Hiệu Nghiêm chợt ngẩng đầu lên, Cái nhìn của anh ta làm Thúy Văn bất giác rụt tay lại. Bản năng làm cô ngồi nhích ra. Ðôi mắt anh ta đỏ ngầu thật dữ dội, anh ta nhìn như muốn nuốt cô:

- Cô có biết cô là tai họa của đời tôi không? Cô chết ngay đi.

Thúy Văn sợ hãi đứng lên, lùi về phía tường:

- Anh say rồi phải không?

Hiệu Nghiêm như đã trấn tĩnh lại, giọng anh ta lạnh lùng:

- Tôi không say, cứ yên tâm, ngồi xuống đó đi.

Nhưng Thúy Văn không nghe câu ra lệnh của anh ta. Cô vẫn đứng yên:

- Tôi thấy anh nên về đi, nãy giờ anh uống nhiều quá ròi.

- Tôi uống bao nhiêu là việc của tôi, tôi không thích cô quan tâm.

Anh ta quay hẳn lại nhìn cô, nhấn giọng:

- Bây giờ và sau khi cưới cũng vậy, cô hiểu không?

- Tôi không có ý định vấn sâu vào đời tư của anh đâu, tôi nói thật. Ngược lại, tôi cũng mong anh như thế.

Hiệu Nghiêm yên lặng như đang suy nghĩ chuyện riêng nào đó. Thúy Văn có cảm tươ?ng anh ta không hề để ý đến câu nói của cô. Anh ta chợt ngồi thẳng người lên:

- Còn bao lâu sẽ đám cưới, một tháng phải không? Dù sao thì tôi và cô cũng nên nói chuyện này một chút. Tôi nhớ là chưa bao giờ mình đối diện với nó mà, phải không?

- Anh muốn nói gì?

- Tính tôi vốn rạch ròi, và tôi cũng không cần giấu là tôi không hề yêu cô. Thực tế đây là một cuộc hôn nhân kinh tế. Không có chuyện tình cảm trong đó, cô có chấp nhận như vậy khng?

- Tôi không có ý kiến.

Hiệu Nghiêm khoát tay:

- Tôi bất cần cô nghĩ gì và muốn gì ở tôi. Nhưng tôi nói để cô hiểu rõ, không bao giò cô được phép quản lý tôi, cũng không nhận được ở tôi tình cảm vợ chôn`g. Tôi nói thẳng như vậy, cô cứ suy nghĩ và có quyền hủy bỏ đám cưới. Bây giờ cũng chưa muộn đâu.

Anh ta nhìn cô chằm chằm, chờ phản ứng của cô. Nhưng Thúy Văn vẫn thản nhiên không một phản ứng. Những gì anh ta nói không làm cô thấy đau đớn hay bị xúc phạm, bởi cô đã xuống địa ngục từ lâu rồi.

Thấy khuôn mặt trơ trơ của cô, Hiệu Nghiêm cười khinh bỉ:

- Cô đồng ý điều kiẹn đó để đạt cái gì vậy? Cô nuôi trong đầu những mưu mô gì vậy?

Vẫn không nghe trả lời, anh ta nhếc môi:

- Nhưng dù cô có âm mưu gì, cô cũng sẽ không đạt được đâu.

Thúy Văn để mặc anh ta nói, chỉ im lặng nghe. Cô không hiểu rằng sự nhẫn nhịn của cô chỉ làm anh ta hiểu khác đi. Và anh ta giận dữ:

- Có phải ba cô dạy cô cách im lặng để vô hiệu hóa những gì tôi nói không? Bị người sắp cưới ghê sợ mình, cô không thấy đau lòng sao?

Không nhịn được nữa, Thúy Văn nhìn thẳng vào mắt anh ta:

- Tôi có thất cả những cái đó, có điều tôi không được phép bộc lộ như anh. Anh nghĩ rằng chỉ có anh là căm ghét tôi sao, sao anh không nghĩ ngược lại?

Hiệu Nghiêm hơi khựng lại truớc phản ứng của cô. Anh yên lặng ngẫm nhĩ một lát rồi gật gù:

- Ít ra cô cũng bộc lộ được con người của cô, thật dễ chịu khi biết được cô không ưa tôi. Hy vọng sau đám cưới, cô sẽ vẫn như vậy và để tôi được yên ổn.

Thúy Văn hơi hất tóc ra phía sau, mặt ngẩng lên:

- Nếu anh cần một sự thỏa hiệp, thì tôi xem đây là thỏa hiệp ước trước khi cưới, rằng sẽ không ai xâm phạm đến ai cả.

- Tốt, đây là giao ước giữa tôi với cô. Sau khi cưới, tôi hứa sẽ không xâm phạm đến tự do của cô, và cô cũng vậy/

Anh ngừng lại, nhấn giọng:

- Ðặc biệt là về chuyện công ty, cô không được xen vào bất cứ chuyện gì, cũng như không được để mắt theo dõi tôi.

Thúy Văn nói như trả đũa:

- Chỉ có một người vợ yêu chồng mới quan tâm đến sự nghiệp của chôn`g. Còn tôi chỉ yêu bản thân mình, anh yên tâm.

Hiệu Nghiêm nhìn cô, châm biếm:

- Cô nói năng dịu dàng lắm, đúng là mẫu người vợ lý tưởng.

Anh định đứng lên thì Thúy Văn chặn lại:

- Khoan, tôi còn một chuyện nữa.

- Chuyẹn gì?

- Từ trước tới giờ anh cứ luôn gán ghép tôi đủ thứ chuyện tồi tệ, tôi không muốn như vậy nữa. Chuyện giữa anh với ba tôi, tôi không liên quan gì hết, đừng có trút lên đầu tôi những gì của người khác làm. Tôi khng chịu được đâu.

Hiệu Nghiêm nhìn cô hơi lâu, rồi nhếc môi:

- Muốn người ta nghĩ tốt về mình thì tự mìinh hãy chứng minh bằng việc làm đi. Cô đã làm gì thi hãy hỏi lại mình, tôi không thành kiến đâu.

- Còn tệ hơn cả thành kiến, anh có năng khiếu làm cho những người ở gần anh thấy cuộc sống là ngục tù.

Nói xong, cô bưóc lại ghế, lấy xắc tay khoác lên vai rồi bỏ đi ra cửa. Hiệu Nghiêm không hề có phản ứng trước thái độ của cô. Anh ngồi yên bên bàn khá lâu, đầu gục xuống suy nghĩ một mình. Anh đưa mắt nhìn bó hoa ở chỗ của Yến Oanh, hinh ảnh tuyệt vọng của cô làm lòng anh như dậy sóng.

Khi Hiệu Nghiêm rời khỏi nhà hàng thì thấy Thúy Văn đang đứng bên đường đón taxị Anh khẽ nhún vai khi nhớ lại phản ứng của cô lúc nãy. Nếu lát nữa, cô ta để cho ông Nhị thấy cô ta về một mình, có lẽ ông ta sẽ bất mãn với anh.

Mặc kệ họ nghĩ gì, anh nhượng bộ đã quá mức rồi, không cần sợ nữa. Trong đầu anh rừng rực những căm hận đến nỗi trong mắt anh bây giờ, Thúy Văn là một nỗi ám ảnh nặng nề. Và anh đang căm ghét bản thân mình.

*

**

o O o

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương