó ngừng nói, miệng ngừng mấp mấy, nó chậm chạp ngước mặt nhìn cô.
Giây phút nó nhìn cô, mắt nó chảy ra một chất lỏng đỏ rực, hai hốc mắt nó sâu hoắc chỉ toàn là màu máu.
Miệng nó lại mấp mấy mở ra, nhưng lần này cô đã nghe được giọng nói của nó.

"Cháy rồi, cháy lớn rồi, chết rồi, có người chết rồi."
"Tình! Tình à! Hạ Tình!!!"
Tiếng gọi lớn của Nhã Kỳ đánh tỉnh Hạ Tình, cô mở to mắt, hơi thở dồn dập cũng ngừng lại, đập vào mặt cô là gương mặt trắng bệch của Nhã Kỳ.
Nhìn thấy cô đã tỉnh, Nhã Kỳ hoảng sợ hỏi.
"Em sao vậy? Gặp ác mộng sao?"
Hạ Tình chậm chạp ngồi dậy, cô cảm thấy cơ thể nhẹ hững đi, vừa rồi khi ngủ cảm giác lồng ngực rất nặng giống như có bao cát lớn đang đè trên ngực, nhưng vừa mở mắt thì lồng ngực cô nhẹ hững.

Cô lật đật ngồi đậy, ngớ nga ngớ ngẩn trả lời.
"Em không có gặp ác mộng" Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn là một mảnh trắng xoá, không có bất kì thứ gì tồn động, chỉ nhớ là mình vừa mới nằm xuống ngủ cách đâu không lâu.
"Không có?" Phùng Nhã Kỳ ngớ ra, làm sao có thể nói là không có, vừa rồi cô đang ngủ thì nghe thấy Hạ Tình thở rất nặng, cô tỉnh dậy kiểm tra thử thì nhìn thấy gương mặt Hạ Tình nhăn nhó dữ dội, mồ hôi túa ra ướt đẫm, cô vội đưa tay lau mồ hôi trên trán Hạ Tình "Sao lại không, vừa rồi em cứ nhăn nhó rồi thở dốc ấy, mồ hôi còn ướt đây, làm sao mà không mơ thấy gì được?!"
Hạ Tình chớp chớp mắt, tay cũng nâng lên lau mồ hôi chính mình, quả thật là có mồ hôi, nhưng tiềm thức cô hoàn toàn trống không, không có bất cứ cảm giác nào cho rằng mình đã nằm mơ.
"Em thật sự không có nằm mơ" Hạ Tình nhăn mày, cứng rắn lặp lại, chắc nịt rằng bản thân không hề gặp ác mộng.
Phùng Nhã Kỳ cảm thấy thật sự kì lạ, cô tận mắt chứng kiến Hạ Tình rất đau đớn trong lúc ngủ, rõ ràng chính mắt cô vừa mới nhìn thấy, giọt mồ hôi còn đang ướt trên mái tóc Hạ Tình như thế.
Thế mà Hạ Tình lại hoàn toàn ngơ ngác, Phùng Nhã Kỳ thật sự khó hiểu, giây phút đó bỗng dưng cô nhớ đến lời Hạ Tình nói vừa rồi.
Lão anh già không thích Hạ Tình ngủ ở ngoài!
Có khi nào...!Là có chuyện gì không?!
Tối nay, cô phải tranh thủ dò hỏi lão anh già.
Còn tiếp...
(P/s Dính tới kiếp trước kiếp sau nên nội dung nó cũng hơi dark một tí, mị viết mị cũng sởn da gà.)
_ThanhDii.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương