Người thứ nhất châm chọc Nguyệt Thu Triệt nhân lúc này lại nhảy  ra,“Hành vi đê tiện như thế, còn dám trắng trợn thừa nhận!”.

“Các ngươi không phải nói dám làm dám chịu sao? Như thế nào?” Nguyệt Thu Triệt khinh thường nói.

“Có thể qua mặt chúng ta vô thanh vô tức hạ độc, am hiểu dụng độc như thế, không biết Phong thiếu hiệp có cùng Thiên tà giáo liên hệ không!” Liễu Tương Vân cười nói, lại khiến cho mọi người lo lắng.

“Ở trong mắt ngươi, có thể dụng độc đều là Thiên tà giáo sao ?” Nguyệt Thu Triệt hừ lạnh một tiếng,“Cô lậu quả văn!” (Kém hiểu biết)

Lúc này Đông Phương Mạch nói xen vào:“Các vị yên tâm, Dương Vũ đã từng cứu chúng ta từ trong tay Lam sứ của Thiên tà giáo, chúng ta có thể làm chứng. Lại nói, Cấm khẩu cũng chỉ là khiến yết hầu đau khổ một ngày, hơn nữa nói không ra lời mà thôi, bằng hữu của ta cũng chỉ là giáo huấn một chút thôi.” Trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười, nhưng lại mang đến cho người khác một tia áp lực. Dám vũ nhục Dương Vũ, ngay cả chính mình cũng nhịn không được muốn giáo huấn a.

Liễu Tương Vân bị một  tiểu bối giáo huấn, tự nhiên không phục, vừa định phản bác, thì Liễu Thanh Vân nhân tiện nói: “Nương ta chính là vì đại hội võ lâm mà lo lắng, Phong thiếu hiệp cũng như vậy đi!” Cố ý cố ý uyển chuyển nói.

“Ta là đến xem diễn .” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên trả lời.

Không lường trước sẽ nhận được đáp án như thế, Liễu Thanh Vân nhất thời cũng không biết nên như thế nào tiếp lời, nhìn nhìn lửa giận trong mắt Liễu Tương Vân, lựa chọn trầm mặc.

“Tha được thì nên tha,  thỉnh Phong thiếu hiệp thay vị thí chủ này giải trừ thống khổ, A di đà phật!” Hiểu phương trượng hai tay tạo thành chữ thập, nhìn hướng Nguyệt Thu Triệt, hơi hơi vuốt cằm.

Nhưng mà, Nguyệt Thu Triệt chỉ nhìn Hiểu phương trượng vài lần, cũng không có phản ứng gì .

Bắc Đường Giản thấy thanh niên trước mắt lạnh lùng như vậy, tức giận nói:“Hy vọng Phong thiếu hiệp không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Còn muốn tiếp tục nói tiếp, lại bị Bắc Đường Hạo một phen giữ chặt. Bắc Đường Hạo xin lỗi, hướng mọi người cười, lại quay đầu có điểm lấy lòng Nguyệt Thu Triệt ,“Dương Vũ, ngươi xem người này cũng bị ngươi trừng phạt rồi, chắc là đã được giáo huấn, về sau đảm bảo sẽ không nói ra lời không nên nó . Ngươi giải độc cho hắn đi, ngươi bị một đám người như vậy nhắc tới, ngươi còn được vui vẻ xem đại hội võ lâm sao?” Một bên còn đưa mắt ra hiệu cho Đông Phương Mạch cùng Hàn Tinh.

Giả vờ ho khan một chút, Hàn Tinh giống như bình thường tà mị cười,“Dương Vũ, đại hội võ lâm hẳn là muốn bắt đầu rồi, chúng ta liền sớm một chút giải quyết chuyện ở đây, đi chiến chỗ tốt.”.

“Dương Vũ, ngươi quyết định đi.” Đông Phương Mạch ủng hộ quyết định của Nguyệt Thu.

Người trong đại sảnh sớm bị một màn này sợ ngây người, đương kim võ lâm kiệt xuất nhất, nổi danh nhất trong số tiểu bối, luôn luôn thản nhiên ngăn cách mọi người,  Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh lại có thể đối với một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt như thế ăn nói khép nép, hơn nữa lại rất quan tâm, cái loại này chỉ có thể dành cho tri kỉ.

Bắc Đường Giản cũng như Hàn Kiếm không phải không hiểu biết con của mình, chính là bởi vì hiểu rất rõ , cho nên đối với diện mạo Nguyệt Thu Triệt càng thêm tò mò. Hai mắt Giang Hải Minh nheo lại, hồi tưởng lại trước đây trên giang hồ Nguyệt Thu Triệt đã từng xuất hiện hau chưa, lại không thu hoạch được gì. Liễu Tương Vân vẫn hờ hững như trước nhìn Nguyệt Thu Triệt, khóe miệng gợi lên một nét cười trào phúng, mà Liễu Thanh Vân nhìn thấy nét cười này lại có suy nghĩ: Xem ra người kêu Dương Vũ Phong đã chọc giận nương mà.

Nhìn ba người trước mắt mình, Nguyệt Thu Triệt bất đắc dĩ lấy ra giải dược,“Đưa hắn.”

Người nọ lập tức ăn vào giải dược, thử phát ra thanh âm, nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt vẫn định thần nhìn mình, trong lòng dị thường tức giận, chính là lại không dám mắng, trên mặt vặn vẹo, khiến Nguyệt Thu Triệt trong bụng cười thầm.

“Giang lâu chủ, ta xem thời gian cũng không còn nhiều lắm , chúng ta nên đi ra bên ngoài .” Bắc Đường Giản như đối với chủ vị Giang Hải Minh nói.

“Đa tạ Bắc Đường chưởng môn nhắc nhở. Như vậy, các vị, chúng ta bắt đầu đại hội võ lâm đi.” Nói xong, phía dưới một mảnh tiếng hô, người cũng dần dần hướng ra phía ngoài.

“Dương Vũ, không bằng ngươi cùng ta ngồi ở vị trí của Đông Phương Thế Gia, tầm nhìn ở đó cũng rõ ràng.” Đông Phương Mạch hướng Nguyệt Thu Triệt cười đề nghị.

“Ta cũng phải đi, nhiều người náo nhiệt a! Bắc Đường, ngươi cũng đừng đến chỗ của cha ngươi!” Hàn Tinh vừa hướng Đông Phương Mạch cười, một bên vỗ vỗ bả vai Bắc Đường Hạo.

Nhìn thấy Hàn Tinh như thế nhiệt tình, Bắc Đường Hạo đành phải cười nói:“Được rồi, Dương Vũ thì sao?”.

Gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vì thế đoàn người hướng võ đài của  Thấm Minh lâu đi đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương